Lý Anh Tú cổ vũ đám binh sĩ một hồi liền đi sang một lều trại khác, nơi này được xếp biệt lập sạch sẽ, bên trong Trần Bình Trọng nằm im bất động trên giường, sắc mặt vẫn còn tái nhợt nhưng đã tốt hơn nhiều, bên cạnh là Tuệ Tĩnh đang bắt mạch cho hắn. Nhìn thấy Lý Anh Tú cùng Phạm Tu đi vào Tuệ Tĩnh liền đứng dậy chào.
- Bái kiến bệ hạ, bái kiến nguyên soái.
- Miễn lễ, đại sư, Trần tướng quân như thế nào rồi? Lý Anh Tú có chút lo lắng nói, dù sao Trần Bình Trọng cũng mới đến, không thể để mới đó liền ô hô ai tai rồi. Tuệ Tĩnh mỉm cười đáp.
- Trần tướng quân chỉ bị thương vài chỗ, đã khâu lại, nhưng mất máu khá nhiều nên cần nghỉ ngơi thật tốt.
Nói rồi Tuệ Tĩnh cảm khái nói.
- Nếu không phải bệ hạ anh minh sáng kiến ra việc khâu vết thương chỉ sợ đã có rất nhiều binh sĩ đã chết vì không cầm máu được. Bần tăng xin thay mặt các tướng sĩ tạ ơn bệ hạ.
Lý Anh Tú khoác tay.
- Binh lính cũng là thần dân của ta, bọn họ chiến đấu vì Đại Việt, có thể cứu sống bọn họ ta cũng rất vui mừng.
Nói rồi hắn truyền lệnh xuống buổi tối giết dê, lợn khao thưởng ba quân, những người có công trực tiếp thăng lên một cấp, những binh sĩ hi sinh cũng được hỏa táng, ghi tên lại chờ đợi chiến hậu đem về hậu táng.
Chợt Trần Thư chạy đến gặp Lý Anh Tú nói.
- Bẩm bệ hạ, đám quý tộc tù binh đòi gặp bệ hạ, bọn hắn đòi được đối xử theo dạng tù binh quý tộc.
Lý Anh Tú hừ lạnh.
- Đã đến xâm lược nước ta còn đòi được đối xử tốt. Đem bọn hắn nhốt chung với đám tù binh bình thường, không được chút nào thiên vị.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Lý Anh Tú cũng có thể đoán được đám quý tộc này nghĩ gì. Bình thường bọn hắn không có việc gì làm mâu thuẫn một chút liền đem nông nô đi đánh nhau. Bị bắt sống? Tốt, lấy tiền chuộc ra là được, ta vẫn trở về lãnh địa của ta, ngươi tiếp tục làm quý tộc của ngươi, mọi người đều hòa thuận. Nếu bình thường Lý Anh Tú có thể cho bọn hắn tốt một chút, nhưng hiện tại đây chính là vấn đề dân tộc, đối xử với bọn hắn tốt thì làm sao có thể trả lời được với những binh sĩ đã hi sinh.
Trái ngược với không khí vui mừng của bên Đại Việt, tại An Bang thành không khí bên trong quân đội liên quân rất ảm đạm. Một trận chiến này vậy mà tổn thất đến năm ngàn quân, một số quý tộc cũng bị giết hoặc bắt sống, đám nông nô trong quân không ai chỉ huy liền có chút mê mang không rõ phương hướng. Crow rất muốn đập phá đồ đạc để hả giận nhưng rất tiếc trước khi đi Tinh Thiều đến một cái ghế đẩu cũng không để lại, cái gì đem đi được thì đem, không đem được thì đốt.
Crow họp nhóm quý tộc chư hầu lại cũng chỉ còn có năm người, một tên tử tước cùng ba tên bá tước, năm tên này may mắn ở lại bên Crow, không đi theo đội kỵ sĩ nên rút được về thành An Bang an toàn. Crow trầm giọng nói.
- Hiện tại đám chuột nhắt cố thủ trong núi, chúng ta tấn công không được, ở lại cũng không xong, ai có cao kiến gì không?
Một tên bá tước nói.
- Bẩm công tước, hiện tại lương thảo chúng ta không còn nhiều, phần lớn quý tộc bị bắt, thiết nghĩ chúng ta nên giảng hòa với Đại Việt để chuộc lại bọn hắn trước, nếu không các gia tộc ở quần đảo Sắt sẽ không yên.
