Ngoại truyện 4: Cục cưng
Các bác sĩ đều nói Vân Đóa may mắn, đứa con đầu lòng chào đời chỉ sau ba giờ đồng hồ. Có sản phụ đau tận ba ngày mà cũng chưa chắc có thể sinh ra.
Nhưng Vân Đóa không cảm thấy may mắn chút nào, ba giờ này đối với cô như địa ngục tra tấn.
Vừa mới bắt đầu không thể tiêm thuốc tê, Vân Đóa đau đến mức co lại thành tôm luộc trên giường bệnh. Cô thường bị đau bụng kinh, mỗi khi không cẩn thận mặt sẽ trắng bệch vì đau và đổ mồ hôi lạnh. Nhưng việc sinh con này quả thực là phiên bản cuối cùng của đau bụng kinh. Không chỉ mặt trắng bệch, đổ mồ hôi mà hơn nữa còn đau đến toàn thân phát run, răng va lập cập.
Còn gì kinh khủng hơn những cơn đau diễn ra liên miên, cứ dịu đi một thời gian thì lại ập đến từng đợt như dao cùn cứa da cắt thịt, quả thực sống không bằng chết.
Lệ Kiêu ở bên cạnh có dỗ dành thế nào thì nước mắt của Vân Đóa cũng không ngừng được. Cô túm chăn bông vừa khóc vừa mím chặt đôi môi tái mét, không rên một tiếng nào mà chỉ yên lặng rơi nước mắt, loại khóc này so với gào khóc càng làm cho người ta khó chịu hơn.
Trái tim Lệ Kiêu như tan nát.
Anh ngồi xổm bên giường một phút cũng không rời, một mực an ủi vợ, dịu dàng dỗ dành cô. Quyền vương chịu bị đau, rất nghĩa khí cống hiến cánh tay của mình, mặc kệ vợ véo cắn. Nhưng Vân Đóa thậm chí không còn sức để đánh, lúc đau từng cơn nói cũng không nên lời, đôi mắt hổ phách ươn ướt và đỏ hoe vì khóc, cô nhìn chồng vừa đau khổ vừa phẫn uất.
Lệ Kiêu ai oán. Cưới nhau về anh cam đoan chưa từng để cô chịu khổ, vậy mà cuối cùng khi sinh con lại đau khổ như vậy.
Anh biết sinh con đau nhưng không ngờ tới lại đau nhiều đến thế.
Trước đây, anh từng nghe những người đàn ông khác nói việc sinh con không thành vấn đề, chả phải phụ nữ đều muốn sinh con sao, cũng không có gì đáng lo.
Hiện tại Lệ Kiêu cảm thấy người đàn ông nói lời như vậy, hoặc là không có vợ hoặc là vô tâm.
ĐM sao bảo có thuốc không đau. Dù sao đi nữa thì anh cũng không muốn vợ đau chút nào.
Đóa cục cưng của anh đau làm anh cũng xoắn lại đau đớn theo.
May mắn thay, sau một thời gian thì đã có thể tiêm thuốc tê. Vân Đóa lập tức không có cảm giác gì nữa. Lại một lát sau, cô tiến vào phòng sinh.
Trước khi bước vào, cô nắm lấy tay Lệ Kiêu rơi nước mắt, bà mẹ trẻ vừa lo sợ vừa hối hận vì không đồng ý yêu cầu để chồng đi vào cùng.
Lệ Kiêu nhận ra cô vợ nhỏ đang lo lắng, anh muốn đi vào với cô nhưng vì không hẹn trước nên bây giờ muốn vào cũng không được. Nhưng Lệ Kiêu rất kiên trì. Người đàn ông lập tức nóng nảy, vừa cà lăm vừa xấu hổ bên cạnh mấy bác sĩ, cuối cùng vẫn là Vân Đóa chủ động đề nghị tự mình vào phòng sinh.
Lệ Kiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của vợ mà lòng đau nhói. Anh cúi người hôn Vân Đóa, thấp giọng bên tai cô cam đoan nhất định sẽ ở đây đợi cô đi ra.
10 phút sau, Lệ viện trưởng cùng cô giáo Tiêu đi vào cửa trông thấy đứa con trai cao lớn đang dùng hết sức nhìn vào khe cửa.
Lệ Kiêu dán sát vào khe cửa vừa nhìn vừa nghe cả buổi, cuối cùng khi chuẩn bị đứng lên ghế để nhìn qua tấm kính phía trên, cô giáo Tiêu đã nhanh chóng ôm lấy cậu con trai đang "phát điên" của mình.
"Con cứ ngồi chút đi!" Bà nhấn Lệ Kiêu xuống ghế, "Con với bố giống hệt, sẽ thêm phiền đấy!"
Lệ Kiêu như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Cũng may không bao lâu, cửa phòng sinh đã mở.
Vị bác sĩ già tóc bạc trắng mỉm cười bế em bé ra. Lệ viện trưởng và cô giáo Tiêu vui mừng đến mức thốt lên "Ai nha". Ông bà nội đi qua vây xem, Lệ Kiêu lại giật mình tại chỗ, đôi mắt đen nhìn cục cưng xuất thần.
"Bố đến ôm bé đi!" Vị bác sĩ già vẫy tay với người bố mới đang ngơ ngác rồi cười rạng rỡ với ông bà nội, "Thằng bé nặng 3,5 kg! Khóc rất to, đứng là một đứa bé khỏe mạnh!"
Lúc này Lệ Kiêu mới bước đến, quyền vương bình thường linh hoạt kiện tráng lúc này đây thập phần cứng ngắc, không chỉ tập tễnh mà biểu cảm trên mặt cũng cứng đờ, là cái loại biểu cảm khiếp sợ không tin "Tôi có con rồi đấy sao"
Cánh tay của người bố mới luôn cứng ngắc, đối mặt với bé con mềm nhũn đôi tay to lớn hữu lực luống cuống không biết ôm như thế nào, cô giáo Tiêu thấy tay chân con trai vụng về như vậy nên dứt khoát để ông nội bế cháu về phòng.
Bé con hơi nóng, một bên mắt bị sưng, Lệ viện trưởng rất để ý nên đã gọi bác sĩ khoa nhi lên ngay lập tức.
Lệ Kiêu và cô giáo Tiêu tiếp tục đợi mẹ bé bên ngoài phòng sinh.
Chẳng mấy chốc Vân Đóa cũng ra ngoài. Người mẹ mới thoạt nhìn rất mệt nhưng cảm xúc và tinh thần cũng không tệ. Nhìn thấy chồng và mẹ chồng Vân Đóa vừa khóc vừa cười. Một chốc lại khóc một chốc lại nói đau, sau đó lại khoe khoang một chút rồi hỏi họ đã thấy bé con cô sinh khỏe mạnh nhường nào chưa.
Lệ Kiêu bất chấp mẹ ở bên cạnh thấy, anh cũng vừa cười vừa khóc, ôm vợ vừa hôn vừa dỗ dành. Bố kích động bị bác sĩ gọi làm thủ tục, cô giáo Tiêu ở lại cùng con dâu.
Chưa đầy hai tháng sau khi bà sinh đứa con gái út, bởi vì là sản phụ có tuổi nên thời kỳ dưỡng bệnh sẽ dài hơn chút ít. Theo lý mà nói bây giờ bà cũng nên nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng khi nghe con dâu vào phòng sinh bà chẳng thể nằm yên được.
Cô giáo Tiêu đút con dâu uống một chút nước ấm, rồi lại nâng đầu Vân Đóa và giúp cô đổi gối đầu mềm mại hơn, cẩn thận kéo kỹ góc chăn, cuối cùng lại đau lòng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Đóa vài giây, nhịn không được đưa tay sờ sờ mặt cô.
"Con khổ cực rồi." Đôi mắt của cô giáo Tiêu tràn đầy tình yêu thương.
Vân Đóa nằm trong chăn bông nhìn mẹ chồng, miệng nhỏ nhắn mếu máo, đôi mắt màu hổ phách lại dâng lên nước mắt. Cô chống hai tay xuống giường ngồi dậy, cô giáo Tiêu vội vàng đỡ cô dựa vào gối đầu.
"Mẹ." Giọng Vân Đóa yếu ớt, như khóc nức nở. Vừa mở miệng, cằm nhỏ đã run lên hai lần, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Lúc mẹ sinh Lệ Kiêu cũng khổ cực như vậy sao ạ?"
Cô giáo Tiêu gật đầu, vành mắt cũng đỏ lên theo. Bà lau khóe mắt, dang cánh tay ôm lấy Vân Đóa, rơi nước mắt.
Mẹ chồng và con dâu cứ ôm nhau khóc như vậy.
Dường như khóc không có lý do, nguyên nhân cũng khó nói lên lời, nhưng họ hoàn toàn hiểu ý nghĩa của những giọt nước mắt này, cũng hiểu rõ tâm tình lẫn nhau.
Cũng chỉ hai mẹ con đều là phụ nữ mới có thể có đồng cảm thế này.
Vân Đóa ghé vào vai mẹ chồng, nước mắt càng chảy càng nhiều. Vừa rồi đau từng cơn, còn có lúc sinh không được nhìn thấy chồng cô cũng không giống bây giờ.
Cô giáo Tiêu ôm Vân Đóa, một tay vỗ nhẹ vuốt vuốt sau lưng cô, động tác ấy giống như đang dỗ đứa con gái hai tháng tuổi của bà vậy.
Một lát sau, bà nhẹ giọng hỏi bên tai Vân Đóa: "Nhớ mẹ con rồi phải không?"
Trả lời bà chính là tiếng nức nở nghẹn ngào và những giọt nước mắt càng ấm nóng hơn trên vai.
Vân Đóa nhắm mắt lại, ôm mẹ chồng đang an ủi cô chặt hơn. Cô gật gật đầu rất nhẹ và thật chậm.
Trong quá trình sinh con đau đớn và vô cùng gian nan, điều cô muốn nhất không phải là con, thậm chí cũng không phải Lệ Kiêu, mà là Lục Giai Tuệ.
Thì ra lúc trước mẹ cũng sinh mình thế này đây.
Đau như vậy, gian nan như vậy mà sinh ra mình.
Lần đầu tiên Vân Đóa bắt đầu nhớ mẹ, người đã sinh ra cô.Trong một khoảnh khắc khi nhắm mắt ôm cô giáo Tiêu, thậm chí cô còn tưởng tượng bà là mẹ của mình...
Không biết vì sao, cô có cảm giác Lục Giai Tuệ đang ở chỗ này.
**
Khu vực đậu xe ở cổng phụ của bệnh viện, một chiếc BMW màu đen đã đậu ở đó gần một ngày.
Lệ Kiêu mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, ánh mắt và khuôn mặt của anh vẫn còn xúc động khi mới được làm bố.
"Là con trai!" Anh nói với Lục Giai Tuệ, khóe miệng nhịn không được mà cong lên, "Rất khỏe mạnh, nặng 3,5kg!"
Vai Lục Giai Tuệ sụp xuống, hai tay tay cầm vô lăng thả lỏng rồi lại nhanh chóng nắm chặt.
"Vân Đóa như thế nào rồi?" Bà hỏi.
"Cô ấy rất tốt. Tinh thần và tâm trạng cũng không tệ, vừa rồi mới ăn chút gì đó, bây giờ đang nghỉ ngơi."
