Trần Bạc Kiều đứng trước cửa phòng Chương Quyết, tay đặt lên chuông cửa, nghe Chương Quyết bên kia im ắng vài giây lại vội vàng nói: “Anh chờ chút.”
Giọng của Chương Quyết kỳ thực rất êm tai, khi nói chuyện cùng người khác sẽ tự nhiên mang theo chút lãnh đạm, nhưng với Trần Bạc Kiều thì có vẻ e dè và lưỡng lự nhiều hơn. Y hoàn toàn không che giấu điều này, thế nên chỉ cần ở với Trần Bạc Kiều đủ lâu thì dù có ngốc cách mấy cũng có thể nhìn ra y rất thích Trần Bạc Kiều.
Chờ một lúc thấy cửa vẫn chưa mở, Trần Bạc Kiều tự dưng nổi tính nghịch ngợm mà nhấn chuông cửa vài lần, thế là từ trong ống nghe cũng vọng ra một tràng tiếng chuông.
Ngay sau đó cửa mở ra nhưng không nhiều lắm.
Chương Quyết cầm di động đứng sau cánh cửa, tóc xõa trên vai còn hơi ẩm ướt, chiếc áo choàng tắm bằng lụa tối màu buông lơi trên người, dây buộc tùy ý, mở to mắt hỏi: “Anh chờ lâu chưa?”
Mới vừa rồi mặc tây trang chưa nhìn rõ, y bấy giờ trông còn gầy hơn so với lúc Trần Bạc Kiều rời du thuyền, nhìn từ trước cũng có thể thấy một đoạn băng y tế cùng miếng dán chống thấm sau cổ.
“Không lâu.” Trần Bạc Kiều chống tay lên cửa, nói.
Chương Quyết mở thêm chút nữa cho anh bước vào, thì thấy Chương Quyết cả dép cũng chưa kịp mang, chân trần bước trên sàn đá hoa cương màu trắng.
Nhìn có vẻ rất lạnh nhưng Chương Quyết dường như không để tâm mấy, y vào trong bước lên tấm thảm màu xám nhạt, rồi quay lại nhìn Trần Bạc Kiều, hỏi: “Bữa tiệc đã kết thúc chưa?”
Trần Bạc Kiều khẽ cười đáp: “Tôi không biết. Lúc tôi đi ra vừa thấy cha cậu bước vào.”
Không rõ là do ánh sáng có vấn đề hay vì nguyên nhân nào khác mà Trần Bạc Kiều lại cảm thấy khóe mắt của Chương Quyết hơi sưng. Bản thân Chương Quyết cũng không nhận ra điều này, y tự nhiên “Ừm” một tiếng lại không biết phải nói gì, lát sau y dáo dác nhìn xung quanh, hỏi Trần Bạc Kiều có muốn uống gì không.
Thấy Trần Bạc Kiều nói nước, Chương Quyết liền đi lấy nước đóng chai đưa cho anh. Trần Bạc Kiều nhận lấy, cúi đầu nhìn Chương Quyết một hồi lại dùng tay kia nắm vai y, nói: “Quay lại đi, tôi muốn xem vết thương thế nào.”
Chương Quyết ngoan ngoãn xoay người lại, Trần Bạc Kiều vén tóc y lên.
Có lẽ vì vừa tắm xong, Chương Quyết vẫn chưa tháo miếng dán chống thấm, từ đây cũng có thể thấy miếng dán trong suốt được dán đè lên phần gáy thon gầy của y, che đi lớp băng y tế và miếng gạc cố định màu vàng nhạt.
Trần Bạc Kiều chạm vào mép miếng dán chống thấm, cảm nhận làn da ấm áp và mịn màng của Chương Quyết, cùng lớp màng mỏng đã cản trở ngón tay trượt xuống.
“Muốn bóc miếng chống thấm không?” Trần Bạc Kiều hỏi.
Vai của Chương Quyết khẽ nhúc nhích, nhỏ giọng nói “Ừm”, thế là Trần Bạc Kiều từ từ bóc miếng chống thấm ra, hỏi tiếp: “Có cần đổi thuốc không?”
“Không cần,” Chương Quyết đáp rồi lại hỏi như xin ý kiến Trần Bạc Kiều, “Tôi có thể quay lại chưa?”
Xét về ngoại hình, Chương Quyết tuyệt đối không phải kiểu nhu thuận người nhìn người thích, chỉ là khi thành thật như vậy lại có gì đó khá đáng yêu. Trần Bạc Kiều bật cười nói có thể, Chương Quyết mới quay lại.
Hai người đứng cạnh lò sưởi thủy tinh trong phòng, do đứng rất gần nên khi Chương Quyết quay lại đầu gối còn vô tình chạm vào Trần Bạc Kiều, y ngước lên nhìn anh. Trần Bạc Kiều ném miếng dán chống thấm vào thùng rác xong cũng ngoảnh lại nhìn y.
Chương Quyết quần áo không chỉnh tề đứng trước một Trần Bạc Kiều tây trang giày da, họ cứ như vậy nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Qua không bao lâu, Chương Quyết cuối cùng cũng đủ can đảm vượt qua giai đoạn thích nghi, chuyển dần sang thế chủ động.
Y nhắm mắt lại, từ từ đến gần Trần Bạc Kiều, dán đôi môi mềm mại mà run rẩy lên cằm anh, rồi chậm rãi hướng lên trên, vụng về ngậm lấy môi anh.
Tay phải Chương Quyết khẽ níu cánh tay áo Trần Bạc Kiều, dùng đầu lưỡi liếm dọc theo môi anh như lấy lòng. Một tháng trôi qua, y lại lần nữa dùng phương thức vụng về mà hữu hiệu nhất ám chỉ Trần Bạc Kiều, mang hương vị mơ đắng của mình nhuốm lên người anh.
Trần Bạc Kiều cúi đầu đáp lại nụ hôn của Chương Quyết.
Anh còn cho rằng, ngoài anh ra sẽ không có người nào biết Chương Quyết lại có khía cạnh này.
Người cha Ngoại trưởng, người mẹ dịu dàng, anh bạn thân Harrison mở hộp đêm ở Thái, hay Ngải Gia Hi luôn ưa làm nũng, cho đến lễ tân Văn ở bệnh viện thú y.
Không ai trong số họ được biết Chương Quyết cũng có một mặt này.
So với hiến thân càng thêm phần ngây thơ, so với hiến dâng càng thêm phần khao khát, dùng cả hai tay để ôm, dùng cả đôi môi âu yếm, trao đi tất cả chỉ để cầu xin một lần yêu thương trong vô vọng.
Hương thơm của quả mơ hòa cùng mùi hương của khách sạn, dây buộc áo choàng tắm lặng lẽ rơi trên mặt thảm, một đoạn đáp lên đôi giày da của Trần Bạc Kiều. Chương Quyết ngồi trên bàn gỗ trong phòng, đôi chân hơi mở ra, cẳng chân rũ xuống, áo choàng tắm và tây trang cọ vào nhau tạo ra âm thanh vô cùng mờ ám.
Đột nhiên, di động trong túi Trần Bạc Kiều phát ra âm báo có cuộc gọi. Chương Quyết ấn tay lên ngực anh, anh lại không muốn để ý tới, nhưng di động cứ reo liên tục, Chương Quyết rốt cuộc mở mắt ra, lông mi mềm mại khẽ phớt qua gò má anh, rời khỏi anh một chút, y nhẹ nhàng mà nhắc nhở: “Điện thoại.”
Trần Bạc Kiều nhìn Chương Quyết vài giây lại lấy di động ra, thấy là cuộc gọi của cấp dưới, anh nhận máy. Cấp dưới hỏi anh khi nào có thể mang hành lý đến. Trần Bạc Kiều nói: “Sáng mai.”
Cúp điện thoại, Trần Bạc Kiều để di động sang một bên. Chương Quyết không bao giờ tọc mạch chuyện riêng của anh, cũng không tiếp tục hôn anh.
Y chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay Trần Bạc Kiều, nói: “Chiều mai tôi sẽ về.”
Trần Bạc Kiều nhìn đôi mắt rũ xuống của Chương Quyết, tiếp lời: “Chín giờ sáng ngày mai tôi cũng phải đi, đến Vùng Vịnh.”
“Ừ.” Chương Quyết như muốn thả tay ra. Trần Bạc Kiều liền bắt lấy tay y.
Chương Quyết ngước nhìn anh, dừng một lúc, y ngập ngừng hỏi: “Hôm nay tôi đến đây, có làm anh mất hứng không?”
Trần Bạc Kiều liền nói là “Không”, còn cảm thấy câu trả lời này của mình cũng đủ nhanh và quyết đoán, vậy mà trông Chương Quyết vẫn có vẻ không vui.
Khi thấy Chương Quyết ở bữa tiệc tối nay, Trần Bạc Kiều đã muốn hỏi y sao lại không cho anh biết qua điện thoại. Bây giờ xem ra, có lẽ là do không dám.
Chương Quyết thậm chí còn không dám hôn Trần Bạc Kiều hai lần trong khoảng thời gian ngắn.
Hai người họ cứ im lặng như thế, cho đến khi Chương Quyết thì thầm: “Không phải anh nói, anh muốn gặp tôi sao?” Chương Quyết cúi đầu, trông có vẻ nản lòng, khiến cho Trần Bạc Kiều nhớ đến con thú bông mà mình tìm thấy trong tủ phòng ngủ ngay trước khi rời nhà an toàn.
Chương Quyết đã trao thú bông và trái tim cho Trần Bạc Kiều, nhưng y cảm thấy Trần Bạc Kiều không thích, sẽ tùy tiện ném nó ở đâu đó, vì vậy sau khi tặng qua miệng, y lại tự chủ trương mà thu chúng về để tự mình bảo quản.
Trần Bạc Kiều kéo Chương Quyết về phía mình, Chương Quyết cũng dịu ngoan mà lướt qua, rơi vào vòng tay anh.
Chương Quyết thực sự rất gầy, y áp mặt lên vai Trần Bạc Kiều. Mùi pheromone thay đổi, trở nên càng ngọt và bớt đắng hơn.
“Tôi có muốn.” Trần Bạc Kiều lần nữa khẳng định.
Không biết Chương Quyết có tin hay không, dựa vào Trần Bạc Kiều một lúc, mới nghẹn giọng nói với anh: “Cha tôi biết rồi.”
“Ông ấy cảm thấy… không tốt.” Rồi càng lủi vào lòng anh.
Bàn tay Trần Bạc Kiều để sau lưng Chương Quyết có lẽ kiểm soát lực không tốt, nên Chương Quyết mới giống như bị đau mà xuýt xoa một tiếng. Trần Bạc Kiều lúc này mới thả lỏng, cúi xuống hỏi y: “Cảm thấy tôi không tốt sao?”
Chương Quyết khẽ bật cười. Trần Bạc Kiều chưa từng thấy y cười như vậy bao giờ, giống như anh vừa nói một chuyện gì đó vô lý lắm.
Chương Quyết đặt cằm lên hõm cổ anh, trong lời nói không có quá nhiều cảm xúc bất thường: “Có thể là cảm thấy… chúng ta không xứng.”
“Tôi cũng biết chứ…” Y rầu rĩ nói.
Rồi ấn lên vai Trần Bạc Kiều, đẩy anh ra một chút, điềm tĩnh mà nhìn anh.
Rõ là cả hai vừa mới hôn môi, tay và cơ thể còn chạm vào nhau, vậy mà Chương Quyết lúc này chỉ như một người bạn bình thường hỏi: “Trước đây anh từng nói anh muốn tìm người mình thích, vậy anh cảm thấy còn bao lâu nữa anh sẽ tìm ra người đó?”
“Sau khi xuất ngũ, anh sẽ bắt đầu tìm ư?”
Có ánh nước trong mắt y, nhưng không giống như lần đầu cả hai ân ái, nước mắt cứ rơi xuống từng giọt một mà chỉ ngưng tụ quanh hốc mắt, y thỉnh thoảng sẽ chớp mắt, nhìn Trần Bạc Kiều vài giây, mà cố nén nước mắt trở lại.
Trần Bạc Kiều từ trước đến nay chưa từng hứa hẹn với ai về tương lai, còn cho rằng gia đình là điều gì đó rất đỗi xa xôi với mình, mà anh và Chương Quyết vẫn có thể từ từ đi đến.
Chờ tình trạng giữa Liên minh châu Á và quốc gia mới không còn căng thẳng, chờ anh từng bước đến thăm nhà Chương Quyết, mọi thứ đều đi theo kế hoạch của anh, chỉ cần Chương Quyết phối hợp nữa thôi, vì dù sao hành động vẫn quan trọng hơn là nói suông, những lời thề non hẹn biển ấy căn bản không hợp với hai người họ.
Thế nhưng, kế hoạch dù có tốt đến đâu cũng sẽ có lúc không như ý muốn.
“Chương Quyết.” Trần Bạc Kiều giữ cằm Chương Quyết, thấp giọng gọi tên y.
Khuôn mặt của Chương Quyết thực sự rất nhỏ, như Trần Bạc Kiều từng nói, một tay là có thể bao lấy, sau gáy lại có vết thương do phẫu thuật cắt tuyến thể. Trần Bạc Kiều còn cảm thấy Chương Quyết quả là một người có tiêu chuẩn kép, sẵn sàng hôn lên vết bỏng dữ tợn trên lưng anh, nhưng cứ một mực không muốn anh nhìn thấy vết thương đã sắp lành của mình.
Cả người cũng không thông minh, đem một câu bâng quơ anh nói ở nhà trọ tình nhân ghi nhớ đến tận bây giờ, làm tình và gọi điện với nhau nhiều như vậy vẫn chưa chịu thông suốt, còn phải hỏi cho bằng được.
Nhưng mà Trần Bạc Kiều cũng không muốn thấy Chương Quyết buồn bã vì những chuyện không đâu này nữa. Anh nhìn vào mắt Chương Quyết, kiên nhẫn nói: “Tôi không tìm nữa.”
[Fanart]: Cảnh Chương Quyết ngồi trên bàn.
Danh sách chương