Người Bắc Tần tính tình thô kệch thẳng thắn, rất ít người giỏi văn thơ, thư phòng ở hậu viện Thi phủ hiếm ai lui tới, sau khi chủ nhân qua đời, nơi đây trở nên vô cùng lạnh lẽo vắng lặng.
Liên Hồng một đường dẫn Lý Du đến hậu viện, vừa đẩy cửa thư phòng, vừa chỉ vào bên trong nói "Nơi này yên tĩnh hẻo lánh, phủ tướng quân lại canh phòng nghiêm ngặt, vật bảo gia truyền của công tử đặt ở đây sẽ không xảy ra sơ sót."
Lý Du vâng vâng dạ dạ gật đầu, theo Liên Hồng bước vào thư phòng, khi bước vào, động tác của hắn vẫn kín đáo, bình tĩnh như thường, cánh cửa gỗ đóng lại, vừa lúc chắn ngang tầm nhìn ngoài thư phòng.
Đồ Hải đứng ngoài sân, thấy Lý Du không có gì khác thường, bèn thả lỏng người, chờ hai người đi ra.
Trong thư phòng, Liên Hồng đi thẳng vào giá sách trong cùng, hắn gõ gõ vào tường, trên tường lộ ra một ô ngầm. Thấy cảnh tượng như vậy, Lý Du nheo mắt lộ ra chút bất ngờ.
Thư phòng này là nơi kín đáo nhất trong Thi phủ, là nơi Thi lão tướng quân cất giấu binh phù, không ngờ Liên Lan Thanh lại có thể tìm ra nơi này? Liên Hồng còn chưa kịp lên tiếng, Lý Du đã hiểu ý dâng hộp gỗ tới tay hắn.
Liên Hồng không bỏ qua vẻ ngạc nhiên trên mặt Lý Du, hắn nhận lấy hộp gỗ đặt vào ô ngầm, không khỏi đắc ý nói "Lý công tử, người Đại Tĩnh các người quả thật có chút bản lĩnh về thuật cơ quan, nhưng cuối cùng cũng rơi vào tay người khác, để Bắc Tần ta sử dụng ....."
Hắn chưa kịp nói xong, tay cầm hộp gỗ hơi khựng lại, không khỏi ước lượng, sắc mặt chợt thay đổi, đột nhiên quay lại tấn công người phía sau, nhưng có người nhanh hơn hắn, một chưởng của Liên Hồng còn chưa kịp đánh ra, đã bị một nội lực mạnh mẽ điểm huyệt không thể động đậy.
Thanh niên phía sau không còn vẻ mặt lấy lòng nịnh nọt, tùy ý đứng đó, duỗi cơ thể luồn cúi, lập tức trở nên cao to mạnh mẽ, hắn xé lớp mặt nạ da người trên mặt, lộ ra dung mạo anh tuấn uy vũ.
Liên Hồng mở miệng, nhưng không thể phát ra tiếng, cả người cứng ngắc, không thể tin được nhìn chằm chằm Lý Du trước mặt.
"Có thể đi theo Liên Lan Thanh, cũng không quá ngu ngốc." Hàn Diệp lấy lại hộp gỗ trong tay Liên Hồng, tiện tay vứt Dạ Minh Châu bên trong xuống đất, giữa đáy hộp xuất hiện một con dao găm màu đen, hắn lấy ra chơi đùa trong tay "Đông Hải huyền thiết được rèn đúc, trọng lượng của Dạ Minh Châu dĩ nhiên không thể so sánh."
Thấy vẻ mặt không mấy tốt của Liên Hồng, Hàn Diệp tới trước mặt hắn, dựa lưng vào tường, ánh mắt rực lửa, vẻ mặt lạnh lùng, khí thế lỗi lạc mạnh mẽ đánh tới trước mặt "Đồ vật Đại Tĩnh của chúng ta, dù ngươi có thể dòm ngó vài lần thì đã sao? Chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không thể hiểu được gì!" hắn vừa nói, vừa gõ nhẹ ba lần vào nơi cách ô ngầm kia một thước, bức tường phía sau hắn lặng lẽ di chuyển sang hai bên, lộ ra một mật đạo sâu không thấy đáy.
Trong ánh mắt Liên Hồng lộ ra vẻ hoang đường, hắn đã điều tra kỹ lưỡng phủ tướng quân này mấy lần, không ngờ còn có một mật đạo như vậy!
Hàn Diệp quay người đi vào trong mật đạo, lời nói kiên định lãnh đạm cùng tiếng bước chân lạnh lùng vang vọng trong mật đạo hồi lâu.
"Nói với Liên Lan Thanh, hôm nay các ngươi chiếm được bao nhiêu quốc thổ của ta, đoạt bao nhiêu tính mạng của dân chúng tướng sĩ của ta. Ngày sau, ta sẽ trả lại gấp đôi, quyết không dung thứ!"
Hóa ra hắn là Thái tử Đại Tĩnh Hàn Diệp! Liên Hồng mở to mắt nhìn bóng dáng thanh niên đang biến mất, trong lòng cảm thấy hối hận, hắn đã quá mức bất cẩn, tự mình cho Hàn Diệp cơ hội, chỉ mong không làm hỏng đại sự của tướng quân!
Trong Ngô Đồng các, Đế Tử Nguyên im lặng hồi lâu, đối mặt với sự dò hỏi của Mạc Thiên, nàng nhìn bóng lưng Mạc Thiên lên tiếng, trả lời một câu "Từ lâu phụ thân ta không muốn Tây gia lại chinh chiến sa trường, sau cái chết của huynh trưởng, càng không để ta nhúng tay vào chuyện binh gia. Vân Hoán chỉ là nữ nhi khuê các, binh pháp mưu lược cũng chỉ bình thường, không dám vọng ngôn bàn chiến sự ba nước trước mặt Điện hạ."
Đế Tử Nguyên sắc mặt bình tĩnh bước tới bên bàn, nhìn bản đồ Tây Bắc treo trên tường. Trong giọng của nàng thoáng qua chút lạnh lùng khó nhận ra, Mạc Thiên hoài nghi nhìn nữ tử bên cạnh, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt còn lạnh lùng hơn lúc nàng đứng dưới tường thành mấy ngày trước.
Đế Tử Nguyên dùng ánh mắt dửng dưng mang theo chút ẩn ý sâu xa quét qua Mạc Thiên.
Mạc Thiên còn chưa kịp ngạc nhiên, Đế Tử Nguyên đã cầm một xấp giấy Tuyên trên bàn, tay phải nhấc bút chấm mực, ngòi bút mềm mại tinh tế thấm một lớp dày trên nghiêng mực, thuận theo thế xoay người của Đế Tử Nguyên nhanh gọn để lại giấu vết giữa không trung.
Mạc Thiên vui vẻ thưởng thức Đế Tử Nguyên cầm giấy bút quay lại cửa sổ trong tư thế ung dung bá đạo.
Nữ tử khoác áo lông to màu xanh sẫm cúi người, dáng người thanh tú được bao bọc dưới lớp áo choàng nặng nề, chỉ lộ ra một phần cổ tay trắng như tuyết đang cầm bút, hắn nương theo ánh sáng yếu ớt, từng chút nhìn lên trên.
Nửa bên mặt dưới ánh sáng, hàng mày thanh tú, tóc đen như mực, mắt sâu như biển.
Không biết ngày sau khi khoác lên mình hậu bào phượng quán, nữ tử thế này, cùng hắn nắm tay sánh vai trên triều đường Bắc Tần, sẽ có phong thái thế nào, quang cảnh ra sao?
Không ngoài dự đoán, Mạc Thiên trầm mắt nhìn cảnh tượng này, trong lòng đột nhiên xuất hiện một sự mềm mại không thể giải thích cùng lý tưởng hào hùng vạn trượng, nếu là Tây Vân Hoán, đế quốc của hắn, muốn chia sẻ cùng nàng.
