Ngải Gia Hi đi chưa được vài phút đã cầm một ly sinh tố xoài lớn trở lại.
Cậu ngồi cạnh Chương Quyết, nhấp một hớp sinh tố, vẫy mấy tờ tiền lẻ trong tay, nói với Chương Quyết: “A Quyết, trả cho anh nè.”
“Bỏ vào túi mình đi.” Chương Quyết không cần một nắm tiền lẻ.
“Dạ,” Ngải Gia Hi bé ngoan nhét vào túi, lại đưa ly sinh tố xoài tới miệng Chương Quyết, nài nỉ: “Nếm thử chút đi, món này nổi tiếng lắm đó.”
Khi ly sinh tố đến gần liền tỏa ra mùi xoài nồng nặc. Chương Quyết không có hảo cảm với xoài cho lắm, y quay mặt đi, lịch sự từ chối: “Em ăn một mình đi.”
Ngải Gia Hi nhún vai, ngoan ngoãn thu ly lại. Cậu hút ống hút, mắt lại lơ đễnh nhìn vào các món ăn trên bàn, nhìn được vài giây, đột nhiên thả ly xuống, quay sang hỏi Chương Quyết: “Anh không phải không thích ăn tôm nha.”
Nói rồi lại chỉ vào dĩa của Chương Quyết, bảo: “Tại sao lại ăn con tôm cuối cùng của em!”
Trước khi Chương Quyết nghĩ ra nên giải thích thế nào, Trần Bạc Kiều đã thành thật thừa nhận: “Là tôi ăn đấy.”
Ngải Gia Hi liếc nhìn dĩa của Trần Bạc Kiều, rồi lại nhìn của Chương Quyết, không có vỏ tôm trong dĩa của Trần Bạc Kiều.
Ngải Gia Hi ngoảnh lại nhìn Chương Quyết, “Ồ” một tiếng, rồi nói “Vậy sao.” Cậu không cầm ly sinh tố kia lên nữa mà nghiêng đầu dựa vào vai Chương Quyết, nhìn rất rầu rĩ.
Ngải Gia Hi được cả nhà chiều quen nên thành ra tính cách khá là ngang, miễn là thứ cậu thích thì Chương Quyết vẫn luôn là người chừa lại tất cả cho cậu. Chương Quyết nghĩ, có lẽ đây thực sự là lần đầu tiên y không giữ lại những gì cậu thích.
Nhưng ăn hết tôm dù sao cũng là Trần Bạc Kiều, Ngải Gia Hi có không vui cũng không dám biểu hiện quá rõ, chỉ có thể giương mắt nhìn Chương Quyết với vẻ u oán.
“Xin lỗi,” Trần Bạc Kiều có lẽ cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, bối rối nói với Ngải Gia Hi, “Gọi thêm một phần khác nhé?”
“Thôi không cần đâu ạ,” Ngải Gia Hi lắc đầu rồi nói với Chương Quyết, “Anh đưa em về đi.”
Ngải Gia Hi bảo mình no quá nên muốn tản bộ về khách sạn.
Chương Quyết rất rành khu vực này, không cần xem bản đồ cũng biết khách sạn cách quán cà phê khoảng mười phút đi bộ. Y hỏi Trần Bạc Kiều: “Anh có thể ở đây đợi tôi nửa tiếng không?”
Trần Bạc Kiều nhìn Chương Quyết với Ngải Gia Hi đang gối lên vai Chương Quyết, dừng lại một lúc mới nói: “Tôi không mệt, cùng đi đi.”
Ba người rời quán cà phê, dọc theo vỉa hè song song đi.
Trong tay Chương Quyết cầm ly sinh tố của Ngải Gia Hi vì cậu nói lạnh quá không cầm được, muốn Chương Quyết cầm nó cho mình, còn cậu thì chỉ cần đưa miệng tới uống.
Trần Bạc Kiều lặng lẽ đi bên cạnh Chương Quyết làm như không thấy, chỉ là vỉa hè con đường này hơi nghiêng nên anh phải cách xa Chương Quyết hơn Ngải Gia Hi, song vẫn gần gũi hơn những người bạn bình thường.
Ngải Gia Hi tuy được Chương Quyết đặc biệt cưng chiều nhưng bình thường cũng không có yếu ớt như vậy. Việc cậu lúc này vừa đi vừa kề sát vào Chương Quyết, thì thầm những chuyện chỉ có cậu với Chương Quyết hiểu được, chỉ khiến Chương Quyết cảm thấy cậu đang lén ra oai trước mặt Trần Bạc Kiều.
