Đã hai năm rồi.
Mỗi lần Tỉnh Cửu tới một thành, đều sẽ ăn lẩu một bữa.
Triệu Tịch Nguyệt không hỏi, không có nghĩa là nàng không nghĩ tới.
Tỉnh Cửu không trả lời câu hỏi của nàng.
Bởi vì cho tới bây giờ, hắn cũng không biết là muốn gặp người kia trong quán lẩu, hay đó đã biến thành một loại tập quán.
Bỗng nhiên có khúc nhạc vang lên, dễ nghe phảng phất như nước suối, rơi vào trong tai, vang ở trong lòng, trong suốt vô cùng.
Khúc đàn cực đẹp, nhưng nơi này là quán lẩu, thế nào cũng cảm thấy không hợp, cho dù Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt ngồi ở một phòng riêng.
Tỉnh Cửu đeo nón lá lên.
Triệu Tịch Nguyệt cũng lấy ra nón lá mang vào.
Qua Dự Châu, bọn họ đi càng ngày càng chậm, cho nên để che kín diện mạo lần nữa từ vải xám biến về nón lá.
Sau đó những người gặp mặt bọn họ đều chết hết, cho nên cho tới bây giờ, bức họa của Thanh Thiên ty vẫn là bộ dáng của bọn hắn ở Bảo Thụ Cư.
Cửa phòng mở ra, tùy theo mà lên còn có một tiếng kinh hô nhè nhẹ.
Một thiếu nữ ôm tỳ bà đứng ở ngoài phòng, rất nhỏ nhắn, trên người tấm áo màu trắng lộ vẻ hơi lớn, thái dương gài một đóa hoa lài màu trắng, nhìn rất trắng trong thuần khiết.
Triệu Tịch Nguyệt nhớ tới hình ảnh chính mình ban đầu ở đỉnh Thần Mạt phong, mặc thử áo của Cảnh Dương sư thúc tổ, để xuống mấy đồng tiền ở trên bàn.
Cô gái kia có chút do dự, đi tới trước bàn, thu tiền, thấp giọng nhanh chóng nói: "Có người muốn bất lợi cho hai vị, xin cẩn thận."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ngẩng đầu lên."
Cô gái kia giật mình, theo lời ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ánh mắt nhu nhược, rất chọc người thương yêu.
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Hồ ly tinh."
Thiếu nữ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, trong mắt rưng rưng nói: "Vì sao ngươi lại mắng người ta?"
Tỉnh Cửu nói: "Đúng là hồ ly tinh."
Hắn cùng với Triệu Tịch Nguyệt tự nhiên không phải đang mắng người.
Thiếu nữ lúc này mới xác định thân phận chân thật của mình đã bị nhìn thấu.
"Hai vị tiên sư rốt cuộc đến từ nơi nào? Vì sao có thể nhìn ra chân thân của ta?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ ra vẻ sợ hãi, hoa lài khẽ rung động, ánh mắt càng thêm nhu nhược.
Phải biết rằng nàng tu bí pháp, coi như là cường giả Du Dã cảnh cũng chưa chắc có thể nhìn ra chân thực diện mục, ai ngờ hôm nay lại bị Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt nhìn thấu ngay lập tức.
Nàng nào đâu biết, Triệu Tịch Nguyệt tu chính là kiếm ý thối thể, nhãn lực so với người tu hành cùng cảnh sắc bén hơn vô số lần, Tỉnh Cửu lại càng không cần nhắc tới.
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Không ngờ Ứng thành Tiểu Hà lại là yêu tu."
Nàng cùng Tỉnh Cửu du lịch hai năm, cho dù ít cùng người giao thiệp, cũng sẽ biết chút ít tình hình trong tu hành giới.
Vị thiếu nữ này tên là Tiểu Hà, chính là nữ tu nổi danh Ứng thành, lấy lòng dạ độc ác mà nổi danh.
Hai năm trước, Tam Đô Phái Thiếu chủ bởi vì trong lời nói khinh bạc nàng, bị nàng gieo hoa độc.
Tiểu Hà thấy bọn họ ngay cả tên của mình cũng kêu ra, cũng không dám che giấu nữa, hướng về phía hai người chân thành quỳ gối.
"Ban đầu nếu không nhờ hai vị tiên sư giết Tam Đô Phái tặc nhân, tên dâm tặc kia tất nhiên còn muốn bám dính lấy ta. Ta là yêu tu, vừa không có tông phái che chở, bất kể là Tam Đô Phái Chưởng môn đích thân đến hay là Côn Luân Phái tới đệ tử, ta cũng ứng phó không nổi, cho nên ta là thật tâm cảm tạ hai vị tiên sư, mới đặc biệt tới cảnh báo."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ai?"
Tiểu Hà nói: "Thanh Thiên ty. Nhân dịp tứ hải yến, người tu đạo tham dự chuyện này rất đông đảo, có Côn Luân trưởng lão, Đại Trạch cường giả, Quả Thành Tự cao tăng, còn có Thanh Sơn tiên sư."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Vì sao ngươi biết là chúng ta?"
Tiểu Hà có chút bất an nói: "Không tiện báo, kính xin tiên sư không nên hỏi."
Gian phòng an tĩnh lại.
Nước lẩu sôi sục, phát ra thanh âm cô lỗ.
Tiểu Hà lo lắng nói: "Hai vị tiên sư pháp lực cao cường, nhưng địch nhân đông đảo, hay là rời khỏi Hải Châu cho thỏa đáng."
Triệu Tịch Nguyệt nhìn về Tỉnh Cửu hỏi: "Giết?"
Tỉnh Cửu nói: "Tùy ngươi."
Tiểu Hà mở to hai mắt, lộ vẻ rất vô tội.
Một lát sau nàng mới hiểu được ý tứ nói chuyện của hai người, nhất thời kinh hoảng lên, vừa vội lại sợ, trong mắt phủ kín một tầng vụ khí, rất đáng thương.
"Ta thấy hơi tiếc." Triệu Tịch Nguyệt nói: "Bằng không mang về cho trấn thủ làm bạn?"
Tỉnh Cửu nói: "Sẽ bị cắn chết."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Vậy coi như xong, ngươi đi đi."
Tiểu Hà kiến thức cực kỳ rộng lớn, nhưng chưa từng thấy quái nhân như vậy, nơi nào còn dám dừng lại, ôm tỳ bà vội vàng rời đi.
Một đĩa thanh khẩu cộng thêm một đĩa loa phiến, để cho nồi lẩu sôi trào tạm thời trở lại bình tĩnh.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng chiều càng ngày càng hồng, bỗng nhiên có một bóng đen cực lớn, từ phương hướng bên kia biển xâm nhập tới đây.
Trong bầu trời bóng đen khổng lồ, là phi kình xuyên mây.
Cùng với một tiếng kêu trầm thấp mà du dương, phi kình phun ra vô số nước biển, hóa thành hạt mưa rơi xuống.
Hải Châu thành cuối đông nghênh đón một cuộc mưa xuân.
Trong ánh nắng chiều xuất hiện một đạo cầu vồng, vô cùng xinh đẹp.
Hải Châu thành vang lên một mảnh hoan hô.
Đây là Tây Hải long trọng nghi thức, hoan nghênh người tu đạo đường xa mà tới tham gia tứ hải yến.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn mưa rơi trên bầu trời, nói: "Bộc lộ thân phận?"
Dùng hai năm mới tới đây, nàng biết Tỉnh Cửu trước lúc nhìn thấy người kia chắc chắn sẽ không rời đi.
Như vậy bộc lộ thân phận như thế nào? Dù sao qua vài ngày nữa chính là thừa kiếm đại hội, bọn họ cũng sẽ trở lại Thanh Sơn.
Tỉnh Cửu nói: "Không vội."
Triệu Tịch Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn hắn thật tình hỏi: "Vậy làm sao đánh?"
Một đường đi tới, bọn họ chém yêu giết người, nhìn như lớn lối, kì thực vô cùng có chừng mực.
Triệu Tịch Nguyệt gặp phải yêu quái cùng đối thủ, hoặc là nói yêu quái cùng đối thủ Tỉnh Cửu giúp nàng lựa chọn, phần lớn cảnh giới thực lực cũng không bằng nàng.
Nói một cách khác chính là: Bọn họ chỉ chọn đối thủ giết được để đi giết.
Triệu Tịch Nguyệt từng có nghi vấn, cường giả chẳng lẽ không nên hướng cường giả xuất kiếm, mới có thể càng ngày càng mạnh ư? Tỉnh Cửu trả lời là: Nếu như xuất kiếm một lần đã chết, không người nào có thể trở nên mạnh hơn.
Hiện tại Hải Châu thành, bởi vì tứ hải yến tụ tập rất nhiều tu đạo cường giả.
Hai người dù thiên tài như thế nào nữa, tu đạo thời gian có hạn, đánh nhất định là đánh không lại, như vậy làm như thế nào đây?
Tỉnh Cửu nhìn nàng hỏi: "Ngươi có nghe nói qua một chiêu kiếm pháp từ trên trời giáng xuống hay không?"
Triệu Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Không có."
...
...
Khi ngươi biết có rất nhiều người đang tìm ngươi, lúc đó nên làm như thế nào?
Tỉnh Cửu làm việc từ trước đến giờ rất đơn giản, tựa như phong cách ăn uống của hắn vậy.
Hắn trực tiếp tìm tới cửa.
Tìm tới đồng môn.
Tứ hải thịnh yến sắp triệu khai, có rất nhiều người tu hành các tông phái đến, tiên cư đã trụ đầy, nhưng tự nhiên không thiếu chỗ ở cho Thanh Sơn Tông tiên sư.
Thanh Sơn Tông cùng Đại Trạch, Quả Thành Tự đời đời giao hảo, ở tại một cái tiểu viện.
Tiểu viện rất an tĩnh, nhưng chưa nói tới yên lặng.
Bởi vì chuyện kia, Hải Châu thành nhìn như náo nhiệt vui mừng, ẩn ẩn bên trong có chút cảm giác như mưa gió sắp đến.
Thật ra bất kể là Yêu Tùng Sam hay là Đại Trạch Tả Vũ Sử, cũng đối với chuyện vây giết hai ma đầu không có bất kỳ hứng thú.
Theo bọn họ, yêu quái hoặc là người hai người kia giết tự có lý do đáng chết. Hơn nữa người tu đạo vốn là tranh đoạt với thiên mệnh, nhìn đạm sinh tử, giết người quá mức thường gặp, nếu như không phải vài ngày trước Hắc Long tự chủ trì vừa bị hai người kia giết chết cùng vị quý phi nương nương kia trong cung có quan hệ, Thanh Thiên ty sao lại trịnh trọng như thế?
Lúc này, cửa viện bỗng nhiên được mở, hai người mang nón lá đi đến.
Tả Vũ Sử khẽ híp mắt, nói: "Các ngươi là ai?"
Lúc nói chuyện, hắn đã chuẩn bị đạo pháp tùy thời có thể phát động công kích.
Nón lá không phải vải xám, nhưng giống như trước có thể che kín mặt.
Yêu Tùng Sam hai hàng lông mày chau lên, tựa như kiếm, phảng phất tùy thời chuẩn bị bay lên.
Cảm nhận được trên người sư huynh truyền đến kiếm ý ba động, Lâm Anh Lương đã tỉnh hồn, nhìn hai người đi vào tiểu viện, có chút giật mình, nhưng cũng không hoảng hốt, càng không có sợ hãi, tay phải lặng lẽ cầm chuôi kiếm, tùy thời chuẩn bị cởi xuống, mặc nhiên nghĩ tới, hai ma đầu này lại dám tìm tới tận cửa rồi, thật là muốn chết.
Một nam một nữ? Một cao một thấp? Nhìn hai người mang nón lá, loại cảm giác quái dị trong lòng Yêu Tùng Sam càng ngày càng mãnh liệt.
Hắn không xuất kiếm, quan sát đối phương hỏi: "Các ngươi rốt cuộc là ai?"
Cô gái thân hình thấp hơn không gỡ xuống nón lá, chẳng qua là đưa tay ở trước mặt trên dưới huy động hai cái.
Yêu Tùng Sam vẻ mặt nhất thời trở nên cực kỳ quái dị.
Quả Thành Tự lão tăng hiểu rõ, biết không cần lo lắng gì nữa, mỉm cười gật đầu thăm hỏi, sau đó lôi kéo sư điệt mặt lộ vẻ kích động trở về gian phòng của mình.
Tả Vũ Sử cũng không rõ ràng tình hình cụ thể, nhưng hiểu ra thứ gì, cười khoát khoát tay, cũng trở về gian phòng của mình.
Yêu Tùng Sam mang theo hai người kia trở lại phòng mình, Lâm Anh Lương vẻ mặt mờ mịt đi vào theo, nghĩ thầm rốt cuộc tại sao?
Cửa phòng đóng lại, Yêu Tùng Sam nhìn hai người kia, hành lễ nói: "Bái kiến hai vị sư thúc."
Lâm Anh Lương ngẩn người sau đó mới kịp phản ứng, suýt nữa kêu ra tiếng.