Lục Giai Tuệ "Ừm" một tiếng, cụp mắt lặng yên hai giây, đưa tay ra phía sau xe với lấy một bao đồ đạc.
"Những cái này cậu cầm đi, có thể cần dùng đến đấy. Một số là cho Vân Đóa tốt cho sự hồi phục của con bé, một số là cho đứa bé." Bà nhìn vào mắt Lệ Kiêu rồi lại dời ánh mắt đi rất mất tự nhiên, nói bổ sung, "Không dùng thì trực tiếp ném đi là được..."
Lệ Kiêu không tiếp lời, anh nhìn Lục Giai Tuệ hai giây, đôi mắt đen láy mang theo tìm kiếm, lại có loại ý tứ hiểu rõ, "Vì sao bác không tự mình đưa cho Vân Đóa?"
Lục Giai Tuệ lắc đầu, "Tôi sẽ không vào đâu."
"Vân Đóa vừa sinh xong cần được nghỉ ngơi thật tốt." Trong chớp mắt trên mặt bà xẹt qua một vẻ phức tạp, "Đoán chừng bây giờ con bé cũng không muốn gặp tôi."
Lệ Kiêu rủ mắt, thản nhiên nói: "Cũng không chắc."
Đây là lần thứ hai anh gặp Lục Giai Tuệ sau khi kết hôn với Vân Đóa.
Lúc Vân Đóa vừa mang thai Lục Giai Tuệ đã đến bệnh viện tìm Lệ viện trưởng, bất ngờ bà lại khách sáo theo sát Lệ Viện Trưởng nghe ngóng tình hình của Vân Đóa, cũng nhờ ông chuyển một ít đồ dùng khi mang thai cho Lệ Kiêu.
Lệ viện trưởng cũng rất khách khí mà tiếp đãi Lục Giai Tuệ, nhưng ông không đồng ý việc chuyển giao đồ đạc mà trực tiếp gọi con trai đến.
Xuất phát từ lễ phép, Lệ Kiêu nhận quà của Lục Giai Tuệ, hơn nữa đồng ý với bà sẽ không nói cho Vân Đóa biết những cái này từ đâu tới.
Lúc vợ mang thai, ngẫu nhiên anh cũng sẽ nhận được tin nhắn của Lục Giai Tuệ hỏi tình hình Vân Đóa gần đây. Lệ Kiêu cũng hỏi bà có muốn đến thăm Vân Đóa không, nhưng câu trả lời của Lục Giai Tuệ giống hệt hôm nay. Bà cảm thấy Vân Đóa không muốn gặp mặt mình.
Nhưng Lệ Kiêu biết vợ mình muốn gặp mẹ.
Cho dù Vân Đóa chưa từng nói nhưng anh là người bên gối, hiểu rõ cô nhất, hiểu rõ hết thảy những tâm sự và cảm xúc mà cô che giấu. Lúc cô ôm bụng ngẩn người, lúc đôi mắt màu hổ phách đờ đẫn, khi thỉnh thoảng lộ ra vẻ mất mát khó nhận ra hoặc khi cô khẽ thở dài trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh biết cô đang nghĩ gì.
Đó là khúc mắc lớn nhất của cô, ngoại trừ chính cô thì không ai có thể giải.
Lệ Kiêu sẽ không tự tiện đi làm người mở chuông —— anh sợ không cẩn thận sẽ đụng phải vết thương lòng của cô, càng không cho phép cô lại bị thương tổn. Điều anh có thể làm là mỗi khi Vân Đóa ngẩn người thở dài anh sẽ đi đến ôm chặt cô, một lần rồi lại một lần hôn môi, hôn đi tất cả nỗi mất mát và bất an của cô.
Lệ Kiêu nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, sau đó lấy trong ví ra một tấm ảnh. Đó là ảnh đứa con trai mới sinh của anh, tổng cộng hai tấm, một tấm cho vợ còn một tấm anh đặt trong ví tiền của mình.
"Cái này cho bác." Anh đưa cho Lục Giai Tuệ và nở nụ cười, "Cục cưng nhìn bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh."
Lục Giai Tuệ nhìn thấy bức ảnh, hơi thở của bà rõ ràng là ngưng trệ. Bà chậm rãi đưa tay lên rồi lại ngừng trên không trung, nhìn Lệ Kiêu với ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin, thậm chí có chút thụ sủng nhược kinh.
"Cảm ơn." Bà cầm ảnh chụp, hơi mím môi, "Cũng cảm ơn cậu đã đồng ý gặp tôi."
Lệ Kiêu lắc đầu, "Bác không cần nói như vậy."
Thật ra lúc bắt đầu Lệ Kiêu không muốn gặp bà.
Anh không muốn gặp mặt bố mẹ vợ sau lưng vợ. Nhưng hôm nay anh đã đồng hành cùng Vân Đóa khi sinh, tận mắt thấy người phụ nữ anh yêu đau đớn nhiều thế nào, vất vả ra sao mới sinh hạ được con của hai người.
Chứng kiến những điều này, Lệ Kiêu không thể nào không bị xúc động.
Đối với người sinh ra vợ anh, anh cũng có nhiều hơn một phần kính trọng.
Lệ Kiêu mang theo đồ đạc của Lục Giai Tuệ xuống xe, đi vài bước anh lại quay đầu nhìn xem.
Xuyên qua của kính xe, anh thấy Lục Giai Tuệ giơ ảnh chụp lên nhìn chăm chú không chớp mắt.
**
Vân Đóa cho rằng việc chồng nói con trai đẹp trai, đó hoàn toàn là qua lăng kính của bố ruột.
Lần đầu y tá ôm cục cưng nhỏ đến gặp mẹ, Vân Đóa nhìn con mà sửng sốt một hồi lâu.
