Những gì anh nhác thấy trong đôi mắt mê hồn ấy là chút thất vọng đàn bà, Luke đắm mình suy tư trong lúc lái chiếc SUV chầm chậm chạy theo con đường mòn quay về cabin của mình. Anh chắc chắn là thế.
Irene đã trấn tĩnh lại rất nhanh nhưng cũng không đủ nhanh để giấu đi phản ứng của chính nàng với sự bỏ đi ôi-thật-cao-thượng của anh.
Dứt khoát là tối nay nàng đã rất sẵn lòng vờn nhau thêm chút nữa.
Này nàng ơi, vấn đề là tôi đã quá tuổi à ơi bỡn cợt rồi. Làn tới khi chúng ta cận kề nhau thì sẽ là đòn quyết định đấy, mà cả hai chúng ta đều biết tối nay vẫn còn là quá sớm với nàng.
Chiến lược mới là điều mấu chốt, Luke tự nhắc nhở mình. Bao giờ nó cũng là điều mấu chốt. Rủi thay, chiến lược cũng có cái giá của mình. Anh liếc lui lại căn cabin sáng đèn ấm áp. Biết đâu anh cũng có thể chịu được thêm chút vờn nhau nữa. Chắc chắn rồi, làm thế có thể lại khiến anh mất ngủ chút ít.
Đừng có nghĩ đến chuyện đó. Nếu tối nay mày manh động thì mày sẽ không có khả năng ngừng lại và mày biết rõ là thế. Mày không muốn cô ấy đến sáng ra lại phải hối tiếc.
Có gì đó không ổn ở cabin số Năm, Luke thầm nghĩ. Tối nay trông nó khang khác.
Căn phòng ngủ tối om.
Một cảm giác khó chịu len lén trong anh. Anh thắng xe dừng lại. Khi họ lái xe dạo quanh hồ thì vẫn còn chút ánh sáng ban ngày. Có lẽ trước đó Irene đã quên không bật đèn trong phòng ngủ. Hay có lẽ một bóng đèn đã hỏng. Việc tối thiểu anh có thể làm là đề nghị đổi bóng đèn cho nàng. Maxine cứ mãi bảo anh rằng biết chú tâm đầu tư cho dịch vụ là chìa khóa của việc làm ăn kinh doanh giữ chân khách.
Anh có thể vin vào cớ đó không, hay sao nhỉ? Luke gài số lùi.
Cánh cửa trước của cabin mở vụt ra đúng lúc anh chạy xe đến lối vào. Irene ùa ra hiên. Nàng nhảy qua bậc tam cấp, nhìn thấy xe anh và lao đầu về phía đó.
“Luke.”
Hình thù một người đàn ông lù lù ngay lối cửa vào cabin. Tay hắn đang lăm lăm một vật gì đấy.
Luke đã xuống xe và di chuyển về phía Irene mà không nhận thức được mình mở cửa xe từ khi nào.
“Có người,” Irene hào hển. “Có người ở trong nhà...”
Luke chộp lấy tay nàng kéo sang bên kia xe, để chiếc xe dềnh dàng chắn giữa họ và người đàn ông đứng trên lối cửa.
Anh giật mở cửa xe phía ghế phụ và đẩy nàng vào trong. “Vào đây và chúi đầu xuống.”
Irene không cự cãi gì.
Kẻ đột nhập di chuyển ra khỏi ngưỡng cửa đi đến hàng hiên.
“Cô Stenson ơi, chờ đã,” hắn gọi theo bằng giọng khàn khàn hốt hoảng. “Tôi không có ý làm cô sợ.”
“Cái quái gì thế này?” Luke đi đến trước mui chiếc SUV. “Ông đấy à Mills?”
Tucker Mills hạ thấp giọng. “Là tôi đây, thưa ông Danner. Tôi thực lòng xin lỗi. Tôi không muốn có ai khác trông thấy tôi ở đây, thưa ông.”
“Thôi được rồi Tucker. Thả ngay bất cứ thứ gì mà ông đang cầm trên tay xuống.” Luke giữ cho giọng mình hòa nhã, không đe dọa.
