Sau khi trải qua ba ngày trên du thuyền với Chương Quyết, Trần Bạc Kiều chưa khi nào lại cảm thấy không yên như lúc này.
Không phải không yên vì những mối nguy hiểm chưa lường trước mà anh phải đối mặt sau khi trở lại Liên minh châu Á, cũng không phải không yên về việc sắp bị bắt giữ lúc nửa đêm.
Anh rất rõ quyết định của anh và Bùi Thuật là đúng đắn. Chương Quyết theo du thuyền đến Bắc Mỹ, trở về quốc gia mới chờ anh, mà bản thân anh cũng đã sẵn sàng chấp nhận mọi bất trắc có thể xảy ra.
Chỉ là anh vẫn cứ cảm giác có gì đó không quá ghê gớm nhưng rất khó bỏ xuống được.
Cha anh khi còn sống, không giống như hàng tá tiêu chuẩn lập gia đình mà mẹ kế đặt ra, đối với bạn đời tương lai của anh, ông chỉ có hai yêu cầu. Một là phải có xuất thân từ Liên minh châu Á, và hai là người Omega đó phải có ý định sinh con.
Vào thời điểm ấy, Trần Bạc Kiều chỉ cảm thấy yêu cầu của cha anh là quá đơn giản, nên đã thoải mái đáp ứng ông. Nay mới biết thế sự thật vô thường, khi cha anh đã không còn ở đây, mà Chương Quyết cũng không phải Omega đến từ Liên minh châu Á.
Trần Bạc Kiều thầm nghĩ, nếu anh và Chương Quyết yêu nhau khi anh còn là thiếu niên, Trần Triệu Ngôn cũng có thể tức giận như khi biết tin anh muốn gia nhập quân đội, chỉ là nếu cho ông gặp Chương Quyết, ông có thể sẽ thay đổi suy nghĩ của mình.
Bởi vì Chương Quyết quả thực là kiểu người mà các trưởng bối rất thích: dễ tính, có học thức, kiên nhẫn lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện và có đời tư rất trong sạch.
Chương Quyết khi đối mặt với Trần Bạc Kiều luôn có một sự ngây thơ thật thuần khiết, không hiểu sẽ thẳng thắn hỏi anh, hay âm thầm ngại ngùng hay ủ rũ, cũng không bao giờ sợ chịu khổ hay chờ đợi.
Vào ngày Chương Quyết đưa Trần Bạc Kiều từ xe áp tải đến Thái Lan, anh đã cảm thấy thái độ của y đối với anh rất thú vị.
Giống như một người cố chấp tìm kiếm một bóng hình ở trong nước, dù biết rõ Trần Bạc Kiều đứng trên bờ nhưng vẫn cúi đầu mà chậm rãi múc nước, múc rồi lại đổ hết lần này đến lần khác, không ngừng làm những điều vô nghĩa và lãng phí thời gian, trong khi vẫn không chịu để lộ ra tí mệt mỏi nào.
Vào buổi chiều du thuyền tiếp cận vùng biển Liên minh châu Á, Chương Quyết đã ngủ được hơn một giờ.
Y mặc áo sơmi của Trần Bạc Kiều, nằm nghiêng, bên hông đắp một tấm chăn, trên người đầy những dấu vết tình ái, như một miếng bọt biển thấm nước nở ra, từ sâu trong cơ thể không ngừng tỏa lên mùi pheromone chỉ thuộc về Trần Bạc Kiều.
Ba giờ chiều, bị âm thanh lật tài liệu của Trần Bạc Kiều đánh thức, y mở mắt nhìn đồng hồ điện tử bên đầu giường, chậm rãi chống người ngồi dậy nhìn anh.
Trần Bạc Kiều thấy vậy bèn hỏi: “Tôi đánh thức cậu à?”
Chương Quyết khẽ lắc đầu.
“Khi nào thì anh đi?” Tay y níu tấm chăn, nhẹ giọng hỏi, “Tôi có thể tiễn anh không?”
