Trác Mã pha xong trà cho Đế Tử Nguyên, dâng một chén khác đến trước mặt Mạc Thiên "Công tử, đây là trà nhất phẩm mà hôm qua tướng quân mang về từ lầu Quân Tử."
Mạc Thiên nhướng mày, đặt trước mũi ngửi ngửi, vẻ mặt lộ ra vẻ kỳ quái khó tả "Hắn đúng là chịu khó, với tình cảnh hiện nay, gặp rồi thì có thể thế nào?" nói rồi vừa lắc đầu vừa nhấp một ngụm trà.
"Không biết khi nào Điện hạ mới gọi Liên tướng quân đến, ta muốn tự tay đưa vật mà trưởng lão Liên gia phó thác cho Liên tướng quân." giọng nói của Đế Tử Nguyên từ phía sau truyền đến.
Mạc Thiên cau mày, phất tay với Trác Mã "Ngươi lui xuống đi."
Trác Mã hành lễ với hai người, rồi lui ra ngoài.
"Liên tướng quân đang tiếp khách ngoài đại sảnh, nào có thời gian đến đây. Hiện giờ, nàng đã biết thân phận của ta ......" nói rồi hắn đưa tay về phía Đế Tử Nguyên "Ta đương nhiên sẽ không tham vật của Liên gia, nàng giao cho ta là được, ta sẽ giao lại cho Liên tướng quân."
Mạc Thiên đã tốn bao nhiêu công sức chỉ vì muốn giữ chân Tây Vân Hoán, không để nàng đơn độc gặp Liên Lan Thanh, nhưng hắn không ngờ Đế Tử Nguyên từ đầu đến cuối chỉ có mục đích như vậy.
"Điện hạ đừng trách, mấy ngày trước ta đã nói đây là vật mà trưởng lão Liên gia đã phó thác trước lúc lâm chung, ngoài Liên tướng quân, ta sẽ không giao cho ai khác." Đế Tử Nguyên lắc đầu, cầm lấy chén trà trên bàn nhấp một ngụm.
Lúc này, trong ngõ nhỏ ngoài phủ tướng quân.
Quân Hán lấy mật thư dưới chân bồ câu đưa cho Quân Huyền "Tiểu thư, đội quân ngoài thành có hành động khác thường, đã tập hợp hướng vào thành, đây là tin do Hầu quân lệnh Trác Mã gửi ra ngoài."
Quân Huyền nghe vậy thở phào nhẹ nhõm "Xem ra Trác Mã đã nói với Tử Nguyên về kế hoạch của Bắc Tần vương và Liên Lan Thanh, có Trác Mã bên cạnh Tử Nguyên, ta cũng có thể yên tâm một chút." nàng vừa nói vừa mở tờ giấy, nhướng mày "Tử Nguyên cũng nghĩ giống như ta, Quân Hán, lệnh tử sĩ Quân gia trong một khắc dốc hết toàn lực ngăn cản thiết giáp quân bao vây phủ, trong hai khắc, ta muốn thấy khói lửa bùng cháy khắp quân doanh ngoài ngoại ô."
"Vâng, tiểu thư." Quân Hán theo lệnh nhanh chóng rời đi.
Quân Huyền nhìn về phía Thi phủ cách đó không xa, quay đầu ngựa, dẫn mười lăm tử sĩ đi về phía Ngũ Lý đình.
Những gì nàng có thể làm bây giờ là tin Đế Tử Nguyên và Hàn Diệp có thể còn sống đến Ngũ Lý đình, sau đó là chuyện của nàng.
Cùng lúc đó, trong thư phòng ở hậu viện, Đồ Hải đứng đợi đã lâu vẫn không thấy Liên Hồng và Lý Du bước ra, rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng xông vào thư phòng.
Trong thư phòng, Liên Hồng mồ hôi nhễ nhại, vẫn duy trì một tư thế cứng ngắc.
Đồ Hải xông lên, điểm huyệt đạo trên người Liên Hồng, lại không ngờ hắn không nhúc nhích tí nào, sắc mặt càng tái nhợt.
"Nội lực thật mạnh!" Từ Hải nói không nên lời "Liên quản gia, công lực của người ra tay cao hơn ta, thuộc hạ chỉ có thể dùng cách mạnh tay hơn một chút."
Liên Hồng chớp mắt biểu thị đồng ý, Đồ Hải truyền nội lực vào những đại huyệt trên người Liên Hồng. Một lúc sau, Liên Hồng mới thấp giọng hừ một tiếng, phun ra một ngụm máu, lảo đảo ngã xuống đất.
Đồ Hải nhanh chóng đỡ lấy hắn "Liên quản gia, có chuyện gì? Lý Du đâu?"
Liên Hồng chỉ vào mật đạo phía sau "Đồ Hải, Lý Du đã đi vào mật đạo, nói với tướng quân, Lý Du chính là Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp, ngươi mau dẫn người chặn mật đạo này, tìm ra Thái tử Đại Tĩnh."
