Hôm sau, cha mẹ Chương Quyết đi cùng họ ra sân bay. Khi đến nhà ga xuống xe, cha Chương Quyết lại bắt tay với Trần Bạc Kiều rồi đưa mẹ y trở về.

Trước khi máy bay hạ cánh, Trần Bạc Kiều đã nói chuyện với trợ lý đang chờ ở sân bay thì được biết tình hình ở đó có vẻ không ổn lắm, có rất nhiều phương tiện truyền thông và phóng viên đóng gần lối ra VIP, khả năng sẽ xảy ra tình trạng ùn tắc.

Chương Quyết nhìn Trần Bạc Kiều thu xếp qua điện thoại mà vẫn chưa cảm giác được, mãi đến khi xuống máy bay, lên xe ra ngoài, y mới biết truyền thông Liên minh châu Á yêu thích Trần Bạc Kiều đến nhường nào.

Ống kính liên tục vây quanh cửa kính một chiều, cố bắt lấy tư thế của hai người trong xe, qua đó nhằm xác nhận mối quan hệ giữa Trần Bạc Kiều với vị hôn phu nọ.

May thay, sau khi ra khỏi lối mòn và đi vào cầu vượt bên ngoài sân bay, con đường đã thông thuận hơn nhiều.

Do Thủ đô của Liên minh châu Á có vĩ độ thấp nên nhiệt độ ở đây vẫn có phần cao hơn quốc gia mới. Bầu trời hôm nay lại nhiều mây, không thấy mặt trời.

Từ sân bay đến nhà Trần Bạc Kiều gần hai tiếng đi đường, cuối cùng dừng trước một tòa dinh thự rộng lớn.

“Cha tôi từng sống ở đây,” Trần Bạc Kiều nói với Chương Quyết, “Lúc tôi còn làm trong quân đội chẳng mấy khi về nhà nên cũng không có nơi ở riêng. Mẹ kế của tôi trước đó đã chuyển đi rồi. Chỗ này cũng là nơi tôi ở gần đây. Nếu em thấy lớn quá thì đổi nơi khác cũng được.”

Thấy Chương Quyết không ý kiến gì, Trần Bạc Kiều còn cười bảo do không thích nhiều người trong nhà, nhân sự anh cũng điều đi một ít rồi, nên Chương Quyết mà có lỡ bị lạc thì nhớ gọi cho anh.

Mới đầu Chương Quyết còn cho là anh nói đùa.

Khi vào phòng, Chương Quyết rửa mặt xong phải đi ngủ một giấc vì trái múi giờ, còn Trần Bạc Kiều thì cần đi họp nên cũng không có ở nhà. Đợi đến khi thức dậy, Chương Quyết ra ngoài tản bộ thì không biết thế nào lại bị thu hút bởi những bức tranh treo tường, đi thêm một lát thì chính thức bị lạc, mãi mà vẫn không gặp được người nào trên đường, thế là Chương Quyết chỉ còn cách gọi cho Trần Bạc Kiều.

Trần Bạc Kiều khi nghe máy còn cười Chương Quyết nửa ngày mới nói sẽ cử người đi tìm Chương Quyết.

Chương Quyết cúp điện thoại không bao lâu đã có một số lạ gọi tới nói là quản gia trong nhà, hỏi Chương Quyết ở đâu liền khẩn trương chạy đến. Chương Quyết đứng bên tường nhìn người quản gia đang vội vàng qua đây, tự dưng hoài nghi Trần Bạc Kiều vì sao không đưa số quản gia cho mình từ sớm.

Không lâu sau, Trần Bạc Kiều cũng trở về. Dùng bữa tối xong anh còn hướng dẫn đường đi cho Chương Quyết nhận biết một lần, cả hai mới trở về phòng.

Chờ đến khi sức khỏe của Chương Quyết dần ổn định, ngày diễn ra hôn lễ cũng được ấn định vào cuối tháng Tư.

Chương Quyết và Trần Bạc Kiều sau đó cùng lập ra danh sách khách mời, thêm một số khách quý mà cha mẹ y yêu cầu cũng mất cả buổi chiều viết tay.

Trợ lý của Trần Bạc Kiều phụ trách gửi thiệp mời. Trần Bạc Kiều lại nhìn đồng hồ, hỏi Chương Quyết có muốn ra ngoài đi dạo không.

Thấy Chương Quyết đồng ý, Trần Bạc Kiều đưa y đến gara chọn một chiếc xe cổ mui trần trong bộ sưu tập xe của Trần Triệu Ngôn.

Chiếc xe cổ có màu biển xanh rất rực rỡ, âm thanh động cơ phát ra lại nhẹ nhàng êm tai. Trần Bạc Kiều lái xe ra khỏi nhà, lướt đi trên con đường chính, trải qua những hàng cỏ và bông hoa dại đầu xuân.

Chạng vạng 6 giờ, bầu trời ánh lên màu hồng tím. Họ dọc theo bức tường cao, xuyên qua tàng cây, đi dưới ánh chiều hoàng hôn cùng vầng trăng khuất sau những rạng mây. Radio trong xe bắt đầu phát bản tin giải trí.

Giọng phát thanh viên ngọt ngào nói: “Quý vị thính giả đang nghe đài chắc hẳn sẽ rất thích chủ đề hôm nay. Kể từ khi Tập đoàn Năng lượng Triệu Hoa thông báo Đại tá Trần sắp kết hôn, tất cả chúng ta đều tò mò bạn đời tương lai của ngài ấy sẽ là người như thế nào, vậy ngay bây giờ chúng ta hãy cùng tìm hiểu. Con trai duy nhất của Ngoại trưởng quốc gia mới——”

Chương Quyết quả thực cũng quan tâm đến phần thông tin của chương trình, nhưng còn chưa nghe được tên mình thì Trần Bạc Kiều đã giơ tay chuyển từ radio sang chế độ CD.

Chỉ là đầu máy không có đĩa CD nên không khí trong xe lại trở nên yên tĩnh.

Thấy Trần Bạc Kiều không nói gì, Chương Quyết có hơi buồn cười. Nhìn vào bàn tay đang đặt trên vô-lăng của anh, Chương Quyết lại thoải mái hỏi: “Anh không thích nghe tin tức sao?”

Trần Bạc Kiều nhìn thoáng qua Chương Quyết nói: “Quá ồn.”

Họ tiếp tục lái xe về phía trước, lướt qua cây cầu vượt biển. Ánh chiều tà rọi xuống mặt biển, thấp thoáng giữa những hàng rào bằng sắt.

Trần Bạc Kiều dừng trước ngã tư trong một khu phố cũ, chỉ vào một cửa hàng tạp hóa ở góc phố, nói: “Mua giúp tôi một đĩa CD.”

Chương Quyết nghe lời xuống xe, bước chân vào cửa hàng.

Trong này có một kệ trưng bày những bản CD cũ. Chương Quyết còn tìm thấy một số ca sĩ rất thịnh hành thời mình còn đi học.

Sau khi chọn xong chuẩn bị thanh toán thì di động của Chương Quyết bất chợt đổ chuông, người gọi là Harrison.

Chương Quyết để đĩa nhạc lên chiếc tủ thấp trong cửa hàng rồi nhận máy.

“Tôi nhận được thiệp mời rồi,” Harrison nói, “Chúc mừng cậu.”

“Cảm ơn.”

Khi hoàng hôn gần đến, cửa hàng cũng lên đèn, nhưng chỉ có vài bóng nhấp nháy trên tầng hai tỏa ánh sáng mờ ảo.

“Diễn viên hôm bữa được cậu nhét đầy tiền hôm qua còn hỏi tôi về cậu đấy,” Harrison thoải mái trêu đùa, “Tôi nghĩ chắc cậu ta nhớ lắm cậu rồi, dễ gì gặp được vị khách nào hào phóng như vậy.”

Chương Quyết nhìn vào kệ đĩa, chọn một cái khác rồi cầm nó trong tay, cũng hưởng ứng với Harrison: “Vậy làm sao bây giờ, hay là anh đưa số thẻ của cậu ấy cho tôi đi.”

Harrison không khỏi cười to nói: “Hôm nay tâm trạng tốt thế.”

Kế đó họ thỏa thuận thời gian cùng đi leo ​​núi rồi cúp máy.

Đợi đến khi thanh toán xong, Chương Quyết cầm túi giấy ra ngoài lại không thấy ai trong xe mui trần.

Trên đường không có nhiều người qua lại, chỉ có vài cửa hàng lác đác hai bên phố, cách đó không xa lại có một bệnh viện thú y, bảng hiệu thỉnh thoảng sẽ lóe lên một nhân vật hoạt hình nào đó.

Chương Quyết nhìn chưa bao lâu, phía sau đã có ai đó gọi: “Chương Quyết.”

Chương Quyết ngoảnh lại thì thấy bé mèo nhặt được ở Thái Lan nay đã béo ụ trong tay Trần Bạc Kiều.

“Nào, tới chào chủ của cưng đi.” Trần Bạc Kiều nhẹ nhàng rung tay, bé Angel liền phối hợp khẽ “Meow” một tiếng.

Anh đưa bé cho Chương Quyết, Chương Quyết lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Angel béo hơn nhiều lắm, như một cục mỡ với bộ lông mềm mại, bên trong lại âm ấm trông cực kỳ trơn trượt, sơ sẩy một chút là rớt ngay.

Trần Bạc Kiều thấy vậy lại cười Chương Quyết một hồi: “Bạn Chương Quyết này, cả mèo của mình mà bạn cũng không ôm được.”

Bản thân Trần Bạc Kiều và chiếc xe mui trần của anh đều vô cùng nổi bật nên chẳng mấy chốc đã có người qua đường nhận ra anh, bắt đầu đi chầm chậm để ngoái đầu nhìn lại.

Nhưng Trần Bạc Kiều cũng không để tâm, sau khi đặt mèo con vào xe, anh lại để Chương Quyết đứng trước mình, cúi đầu lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung, mở hộp để lộ chiếc nhẫn bạch kim.

“Mèo con cũng mang về cho em rồi,” Trần Bạc Kiều nhìn vào mắt Chương Quyết, làm ngay cả một người chậm chạp như Chương Quyết cũng có thể nhận ra là anh đang hồi hộp, “Gả cho anh nhé?”

Khóe mắt Chương Quyết trông thấy có người đang lấy di động ra ghi lại, nhưng Trần Bạc Kiều cũng không đợi Chương Quyết trả lời đã tự động đeo nhẫn vào tay Chương Quyết.

Hoàng hôn đổ bóng, hai bên bắt đầu lên đèn tạo thành một con đường thẳng.

Họ tiến lên đại lộ dài như vô tận, chiếc xe tỏa sáng dưới ánh chiều tà, như một chiếc thuyền chèo qua những con sóng giữa mùa hè ở Roche.

Trần Bạc Kiều nhấc tay ra khỏi cần số, đưa đến trước mặt Chương Quyết. Bàn tay anh rất lớn, trên ngón áp út cũng đeo một chiếc nhẫn bạch kim.

“Hôm nay không muốn nắm sao?” Anh hỏi Chương Quyết.

Chương Quyết khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay mình lên lòng bàn tay anh.

Đêm nay Chương Quyết lại được làm quen với thủ đô Liên minh châu Á, quen thuộc với những nơi không được đánh dấu trên bản đồ, để từ đó ký ức khi có Trần Bạc Kiều cũng dần lấp đi những ký ức khi không có anh.

Vậy nhưng hình ảnh Chương Quyết âm thầm tìm kiếm Trần Bạc Kiều trên bãi cỏ ở Roche, Chương Quyết đứng trước sảnh bệnh viện với thẻ thăm bệnh trong tay, hay là Chương Quyết ngồi viết tên Trần Bạc Kiều lên đèn Trường Minh bên hồ vẫn được cất giữ rất tốt.

Đều được đặt trong một căn phòng đẹp, có thể hòa tan những nỗi đau.

Họ dừng trước tòa cao ốc của Tập đoàn Năng lượng Triệu Hoa, cùng dắt tay nhau lên nhà hàng trên tầng cao nhất. Kế hoạch hưởng tuần trăng mật cũng rất đơn giản, trở về châu Âu thăm trường cũ.

Đúng như Trần Bạc Kiều đã nói, anh chọn đi đâu thì họ sẽ đi đó.
[Bên lề] MV: Kỷ niệm ngày anh Kiều cầu hôn A Quyết mình làm một video với nhạc nền là “Chúng ta kết hôn đi” – Tề Thần. Enjoy. Có phiên ngoại nha mọi người. ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện