Luke cho xe đỗ xịch trước căn cabin đèn đóm sáng choang của Irene, anh tắt máy rồi xuống xe.
Irene trông theo anh đi vòng ra trước xe để mở cửa phía bên nàng. Nỗi mong chờ đến đáng sợ cùng niềm phấn khích lạ lẫm cứ sôi lục bục trong nàng. Liệu đêm nay anh có lại hôn nàng? Thật nực cười. Nàng đang cư xử như một cô bé tuổi teen trong buổi hò hẹn nghiêm túc đầu tiên. Chỉ có điều là cả đời nàng chưa từng có cảm giác như thế này trong bất cứ lần hẹn hò nào cả, Irene tự nhủ.
Cửa xe mở ra. Trước khi nàng kịp vặn vẹo mình leo ra khỏi ghế ngồi, thì hai bàn tay Luke đã đặt lên eo nàng, khít khao, chắc chắn và mạnh mẽ. Anh nhấc bổng nàng ra ngoài rồi nhẹ nhàng đặt nàng đứng xuống đất như thể nàng vô trọng lượng.
Luke đi theo nàng đến hàng hiên trước, không nói một lời nào. Tình trạng hồi hộp này rồi sẽ làm nàng nghẹt thở mất thôi. Anh cầm lấy chìa khóa của nàng mở cửa trước ra.
“Lái xe đến Santa Elena mất khoảng một tiếng,” anh bảo. “Chúng ta sẽ cần có thời gian để làm thủ tục nhận phòng, gặp gỡ gia đình rồi thay quần áo sửa soạn cho buổi tiệc lớn. Cô thấy sao nếu chúng ta rời khỏi đây vào lúc một nghìn năm trăm nhỉ?”
Irene bước chân đến ngưỡng cửa rồi quay lại đối mặt anh. “Khi ấy là mấy giờ trong đời thực thế?”
Khóe miệng anh cong lên giễu cợt. “Ba giờ chiều.” Nàng khoanh tay tựa một bên vai lên khung cửa. “Có tin cho anh đây, chúng ta sẽ phải rời khỏi đây sớm hơn thế nhiều.”
“Tại sao vậy?”
“Vì tôi cần phải mua sắm ít đồ. Mấy người bạn trong tòa soạn đã gói ghém quần áo rồi gửi nhanh qua đêm đến cho tôi. Nhưng trong hộp đồ ấy chẳng có thứ nào phù hợp với một buổi dạ tiệc hào nhoáng cả. Tôi nghĩ chúng ta sẽ phải khởi hành khoảng giữa trưa. Ắt hẳn phải có vài cửa hiệu đẹp đẽ quanh vùng lân cận Santa Elena thôi.”
“Thời gian để mua sắm hử?” Luke gật đầu tán thành. “Được thôi, có ngay. Chúng ta sẽ khởi hành ngay sau bữa trưa. Mà nhân tiện đang nói đến thức ăn và vì cả hai chúng ta đều cần phải ăn sáng, cho phép tôi đãi cô món bánh mì chiên trứng rất đặc sắc của tôi vào sáng mai nhé?”
Nụ cười của anh thật từ tốn và mời gọi tinh quái đến nỗi Irene ngạc nhiên là sao mình không nhũn cả ra ngay trên lối vào chật chội của cabin này.
Bao nhiêu là bươm bướm nhộn nhạo vỗ cánh trong dạ dày nàng. Có phải đây là cách của riêng anh để thông báo rằng anh muốn qua đêm tại đây chăng? Nếu là thế thì hẳn nàng phải đưa ra quyết định rồi.
Ngay lúc này. Ôi trời ơi, nàng chưa sẵn sàng chút nào cho chuyện này cả. Hãy còn quá sớm.
“Được chứ,” Irene nghe thấy tiếng mình trả lời trước khi đầu óc nàng kịp suy luận cho thấu đáo. “Điểm tâm nghe được đấy.”
