Những ngày sau đó. Tôi, Thiên Bảo, Kim Long và tất cả mọi người lao vào học như điên. Và cuối cùng, kì thi cuối kì cũng trôi qua êm đẹp trong sự dằn dặt, dày vò, đau đớn. Haizzzz... ==

Giờ phải nói đến đâu đây. À... à...thì... cuộc sống chúng tôi vẫn cứ như mọi ngày. Không có một sự kiện gì đặt biệt làm khuynh đảo thiên hạ một chút nào. Tóm lại bằng bốn từ "rất, rất yên ả." 

Sáng hôm nay, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làn tóc mây, ánh nắng lan man nhảy múa trên từng tán lá cây, còn tôi loay hoay chạy nhày như muốn bay... eo...,nhưng tiếc rằng. Tên người yêu tôi dạo này cho tôi ăn nhiều quá, bụng tững mỡ, chân tững mở, thậm chí cái mặt xém xinh đẹp của tôi đây cũng tững nguyên cục mỡ. ==

Thật tình mà nói, dạo này tôi đi đâu ai cũng quở "sao mà béo thế?" nên ngoài tôi cười vậy thôi. Chứ bên trong tôi quá là đau đớn í. 

Nhưng nói gì thì nói, kì thi mới vừa qua, chuyện nghỉ hè thì vẫn chưa đến. Con bé tội nghiệp như tôi vẫn phải vác xác đi học. Trên trường cũng không mấy mống bạn, chủ yếu lên ngủ là chính. 

"Diệp Hân."

Vừa mới nhấc chân trái lên cầu thang, đã có tiếng gọi rõ mồn một đằng sau. Giọng này không phải của Thiên Bảo, càng không phải Kim Long, lẽ nào....

- A thầy.- Đó là thầy Chí Hữu.

Thầy nở nụ cười tươi.

- Lâu rồi mới gặp, em khỏe chứ? Tôi xụ mặt, làm ra ve đáng thương.

- Thật tình là em không khỏe tí nào. Thi xong rồi mà vẫn phải đi học, chán chết đi được.

- Ô! Thầy tưởng rằng em sẽ nói khỏe chứ. Vì nhìn em bây giờ chẳng có chút gì gọi là không khỏe. Sắp xuất chuồng được rồi!

Xuất... xuất chuồng... cái gì đây? Ý thầy ấy là ví tôi như con heo, nhốt vào chuồng nuôi ăn cho mập thịt, rồi xuất chuồng bán ư? ="=

- Thầy đang sỉ nhục em đấy à?

- Haha. Thầy nào dám. Nhưng mới không gặp mấy tuần mà em đã lên ngùn ngụt thế này rồi. Động lực là đâu???

- Hầy! Thôi. Thầy đừng nói nữa. Không yêu xin đừng nói lời cay đắng chứ!

Đột nhiên thầy nói ri rí.

- Ai bảo là không yêu.

- Dạ???

- À! À không có gì. Em vào lớp đi, ta gặp sau.

- Dạ vâng.

Tạm biệt thầy, tôi bước vào lớp. Trong lòng vẫn lan man cái gì đấy. Lúc nãy thầy nói gì í nhỉ? Không biết là mình nghe có đúng không? Cơ mà sao hoang mang thế này.

Có chút cảm giác là lạ trong người, ánh mắt của thầy lúc nảy cũng thật là quái lạ.

Nghĩ thì nghĩ thế. Nhưng tôi vẫn nhanh chóng lắc đầu rũ bỏ, tự đặt cho mình là do suy nghĩ quá nhiều. Và không hề biết rằng, kể từ ngày hôm nay, mọi chuyện dần trở nên khác....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện