Tiểu Đông làm sao có thể nghi ngờ khì chỉ sau hai lượt dịch chuyển như vậy một ngọn tháp sừng sững liền xuất hiện ngay phía trước.
Cùng với việc nhìn thấy ngọn tháp, Tiểu Đông cũng đồng thời nhìn thấy một vóc dáng cao to với chòm râu bạc trắng lộ rõ dưới trời đêm!
Tiểu Đông chưa kịp lên tiếng thì...
- Thất phu! Đỡ!
Vù... Vù...
Một luồng cuồng phong cực kỳ mãnh hệt đột nhiên xuất hiện từ hữu thủ đang xô ra của nhân vật kia, lao ầm ầm vào Tiểu Đông.
Quá bất ngờ, Tiểu Đông chỉ kịp há miệng kêu lên ngắn ngủi :
- Lão trượng...
Ào... Ào...
Ầm!
Hự!
Cả một bầu trời như đổ ụp vào người Tiểu Đông khiến đôi mắt nó bỗng hoa lên và toàn thân như bị vỡ tung thành nghìn mảnh vụn!
* * * * *
Sự đau nhức tan dần, thay vào đó là sự nhộn nhạo khó chịu càng lúc càng tăng dần khiến Tiểu Đông phải choàng tỉnh!
Đối diện với Tiểu Đông là một khuôn mặt già nua, nhăn nheo và cứ mờ mờ ảo ảo rồi lại chập chờn ẩn hiện như bóng một u linh khiến nó phải há miệng định kêu lên :
- Oẹ!
Nó định kêu nhưng không ngờ từ miệng nó lại thổ ra một ngụm huyết tanh hôi!
Còn đang kinh ngạc, Tiểu Đông bỗng nghe có tiếng phát thoại :
- Thổ huyết được là tốt rồi! Hài tử! Nếu ngươi hãy còn cảm thấy khó chịu, nôn được nữa thì cứ nôn! Đừng nén lại e hậu họa khó lường!
Cái gì là tốt rồi? Cái gì là hậu họa khó lường? Tiểu Đông không những không hiểu mà còn nhận thức được rằng nó đang nằm dài trên nền đá lạnh và bóng hình mờ ảo kia chính là lão nhân có chòm râu bạc đã từng tung ra một luồng cuồng phong khiến nó phải kinh tâm tán đởm!
Không cần biết lão nhân đang làm gì cho nó, nó lật đật nhóng người ngồi lên và lại há miệng...
Lão nhân nọ đoán được điều nó định làm bèn đưa tay chận lại!
- Oẹ...! ọe...!
Lần thứ hai, lúc Tiểu Đông định mở miệng lên tiếng lại phải thổ huyết ra thay cho lời nói!
Và lần này, do lão nhân vì chận nó lại, không cho ngồi lên, lão nhân phải khom sát người xuống khá gần nó! Hai lượt thổ huyết của nó lập tức bắn xối xả vào mặt, vào y phục của lão nhân!
Thoáng ân hận vì điều này, Tiểu Đông chưa kịp nói thì lão nhân nọ dành nói trước :
- Hay lắm! Lần này hài tử ngươi mới thật sự thoát nạn!Phì...! Nếu lão phu không kịp thu bớt kình lực về, nếu lão phu không nhanh tay truyền lực cho ngươi, hài tử, ngươi mà chết đi, lão phu sẽ phải ân hận suốt đời.
Thu kình? Truyền lực? Chết? Dù Tiểu Đông không thể hiểu rõ những ngữ nghĩa lạ tai này, nhưng nó cũng hiểu rằng: việc lão nhân tung cuồng phong mãnh liệt vào nó chỉ là một hành vi lầm lẫn! Và vì lầm lẫn, lão nhân đang tìm cách vãn hồi sinh mạng, không để cho nó phải chết! Bằng không, lão nhân nọ sẽ phải ân hận suốt đời!
- “Rốt cuộc, ta nên mang ơn lão hay phải oán hận lão?”
Như đọc được ý nghĩ của nó lão nhân chợt hỏi :
- Hài tử là ai? Gia thế ra sao? Vì sao lại bất ngờ xuất hiện ở nơi này? Vì lầm hài tử với hung đồ, suýt nữa lão phu đã giết lầm hài tử rồi!
Tiểu Đông thận trọng mở miệng. Nó sợ lần này nó lại thổ huyết nữa, nên có phần đề phòng! Nào ngờ, nó phát thoại dễ dàng :
- Lão trượng có phải là Viện chủ Dĩ An viện? Nhìn nó một cách kinh ngạc, lão nhân đáp :
- Chính là lão phu? Sao hài tử biết?
Nó lại hỏi :
- Lão trượng ở đây, có phải đang bị trận đồ nơi này giam giữ không?
Lão nhân càng thêm kinh ngạc :
- Đúng rồi 1 Bằng cách nào hài tử biết?
Tiểu Đông vờ thản nhiên :
- Lão trượng đã có ân cứu mạng, tiểu sinh muốn đáp lại bằng cách đưa lão trượng ra ngoài! Lão trượng nghĩ sao?
Nhìn sững vào Tiểu Đông, lão nhân hỏi thật chậm rãi :
- Hài tử am tường trận đồ này ư? Làm sao hài tử biết?
Không thể thẳng thừng giải thích như nhân vật kia đã thổ lộ Tiểu Đông đành phái tìm cách giải thích :
- Trong một lần tình cờ tiểu sinh có trông thấy một bức họa và bức hoạ đó chính là Họa Tháp Đồ! Qua đó tiểu sinh biết cách xuất nhập trận đồ này!
Nửa tin nửa ngờ, lão nhân hỏi :
- Cứ cho là đúng, vậy danh xưng của trận đồ là gì, hài tử biết không?
Nó đáp, nhưng trong bụng cười thầm :
- Là U Minh Hỗn Mang trận!
Càng thêm nghi hoặc, lão nhân tiếp tục hỏi :
- Trong Họa Tháp Đồ có vẽ những gì?
Nếu nhờ việc lén nghe trước đó, Tiểu Đông có thể nêu đích danh của trận đồ thì lần này, nó càng ung dung khi phải nói lại từng chi tiết trên bức Họa Tháp Đồ cho lão nhân nghe! Vì chính nó đã từng có và đã từng nhìn thật kỹ Họa Tháp Đồ thật sự?
Không biết lão nhân nghe mà có hiểu được gì không, chỉ biết rằng càng nghe lão nhân càng kinh ngạc!
Vì suy cho cùng, nếu là bịa thì Tiểu Đông không thể nói một cách thông suốt như vậy?
Do đó, khi Tiểu Đông phác họa xong Họa Tháp Đồ, lão nhân sau một lúc ngẫm nghĩ liền bảo :
- Rất có thể đây là dịp may cho lão phu cũng nên! Được! Để phòng bất trắc, vì nơi này đã từng xuất hiện một nhân vật khá thần bí, hài tử hãy ngồi yên, chờ lão phu một lúc đã!
Tiểu Đông những tưởng khi nghe xong lão nhân phải mừng rỡ và vội vàng cùng nó thoát trận mới đúng! Nào ngờ, lão nhân không những không đi ngay mà còn có ý chần chờ như vậy, chẳng phải nó đã sai lời với nhân vật kia sao?
Nó tỏ vẻ lo lắng :
- Lão trượng định làm gì mà không đi ngay?
Lão nhân cười nhẹ :
- Lão phu cần tọa công để phục hồi chân nguyên nội lực! Hài tử có biết, để cứu vãn sinh mạng cho hài tử, lão phu vừa phải hao tổn chân nguyên vừa không được ngơi nghỉ đã ba ngày ba đêm sao?
Nó thật sự kinh ngạc :
- Đã lâu đến thế ư?
Lão nhân gật đầu bảo nó :
- Bình sinh lão phu chưa từng nói dối ai, dù chỉ là nửa lời! Hài tử nghe đây, đang khi lão phu tọa công, rất kiêng kỵ những sự kinh động! Hài tử hãy gắng ngồi cho thật yên, được không?
Không biết thì thôi, một khi đã biết lão nhân đã phải hao phí nhiều tâm lực để cứu mạng, Tiểu Đông không thể không cảm kích! Nó gật đầu :
- Tiểu sinh biết rồi! Lão trượng yên tâm! Nhất định tiểu sinh không làm kinh động đến lão trượng!
Ngồi xếp bằng đối diện với Tiểu Đông, trước khi lão nhân nhắm hờ hai mắt, lão còn mỉm cười với nó!
Dù không hiểu lão nhân có ý gì khi nói đến hai chữ tọa công nhưng Tiểu Đông cũng thầm đoán được rằng đó một trong những hành vi khác lạ cần phải có của những nhân vật thuộc giới giang hồ! Và có như thế, họ mới có võ công, mới có năng lực chạy nhanh hơn tuấn mã, bay cao như điểu cầm và có thể vung tay tạo ra những ngọn cuồng phong uy mãnh như nó đã từng nhìn thấy?
Do đó, vì đây là lần đầu tiên mục kích được cách thức tọa công của giới giang hồ, Tiểu Đông vừa ngồi yên như đã hứa vừa nhìn chằm chằm vào từng cử chỉ của lão nhân!
Nó thấy thoạt tiên là tư thế ngồi khá kỳ dị của lão nhân, lưng thẳng đầu thẳng với hai lòng bàn chân dù được khoanh lại nhưng vẫn ngửa lên trên! Giữa hai lòng bàn chân là hai lòng bàn tay cũng để ngửa với tay nọ trên tay kia! Chiếu theo phương hướng của lòng bàn chân, lòng bàn tay, lưng và đầu của lão nhân như cũng được giữ cho ngay và cùng hướng thượng!
Ngược với phương hướng đó, hai mắt của lão nhân dù đang khép hờ nhưng như đang cố tình nhìn vào đầu mũi? Mũi lại nhìn vào miệng, mắt mũi miệng như thuận chiều cùng nhìn xuống lòng bàn tay và lòng bàn chân!
Tiếp đó, nó nghe hơi thở của lão nhân luôn giữ một nhịp điệu đều đều, dù là thở ra hay hít vào! Có khác chăng thoạt đầu thì hơi thở vừa nhẹ vừa ngắn! Nhưng càng lúc hơi thở càng dài hơn nhanh hơn!
Vì không thể làm kinh động đến lão nhân nên Tiểu Đông chỉ còn cách ngồi yên và thầm hỏi :
- Chỉ cần ngồi như thế này và hô hấp như thế này mà gọi là tọa công sao? Nếu chỉ cần thực hiện y như vậy là có võ công, ai mà không làm được?
Còn đang ngẫm nghĩ là có nên bắt chước theo hay không, mắt của Tiểu Đông chợt hoa lên! Ngay tức khắc có bóng người lọt vào tháp và đứng nhìn lão nhân!
Nhận ra bóng đó chính là nhân vật đã bảo nó phải tìm cách giúp lão nhân thoát trận, Tiểu Đông sợ nhân vật nọ trách nó sao chậm trễ trong việc thực hiện lời hứa bèn chống tay định đứng lên!
Nhưng, nó chưa kịp thực hiện theo ý định, nhân vật nọ bồng đặt một ngón tay lên miệng và nhìn nó!
Hiểu rằng nhân vật nọ đã biết nguyên nhân nào khiến nó chậm trễ và không những không trách nhân vật nọ còn ra hiệu, bảo đừng làm kinh động đến lão nhân đang tọa công - là Viện chủ Dĩ An viện - Tiểu Đông bèn ngồi yên, đúng như nó hiểu!
Tiểu Đông chỉ lấy làm lạ lúc nhân vật nọ khẽ khàng dịch chuyển dần về phía sau của Viện chủ Dĩ An viện.
Cách di chuyển có phần thầm lén này như không hợp lắm với lời nói :
“Lão là cao nhân đương đại... Ta không nỡ giết lão... Chỉ muốn lão mau đi khỏi nơi này đừng làm hỏng đại sự của ta”
Vì thế, Tiểu Đông chuyển dần sự ngạc nhiên sang nghi ngờ!
Không những vậy, ngay khi nhân vật nọ đã bước vòng ra phía sau Viện chủ Dĩ An viện, Tiểu Đông nhìn thấy hữu thủ của nhân vật nọ cứ chậm rãi đưa dần ra và như muốn áp chưởng tay vào hậu tâm của Lão viện chủ! Đồng thời với hành động kỳ quặc này, Tiểu Đông còn bất ngờ phát hiện trong đôi mục quang của nhân vật nọ như ánh lên tia nhìn độc ác!
Chực nhớ lại hành vi của lão Túy Lúy Cái trước kia, lão cũng áp tay vào nơi nào đó ở phía sau tên công tử Đổng Đại Lâm và ngay lập tức làm cho tên họ Đổng phải kinh hoàng, Tiểu Đông tin chắc là nhân vật nọ đang có ý đồ đê tiện đối với Lão viện chủ Dĩ An viện!
Tiểu Đông bất ngờ kêu toáng lên :
- Đừng làm kinh động đến Lão viện chủ!!
Tiếng kêu của Tiểu Đông vừa vang lên, ngay lập tức diễn biến của sự việc xảy ra nhanh không thể tả!
Đó là sự chớp động hữu thủ của nhân vật nọ, là đôi mắt chớp ngời và đôi tay cùng một lúc chớp động của Viện chủ Dĩ An viện.
Không những chỉ có những sự việc xảy ra thật nhanh, mọi âm thanh, những tiếng quát tháo và nhiều tiếng chấn động như cùng một lúc vỡ òa ra, khiến bên trong lòng tháp đều hỗn loạn!
- Thạch lão tặc! C... h... ế... t?
- Thất phu đê tiện! Dám ám toán lão phu à? Đi!
Bung! Bung!
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Vút!
Và nếu trước đó độ một sát na cả nhân vật nọ lẫn Lão viện chủ Dĩ An viện đều nguyên vị như hóa đá thì một chớp mắt sau đó cả hai chỉ còn là hai bóng nhân ảnh mờ ảo quyện chặt vào nhau! Tiểu Đông dù cố nhìn cũng không thể nào nhìn ra bóng dáng nào là của nhân vật nào!
Cũng vậy, rất có thể cả hai hãy còn đang quát tháo - Vì có mấy ai cùng người khác giao chiến mà không quát tháo - Nhưng do thính nhĩ của Tiểu Đông sau loạt huyên náo vừa rồi đang bị váng vất nên nó không còn nghe tỏ tường bất kỳ âm thanh nào nữa!
Tiếp đó, họ đang quyện vào nhau liền bất ngờ phân khai!
Và một trong hai người, Tiểu Đông không nhận ra là ai, bất ngờ lao thật nhanh vào nó như tia chớp lóe!
Cùng với hành động này, Tiểu Đông chợt có cảm nhận là đang có một áp lực cực kỳ to lớn ép toàn thân nó vào vách tháp bằng đá!
Nội thể của nó, dưới áp lực này, cơ hồ bị bẹp dí vào vách đá! Và nó lại nhìn thấy hai tia nhìn độc ác là của nhân vật vừa xuất hiện, lần này là dành cho bản thân nó, trước lúc nó ngất đi và khụy xuống!
* * * * *
Tiểu Đông lai tỉnh khi có người lay gọi :
- Tỉnh nào, hài tử! Mọi nguy hiểm đã qua rồi!
Tiểu Đông nhận ra đó là thanh âm của lão nhân Viện chủ Dĩ An viện! Nó mở mắt ra và đột ngột kêu :
- Ôi chao! Đây là nơi nào, lão trượng?
Thanh âm từ hòa của lão nhân vang lên :
- Vẫn là bên trong tháp đó thôi hài tử!
Nghe xong, Tiểu Đông càng kêu to hơn :
- Nguy tai! Mắt của tiểu sinh...
Giọng nói của lão nhân có phần hốt hoảng :
- Mắt của hài tử làm sao?
Nó khua loạn đôi tay ra trước mặt :
- Tiểu sinh không nhìn thấy gì nữa!
Lão nhân thật sự hoảng hốt :
- Thật sao? Hài tử cố nhìn thử xem!
Tiểu Đông làm theo! Và bất ngờ, nó chớp mắt khi thấy một vật gì khá to bỗng lao vào sát mặt!
Nó đưa tay chộp vào vật đó theo bản năng! Và nó nhận ra đó là bàn tay của lão nhân! Chính lúc đó lão nhân cũng lên tiếng trấn an nó :
- Là ta đây, hài tử!
Và một bàn tay nữa bỗng áp chặt vào đôi tay bé xíu của nó! Nó cảm thấy ấm áp lạ, nên bảo :
- Tốt rồi, lão trượng! Tiểu sinh vừa nhìn thấy bàn tay của lão trượng!
Có tiếng thở ra nhẹ nhõm của lão nhân :
- May quá? Vậy mà ta ngỡ tên đê tiện kia đã làm cho hài tử...! Hà...!
Nghe nhắc đến nhân vật nọ, Tiểu Đông vụt hỏi :
- Nhân vật đó đâu rồi, lão trượng?
Lần này, tiếng thở ra của lão nhân có phần nhẫn nhục :
- Hắn ư? Hà...! Hắn đi rồi! Chỉ mong sao hắn đừng quay lại!
Kinh nghi, nó hỏi :
- Dường như nhân vật đó không muốn hãm hại lão trượng phải?
- Hừ! Sao hài tử lại nói như vậy?
Đừng nói là ta, đến như hài tử suýt nữa cũng bị hắn lấy mạng rồi?
- Tiểu sinh ư?
Lão nhân lên tiếng quả quyết :
- Còn không ư? Nếu ta không liều chết để giải nguy cho hài tử, hài tử đâu còn cùng ta đối thoại!
Lúc này, Tiểu Đông đã phần nào lờ mờ nhìn thấy nhân dạng của lão nhân. Do đó nó biết rằng vì trong lòng tháp quá tối, lại do nó vừa tỉnh lại sau khi bị ngất, nó nhìn chưa quen mắt nên tưởng đôi mắt đã bị hỏng!
Nghe lão nhân nói như vậy, Tiểu Đông kêu lên :
- Tiểu sinh nhớ lại rồi Thì ra nhân vật đó chỉ muốn lừa gạt tiêu sinh.
Nó nhìn thấy lão nhân nghiêng người nhìn nó :
- Lừa gạt? Hài tứ muốn ám chỉ điều gì?
Nó chớp nhẹ đôi mắt :
- Y đã bảo là y muốn giúp lão trượng thoát khỏi trận đồ này! Chính y điểm chỉ cho tiểu sinh cách thức di chuyển trong trận!
Nó thuật cho lão nhân nghe tất cả những gì đã diễn ra giữa nó và nhân vật nọ!
Lão nhân nhìn nó, lần này nó như được rõ hơn nên có phần ngượng ngùng khi nghe lão nhân hỏi :
- Ta hiểu rồi! Thế còn những gì hài tử nói về Họa Tháp Đồ thì sao? Là hài tử đã bịa ra để rồi gạt ta à?
Cảm thấy có lỗi vì đã tiếp tay cho ác tặc hãm hại lão nhân, người đã hai lần cứu nguy cho nó, nó vừa ngồi dậy vừa khẳng định :
- Không phải! Những gì tiểu sinh đã nói về Họa Tháp Đồ đều là nói thật!
- Vì sao?
- Vì nguyên thuỷ, Họa Tháp Đồ là di vật truyền gia của tiểu sinh!
- Di vật truyền gia? Không lẽ hài tử đúng là người như ác nhân đã nói?
Nó hoang mang :
- Là lão trượng muốn đề cập đến nhân vật lừa dối tiểu sinh? Y đã nói gì?
- Trước khi định sát hại hài tử, ta nghe hắn quát: “Ta phải giết ngươi tên tiểu oa nhi ở Ly Sơn dám dùng Họa Tháp Đồ giả để lừa ta”. Có đúng như vậy không hài tử?
Nó bàng hoàng :
- Y có nói sao? Không lẽ y chính là kẻ đó?