Luke gật đầu, trông có vẻ hài lòng, rướn người tới trước hôn phớt lên môi nàng. Anh gần như lập tức ngẩng đầu lên. “Tại chỗ của tôi. Không bảy - ba mươi. Với cô thì đấy là bảy rưỡi sáng giờ cổ điển.”
Nói đoạn anh băng qua hàng hiên bước xuống những bậc cấp. Nàng vẫn còn đứng ngay lối cửa, vừa bối rối vừa vài phần thất vọng. Chẳng đáng cho nàng phải đưa ra quyết định to lớn làm gì, nàng tự nhủ.
Bước xuống bậc cấp cuối cùng, Luke dừng lại. “Khóa cửa lại nhé.” Irene cho là trong mắt anh có ánh lên tia đáng ngờ. Anh đã biết tỏng là mình vừa bỏ nàng lại đó loạng choạng một mình.
“Ừ,” nàng dịu dàng đáp, “nhưng tôi không rõ tại sao mình phải bận tâm làm gì. Chắc chắn là dường như tối nay chẳng có mối đe dọa đáng kể nào quanh đây đâu.”
Anh cười nhăn nhở. “Sao mà biết được.”
Nàng đóng cửa rồi khóa lại. Hé nhìn qua mắt cửa, Irene quan sát Luke leo lên chiếc SUV.
Ánh đèn xe sáng lên, cắt xuyên qua bóng tối. Tiếng động cơ nặng nề rồ lên. Chiếc xe chầm chậm di chuyển, thật cẩn thận, ra khỏi lối chạy xe, hướng về phía cabin số Năm.
Khỉ thật. Anh ấy thực sự bỏ đi.
“Đồ con h...” Irene buột miệng, lòng thấy mỉa mai buồn cười vì phản ứng lộn xộn của mình trước việc Luke đột ngột bỏ đi. Nàng tự nhủ lẽ ra mình nên cảm thấy nhẹ hết cả người mới phải. Lên giường với một người đàn ông nàng chưa biết rõ thế này thì hãy còn quá sớm. Dầu sao nàng vẫn luôn có khuynh hướng phức tạp hóa mọi chuyện mà. Chẳng chóng thì chầy mọi chuyện rồi sẽ thế.
Thế là nàng quyết định, tốt hơn hết thay vào đó nàng nên chú tâm vào sự kiện tối mai. Luke có nói đến việc nghỉ lại tại khách sạn. Vậy chứ anh ấy nghĩ là một hay hai phòng nhỉ? Ngày mai nàng có cần phải mua thêm váy ngủ mới cùng với chiếc đầm dạ hội chăng? Thế còn về những vấn đề rắc rối của nàng thì sao?
Irene từ từ quay đi khỏi cánh cửa, trí óc nàng quay cuồng còn các giác quan thì nhột nhạt vì bao lo toan dự tinh.
Nàng không nhận biết ngay rằng bóng tối đang đổ ra từ hàng lang dẫn vào phòng ngủ.
Tuy nhiên, hệ thống thần kinh tự động của nàng, vốn mười bảy năm trước đã được thiết lập ở mức độ siêu ý thức, lại phản ứng ngay lập tức. Hệ thống ấy lóe lên trạng thái hoảng loạn toàn bộ trước khi lý trí nàng kịp xử lý xong thông tin dữ liệu.
Nàng dừng khựng lại và nín thở, cố gắng kiểm soát nỗi sợ hãi đang phóng điện khắp người mình.
Đèn trong phòng ngủ đã tắt. Irene biết mình đã bật sẵn đèn từ trước. Nàng luôn bật sẵn mỗi phòng một đèn vào ban đêm. Lúc nào cũng vậy.
Chắc là bóng đèn trần của căn phòng kia đã cháy rồi.
Bình tĩnh lại nào. Đây là một căn cabin cũ kỹ. Dây điện cũ. Bóng đèn cũ.
Đâu đó từ bóng tối đang tràn ngập như suối trong căn phòng ngủ kia, tiếng ván lát sàn bỗng trở mình kẽo kẹt.