Hàng lông mi dài của y khẽ chụm lại rồi chầm chậm tách ra, mỗi chớp mắt ấy như một nguyện thề trong im lặng, dưới ánh sáng trắng đến chói mắt, nhiệt độ ổn định ở mức hai mươi trong phòng, dường như rất đơn giản mà làm lòng người lay động.
Trong những ngày gần đây trên du thuyền, Trần Bạc Kiều không xuống lầu thư giãn như Bùi Thuật đã nói, không tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ phép, mà ngoại trừ lên giường với Chương Quyết, anh hầu như cũng không cùng y làm những việc mà một đôi tình nhân nên làm, vì vậy lúc này anh mới cảm thấy áy náy, cho rằng bản thân đã làm không tốt, chỉ hy vọng trong tương lai có thể bù đắp cho y.
Những việc mà người bình thường khi yêu sẽ làm, như chỉ là một hành động dỗ dành an ủi hoặc tặng quà trong những dịp lễ này nọ, chỉ là lần này đã quá muộn, nếu có lần sau anh sẵn sàng cùng Chương Quyết trải nghiệm.
Trần Bạc Kiều bỏ tài liệu trong tay xuống, nói với y: “Năm giờ, còn cần bàn với Bùi Thuật vài chuyện.”
Chương Quyết “Ừm” một tiếng, nhấc tấm chăn, chống tay xuống giường quỳ lên, rồi như chợt nhớ ra gì đó mà khựng lại.
Chiếc áo của Trần Bạc Kiều bị y ngủ hằn ra rất nhiều nếp nhăn, che đi một phần ba đùi.
Sau đó y vẫn tỏ ra như thường mà bò về phía trước như muốn xuống giường, nhưng di chuyển được vài bước, sắc mặt y bỗng trở nên căng thẳng.
“Sao thế?” Trần Bạc Kiều đứng dậy, đi đến giúp y.
Chương Quyết không nói gì, chỉ níu cánh tay anh mượn lực xuống giường, chân trần bước lên thảm, đi nhanh vào phòng tắm.
Trần Bạc Kiều dõi theo bóng lưng của Chương Quyết, lúc đầu không hiểu vì sao y lại vội vã như vậy, nhưng chờ đến khi y đã đi đến cửa phòng tắm, anh mới chợt thấy chất lỏng trắng đục đang dọc theo chân y chảy xuống.
Trần Bạc Kiều đợi một lúc, lại cầm quần áo qua đưa cho y. Chương Quyết hé cửa nhận lấy rồi nói cảm ơn, ở trong phòng tắm hồi lâu mới ra ngoài.
Có thể do mới tắm xong nên trên người y vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm, y chậm rãi bước đến chỗ Trần Bạc Kiều, nói với anh: “Để tôi giúp anh đổi hóa trang.”
Trần Bạc Kiều không để Chương Quyết đứng mà muốn y ngồi ở mép giường, sau đó lại tìm những món đồ để hóa trang đưa cho Chương Quyết, còn mình ngồi trên một chiếc giường khác, đối diện với Chương Quyết.
Bàn tay của Chương Quyết chậm rãi thao tác trên khuôn mặt của anh, khi dán râu lên, đầu ngón tay y còn vô tình chạm vào môi dưới của anh.
Cứ như hóa trang chậm hơn thì tối nay Trần Bạc Kiều có thể ở lại lâu hơn vậy.
Nhưng cuối cùng y vẫn hoàn thành trước bốn giờ rưỡi, sau đó còn chăm chú nhìn Trần Bạc Kiều hồi lâu, rồi lại gần hôn lên môi anh.
Trông Chương Quyết vẫn có vẻ lãnh đạm, nhìn qua không giống như sẽ rơi lệ, hay vì Trần Bạc Kiều mà òa khóc.
Thôi Thành Trạch đã đợi trong phòng hơn nửa tiếng. Lúc 4 giờ 50 phút, Trần Bạc Kiều đến nơi còn dẫn theo một người. Thôi Thành Trạch từ xa đã nhìn thấy người này vài lần, rất trắng lại rất gầy, qua vẻ ngoài không thể phân biệt được là Alpha hay Beta.
