Lịch trình của Trần Bạc Kiều trong ba ngày tại quốc gia mới về cơ bản đã hoàn tất.
Để đáp ứng yêu cầu của Chương Phú, Trần Bạc Kiều cũng mơ hồ về lý do thực sự của cuộc hôn nhân này và cho người ngoài nhiều không gian tưởng tượng hơn. Ngoài bàn chuyện hôn sự với gia đình Chương Quyết, Trần Bạc Kiều cũng gặp nhiều vị doanh nhân có tầm ảnh hưởng trong ngành, ký vài bản hợp đồng đã được đàm phán trước khi đến để chuyển một số chi nhánh ở Bắc Mỹ của Tập đoàn Năng lượng Triệu Hoa trở về quốc gia mới.
Tuy nhiên, vào chiều hôm nay, Trần Bạc Kiều đã sớm kết thúc cuộc họp, để cấp dưới và các phóng viên đi cùng ở lại khách sạn rồi đến thăm nhà Chương Quyết.
Lúc gần bốn giờ, Trần Bạc Kiều đã gửi tin nhắn cho Chương Quyết trước khi đi, chỉ tiếc là Chương Quyết không nhìn thấy.
Những ngày gần đây Chương Quyết rất hay buồn ngủ, hai giờ chiều lên giường nằm, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi, mãi đến năm giờ chiều bị mẹ đánh thức.
Chương Quyết mở mắt, thấy mẹ mình đang đứng cách đó không xa, mặc một chiếc váy dài rất đẹp, nét mặt hơi lộ vẻ bối rối: “Tiểu Quyết à, Trần Bạc Kiều đến rồi.”
Chương Quyết ngồi dậy, không rõ vì sao thói quen cũ lại tái phát, nhướn tay muốn tìm hộp thuốc lá trên tủ đầu giường, vừa chạm vào mép kim loại lạnh lẽo, y mới ngẩn người rụt tay về.
“Đang ở dưới lầu với cha con,” Mẹ Chương Quyết không để ý hành động của y, “Còn tặng cho mẹ một món quà.”
Chương Quyết bước xuống giường, hỏi bà: “Quà gì ạ?”
“Mẹ chưa xem,” Bà khẽ lắc đầu nói, “Hơi hồi hộp.”
Chương Quyết vào phòng thay đồ, thay ra bộ đồ ngủ rồi ra ngoài lại thấy mẹ đang đứng dựa vào cửa nhìn mình với vẻ lưỡng lự như có điều muốn nói. Chương Quyết bèn đến gần, hỏi: “Mẹ sao vậy?”
Bà chỉ nhìn Chương Quyết mà không nói gì, lại hơi kiễng chân, vén những sợi tóc còn vướng vào cổ áo len cho Chương Quyết rồi kéo tay Chương Quyết ra ngoài.
Trần Bạc Kiều đang trò chuyện với cha của Chương Quyết.
Ghế sô pha trong phòng khách rất lớn. Trần Bạc Kiều đang ngồi trên chiếc sô pha đơn gần đèn sàn, tập trung lắng nghe Chương Phú thuật lại kết quả chẩn đoán của bác sĩ về tình hình sức khỏe của Chương Quyết.
Trên thực tế, tình trạng của Chương Quyết có vẻ ổn định hơn những gì trước đó bác sĩ đã dự đoán, không có nhiều phản ứng phụ khi mang thai, các chỉ số cũng phát triển bình thường. Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn cho cả Chương Quyết và em bé, họ vẫn sẽ tuân theo các khuyến nghị của bệnh viện là kiểm tra thường xuyên và quan sát thêm một khoảng thời gian.
Do đó, ngày diễn ra hôn lễ vẫn chưa thể xác định.
Khi Chương Quyết và mẹ vừa qua khỏi góc hành lang, Trần Bạc Kiều liền dời tầm mắt, khẽ mỉm cười hỏi Chương Quyết: “Em dậy rồi à?”
Chương Quyết nhỏ giọng đáp lại anh. Cha Chương Quyết lại hắng giọng, hỏi vợ mình phòng bếp chuẩn bị tới đâu rồi.
Mẹ Chương Quyết vào hỏi thì đầu bếp nói đã xong. Họ cùng nhau vào trong dùng bữa.
Bàn ăn rất dài. Bốn người ngồi ở hai đầu đối diện, cách nhau khá xa. Đương ăn giữa chừng, Chương Phú bất ngờ nhận được cuộc gọi từ tổng thống, vội vàng ăn thêm một lát, ông nói xin lỗi rồi ra ngoài.
Mẹ Chương Quyết không có nhiều điều để nói. Ba người lặng lẽ dùng bữa xong lại đến phòng khách ngồi một lúc.
Do có cha mẹ ở đây, Trần Bạc Kiều luôn phải giữ khoảng cách với Chương Quyết, bị hạn chế cả về biểu hiện lẫn hành động, cho nên hai người họ lúc này cũng chỉ giống như những người bạn đang thoải mái ngồi tán gẫu với nhau.
Mẹ Chương Quyết vì không biết nhiều về thời Chương Quyết còn đi học nên chỉ hỏi họ có phải là bạn ở Roche hay không.
“Mẹ cứ tưởng thằng bé ở trường chỉ có Harrison là bạn.” Bà cầm ly sứ nói.
Trần Bạc Kiều cũng không dối bà, chỉ bảo quan hệ của họ khá tốt, lại ôn hòa nở nụ cười, tránh nặng tìm nhẹ mà nhắc tới chuyện mình đã làm mất quyển kỷ yếu, rồi quay sang hỏi Chương Quyết có còn giữ không.
Hôm nay Trần Bạc Kiều nói chuyện với cha mẹ Chương Quyết còn nhiều hơn là với Chương Quyết. Chương Quyết vẫn luôn ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, cho đến khi thấy ánh mắt của anh, y còn ngơ ngác một lúc mới nhận ra anh là đang hỏi mình.
Chương Quyết suy nghĩ một lát lại đáp: “Chắc là còn.”
Mặc dù y không còn nhớ cuốn kỷ yếu đó ở thư phòng, gác mái hay là trong phòng riêng của mình, nhưng hầu hết những tấm ảnh được lan truyền rộng rãi trên mạng và cả hình tốt nghiệp của Trần Bạc Kiều, Chương Quyết đều có riêng một bản sao, chỉ là ngại nói ra.
Trần Bạc Kiều bỏ ly xuống, nhờ Chương Quyết đưa anh đi xem.
Mẹ Chương Quyết thoáng nhận ra, nói muốn đi tỉa hoa trong nhà kính nên sẽ không theo họ lên lầu.
Chương Quyết cùng Trần Bạc Kiều đứng lên, đưa anh qua đoạn hành lang ngắn được trải thảm đỏ đến chỗ cầu thang gỗ. Chương Quyết bật đèn tường trên cầu thang, rồi ngoảnh lại nhìn Trần Bạc Kiều.
Cha của Chương Quyết tin rằng ánh đèn quá sáng sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ, vì vậy ban đêm trong nhà luôn tối tăm và yên tĩnh.
Trần Bạc Kiều cũng đứng dưới ánh sáng ấm áp mà mờ ảo ấy nhìn lại Chương Quyết. Anh rất cao lớn và anh tuấn, vô cùng hoàn mỹ, tựa như một bức tượng tôn quý dưới ánh chiều hoàng hôn.
Hệ thống sưởi phát lên từ sàn gỗ, khiến cho cầu thang vốn không hẹp lại càng trở nên chật chội và mông lung.
“Phải lên lầu.” Chương Quyết nhẹ giọng nói. Trần Bạc Kiều cũng không nói gì, sải bước theo y lên lầu.
Phòng thứ hai ở phía bên trái của tầng hai là thư phòng, nơi cha Chương Quyết làm việc. Trong phòng không trải thảm, những cuốn sách dày lấp đầy bốn bức tường. Chương Quyết lại bật đèn chiếu trên mỗi kệ sách, rồi bước đến bức tường có dán nhãn “Chương Quyết”, hơi cúi xuống, muốn tìm cuốn kỷ yếu mà Trần Bạc Kiều cần.
Trần Bạc Kiều đứng ở phía sau đợi y.
Có rất nhiều sách trên giá, bao gồm những tập tranh, tạp chí y đọc từ thời thơ ấu đã lâu không tìm thấy. Trong khi đó, y đã mò hết cuốn này đến cuốn khác mà vẫn chưa tìm ra, đang tự hỏi liệu cuốn kỷ yếu đó có thật sự nằm ở thư phòng này hay không thì bỗng nhiên có ai đó đặt tay lên vai y, mùi hương của muối biển cũng bao chùm lấy y.
Trần Bạc Kiều ôm y từ phía sau. Chương Quyết ngoảnh lại nhìn anh. Trần Bạc Kiều chỉ liếc qua kệ sách rồi cúi xuống, dễ dàng đánh giá Chương Quyết: “Em tìm cũng nghiêm túc thật.”
Rồi anh lại ấn vai Chương Quyết, làm Chương Quyết xoay người lại, hôn nhẹ lên trán Chương Quyết, còn cách một lớp áo len mỏng mà đặt tay phải lên bụng nhỏ của Chương Quyết.
“Tôi chỉ là—” Giọng anh ẩn chứa ý cười, “Muốn tìm một chốn riêng tư thôi.”
Lưng của Chương Quyết dán lên giá sách, thắt lưng nhất thời lơ lửng, ngay sau đó lại được Trần Bạc Kiều ôm chặt lấy.
Để đáp ứng yêu cầu của Chương Phú, Trần Bạc Kiều cũng mơ hồ về lý do thực sự của cuộc hôn nhân này và cho người ngoài nhiều không gian tưởng tượng hơn. Ngoài bàn chuyện hôn sự với gia đình Chương Quyết, Trần Bạc Kiều cũng gặp nhiều vị doanh nhân có tầm ảnh hưởng trong ngành, ký vài bản hợp đồng đã được đàm phán trước khi đến để chuyển một số chi nhánh ở Bắc Mỹ của Tập đoàn Năng lượng Triệu Hoa trở về quốc gia mới.
Tuy nhiên, vào chiều hôm nay, Trần Bạc Kiều đã sớm kết thúc cuộc họp, để cấp dưới và các phóng viên đi cùng ở lại khách sạn rồi đến thăm nhà Chương Quyết.
Lúc gần bốn giờ, Trần Bạc Kiều đã gửi tin nhắn cho Chương Quyết trước khi đi, chỉ tiếc là Chương Quyết không nhìn thấy.
Những ngày gần đây Chương Quyết rất hay buồn ngủ, hai giờ chiều lên giường nằm, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thiếp đi, mãi đến năm giờ chiều bị mẹ đánh thức.
Chương Quyết mở mắt, thấy mẹ mình đang đứng cách đó không xa, mặc một chiếc váy dài rất đẹp, nét mặt hơi lộ vẻ bối rối: “Tiểu Quyết à, Trần Bạc Kiều đến rồi.”
Chương Quyết ngồi dậy, không rõ vì sao thói quen cũ lại tái phát, nhướn tay muốn tìm hộp thuốc lá trên tủ đầu giường, vừa chạm vào mép kim loại lạnh lẽo, y mới ngẩn người rụt tay về.
“Đang ở dưới lầu với cha con,” Mẹ Chương Quyết không để ý hành động của y, “Còn tặng cho mẹ một món quà.”
Chương Quyết bước xuống giường, hỏi bà: “Quà gì ạ?”
“Mẹ chưa xem,” Bà khẽ lắc đầu nói, “Hơi hồi hộp.”
Chương Quyết vào phòng thay đồ, thay ra bộ đồ ngủ rồi ra ngoài lại thấy mẹ đang đứng dựa vào cửa nhìn mình với vẻ lưỡng lự như có điều muốn nói. Chương Quyết bèn đến gần, hỏi: “Mẹ sao vậy?”
Bà chỉ nhìn Chương Quyết mà không nói gì, lại hơi kiễng chân, vén những sợi tóc còn vướng vào cổ áo len cho Chương Quyết rồi kéo tay Chương Quyết ra ngoài.
Trần Bạc Kiều đang trò chuyện với cha của Chương Quyết.
Ghế sô pha trong phòng khách rất lớn. Trần Bạc Kiều đang ngồi trên chiếc sô pha đơn gần đèn sàn, tập trung lắng nghe Chương Phú thuật lại kết quả chẩn đoán của bác sĩ về tình hình sức khỏe của Chương Quyết.
Trên thực tế, tình trạng của Chương Quyết có vẻ ổn định hơn những gì trước đó bác sĩ đã dự đoán, không có nhiều phản ứng phụ khi mang thai, các chỉ số cũng phát triển bình thường. Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn cho cả Chương Quyết và em bé, họ vẫn sẽ tuân theo các khuyến nghị của bệnh viện là kiểm tra thường xuyên và quan sát thêm một khoảng thời gian.
Do đó, ngày diễn ra hôn lễ vẫn chưa thể xác định.
Khi Chương Quyết và mẹ vừa qua khỏi góc hành lang, Trần Bạc Kiều liền dời tầm mắt, khẽ mỉm cười hỏi Chương Quyết: “Em dậy rồi à?”
Chương Quyết nhỏ giọng đáp lại anh. Cha Chương Quyết lại hắng giọng, hỏi vợ mình phòng bếp chuẩn bị tới đâu rồi.
Mẹ Chương Quyết vào hỏi thì đầu bếp nói đã xong. Họ cùng nhau vào trong dùng bữa.
Bàn ăn rất dài. Bốn người ngồi ở hai đầu đối diện, cách nhau khá xa. Đương ăn giữa chừng, Chương Phú bất ngờ nhận được cuộc gọi từ tổng thống, vội vàng ăn thêm một lát, ông nói xin lỗi rồi ra ngoài.
Mẹ Chương Quyết không có nhiều điều để nói. Ba người lặng lẽ dùng bữa xong lại đến phòng khách ngồi một lúc.
Do có cha mẹ ở đây, Trần Bạc Kiều luôn phải giữ khoảng cách với Chương Quyết, bị hạn chế cả về biểu hiện lẫn hành động, cho nên hai người họ lúc này cũng chỉ giống như những người bạn đang thoải mái ngồi tán gẫu với nhau.
Mẹ Chương Quyết vì không biết nhiều về thời Chương Quyết còn đi học nên chỉ hỏi họ có phải là bạn ở Roche hay không.
“Mẹ cứ tưởng thằng bé ở trường chỉ có Harrison là bạn.” Bà cầm ly sứ nói.
Trần Bạc Kiều cũng không dối bà, chỉ bảo quan hệ của họ khá tốt, lại ôn hòa nở nụ cười, tránh nặng tìm nhẹ mà nhắc tới chuyện mình đã làm mất quyển kỷ yếu, rồi quay sang hỏi Chương Quyết có còn giữ không.
Hôm nay Trần Bạc Kiều nói chuyện với cha mẹ Chương Quyết còn nhiều hơn là với Chương Quyết. Chương Quyết vẫn luôn ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, cho đến khi thấy ánh mắt của anh, y còn ngơ ngác một lúc mới nhận ra anh là đang hỏi mình.
Chương Quyết suy nghĩ một lát lại đáp: “Chắc là còn.”
Mặc dù y không còn nhớ cuốn kỷ yếu đó ở thư phòng, gác mái hay là trong phòng riêng của mình, nhưng hầu hết những tấm ảnh được lan truyền rộng rãi trên mạng và cả hình tốt nghiệp của Trần Bạc Kiều, Chương Quyết đều có riêng một bản sao, chỉ là ngại nói ra.
Trần Bạc Kiều bỏ ly xuống, nhờ Chương Quyết đưa anh đi xem.
Mẹ Chương Quyết thoáng nhận ra, nói muốn đi tỉa hoa trong nhà kính nên sẽ không theo họ lên lầu.
Chương Quyết cùng Trần Bạc Kiều đứng lên, đưa anh qua đoạn hành lang ngắn được trải thảm đỏ đến chỗ cầu thang gỗ. Chương Quyết bật đèn tường trên cầu thang, rồi ngoảnh lại nhìn Trần Bạc Kiều.
Cha của Chương Quyết tin rằng ánh đèn quá sáng sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ, vì vậy ban đêm trong nhà luôn tối tăm và yên tĩnh.
Trần Bạc Kiều cũng đứng dưới ánh sáng ấm áp mà mờ ảo ấy nhìn lại Chương Quyết. Anh rất cao lớn và anh tuấn, vô cùng hoàn mỹ, tựa như một bức tượng tôn quý dưới ánh chiều hoàng hôn.
Hệ thống sưởi phát lên từ sàn gỗ, khiến cho cầu thang vốn không hẹp lại càng trở nên chật chội và mông lung.
“Phải lên lầu.” Chương Quyết nhẹ giọng nói. Trần Bạc Kiều cũng không nói gì, sải bước theo y lên lầu.
Phòng thứ hai ở phía bên trái của tầng hai là thư phòng, nơi cha Chương Quyết làm việc. Trong phòng không trải thảm, những cuốn sách dày lấp đầy bốn bức tường. Chương Quyết lại bật đèn chiếu trên mỗi kệ sách, rồi bước đến bức tường có dán nhãn “Chương Quyết”, hơi cúi xuống, muốn tìm cuốn kỷ yếu mà Trần Bạc Kiều cần.
Trần Bạc Kiều đứng ở phía sau đợi y.
Có rất nhiều sách trên giá, bao gồm những tập tranh, tạp chí y đọc từ thời thơ ấu đã lâu không tìm thấy. Trong khi đó, y đã mò hết cuốn này đến cuốn khác mà vẫn chưa tìm ra, đang tự hỏi liệu cuốn kỷ yếu đó có thật sự nằm ở thư phòng này hay không thì bỗng nhiên có ai đó đặt tay lên vai y, mùi hương của muối biển cũng bao chùm lấy y.
Trần Bạc Kiều ôm y từ phía sau. Chương Quyết ngoảnh lại nhìn anh. Trần Bạc Kiều chỉ liếc qua kệ sách rồi cúi xuống, dễ dàng đánh giá Chương Quyết: “Em tìm cũng nghiêm túc thật.”
Rồi anh lại ấn vai Chương Quyết, làm Chương Quyết xoay người lại, hôn nhẹ lên trán Chương Quyết, còn cách một lớp áo len mỏng mà đặt tay phải lên bụng nhỏ của Chương Quyết.
“Tôi chỉ là—” Giọng anh ẩn chứa ý cười, “Muốn tìm một chốn riêng tư thôi.”
Lưng của Chương Quyết dán lên giá sách, thắt lưng nhất thời lơ lửng, ngay sau đó lại được Trần Bạc Kiều ôm chặt lấy.
Danh sách chương