“Được ngay, thưa ông Danner.” Tucker thả cái thứ đang nắm chặt trong tay xuống. Vật ấy rơi xuống hàng hiên không gây ra tiếng động nào. Chẳng phải là súng hay dao gì, Luke nghĩ.
Anh nhanh nhẹn đi tới trước. Khi anh leo lên mấy bậc cấp, Tucker bồn chồn bước thụt lùi, hai tay giơ lên lưng chừng như một cử chỉ vừa lo lắng vừa tự vệ đến tội nghiệp. “Ông Danner, làm ơn mà. Tôi không cố ý gây hại gì đâu. Thật đấy.”
Cảm thấy mình như một thằng lưu manh, Luke liếc xuống vật Tucker vừa thả ra. Là một chiếc mũ len. Anh nhặt lên trao lại cho Mills.
“Chuyện này là thế nào đây hả Tucker?” anh nhẹ giọng hỏi.
“Tucker à? Tucker Mills phải không?” Irene đã lồm cồm xuống xe và nhanh nhảu bước về phía cabin.
“Phải, thưa cô Stenson.”
“Trời đất ơi, ông làm tôi sợ chết khiếp.” Nàng vội vã đi lên bậc cấp và dừng lại bên cạnh Luke. Nàng săm soi nhìn Tucker dò hỏi. “Ông đang làm cái quỷ gì mà núp trong phòng ngủ của tôi thế?”
“Tôi không muốn ai nhìn thấy tôi ở đây,” Tucker nói nghe thật khổ sở và rất mực lo lắng. “Khi tôi đến đây thì cô đã đi mất rồi, thế nên tôi lấy xà beng nạy cửa sau. Tôi nghĩ nếu chờ trong cabin thì sẽ tốt hơn. Như thế thì ít có khả năng bị nhìn thấy.”
“Không sao đâu Tucker ạ,” Irene dịu dàng nói. “Tôi hiểu mà. Xin lỗi vì tôi đã sợ quắn lên như thế nhé. Tôi không nhìn ra đấy là ông.”
“Lẽ ra tôi nên chờ ở ngoài. Tôi biết mà cô Stenson. Nhưng tôi sợ có ai đó sẽ nhìn thấy tôi lảng vảng quanh hàng hiên sau. Nhỡ ra họ lại gọi cho cảnh sát.”
“Ta vào bên trong nói tiếp nào,” Luke đề nghị.
Irene mỉm cười nồng hậu với Tucker. “Tôi sẽ pha ít trà.”
Mười phút sau Irene đặt ba tách trà đặc biệt nghi ngút khói do mình tự pha lên chiếc bàn bếp nhỏ. Nàng đoán chắc cũng phải mất vài tiếng đồng hồ nữa thì hệ thần kinh bị khuấy động của mình mới ổn định lại được, nhưng ít ra mạch của nàng đã không đập dồn nữa.
Mấy phút trước Luke đã rảo quanh cabin, kéo đóng chặt mọi rèm cửa sổ. Giờ thì anh đang ngồi đối diện Tucker, vẻ mặt nghiêm trang nhưng lại kiên nhẫn điềm đạm đến ngạc nhiên. Rõ ràng là anh rất hiểu Tucker, Irene thầm nghĩ. Anh biết rằng nếu chịu áp lực thì Tucker sẽ không ổn cho lắm.
“Nói từ đầu xem nào Mills,” Luke bảo.
“Vâng thưa ông.” vẻ mặt Tucker chuyển sang lo lắng. Rõ ràng là ông ta không thực sự hiểu bắt đầu từ đầu là từ đâu nữa.
“Bắt đầu từ bất cứ đâu mà ông muốn ấy,” Irene gợi ý. “Cứ từ từ cũng được.”
“Được ạ.” Tucker nhìn nàng đầy biết ơn. “Thế thì từ chiều nay vậy.”
“Chiều nay thì làm sao cơ?” nàng hỏi.
“Là khi tôi nhìn thấy ông Danner đây, trong ga ra của ông Carpenter. Lúc ấy tôi đang lau chùi ga ra như tôi vẫn thường làm mỗi chiều, ông Danner đi vào nói chuyện với ông Carpenter. Tôi nghe ông ấy hỏi về cô Webb, hỏi xem liệu cô ấy có bạn trai mới hay không ấy mà.”
Luke chăm chăm nhìn Tucker.
“Ông có biết điều gì về cô ta à?” Tucke nắm chặt tách trà bằng hai bàn tay xương xẩu. “Tôi có làm vài việc thường trực tại nhà gia đình Webb, hay ít ra là đã từng như thế.” Ông ta ngưng lại. “Ý tôi là trước khi căn nhà bị cháy ấy mà. Nhưng mà giờ thì chắc ở đấy chẳng còn việc gì để làm mất rồi.”
“Ông nói tiếp đi,” Irene bảo, cố gắng giữ giọng mình được ôn tồn bình thản mặc cho mọi thứ trong cô chỉ muốn gào lên bảo ông ta kể ra cho hết cho rồi.
“Mấy năm trước cô Webb có thuê tôi đến chăm vườn tược cắt cỏ và kiểm tra mấy ống nước trong mùa đông để chúng không bị đông băng. Những việc như thế ấy.”
“Việc bảo trì,” Luke tóm gọn.
Tucker gật đầu vẻ hài lòng vì có người tỏ ra thấu hiểu mình. “Đúng rồi. Việc bảo trì. Tôi đến đó tuần vài lần. Tôi đã có mặt ở đấy hôm trước ngày cô tìm thấy cô ấy. Ý là buổi sáng ấy.”
Irene căng thẳng. “Thế ông có nói chuyện với cô ấy không?”
“Có chứ. Cô ấy luôn tử tế với tôi. Hồi trước cũng vậy. Đúng ra là cả hai cô đều tốt với tôi. Hai cô không ai tỏ ra như thể các cô nghĩ tôi là đồ bỏ đi cả.”
Irene kinh ngạc, “Ông nào phải là đồ bỏ đi. Ông luôn lao động kiếm sống cơ mà. Bố tôi luôn bảo ông là người chăm chỉ nhất trong thị trấn này đấy.”
Vẻ muộn phiền man mác làm gương mặt hốc hác của Tucker sa sầm. “Cảnh sát trưởng Stenson tôn trọng tôi. Ông ấy tin tưởng tôi. Không có nhiều người được như thế đâu. Ồ phải, họ thuê tôi làm mấy việc lặt vặt thì nhanh lắm, nhưng cứ có thứ gì bị mất thì cô nghĩ xem ai sẽ bị đổ cho nào? Là tôi đấy. Nhưng bố cô không bao giờ tin mấy người đó cả. Mà thôi, đấy là một trong những lý do tôi đến thăm cô tối nay. Tôi nghĩ là mình nợ cô điều gì đó vì tôi mắc nợ bố cô mà chẳng khi nào trả được, nếu cô hiểu ý tôi muốn nói gì.”
“Cảm ơn ông nhé ông Tucker,” Irene đáp.
“Chuyện gì đã xảy ra vào hôm trước khi Pamela Webb chết vậy?” Luke hỏi.
Tucker cố gắng trấn tĩnh lại thấy rõ. “Như tôi đã nói, tôi đang ở nhà ấy, làm việc ngoài vườn như thường lệ. Cô Webb thì ở trong nhà.”
“Ông có biết cô ấy đang làm gì không?” Luke hỏi.
“Không rõ lắm. Nhưng khi thấy tôi đỗ xe tải ngoài bến thuyền sau nhà, cô ấy có ra chào. Rồi cô ấy nói gì đấy về chuyện phải làm xong việc trên máy tính rồi trở vào trong nhà. Một lúc sau một chiếc xe khác chạy đến.”
“Loại xe gì thế?” Luke hỏi.
“Xe rất đẹp. Loại xe ngoại nhập ấy. Tay lái xe không trông thấy tôi vì lúc ấy tôi đang ở bên hông nhà. Với lại như tôi nói ấy, trước đó tôi đậu xe ở phía sau để khỏi phải mang vác dụng cụ đi quá xa. Mà thôi, tôi đã nghe thấy tay ấy gõ cửa nhà.”
“Pamela có cho anh ta vào không?” Irene hỏi.
Tucker gục gặc. “Tôi có thể nói là cô ấy có quen hắn. Nhưng nghe như cô ấy không vui lắm khi gặp hắn. Cô ấy muốn biết hắn đến đấy làm gì. Nghe như là cô ấy đang nổi khùng với hắn.”
“Ông có nghe thấy hắn đáp lại những gì không?” Irene hỏi.
“Không. Nhưng hình như hắn giận lắm. Cô Webb cho hắn vào nhà vài phút thôi. Không lâu lắm đâu. Tôi không biết họ nói những gì, nhưng tôi có thể nghe thấy hắn cãi lộn với cô Webb. Tôi loanh quanh gần cửa nhà kho chứa dụng cụ phòng trường hợp cô ấy cần tôi tống khứ hắn đi. Nhưng cuối cùng hắn cũng bỏ đi. Lái xe đi thật nhanh. Tôi có thể chắc chắn là hắn vẫn còn giận cô ấy lắm.”
“Ông có trông thấy hắn rõ không?” Luke hỏi.
“Khá rõ.”
Irene thấy mình nín thở.
“Ông có nhận ra hắn không?” Luke hỏi cũng bằng cái giọng đều đều không hăm dọa ấy.
“Hôm đấy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn,” Tucker đáp.
Irene nuốt xuống tiếng thở dài thất vọng nhưng rồi tự nhắc nhở mình từng này thông tin là còn nhiều hơn những gì họ có được hai mươi phút trước đó.
“Ông có thể mô tả hắn được không?” Luke hỏi.
“Người tầm thước. Mềm mại.”
“Mềm mại?” Irene ngạc nhiên lặp lại. “Ý ông là béo ấy à?”
“Không phải mềm kiểu ấy. Tôi có biết mấy tay thật to béo nhưng chẳng mềm mại gì đâu.” Gương mặt Tucker rúm ró lại vì tập trung suy nghĩ rất lung. “Hắn ta không béo, nhưng lại trông như thể cô có thể xô hắn ngã mà chẳng phải nhọc sức gì.” Tucker nhìn sang Luke. “Không có cứng cáp như ông đâu ông Danner à. Mềm mại.”
“Được rồi, mềm mại,” Irene nói. “Tiếp đi Tucker. Ông có thể nói cho chúng tôi biết thêm gì khác về hắn nào?”
“Tóc nâu.” Có vẻ như Tucker đang lục lọi trí nhớ. “Áo quần đắt tiền. Với lại như tôi đã nói, xe rất sang.”
Irene kìm lại để khỏi rên lên vì thất vọng. Toàn mô tả chung chung, nàng thầm nghĩ. “Vì ông không nhận ra hắn nên tôi đoán hắn không phải là người quanh đây đúng không nào?”
“Không, chắc chắn hắn không phải là dân địa phương. Đã bảo rồi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn.”
Tucker nuốt một ngụm trà nóng.
Ba người ngồi im lặng trong một lúc. Irene cảm thấy nỗi phấn khích của mình trôi tuột đi. Họ làm sao mà nhận diện được vị khách đến thăm Pamela với mô tả mơ hồ như thế chứ? nàng nghĩ.
Tucker hạ tách trà xuống. “Nhưng mà, không lâu sau đó, tôi lại nhìn thấy hắn.”
Irene nhanh nhẹn ngồi thẳng dậy. Nàng biết rằng cả Luke cũng đang chú tâm cao độ dẫu anh chẳng nhúc nhích gì dù chỉ một ngón tay.
“Ông thấy lại hắn khi nào thế?” Luke hỏi vẻ rất tự nhiên.“Buổi sáng sau khi hai người tìm thấy xác cô ấy.”
Irene siết chặt hai tay quanh tách trà. “Thế hắn đang làm gì?”
Câu hỏi làm Tucker ngớ ra. “Không biết chính xác là hắn đang làm gì nữa.”
“Hắn ở đâu?” Luke hỏi.
“Bên ngoài tòa thị chính. Hắn chui vào chiếc limo to đùng cùng với thượng nghị sĩ Webb và cái bà xinh đẹp mà người ta bảo là ông thượng nghị sĩ sẽ cưới ấy.”
Irene quay sang nhìn Luke, chẳng dám thở mạnh.
“Hoyt Egan,” Luke bảo. “Trợ lý của Webb.”
Irene đã trấn tĩnh lại rất nhanh nhưng cũng không đủ nhanh để giấu đi phản ứng của chính nàng với sự bỏ đi ôi-thật-cao-thượng của anh.
Dứt khoát là tối nay nàng đã rất sẵn lòng vờn nhau thêm chút nữa.
Này nàng ơi, vấn đề là tôi đã quá tuổi à ơi bỡn cợt rồi. Làn tới khi chúng ta cận kề nhau thì sẽ là đòn quyết định đấy, mà cả hai chúng ta đều biết tối nay vẫn còn là quá sớm với nàng.
Chiến lược mới là điều mấu chốt, Luke tự nhắc nhở mình. Bao giờ nó cũng là điều mấu chốt. Rủi thay, chiến lược cũng có cái giá của mình. Anh liếc lui lại căn cabin sáng đèn ấm áp. Biết đâu anh cũng có thể chịu được thêm chút vờn nhau nữa. Chắc chắn rồi, làm thế có thể lại khiến anh mất ngủ chút ít.
Đừng có nghĩ đến chuyện đó. Nếu tối nay mày manh động thì mày sẽ không có khả năng ngừng lại và mày biết rõ là thế. Mày không muốn cô ấy đến sáng ra lại phải hối tiếc.
Có gì đó không ổn ở cabin số Năm, Luke thầm nghĩ. Tối nay trông nó khang khác.
Căn phòng ngủ tối om.
Một cảm giác khó chịu len lén trong anh. Anh thắng xe dừng lại. Khi họ lái xe dạo quanh hồ thì vẫn còn chút ánh sáng ban ngày. Có lẽ trước đó Irene đã quên không bật đèn trong phòng ngủ. Hay có lẽ một bóng đèn đã hỏng. Việc tối thiểu anh có thể làm là đề nghị đổi bóng đèn cho nàng. Maxine cứ mãi bảo anh rằng biết chú tâm đầu tư cho dịch vụ là chìa khóa của việc làm ăn kinh doanh giữ chân khách.
Anh có thể vin vào cớ đó không, hay sao nhỉ? Luke gài số lùi.
Cánh cửa trước của cabin mở vụt ra đúng lúc anh chạy xe đến lối vào. Irene ùa ra hiên. Nàng nhảy qua bậc tam cấp, nhìn thấy xe anh và lao đầu về phía đó.
“Luke.”
Hình thù một người đàn ông lù lù ngay lối cửa vào cabin. Tay hắn đang lăm lăm một vật gì đấy.
Luke đã xuống xe và di chuyển về phía Irene mà không nhận thức được mình mở cửa xe từ khi nào.
“Có người,” Irene hào hển. “Có người ở trong nhà...”
Luke chộp lấy tay nàng kéo sang bên kia xe, để chiếc xe dềnh dàng chắn giữa họ và người đàn ông đứng trên lối cửa.
Anh giật mở cửa xe phía ghế phụ và đẩy nàng vào trong. “Vào đây và chúi đầu xuống.”
Irene không cự cãi gì.
Kẻ đột nhập di chuyển ra khỏi ngưỡng cửa đi đến hàng hiên.
“Cô Stenson ơi, chờ đã,” hắn gọi theo bằng giọng khàn khàn hốt hoảng. “Tôi không có ý làm cô sợ.”
“Cái quái gì thế này?” Luke đi đến trước mui chiếc SUV. “Ông đấy à Mills?”
Tucker Mills hạ thấp giọng. “Là tôi đây, thưa ông Danner. Tôi thực lòng xin lỗi. Tôi không muốn có ai khác trông thấy tôi ở đây, thưa ông.”
“Thôi được rồi Tucker. Thả ngay bất cứ thứ gì mà ông đang cầm trên tay xuống.” Luke giữ cho giọng mình hòa nhã, không đe dọa.
“Được ngay, thưa ông Danner.” Tucker thả cái thứ đang nắm chặt trong tay xuống. Vật ấy rơi xuống hàng hiên không gây ra tiếng động nào. Chẳng phải là súng hay dao gì, Luke nghĩ.
