Nấm những tưởng con chữ đã trào ra và Nấm chỉ việc gõ lên bàn phím. Vậy mà Nấm phải vật lộn với nó hàng tháng trời. Câu chuyện Nấm viết về tình yêu. Nhưng tình yêu thật sự là thế nào Nấm cũng không biết. Nụ hôn thật thế nào Nấm không biết. Nấm chỉ tưởng tượng ra mà thôi.Truyện ngắn đã viết xong nhưng H đã chết Nấm chẳng còn biết khoe với ai. Nấm cóp vào đĩa mang đến cơ quan để in và định bụng tối về sẽ gửi cho anh.
Trong tâm trạng thật là vui vẻ Nấm gõ thật nhanh bài vở theo định mức. Đến khoảng hơn 10 giờ sáng đã hoàn thành công việc. Bấy giờ Nấm mới cho đĩa vào máy để in cái truyện ngắn Nấm vừa hoàn thành. Trước khi in Nấm cẩn thận đọc lại một lần để sưả một vài lỗi morat còn sót. Nhưng thực lòng Nấm đang nghĩ về anh. Trong thời gian viết tác phẩm này Nấm đã không viết cho anh một bức thư nào. Còn anh gọi điện cho Nấm hai lần và hỏi rằng Nấm đã quên được anh chưa. Nấm trả lời: sắp. Anh bảo đừng có nhát gừng như thế. Rồi anh vẫn khẳng định anh sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt Nấm.
- Nấm. Có người hỏi thăm em Nấm này. Người đàn bà xấu giọng chua the thé.
- Chị ơi điện thoại hả chị.
- Điện thoại nào, khách đang chờ kia kìa.
Rồi người đàn bà xấu hạ giọng lẩm bẩm: trời sắp bão to, em Nấm nhà ta hôm nay lại có khách.
Nấm bàng hoàng không hiểu có ai lại muốn gặp mình. Nấm đi ra cửa. Một người đàn ông to cao đứng ở hành lang quay mặt ra cửa sổ. Nấm không có linh cảm nào về ngưòi khách sắp gặp mình nên quay vào trong phòng hỏi với: chị ơi có ai hỏi em ạ? - Thì người đang đứng đấy chứ ai.
Đúng lúc người đàn ông quay lại:
- Cho tôi hỏi thăm Nàng Nấm.
Nấm đăm đắm nhìn vào mặt người đàn ông một hồi rồi cất giọng xa xăm:
- Anh phải không?
- Là em à?
- Vâng.
Đến lượt người đàn ông nhìn như thôi miên vào mặt Nấm. Nấm chắc mình sẽ oà khóc trước ánh mắt kia nên cúi mặt xuống. Một lúc rất lâu người đàn ông hỏi Nấm:
- Em khoẻ không?
- Vâng.
- Em đang làm việc. Lúc nào anh sẽ qua nhà em.
- Vâng.
Nấm không đủ sức để chịu đựng. Chân tay bủn rủn. Đầu óc toang tuyếch trống rỗng. Mọi vật đều mờ trước mắt Nấm. Nấm nhủ mình phải về nhà. Nấm bịa ra một lí do, người khách vừa đến báo tin chị gái Nấm bị ốm mà chồng đi vắng nên phải gọi đến Nấm. Một lí do thật chính đáng.
Nấm không ăn uống, chui ngay lên giường lấy chăn trùm kín mặt. Nấm cố hình dung lại gương mặt người đàn ông của Nấm. Người mà bao đêm Nấm đã tưởng tượng ra sự ngọt ngào. Tưởng tượng ra nụ hôn đê mê và vòng tay xiết chặt nồng nàn. Hình như anh rất đen. Hình như anh có một gương mặt gân guốc của người lính. Hình như đôi tay anh rất to. Hình như anh xách một chiếc cặp. Hình như. Hình như không có một bông hoa nào.
Không có một bông hoa nào. Anh không mang theo một bông hoa nào. Anh bảo lúc nào sẽ qua nhà em. Anh sẽ qua nhà em với một bó hoa hồng chứ. Em không dám mơ mộng hão huyền đâu anh. Em chỉ cần anh mang cho em một bó hoa hồng rồi anh bảo: chúng mình sẽ là bạn của nhau chứ? Vâng. Chúng mình sẽ là bạn của nhau. Lúc nào rỗi anh sẽ gọi điện cho em. Nếu lúc nào em buồn em cũng có thể gọi điện cho anh được không? Hoặc anh chẳng cần nói gì cả. Anh mang tặng em một bó hoa hồng rồi anh lặng lẽ giã từ. Em sẽ nhớ về anh với những kỉ niệm đẹp.
Những ý nghĩ ru Nấm vào một giấc ngủ say. Tỉnh dậy chiều đã chạng vạng. Nấm thấy đói cồn cào. Nấm mở tủ lạnh lấy những thức ăn sẵn cho vào nồi nấu một món hổ lốn nhồi cho đầy chiếc dạ dày.
Buổi tối Nấm đã nghĩ hết những điều cần nghĩ lúc chiều rồi. Và với một thói quen Nấm chờ tiếng chuông điện thoại. Đến khoảng thời gian anh vẫn hay gọi cho Nấm điện thoại đổ chuông. Nấm vồ lấy máy. Alô. Ngừng một lúc lâu, Nấm nghĩ máy có sự cố nên nói to hơn. Alô. Vẫn không có tiếng đáp lại. Nấm lắng nghe. Rõ ràng máy đã thông. Nấm đặt ống nói xuống lòng đầy nghi ngại. Có lẽ là anh. Tại sao anh không nói gì. Cũng chẳng sao. Em biết anh chỉ là người đàn ông bình thường với những ước muốn bình thường. Em lại không bình thường. Thôi chẳng sao đâu anh ạ. Em chỉ tiếc chưa gửi cho anh đọc cái truyện ngắn của em để anh hiểu rằng anh đã mang lại cho em tình yêu và hạnh phúc. Thôi không sao đâu anh ạ.
Nấm đã lắng lòng để nghĩ nhưng vẫn buồn tệ hại. Nỗi buồn làm tê cứng cả người. Nấm nằm co tròn trong một góc giường. Nước mắt rơi ướt hết gối.
Chuông điện thoại đổ gắt gao. Đến hồi chuông thứ tư Nấm mới nhấc ống nói. Tiếng Nấm như từ rất xa. Tôi nghe đây. Em chưa ngủ à. Ôi tim Nấm lại đập dồn dập. Em có nghe anh nói không? Có em vẫn nghe. Lúc nào rỗi anh sẽ đến thăm em. Có cần thế không? Em chỉ muốn anh gọi điện cho em thôi. Thi thoảng lúc nào anh rỗi anh sẽ gọi cho em. Vâng. Em thế nào? Em vẫn sống vì em chưa chết. Sao phải chết. Em yêu cuộc sống dẫu không có tình yêu nữa. Em sẽ buồn mất mấy ngày. Anh cũng rất buồn. Nhưng biết làm sao được. Em biết rất rõ điều đó. Thôi nhé em buồn ngủ rồi. Anh vẫn hôn em được chứ. Anh vẫn muốn ư? Lúc nào rỗi anh sẽ lại thăm em. Vâng.
Câu chuyện đã kết thúc như vậy đấy. Một câu chuyện cổ tích kết thúc không có hậu. Có những lúc Nấm tự hỏi có thật đã có một người đàn ông thường gọi điện thoại cho Nấm về đêm và nói với Nấm những lời thật ngọt ngào âu yếm. Nấm đã lưu vào ổ cứng những bức thư người ấy viết cho Nấm. Thậm chí Nấm còn in ra để lúc nào trống trải Nấm mang ra đọc. Nấm đã đọc một lần, hai lần… rồi mười lần. Đến lần thứ mười thì Nấm mới nhận ra những dòng chữ gõ trên máy tính đó thì con chữ nào cũng vậy thôi. Nó chẳng có một dấu hiệu gì riêng biệt. Nếu chỉ cần thay dòng địa chỉ trên email thì con chữ ấy cũng vẫn thế thôi.
Nấm đã mơ giấc mơ của một người bình thường. Một bó hoa hồng hoặc một món quà nào đó thật giản dị thôi. Bó hoa hồng Nấm sẽ treo lên cho đến khi nó héo khô lại. Những cánh hoa màu hồng chuyển sang màu nâu xỉn. Nấm sẽ cất nó trong một cái lọ thuỷ tinh. Món quà để Nấm cất gửi trong một cái hộp màu đỏ. Một món quà có hơi ấm của tay người đàn ông đó. Để những lúc nào buồn khổ, những lúc nào Nấm mất phương hướng nhất Nấm sẽ mở nó ra. Để sự hiện diện của nó là minh chứng cho một thời Nấm cũng có tình yêu. Không có một món quà nào cả. Đàn bà xấu thì không có quà ư?
Còn lại một kí ức, một cảm xúc thật mặn nồng và những giọt nước mắt. Nấm đã khóc thương thân. Đã khóc vì thương xót người đàn ông của mình. Chỉ còn một chút xíu nữa thôi anh đã thành một người đàn ông thật hoàn hảo, trọn vẹn trong Nấm. Nhưng Nấm không bao giờ trách anh. Anh là một người đàn ông bình thường chứ không phải là một ông bụt. Anh là một người đàn ông bình thường chứ không phải là người bất bình thường. Nấm đã mê đắm anh vì điều đó.
Một đêm Nấm nhớ lại chuyện tình của mình. Nấm đã chỉ còn khóc thương thân. Và chẳng còn mơ ước những điều kì diệu mà người đàn ông đó sẽ mang đến cho Nấm. Những con chữ lại trào ra. Trở dậy, Nấm bắt tay vào viết một tác phẩm có tựa đề:
ĐÀN BÀ XẤU THÌ KHÔNG CÓ QUÀ/
Trong tâm trạng thật là vui vẻ Nấm gõ thật nhanh bài vở theo định mức. Đến khoảng hơn 10 giờ sáng đã hoàn thành công việc. Bấy giờ Nấm mới cho đĩa vào máy để in cái truyện ngắn Nấm vừa hoàn thành. Trước khi in Nấm cẩn thận đọc lại một lần để sưả một vài lỗi morat còn sót. Nhưng thực lòng Nấm đang nghĩ về anh. Trong thời gian viết tác phẩm này Nấm đã không viết cho anh một bức thư nào. Còn anh gọi điện cho Nấm hai lần và hỏi rằng Nấm đã quên được anh chưa. Nấm trả lời: sắp. Anh bảo đừng có nhát gừng như thế. Rồi anh vẫn khẳng định anh sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt Nấm.
- Nấm. Có người hỏi thăm em Nấm này. Người đàn bà xấu giọng chua the thé.
- Chị ơi điện thoại hả chị.
- Điện thoại nào, khách đang chờ kia kìa.
Rồi người đàn bà xấu hạ giọng lẩm bẩm: trời sắp bão to, em Nấm nhà ta hôm nay lại có khách.
Nấm bàng hoàng không hiểu có ai lại muốn gặp mình. Nấm đi ra cửa. Một người đàn ông to cao đứng ở hành lang quay mặt ra cửa sổ. Nấm không có linh cảm nào về ngưòi khách sắp gặp mình nên quay vào trong phòng hỏi với: chị ơi có ai hỏi em ạ? - Thì người đang đứng đấy chứ ai.
Đúng lúc người đàn ông quay lại:
- Cho tôi hỏi thăm Nàng Nấm.
Nấm đăm đắm nhìn vào mặt người đàn ông một hồi rồi cất giọng xa xăm:
- Anh phải không?
- Là em à?
- Vâng.
Đến lượt người đàn ông nhìn như thôi miên vào mặt Nấm. Nấm chắc mình sẽ oà khóc trước ánh mắt kia nên cúi mặt xuống. Một lúc rất lâu người đàn ông hỏi Nấm:
- Em khoẻ không?
- Vâng.
- Em đang làm việc. Lúc nào anh sẽ qua nhà em.
- Vâng.
Nấm không đủ sức để chịu đựng. Chân tay bủn rủn. Đầu óc toang tuyếch trống rỗng. Mọi vật đều mờ trước mắt Nấm. Nấm nhủ mình phải về nhà. Nấm bịa ra một lí do, người khách vừa đến báo tin chị gái Nấm bị ốm mà chồng đi vắng nên phải gọi đến Nấm. Một lí do thật chính đáng.
Nấm không ăn uống, chui ngay lên giường lấy chăn trùm kín mặt. Nấm cố hình dung lại gương mặt người đàn ông của Nấm. Người mà bao đêm Nấm đã tưởng tượng ra sự ngọt ngào. Tưởng tượng ra nụ hôn đê mê và vòng tay xiết chặt nồng nàn. Hình như anh rất đen. Hình như anh có một gương mặt gân guốc của người lính. Hình như đôi tay anh rất to. Hình như anh xách một chiếc cặp. Hình như. Hình như không có một bông hoa nào.
Không có một bông hoa nào. Anh không mang theo một bông hoa nào. Anh bảo lúc nào sẽ qua nhà em. Anh sẽ qua nhà em với một bó hoa hồng chứ. Em không dám mơ mộng hão huyền đâu anh. Em chỉ cần anh mang cho em một bó hoa hồng rồi anh bảo: chúng mình sẽ là bạn của nhau chứ? Vâng. Chúng mình sẽ là bạn của nhau. Lúc nào rỗi anh sẽ gọi điện cho em. Nếu lúc nào em buồn em cũng có thể gọi điện cho anh được không? Hoặc anh chẳng cần nói gì cả. Anh mang tặng em một bó hoa hồng rồi anh lặng lẽ giã từ. Em sẽ nhớ về anh với những kỉ niệm đẹp.
Những ý nghĩ ru Nấm vào một giấc ngủ say. Tỉnh dậy chiều đã chạng vạng. Nấm thấy đói cồn cào. Nấm mở tủ lạnh lấy những thức ăn sẵn cho vào nồi nấu một món hổ lốn nhồi cho đầy chiếc dạ dày.
Buổi tối Nấm đã nghĩ hết những điều cần nghĩ lúc chiều rồi. Và với một thói quen Nấm chờ tiếng chuông điện thoại. Đến khoảng thời gian anh vẫn hay gọi cho Nấm điện thoại đổ chuông. Nấm vồ lấy máy. Alô. Ngừng một lúc lâu, Nấm nghĩ máy có sự cố nên nói to hơn. Alô. Vẫn không có tiếng đáp lại. Nấm lắng nghe. Rõ ràng máy đã thông. Nấm đặt ống nói xuống lòng đầy nghi ngại. Có lẽ là anh. Tại sao anh không nói gì. Cũng chẳng sao. Em biết anh chỉ là người đàn ông bình thường với những ước muốn bình thường. Em lại không bình thường. Thôi chẳng sao đâu anh ạ. Em chỉ tiếc chưa gửi cho anh đọc cái truyện ngắn của em để anh hiểu rằng anh đã mang lại cho em tình yêu và hạnh phúc. Thôi không sao đâu anh ạ.
Nấm đã lắng lòng để nghĩ nhưng vẫn buồn tệ hại. Nỗi buồn làm tê cứng cả người. Nấm nằm co tròn trong một góc giường. Nước mắt rơi ướt hết gối.
Chuông điện thoại đổ gắt gao. Đến hồi chuông thứ tư Nấm mới nhấc ống nói. Tiếng Nấm như từ rất xa. Tôi nghe đây. Em chưa ngủ à. Ôi tim Nấm lại đập dồn dập. Em có nghe anh nói không? Có em vẫn nghe. Lúc nào rỗi anh sẽ đến thăm em. Có cần thế không? Em chỉ muốn anh gọi điện cho em thôi. Thi thoảng lúc nào anh rỗi anh sẽ gọi cho em. Vâng. Em thế nào? Em vẫn sống vì em chưa chết. Sao phải chết. Em yêu cuộc sống dẫu không có tình yêu nữa. Em sẽ buồn mất mấy ngày. Anh cũng rất buồn. Nhưng biết làm sao được. Em biết rất rõ điều đó. Thôi nhé em buồn ngủ rồi. Anh vẫn hôn em được chứ. Anh vẫn muốn ư? Lúc nào rỗi anh sẽ lại thăm em. Vâng.
Câu chuyện đã kết thúc như vậy đấy. Một câu chuyện cổ tích kết thúc không có hậu. Có những lúc Nấm tự hỏi có thật đã có một người đàn ông thường gọi điện thoại cho Nấm về đêm và nói với Nấm những lời thật ngọt ngào âu yếm. Nấm đã lưu vào ổ cứng những bức thư người ấy viết cho Nấm. Thậm chí Nấm còn in ra để lúc nào trống trải Nấm mang ra đọc. Nấm đã đọc một lần, hai lần… rồi mười lần. Đến lần thứ mười thì Nấm mới nhận ra những dòng chữ gõ trên máy tính đó thì con chữ nào cũng vậy thôi. Nó chẳng có một dấu hiệu gì riêng biệt. Nếu chỉ cần thay dòng địa chỉ trên email thì con chữ ấy cũng vẫn thế thôi.
Nấm đã mơ giấc mơ của một người bình thường. Một bó hoa hồng hoặc một món quà nào đó thật giản dị thôi. Bó hoa hồng Nấm sẽ treo lên cho đến khi nó héo khô lại. Những cánh hoa màu hồng chuyển sang màu nâu xỉn. Nấm sẽ cất nó trong một cái lọ thuỷ tinh. Món quà để Nấm cất gửi trong một cái hộp màu đỏ. Một món quà có hơi ấm của tay người đàn ông đó. Để những lúc nào buồn khổ, những lúc nào Nấm mất phương hướng nhất Nấm sẽ mở nó ra. Để sự hiện diện của nó là minh chứng cho một thời Nấm cũng có tình yêu. Không có một món quà nào cả. Đàn bà xấu thì không có quà ư?
Còn lại một kí ức, một cảm xúc thật mặn nồng và những giọt nước mắt. Nấm đã khóc thương thân. Đã khóc vì thương xót người đàn ông của mình. Chỉ còn một chút xíu nữa thôi anh đã thành một người đàn ông thật hoàn hảo, trọn vẹn trong Nấm. Nhưng Nấm không bao giờ trách anh. Anh là một người đàn ông bình thường chứ không phải là một ông bụt. Anh là một người đàn ông bình thường chứ không phải là người bất bình thường. Nấm đã mê đắm anh vì điều đó.
Một đêm Nấm nhớ lại chuyện tình của mình. Nấm đã chỉ còn khóc thương thân. Và chẳng còn mơ ước những điều kì diệu mà người đàn ông đó sẽ mang đến cho Nấm. Những con chữ lại trào ra. Trở dậy, Nấm bắt tay vào viết một tác phẩm có tựa đề:
ĐÀN BÀ XẤU THÌ KHÔNG CÓ QUÀ/
Danh sách chương