Vẻ mặt Đồ Hải trở nên nghiêm túc, hét to ra bên ngoài "Người đâu." vài tên thị vệ mở cửa xông vào.
Hắn chỉ hai người trong số đó "Hai người các ngươi đưa Liên quản gia trở về gặp tướng quân." rồi nói với hai người còn lại "Hai người các ngươi cùng ta đi bắt Thái tử Đại Tĩnh."
Nói rồi dẫn đầu mọi người đi vào mật đạo.
Trong Ngô Đồng các, Mạc Thiên lạnh lùng nhìn Đế Tử Nguyên "Tây Vân Hoán, nếu hoàng huynh ta ở đây, nàng cũng sẽ to gan từ chối như vậy?" thấy Đế Tử Nguyên muốn lắc đầu, hắn phất tay áo, cúi người đến gần nàng "Nếu không phải là lời của phu quân, vậy còn Thiên tử lệnh thì sao?"
Đế Tử Nguyên cau mày, không có trả lời. Điều nàng muốn là trì hoãn thời gian, chứ không phải triệt để chọc giận Mạc Thiên, khiến hắn nghi ngờ. Dù Tây Vân Hoán thật sự có kiêu ngạo phóng túng, cũng sẽ không công khai kháng chỉ của quân chủ một nước.
"Nàng ấy đương nhiên có thể từ chối, Thiên tử lệnh của Bắc Tần vương ngươi, đối với con dân Đại Tĩnh có tác dụng gì?"
Trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói của nam tử uy nghi không thua kém gì Mạc Thiên, sắc mặt hai người thay đổi, nhìn về phía bức bình phong bên phải.
Đằng sau bức bình phong thêu đầy phong thổ Bắc Tần, thấp thoáng một bóng người cao lớn. Người đó chắp tay sau lưng, chậm rãi bước ra dưới ánh nhìn của Đế Tử Nguyên và Mạc Thiên.
"Hàn Diệp!" Bắc Tần thu thập các bức họa của thành viên hoàng thất Đại Tĩnh, tuy chưa từng gặp qua, nhưng Mạc Thiên thoáng nhìn đã nhận ra Hàn Diệp. Không ngờ hắn và Liên Lan Thanh lập kế gài bẫy Hàn Diệp suốt mấy tháng trời, bố trí thị vệ canh phòng nghiêm ngặt quanh Thi phủ, thế mà Hàn Diệp vẫn xông vào Ngô Đồng các dễ dàng như vậy! Nhưng sự xuất hiện của Hàn Diệp lúc này làm hắn quan tâm đến một chuyện khác. Mạc Thiên xoay người, nhìn nữ tử đang ngồi trên giường nhỏ, nếu như lời Hàn Diệp vừa nói ......
Thấy Tây Vân Hoán chỉ cau mày nhìn chằm chằm Hàn Diệp, Mạc Thiên càng tức giận, muốn nắm lấy cổ tay của Tây Vân Hoán "Nói Trẫm biết, ngươi rốt cuộc là ai?"
Hắn đã rất tức giận, lần này mang theo bảy phần công lực. Chỉ là dường như cả Đế Tử Nguyên và Hàn Diệp đều không nhìn thấy, cũng không hề kiêng dè khí thế của Mạc Thiên.
Lực nắm mạnh mẽ không trúng vào người Đế Tử Nguyên như dự liệu, trái lại cả người Mạc Thiên trở nên yếu ớt, chống vào chiếc bàn nhỏ mượn sức để không bị ngã khó coi xuống đất. Hắn nhìn lòng bàn tay tái xanh của mình, rồi lại nhìn về phía Đế Tử Nguyên, có chút không thể tin "Ngươi hạ độc bổn vương lúc nào? Rõ ràng vừa nãy ngươi cũng uống trà này." đồ ăn thức uống mỗi ngày của hắn đều có người thử độc, ngoại trừ ấm trà lúc nãy!
Ánh mắt Mạc Thiên đảo qua chén trà nóng "Độc trên miệng chén." trong mắt Mạc Thiên hiện lên vẻ lạnh lùng, nhìn Đế Tử Nguyên "Trác Mã là gian tế của các ngươi."
"Bệ hạ thật thông minh, mọi chuyện đều như Bệ hạ đã nói, ngoại trừ một điểm, thứ mà ta hạ không phải là độc, chỉ là Ma Phí tán khiến Bệ hạ không dùng được nội lực." Đế Tử Nguyên nhấp một ngụm trà, trả lời.
"Ngươi đã sớm biết thân phận của Trẫm, ngươi thật to gan, không chỉ dùng bí mật người Liên gia phó thác trước lúc lâm chung lừa gạt Trẫm, còn dám dùng thân phận Hoàng hậu Bắc Tần tương lai xuất hiện trước mặt Trẫm!" tuy bị người khác khống chế, nhưng phong thái đế vương của Mạc Thiên, uy nghi giận dữ quát hỏi Đế Tử Nguyên không hề giảm.
"Thân phận? Tĩnh An Hầu quân của vương triều Đại Tĩnh ta, lẽ nào không tôn quý bằng nữ nhi của tướng quân Bắc Tần?" Hàn Diệp khẽ liếc Mạc Thiên, ánh mắt lạnh băng như đang do dự nhìn người chết.
"Đế Tử Nguyên?" dù trong lòng đã đoán được, nhưng Mạc Thiên vẫn chấn động, hắn nhìn Đế Tử Nguyên, lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Nữ tử trước mặt khiến hắn động lòng lại lừa gạt hắn thật sự là Đế Tử Nguyên một tay vạch trần sự mưu hại che giấu mười năm của hoàng thất Đại Tĩnh, gia chủ Tấn Nam phân chia thiên hạ với vua Gia Ninh.
"Không phải Bệ hạ cũng luôn dùng thân phận Sở vương để gặp người đó sao, chẳng qua là khác lập trường mà thôi, nói gì đến lừa gạt. Bệ hạ tốt nhất nên an tĩnh ở lại trong phòng, thị vệ canh giữ ngoài Ngô Đồng các có nhiều hơn nữa, cũng không nhanh bằng kiếm trong tay ta và Thái tử."
Đế Tử Nguyên không quan tâm sự ngạc nhiên của Mạc Thiên, chỉ qua loa với hắn một câu, rồi nhìn về phía Hàn Diệp.
Ánh mắt nàng dừng lại trên đoản kiếm đen giắt ngang hông Hàn Diệp, hồi lâu sau, nàng đụng phải đôi con ngươi sâu thẳm khó phân biệt của Hàn Diệp, chậm rãi lên tiếng "Hàn Diệp, huynh không nên xuất hiện ở đây."
Dù vừa nãy nàng nghĩ hết cách cũng chỉ muốn đưa Hàn Diệp đến Ngô Đồng các an toàn nhất, nhưng bây giờ ...... nàng nghịch chén trà trong tay, xoay vài vòng trên chiếc bàn nhỏ, phát ra tiếng va chạm thanh thúy, cuối cùng nàng đứng dậy.
"Tro cốt của Thi lão tướng quân được giấu trong thư phòng, huynh đến Ngô Đồng các làm gì?" một khắc trước nàng mới nhận được mật thư của Quân Huyền nói tro cốt của Thi Nguyên Lãng đã được chôn cất ngoài ngoại ô, dựa theo kế hoạch ban đầu của hai người, nàng giữ chân Mạc Thiên, Hàn Diệp lúc này nên xuất hiện ở thư phòng mới đúng.
"Ta nhìn thấy Bắc Tần vương uống Ma Phí tán của Trác Mã dâng lên, mới biết hắn không đả thương được ta. Huynh không thể nào biết sắp xếp của ta, tại sao vừa rồi huynh không động thủ?"
Vừa rồi Mạc Thiên có vẻ tức giận muốn kéo lấy Đế Tử Nguyên chất vấn, thật ra hai người đều biết Mạc Thiên dùng đến bảy phần nội lực, rõ ràng là muốn bắt Đế Tử Nguyên làm con tin, nhưng vừa rồi Hàn Diệp không ra tay cứu nàng, rõ ràng Hàn Diệp cũng chắc chắn Bắc Tần vương không thể dùng nội lực.
Đế Tử Nguyên đứng trước mặt Hàn Diệp, khẽ siết chặt bàn tay giấu trong tay áo, kìm nén lửa giận như muốn trào ra trong con ngươi, lạnh lùng nói "Huynh biết tro cốt của Thi lão tướng quân không ở trong Thi phủ từ lúc nào? Lại biết ta hạ Ma Phí tán với Bắc Tần vương từ lúc nào? Huynh rốt cuộc vào thành Quân Hiến để làm gì?"
Rõ ràng Thi phủ lúc này mai phục khắp nơi, ngoài phủ có hai mươi ngàn thiết kỵ vây gϊếŧ, tính mạng của hai người như chỉ mành treo chuông, nhưng nàng chỉ muốn hỏi cho rõ ràng. Sự ấm áp hòa hợp của hai người đêm trước vẫn còn rành rành trước mắt, vốn dĩ nàng cho rằng, dù ngày sau hai nhà Hàn Đế đối đầu trên triều đình, một nhà ắt phải diệt vong, nhưng ở nơi biên giới Tây Bắc không biết sống chết này, nàng có thể đặt trọn niềm tin và tính mạng của mình vào tay Hàn Diệp, nhưng không ngờ ...... nàng bỏ qua an nguy của thành trì biên cương, bỏ mặc lời khuyên của Lạc Minh Tây và Quân Huyền, nhất quyết đến thành Quân Hiến, đến cuối cùng cũng không có được một câu nói thật từ Hàn Diệp, hơn như thế, trong cái bẫy này, có lẽ nàng chỉ là một con tốt để Hàn Diệp bày mưu tính kế đạt được thắng lợi cuối cùng mà thôi.
Lạnh lẽo nhất cũng chẳng qua được lòng người, thì ra là vậy.