Irene trông theo anh đi vòng ra trước xe để mở cửa phía bên nàng. Nỗi mong chờ đến đáng sợ cùng niềm phấn khích lạ lẫm cứ sôi lục bục trong nàng. Liệu đêm nay anh có lại hôn nàng? Thật nực cười. Nàng đang cư xử như một cô bé tuổi teen trong buổi hò hẹn nghiêm túc đầu tiên. Chỉ có điều là cả đời nàng chưa từng có cảm giác như thế này trong bất cứ lần hẹn hò nào cả, Irene tự nhủ.
Cửa xe mở ra. Trước khi nàng kịp vặn vẹo mình leo ra khỏi ghế ngồi, thì hai bàn tay Luke đã đặt lên eo nàng, khít khao, chắc chắn và mạnh mẽ. Anh nhấc bổng nàng ra ngoài rồi nhẹ nhàng đặt nàng đứng xuống đất như thể nàng vô trọng lượng.
Luke đi theo nàng đến hàng hiên trước, không nói một lời nào. Tình trạng hồi hộp này rồi sẽ làm nàng nghẹt thở mất thôi. Anh cầm lấy chìa khóa của nàng mở cửa trước ra.
“Lái xe đến Santa Elena mất khoảng một tiếng,” anh bảo. “Chúng ta sẽ cần có thời gian để làm thủ tục nhận phòng, gặp gỡ gia đình rồi thay quần áo sửa soạn cho buổi tiệc lớn. Cô thấy sao nếu chúng ta rời khỏi đây vào lúc một nghìn năm trăm nhỉ?”
Irene bước chân đến ngưỡng cửa rồi quay lại đối mặt anh. “Khi ấy là mấy giờ trong đời thực thế?”
Khóe miệng anh cong lên giễu cợt. “Ba giờ chiều.” Nàng khoanh tay tựa một bên vai lên khung cửa. “Có tin cho anh đây, chúng ta sẽ phải rời khỏi đây sớm hơn thế nhiều.”
“Tại sao vậy?”
“Vì tôi cần phải mua sắm ít đồ. Mấy người bạn trong tòa soạn đã gói ghém quần áo rồi gửi nhanh qua đêm đến cho tôi. Nhưng trong hộp đồ ấy chẳng có thứ nào phù hợp với một buổi dạ tiệc hào nhoáng cả. Tôi nghĩ chúng ta sẽ phải khởi hành khoảng giữa trưa. Ắt hẳn phải có vài cửa hiệu đẹp đẽ quanh vùng lân cận Santa Elena thôi.”
“Thời gian để mua sắm hử?” Luke gật đầu tán thành. “Được thôi, có ngay. Chúng ta sẽ khởi hành ngay sau bữa trưa. Mà nhân tiện đang nói đến thức ăn và vì cả hai chúng ta đều cần phải ăn sáng, cho phép tôi đãi cô món bánh mì chiên trứng rất đặc sắc của tôi vào sáng mai nhé?”
Nụ cười của anh thật từ tốn và mời gọi tinh quái đến nỗi Irene ngạc nhiên là sao mình không nhũn cả ra ngay trên lối vào chật chội của cabin này.
Bao nhiêu là bươm bướm nhộn nhạo vỗ cánh trong dạ dày nàng. Có phải đây là cách của riêng anh để thông báo rằng anh muốn qua đêm tại đây chăng? Nếu là thế thì hẳn nàng phải đưa ra quyết định rồi.
Ngay lúc này. Ôi trời ơi, nàng chưa sẵn sàng chút nào cho chuyện này cả. Hãy còn quá sớm.
“Được chứ,” Irene nghe thấy tiếng mình trả lời trước khi đầu óc nàng kịp suy luận cho thấu đáo. “Điểm tâm nghe được đấy.”