Chương Quyết cũng biết bản thân không phải là một người kiên nhẫn, đúng như nhiều người nói, y quái gở và lãnh đạm, không thích cũng không giỏi giao tiếp, nên cũng chưa bao giờ được chào đón.
Vậy mà ba mẹ Chương Quyết và Ngải Gia Hi đều một mực bao che khuyết điểm một cách mù quáng. Ngay cả khi Chương Quyết không tốt, họ cũng phải nói Chương Quyết là tốt nhất. Tính cách Ngải Gia Hi lại như một đứa trẻ, thường vì việc “Trần Bạc Kiều kia tại sao ngay cả Chương Quyết cũng không thích” mà tức giận, lại vì Chương Quyết quá chú ý đến những gì có liên quan đến Trần Bạc Kiều mà phẫn nộ.
Vài năm trước kia, Ngải Gia Hi còn nhờ người từ Liên minh châu Á mang theo vài tờ báo có đăng mấy vụ bê bối của Trần Bạc Kiều, làm bộ lơ đãng đưa đến trước mặt Chương Quyết, muốn cho Chương Quyết xem.
Nhưng thực ra đó đều là những tờ báo lá cải bên lề đường. Chưa nói đến tin đồn thất thiệt, chỉ cần những dấu vết chỉnh sửa kém cỏi ấy thôi Chương Quyết đã không còn kiên nhẫn xem nữa rồi, mà bởi vì Ngải Gia Hi quá nghiêm túc nên Chương Quyết chỉ đành tỏ ra là mình tin.
Bẵng đến hai năm sau đó, Ngải Gia Hi mới dần nhận ra rằng, Chương Quyết là cố chấp đến không đường cứu chữa thì rốt cuộc cũng ngừng làm những thử nghiệm vô nghĩa.
Ngải Gia Hi nhấp một ngụm nữa trên tay Chương Quyết, mà tay phải của Chương Quyết cũng thấy hơi lạnh nên đổi sang tay kia, khi thả tay phải xuống, mu bàn tay vô tình chạm vào lưng bàn tay Trần Bạc Kiều.
Trần Bạc Kiều liếc nhìn Chương Quyết, nhanh chóng cầm lại tay y. Chương Quyết hơi sững sờ, lại nghe Trần Bạc Kiều thấp giọng nói: “Lạnh thế này.”
Anh chỉ vào tay trái của Chương Quyết, Chương Quyết mới nhận ra anh đang nói ly sinh tố.
Chương Quyết gật đầu, Trần Bạc Kiều lại hỏi: “Có cần tôi cầm giúp cậu không?”
“Không muốn.” Ngải Gia Hi nói ngay.
Chương Quyết nhìn xuống Ngải Gia Hi. Ngải Gia Hi nói xong cũng cảm thấy giọng điệu của mình hơi gay gắt, nên lại nói với Trần Bạc Kiều: “Cảm ơn ngài, A Quyết cầm giúp tôi được rồi.”
Cậu càng nói âm lượng càng nhỏ, làm Chương Quyết cảm thấy hơi buồn cười, “Ừ” một tiếng rồi đút một muỗng sinh tố cho cậu.
Trần Bạc Kiều cũng không nói gì nữa.
Khi đi qua ngã tư, Chương Quyết nhìn thấy tòa nhà mà y rất quen thuộc.
Ở trước cửa ra vào có một vài công nhân đang bận gỡ bảng hiệu, có vẻ như sẽ thay cái mới.
“Đây chẳng phải…” Ngải Gia Hi dừng bước, nhìn vào tòa nhà, lại ngước lên nhìn Chương Quyết, nhỏ giọng hỏi, “Sao lại thay bảng hiệu?”
Chương Quyết liếc nhìn vài lần mới nói: “Anh cũng không biết.”
Lần trước y đến tái khám, bệnh viện cũng có rất nhiều bệnh nhân lui tới, dường như không có vấn đề gì. Khi đó, bác sĩ còn hỏi y có muốn làm tiếp một đợt điều trị nữa không, nhưng do đã bắt đầu lên kế hoạch đến Liên minh châu Á nên y đã dứt khoát từ chối.
Ngải Gia Hi không đi nữa, mà ngoảnh lại nhìn Chương Quyết hỏi: “Đợt trị liệu kia của anh đã kết thúc chưa?”
Theo am hiểu của Chương Quyết về Ngải Gia Hi, Ngải Gia Hi rõ ràng thừa biết y không muốn nhắc lại mà vẫn cố ý hỏi.
Trần Bạc Kiều đứng cùng họ nhìn qua phía bên kia đường, lịch sự mà không xen vào.
Thấy Chương Quyết gật đầu, Ngải Gia Hi lại hỏi: “Nó có tác dụng không, có đau không?” Cậu đảo mắt, còn tự cho là thông minh nói: “Em có người bạn muốn làm, đang tìm người hỏi khắp nơi.”
Chương Quyết giơ tay lên xoa đầu Ngải Gia Hi rồi nói: “Không có tác dụng lắm.”
“Nó có đau không?” Ngải Gia Hi vẫn cố chấp truy hỏi.
Mà ánh mắt dò xét của Trần Bạc Kiều vẫn luôn đặt trên người Chương Quyết, Chương Quyết có thể nhận ra.
Cơn gió đêm oi bức thổi qua từ bờ biển bên kia đường, làm Chương Quyết nhớ lại những lần y đi từ khách sạn nơi Ngải Gia Hi đang ở đến bệnh viện này.
Mà y cũng nhớ Harrison từng gọi và hỏi y rằng: “Ở Bangkok có một phòng khám phong bế tình cảm rất nổi tiếng, có sáu chuỗi chi nhánh trên toàn cầu, mỗi người đến khám phải hẹn trước nửa năm, nhưng mới đây viện trưởng có gửi cho tôi phiếu mời, cậu thử đến xem sao.”
Y nhớ tới cuộc gặp đầu tiên với bác sĩ của mình, ông ta đã cho y xem các ca thành công trước đó.
Y nhớ lúc bác sĩ chụp mặt nạ gây mê, y còn tự hỏi, phải chăng mình lại đưa ra một quyết định dư thừa.
Và đúng thật là dư thừa.
“A Quyết!” Ngải Gia Hi lần nữa gọi y.
Chương Quyết bừng tỉnh trong tiếng thét đau đớn, y ngậm chặt miệng, giữ vai Ngải Gia Hi, không nói lời nào mà đi về phía trước.
Đoạn đường tiếp theo, Ngải Gia Hi liền trở nên yên tĩnh, cậu lấy lại ly trong tay Chương Quyết tự mình cầm.
Ba người đều mang tâm sự riêng mà đi hết đoạn đường, cho đến khi dừng chân trước cửa khách sạn.
Chương Quyết lo rằng Trần Bạc Kiều sẽ bị camera quay lại nên muốn anh ở ngoài chờ, một mình y sẽ tiễn Ngải Gia Hi vào trong, nhưng Ngải Gia Hi không chịu, rất hiểu chuyện mà nói với Chương Quyết về nước gặp rồi nhanh chóng xoay người vào cửa.
Chương Quyết và Trần Bạc Kiều phải quay lại quán cà phê để lấy xe, trở về hướng mà họ đã đi. Người qua đường vội vã lướt qua hai người họ, Chương Quyết và Trần Bạc Kiều không đi nhanh được.
Đi không bao xa, Trần Bạc Kiều lần nữa chạm vào lòng bàn tay của Chương Quyết, rồi dừng lại, nhìn xuống Chương Quyết, nói: “Lạnh thế này, vậy mà cũng cầm được.”
“Tiệm bán sinh tố nằm đối diện với quán cà phê,” Anh thản nhiên nói, “Tôi thấy mấy chiếc ly trong tay người khác đều có tay cầm.”
“Cậu ấy không phải cố ý,” Chương Quyết thay Ngải Gia Hi giải thích, “Mà từ nhỏ đã hay vứt bừa bãi.”
“Vậy sao?” Trần Bạc Kiều khẽ mỉm cười, buông tay Chương Quyết ra, nhưng vẫn không có ý dừng lại.
Chương Quyết cảm thấy Trần Bạc Kiều tối nay hơi kỳ lạ, nhưng y cũng không biết lạ ở đâu, cũng không có sức để nghĩ. Kỳ phát tình của y mới kết thúc không lâu, y rất dễ kiệt sức. Sau khi đi bộ được hai mươi phút, bắp chân của y đã gần như tê liệt.
Lúc ân ái, Trần Bạc Kiều còn đè chân y làm từ trên cao, trước khi kết thúc vài phút cũng làm rất mạnh bạo, nên đến giờ cả chân và lưng của Chương Quyết vẫn còn đau. Vừa rồi trước mặt Ngải Gia Hi, Chương Quyết còn có thể gắng gượng một chút, nhưng từ sau khi Ngải Gia Hi vào cửa thì tâm trí của y cũng gần như ngừng hoạt động, suy nghĩ rất chậm chạp.
“Trở về rồi nói đi,” Chương Quyết níu tay áo anh, nói nhỏ, “Tôi hơi mệt.”
Nụ cười trên mặt Trần Bạc Kiều nhạt dần, anh thoáng dừng lại, hỏi Chương Quyết: “Khó chịu à?”
Chương Quyết gật đầu: “Chóng mặt.”
Trần Bạc Kiều nhìn Chương Quyết một lúc, lại bảo Chương Quyết ngồi trên băng ghế bên đường, cầm chìa khóa của Chương Quyết đến quán cà phê lấy xe.
Chương Quyết ngồi đợi chưa bao lâu lại cảm thấy nếu nằm trên băng ghế này chắc sẽ thoải mái lắm, vậy là y liền nằm xuống mà không ngờ rằng mình sẽ thực sự thiếp đi.
Y có một giấc mơ khá u ám, trong mơ không có ai, y đang nằm trên giường, đeo mặt nạ gây mê, bên tai văng vẳng giọng nói của Trần Bạc Kiều.
Trần Bạc Kiều hỏi y: “Chương Quyết, cậu trị bệnh gì?”
Chương Quyết nhắm mắt lại không trả lời, chiếc giường đang nằm bỗng nhiên bị rung lắc, nó rung mạnh đến nỗi y phải mở mắt ra và nhìn thấy Trần Bạc Kiều đang nhíu chặt đầu mày.
Cùng Chương Quyết nhìn nhau giây lát, sắc mặt của Trần Bạc Kiều mới thoáng dịu đi. Anh thấp giọng hỏi Chương Quyết: “Cậu mệt đến vậy à?”
Rồi kéo tay Chương Quyết, đỡ lưng đưa y ngồi bên ghế phụ, lại thay y cài dây an toàn mới vòng qua bên kia lái xe.
Cửa sổ xe hơi mở ra, không khí nóng bên ngoài và máy điều hòa trong xe quyện vào nhau, khiến Chương Quyết đỡ buồn ngủ hơn nhưng cũng chưa tỉnh lắm.
Y quay sang, chuyên chú nhìn vào khuôn mặt của Trần Bạc Kiều. Nhìn một lát, y lại không kìm được duỗi tay qua chạm vào bộ râu mà y đã dán cho anh, rồi thì thầm: “Lệch rồi.”
Trần Bạc Kiều thoáng nhìn y, trong mắt còn mang theo ý cười, giơ tay lên ấn vào mu bàn tay của Chương Quyết mà nói: “Lại đây, chỉnh lại giúp tôi đi.”
“Làm sao dán bây giờ.” Chương Quyết lầm bầm.
“Cậu có thể đến gần hơn” Trần Bạc Kiều chỉ dẫn.
Chương Quyết tất nhiên không có khả năng kháng lại Trần Bạc Kiều, vì vậy y nằm sấp qua, bám một tay lên vai anh, tay kia xé râu ra một chút rồi kéo nhẹ lên trên.
Còn chưa kịp dán xong, Trần Bạc Kiều lại dường như phân tâm không nhìn thấy đèn giao thông. Ngay khi sắp đến vạch, anh mới đột nhiên đạp phanh dừng lại trước đèn vàng.
Cả người Chương Quyết theo quán tính bổ nhào về phía trước. Trần Bạc Kiều liền đưa một tay ra nắm lấy tay Chương Quyết, y mới ngồi vững được.
Trần Bạc Kiều hắng giọng nói: “Thôi, sắp tới rồi, đừng dán nữa.”
Đèn đỏ ở ngã tư kéo dài 75 giây. Chương Quyết đã nhìn bàn tay nhàn rỗi của Trần Bạc Kiều trên cần số suốt 10 giây.
Trần Bạc Kiều hỏi y: “Cậu muốn làm gì?”
Như đang động viên Chương Quyết bày tỏ, Trần Bạc Kiều lại nói: “Nói cho tôi biết đi.”
Chương Quyết bị anh dụ dỗ, ăn ngay nói thật: “Muốn nắm tay anh.”
Trần Bạc Kiều quay sang nhìn Chương Quyết, ánh mắt anh bình thản. Chương Quyết nghĩ Trần Bạc Kiều sẽ từ chối, nhưng Trần Bạc Kiều không nói gì mà chỉ nhếch khóe miệng. Chương Quyết không biết anh đang cười vì sự ngu ngốc của mình, hay vì điều gì khác. Chẳng qua một lát sau, Trần Bạc Kiều lại nhấc tay lên khỏi cần số một chút.
Chương Quyết nhìn năm giây mới nhận ra anh đang chừa cho y một khoảng trống để nắm tay, vậy nên y từ từ tiến tới, đặt ngón tay vào giữa các kẽ tay anh, nhẹ nhàng nắm lại.
Lúc này đèn đỏ chỉ còn 10 giây.
Chương Quyết thầm đếm từng giây, đến khi đèn đỏ chuyển sang xanh, y tự giác thả tay ra, cúi đầu, nói với Trần Bạc Kiều: “Cảm ơn anh.”
Cậu ngồi cạnh Chương Quyết, nhấp một hớp sinh tố, vẫy mấy tờ tiền lẻ trong tay, nói với Chương Quyết: “A Quyết, trả cho anh nè.”
“Bỏ vào túi mình đi.” Chương Quyết không cần một nắm tiền lẻ.
“Dạ,” Ngải Gia Hi bé ngoan nhét vào túi, lại đưa ly sinh tố xoài tới miệng Chương Quyết, nài nỉ: “Nếm thử chút đi, món này nổi tiếng lắm đó.”
Khi ly sinh tố đến gần liền tỏa ra mùi xoài nồng nặc. Chương Quyết không có hảo cảm với xoài cho lắm, y quay mặt đi, lịch sự từ chối: “Em ăn một mình đi.”
Ngải Gia Hi nhún vai, ngoan ngoãn thu ly lại. Cậu hút ống hút, mắt lại lơ đễnh nhìn vào các món ăn trên bàn, nhìn được vài giây, đột nhiên thả ly xuống, quay sang hỏi Chương Quyết: “Anh không phải không thích ăn tôm nha.”
Nói rồi lại chỉ vào dĩa của Chương Quyết, bảo: “Tại sao lại ăn con tôm cuối cùng của em!”
Trước khi Chương Quyết nghĩ ra nên giải thích thế nào, Trần Bạc Kiều đã thành thật thừa nhận: “Là tôi ăn đấy.”
Ngải Gia Hi liếc nhìn dĩa của Trần Bạc Kiều, rồi lại nhìn của Chương Quyết, không có vỏ tôm trong dĩa của Trần Bạc Kiều.
Ngải Gia Hi ngoảnh lại nhìn Chương Quyết, “Ồ” một tiếng, rồi nói “Vậy sao.” Cậu không cầm ly sinh tố kia lên nữa mà nghiêng đầu dựa vào vai Chương Quyết, nhìn rất rầu rĩ.
Ngải Gia Hi được cả nhà chiều quen nên thành ra tính cách khá là ngang, miễn là thứ cậu thích thì Chương Quyết vẫn luôn là người chừa lại tất cả cho cậu. Chương Quyết nghĩ, có lẽ đây thực sự là lần đầu tiên y không giữ lại những gì cậu thích.
Nhưng ăn hết tôm dù sao cũng là Trần Bạc Kiều, Ngải Gia Hi có không vui cũng không dám biểu hiện quá rõ, chỉ có thể giương mắt nhìn Chương Quyết với vẻ u oán.
“Xin lỗi,” Trần Bạc Kiều có lẽ cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, bối rối nói với Ngải Gia Hi, “Gọi thêm một phần khác nhé?”
“Thôi không cần đâu ạ,” Ngải Gia Hi lắc đầu rồi nói với Chương Quyết, “Anh đưa em về đi.”
Ngải Gia Hi bảo mình no quá nên muốn tản bộ về khách sạn.
Chương Quyết rất rành khu vực này, không cần xem bản đồ cũng biết khách sạn cách quán cà phê khoảng mười phút đi bộ. Y hỏi Trần Bạc Kiều: “Anh có thể ở đây đợi tôi nửa tiếng không?”
Trần Bạc Kiều nhìn Chương Quyết với Ngải Gia Hi đang gối lên vai Chương Quyết, dừng lại một lúc mới nói: “Tôi không mệt, cùng đi đi.”
Ba người rời quán cà phê, dọc theo vỉa hè song song đi.
Trong tay Chương Quyết cầm ly sinh tố của Ngải Gia Hi vì cậu nói lạnh quá không cầm được, muốn Chương Quyết cầm nó cho mình, còn cậu thì chỉ cần đưa miệng tới uống.
Trần Bạc Kiều lặng lẽ đi bên cạnh Chương Quyết làm như không thấy, chỉ là vỉa hè con đường này hơi nghiêng nên anh phải cách xa Chương Quyết hơn Ngải Gia Hi, song vẫn gần gũi hơn những người bạn bình thường.
Ngải Gia Hi tuy được Chương Quyết đặc biệt cưng chiều nhưng bình thường cũng không có yếu ớt như vậy. Việc cậu lúc này vừa đi vừa kề sát vào Chương Quyết, thì thầm những chuyện chỉ có cậu với Chương Quyết hiểu được, chỉ khiến Chương Quyết cảm thấy cậu đang lén ra oai trước mặt Trần Bạc Kiều.
Chương Quyết cũng biết bản thân không phải là một người kiên nhẫn, đúng như nhiều người nói, y quái gở và lãnh đạm, không thích cũng không giỏi giao tiếp, nên cũng chưa bao giờ được chào đón.
Vậy mà ba mẹ Chương Quyết và Ngải Gia Hi đều một mực bao che khuyết điểm một cách mù quáng. Ngay cả khi Chương Quyết không tốt, họ cũng phải nói Chương Quyết là tốt nhất. Tính cách Ngải Gia Hi lại như một đứa trẻ, thường vì việc “Trần Bạc Kiều kia tại sao ngay cả Chương Quyết cũng không thích” mà tức giận, lại vì Chương Quyết quá chú ý đến những gì có liên quan đến Trần Bạc Kiều mà phẫn nộ.
Vài năm trước kia, Ngải Gia Hi còn nhờ người từ Liên minh châu Á mang theo vài tờ báo có đăng mấy vụ bê bối của Trần Bạc Kiều, làm bộ lơ đãng đưa đến trước mặt Chương Quyết, muốn cho Chương Quyết xem.
Nhưng thực ra đó đều là những tờ báo lá cải bên lề đường. Chưa nói đến tin đồn thất thiệt, chỉ cần những dấu vết chỉnh sửa kém cỏi ấy thôi Chương Quyết đã không còn kiên nhẫn xem nữa rồi, mà bởi vì Ngải Gia Hi quá nghiêm túc nên Chương Quyết chỉ đành tỏ ra là mình tin.
Bẵng đến hai năm sau đó, Ngải Gia Hi mới dần nhận ra rằng, Chương Quyết là cố chấp đến không đường cứu chữa thì rốt cuộc cũng ngừng làm những thử nghiệm vô nghĩa.
Ngải Gia Hi nhấp một ngụm nữa trên tay Chương Quyết, mà tay phải của Chương Quyết cũng thấy hơi lạnh nên đổi sang tay kia, khi thả tay phải xuống, mu bàn tay vô tình chạm vào lưng bàn tay Trần Bạc Kiều.
Trần Bạc Kiều liếc nhìn Chương Quyết, nhanh chóng cầm lại tay y. Chương Quyết hơi sững sờ, lại nghe Trần Bạc Kiều thấp giọng nói: “Lạnh thế này.”
Anh chỉ vào tay trái của Chương Quyết, Chương Quyết mới nhận ra anh đang nói ly sinh tố.
Chương Quyết gật đầu, Trần Bạc Kiều lại hỏi: “Có cần tôi cầm giúp cậu không?”
“Không muốn.” Ngải Gia Hi nói ngay.
Chương Quyết nhìn xuống Ngải Gia Hi. Ngải Gia Hi nói xong cũng cảm thấy giọng điệu của mình hơi gay gắt, nên lại nói với Trần Bạc Kiều: “Cảm ơn ngài, A Quyết cầm giúp tôi được rồi.”
Cậu càng nói âm lượng càng nhỏ, làm Chương Quyết cảm thấy hơi buồn cười, “Ừ” một tiếng rồi đút một muỗng sinh tố cho cậu.
Trần Bạc Kiều cũng không nói gì nữa.
Khi đi qua ngã tư, Chương Quyết nhìn thấy tòa nhà mà y rất quen thuộc.
Ở trước cửa ra vào có một vài công nhân đang bận gỡ bảng hiệu, có vẻ như sẽ thay cái mới.
“Đây chẳng phải…” Ngải Gia Hi dừng bước, nhìn vào tòa nhà, lại ngước lên nhìn Chương Quyết, nhỏ giọng hỏi, “Sao lại thay bảng hiệu?”
Chương Quyết liếc nhìn vài lần mới nói: “Anh cũng không biết.”
Lần trước y đến tái khám, bệnh viện cũng có rất nhiều bệnh nhân lui tới, dường như không có vấn đề gì. Khi đó, bác sĩ còn hỏi y có muốn làm tiếp một đợt điều trị nữa không, nhưng do đã bắt đầu lên kế hoạch đến Liên minh châu Á nên y đã dứt khoát từ chối.
Ngải Gia Hi không đi nữa, mà ngoảnh lại nhìn Chương Quyết hỏi: “Đợt trị liệu kia của anh đã kết thúc chưa?”
Theo am hiểu của Chương Quyết về Ngải Gia Hi, Ngải Gia Hi rõ ràng thừa biết y không muốn nhắc lại mà vẫn cố ý hỏi.
Trần Bạc Kiều đứng cùng họ nhìn qua phía bên kia đường, lịch sự mà không xen vào.
Thấy Chương Quyết gật đầu, Ngải Gia Hi lại hỏi: “Nó có tác dụng không, có đau không?” Cậu đảo mắt, còn tự cho là thông minh nói: “Em có người bạn muốn làm, đang tìm người hỏi khắp nơi.”
Chương Quyết giơ tay lên xoa đầu Ngải Gia Hi rồi nói: “Không có tác dụng lắm.”
“Nó có đau không?” Ngải Gia Hi vẫn cố chấp truy hỏi.
Mà ánh mắt dò xét của Trần Bạc Kiều vẫn luôn đặt trên người Chương Quyết, Chương Quyết có thể nhận ra.
Cơn gió đêm oi bức thổi qua từ bờ biển bên kia đường, làm Chương Quyết nhớ lại những lần y đi từ khách sạn nơi Ngải Gia Hi đang ở đến bệnh viện này.
Mà y cũng nhớ Harrison từng gọi và hỏi y rằng: “Ở Bangkok có một phòng khám phong bế tình cảm rất nổi tiếng, có sáu chuỗi chi nhánh trên toàn cầu, mỗi người đến khám phải hẹn trước nửa năm, nhưng mới đây viện trưởng có gửi cho tôi phiếu mời, cậu thử đến xem sao.”
Y nhớ tới cuộc gặp đầu tiên với bác sĩ của mình, ông ta đã cho y xem các ca thành công trước đó.
Y nhớ lúc bác sĩ chụp mặt nạ gây mê, y còn tự hỏi, phải chăng mình lại đưa ra một quyết định dư thừa.
Và đúng thật là dư thừa.
“A Quyết!” Ngải Gia Hi lần nữa gọi y.
Chương Quyết bừng tỉnh trong tiếng thét đau đớn, y ngậm chặt miệng, giữ vai Ngải Gia Hi, không nói lời nào mà đi về phía trước.
Đoạn đường tiếp theo, Ngải Gia Hi liền trở nên yên tĩnh, cậu lấy lại ly trong tay Chương Quyết tự mình cầm.
Ba người đều mang tâm sự riêng mà đi hết đoạn đường, cho đến khi dừng chân trước cửa khách sạn.
Chương Quyết lo rằng Trần Bạc Kiều sẽ bị camera quay lại nên muốn anh ở ngoài chờ, một mình y sẽ tiễn Ngải Gia Hi vào trong, nhưng Ngải Gia Hi không chịu, rất hiểu chuyện mà nói với Chương Quyết về nước gặp rồi nhanh chóng xoay người vào cửa.
Chương Quyết và Trần Bạc Kiều phải quay lại quán cà phê để lấy xe, trở về hướng mà họ đã đi. Người qua đường vội vã lướt qua hai người họ, Chương Quyết và Trần Bạc Kiều không đi nhanh được.
Đi không bao xa, Trần Bạc Kiều lần nữa chạm vào lòng bàn tay của Chương Quyết, rồi dừng lại, nhìn xuống Chương Quyết, nói: “Lạnh thế này, vậy mà cũng cầm được.”
“Tiệm bán sinh tố nằm đối diện với quán cà phê,” Anh thản nhiên nói, “Tôi thấy mấy chiếc ly trong tay người khác đều có tay cầm.”
“Cậu ấy không phải cố ý,” Chương Quyết thay Ngải Gia Hi giải thích, “Mà từ nhỏ đã hay vứt bừa bãi.”
“Vậy sao?” Trần Bạc Kiều khẽ mỉm cười, buông tay Chương Quyết ra, nhưng vẫn không có ý dừng lại.
Chương Quyết cảm thấy Trần Bạc Kiều tối nay hơi kỳ lạ, nhưng y cũng không biết lạ ở đâu, cũng không có sức để nghĩ. Kỳ phát tình của y mới kết thúc không lâu, y rất dễ kiệt sức. Sau khi đi bộ được hai mươi phút, bắp chân của y đã gần như tê liệt.
Lúc ân ái, Trần Bạc Kiều còn đè chân y làm từ trên cao, trước khi kết thúc vài phút cũng làm rất mạnh bạo, nên đến giờ cả chân và lưng của Chương Quyết vẫn còn đau. Vừa rồi trước mặt Ngải Gia Hi, Chương Quyết còn có thể gắng gượng một chút, nhưng từ sau khi Ngải Gia Hi vào cửa thì tâm trí của y cũng gần như ngừng hoạt động, suy nghĩ rất chậm chạp.
“Trở về rồi nói đi,” Chương Quyết níu tay áo anh, nói nhỏ, “Tôi hơi mệt.”
Nụ cười trên mặt Trần Bạc Kiều nhạt dần, anh thoáng dừng lại, hỏi Chương Quyết: “Khó chịu à?”
Chương Quyết gật đầu: “Chóng mặt.”