Hắn là đế vương Bắc Tần, lạnh lùng vô tình, nửa đời cô độc đứng trên đỉnh cao vương quyền, đột nhiên trong khoảnh khắc này, hắn lại động lòng với Hoàng hậu Bắc Tần tương lai xuất hiện ở biên cương dáng vẻ bá đạo không thể chối từ làm gián đoạn mọi chuyện của hắn.
"Nhưng nếu Điện hạ đã hỏi, Vân Hoán không dám không trả lời." giọng nói truyền đến, hơi lạnh lùng, trong lúc Mạc Thiên đang xuất thần, Đế Tử Nguyên đột nhiên xoay người ném tờ giấy Tuyên trên chiếc bàn nhỏ về phía Mạc Thiên.
Mạc Thiên đưa tay bắt lấy, nhìn chăm chú liền giật mình.
"Trong ngoài sông núi Đồng quan,
Cung điện ngàn gian thành bụi đất,
Hưng, bách tính khổ,
Vong, bách tính khổ!"
Trên giấy Tuyên viết vài chữ rồng bay phượng múa, cảm giác mỉa mai ập đến. Mạc Thiên tức giận siết chặt tờ giấy trong tay, chắp tay phía sau, trầm mắt nhìn Đế Tử Nguyên, quát nói "Tây Vân Hoán, nàng thật to gan, ta hỏi nàng có cách nhìn thế nào về chiến sự ba nước, nàng lại nói Bệ hạ hôn quân vô đạo, làm khổ dân chúng!"
"Một tướng vinh danh thì có vạn xương khô vì loạn lạc." Đế Tử Nguyên đón lấy ánh mắt sắc bén của Mạc Thiên, trả lời "Điện hạ, đối với Vân Hoán mà nói, thiên hạ loạn lạc là nỗi khổ của dân chúng. Đại quân Bắc Tần quả thật đã liên tiếp đoạt được nhiều thành trì của Đại Tĩnh ở Tây Bắc, nhưng Điện hạ cũng đừng quên, một năm qua đã có bao nhiêu chiến sĩ Bắc Tần chúng ta chết trên đất Đại Tĩnh, vĩnh viễn không thể trở về quê hương!"
Còn có bao nhiêu dân chúng Đại Tĩnh vô tội chết thảm vì dã tâm vương triều vô tận trong lòng ngươi!
Nếu không phải đang trong tình cảnh này, với tính khí của Đế Tử Nguyên, sớm đã một cước đá bay tên Hoàng đế Bắc Tần này, túm lấy cổ áo Mạc Thiên mà quát hỏi hắn rồi.
"Tây Vân Hoán!" Mạc Thiên nửa đời chinh chiến, mở rộng lãnh thổ, răn đe vương triều Bắc Tần, không ai dám nói những lời như vậy với hắn, huống chi người nói những lời này lại là nữ tử mà hắn xem trọng, Hoàng hậu tương tai. Sợi dây bình tĩnh trong đầu hắn như bị gảy mạnh, bước nhanh tới trước mặt Đế Tử Nguyên, siết chặt cổ tay nàng, kéo nàng đến trước mặt.
"Nàng nói nghe hay thật, trái lại còn thương xót dân chúng, từ bi với người đời. Ba ngày trước ta đã từng nói với nàng, Bắc Tần ta không có lương thực, khí hậu khắc nghiệt, không làm chủ Trung Nguyên, dân chúng làm sao có được ngày no ấm?"
Sức lực của Mạc Thiên vô cùng lớn, lần siết này càng thêm tức giận, Đế Tử Nguyên bị kéo loạng choạng vài bước, đụng vào thân thể cứng ngắc của Mạc Thiên. Nàng cau mày, mượn sức đứng vững, không hề sợ hãi "Đây chẳng qua là cái cớ để quân lính hoàng gia bước vào thiên hạ mở rộng lãnh thổ, chúng ta rõ ràng có thể hòa bình trao đổi với Đại Tĩnh và Đông Khiên, dùng vật đổi vật, không phải chỉ có chiến tranh và tàn sát mới có thể khiến dân chúng an vui, tướng sĩ chết rồi, người nhà của bọn họ dù có ăn ngon hơn, mặc có ấm hơn, nhưng trong lòng vẫn không thể vui được."
