Ngoại truyện 3: Mang thai
Lệ Kiêu đã quên mình đã về nhà như thế nào. Đầu óc mơ màng không kịp phản ứng.
Tin mẹ mang thai thậm chí còn làm anh bất ngờ hơn so với vợ.
Quả thực là khiếp sợ đến muốn nổ tung:)
Cho nên, anh không chỉ sắp làm bố mà còn làm anh trai hả? Đến tuổi làm cha mà còn để anh trở thành anh trai sao?!
Đương nhiên, tâm trạng của người vừa là ông vừa là bố - Lệ viện trưởng còn phức tạp hơn con trai mình.
Mới đầu ông không muốn muốn đứa bé này.
Bởi vì sức khỏe của cô giáo Tiêu không tốt, sinh Lệ Kiêu lúc mới ngoài hai mươi tuổi đã phải chịu nhiều khổ cực, huống chi hiện tại. Mặc dù bệnh viện tư nhân có trang thiết bị công nghệ y tế hạng nhất, nhưng tuổi của sản phụ thì ai cũng không thể đánh cược mà nói không nguy hiểm.
Lệ viện trưởng không muốn vợ mạo hiểm. Dù sao thì vợ mới là chân ái con cái là ngoài ý muốn, ông không thể chấp nhận một chút nguy hiểm nào.
Nhưng cô giáo Tiêu muốn sinh. Tuy nói là mang thai ngoài ý muốn nhưng bà vui vẻ cũng là sự thật. Cho nên khi Lệ viện trưởng bày tỏ ý không muốn đứa bé này cô giáo Tiêu đã giận dỗi thất vọng, không nói hai lời đã đuổi chồng ra khỏi phòng ngủ.
Lệ viện trưởng buồn khổ mất ngủ ngồi ngẩn người ở phòng khách, kết quả lại nhận được tin vui mình sắp làm ông nội.
Lệ Kiêu trở về nói tin tức này cho Vân Đóa, ngược lại Vân Đóa rất hưng phấn, "Tốt lắm! Mẹ và em ở cùng một chỗ, em mang thai có bạn rồi!"
Lệ Kiêu: "?"
Anh biết con gái đi WC cũng muốn tay cầm tay cùng một chỗ, nhưng dù thế nào đi nữa thì sao mang thai mà cũng phải muốn có bạn vậy?
Vân Đóa vỗ về cái bụng vẫn bằng phẳng của cô, "Thật tốt quá, ngay sau khi đứa bé ra đời, con sẽ có một người bạn nhỏ, hai người có thể cùng nhau lớn lên.
Lệ Kiêu áp tay lên mu bàn tay Vân Đóa, "Anh thấy cục cưng của chúng ta chắc không muốn lớn lên cùng cô hay chú đâu."
Anh tạm ngừng, thần sắc phức tạp, "Hơn nữa có khi cô hay chú còn nhỏ hơn mình nữa đấy."
Con ơi là con, muốn trách thì trách ông nội con rất có năng lực:)
Vân Đóa: "..."
Vân Đóa: "Mẹ khỏe không? Mẹ cảm thấy thế nào?"
Lệ Kiêu lắc đầu, "Không gặp. Mẹ đang giận bố anh, hình như bố... không muốn đứa bé cho lắm."
Vân Đóa kinh ngạc "Ah" một tiếng, rất nhanh đã kịp phản ứng lại là vì sao. Cô nâng cằm lên, hơi bĩu môi.
"Nhưng nhất định mẹ sẽ muốn." Vân Đóa buộc chặt cánh tay, tư thế ôm lấy bụng mình che chở, "Chẳng có người mẹ nào nhẫn tâm không muốn con của mình cả..."
Mặc dù lúc biết mình mang thai rất sợ, nhưng khi bình tĩnh trở lại trong lòng Vân Đóa lại nóng hầm hập. Chồi non gieo vào bụng giống như cũng tràn đầy theo. Cô vô thức muốn bảo vệ đứa con trong bụng, cũng vô thức yêu thương con—— đại khái đây là bản năng của người mẹ.
Lệ Kiêu đưa tay sờ con yêu cách qua bụng vợ, nghĩ đến đứa em tương lai đang trong bụng mẹ, anh chợt thấy không được ổn cho lắm.
"Ngày mai chúng ta cùng đến nhà bố mẹ xem hai người nói như thế nào."
Thực ra, trước khi con trai và con dâu trở về, Lệ viện trưởng và cô giáo Tiêu đã quyết định giữ lại rồi.
Lệ viện trưởng không lay chuyển được vợ—— cái này dù sao cũng là con của ông và người ông yêu.
Còn nữa, đêm đó lúc ông nhìn thấy Lệ kiêu đi vào phòng khách, phút chốc đã hoảng hốt —— không biết tại sao từng hình ảnh của Lệ Kiêu khi còn bé thoáng cái hiện ra.
Ông nhìn người con trai ưu tú cao lớn cường tráng trước mặt, đột nhiên cảm thấy nếu có thể nuôi thêm một người con trai như vậy nữa thì tốt biết mấy.
Bây giờ đã có quyết định rồi thì nhất định viện trưởng sẽ chăm sóc cho vợ mọi phương diện, dù sao trong tay ông cũng có rất nhiều tài nguyên và bác sĩ.
Sau khi biết Lệ viện trưởng làm ông nội và bố cùng lúc, cũng không ít người trêu chọc ông, đều nói ông bảo đao không mòn. Lệ viện trưởng phải nở một nụ cười xấu hổ nhưng lịch sự. =)))
Vì để tiện cho cô giáo Tiêu, Lệ viện trưởng dứt khoát lắp đặt thiết bị trong nhà, làm phòng kiểm tra rất chuyên nghiệp, bác sĩ sẽ trực tiếp khám cho thai phụ tại nhà. Ngoài ra mỗi ngày còn có chuyên gia dinh dưỡng, vận động đến nhà để chăm sóc cho bà bầu có tuổi.
Đương nhiên, Lệ viện trưởng cũng không quên con dâu, cô giáo Tiêu có cái gì thì Vân Đóa cũng có một phần. Kỳ nghỉ hè đến, Vân Đóa dứt khoát đến ở nhà mẹ chồng dưỡng thai. Mẹ chồng con dâu kết bạn cũng thật vui vẻ.
Có một sự khác biệt giữa phụ nữ trẻ mang thai và phụ nữ mang thai có tuổi. Trạng thái của Vân Đóa tốt hơn cô giáo Tiêu nhiều, tuy nhìn vẻ ngoài cô mềm mại nhỏ nhắn nhưng sức khoẻ lại tốt, bác sĩ khám cũng khen cô mang thai rất khá. Vân Đóa ăn ngon ngủ ngon, còn thường xuyên đi theo huấn luyện viên tập yoga, tâm tình và trạng thái tốt vô cùng.
Cô giáo Tiêu lại vất vả rất nhiều. Bà phản ứng rất dữ dội, ngày nào cũng nôn mửa, cả người gầy rộc đi bằng mắt thường cũng có thể thấy được, Vân Đóa nhìn mà đau lòng.
"Xem ra vẫn là cháu của mẹ nghe lời." Cô giáo Tiêu nhìn bụng Vân Đóa rồi lại vỗ xuống bụng mình, "Con cũng nghe lời chút đi nhé, không đau lòng cho mẹ già của con à."
Vân Đóa đưa cốc nước cho mẹ, "Mẹ, lúc trước mang thai Lệ Kiêu cũng như vậy sao?"
Cô giáo Tiêu lắc đầu bất đắc dĩ, "Lúc mang thai Lệ Kiêu càng khổ cực hơn. Khi đó nó rất lì lợm, ban ngày để mẹ nôn cả một ngày, đến buổi tối lại bắt đầu nhảy disco trong bụng, mẹ ngủ không được ah. Lúc ấy bố con nói, nhất định là đứa bé tinh lực tràn đầy..."
Vân Đóa thầm nghĩ, có thể không sao, đúng thật là tinh lực quá tràn đầy đi chứ:)
Cô giáo Tiêu gật gật đầu, chạm nhẹ bụng mình, "Thế này so với anh trai thì đỡ lo hơn một chút, cũng không uổng công mẹ dốc sức liều mạng muốn sinh."
Bà hơi ngừng rồi nở nụ cười, "Vân Đóa, thành thật mà nói thì con cũng thấy mẹ cố ý muốn sinh đứa bé này là rất không sáng suốt?"
Vân Đóa lập tức lắc đầu, "Đây không phải là vấn đề lý trí. Theo tình cảm mà nói, không có người mẹ nào tình nguyện bỏ con của mình cả. Thật ra ban đầu nghe nói bố có băn khoăn, con và Lệ Kiêu còn muốn khích lệ một chút nữa đấy ạ..."
Cô giáo Tiêu hài lòng, có chút cảm động, bà vỗ vỗ tay con dâu, "Thật ra mẹ vẫn muốn có thêm một đứa, sau khi sinh Lệ Kiêu vẫn luôn không có. Mẹ đã bốn mươi lăm rồi, bây giờ có ở tuổi này thì nhất định là ý trời."
"Chúng ta đã quyết định sinh đứa bé này ra vậy thì nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm. Tuy chúng ta lớn tuổi, nhưng yên tâm sẽ không cho tạo áp lực gánh nặng cho hai con..."
"Mẹ, sao lại nói mấy lời này." Vân Đóa nở nụ cười, "Có áp lực gánh nặng gì đâu ạ, cũng không phải chúng ta nuôi không nổi. Hơn nữa đều là người một nhà, con và Lệ Kiêu cũng thương em trai/em gái nhỏ."
Cô yêu Lệ Kiêu. Bố mẹ chồng cũng rất yêu thương và đối xử tốt với cô, đã hơn một năm, Vân Đóa rất có cảm giác thân thuộc với bố mẹ chồng và gia đình họ Lệ—— cô thấy mình không phải là gả về mà giống như một phần của gia đình này vậy.
Yêu ai yêu cả đường đi, Vân Đóa cũng thật sự yêu thích đứa em nhỏ chưa gặp mặt này. Bây giờ cô và Lệ Kiêu mua đồ dùng em bé đều mua hai phần, không biết trai hay gái vậy thì mua vàng nhạt xám nhạt, cái loại này thì em bé nào cũng có thể dùng.
Cô giáo Tiêu sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con dâu, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên con trai bà không nhìn lầm người.
"Đúng vậy, chúng ta là người một nhà." Cô giáo Tiêu vỗ vỗ bụng mình, nói với đứa nhỏ: "Bé con, con có nghe không? Anh trai và chị dâu cũng rất thích con, rất nhiều người yêu mến như vậy thì ngoan ngoãn đấy! "
"Đúng vậy nha bé con." Vân Đóa bắt đầu lôi kéo đồng minh tương lai, "Chị dâu càng thương em hơn, chờ em ra ngoài thì phải đứng về phe chị, lúc anh trai em bắt nạt chị thì em phải giúp đấy nhé!"
**
Sau khi đi học lại, Vân Đóa rời nhà bố mẹ chồng để trở về chung cư. Cô giáo Tiêu nôn oẹ càng ngày càng nghiêm trọng, không muốn ảnh hưởng đến con dâu dưỡng thai nên nhờ chuyên gia dinh dưỡng và huấn luyện viên yoga chăm sóc cho Vân Đóa.
So với cô giáo Tiêu thì bé con của Vân Đóa nghe lời đến không thể tưởng tượng nổi.
Cô hầu như không cảm thấy khó chịu và đã bắt đầu đi học lại. Thời tiết chuyển lạnh phải mặc nhiều lớp hơn nên chẳng ai thấy vợ của quyền vương đã lên chức mẹ bầu. Vì mang thai nên ngược lại sinh hoạt càng phong phú, hết giờ học lại đọc sách nuôi dạy con và tập yoga với cô giáo, cuộc sống gia đình yên ổn và rất tự tại.
Nhắc tới cũng thú vị, rõ ràng trong bụng có bé con nhưng Vân Đóa lại cảm thấy an tâm và thoải mái hơn trước. Lúc Lệ Kiêu huấn luyện xong gọi điện thoại hỏi cô ở một mình có sợ không, có cảm thấy buồn chán không, Vân Đóa sẽ luôn ôm bụng cười hài lòng.
"Không có nha, có cục cưng ở cùng em đây này!"
Đến sáu tháng, Vân Đóa mới bắt đầu lộ ra việc mang thai. Lệ Kiêu cũng chính thức thông báo trên Weibo, bức ảnh được đăng tải là một chiếc găng tay đấm bốc mini, với dòng chữ:
【 bố mẹ đang đợi con [❤️]】
Những bình luận bên dưới đều là những lời chúc phúc và mong chờ em bé. Cũng có fans sớm đã đoán được có tin vui, vì dù sao vợ quyền vương hay băng tay cho chồng đã lâu không thấy lộ diện.
Cơ thể của Vân Đóa dần dần trở nên nặng nề hơn. Vẫn không có phản ứng gì quá lớn, nhưng đột nhiên cô trở nên rất thích ăn.
Bác sĩ nói không cần ăn kiêng, muốn ăn cái gì thì ăn nhưng chỉ cần chú ý vệ sinh, số lượng vừa phải là tốt rồi.
Trọng điểm của Vân Đóa là "muốn ăn cái gì ăn", còn trọng điểm của Lệ kiêu lại là "chú ý vệ sinh", vì vậy vào một buổi trời xế chiều, hai người đã cãi nhau.
"Bác sĩ nói muốn ăn cái gì cũng được, anh đưa cho em!" Vân Đóa mếu máo nói, một bên lại mở một bàn tay nhỏ bé đưa về phía chồng như đòi nợ.
"Không được." Giọng điệu của Lệ Kiêu nhu hòa, nhưng tay cầm điện thoại lại giơ cao, nhất quyết không cho vợ đặt món.
"Không ăn thức ăn bên ngoài được không nào? Đồ nướng như vậy cơ bản là không đảm bảo vệ sinh. Cục cưng nghe lời đi."
"Ngẫu nhiên ăn một lần thì không có chuyện đâu mà." Vân Đóa bĩu môi, đáng thương xòe tay bắt đầu làm nũng, "Thật ra không phải cục cưng muốn ăn."
Cô vỗ vỗ lên bụng mình, "Là cục cưng này muốn ăn..."
Lệ Kiêu nở nụ cười ra vẻ dễ thương với vợ, anh vuốt vuốt đỉnh đầu cô gái đáng thương, "Ngày mai để chuyên gia dinh dưỡng nấu cho hai cục cưng, muốn ăn gì thì ăn. Hay là đến nhà hàng đảm bảo vệ sinh được không nào?"
Vân Đóa bĩu môi hừ một tiếng, ôm bụng đi đến góc sô pha.
Cô chỉ muốn ăn thịt xiên nướng thôi mà sao lại khó vậy chứ!
Gần đây cô cứ như thế, muốn ăn mà ăn không được, vậy thì thật là khó chịu, ngủ không yên!
Người đàn ông này không hiểu nỗi khổ mang thai chút nào!
Vân Đóa sụt sịt, đột nhiên có suy nghĩ, "Lệ Kiêu, em cảm thấy anh không yêu em nữa rồi."
Lệ Kiêu: "......"
Vân Đóa nói xong, vành mắt còn đỏ lên, "Em mang thai con yêu của anh mà ngay cả thịt anh cũng không cho em ăn, anh..."
Lệ Kiêu cười thầm.
Không biết có phải là vấn đề kích thích hormone hay không mà gần đây cô vợ nhỏ của anh drama hơn không ít. Có đôi khi nổi hứng còn tán tỉnh trêu chọc, muốn cùng anh làm một cái.
Vợ mang thai thì nội tiết tố của đàn ông cũng bị kích thích chăng?
Nếu không thì tại sao anh lại cảm thấy Vân Đóa Đóa phình bụng càng đáng yêu hơn.
Vô cùng đáng yêu.
Lệ Kiêu cong môi đi qua, dùng ngón trỏ gãi cái bụng căng phồng lên của bé đáng yêu.
Vân Đóa linh hoạt quay người, hai tay ôm bụng càng chặt, cúi đầu bắt đầu lầm bầm với bụng mình: "Cục cưng, con xem bố con..."
Vẻ mặt cô thê thảm, "Bố con bắt nạt mẹ! Chờ con ra ngoài thì phải làm chỗ dựa cho mẹ đấy!"
Lệ Kiêu liếm môi, bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, "Vợ, em dưỡng thai như vậy không được nha, em đây là đang chia rẽ gia đình chúng ta."
Vân Đóa vặn vai, đỏng đảnh bỏ qua bàn tay lấy lòng của chồng, cô tiếp tục biểu diễn, "YAA.A.A.. cục cưng cử động! Con đồng ý mà đúng không? Cục cưng nghe lời quá đi!"
Lệ Kiêu vò mái tóc ngắn, ở tại chỗ suy nghĩ giây lát rồi cầm áo khoác đi về phía cửa.
Vân Đóa không diễn nữa, vội vàng lớn tiếng: "Anh đi đâu đó?"
Người đàn ông quay đầu lại cho cô một ánh mắt "em nói xem", "Chuẩn bị thịt nướng cho em ăn!"
Không phải cô muốn ăn thịt.
Rõ ràng là ăn anh:)
Lệ Kiêu không đi mua thịt nướng, mà là mua một đống dụng cụ và nguyên liệu nướng thịt. Bếp lò, vỉ nướng, nguyên liệu, đồ gia vị vân...vân, đợi một tý. Từ trước đến nay anh chưa vào bếp bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên vì vợ yêu ham ăn.
Thịt nướng mãi đến tối mới xong, tuy hơi chậm nhưng tuyệt đối đảm bảo vệ sinh, hương vị thơm ngon bất ngờ.
Vân Đóa rầm rầm ăn hết một đống que lớn, miệng nhỏ nhắn phồng lên, ăn không hề thục nữ.
Một mặt Lệ Kiêu nướng thịt cho cô, một mặt chọc chọc hai má phình lên của vợ, "Vân Đóa Đóa, em lặp lại lần nữa đi, anh có yêu em không?"
Phụ nữ có thai ăn no rồi cũng rất dễ nói chuyện, cô híp mắt gật đầu như gà mổ thóc, mắt hạnh sáng ngời, "Chồng yêu em nhất!"
Lệ Kiêu nở nụ cười trầm thấp, đưa tay lau ớt dính trên khóe môi cô gái, đôi mắt đen láy dịu dàng.
Vân Đóa nhìn người chồng bận rộn nấu ăn cho cô gần như cả ngày, sau đó mới nhận ra rằng mình rất ngang ngược, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rất xấu hổ biết sai.
Cô giơ que lên bên miệng Lệ Kiêu, đút anh ăn thịt bò.
"Lần này em ăn, sau này sẽ không ăn nữa." Cô muốn ngang nhiên xông qua ôm anh, nhưng bụng to ôm không được tiện, "Anh nói đúng, phải chú ý vệ sinh..."
Lệ Kiêu nhìn cô thật sâu, một cánh tay cứng cáp vòng qua ôm người bên cạnh thật chặt, "Về sau muốn ăn thì anh làm cho em. Vân Đóa Đóa, em không cần nói lý với anh, lại càng không cần khách sáo với chồng, được chứ?"
Anh đưa tay lên xoa xoa bụng cô, giọng lại trầm thêm một chút, càng dịu dàng hơn,"Bởi vì chồng yêu em nhất. "
Đúng vậy, anh yêu cô nhất.
Không ai có thể vượt qua địa vị của Đóa cục cưng, ngay cả cục cưng trong bụng cô cũng không được.
**
Lúc Vân Đóa mang thai hơn bảy tháng, cô giáo Tiêu đã sinh non rồi, là bé gái.
Bé gái quá nhẹ nên trực tiếp đưa vào lồng kính. May mắn thay mọi phương diện khác đều tốt, ở trong lồng kính khá lên rất nhanh. Cô giáo Tiêu cực kỳ mệt nhọc nhưng ở bệnh viện tỉ mỉ điều dưỡng vài ngày cũng đã từ từ bình phục lại. Để đề phòng, trong tháng bà cũng ở tại phòng bệnh cao cấp, có chuyên gia chăm sóc.
Đã lớn tuổi mà vẫn có thêm con gái, tâm trạng của Lệ viện trưởng và cô giáo Tiêu ra sao cũng có thể đoán được. Vân Đóa cũng rất vui vẻ, cô nâng bụng thường xuyên đến bệnh viện thăm em gái. Nhìn em gái lớn lên từng ngày, ngón cái, cánh tay nhỏ càng ngày càng phát triển, không hiểu sao cô lại xúc động.
Có đôi khi nhìn em gái nhỏ cô cũng sẽ sờ sờ bụng mình, tưởng tượng sau khi cục cưng ra đời sẽ như thế nào...
Vốn dĩ Lệ Kiêu muốn có con gái, nhưng sau khi chứng kiến em gái anh đã đổi ý rồi.
Con gái khi còn bé thì ra là như vậy đó sao, còn nhỏ và yếu ớt hơn cả một con mèo con. Cái này cũng quá "dễ vỡ" rồi.
Đối mặt với lồng kính, người sắp làm bố khoa tay múa chân vài cái, trong lòng bắt đầu bối rối —— nếu thực sự muốn anh bế một bé gái như vậy thì chân tay nhất định sẽ luống cuống. Nuôi con gái còn hao tâm tổn trí nhiều hơn con trai à nha.
Nhưng anh đã có Vân Đóa Đóa giống như một cô con gái lớn rồi, đã thỏa mãn.
Vẫn nên sinh con trai đi. Khỏe mạnh, cứng rắn chống va đập.
Khi Vân Đóa chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là đến ngày dự sinh, Lệ Kiêu đã đình công toàn bộ để cùng vợ chờ sinh.
Người sắp làm mẹ trạng thái rất ổn. Thân thể cô vốn đã tốt rồi, hơn nữa kết hợp ăn uống và vận động, duy trì dáng người rất ổn, là điển hình của việc "mang thai chỉ lớn mỗi cái bụng". Hệt như trước lúc mang thai, làn da của Vân Đóa vẫn trắng trẻo, mềm mại đến khó tin, mọi người nói rằng chắc hẳn cô đang mang thai con gái.
Hôm nay, cả hai đến bệnh viện thăm em gái nhỏ. Lệ Kiêu đỡ vợ đi xuống thang máy, chậm rãi đi về hướng văn phòng viện trưởng.
"Anh Lệ Kiêu!"
Đôi vợ chồng dừng bước, Vân Đóa sửng sốt hai giây mới xoay người lại.
Anh...Lệ Kiêu..??
Vân Đóa quay đầu lại, trông thấy một cô gái đang đứng trước cửa phòng khám, tay gác lên tay nắm cửa. Ánh mắt của cô gái chuyển từ người đàn ông sang người phụ nữ mang thai, đôi mắt cong cong, nở nụ cười xinh đẹp.
"Hảo Hảo." Lệ Kiêu hất cằm về phía cô gái, mỉm cười ra hiệu, "Đến tìm chú Ngô à?"
Cô gái ngoan ngoãn "dạ" một tiếng, đôi mắt đen láy vẫn còn hơi tò mò dò xét Vân Đóa.
Lệ Kiêu chủ động giới thiệu: "Đây là vợ anh, Vân Đóa."
"Em video sườn xám của chị rồi nha!" Cô gái nói rất tự nhiên, tươi cười trong sáng.
Ánh mắt của cô ấy dời xuống bụng Vân Đóa, càng thêm vui vẻ, "Sắp sinh rồi sao? Chúc mừng chị nha!"
Vân Đóa cong đôi mắt màu hổ phách, hào phóng cảm ơn.
Lại nói mấy câu nữa, cô gái khoát khoát tay rời đi.
Lệ Kiêu quay đầu lại, trông thấy vợ đang nghiền ngẫm nhìn mình.
Cô nhẹ "chậc" một tiếng, giọng điệu kỳ lạ: "Anh Lệ Kiêu, sao em không biết anh còn có em gái tốt vậy nha?"
Lệ Kiêu: "..."
Lệ Kiêu chậm rãi liếm môi, rất thẳng thắn và tự giác, "Bố của Hảo Hảo là chủ nhiệm Ngô, chuyên gia phục hồi chức năng thể thao nổi tiếng, đồng thời cũng là bác sĩ phục hồi chức năng của anh. Lần trước em đi theo anh không phải đã chào chú ấy sao?"
Vân Đóa "Ah" một tiếng, nhớ ra.
"Chủ nhiệm Ngô thân với bố cho nên từ nhỏ con cái hai bên đã chơi cùng nhau, anh và Hảo Hảo cùng với anh em trai con bé, bọn anh lần lượt học chung một trường."
Vân Đóa gật đầu, kéo dài âm cuối nhẹ nhàng "Ah" thêm một tiếng nữa, "Thì ra là thanh mai trúc mã~ em hiểu..."
Lệ Kiêu:...
Hiểu cái rắm.
"Này Vân Đóa Đóa," Lệ Kiêu trầm giọng gọi vợ, anh đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cô, "Em có phải là bình giấm nhỏ không đấy?
Bình giấm chua hô "STOP", nghiêng mặt trượt khỏi tay anh, ngạo kiều bĩu môi.
Lệ Kiêu nhếch môi, cười có chút đắc ý.
Anh rất hưởng thụ cảm giác bị vợ ghen.
"Kết hôn sớm, chồng em ấy là một nghệ sĩ piano, họ còn có con luôn rồi đấy."
Mặt Vân Đóa giấm chua hòa hoãn, cái miệng nhỏ nhắn vẫn nhếch lên như cũ. Cô chua chát liếc nhìn chồng, "Vậy mà gọi anh là anh Lệ Kiêu..."
Lệ Kiêu: "..."
"Đó là khi còn bé đã gọi quen mà thôi." Lệ Kiêu kéo một ít tóc của dấm chua, đầu ngón tay đảo quanh quấn lại, "Nếu không thì em cũng gọi anh là anh đi?"
Vân Đóa kéo tóc mình lại, "Chả thèm!"
"Vậy gọi là gì?" Lệ Kiêu cong môi, cười lưu manh, "Gọi ba ba?"
Vân Đóa: "......"
Vân Đóa cạn lời nhìn người đàn ông, đưa một ngón tay chỉ bụng mình, "Lệ Kiêu, con yêu của anh đang nghe đây này, anh giáo dục trước khi sinh kiểu gì thế!"
Lệ Kiêu nở nụ cười, đôi mắt đen láy đầy ẩn ý nhìn cô, "Cũng không phải là em chưa từng gọi."
Vân Đóa ngơ ngác một chút rồi mới nhớ tới một ít khoảnh khắc vừa thẹn vừa quẫn bách, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ lên.
"Anh——" phụ nữ có thai thẹn quá hoá giận, giơ chân muốn đá chồng, "Sao lại ghét anh vậy cơ chứ!"
Chân vừa bắt đầu giơ lên..., động tác mạnh của Vân Đóa ngừng trên không trung. Cô khẽ "Ah" một tiếng, vội vàng đưa hai tay ôm bụng.
Nụ cười của Lệ Kiêu cứng đờ, sắc mặt thay đổi ngay lập tức. Anh phản ứng cực nhanh, tiến lên một bước ôm vợ vào lòng.
"Vân Đóa Đóa?" Anh sốt ruột nói, một bên nhìn bụng cô, "Em làm sao vậy?"
"Chồng ơi, em..." Đôi mắt màu hổ phách của Vân Đóa lộ ra vẻ hoảng sợ, "Hình như em sắp sinh rồi!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hôm nay Kiêu ca Đóa muội đã gặp Hảo Hảo rồi nha~
Bạn trẻ Ngô Tiễn Hảo bày tỏ: Thật trùng hợp phải không, nghệ sĩ piano nhà tôi cũng vì câu "anh Lệ Kiêu" mà chấn động đổ dấm chua đấy:)
- --------------------------------------------------------
Trước bộ này thì tác giả có bộ "Hảo Hảo lại làm anh đau", nam chính là thiên tài piano "Đơn Tất Bạch", ngọt sủng lắmmm~~~
Lệ Kiêu đã quên mình đã về nhà như thế nào. Đầu óc mơ màng không kịp phản ứng.
Tin mẹ mang thai thậm chí còn làm anh bất ngờ hơn so với vợ.
Quả thực là khiếp sợ đến muốn nổ tung:)
Cho nên, anh không chỉ sắp làm bố mà còn làm anh trai hả? Đến tuổi làm cha mà còn để anh trở thành anh trai sao?!
Đương nhiên, tâm trạng của người vừa là ông vừa là bố - Lệ viện trưởng còn phức tạp hơn con trai mình.
Mới đầu ông không muốn muốn đứa bé này.
Bởi vì sức khỏe của cô giáo Tiêu không tốt, sinh Lệ Kiêu lúc mới ngoài hai mươi tuổi đã phải chịu nhiều khổ cực, huống chi hiện tại. Mặc dù bệnh viện tư nhân có trang thiết bị công nghệ y tế hạng nhất, nhưng tuổi của sản phụ thì ai cũng không thể đánh cược mà nói không nguy hiểm.
Lệ viện trưởng không muốn vợ mạo hiểm. Dù sao thì vợ mới là chân ái con cái là ngoài ý muốn, ông không thể chấp nhận một chút nguy hiểm nào.
Nhưng cô giáo Tiêu muốn sinh. Tuy nói là mang thai ngoài ý muốn nhưng bà vui vẻ cũng là sự thật. Cho nên khi Lệ viện trưởng bày tỏ ý không muốn đứa bé này cô giáo Tiêu đã giận dỗi thất vọng, không nói hai lời đã đuổi chồng ra khỏi phòng ngủ.
Lệ viện trưởng buồn khổ mất ngủ ngồi ngẩn người ở phòng khách, kết quả lại nhận được tin vui mình sắp làm ông nội.
Lệ Kiêu trở về nói tin tức này cho Vân Đóa, ngược lại Vân Đóa rất hưng phấn, "Tốt lắm! Mẹ và em ở cùng một chỗ, em mang thai có bạn rồi!"
Lệ Kiêu: "?"
Anh biết con gái đi WC cũng muốn tay cầm tay cùng một chỗ, nhưng dù thế nào đi nữa thì sao mang thai mà cũng phải muốn có bạn vậy?
Vân Đóa vỗ về cái bụng vẫn bằng phẳng của cô, "Thật tốt quá, ngay sau khi đứa bé ra đời, con sẽ có một người bạn nhỏ, hai người có thể cùng nhau lớn lên.
Lệ Kiêu áp tay lên mu bàn tay Vân Đóa, "Anh thấy cục cưng của chúng ta chắc không muốn lớn lên cùng cô hay chú đâu."
Anh tạm ngừng, thần sắc phức tạp, "Hơn nữa có khi cô hay chú còn nhỏ hơn mình nữa đấy."
Con ơi là con, muốn trách thì trách ông nội con rất có năng lực:)
Vân Đóa: "..."
Vân Đóa: "Mẹ khỏe không? Mẹ cảm thấy thế nào?"
Lệ Kiêu lắc đầu, "Không gặp. Mẹ đang giận bố anh, hình như bố... không muốn đứa bé cho lắm."
Vân Đóa kinh ngạc "Ah" một tiếng, rất nhanh đã kịp phản ứng lại là vì sao. Cô nâng cằm lên, hơi bĩu môi.
"Nhưng nhất định mẹ sẽ muốn." Vân Đóa buộc chặt cánh tay, tư thế ôm lấy bụng mình che chở, "Chẳng có người mẹ nào nhẫn tâm không muốn con của mình cả..."
Mặc dù lúc biết mình mang thai rất sợ, nhưng khi bình tĩnh trở lại trong lòng Vân Đóa lại nóng hầm hập. Chồi non gieo vào bụng giống như cũng tràn đầy theo. Cô vô thức muốn bảo vệ đứa con trong bụng, cũng vô thức yêu thương con—— đại khái đây là bản năng của người mẹ.
Lệ Kiêu đưa tay sờ con yêu cách qua bụng vợ, nghĩ đến đứa em tương lai đang trong bụng mẹ, anh chợt thấy không được ổn cho lắm.
"Ngày mai chúng ta cùng đến nhà bố mẹ xem hai người nói như thế nào."
Thực ra, trước khi con trai và con dâu trở về, Lệ viện trưởng và cô giáo Tiêu đã quyết định giữ lại rồi.
Lệ viện trưởng không lay chuyển được vợ—— cái này dù sao cũng là con của ông và người ông yêu.
Còn nữa, đêm đó lúc ông nhìn thấy Lệ kiêu đi vào phòng khách, phút chốc đã hoảng hốt —— không biết tại sao từng hình ảnh của Lệ Kiêu khi còn bé thoáng cái hiện ra.
Ông nhìn người con trai ưu tú cao lớn cường tráng trước mặt, đột nhiên cảm thấy nếu có thể nuôi thêm một người con trai như vậy nữa thì tốt biết mấy.
Bây giờ đã có quyết định rồi thì nhất định viện trưởng sẽ chăm sóc cho vợ mọi phương diện, dù sao trong tay ông cũng có rất nhiều tài nguyên và bác sĩ.
Sau khi biết Lệ viện trưởng làm ông nội và bố cùng lúc, cũng không ít người trêu chọc ông, đều nói ông bảo đao không mòn. Lệ viện trưởng phải nở một nụ cười xấu hổ nhưng lịch sự. =)))
Vì để tiện cho cô giáo Tiêu, Lệ viện trưởng dứt khoát lắp đặt thiết bị trong nhà, làm phòng kiểm tra rất chuyên nghiệp, bác sĩ sẽ trực tiếp khám cho thai phụ tại nhà. Ngoài ra mỗi ngày còn có chuyên gia dinh dưỡng, vận động đến nhà để chăm sóc cho bà bầu có tuổi.
Đương nhiên, Lệ viện trưởng cũng không quên con dâu, cô giáo Tiêu có cái gì thì Vân Đóa cũng có một phần. Kỳ nghỉ hè đến, Vân Đóa dứt khoát đến ở nhà mẹ chồng dưỡng thai. Mẹ chồng con dâu kết bạn cũng thật vui vẻ.
Có một sự khác biệt giữa phụ nữ trẻ mang thai và phụ nữ mang thai có tuổi. Trạng thái của Vân Đóa tốt hơn cô giáo Tiêu nhiều, tuy nhìn vẻ ngoài cô mềm mại nhỏ nhắn nhưng sức khoẻ lại tốt, bác sĩ khám cũng khen cô mang thai rất khá. Vân Đóa ăn ngon ngủ ngon, còn thường xuyên đi theo huấn luyện viên tập yoga, tâm tình và trạng thái tốt vô cùng.
Cô giáo Tiêu lại vất vả rất nhiều. Bà phản ứng rất dữ dội, ngày nào cũng nôn mửa, cả người gầy rộc đi bằng mắt thường cũng có thể thấy được, Vân Đóa nhìn mà đau lòng.
"Xem ra vẫn là cháu của mẹ nghe lời." Cô giáo Tiêu nhìn bụng Vân Đóa rồi lại vỗ xuống bụng mình, "Con cũng nghe lời chút đi nhé, không đau lòng cho mẹ già của con à."