“Vẫn còn chút chuyện cần bàn.” Trần Bạc Kiều đóng cửa lại, nói với Thôi Thành Trạch.
Anh đi vài bước, ngoảnh lại nhìn Chương Quyết, giới thiệu với y: “Đây là Thôi Thành Trạch.”
Chương Quyết gật đầu với Thôi Thành Trạch, nói: “Xin chào.”
Thôi Thành Trạch cũng gật đầu với y: “Xin chào.”
“Khi cậu còn đang ngủ,” Trần Bạc Kiều không chú ý đến Thôi Thành Trạch nữa mà nhìn Chương Quyết, thấp giọng nói với y, “Tôi đã gọi lên tổng đài xin thăng hạng, chờ lát nữa Thôi Thành Trạch đi cùng cậu xuống lầu sẽ đến quầy lễ tân đổi thẻ phòng.”
Chương Quyết vẫn đứng trước cửa, không có ý định đến gần mà chỉ khẽ đáp “Được”.
Trần Bạc Kiều dừng một lúc, lại nói: “Tôi đã chọn một khoang hai phòng ngủ, cách nhau bởi phòng khách, cũng không tính là gần.”
Chương Quyết có vẻ hơi miễn cưỡng nhưng không hề phản đối.
Thôi Thành Trạch đứng một bên lặng lẽ nhìn họ đối thoại, luôn cảm thấy mối quan hệ của họ hơi kỳ lạ.
Giọng điệu khi nói chuyện với Chương Quyết của Trần Bạc Kiều không giống với lúc thường mà Thôi Thành Trạch từng biết, chỉ là vì sự khác biệt được ẩn giấu quá kỹ, Thôi Thành Trạch cũng không thể nhận ra sự khác biệt ở đâu.
“Sau khi Thôi Thành Trạch cùng cậu đến Bắc Mỹ, anh ta sẽ đưa cậu về nhà rồi mới rời đi.” Trần Bạc Kiều nói thêm.
Chương Quyết bước lên, lại gần Trần Bạc Kiều hơn rồi nói: “Không cần.”
“Ngải Gia Hi muốn đón tôi.” Y cụp mắt, nói với anh.
Trần Bạc Kiều dường như muốn nói gì đó, nhưng di động của Thôi Thành Trạch trên bàn chợt reo lên.
Thôi Thành Trạch liếc nhìn di động của mình, rồi lại lưỡng lự nhìn Trần Bạc Kiều và Chương Quyết.
“Bắt đi.” Trần Bạc Kiều nói.
Thôi Thành Trạch nhấn kết nối, chiếu hình ảnh của Bùi Thuật lên tường. Máy quay này được lắp đặt bên cạnh tivi, hẳn là cũng bắt được hình ảnh của Chương Quyết, cho nên Bùi Thuật mới chỉ gọi “Bạc Kiều” đã ngưng lại, có chút do dự nhìn vào camera, không nói thêm gì nữa.
Chương Quyết dường như cũng rất hiểu Bùi Thuật, y khẽ ngước mặt lên, nói với Trần Bạc Kiều: “Tôi đi đây.”
Thôi Thành Trạch nhìn vào gương mặt của Chương Quyết, nhìn thấy con ngươi đen láy của y, trái ngược với làn da trắng càng tôn lên một vẻ thanh thuần khác.
Ngay sau đó, Chương Quyết lại quay sang hỏi Thôi Thành Trạch: “Anh có đi cùng không?”
Nhiệm vụ tiếp theo của Thôi Thành Trạch chính là trông coi Chương Quyết, anh ta lập tức gật đầu, nói với Trần Bạc Kiều: “Đại tá, vậy tôi cùng Chương tiên sinh đi trước.”
Trần Bạc Kiều thoáng nhìn Thôi Thành Trạch, rồi nói: “Đi đi.” Ngay giây sau lại nói: “Hai người đi đi.”
Thôi Thành Trạch chào Trần Bạc Kiều theo nghi thức quân đội, xoay người đi về phía cửa, khóe mắt liếc thấy Chương Quyết cũng quay đi.
“Đợi đã.” Trần Bạc Kiều đột nhiên lên tiếng.
Thôi Thành Trạch ngoái lại theo phản xạ, nhưng ngay lập tức nhận ra Trần Bạc Kiều không phải đang gọi mình.
Trần Bạc Kiều bắt lấy tay Chương Quyết, mạnh mẽ kéo y vào lòng rồi cúi đầu hôn lên môi y.
Nụ hôn không quá mãnh liệt nhưng Thôi Thành Trạch vẫn phải nhanh chóng dời mắt đi hướng khác, trong khi Bùi Thuật bên kia cũng lặng thinh, không nói gì.
Không lâu sau, Trần Bạc Kiều dời đi một chút, kề sát vào tai y thì thầm gì đó mà Thôi Thành Trạch không thể nghe thấy, sau đó thả y ra, lùi lại một bước, khôi phục lại vẻ ôn hòa, kiên nhẫn nhìn họ rời đi.
Thôi Thành Trạch và Chương Quyết lặng lẽ bước vào thang máy, đi xuống lầu, đổi lại thẻ phòng, rồi đến một khoang hướng ra boong tàu trên tầng 11.
Căn phòng rộng hơn một trăm mét vuông, có cửa sổ sát đất rất lớn cùng lan can rất rộng. Ánh hoàng hôn xuyên qua tấm màn lụa mỏng, chiếu xuống mặt sàn gỗ được đánh vécni sáng bóng.
Thôi Thành Trạch gọi hai phần bữa tối đến phòng, trong khi đó Chương Quyết vẫn không di chuyển, chỉ một mực ôm chân ngồi trên sô pha mãi cho đến rạng sáng hôm sau.
Vào lúc nửa đêm, phòng khách chỉ để lại một ngọn đèn sàn, cửa sổ mở toang.
Từ đây, họ có thể nghe thấy tiếng cánh máy bay trực thăng mà nhiều hành khách không nghe thấy, cũng nhìn thấy ánh lửa, cùng tiếng súng giảm thanh từ rất xa vang lên.
Sau khi mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, Thôi Thành Trạch mới do dự bật đèn lên. Có lẽ do ánh sáng quá chói, Chương Quyết lúc này mới khẽ nhúc nhích, lấy tay bưng kín mặt.
Bàn tay kia rất trắng, các ngón tay thon dài, mạch máu xanh trải dọc theo mu bàn tay, tựa như một bức tranh đơn sắc lạnh lẽo, lột tả sự bất lực tận cùng.
Du thuyền lần nữa quay đầu, giống như một chiếc rìu mới đúc chia tách mặt biển xanh thẳm tạo nên những cơn sóng và bọt biển, đón ánh ban mai của phương Đông mà thẳng tiến về phía Bắc Mỹ.
[Bên lề]: Vì mình cảm thấy có một bài hát rất phù hợp để miêu tả tâm trạng Chương Quyết lúc này, nên đã dịch và làm video.
Đây là bài “Visions of Gideon” – Sufjan Stevens, một trong số các OST của bộ phim về tình yêu đồng giới được chuyển thể từ tiểu thuyết “Call me by your name” rất nổi tiếng từ năm 2017. “Gideon” trong bài là một người Do Thái được Chúa ghé thăm và báo trước tương lai người Isarel thoát khỏi sự đàn áp. Tiếc là sự ghé thăm này chỉ vỏn vẹn trong 6 tuần. Sau đó, khi Chúa rời đi, Gideon luôn hoài nghi những gì diễn ra trong thời gian ấy đều không phải sự thực, chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Ở đây mọi người cũng có thể thấy, mối tình của Trần Bạc Kiều và Chương Quyết cũng chỉ vỏn vẹn trong 8 ngày, tất cả đều như một giấc mơ với Chương Quyết vậy, nên khi còn ở bên nhau Chương Quyết luôn cố gắng nhớ mọi khoảnh khắc về Trần Bạc Kiều, đến khi anh đi rồi, cũng có hứa hẹn với y, nhưng rõ ràng là trong thâm tâm Chương Quyết vẫn không tin đó là sự thật.
Không phải không yên vì những mối nguy hiểm chưa lường trước mà anh phải đối mặt sau khi trở lại Liên minh châu Á, cũng không phải không yên về việc sắp bị bắt giữ lúc nửa đêm.
Anh rất rõ quyết định của anh và Bùi Thuật là đúng đắn. Chương Quyết theo du thuyền đến Bắc Mỹ, trở về quốc gia mới chờ anh, mà bản thân anh cũng đã sẵn sàng chấp nhận mọi bất trắc có thể xảy ra.
Chỉ là anh vẫn cứ cảm giác có gì đó không quá ghê gớm nhưng rất khó bỏ xuống được.
Cha anh khi còn sống, không giống như hàng tá tiêu chuẩn lập gia đình mà mẹ kế đặt ra, đối với bạn đời tương lai của anh, ông chỉ có hai yêu cầu. Một là phải có xuất thân từ Liên minh châu Á, và hai là người Omega đó phải có ý định sinh con.
Vào thời điểm ấy, Trần Bạc Kiều chỉ cảm thấy yêu cầu của cha anh là quá đơn giản, nên đã thoải mái đáp ứng ông. Nay mới biết thế sự thật vô thường, khi cha anh đã không còn ở đây, mà Chương Quyết cũng không phải Omega đến từ Liên minh châu Á.
Trần Bạc Kiều thầm nghĩ, nếu anh và Chương Quyết yêu nhau khi anh còn là thiếu niên, Trần Triệu Ngôn cũng có thể tức giận như khi biết tin anh muốn gia nhập quân đội, chỉ là nếu cho ông gặp Chương Quyết, ông có thể sẽ thay đổi suy nghĩ của mình.
Bởi vì Chương Quyết quả thực là kiểu người mà các trưởng bối rất thích: dễ tính, có học thức, kiên nhẫn lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện và có đời tư rất trong sạch.
Chương Quyết khi đối mặt với Trần Bạc Kiều luôn có một sự ngây thơ thật thuần khiết, không hiểu sẽ thẳng thắn hỏi anh, hay âm thầm ngại ngùng hay ủ rũ, cũng không bao giờ sợ chịu khổ hay chờ đợi.
Vào ngày Chương Quyết đưa Trần Bạc Kiều từ xe áp tải đến Thái Lan, anh đã cảm thấy thái độ của y đối với anh rất thú vị.
Giống như một người cố chấp tìm kiếm một bóng hình ở trong nước, dù biết rõ Trần Bạc Kiều đứng trên bờ nhưng vẫn cúi đầu mà chậm rãi múc nước, múc rồi lại đổ hết lần này đến lần khác, không ngừng làm những điều vô nghĩa và lãng phí thời gian, trong khi vẫn không chịu để lộ ra tí mệt mỏi nào.
Vào buổi chiều du thuyền tiếp cận vùng biển Liên minh châu Á, Chương Quyết đã ngủ được hơn một giờ.
Y mặc áo sơmi của Trần Bạc Kiều, nằm nghiêng, bên hông đắp một tấm chăn, trên người đầy những dấu vết tình ái, như một miếng bọt biển thấm nước nở ra, từ sâu trong cơ thể không ngừng tỏa lên mùi pheromone chỉ thuộc về Trần Bạc Kiều.
Ba giờ chiều, bị âm thanh lật tài liệu của Trần Bạc Kiều đánh thức, y mở mắt nhìn đồng hồ điện tử bên đầu giường, chậm rãi chống người ngồi dậy nhìn anh.
Trần Bạc Kiều thấy vậy bèn hỏi: “Tôi đánh thức cậu à?”
Chương Quyết khẽ lắc đầu.
“Khi nào thì anh đi?” Tay y níu tấm chăn, nhẹ giọng hỏi, “Tôi có thể tiễn anh không?”
Hàng lông mi dài của y khẽ chụm lại rồi chầm chậm tách ra, mỗi chớp mắt ấy như một nguyện thề trong im lặng, dưới ánh sáng trắng đến chói mắt, nhiệt độ ổn định ở mức hai mươi trong phòng, dường như rất đơn giản mà làm lòng người lay động.
Trong những ngày gần đây trên du thuyền, Trần Bạc Kiều không xuống lầu thư giãn như Bùi Thuật đã nói, không tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ phép, mà ngoại trừ lên giường với Chương Quyết, anh hầu như cũng không cùng y làm những việc mà một đôi tình nhân nên làm, vì vậy lúc này anh mới cảm thấy áy náy, cho rằng bản thân đã làm không tốt, chỉ hy vọng trong tương lai có thể bù đắp cho y.
Những việc mà người bình thường khi yêu sẽ làm, như chỉ là một hành động dỗ dành an ủi hoặc tặng quà trong những dịp lễ này nọ, chỉ là lần này đã quá muộn, nếu có lần sau anh sẵn sàng cùng Chương Quyết trải nghiệm.
Trần Bạc Kiều bỏ tài liệu trong tay xuống, nói với y: “Năm giờ, còn cần bàn với Bùi Thuật vài chuyện.”
Chương Quyết “Ừm” một tiếng, nhấc tấm chăn, chống tay xuống giường quỳ lên, rồi như chợt nhớ ra gì đó mà khựng lại.
Chiếc áo của Trần Bạc Kiều bị y ngủ hằn ra rất nhiều nếp nhăn, che đi một phần ba đùi.
Sau đó y vẫn tỏ ra như thường mà bò về phía trước như muốn xuống giường, nhưng di chuyển được vài bước, sắc mặt y bỗng trở nên căng thẳng.
“Sao thế?” Trần Bạc Kiều đứng dậy, đi đến giúp y.
Chương Quyết không nói gì, chỉ níu cánh tay anh mượn lực xuống giường, chân trần bước lên thảm, đi nhanh vào phòng tắm.
Trần Bạc Kiều dõi theo bóng lưng của Chương Quyết, lúc đầu không hiểu vì sao y lại vội vã như vậy, nhưng chờ đến khi y đã đi đến cửa phòng tắm, anh mới chợt thấy chất lỏng trắng đục đang dọc theo chân y chảy xuống.
Trần Bạc Kiều đợi một lúc, lại cầm quần áo qua đưa cho y. Chương Quyết hé cửa nhận lấy rồi nói cảm ơn, ở trong phòng tắm hồi lâu mới ra ngoài.
Có thể do mới tắm xong nên trên người y vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm, y chậm rãi bước đến chỗ Trần Bạc Kiều, nói với anh: “Để tôi giúp anh đổi hóa trang.”
Trần Bạc Kiều không để Chương Quyết đứng mà muốn y ngồi ở mép giường, sau đó lại tìm những món đồ để hóa trang đưa cho Chương Quyết, còn mình ngồi trên một chiếc giường khác, đối diện với Chương Quyết.
Bàn tay của Chương Quyết chậm rãi thao tác trên khuôn mặt của anh, khi dán râu lên, đầu ngón tay y còn vô tình chạm vào môi dưới của anh.
Cứ như hóa trang chậm hơn thì tối nay Trần Bạc Kiều có thể ở lại lâu hơn vậy.
Nhưng cuối cùng y vẫn hoàn thành trước bốn giờ rưỡi, sau đó còn chăm chú nhìn Trần Bạc Kiều hồi lâu, rồi lại gần hôn lên môi anh.
Trông Chương Quyết vẫn có vẻ lãnh đạm, nhìn qua không giống như sẽ rơi lệ, hay vì Trần Bạc Kiều mà òa khóc.
Thôi Thành Trạch đã đợi trong phòng hơn nửa tiếng. Lúc 4 giờ 50 phút, Trần Bạc Kiều đến nơi còn dẫn theo một người. Thôi Thành Trạch từ xa đã nhìn thấy người này vài lần, rất trắng lại rất gầy, qua vẻ ngoài không thể phân biệt được là Alpha hay Beta.
“Vẫn còn chút chuyện cần bàn.” Trần Bạc Kiều đóng cửa lại, nói với Thôi Thành Trạch.
Anh đi vài bước, ngoảnh lại nhìn Chương Quyết, giới thiệu với y: “Đây là Thôi Thành Trạch.”
Chương Quyết gật đầu với Thôi Thành Trạch, nói: “Xin chào.”
Thôi Thành Trạch cũng gật đầu với y: “Xin chào.”
“Khi cậu còn đang ngủ,” Trần Bạc Kiều không chú ý đến Thôi Thành Trạch nữa mà nhìn Chương Quyết, thấp giọng nói với y, “Tôi đã gọi lên tổng đài xin thăng hạng, chờ lát nữa Thôi Thành Trạch đi cùng cậu xuống lầu sẽ đến quầy lễ tân đổi thẻ phòng.”
Chương Quyết vẫn đứng trước cửa, không có ý định đến gần mà chỉ khẽ đáp “Được”.
Trần Bạc Kiều dừng một lúc, lại nói: “Tôi đã chọn một khoang hai phòng ngủ, cách nhau bởi phòng khách, cũng không tính là gần.”
Chương Quyết có vẻ hơi miễn cưỡng nhưng không hề phản đối.
Thôi Thành Trạch đứng một bên lặng lẽ nhìn họ đối thoại, luôn cảm thấy mối quan hệ của họ hơi kỳ lạ.
Giọng điệu khi nói chuyện với Chương Quyết của Trần Bạc Kiều không giống với lúc thường mà Thôi Thành Trạch từng biết, chỉ là vì sự khác biệt được ẩn giấu quá kỹ, Thôi Thành Trạch cũng không thể nhận ra sự khác biệt ở đâu.
“Sau khi Thôi Thành Trạch cùng cậu đến Bắc Mỹ, anh ta sẽ đưa cậu về nhà rồi mới rời đi.” Trần Bạc Kiều nói thêm.
Chương Quyết bước lên, lại gần Trần Bạc Kiều hơn rồi nói: “Không cần.”
“Ngải Gia Hi muốn đón tôi.” Y cụp mắt, nói với anh.
Trần Bạc Kiều dường như muốn nói gì đó, nhưng di động của Thôi Thành Trạch trên bàn chợt reo lên.
Thôi Thành Trạch liếc nhìn di động của mình, rồi lại lưỡng lự nhìn Trần Bạc Kiều và Chương Quyết.
“Bắt đi.” Trần Bạc Kiều nói.
Thôi Thành Trạch nhấn kết nối, chiếu hình ảnh của Bùi Thuật lên tường. Máy quay này được lắp đặt bên cạnh tivi, hẳn là cũng bắt được hình ảnh của Chương Quyết, cho nên Bùi Thuật mới chỉ gọi “Bạc Kiều” đã ngưng lại, có chút do dự nhìn vào camera, không nói thêm gì nữa.
Chương Quyết dường như cũng rất hiểu Bùi Thuật, y khẽ ngước mặt lên, nói với Trần Bạc Kiều: “Tôi đi đây.”
Thôi Thành Trạch nhìn vào gương mặt của Chương Quyết, nhìn thấy con ngươi đen láy của y, trái ngược với làn da trắng càng tôn lên một vẻ thanh thuần khác.
Ngay sau đó, Chương Quyết lại quay sang hỏi Thôi Thành Trạch: “Anh có đi cùng không?”
Nhiệm vụ tiếp theo của Thôi Thành Trạch chính là trông coi Chương Quyết, anh ta lập tức gật đầu, nói với Trần Bạc Kiều: “Đại tá, vậy tôi cùng Chương tiên sinh đi trước.”
Trần Bạc Kiều thoáng nhìn Thôi Thành Trạch, rồi nói: “Đi đi.” Ngay giây sau lại nói: “Hai người đi đi.”
Thôi Thành Trạch chào Trần Bạc Kiều theo nghi thức quân đội, xoay người đi về phía cửa, khóe mắt liếc thấy Chương Quyết cũng quay đi.
“Đợi đã.” Trần Bạc Kiều đột nhiên lên tiếng.
Thôi Thành Trạch ngoái lại theo phản xạ, nhưng ngay lập tức nhận ra Trần Bạc Kiều không phải đang gọi mình.
Trần Bạc Kiều bắt lấy tay Chương Quyết, mạnh mẽ kéo y vào lòng rồi cúi đầu hôn lên môi y.
Nụ hôn không quá mãnh liệt nhưng Thôi Thành Trạch vẫn phải nhanh chóng dời mắt đi hướng khác, trong khi Bùi Thuật bên kia cũng lặng thinh, không nói gì.
Không lâu sau, Trần Bạc Kiều dời đi một chút, kề sát vào tai y thì thầm gì đó mà Thôi Thành Trạch không thể nghe thấy, sau đó thả y ra, lùi lại một bước, khôi phục lại vẻ ôn hòa, kiên nhẫn nhìn họ rời đi.
Thôi Thành Trạch và Chương Quyết lặng lẽ bước vào thang máy, đi xuống lầu, đổi lại thẻ phòng, rồi đến một khoang hướng ra boong tàu trên tầng 11.
Căn phòng rộng hơn một trăm mét vuông, có cửa sổ sát đất rất lớn cùng lan can rất rộng. Ánh hoàng hôn xuyên qua tấm màn lụa mỏng, chiếu xuống mặt sàn gỗ được đánh vécni sáng bóng.
Thôi Thành Trạch gọi hai phần bữa tối đến phòng, trong khi đó Chương Quyết vẫn không di chuyển, chỉ một mực ôm chân ngồi trên sô pha mãi cho đến rạng sáng hôm sau.
Vào lúc nửa đêm, phòng khách chỉ để lại một ngọn đèn sàn, cửa sổ mở toang.
Từ đây, họ có thể nghe thấy tiếng cánh máy bay trực thăng mà nhiều hành khách không nghe thấy, cũng nhìn thấy ánh lửa, cùng tiếng súng giảm thanh từ rất xa vang lên.
Sau khi mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, Thôi Thành Trạch mới do dự bật đèn lên. Có lẽ do ánh sáng quá chói, Chương Quyết lúc này mới khẽ nhúc nhích, lấy tay bưng kín mặt.
Bàn tay kia rất trắng, các ngón tay thon dài, mạch máu xanh trải dọc theo mu bàn tay, tựa như một bức tranh đơn sắc lạnh lẽo, lột tả sự bất lực tận cùng.
Du thuyền lần nữa quay đầu, giống như một chiếc rìu mới đúc chia tách mặt biển xanh thẳm tạo nên những cơn sóng và bọt biển, đón ánh ban mai của phương Đông mà thẳng tiến về phía Bắc Mỹ.
[Bên lề]: Vì mình cảm thấy có một bài hát rất phù hợp để miêu tả tâm trạng Chương Quyết lúc này, nên đã dịch và làm video.
Đây là bài “Visions of Gideon” – Sufjan Stevens, một trong số các OST của bộ phim về tình yêu đồng giới được chuyển thể từ tiểu thuyết “Call me by your name” rất nổi tiếng từ năm 2017. “Gideon” trong bài là một người Do Thái được Chúa ghé thăm và báo trước tương lai người Isarel thoát khỏi sự đàn áp. Tiếc là sự ghé thăm này chỉ vỏn vẹn trong 6 tuần. Sau đó, khi Chúa rời đi, Gideon luôn hoài nghi những gì diễn ra trong thời gian ấy đều không phải sự thực, chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Ở đây mọi người cũng có thể thấy, mối tình của Trần Bạc Kiều và Chương Quyết cũng chỉ vỏn vẹn trong 8 ngày, tất cả đều như một giấc mơ với Chương Quyết vậy, nên khi còn ở bên nhau Chương Quyết luôn cố gắng nhớ mọi khoảnh khắc về Trần Bạc Kiều, đến khi anh đi rồi, cũng có hứa hẹn với y, nhưng rõ ràng là trong thâm tâm Chương Quyết vẫn không tin đó là sự thật.
Danh sách chương