Mỗi lãnh chúa là đại diện cho quyền lợi cho cả một gia tộc, vì vậy nếu lãnh chúa bị bắt, gia tộc sẽ bằng mọi giá để chuộc lại, hoặc gây áp lực lên phong quân. Đó cũng chính là lý do mà Crow hiện tại rất đau đầu. Thà đám kỵ sĩ đi chết cũng tốt, đằng này lại bị quân Đại Việt bắt sống gần hết. Phải biết trong đám kỵ sĩ đó có đên hơn hai mươi bị lãnh chúa đây.
Tên tử tước duy nhất trầm ngâm một lúc mới nói.
- Bẩm công tước, trước kia thần nghe nói đường đến Thăng Long còn có một lối khác là đi bằng đường thủy, từ cửa biển ngược dòng lên sông sẽ đến gần Thăng Long mà không cần phải xuyên qua chiến tuyến của chúng. Thần nghĩ chúng ta nên đi con đường này, vừa có thể đánh úp Thăng Long, vừa có thể đánh sau lưng bọn chúng.
Mấy tên bá tước cũng liền đồng ý.
- Đúng vậy, sức mạnh của chúng ta là đến từ thuyền chiến, bọn chúng chắc chắn không thể ngăn cản được chúng ta.
Bọn hắn đã từng thấy chiến hạm Đại Việt, nhỏ hơn của bọn hắn rất nhiều, tin tưởng nếu cứng đối cứng, thuyền chiến Đại Việt không thể chịu nổi một đòn. Crow nghe vậy cũng liền bị thuyết phục nói.
- Được, Phillip ta giao cho ngươi bảy ngàn binh sĩ, ngày mai lập tức lên thuyền chạy đến Thăng Long, nhất định phải đánh nhanh rút gọn không cho bọn hắn phản ứng, ta ở đây sẽ tung hỏa mù lừa gạt bọn hắn.
- Tuân lệnh công tước.
Sáng ngày hôm sau bảy ngàn binh sĩ đi lên cầu tàu lên thuyền đi ra biển, Crow lại dẫn theo năm ngàn binh sĩ đến trước phòng tuyến Tam Điệp hư trương thanh thế. Thế nhưng Crow không biết rằng từ cách đó không xa, một thám báo kỵ binh đã quan sát được cảnh lên tàu của bọn hắn. Binh lính Đại Việt vô cùng quen thuộc địa hình, có thể len lỏi đến gần mà liên quân không hề phát hiện được. Thuyền chiến vừa rời bến không lâu một bản báo cáo đã xuất hiện trên bàn giấy của Lý Anh Tú. Hắn liền gọi tất cả tướng lĩnh trở về soái trướng, kể cả người đang dưỡng bệnh Trần Bình Trọng.
- Các khanh nói xem bọn hắn không tập trung quân tấn công Tam Điệp, lại chia binh để làm gì?
Tất cả mọi người bên trong soái trường trầm ngâm nhìn vào bản đồ suy nghĩ. Chợt Phạm Cự Lãng nhìn vào một đường màu xanh quen thuộc nói.
- Bệ hạ, có khi nào bọn chúng định đi ngược dòng Lục Ngạn vòng ra sau lưng chúng ta?
- Hiện tại đóng ở Lục Ngạn là Thánh Chân công chúa đúng không?
Lý Anh Tú hỏi. Phạm Cự Lượng trả lời.
- Bẩm bệ hạ, lúc thần đưa Thần Sách quân đến Tam Điệp liền để lại đó thuyền chiến cùng ba trăm dân phu cho Bắc Hải thủy sư trấn thủ.
Lý Anh Tú mỉm cười nói.
- Nếu như bọn hắn muốn từ Lục Ngạn vòng ra sau chúng ta Trẫm sẽ để bọn hắn có đi mà không có về. Chúng ta sẽ làm thế này…thế này…
Dã Tượng nhíu mày nói.
- Bẩm bệ hạ, nếu tổ chức như vậy cần rất nhiều người từ Tam Điệp quay trở về, lỡ như quân địch phát hiện ra điều lạ tấn công vào Tam Điệp thì công sức của chúng ta trở thành công cốc.
Phạm Tu lúc này góp ý.
- Ta đã quan sát, bọn hắn chỉ hư trương thanh thế, không dám đến gần quan sát, chúng ta chỉ cần để lại đây vài trăm quân, lại bệnh người rơm giả dạng thành binh lính, khói bếp vẫn đầy đủ tin tưởng sẽ quan mặt được bọn hắn.
Mọi người đều đồng ý gật đầu. Lý Anh Tú nói.
- Được rồi, hiện tại Phạm tướng quân lập tức dẫn Thần Sách quân trở về bố trí trận địa, Trẫm sẽ dẫn theo đại quân tiếp viện sau.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Phạm Cự Lượng nhận lệnh lập tức đi ra bên ngoài. Lý Anh Tú quay sang Trần Bình Trọng nói.
- Lần này đại quân rút đi, chỉ để lại Thánh Dực quân cùng hai trăm dân binh, khanh cứ để mọi việc diễn biến như mình thường, nếu lỡ bị kẻ địch phát hiện tấn công, lập tức bỏ chiến lũy lui về sau, không cần phải cố thủ.
- Thần thề chết cũng không làm bệ hạ thất vọng.
Trần Bình Trọng hùng hồn nói. Lý Anh Tú nhe răng.
- Được rồi, không cần cứ hở ra là thề chết sống. Khanh làm hết sức là được.
Cả hai bên đều bắt đầu tính kế lẫn nhau. Ngày hôm sau Lý Anh Tú đã rút toàn bộ hơn bốn ngàn quân trên Tam Điệp lui về Lục Gian, chỉ để lại hơn hai trăm binh sĩ. Trần Bình Trọng ra lệnh cho binh sĩ lên đầu chiến lũy, cởi khôi giáp ngồi nghỉ ngơi, tỏ vẻ lơ là, mặc kệ liên quân khiêu khích hay không. Crow đem năm ngàn quân đóng trại trước Tam Điệp phòng tuyến hai dặm, nhìn binh sĩ Đại Việt cởi khôi giáp lăn lóc trên chiến lũy liền hừ lạnh.
- Định làm ta chủ quan, khinh địch đem quân tấn công. Còn lâu. Chờ đợi tin tức kinh thành các ngươi bị thất thủ đi.
Quả nhiên Crow bản tính nghi kỵ cho rằng phía trước là cái bẫy, để liên quân nằm yên bất động. Một tên bá tước kỳ lạ nói.
- Kỳ quái, sao ta cảm thấy quân Đại Việt so với trước rất ít, lại ít khi chuyển động. Có khi nào bọn chúng rút đi?
Tên quý tộc bên cạnh liền nói.
- Ngươi nghĩ nhiều rồi. Vừa nãy trinh sát vừa đến báo cáo quân địch vẫn như bình thường, đếm số bếp lò nấu cơm tính toán quân trên đó cũng phải đến bốn ngàn người.
- Có lẽ ta quá đa nghi đi.
Bọn hắn không biết trên biển lúc này thủy quân của Đại Việt do Phạm Cự Lượng chỉ huy lần nữa gặp mặt hạm đội của liên quân.
- Bái kiến bệ hạ, bái kiến nguyên soái.
- Miễn lễ, đại sư, Trần tướng quân như thế nào rồi? Lý Anh Tú có chút lo lắng nói, dù sao Trần Bình Trọng cũng mới đến, không thể để mới đó liền ô hô ai tai rồi. Tuệ Tĩnh mỉm cười đáp.
- Trần tướng quân chỉ bị thương vài chỗ, đã khâu lại, nhưng mất máu khá nhiều nên cần nghỉ ngơi thật tốt.
Nói rồi Tuệ Tĩnh cảm khái nói.
- Nếu không phải bệ hạ anh minh sáng kiến ra việc khâu vết thương chỉ sợ đã có rất nhiều binh sĩ đã chết vì không cầm máu được. Bần tăng xin thay mặt các tướng sĩ tạ ơn bệ hạ.
Lý Anh Tú khoác tay.
- Binh lính cũng là thần dân của ta, bọn họ chiến đấu vì Đại Việt, có thể cứu sống bọn họ ta cũng rất vui mừng.
Nói rồi hắn truyền lệnh xuống buổi tối giết dê, lợn khao thưởng ba quân, những người có công trực tiếp thăng lên một cấp, những binh sĩ hi sinh cũng được hỏa táng, ghi tên lại chờ đợi chiến hậu đem về hậu táng.
Chợt Trần Thư chạy đến gặp Lý Anh Tú nói.
- Bẩm bệ hạ, đám quý tộc tù binh đòi gặp bệ hạ, bọn hắn đòi được đối xử theo dạng tù binh quý tộc.
Lý Anh Tú hừ lạnh.