Vân Đóa đưa cốc nước cho mẹ, "Mẹ, lúc trước mang thai Lệ Kiêu cũng như vậy sao?"
Cô giáo Tiêu lắc đầu bất đắc dĩ, "Lúc mang thai Lệ Kiêu càng khổ cực hơn. Khi đó nó rất lì lợm, ban ngày để mẹ nôn cả một ngày, đến buổi tối lại bắt đầu nhảy disco trong bụng, mẹ ngủ không được ah. Lúc ấy bố con nói, nhất định là đứa bé tinh lực tràn đầy..."
Vân Đóa thầm nghĩ, có thể không sao, đúng thật là tinh lực quá tràn đầy đi chứ:)
Cô giáo Tiêu gật gật đầu, chạm nhẹ bụng mình, "Thế này so với anh trai thì đỡ lo hơn một chút, cũng không uổng công mẹ dốc sức liều mạng muốn sinh."
Bà hơi ngừng rồi nở nụ cười, "Vân Đóa, thành thật mà nói thì con cũng thấy mẹ cố ý muốn sinh đứa bé này là rất không sáng suốt?"
Vân Đóa lập tức lắc đầu, "Đây không phải là vấn đề lý trí. Theo tình cảm mà nói, không có người mẹ nào tình nguyện bỏ con của mình cả. Thật ra ban đầu nghe nói bố có băn khoăn, con và Lệ Kiêu còn muốn khích lệ một chút nữa đấy ạ..."
Cô giáo Tiêu hài lòng, có chút cảm động, bà vỗ vỗ tay con dâu, "Thật ra mẹ vẫn muốn có thêm một đứa, sau khi sinh Lệ Kiêu vẫn luôn không có. Mẹ đã bốn mươi lăm rồi, bây giờ có ở tuổi này thì nhất định là ý trời."
"Chúng ta đã quyết định sinh đứa bé này ra vậy thì nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm. Tuy chúng ta lớn tuổi, nhưng yên tâm sẽ không cho tạo áp lực gánh nặng cho hai con..."
"Mẹ, sao lại nói mấy lời này." Vân Đóa nở nụ cười, "Có áp lực gánh nặng gì đâu ạ, cũng không phải chúng ta nuôi không nổi. Hơn nữa đều là người một nhà, con và Lệ Kiêu cũng thương em trai/em gái nhỏ."
Cô yêu Lệ Kiêu. Bố mẹ chồng cũng rất yêu thương và đối xử tốt với cô, đã hơn một năm, Vân Đóa rất có cảm giác thân thuộc với bố mẹ chồng và gia đình họ Lệ—— cô thấy mình không phải là gả về mà giống như một phần của gia đình này vậy.
Yêu ai yêu cả đường đi, Vân Đóa cũng thật sự yêu thích đứa em nhỏ chưa gặp mặt này. Bây giờ cô và Lệ Kiêu mua đồ dùng em bé đều mua hai phần, không biết trai hay gái vậy thì mua vàng nhạt xám nhạt, cái loại này thì em bé nào cũng có thể dùng.
Cô giáo Tiêu sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con dâu, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên con trai bà không nhìn lầm người.
"Đúng vậy, chúng ta là người một nhà." Cô giáo Tiêu vỗ vỗ bụng mình, nói với đứa nhỏ: "Bé con, con có nghe không? Anh trai và chị dâu cũng rất thích con, rất nhiều người yêu mến như vậy thì ngoan ngoãn đấy! "
"Đúng vậy nha bé con." Vân Đóa bắt đầu lôi kéo đồng minh tương lai, "Chị dâu càng thương em hơn, chờ em ra ngoài thì phải đứng về phe chị, lúc anh trai em bắt nạt chị thì em phải giúp đấy nhé!"
**
Sau khi đi học lại, Vân Đóa rời nhà bố mẹ chồng để trở về chung cư. Cô giáo Tiêu nôn oẹ càng ngày càng nghiêm trọng, không muốn ảnh hưởng đến con dâu dưỡng thai nên nhờ chuyên gia dinh dưỡng và huấn luyện viên yoga chăm sóc cho Vân Đóa.
So với cô giáo Tiêu thì bé con của Vân Đóa nghe lời đến không thể tưởng tượng nổi.
Cô hầu như không cảm thấy khó chịu và đã bắt đầu đi học lại. Thời tiết chuyển lạnh phải mặc nhiều lớp hơn nên chẳng ai thấy vợ của quyền vương đã lên chức mẹ bầu. Vì mang thai nên ngược lại sinh hoạt càng phong phú, hết giờ học lại đọc sách nuôi dạy con và tập yoga với cô giáo, cuộc sống gia đình yên ổn và rất tự tại.
Nhắc tới cũng thú vị, rõ ràng trong bụng có bé con nhưng Vân Đóa lại cảm thấy an tâm và thoải mái hơn trước. Lúc Lệ Kiêu huấn luyện xong gọi điện thoại hỏi cô ở một mình có sợ không, có cảm thấy buồn chán không, Vân Đóa sẽ luôn ôm bụng cười hài lòng.
"Không có nha, có cục cưng ở cùng em đây này!"
Đến sáu tháng, Vân Đóa mới bắt đầu lộ ra việc mang thai. Lệ Kiêu cũng chính thức thông báo trên Weibo, bức ảnh được đăng tải là một chiếc găng tay đấm bốc mini, với dòng chữ:
【 bố mẹ đang đợi con [❤️]】
Những bình luận bên dưới đều là những lời chúc phúc và mong chờ em bé. Cũng có fans sớm đã đoán được có tin vui, vì dù sao vợ quyền vương hay băng tay cho chồng đã lâu không thấy lộ diện.
Cơ thể của Vân Đóa dần dần trở nên nặng nề hơn. Vẫn không có phản ứng gì quá lớn, nhưng đột nhiên cô trở nên rất thích ăn.
Bác sĩ nói không cần ăn kiêng, muốn ăn cái gì thì ăn nhưng chỉ cần chú ý vệ sinh, số lượng vừa phải là tốt rồi.
Trọng điểm của Vân Đóa là "muốn ăn cái gì ăn", còn trọng điểm của Lệ kiêu lại là "chú ý vệ sinh", vì vậy vào một buổi trời xế chiều, hai người đã cãi nhau.
"Bác sĩ nói muốn ăn cái gì cũng được, anh đưa cho em!" Vân Đóa mếu máo nói, một bên lại mở một bàn tay nhỏ bé đưa về phía chồng như đòi nợ.
"Không được." Giọng điệu của Lệ Kiêu nhu hòa, nhưng tay cầm điện thoại lại giơ cao, nhất quyết không cho vợ đặt món.
"Không ăn thức ăn bên ngoài được không nào? Đồ nướng như vậy cơ bản là không đảm bảo vệ sinh. Cục cưng nghe lời đi."
"Ngẫu nhiên ăn một lần thì không có chuyện đâu mà." Vân Đóa bĩu môi, đáng thương xòe tay bắt đầu làm nũng, "Thật ra không phải cục cưng muốn ăn."
Cô vỗ vỗ lên bụng mình, "Là cục cưng này muốn ăn..."
Lệ Kiêu nở nụ cười ra vẻ dễ thương với vợ, anh vuốt vuốt đỉnh đầu cô gái đáng thương, "Ngày mai để chuyên gia dinh dưỡng nấu cho hai cục cưng, muốn ăn gì thì ăn. Hay là đến nhà hàng đảm bảo vệ sinh được không nào?"
Vân Đóa bĩu môi hừ một tiếng, ôm bụng đi đến góc sô pha.
Cô chỉ muốn ăn thịt xiên nướng thôi mà sao lại khó vậy chứ!
Gần đây cô cứ như thế, muốn ăn mà ăn không được, vậy thì thật là khó chịu, ngủ không yên!
Người đàn ông này không hiểu nỗi khổ mang thai chút nào!
Vân Đóa sụt sịt, đột nhiên có suy nghĩ, "Lệ Kiêu, em cảm thấy anh không yêu em nữa rồi."
Lệ Kiêu: "......"
Vân Đóa nói xong, vành mắt còn đỏ lên, "Em mang thai con yêu của anh mà ngay cả thịt anh cũng không cho em ăn, anh..."
Lệ Kiêu cười thầm.
Không biết có phải là vấn đề kích thích hormone hay không mà gần đây cô vợ nhỏ của anh drama hơn không ít. Có đôi khi nổi hứng còn tán tỉnh trêu chọc, muốn cùng anh làm một cái.
Vợ mang thai thì nội tiết tố của đàn ông cũng bị kích thích chăng?
Nếu không thì tại sao anh lại cảm thấy Vân Đóa Đóa phình bụng càng đáng yêu hơn.
Vô cùng đáng yêu.
Lệ Kiêu cong môi đi qua, dùng ngón trỏ gãi cái bụng căng phồng lên của bé đáng yêu.
Vân Đóa linh hoạt quay người, hai tay ôm bụng càng chặt, cúi đầu bắt đầu lầm bầm với bụng mình: "Cục cưng, con xem bố con..."
Vẻ mặt cô thê thảm, "Bố con bắt nạt mẹ! Chờ con ra ngoài thì phải làm chỗ dựa cho mẹ đấy!"
Lệ Kiêu liếm môi, bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, "Vợ, em dưỡng thai như vậy không được nha, em đây là đang chia rẽ gia đình chúng ta."
Vân Đóa vặn vai, đỏng đảnh bỏ qua bàn tay lấy lòng của chồng, cô tiếp tục biểu diễn, "YAA.A.A.. cục cưng cử động! Con đồng ý mà đúng không? Cục cưng nghe lời quá đi!"
Lệ Kiêu vò mái tóc ngắn, ở tại chỗ suy nghĩ giây lát rồi cầm áo khoác đi về phía cửa.
Vân Đóa không diễn nữa, vội vàng lớn tiếng: "Anh đi đâu đó?"
Người đàn ông quay đầu lại cho cô một ánh mắt "em nói xem", "Chuẩn bị thịt nướng cho em ăn!"
Không phải cô muốn ăn thịt.
Rõ ràng là ăn anh:)
Lệ Kiêu không đi mua thịt nướng, mà là mua một đống dụng cụ và nguyên liệu nướng thịt. Bếp lò, vỉ nướng, nguyên liệu, đồ gia vị vân...vân, đợi một tý. Từ trước đến nay anh chưa vào bếp bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên vì vợ yêu ham ăn.
Thịt nướng mãi đến tối mới xong, tuy hơi chậm nhưng tuyệt đối đảm bảo vệ sinh, hương vị thơm ngon bất ngờ.
Vân Đóa rầm rầm ăn hết một đống que lớn, miệng nhỏ nhắn phồng lên, ăn không hề thục nữ.
Một mặt Lệ Kiêu nướng thịt cho cô, một mặt chọc chọc hai má phình lên của vợ, "Vân Đóa Đóa, em lặp lại lần nữa đi, anh có yêu em không?"
Phụ nữ có thai ăn no rồi cũng rất dễ nói chuyện, cô híp mắt gật đầu như gà mổ thóc, mắt hạnh sáng ngời, "Chồng yêu em nhất!"
Lệ Kiêu nở nụ cười trầm thấp, đưa tay lau ớt dính trên khóe môi cô gái, đôi mắt đen láy dịu dàng.
Vân Đóa nhìn người chồng bận rộn nấu ăn cho cô gần như cả ngày, sau đó mới nhận ra rằng mình rất ngang ngược, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rất xấu hổ biết sai.
Cô giơ que lên bên miệng Lệ Kiêu, đút anh ăn thịt bò.
"Lần này em ăn, sau này sẽ không ăn nữa." Cô muốn ngang nhiên xông qua ôm anh, nhưng bụng to ôm không được tiện, "Anh nói đúng, phải chú ý vệ sinh..."
Lệ Kiêu nhìn cô thật sâu, một cánh tay cứng cáp vòng qua ôm người bên cạnh thật chặt, "Về sau muốn ăn thì anh làm cho em. Vân Đóa Đóa, em không cần nói lý với anh, lại càng không cần khách sáo với chồng, được chứ?"
Anh đưa tay lên xoa xoa bụng cô, giọng lại trầm thêm một chút, càng dịu dàng hơn,"Bởi vì chồng yêu em nhất. "
Đúng vậy, anh yêu cô nhất.
Không ai có thể vượt qua địa vị của Đóa cục cưng, ngay cả cục cưng trong bụng cô cũng không được.
**
Lúc Vân Đóa mang thai hơn bảy tháng, cô giáo Tiêu đã sinh non rồi, là bé gái.
Bé gái quá nhẹ nên trực tiếp đưa vào lồng kính. May mắn thay mọi phương diện khác đều tốt, ở trong lồng kính khá lên rất nhanh. Cô giáo Tiêu cực kỳ mệt nhọc nhưng ở bệnh viện tỉ mỉ điều dưỡng vài ngày cũng đã từ từ bình phục lại. Để đề phòng, trong tháng bà cũng ở tại phòng bệnh cao cấp, có chuyên gia chăm sóc.
Đã lớn tuổi mà vẫn có thêm con gái, tâm trạng của Lệ viện trưởng và cô giáo Tiêu ra sao cũng có thể đoán được. Vân Đóa cũng rất vui vẻ, cô nâng bụng thường xuyên đến bệnh viện thăm em gái. Nhìn em gái lớn lên từng ngày, ngón cái, cánh tay nhỏ càng ngày càng phát triển, không hiểu sao cô lại xúc động.
Có đôi khi nhìn em gái nhỏ cô cũng sẽ sờ sờ bụng mình, tưởng tượng sau khi cục cưng ra đời sẽ như thế nào...
Vốn dĩ Lệ Kiêu muốn có con gái, nhưng sau khi chứng kiến em gái anh đã đổi ý rồi.
Con gái khi còn bé thì ra là như vậy đó sao, còn nhỏ và yếu ớt hơn cả một con mèo con. Cái này cũng quá "dễ vỡ" rồi.
Đối mặt với lồng kính, người sắp làm bố khoa tay múa chân vài cái, trong lòng bắt đầu bối rối —— nếu thực sự muốn anh bế một bé gái như vậy thì chân tay nhất định sẽ luống cuống. Nuôi con gái còn hao tâm tổn trí nhiều hơn con trai à nha.
Nhưng anh đã có Vân Đóa Đóa giống như một cô con gái lớn rồi, đã thỏa mãn.
Vẫn nên sinh con trai đi. Khỏe mạnh, cứng rắn chống va đập.
Khi Vân Đóa chỉ còn chưa đầy hai tuần nữa là đến ngày dự sinh, Lệ Kiêu đã đình công toàn bộ để cùng vợ chờ sinh.
Người sắp làm mẹ trạng thái rất ổn. Thân thể cô vốn đã tốt rồi, hơn nữa kết hợp ăn uống và vận động, duy trì dáng người rất ổn, là điển hình của việc "mang thai chỉ lớn mỗi cái bụng". Hệt như trước lúc mang thai, làn da của Vân Đóa vẫn trắng trẻo, mềm mại đến khó tin, mọi người nói rằng chắc hẳn cô đang mang thai con gái.
Hôm nay, cả hai đến bệnh viện thăm em gái nhỏ. Lệ Kiêu đỡ vợ đi xuống thang máy, chậm rãi đi về hướng văn phòng viện trưởng.
"Anh Lệ Kiêu!"
Đôi vợ chồng dừng bước, Vân Đóa sửng sốt hai giây mới xoay người lại.
Anh...Lệ Kiêu..??
Vân Đóa quay đầu lại, trông thấy một cô gái đang đứng trước cửa phòng khám, tay gác lên tay nắm cửa. Ánh mắt của cô gái chuyển từ người đàn ông sang người phụ nữ mang thai, đôi mắt cong cong, nở nụ cười xinh đẹp.
"Hảo Hảo." Lệ Kiêu hất cằm về phía cô gái, mỉm cười ra hiệu, "Đến tìm chú Ngô à?"
Cô gái ngoan ngoãn "dạ" một tiếng, đôi mắt đen láy vẫn còn hơi tò mò dò xét Vân Đóa.
Lệ Kiêu chủ động giới thiệu: "Đây là vợ anh, Vân Đóa."
"Em video sườn xám của chị rồi nha!" Cô gái nói rất tự nhiên, tươi cười trong sáng.
Ánh mắt của cô ấy dời xuống bụng Vân Đóa, càng thêm vui vẻ, "Sắp sinh rồi sao? Chúc mừng chị nha!"
Vân Đóa cong đôi mắt màu hổ phách, hào phóng cảm ơn.
Lại nói mấy câu nữa, cô gái khoát khoát tay rời đi.
Lệ Kiêu quay đầu lại, trông thấy vợ đang nghiền ngẫm nhìn mình.
Cô nhẹ "chậc" một tiếng, giọng điệu kỳ lạ: "Anh Lệ Kiêu, sao em không biết anh còn có em gái tốt vậy nha?"
Lệ Kiêu: "..."
Lệ Kiêu chậm rãi liếm môi, rất thẳng thắn và tự giác, "Bố của Hảo Hảo là chủ nhiệm Ngô, chuyên gia phục hồi chức năng thể thao nổi tiếng, đồng thời cũng là bác sĩ phục hồi chức năng của anh. Lần trước em đi theo anh không phải đã chào chú ấy sao?"
Vân Đóa "Ah" một tiếng, nhớ ra.
"Chủ nhiệm Ngô thân với bố cho nên từ nhỏ con cái hai bên đã chơi cùng nhau, anh và Hảo Hảo cùng với anh em trai con bé, bọn anh lần lượt học chung một trường."
Vân Đóa gật đầu, kéo dài âm cuối nhẹ nhàng "Ah" thêm một tiếng nữa, "Thì ra là thanh mai trúc mã~ em hiểu..."
Lệ Kiêu:...
Hiểu cái rắm.
"Này Vân Đóa Đóa," Lệ Kiêu trầm giọng gọi vợ, anh đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cô, "Em có phải là bình giấm nhỏ không đấy?
Bình giấm chua hô "STOP", nghiêng mặt trượt khỏi tay anh, ngạo kiều bĩu môi.
Lệ Kiêu nhếch môi, cười có chút đắc ý.
Anh rất hưởng thụ cảm giác bị vợ ghen.
"Kết hôn sớm, chồng em ấy là một nghệ sĩ piano, họ còn có con luôn rồi đấy."
Mặt Vân Đóa giấm chua hòa hoãn, cái miệng nhỏ nhắn vẫn nhếch lên như cũ. Cô chua chát liếc nhìn chồng, "Vậy mà gọi anh là anh Lệ Kiêu..."
Lệ Kiêu: "..."
"Đó là khi còn bé đã gọi quen mà thôi." Lệ Kiêu kéo một ít tóc của dấm chua, đầu ngón tay đảo quanh quấn lại, "Nếu không thì em cũng gọi anh là anh đi?"
Vân Đóa kéo tóc mình lại, "Chả thèm!"
"Vậy gọi là gì?" Lệ Kiêu cong môi, cười lưu manh, "Gọi ba ba?"
Vân Đóa: "......"
Vân Đóa cạn lời nhìn người đàn ông, đưa một ngón tay chỉ bụng mình, "Lệ Kiêu, con yêu của anh đang nghe đây này, anh giáo dục trước khi sinh kiểu gì thế!"
Lệ Kiêu nở nụ cười, đôi mắt đen láy đầy ẩn ý nhìn cô, "Cũng không phải là em chưa từng gọi."
Vân Đóa ngơ ngác một chút rồi mới nhớ tới một ít khoảnh khắc vừa thẹn vừa quẫn bách, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ lên.
"Anh——" phụ nữ có thai thẹn quá hoá giận, giơ chân muốn đá chồng, "Sao lại ghét anh vậy cơ chứ!"
Chân vừa bắt đầu giơ lên..., động tác mạnh của Vân Đóa ngừng trên không trung. Cô khẽ "Ah" một tiếng, vội vàng đưa hai tay ôm bụng.
Nụ cười của Lệ Kiêu cứng đờ, sắc mặt thay đổi ngay lập tức. Anh phản ứng cực nhanh, tiến lên một bước ôm vợ vào lòng.
"Vân Đóa Đóa?" Anh sốt ruột nói, một bên nhìn bụng cô, "Em làm sao vậy?"
"Chồng ơi, em..." Đôi mắt màu hổ phách của Vân Đóa lộ ra vẻ hoảng sợ, "Hình như em sắp sinh rồi!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hôm nay Kiêu ca Đóa muội đã gặp Hảo Hảo rồi nha~
Bạn trẻ Ngô Tiễn Hảo bày tỏ: Thật trùng hợp phải không, nghệ sĩ piano nhà tôi cũng vì câu "anh Lệ Kiêu" mà chấn động đổ dấm chua đấy:)
- --------------------------------------------------------
Trước bộ này thì tác giả có bộ "Hảo Hảo lại làm anh đau", nam chính là thiên tài piano "Đơn Tất Bạch", ngọt sủng lắmmm~~~
Danh sách chương