Thằng bé thật sự không đẹp lắm ah, vừa đen lại vừa vàng, làn da nhăn nhăn nhúm nhúm không nói, mắt còn vừa đỏ vừa sưng, hơn nữa đỉnh đầu chỉ có mấy cọng tóc máu rất thưa thớt, có chút giống quái vật nhỏ:)
Thậm chí Vân Đóa còn có loại cảm giác tủi thân, cô đau đến chết đi sống lại, hao tổn nhiều sức như vậy, vì sao con yêu của cô còn không xinh đẹp hu hu hu.
Hơn nữa, hai người bọn họ đâu có lỗ hổng, giá trị nhan sắc rất cao nha.
Nhưng con mình dù có thế nào thì vẫn thương, Vân Đóa chăm sóc cục cưng nhỏ rất tỉ mỉ, Lệ Kiêu, cô giáo Tiêu, kể cả có dì giúp việc được mời đến cô cũng không lơi là.
Được mẹ yêu thương chăm sóc, Lệ cục cưng cũng không chịu thua kém, không chỉ ngày càng khỏe mạnh mà càng ngày càng trở nên xinh đẹp, mỗi ngày một khác, đợi đến lúc trăng rằm thì cũng đã trở thành cục cưng anh tuấn được người người khen ngợi.
Sự thật chứng minh, gen sẽ không nói dối. Làn da nhăn nheo và đôi mắt đỏ hoe giận dữ của Lệ cục cưng chính là điểm phong ấn nhan sắc. Khi tình trạng viêm thuyên giảm và em bé lớn hơn một chút, trông sẽ tốt hơn ngay.
Được thừa hưởng gen ưu tú của bố mẹ, bây giờ lại càng giống bố hơn. Bé có đường nét khuôn mặt rõ ràng, đôi mắt đen như trái nho, sống mũi cao giống bố như đúc, mỗi lần đến bệnh viện các bác sĩ đều cảm khái, nói đây là lần đầu tiên họ gặp một đứa bé có sống mũi cao thẳng như vậy.
Vóc người của cậu bé hiển nhiên là giống Lệ Kiêu, vừa cao vừa khỏe mạnh, nặng hơn với các bạn cùng tuổi không nói, so với cô nhỏ hơn hai tháng tuổi còn lớn hơn. Bây giờ Vân Đóa bế cậu bé có chút chật vật. Mỗi lần con trai trong ngực nhếch miệng cười, dường như cô thấy được nụ cười lưu manh của Lệ Kiêu.
Một trăm ngày sau khi có em bé, Vân Đóa trở về trường đi học. Cô sinh con lúc kỳ nghỉ đông kết thúc, sau khi sinh thì lại nghỉ thêm hai tháng, giờ quay lại bắt đầu bận rộn chuyện tốt nghiệp. Học bá thật sự rất liều, một bên cho con ăn, một bên gõ luận văn trên máy tính.
Chức vú em của Lệ Kiêu cũng rất xứng, lúc Vân Đóa bận rộn anh sẽ chủ động nhận trách nhiệm, chơi cùng con, tắm rửa và dỗ con đi ngủ, mang con sang nhà bà nội tìm cô nhỏ, chăm con không hề áp lực chút nào.
Trong nhà có người dọn dẹp theo giờ và dì giúp việc hỗ trợ, chồng và nhà chồng ủng hộ nhưng vẫn có những lúc khổ sở. Ví dụ như thằng nhãi con sẽ bò trên đất loạn xạ, rồi ném tã giấy mới tè còn nóng lên trên bàn phím của mẹ, Vân Đóa trở về thấy màn hình đầy ánh vàng rực rỡ mà cả người tức đến mơ hồ.
Cô không nhịn được mà đánh con một cái, con trai oa oa khóc lớn. Vân Đóa nhìn file luận văn chưa lưu đã bị tắt mất, khóc còn lớn hơn so với âm thanh của con trai:)
Qua khoảng thời gian khó khăn nhất, cuối cùng cô Vân Đóa Đóa cũng tốt nghiệp.
Lệ Kiêu ôm con trai và mang theo bó hoa lớn, đột kích lúc vợ đang chụp ảnh tốt nghiệp. Trong trường, Vân Đóa đã trở thành "cảnh quan" sáng mắt nhất. Người chồng là quyền vương của cô cũng đủ để gây chú ý, hơn nữa còn có cục cưng nửa tuổi xinh đẹp, quả thực không thể thu hút hơn.
Hôm đó, vợ của quyền vương, người luôn kín tiếng sau khi kết hôn cuối cùng cũng đã đăng Weibo. Đó là bức ảnh gia đình cô chụp cùng chồng và con trai trong ngày lễ tốt nghiệp.
Trong tấm ảnh cô mặc quần áo thạc sĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn xinh đẹp động lòng người, so với trước kia còn nhiều thêm hai phần ý vị làm vợ làm mẹ, cả nụ cười trên khóe môi lộ ra sự thỏa mãn hài lòng khi được yêu thương.
Tay trái cầm chứng nhận, tay phải ôm con, còn có chồng là quyền vương cao ráo đẹp trai đứng bên cạnh, bức ảnh tốt nghiệp này của hot mom còn được cư dân mạng gọi là "Ảnh minh họa người chiến thắng cuộc sống".
Lệ Kiêu cũng đăng một bức ảnh. Trong bức ảnh có một cánh tay nhỏ mũm mĩm đeo găng tay đấm bốc mini. Nắm đấm nhỏ chạm vào nắm đấm to của quyền vương, vừa dễ thương vừa ấm áp.