- Đã đến xâm lược nước ta còn đòi được đối xử tốt. Đem bọn hắn nhốt chung với đám tù binh bình thường, không được chút nào thiên vị.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Lý Anh Tú cũng có thể đoán được đám quý tộc này nghĩ gì. Bình thường bọn hắn không có việc gì làm mâu thuẫn một chút liền đem nông nô đi đánh nhau. Bị bắt sống? Tốt, lấy tiền chuộc ra là được, ta vẫn trở về lãnh địa của ta, ngươi tiếp tục làm quý tộc của ngươi, mọi người đều hòa thuận. Nếu bình thường Lý Anh Tú có thể cho bọn hắn tốt một chút, nhưng hiện tại đây chính là vấn đề dân tộc, đối xử với bọn hắn tốt thì làm sao có thể trả lời được với những binh sĩ đã hi sinh.
Trái ngược với không khí vui mừng của bên Đại Việt, tại An Bang thành không khí bên trong quân đội liên quân rất ảm đạm. Một trận chiến này vậy mà tổn thất đến năm ngàn quân, một số quý tộc cũng bị giết hoặc bắt sống, đám nông nô trong quân không ai chỉ huy liền có chút mê mang không rõ phương hướng. Crow rất muốn đập phá đồ đạc để hả giận nhưng rất tiếc trước khi đi Tinh Thiều đến một cái ghế đẩu cũng không để lại, cái gì đem đi được thì đem, không đem được thì đốt.
Crow họp nhóm quý tộc chư hầu lại cũng chỉ còn có năm người, một tên tử tước cùng ba tên bá tước, năm tên này may mắn ở lại bên Crow, không đi theo đội kỵ sĩ nên rút được về thành An Bang an toàn. Crow trầm giọng nói.
- Hiện tại đám chuột nhắt cố thủ trong núi, chúng ta tấn công không được, ở lại cũng không xong, ai có cao kiến gì không?
Một tên bá tước nói.
- Bẩm công tước, hiện tại lương thảo chúng ta không còn nhiều, phần lớn quý tộc bị bắt, thiết nghĩ chúng ta nên giảng hòa với Đại Việt để chuộc lại bọn hắn trước, nếu không các gia tộc ở quần đảo Sắt sẽ không yên.
Mỗi lãnh chúa là đại diện cho quyền lợi cho cả một gia tộc, vì vậy nếu lãnh chúa bị bắt, gia tộc sẽ bằng mọi giá để chuộc lại, hoặc gây áp lực lên phong quân. Đó cũng chính là lý do mà Crow hiện tại rất đau đầu. Thà đám kỵ sĩ đi chết cũng tốt, đằng này lại bị quân Đại Việt bắt sống gần hết. Phải biết trong đám kỵ sĩ đó có đên hơn hai mươi bị lãnh chúa đây.
Tên tử tước duy nhất trầm ngâm một lúc mới nói.
- Bẩm công tước, trước kia thần nghe nói đường đến Thăng Long còn có một lối khác là đi bằng đường thủy, từ cửa biển ngược dòng lên sông sẽ đến gần Thăng Long mà không cần phải xuyên qua chiến tuyến của chúng. Thần nghĩ chúng ta nên đi con đường này, vừa có thể đánh úp Thăng Long, vừa có thể đánh sau lưng bọn chúng.
Mấy tên bá tước cũng liền đồng ý.
- Đúng vậy, sức mạnh của chúng ta là đến từ thuyền chiến, bọn chúng chắc chắn không thể ngăn cản được chúng ta.
Bọn hắn đã từng thấy chiến hạm Đại Việt, nhỏ hơn của bọn hắn rất nhiều, tin tưởng nếu cứng đối cứng, thuyền chiến Đại Việt không thể chịu nổi một đòn. Crow nghe vậy cũng liền bị thuyết phục nói.
- Được, Phillip ta giao cho ngươi bảy ngàn binh sĩ, ngày mai lập tức lên thuyền chạy đến Thăng Long, nhất định phải đánh nhanh rút gọn không cho bọn hắn phản ứng, ta ở đây sẽ tung hỏa mù lừa gạt bọn hắn.
- Tuân lệnh công tước.
Sáng ngày hôm sau bảy ngàn binh sĩ đi lên cầu tàu lên thuyền đi ra biển, Crow lại dẫn theo năm ngàn binh sĩ đến trước phòng tuyến Tam Điệp hư trương thanh thế. Thế nhưng Crow không biết rằng từ cách đó không xa, một thám báo kỵ binh đã quan sát được cảnh lên tàu của bọn hắn. Binh lính Đại Việt vô cùng quen thuộc địa hình, có thể len lỏi đến gần mà liên quân không hề phát hiện được. Thuyền chiến vừa rời bến không lâu một bản báo cáo đã xuất hiện trên bàn giấy của Lý Anh Tú. Hắn liền gọi tất cả tướng lĩnh trở về soái trướng, kể cả người đang dưỡng bệnh Trần Bình Trọng.
- Các khanh nói xem bọn hắn không tập trung quân tấn công Tam Điệp, lại chia binh để làm gì?
Tất cả mọi người bên trong soái trường trầm ngâm nhìn vào bản đồ suy nghĩ. Chợt Phạm Cự Lãng nhìn vào một đường màu xanh quen thuộc nói.
- Bệ hạ, có khi nào bọn chúng định đi ngược dòng Lục Ngạn vòng ra sau lưng chúng ta?
- Hiện tại đóng ở Lục Ngạn là Thánh Chân công chúa đúng không?
Lý Anh Tú hỏi. Phạm Cự Lượng trả lời.
- Bẩm bệ hạ, lúc thần đưa Thần Sách quân đến Tam Điệp liền để lại đó thuyền chiến cùng ba trăm dân phu cho Bắc Hải thủy sư trấn thủ.
Lý Anh Tú mỉm cười nói.
- Nếu như bọn hắn muốn từ Lục Ngạn vòng ra sau chúng ta Trẫm sẽ để bọn hắn có đi mà không có về. Chúng ta sẽ làm thế này…thế này…
Dã Tượng nhíu mày nói.
- Bẩm bệ hạ, nếu tổ chức như vậy cần rất nhiều người từ Tam Điệp quay trở về, lỡ như quân địch phát hiện ra điều lạ tấn công vào Tam Điệp thì công sức của chúng ta trở thành công cốc.
Phạm Tu lúc này góp ý.
- Ta đã quan sát, bọn hắn chỉ hư trương thanh thế, không dám đến gần quan sát, chúng ta chỉ cần để lại đây vài trăm quân, lại bệnh người rơm giả dạng thành binh lính, khói bếp vẫn đầy đủ tin tưởng sẽ quan mặt được bọn hắn.
Mọi người đều đồng ý gật đầu. Lý Anh Tú nói.
- Được rồi, hiện tại Phạm tướng quân lập tức dẫn Thần Sách quân trở về bố trí trận địa, Trẫm sẽ dẫn theo đại quân tiếp viện sau.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Phạm Cự Lượng nhận lệnh lập tức đi ra bên ngoài. Lý Anh Tú quay sang Trần Bình Trọng nói.
- Lần này đại quân rút đi, chỉ để lại Thánh Dực quân cùng hai trăm dân binh, khanh cứ để mọi việc diễn biến như mình thường, nếu lỡ bị kẻ địch phát hiện tấn công, lập tức bỏ chiến lũy lui về sau, không cần phải cố thủ.
- Thần thề chết cũng không làm bệ hạ thất vọng.
Trần Bình Trọng hùng hồn nói. Lý Anh Tú nhe răng.
- Được rồi, không cần cứ hở ra là thề chết sống. Khanh làm hết sức là được.
Cả hai bên đều bắt đầu tính kế lẫn nhau. Ngày hôm sau Lý Anh Tú đã rút toàn bộ hơn bốn ngàn quân trên Tam Điệp lui về Lục Gian, chỉ để lại hơn hai trăm binh sĩ. Trần Bình Trọng ra lệnh cho binh sĩ lên đầu chiến lũy, cởi khôi giáp ngồi nghỉ ngơi, tỏ vẻ lơ là, mặc kệ liên quân khiêu khích hay không. Crow đem năm ngàn quân đóng trại trước Tam Điệp phòng tuyến hai dặm, nhìn binh sĩ Đại Việt cởi khôi giáp lăn lóc trên chiến lũy liền hừ lạnh.
- Định làm ta chủ quan, khinh địch đem quân tấn công. Còn lâu. Chờ đợi tin tức kinh thành các ngươi bị thất thủ đi.
Quả nhiên Crow bản tính nghi kỵ cho rằng phía trước là cái bẫy, để liên quân nằm yên bất động. Một tên bá tước kỳ lạ nói.
- Kỳ quái, sao ta cảm thấy quân Đại Việt so với trước rất ít, lại ít khi chuyển động. Có khi nào bọn chúng rút đi?
Tên quý tộc bên cạnh liền nói.
- Ngươi nghĩ nhiều rồi. Vừa nãy trinh sát vừa đến báo cáo quân địch vẫn như bình thường, đếm số bếp lò nấu cơm tính toán quân trên đó cũng phải đến bốn ngàn người.
- Có lẽ ta quá đa nghi đi.
Bọn hắn không biết trên biển lúc này thủy quân của Đại Việt do Phạm Cự Lượng chỉ huy lần nữa gặp mặt hạm đội của liên quân.
Danh sách chương