Mỗi lần Tỉnh Cửu tới một thành, đều sẽ ăn lẩu một bữa.
Triệu Tịch Nguyệt không hỏi, không có nghĩa là nàng không nghĩ tới.
Tỉnh Cửu không trả lời câu hỏi của nàng.
Bởi vì cho tới bây giờ, hắn cũng không biết là muốn gặp người kia trong quán lẩu, hay đó đã biến thành một loại tập quán.
Bỗng nhiên có khúc nhạc vang lên, dễ nghe phảng phất như nước suối, rơi vào trong tai, vang ở trong lòng, trong suốt vô cùng.
Khúc đàn cực đẹp, nhưng nơi này là quán lẩu, thế nào cũng cảm thấy không hợp, cho dù Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt ngồi ở một phòng riêng.
Tỉnh Cửu đeo nón lá lên.
Triệu Tịch Nguyệt cũng lấy ra nón lá mang vào.
Qua Dự Châu, bọn họ đi càng ngày càng chậm, cho nên để che kín diện mạo lần nữa từ vải xám biến về nón lá.
Sau đó những người gặp mặt bọn họ đều chết hết, cho nên cho tới bây giờ, bức họa của Thanh Thiên ty vẫn là bộ dáng của bọn hắn ở Bảo Thụ Cư.
Cửa phòng mở ra, tùy theo mà lên còn có một tiếng kinh hô nhè nhẹ.
Một thiếu nữ ôm tỳ bà đứng ở ngoài phòng, rất nhỏ nhắn, trên người tấm áo màu trắng lộ vẻ hơi lớn, thái dương gài một đóa hoa lài màu trắng, nhìn rất trắng trong thuần khiết.
Triệu Tịch Nguyệt nhớ tới hình ảnh chính mình ban đầu ở đỉnh Thần Mạt phong, mặc thử áo của Cảnh Dương sư thúc tổ, để xuống mấy đồng tiền ở trên bàn.
Cô gái kia có chút do dự, đi tới trước bàn, thu tiền, thấp giọng nhanh chóng nói: "Có người muốn bất lợi cho hai vị, xin cẩn thận."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ngẩng đầu lên."
Cô gái kia giật mình, theo lời ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ánh mắt nhu nhược, rất chọc người thương yêu.
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Hồ ly tinh."
Thiếu nữ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, trong mắt rưng rưng nói: "Vì sao ngươi lại mắng người ta?"
Tỉnh Cửu nói: "Đúng là hồ ly tinh."
Hắn cùng với Triệu Tịch Nguyệt tự nhiên không phải đang mắng người.
Thiếu nữ lúc này mới xác định thân phận chân thật của mình đã bị nhìn thấu.
"Hai vị tiên sư rốt cuộc đến từ nơi nào? Vì sao có thể nhìn ra chân thân của ta?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ ra vẻ sợ hãi, hoa lài khẽ rung động, ánh mắt càng thêm nhu nhược.
Phải biết rằng nàng tu bí pháp, coi như là cường giả Du Dã cảnh cũng chưa chắc có thể nhìn ra chân thực diện mục, ai ngờ hôm nay lại bị Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt nhìn thấu ngay lập tức.
Nàng nào đâu biết, Triệu Tịch Nguyệt tu chính là kiếm ý thối thể, nhãn lực so với người tu hành cùng cảnh sắc bén hơn vô số lần, Tỉnh Cửu lại càng không cần nhắc tới.
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Không ngờ Ứng thành Tiểu Hà lại là yêu tu."
Nàng cùng Tỉnh Cửu du lịch hai năm, cho dù ít cùng người giao thiệp, cũng sẽ biết chút ít tình hình trong tu hành giới.
Vị thiếu nữ này tên là Tiểu Hà, chính là nữ tu nổi danh Ứng thành, lấy lòng dạ độc ác mà nổi danh.
Hai năm trước, Tam Đô Phái Thiếu chủ bởi vì trong lời nói khinh bạc nàng, bị nàng gieo hoa độc.
Tiểu Hà thấy bọn họ ngay cả tên của mình cũng kêu ra, cũng không dám che giấu nữa, hướng về phía hai người chân thành quỳ gối.
"Ban đầu nếu không nhờ hai vị tiên sư giết Tam Đô Phái tặc nhân, tên dâm tặc kia tất nhiên còn muốn bám dính lấy ta. Ta là yêu tu, vừa không có tông phái che chở, bất kể là Tam Đô Phái Chưởng môn đích thân đến hay là Côn Luân Phái tới đệ tử, ta cũng ứng phó không nổi, cho nên ta là thật tâm cảm tạ hai vị tiên sư, mới đặc biệt tới cảnh báo."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ai?"
Tiểu Hà nói: "Thanh Thiên ty. Nhân dịp tứ hải yến, người tu đạo tham dự chuyện này rất đông đảo, có Côn Luân trưởng lão, Đại Trạch cường giả, Quả Thành Tự cao tăng, còn có Thanh Sơn tiên sư."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Vì sao ngươi biết là chúng ta?"
Tiểu Hà có chút bất an nói: "Không tiện báo, kính xin tiên sư không nên hỏi."
Gian phòng an tĩnh lại.
Nước lẩu sôi sục, phát ra thanh âm cô lỗ.
Tiểu Hà lo lắng nói: "Hai vị tiên sư pháp lực cao cường, nhưng địch nhân đông đảo, hay là rời khỏi Hải Châu cho thỏa đáng."
Triệu Tịch Nguyệt nhìn về Tỉnh Cửu hỏi: "Giết?"
Tỉnh Cửu nói: "Tùy ngươi."
Tiểu Hà mở to hai mắt, lộ vẻ rất vô tội.
Một lát sau nàng mới hiểu được ý tứ nói chuyện của hai người, nhất thời kinh hoảng lên, vừa vội lại sợ, trong mắt phủ kín một tầng vụ khí, rất đáng thương.
"Ta thấy hơi tiếc." Triệu Tịch Nguyệt nói: "Bằng không mang về cho trấn thủ làm bạn?"
Tỉnh Cửu nói: "Sẽ bị cắn chết."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Vậy coi như xong, ngươi đi đi."
Tiểu Hà kiến thức cực kỳ rộng lớn, nhưng chưa từng thấy quái nhân như vậy, nơi nào còn dám dừng lại, ôm tỳ bà vội vàng rời đi.
Một đĩa thanh khẩu cộng thêm một đĩa loa phiến, để cho nồi lẩu sôi trào tạm thời trở lại bình tĩnh.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng chiều càng ngày càng hồng, bỗng nhiên có một bóng đen cực lớn, từ phương hướng bên kia biển xâm nhập tới đây.
Trong bầu trời bóng đen khổng lồ, là phi kình xuyên mây.
Cùng với một tiếng kêu trầm thấp mà du dương, phi kình phun ra vô số nước biển, hóa thành hạt mưa rơi xuống.
Hải Châu thành cuối đông nghênh đón một cuộc mưa xuân.
Trong ánh nắng chiều xuất hiện một đạo cầu vồng, vô cùng xinh đẹp.
Hải Châu thành vang lên một mảnh hoan hô.
Đây là Tây Hải long trọng nghi thức, hoan nghênh người tu đạo đường xa mà tới tham gia tứ hải yến.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn mưa rơi trên bầu trời, nói: "Bộc lộ thân phận?"
Dùng hai năm mới tới đây, nàng biết Tỉnh Cửu trước lúc nhìn thấy người kia chắc chắn sẽ không rời đi.
Như vậy bộc lộ thân phận như thế nào? Dù sao qua vài ngày nữa chính là thừa kiếm đại hội, bọn họ cũng sẽ trở lại Thanh Sơn.
Tỉnh Cửu nói: "Không vội."
Triệu Tịch Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn hắn thật tình hỏi: "Vậy làm sao đánh?"
Một đường đi tới, bọn họ chém yêu giết người, nhìn như lớn lối, kì thực vô cùng có chừng mực.
Triệu Tịch Nguyệt gặp phải yêu quái cùng đối thủ, hoặc là nói yêu quái cùng đối thủ Tỉnh Cửu giúp nàng lựa chọn, phần lớn cảnh giới thực lực cũng không bằng nàng.
Nói một cách khác chính là: Bọn họ chỉ chọn đối thủ giết được để đi giết.
Triệu Tịch Nguyệt từng có nghi vấn, cường giả chẳng lẽ không nên hướng cường giả xuất kiếm, mới có thể càng ngày càng mạnh ư? Tỉnh Cửu trả lời là: Nếu như xuất kiếm một lần đã chết, không người nào có thể trở nên mạnh hơn.
Hiện tại Hải Châu thành, bởi vì tứ hải yến tụ tập rất nhiều tu đạo cường giả.
Hai người dù thiên tài như thế nào nữa, tu đạo thời gian có hạn, đánh nhất định là đánh không lại, như vậy làm như thế nào đây?
Tỉnh Cửu nhìn nàng hỏi: "Ngươi có nghe nói qua một chiêu kiếm pháp từ trên trời giáng xuống hay không?"
Triệu Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Không có."
...
...
Khi ngươi biết có rất nhiều người đang tìm ngươi, lúc đó nên làm như thế nào?
Tỉnh Cửu làm việc từ trước đến giờ rất đơn giản, tựa như phong cách ăn uống của hắn vậy.
Hắn trực tiếp tìm tới cửa.
Tìm tới đồng môn.
Tứ hải thịnh yến sắp triệu khai, có rất nhiều người tu hành các tông phái đến, tiên cư đã trụ đầy, nhưng tự nhiên không thiếu chỗ ở cho Thanh Sơn Tông tiên sư.
Thanh Sơn Tông cùng Đại Trạch, Quả Thành Tự đời đời giao hảo, ở tại một cái tiểu viện.
Tiểu viện rất an tĩnh, nhưng chưa nói tới yên lặng.
Bởi vì chuyện kia, Hải Châu thành nhìn như náo nhiệt vui mừng, ẩn ẩn bên trong có chút cảm giác như mưa gió sắp đến.
Thật ra bất kể là Yêu Tùng Sam hay là Đại Trạch Tả Vũ Sử, cũng đối với chuyện vây giết hai ma đầu không có bất kỳ hứng thú.
Theo bọn họ, yêu quái hoặc là người hai người kia giết tự có lý do đáng chết. Hơn nữa người tu đạo vốn là tranh đoạt với thiên mệnh, nhìn đạm sinh tử, giết người quá mức thường gặp, nếu như không phải vài ngày trước Hắc Long tự chủ trì vừa bị hai người kia giết chết cùng vị quý phi nương nương kia trong cung có quan hệ, Thanh Thiên ty sao lại trịnh trọng như thế?
Lúc này, cửa viện bỗng nhiên được mở, hai người mang nón lá đi đến.
Tả Vũ Sử khẽ híp mắt, nói: "Các ngươi là ai?"
Lúc nói chuyện, hắn đã chuẩn bị đạo pháp tùy thời có thể phát động công kích.
Nón lá không phải vải xám, nhưng giống như trước có thể che kín mặt.
Yêu Tùng Sam hai hàng lông mày chau lên, tựa như kiếm, phảng phất tùy thời chuẩn bị bay lên.
Cảm nhận được trên người sư huynh truyền đến kiếm ý ba động, Lâm Anh Lương đã tỉnh hồn, nhìn hai người đi vào tiểu viện, có chút giật mình, nhưng cũng không hoảng hốt, càng không có sợ hãi, tay phải lặng lẽ cầm chuôi kiếm, tùy thời chuẩn bị cởi xuống, mặc nhiên nghĩ tới, hai ma đầu này lại dám tìm tới tận cửa rồi, thật là muốn chết.
Một nam một nữ? Một cao một thấp? Nhìn hai người mang nón lá, loại cảm giác quái dị trong lòng Yêu Tùng Sam càng ngày càng mãnh liệt.
Hắn không xuất kiếm, quan sát đối phương hỏi: "Các ngươi rốt cuộc là ai?"
Cô gái thân hình thấp hơn không gỡ xuống nón lá, chẳng qua là đưa tay ở trước mặt trên dưới huy động hai cái.
Yêu Tùng Sam vẻ mặt nhất thời trở nên cực kỳ quái dị.
Quả Thành Tự lão tăng hiểu rõ, biết không cần lo lắng gì nữa, mỉm cười gật đầu thăm hỏi, sau đó lôi kéo sư điệt mặt lộ vẻ kích động trở về gian phòng của mình.
Tả Vũ Sử cũng không rõ ràng tình hình cụ thể, nhưng hiểu ra thứ gì, cười khoát khoát tay, cũng trở về gian phòng của mình.
Yêu Tùng Sam mang theo hai người kia trở lại phòng mình, Lâm Anh Lương vẻ mặt mờ mịt đi vào theo, nghĩ thầm rốt cuộc tại sao?
Cửa phòng đóng lại, Yêu Tùng Sam nhìn hai người kia, hành lễ nói: "Bái kiến hai vị sư thúc."
Lâm Anh Lương ngẩn người sau đó mới kịp phản ứng, suýt nữa kêu ra tiếng.
Danh sách chương