Lệ Kiêu viết caption:
【 tiểu tử, về sau hai bố con ta cùng bảo vệ mẹ 】
Các bác sĩ đều nói Vân Đóa may mắn, đứa con đầu lòng chào đời chỉ sau ba giờ đồng hồ. Có sản phụ đau tận ba ngày mà cũng chưa chắc có thể sinh ra.
Nhưng Vân Đóa không cảm thấy may mắn chút nào, ba giờ này đối với cô như địa ngục tra tấn.
Vừa mới bắt đầu không thể tiêm thuốc tê, Vân Đóa đau đến mức co lại thành tôm luộc trên giường bệnh. Cô thường bị đau bụng kinh, mỗi khi không cẩn thận mặt sẽ trắng bệch vì đau và đổ mồ hôi lạnh. Nhưng việc sinh con này quả thực là phiên bản cuối cùng của đau bụng kinh. Không chỉ mặt trắng bệch, đổ mồ hôi mà hơn nữa còn đau đến toàn thân phát run, răng va lập cập.
Còn gì kinh khủng hơn những cơn đau diễn ra liên miên, cứ dịu đi một thời gian thì lại ập đến từng đợt như dao cùn cứa da cắt thịt, quả thực sống không bằng chết.
Lệ Kiêu ở bên cạnh có dỗ dành thế nào thì nước mắt của Vân Đóa cũng không ngừng được. Cô túm chăn bông vừa khóc vừa mím chặt đôi môi tái mét, không rên một tiếng nào mà chỉ yên lặng rơi nước mắt, loại khóc này so với gào khóc càng làm cho người ta khó chịu hơn.
Trái tim Lệ Kiêu như tan nát.
Anh ngồi xổm bên giường một phút cũng không rời, một mực an ủi vợ, dịu dàng dỗ dành cô. Quyền vương chịu bị đau, rất nghĩa khí cống hiến cánh tay của mình, mặc kệ vợ véo cắn. Nhưng Vân Đóa thậm chí không còn sức để đánh, lúc đau từng cơn nói cũng không nên lời, đôi mắt hổ phách ươn ướt và đỏ hoe vì khóc, cô nhìn chồng vừa đau khổ vừa phẫn uất.
Lệ Kiêu ai oán. Cưới nhau về anh cam đoan chưa từng để cô chịu khổ, vậy mà cuối cùng khi sinh con lại đau khổ như vậy.
Anh biết sinh con đau nhưng không ngờ tới lại đau nhiều đến thế.
Trước đây, anh từng nghe những người đàn ông khác nói việc sinh con không thành vấn đề, chả phải phụ nữ đều muốn sinh con sao, cũng không có gì đáng lo.
Hiện tại Lệ Kiêu cảm thấy người đàn ông nói lời như vậy, hoặc là không có vợ hoặc là vô tâm.
ĐM sao bảo có thuốc không đau. Dù sao đi nữa thì anh cũng không muốn vợ đau chút nào.
Đóa cục cưng của anh đau làm anh cũng xoắn lại đau đớn theo.
May mắn thay, sau một thời gian thì đã có thể tiêm thuốc tê. Vân Đóa lập tức không có cảm giác gì nữa. Lại một lát sau, cô tiến vào phòng sinh.
Trước khi bước vào, cô nắm lấy tay Lệ Kiêu rơi nước mắt, bà mẹ trẻ vừa lo sợ vừa hối hận vì không đồng ý yêu cầu để chồng đi vào cùng.
Lệ Kiêu nhận ra cô vợ nhỏ đang lo lắng, anh muốn đi vào với cô nhưng vì không hẹn trước nên bây giờ muốn vào cũng không được. Nhưng Lệ Kiêu rất kiên trì. Người đàn ông lập tức nóng nảy, vừa cà lăm vừa xấu hổ bên cạnh mấy bác sĩ, cuối cùng vẫn là Vân Đóa chủ động đề nghị tự mình vào phòng sinh.
Lệ Kiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của vợ mà lòng đau nhói. Anh cúi người hôn Vân Đóa, thấp giọng bên tai cô cam đoan nhất định sẽ ở đây đợi cô đi ra.
10 phút sau, Lệ viện trưởng cùng cô giáo Tiêu đi vào cửa trông thấy đứa con trai cao lớn đang dùng hết sức nhìn vào khe cửa.
Lệ Kiêu dán sát vào khe cửa vừa nhìn vừa nghe cả buổi, cuối cùng khi chuẩn bị đứng lên ghế để nhìn qua tấm kính phía trên, cô giáo Tiêu đã nhanh chóng ôm lấy cậu con trai đang "phát điên" của mình.
"Con cứ ngồi chút đi!" Bà nhấn Lệ Kiêu xuống ghế, "Con với bố giống hệt, sẽ thêm phiền đấy!"
Lệ Kiêu như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Cũng may không bao lâu, cửa phòng sinh đã mở.
Vị bác sĩ già tóc bạc trắng mỉm cười bế em bé ra. Lệ viện trưởng và cô giáo Tiêu vui mừng đến mức thốt lên "Ai nha". Ông bà nội đi qua vây xem, Lệ Kiêu lại giật mình tại chỗ, đôi mắt đen nhìn cục cưng xuất thần.
"Bố đến ôm bé đi!" Vị bác sĩ già vẫy tay với người bố mới đang ngơ ngác rồi cười rạng rỡ với ông bà nội, "Thằng bé nặng 3,5 kg! Khóc rất to, đứng là một đứa bé khỏe mạnh!"
Lúc này Lệ Kiêu mới bước đến, quyền vương bình thường linh hoạt kiện tráng lúc này đây thập phần cứng ngắc, không chỉ tập tễnh mà biểu cảm trên mặt cũng cứng đờ, là cái loại biểu cảm khiếp sợ không tin "Tôi có con rồi đấy sao"
Cánh tay của người bố mới luôn cứng ngắc, đối mặt với bé con mềm nhũn đôi tay to lớn hữu lực luống cuống không biết ôm như thế nào, cô giáo Tiêu thấy tay chân con trai vụng về như vậy nên dứt khoát để ông nội bế cháu về phòng.
Bé con hơi nóng, một bên mắt bị sưng, Lệ viện trưởng rất để ý nên đã gọi bác sĩ khoa nhi lên ngay lập tức.
Lệ Kiêu và cô giáo Tiêu tiếp tục đợi mẹ bé bên ngoài phòng sinh.
Chẳng mấy chốc Vân Đóa cũng ra ngoài. Người mẹ mới thoạt nhìn rất mệt nhưng cảm xúc và tinh thần cũng không tệ. Nhìn thấy chồng và mẹ chồng Vân Đóa vừa khóc vừa cười. Một chốc lại khóc một chốc lại nói đau, sau đó lại khoe khoang một chút rồi hỏi họ đã thấy bé con cô sinh khỏe mạnh nhường nào chưa.
Lệ Kiêu bất chấp mẹ ở bên cạnh thấy, anh cũng vừa cười vừa khóc, ôm vợ vừa hôn vừa dỗ dành. Bố kích động bị bác sĩ gọi làm thủ tục, cô giáo Tiêu ở lại cùng con dâu.
Chưa đầy hai tháng sau khi bà sinh đứa con gái út, bởi vì là sản phụ có tuổi nên thời kỳ dưỡng bệnh sẽ dài hơn chút ít. Theo lý mà nói bây giờ bà cũng nên nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng khi nghe con dâu vào phòng sinh bà chẳng thể nằm yên được.
Cô giáo Tiêu đút con dâu uống một chút nước ấm, rồi lại nâng đầu Vân Đóa và giúp cô đổi gối đầu mềm mại hơn, cẩn thận kéo kỹ góc chăn, cuối cùng lại đau lòng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Đóa vài giây, nhịn không được đưa tay sờ sờ mặt cô.
"Con khổ cực rồi." Đôi mắt của cô giáo Tiêu tràn đầy tình yêu thương.
Vân Đóa nằm trong chăn bông nhìn mẹ chồng, miệng nhỏ nhắn mếu máo, đôi mắt màu hổ phách lại dâng lên nước mắt. Cô chống hai tay xuống giường ngồi dậy, cô giáo Tiêu vội vàng đỡ cô dựa vào gối đầu.
"Mẹ." Giọng Vân Đóa yếu ớt, như khóc nức nở. Vừa mở miệng, cằm nhỏ đã run lên hai lần, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Lúc mẹ sinh Lệ Kiêu cũng khổ cực như vậy sao ạ?"
Cô giáo Tiêu gật đầu, vành mắt cũng đỏ lên theo. Bà lau khóe mắt, dang cánh tay ôm lấy Vân Đóa, rơi nước mắt.
Mẹ chồng và con dâu cứ ôm nhau khóc như vậy.
Dường như khóc không có lý do, nguyên nhân cũng khó nói lên lời, nhưng họ hoàn toàn hiểu ý nghĩa của những giọt nước mắt này, cũng hiểu rõ tâm tình lẫn nhau.
Cũng chỉ hai mẹ con đều là phụ nữ mới có thể có đồng cảm thế này.
Vân Đóa ghé vào vai mẹ chồng, nước mắt càng chảy càng nhiều. Vừa rồi đau từng cơn, còn có lúc sinh không được nhìn thấy chồng cô cũng không giống bây giờ.
Cô giáo Tiêu ôm Vân Đóa, một tay vỗ nhẹ vuốt vuốt sau lưng cô, động tác ấy giống như đang dỗ đứa con gái hai tháng tuổi của bà vậy.
Một lát sau, bà nhẹ giọng hỏi bên tai Vân Đóa: "Nhớ mẹ con rồi phải không?"
Trả lời bà chính là tiếng nức nở nghẹn ngào và những giọt nước mắt càng ấm nóng hơn trên vai.
Vân Đóa nhắm mắt lại, ôm mẹ chồng đang an ủi cô chặt hơn. Cô gật gật đầu rất nhẹ và thật chậm.
Trong quá trình sinh con đau đớn và vô cùng gian nan, điều cô muốn nhất không phải là con, thậm chí cũng không phải Lệ Kiêu, mà là Lục Giai Tuệ.
Thì ra lúc trước mẹ cũng sinh mình thế này đây.
Đau như vậy, gian nan như vậy mà sinh ra mình.
Lần đầu tiên Vân Đóa bắt đầu nhớ mẹ, người đã sinh ra cô.Trong một khoảnh khắc khi nhắm mắt ôm cô giáo Tiêu, thậm chí cô còn tưởng tượng bà là mẹ của mình...
Không biết vì sao, cô có cảm giác Lục Giai Tuệ đang ở chỗ này.
**
Khu vực đậu xe ở cổng phụ của bệnh viện, một chiếc BMW màu đen đã đậu ở đó gần một ngày.
Lệ Kiêu mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, ánh mắt và khuôn mặt của anh vẫn còn xúc động khi mới được làm bố.
"Là con trai!" Anh nói với Lục Giai Tuệ, khóe miệng nhịn không được mà cong lên, "Rất khỏe mạnh, nặng 3,5kg!"
Vai Lục Giai Tuệ sụp xuống, hai tay tay cầm vô lăng thả lỏng rồi lại nhanh chóng nắm chặt.
"Vân Đóa như thế nào rồi?" Bà hỏi.
"Cô ấy rất tốt. Tinh thần và tâm trạng cũng không tệ, vừa rồi mới ăn chút gì đó, bây giờ đang nghỉ ngơi."
Lục Giai Tuệ "Ừm" một tiếng, cụp mắt lặng yên hai giây, đưa tay ra phía sau xe với lấy một bao đồ đạc.
"Những cái này cậu cầm đi, có thể cần dùng đến đấy. Một số là cho Vân Đóa tốt cho sự hồi phục của con bé, một số là cho đứa bé." Bà nhìn vào mắt Lệ Kiêu rồi lại dời ánh mắt đi rất mất tự nhiên, nói bổ sung, "Không dùng thì trực tiếp ném đi là được..."
Lệ Kiêu không tiếp lời, anh nhìn Lục Giai Tuệ hai giây, đôi mắt đen láy mang theo tìm kiếm, lại có loại ý tứ hiểu rõ, "Vì sao bác không tự mình đưa cho Vân Đóa?"
Lục Giai Tuệ lắc đầu, "Tôi sẽ không vào đâu."
"Vân Đóa vừa sinh xong cần được nghỉ ngơi thật tốt." Trong chớp mắt trên mặt bà xẹt qua một vẻ phức tạp, "Đoán chừng bây giờ con bé cũng không muốn gặp tôi."
Lệ Kiêu rủ mắt, thản nhiên nói: "Cũng không chắc."
Đây là lần thứ hai anh gặp Lục Giai Tuệ sau khi kết hôn với Vân Đóa.
Lúc Vân Đóa vừa mang thai Lục Giai Tuệ đã đến bệnh viện tìm Lệ viện trưởng, bất ngờ bà lại khách sáo theo sát Lệ Viện Trưởng nghe ngóng tình hình của Vân Đóa, cũng nhờ ông chuyển một ít đồ dùng khi mang thai cho Lệ Kiêu.
Lệ viện trưởng cũng rất khách khí mà tiếp đãi Lục Giai Tuệ, nhưng ông không đồng ý việc chuyển giao đồ đạc mà trực tiếp gọi con trai đến.
Xuất phát từ lễ phép, Lệ Kiêu nhận quà của Lục Giai Tuệ, hơn nữa đồng ý với bà sẽ không nói cho Vân Đóa biết những cái này từ đâu tới.
Lúc vợ mang thai, ngẫu nhiên anh cũng sẽ nhận được tin nhắn của Lục Giai Tuệ hỏi tình hình Vân Đóa gần đây. Lệ Kiêu cũng hỏi bà có muốn đến thăm Vân Đóa không, nhưng câu trả lời của Lục Giai Tuệ giống hệt hôm nay. Bà cảm thấy Vân Đóa không muốn gặp mặt mình.
Nhưng Lệ Kiêu biết vợ mình muốn gặp mẹ.
Cho dù Vân Đóa chưa từng nói nhưng anh là người bên gối, hiểu rõ cô nhất, hiểu rõ hết thảy những tâm sự và cảm xúc mà cô che giấu. Lúc cô ôm bụng ngẩn người, lúc đôi mắt màu hổ phách đờ đẫn, khi thỉnh thoảng lộ ra vẻ mất mát khó nhận ra hoặc khi cô khẽ thở dài trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh biết cô đang nghĩ gì.
Đó là khúc mắc lớn nhất của cô, ngoại trừ chính cô thì không ai có thể giải.
Lệ Kiêu sẽ không tự tiện đi làm người mở chuông —— anh sợ không cẩn thận sẽ đụng phải vết thương lòng của cô, càng không cho phép cô lại bị thương tổn. Điều anh có thể làm là mỗi khi Vân Đóa ngẩn người thở dài anh sẽ đi đến ôm chặt cô, một lần rồi lại một lần hôn môi, hôn đi tất cả nỗi mất mát và bất an của cô.
Lệ Kiêu nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, sau đó lấy trong ví ra một tấm ảnh. Đó là ảnh đứa con trai mới sinh của anh, tổng cộng hai tấm, một tấm cho vợ còn một tấm anh đặt trong ví tiền của mình.
"Cái này cho bác." Anh đưa cho Lục Giai Tuệ và nở nụ cười, "Cục cưng nhìn bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh."
Lục Giai Tuệ nhìn thấy bức ảnh, hơi thở của bà rõ ràng là ngưng trệ. Bà chậm rãi đưa tay lên rồi lại ngừng trên không trung, nhìn Lệ Kiêu với ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin, thậm chí có chút thụ sủng nhược kinh.
"Cảm ơn." Bà cầm ảnh chụp, hơi mím môi, "Cũng cảm ơn cậu đã đồng ý gặp tôi."
Lệ Kiêu lắc đầu, "Bác không cần nói như vậy."
Thật ra lúc bắt đầu Lệ Kiêu không muốn gặp bà.
Anh không muốn gặp mặt bố mẹ vợ sau lưng vợ. Nhưng hôm nay anh đã đồng hành cùng Vân Đóa khi sinh, tận mắt thấy người phụ nữ anh yêu đau đớn nhiều thế nào, vất vả ra sao mới sinh hạ được con của hai người.
Chứng kiến những điều này, Lệ Kiêu không thể nào không bị xúc động.
Đối với người sinh ra vợ anh, anh cũng có nhiều hơn một phần kính trọng.
Lệ Kiêu mang theo đồ đạc của Lục Giai Tuệ xuống xe, đi vài bước anh lại quay đầu nhìn xem.
Xuyên qua của kính xe, anh thấy Lục Giai Tuệ giơ ảnh chụp lên nhìn chăm chú không chớp mắt.
**
Vân Đóa cho rằng việc chồng nói con trai đẹp trai, đó hoàn toàn là qua lăng kính của bố ruột.
Lần đầu y tá ôm cục cưng nhỏ đến gặp mẹ, Vân Đóa nhìn con mà sửng sốt một hồi lâu.