Luke gật đầu, trông có vẻ hài lòng, rướn người tới trước hôn phớt lên môi nàng. Anh gần như lập tức ngẩng đầu lên. “Tại chỗ của tôi. Không bảy - ba mươi. Với cô thì đấy là bảy rưỡi sáng giờ cổ điển.”
Nói đoạn anh băng qua hàng hiên bước xuống những bậc cấp. Nàng vẫn còn đứng ngay lối cửa, vừa bối rối vừa vài phần thất vọng. Chẳng đáng cho nàng phải đưa ra quyết định to lớn làm gì, nàng tự nhủ.
Bước xuống bậc cấp cuối cùng, Luke dừng lại. “Khóa cửa lại nhé.” Irene cho là trong mắt anh có ánh lên tia đáng ngờ. Anh đã biết tỏng là mình vừa bỏ nàng lại đó loạng choạng một mình.
“Ừ,” nàng dịu dàng đáp, “nhưng tôi không rõ tại sao mình phải bận tâm làm gì. Chắc chắn là dường như tối nay chẳng có mối đe dọa đáng kể nào quanh đây đâu.”
Anh cười nhăn nhở. “Sao mà biết được.”
Nàng đóng cửa rồi khóa lại. Hé nhìn qua mắt cửa, Irene quan sát Luke leo lên chiếc SUV.
Ánh đèn xe sáng lên, cắt xuyên qua bóng tối. Tiếng động cơ nặng nề rồ lên. Chiếc xe chầm chậm di chuyển, thật cẩn thận, ra khỏi lối chạy xe, hướng về phía cabin số Năm.
Khỉ thật. Anh ấy thực sự bỏ đi.
“Đồ con h...” Irene buột miệng, lòng thấy mỉa mai buồn cười vì phản ứng lộn xộn của mình trước việc Luke đột ngột bỏ đi. Nàng tự nhủ lẽ ra mình nên cảm thấy nhẹ hết cả người mới phải. Lên giường với một người đàn ông nàng chưa biết rõ thế này thì hãy còn quá sớm. Dầu sao nàng vẫn luôn có khuynh hướng phức tạp hóa mọi chuyện mà. Chẳng chóng thì chầy mọi chuyện rồi sẽ thế.
Thế là nàng quyết định, tốt hơn hết thay vào đó nàng nên chú tâm vào sự kiện tối mai. Luke có nói đến việc nghỉ lại tại khách sạn. Vậy chứ anh ấy nghĩ là một hay hai phòng nhỉ? Ngày mai nàng có cần phải mua thêm váy ngủ mới cùng với chiếc đầm dạ hội chăng? Thế còn về những vấn đề rắc rối của nàng thì sao?
Irene từ từ quay đi khỏi cánh cửa, trí óc nàng quay cuồng còn các giác quan thì nhột nhạt vì bao lo toan dự tinh.
Nàng không nhận biết ngay rằng bóng tối đang đổ ra từ hàng lang dẫn vào phòng ngủ.
Tuy nhiên, hệ thống thần kinh tự động của nàng, vốn mười bảy năm trước đã được thiết lập ở mức độ siêu ý thức, lại phản ứng ngay lập tức. Hệ thống ấy lóe lên trạng thái hoảng loạn toàn bộ trước khi lý trí nàng kịp xử lý xong thông tin dữ liệu.
Nàng dừng khựng lại và nín thở, cố gắng kiểm soát nỗi sợ hãi đang phóng điện khắp người mình.
Đèn trong phòng ngủ đã tắt. Irene biết mình đã bật sẵn đèn từ trước. Nàng luôn bật sẵn mỗi phòng một đèn vào ban đêm. Lúc nào cũng vậy.
Chắc là bóng đèn trần của căn phòng kia đã cháy rồi.
Bình tĩnh lại nào. Đây là một căn cabin cũ kỹ. Dây điện cũ. Bóng đèn cũ.
Đâu đó từ bóng tối đang tràn ngập như suối trong căn phòng ngủ kia, tiếng ván lát sàn bỗng trở mình kẽo kẹt.
Danh sách chương