Đế Tử Nguyên nhướng mắt, trong mắt thoáng qua sự đau buồn nặng nề khiến người khác không thể bỏ qua "Điện hạ cũng là một người sống sờ sờ, ngày nào đó Điện hạ ngồi trên triều đường cao quý, nghe tin người thân bằng hữu tử trận sa trường, sẽ nói cười vui vẻ vì thành trì lạnh băng đoạt được, hay sẽ âm thầm tự trách vì cái chết thảm của người đã mất?"
Ánh mắt của Đế Tử Nguyên càng kiên định hơn giọng nói lạnh lùng của Mạc Thiên, khí thế chấn động khiến Mạc Thiên bất giác nới lỏng tay đang nắm chặt cổ tay của nàng.
Nếu ca hát vui mừng vì chiến thắng, là không tôn trọng người đã mất, nếu buồn bã tiếc thương người đã mất, vậy chiến tranh còn có ý nghĩa gì?
Hắn là Hoàng đế, hai thứ đều không thể chọn. Mạc Thiên nheo mắt, âm thầm do dự, vẫn may người chất vấn hắn hôm nay là Tây Vân Hoán, nếu là Đức vương lấy thương vong của tướng sĩ làm cái cớ để khơi dậy oán trách của dân chúng, chất vấn hắn trên triều đình, sẽ là một chuyện phiền phức.
Không khí trong phòng nhất thời trở nên cứng ngắc khó xử, Mạc Thiên còn chưa biết trả lời thế nào thì tiếng gõ cửa đã vang lên đúng lúc.
"Công tử, trà đã pha xong rồi."
Giọng của Trác Mã truyền đến, Mạc Thiên thở nhẹ một hơi "Vào đi."
Trác Mã đẩy cửa, thấy hai người không còn ung dung như vừa rồi, thấp thỏm tiến vào phòng, nhưng không dám động đậy.
"Pha trà cho Tây tiểu thư." khi đóng cửa lại thì hai người cãi nhau thế nào cũng được, nhưng nếu người khác nhìn thấy sẽ thành trò cười. Mạc Thiên dù gì cũng là một đế vương, lúc nãy có tranh cãi đỏ mặt tía tai xém chút rút đao đi nữa, thì hắn vẫn có thể bày ra dáng vẻ ung dung nhàn nhã như thể hai người rất hòa hợp.
Trác Mã đến chỗ chiếc bàn nhỏ pha trà cho Tây Vân Hoán, vừa lúc đứng giữa, chắn ngang tầm nhìn của hai người đang giương cung bạt kiếm.
Đế Tử Nguyên thấy Mạc Thiên chịu thua, cũng không chọc tức hắn nữa, nàng đến bên giường nhỏ ngồi xuống, xoay xoay cổ tay bị Mạc Thiên siết đến thâm tím.
Mạc Thiên nhìn thấy cảnh này, tự biết đuối lý, không tự nhiên ho khan một tiếng, khí thế cũng dịu đi, ánh mắt đảo loạn nhìn những thứ bên cạnh "Nàng cũng học qua võ công, lần sau dùng nội lực tránh đi là được."
"Lần sau?" Đế Tử Nguyên liếc hắn một cái "Ngươi rốt cuộc có mấy lá gan, đợi ta thành hoàng tẩu của ngươi, ngươi còn dám đối với ta như vậy?" ánh mắt của nàng luôn đặt trên người Mạc thiên, thấy hắn né tránh tầm mắt, nhanh chóng lấy ra một tờ giấy vo thành viên tròn đặt vào tay Trác Mã. Vừa rồi nàng cố ý trả lời bằng giấy, chính là để viết ra mệnh lệnh thật sự này.
Trác Mã thuận tay ném viên giấy vào trong tay áo, nhìn chén trà trong tay nháy mắt với Đế Tử Nguyên, dáng vẻ pha trà lưu loát, không có chút khác thường.
Mạc Thiên ngồi xoay lưng sờ sờ mũi, không phát hiện hành động của hai người, lần đầu tiên không so đo với sự kiêu ngạo bá đạo của Đế Tử Nguyên.