Thằng bé thật sự không đẹp lắm ah, vừa đen lại vừa vàng, làn da nhăn nhăn nhúm nhúm không nói, mắt còn vừa đỏ vừa sưng, hơn nữa đỉnh đầu chỉ có mấy cọng tóc máu rất thưa thớt, có chút giống quái vật nhỏ:)
Thậm chí Vân Đóa còn có loại cảm giác tủi thân, cô đau đến chết đi sống lại, hao tổn nhiều sức như vậy, vì sao con yêu của cô còn không xinh đẹp hu hu hu.
Hơn nữa, hai người bọn họ đâu có lỗ hổng, giá trị nhan sắc rất cao nha.
Nhưng con mình dù có thế nào thì vẫn thương, Vân Đóa chăm sóc cục cưng nhỏ rất tỉ mỉ, Lệ Kiêu, cô giáo Tiêu, kể cả có dì giúp việc được mời đến cô cũng không lơi là.
Được mẹ yêu thương chăm sóc, Lệ cục cưng cũng không chịu thua kém, không chỉ ngày càng khỏe mạnh mà càng ngày càng trở nên xinh đẹp, mỗi ngày một khác, đợi đến lúc trăng rằm thì cũng đã trở thành cục cưng anh tuấn được người người khen ngợi.
Sự thật chứng minh, gen sẽ không nói dối. Làn da nhăn nheo và đôi mắt đỏ hoe giận dữ của Lệ cục cưng chính là điểm phong ấn nhan sắc. Khi tình trạng viêm thuyên giảm và em bé lớn hơn một chút, trông sẽ tốt hơn ngay.
Được thừa hưởng gen ưu tú của bố mẹ, bây giờ lại càng giống bố hơn. Bé có đường nét khuôn mặt rõ ràng, đôi mắt đen như trái nho, sống mũi cao giống bố như đúc, mỗi lần đến bệnh viện các bác sĩ đều cảm khái, nói đây là lần đầu tiên họ gặp một đứa bé có sống mũi cao thẳng như vậy.
Vóc người của cậu bé hiển nhiên là giống Lệ Kiêu, vừa cao vừa khỏe mạnh, nặng hơn với các bạn cùng tuổi không nói, so với cô nhỏ hơn hai tháng tuổi còn lớn hơn. Bây giờ Vân Đóa bế cậu bé có chút chật vật. Mỗi lần con trai trong ngực nhếch miệng cười, dường như cô thấy được nụ cười lưu manh của Lệ Kiêu.
Một trăm ngày sau khi có em bé, Vân Đóa trở về trường đi học. Cô sinh con lúc kỳ nghỉ đông kết thúc, sau khi sinh thì lại nghỉ thêm hai tháng, giờ quay lại bắt đầu bận rộn chuyện tốt nghiệp. Học bá thật sự rất liều, một bên cho con ăn, một bên gõ luận văn trên máy tính.
Chức vú em của Lệ Kiêu cũng rất xứng, lúc Vân Đóa bận rộn anh sẽ chủ động nhận trách nhiệm, chơi cùng con, tắm rửa và dỗ con đi ngủ, mang con sang nhà bà nội tìm cô nhỏ, chăm con không hề áp lực chút nào.
Trong nhà có người dọn dẹp theo giờ và dì giúp việc hỗ trợ, chồng và nhà chồng ủng hộ nhưng vẫn có những lúc khổ sở. Ví dụ như thằng nhãi con sẽ bò trên đất loạn xạ, rồi ném tã giấy mới tè còn nóng lên trên bàn phím của mẹ, Vân Đóa trở về thấy màn hình đầy ánh vàng rực rỡ mà cả người tức đến mơ hồ.
Cô không nhịn được mà đánh con một cái, con trai oa oa khóc lớn. Vân Đóa nhìn file luận văn chưa lưu đã bị tắt mất, khóc còn lớn hơn so với âm thanh của con trai:)
Qua khoảng thời gian khó khăn nhất, cuối cùng cô Vân Đóa Đóa cũng tốt nghiệp.
Lệ Kiêu ôm con trai và mang theo bó hoa lớn, đột kích lúc vợ đang chụp ảnh tốt nghiệp. Trong trường, Vân Đóa đã trở thành "cảnh quan" sáng mắt nhất. Người chồng là quyền vương của cô cũng đủ để gây chú ý, hơn nữa còn có cục cưng nửa tuổi xinh đẹp, quả thực không thể thu hút hơn.
Hôm đó, vợ của quyền vương, người luôn kín tiếng sau khi kết hôn cuối cùng cũng đã đăng Weibo. Đó là bức ảnh gia đình cô chụp cùng chồng và con trai trong ngày lễ tốt nghiệp.
Trong tấm ảnh cô mặc quần áo thạc sĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn xinh đẹp động lòng người, so với trước kia còn nhiều thêm hai phần ý vị làm vợ làm mẹ, cả nụ cười trên khóe môi lộ ra sự thỏa mãn hài lòng khi được yêu thương.
Tay trái cầm chứng nhận, tay phải ôm con, còn có chồng là quyền vương cao ráo đẹp trai đứng bên cạnh, bức ảnh tốt nghiệp này của hot mom còn được cư dân mạng gọi là "Ảnh minh họa người chiến thắng cuộc sống".
Lệ Kiêu cũng đăng một bức ảnh. Trong bức ảnh có một cánh tay nhỏ mũm mĩm đeo găng tay đấm bốc mini. Nắm đấm nhỏ chạm vào nắm đấm to của quyền vương, vừa dễ thương vừa ấm áp.
Lệ Kiêu viết caption:
【 tiểu tử, về sau hai bố con ta cùng bảo vệ mẹ 】
Danh sách chương