Anh nhanh nhẹn đi tới trước. Khi anh leo lên mấy bậc cấp, Tucker bồn chồn bước thụt lùi, hai tay giơ lên lưng chừng như một cử chỉ vừa lo lắng vừa tự vệ đến tội nghiệp. “Ông Danner, làm ơn mà. Tôi không cố ý gây hại gì đâu. Thật đấy.”
Cảm thấy mình như một thằng lưu manh, Luke liếc xuống vật Tucker vừa thả ra. Là một chiếc mũ len. Anh nhặt lên trao lại cho Mills.
“Chuyện này là thế nào đây hả Tucker?” anh nhẹ giọng hỏi.
“Tucker à? Tucker Mills phải không?” Irene đã lồm cồm xuống xe và nhanh nhảu bước về phía cabin.
“Phải, thưa cô Stenson.”
“Trời đất ơi, ông làm tôi sợ chết khiếp.” Nàng vội vã đi lên bậc cấp và dừng lại bên cạnh Luke. Nàng săm soi nhìn Tucker dò hỏi. “Ông đang làm cái quỷ gì mà núp trong phòng ngủ của tôi thế?”
“Tôi không muốn ai nhìn thấy tôi ở đây,” Tucker nói nghe thật khổ sở và rất mực lo lắng. “Khi tôi đến đây thì cô đã đi mất rồi, thế nên tôi lấy xà beng nạy cửa sau. Tôi nghĩ nếu chờ trong cabin thì sẽ tốt hơn. Như thế thì ít có khả năng bị nhìn thấy.”
“Không sao đâu Tucker ạ,” Irene dịu dàng nói. “Tôi hiểu mà. Xin lỗi vì tôi đã sợ quắn lên như thế nhé. Tôi không nhìn ra đấy là ông.”
“Lẽ ra tôi nên chờ ở ngoài. Tôi biết mà cô Stenson. Nhưng tôi sợ có ai đó sẽ nhìn thấy tôi lảng vảng quanh hàng hiên sau. Nhỡ ra họ lại gọi cho cảnh sát.”
“Ta vào bên trong nói tiếp nào,” Luke đề nghị.
Irene mỉm cười nồng hậu với Tucker. “Tôi sẽ pha ít trà.”
Mười phút sau Irene đặt ba tách trà đặc biệt nghi ngút khói do mình tự pha lên chiếc bàn bếp nhỏ. Nàng đoán chắc cũng phải mất vài tiếng đồng hồ nữa thì hệ thần kinh bị khuấy động của mình mới ổn định lại được, nhưng ít ra mạch của nàng đã không đập dồn nữa.
Mấy phút trước Luke đã rảo quanh cabin, kéo đóng chặt mọi rèm cửa sổ. Giờ thì anh đang ngồi đối diện Tucker, vẻ mặt nghiêm trang nhưng lại kiên nhẫn điềm đạm đến ngạc nhiên. Rõ ràng là anh rất hiểu Tucker, Irene thầm nghĩ. Anh biết rằng nếu chịu áp lực thì Tucker sẽ không ổn cho lắm.
“Nói từ đầu xem nào Mills,” Luke bảo.
“Vâng thưa ông.” vẻ mặt Tucker chuyển sang lo lắng. Rõ ràng là ông ta không thực sự hiểu bắt đầu từ đầu là từ đâu nữa.
“Bắt đầu từ bất cứ đâu mà ông muốn ấy,” Irene gợi ý. “Cứ từ từ cũng được.”
“Được ạ.” Tucker nhìn nàng đầy biết ơn. “Thế thì từ chiều nay vậy.”
“Chiều nay thì làm sao cơ?” nàng hỏi.
“Là khi tôi nhìn thấy ông Danner đây, trong ga ra của ông Carpenter. Lúc ấy tôi đang lau chùi ga ra như tôi vẫn thường làm mỗi chiều, ông Danner đi vào nói chuyện với ông Carpenter. Tôi nghe ông ấy hỏi về cô Webb, hỏi xem liệu cô ấy có bạn trai mới hay không ấy mà.”
Luke chăm chăm nhìn Tucker.
“Ông có biết điều gì về cô ta à?” Tucke nắm chặt tách trà bằng hai bàn tay xương xẩu. “Tôi có làm vài việc thường trực tại nhà gia đình Webb, hay ít ra là đã từng như thế.” Ông ta ngưng lại. “Ý tôi là trước khi căn nhà bị cháy ấy mà. Nhưng mà giờ thì chắc ở đấy chẳng còn việc gì để làm mất rồi.”
“Ông nói tiếp đi,” Irene bảo, cố gắng giữ giọng mình được ôn tồn bình thản mặc cho mọi thứ trong cô chỉ muốn gào lên bảo ông ta kể ra cho hết cho rồi.
“Mấy năm trước cô Webb có thuê tôi đến chăm vườn tược cắt cỏ và kiểm tra mấy ống nước trong mùa đông để chúng không bị đông băng. Những việc như thế ấy.”
“Việc bảo trì,” Luke tóm gọn.
Tucker gật đầu vẻ hài lòng vì có người tỏ ra thấu hiểu mình. “Đúng rồi. Việc bảo trì. Tôi đến đó tuần vài lần. Tôi đã có mặt ở đấy hôm trước ngày cô tìm thấy cô ấy. Ý là buổi sáng ấy.”
Irene căng thẳng. “Thế ông có nói chuyện với cô ấy không?”
“Có chứ. Cô ấy luôn tử tế với tôi. Hồi trước cũng vậy. Đúng ra là cả hai cô đều tốt với tôi. Hai cô không ai tỏ ra như thể các cô nghĩ tôi là đồ bỏ đi cả.”
Irene kinh ngạc, “Ông nào phải là đồ bỏ đi. Ông luôn lao động kiếm sống cơ mà. Bố tôi luôn bảo ông là người chăm chỉ nhất trong thị trấn này đấy.”
Vẻ muộn phiền man mác làm gương mặt hốc hác của Tucker sa sầm. “Cảnh sát trưởng Stenson tôn trọng tôi. Ông ấy tin tưởng tôi. Không có nhiều người được như thế đâu. Ồ phải, họ thuê tôi làm mấy việc lặt vặt thì nhanh lắm, nhưng cứ có thứ gì bị mất thì cô nghĩ xem ai sẽ bị đổ cho nào? Là tôi đấy. Nhưng bố cô không bao giờ tin mấy người đó cả. Mà thôi, đấy là một trong những lý do tôi đến thăm cô tối nay. Tôi nghĩ là mình nợ cô điều gì đó vì tôi mắc nợ bố cô mà chẳng khi nào trả được, nếu cô hiểu ý tôi muốn nói gì.”
“Cảm ơn ông nhé ông Tucker,” Irene đáp.
“Chuyện gì đã xảy ra vào hôm trước khi Pamela Webb chết vậy?” Luke hỏi.
Tucker cố gắng trấn tĩnh lại thấy rõ. “Như tôi đã nói, tôi đang ở nhà ấy, làm việc ngoài vườn như thường lệ. Cô Webb thì ở trong nhà.”
“Ông có biết cô ấy đang làm gì không?” Luke hỏi.
“Không rõ lắm. Nhưng khi thấy tôi đỗ xe tải ngoài bến thuyền sau nhà, cô ấy có ra chào. Rồi cô ấy nói gì đấy về chuyện phải làm xong việc trên máy tính rồi trở vào trong nhà. Một lúc sau một chiếc xe khác chạy đến.”
“Loại xe gì thế?” Luke hỏi.
“Xe rất đẹp. Loại xe ngoại nhập ấy. Tay lái xe không trông thấy tôi vì lúc ấy tôi đang ở bên hông nhà. Với lại như tôi nói ấy, trước đó tôi đậu xe ở phía sau để khỏi phải mang vác dụng cụ đi quá xa. Mà thôi, tôi đã nghe thấy tay ấy gõ cửa nhà.”
“Pamela có cho anh ta vào không?” Irene hỏi.
Tucker gục gặc. “Tôi có thể nói là cô ấy có quen hắn. Nhưng nghe như cô ấy không vui lắm khi gặp hắn. Cô ấy muốn biết hắn đến đấy làm gì. Nghe như là cô ấy đang nổi khùng với hắn.”
“Ông có nghe thấy hắn đáp lại những gì không?” Irene hỏi.
“Không. Nhưng hình như hắn giận lắm. Cô Webb cho hắn vào nhà vài phút thôi. Không lâu lắm đâu. Tôi không biết họ nói những gì, nhưng tôi có thể nghe thấy hắn cãi lộn với cô Webb. Tôi loanh quanh gần cửa nhà kho chứa dụng cụ phòng trường hợp cô ấy cần tôi tống khứ hắn đi. Nhưng cuối cùng hắn cũng bỏ đi. Lái xe đi thật nhanh. Tôi có thể chắc chắn là hắn vẫn còn giận cô ấy lắm.”
“Ông có trông thấy hắn rõ không?” Luke hỏi.
“Khá rõ.”
Irene thấy mình nín thở.
“Ông có nhận ra hắn không?” Luke hỏi cũng bằng cái giọng đều đều không hăm dọa ấy.
“Hôm đấy là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn,” Tucker đáp.
Irene nuốt xuống tiếng thở dài thất vọng nhưng rồi tự nhắc nhở mình từng này thông tin là còn nhiều hơn những gì họ có được hai mươi phút trước đó.
“Ông có thể mô tả hắn được không?” Luke hỏi.
“Người tầm thước. Mềm mại.”
“Mềm mại?” Irene ngạc nhiên lặp lại. “Ý ông là béo ấy à?”
“Không phải mềm kiểu ấy. Tôi có biết mấy tay thật to béo nhưng chẳng mềm mại gì đâu.” Gương mặt Tucker rúm ró lại vì tập trung suy nghĩ rất lung. “Hắn ta không béo, nhưng lại trông như thể cô có thể xô hắn ngã mà chẳng phải nhọc sức gì.” Tucker nhìn sang Luke. “Không có cứng cáp như ông đâu ông Danner à. Mềm mại.”
“Được rồi, mềm mại,” Irene nói. “Tiếp đi Tucker. Ông có thể nói cho chúng tôi biết thêm gì khác về hắn nào?”
“Tóc nâu.” Có vẻ như Tucker đang lục lọi trí nhớ. “Áo quần đắt tiền. Với lại như tôi đã nói, xe rất sang.”
Irene kìm lại để khỏi rên lên vì thất vọng. Toàn mô tả chung chung, nàng thầm nghĩ. “Vì ông không nhận ra hắn nên tôi đoán hắn không phải là người quanh đây đúng không nào?”
“Không, chắc chắn hắn không phải là dân địa phương. Đã bảo rồi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn.”
Tucker nuốt một ngụm trà nóng.
Ba người ngồi im lặng trong một lúc. Irene cảm thấy nỗi phấn khích của mình trôi tuột đi. Họ làm sao mà nhận diện được vị khách đến thăm Pamela với mô tả mơ hồ như thế chứ? nàng nghĩ.
Tucker hạ tách trà xuống. “Nhưng mà, không lâu sau đó, tôi lại nhìn thấy hắn.”
Irene nhanh nhẹn ngồi thẳng dậy. Nàng biết rằng cả Luke cũng đang chú tâm cao độ dẫu anh chẳng nhúc nhích gì dù chỉ một ngón tay.
“Ông thấy lại hắn khi nào thế?” Luke hỏi vẻ rất tự nhiên.“Buổi sáng sau khi hai người tìm thấy xác cô ấy.”
Irene siết chặt hai tay quanh tách trà. “Thế hắn đang làm gì?”
Câu hỏi làm Tucker ngớ ra. “Không biết chính xác là hắn đang làm gì nữa.”
“Hắn ở đâu?” Luke hỏi.
“Bên ngoài tòa thị chính. Hắn chui vào chiếc limo to đùng cùng với thượng nghị sĩ Webb và cái bà xinh đẹp mà người ta bảo là ông thượng nghị sĩ sẽ cưới ấy.”
Irene quay sang nhìn Luke, chẳng dám thở mạnh.
“Hoyt Egan,” Luke bảo. “Trợ lý của Webb.”
Danh sách chương