Trần Bạc Kiều nhìn Chương Quyết một lúc, lại bảo Chương Quyết ngồi trên băng ghế bên đường, cầm chìa khóa của Chương Quyết đến quán cà phê lấy xe.
Chương Quyết ngồi đợi chưa bao lâu lại cảm thấy nếu nằm trên băng ghế này chắc sẽ thoải mái lắm, vậy là y liền nằm xuống mà không ngờ rằng mình sẽ thực sự thiếp đi.
Y có một giấc mơ khá u ám, trong mơ không có ai, y đang nằm trên giường, đeo mặt nạ gây mê, bên tai văng vẳng giọng nói của Trần Bạc Kiều.
Trần Bạc Kiều hỏi y: “Chương Quyết, cậu trị bệnh gì?”
Chương Quyết nhắm mắt lại không trả lời, chiếc giường đang nằm bỗng nhiên bị rung lắc, nó rung mạnh đến nỗi y phải mở mắt ra và nhìn thấy Trần Bạc Kiều đang nhíu chặt đầu mày.
Cùng Chương Quyết nhìn nhau giây lát, sắc mặt của Trần Bạc Kiều mới thoáng dịu đi. Anh thấp giọng hỏi Chương Quyết: “Cậu mệt đến vậy à?”
Rồi kéo tay Chương Quyết, đỡ lưng đưa y ngồi bên ghế phụ, lại thay y cài dây an toàn mới vòng qua bên kia lái xe.
Cửa sổ xe hơi mở ra, không khí nóng bên ngoài và máy điều hòa trong xe quyện vào nhau, khiến Chương Quyết đỡ buồn ngủ hơn nhưng cũng chưa tỉnh lắm.
Y quay sang, chuyên chú nhìn vào khuôn mặt của Trần Bạc Kiều. Nhìn một lát, y lại không kìm được duỗi tay qua chạm vào bộ râu mà y đã dán cho anh, rồi thì thầm: “Lệch rồi.”
Trần Bạc Kiều thoáng nhìn y, trong mắt còn mang theo ý cười, giơ tay lên ấn vào mu bàn tay của Chương Quyết mà nói: “Lại đây, chỉnh lại giúp tôi đi.”
“Làm sao dán bây giờ.” Chương Quyết lầm bầm.
“Cậu có thể đến gần hơn” Trần Bạc Kiều chỉ dẫn.
Chương Quyết tất nhiên không có khả năng kháng lại Trần Bạc Kiều, vì vậy y nằm sấp qua, bám một tay lên vai anh, tay kia xé râu ra một chút rồi kéo nhẹ lên trên.
Còn chưa kịp dán xong, Trần Bạc Kiều lại dường như phân tâm không nhìn thấy đèn giao thông. Ngay khi sắp đến vạch, anh mới đột nhiên đạp phanh dừng lại trước đèn vàng.
Cả người Chương Quyết theo quán tính bổ nhào về phía trước. Trần Bạc Kiều liền đưa một tay ra nắm lấy tay Chương Quyết, y mới ngồi vững được.
Trần Bạc Kiều hắng giọng nói: “Thôi, sắp tới rồi, đừng dán nữa.”
Đèn đỏ ở ngã tư kéo dài 75 giây. Chương Quyết đã nhìn bàn tay nhàn rỗi của Trần Bạc Kiều trên cần số suốt 10 giây.
Trần Bạc Kiều hỏi y: “Cậu muốn làm gì?”
Như đang động viên Chương Quyết bày tỏ, Trần Bạc Kiều lại nói: “Nói cho tôi biết đi.”
Chương Quyết bị anh dụ dỗ, ăn ngay nói thật: “Muốn nắm tay anh.”
Trần Bạc Kiều quay sang nhìn Chương Quyết, ánh mắt anh bình thản. Chương Quyết nghĩ Trần Bạc Kiều sẽ từ chối, nhưng Trần Bạc Kiều không nói gì mà chỉ nhếch khóe miệng. Chương Quyết không biết anh đang cười vì sự ngu ngốc của mình, hay vì điều gì khác. Chẳng qua một lát sau, Trần Bạc Kiều lại nhấc tay lên khỏi cần số một chút.
Chương Quyết nhìn năm giây mới nhận ra anh đang chừa cho y một khoảng trống để nắm tay, vậy nên y từ từ tiến tới, đặt ngón tay vào giữa các kẽ tay anh, nhẹ nhàng nắm lại.
Lúc này đèn đỏ chỉ còn 10 giây.
Chương Quyết thầm đếm từng giây, đến khi đèn đỏ chuyển sang xanh, y tự giác thả tay ra, cúi đầu, nói với Trần Bạc Kiều: “Cảm ơn anh.”
Danh sách chương