Giọng nói của lão nhân càng lúc càng nhu hòa :
- Chuyện xảy ra như thế nào, hài tử? Sao lại có hai Họa Tháp Đồ, một thật một giả?
Dù đây có là ẩn tình mà nó đã nguyện với lòng là không bao giờ nói ra, nhưng đối với đại ân cứu mạng của lão nhân, nó không dám che giấu!
Cố nhìn cho rõ sắc diện của lão nhân nhưng không được, Tiểu Đông tuần tự thuật lại cho lão nhân nghe những gì đã xảy ra ở Ly Sơn?
Toàn thân của lão nhân dường như có đôi lần run lên nhè nhẹ - Nó không chắc chắn lắm - Nhưng khi nó dứt lời, lão nhân hỏi với giọng không giấu được sự kích động :
- Vị nhị sư bá mà hài tử kể có danh xưng như thế nào?
Nó lắc đầu :
- Tiểu sinh không hỏi và nhị sư bá cũng không nhắc đến!
- Vậy còn vóc dáng, hài tử có thể tả lại không?
Nó gật đầu :
- Được! Là thế này...
Nó tả lại tỉ mỉ từ diện mạo đến nhân dạng của vị nhị sư bá!
Lão nhân ra chiều thảng thốt :
- Kha nhi! Ngươi chết thảm quá!
Nó kinh nghi :
- Lão trượng biết nhị sư bá của tiểu sinh?
Lão nhân không đáp! Và khi lên tiếng giọng nói của lão nhân hầu như lạc đi :
- Hài tử! Vậy còn tính danh của lệnh tôn, hài tử có thể cho ta biết không?
Cảm nhận có điều bất thường đang xảy đến, Tiểu Đông dè dặt đáp :
- Như gia mẫu nói, tiên phụ ở họ Thạch, có tên là Thừa Phong!
Giọng nói của lão nhân chợt khàn đi vì xúc động :
- Thạch Thừa Phong? Vậy lệnh đường có phải là Hoa Thu Thảo?
Nó giật mình :
- Sao lão trượng biết?
Lão nhân đưa tay chộp vào hai đầu vai của nó :
- Hài tử! Ta chính là nội tổ của hài tử đây! Ta thật không ngờ lại có ngày ta và hài tử được hội ngộ?
Tiểu Đông bị chấn động :
- Nội tổ?
Lão nhân lập lại :
- Phải rồi! Ta là Thạch Hồ Lãng! Thạch Thừa Phong, phụ thân của hài tử chính là giọt máu duy nhất của Thạch gia?
Nó vội dịch lùi về phía sau, đến khi lưng chạm vào vách tháp bằng đá :
- Không đúng! Lão trượng là Viện chủ Dĩ An viện, một nhân vật danh chấn võ lâm muôn người ngưỡng mộ! Lão trượng sao lại là nội tổ của hài nhi?
Lão nhân lộ vẻ hoang mang :
- Có gì không đúng, hài tử?
Nó lập luận :
- Vì nếu lão trượng là gia nội tổ, sao bấy lâu nay lão trượng không hề tìm tiểu sinh và mẫu thân? Lão trượng có biết gia mẫu và tiểu sinh phải lênh đênh cơ khổ như thế nào từ khi gia phụ không còn không?
Lão nhân lắp bắp :
- Đương nhiên là ta biết! Nhưng hài tử có biết rằng...
Nó ngắt lời và quát lên theo sức của nó có thể quát :
- Lão trượng bảo lão trượng biết? Biết mà không bảo bọc, cưu mang? Hành vi này đâu phải là hành vi của một nội tổ?
Lão lắp bắp nhiều hơn :
- Hài tử! Ngươi hãy nghe... nghe ta giải thích... giải thích đã nào! Ta đâu thể...
đâu thể làm khác được.
Nó vì không có chỗ lùi bèn đứng lên, lưng vẫn tựa vào vách dá. Nó thét hỏi :
- Lão trượng nói gì lạ vậy? Là nội tổ, sao lão trượng bảo không thể làm khác? Tiểu sinh không tin! Tiểu sinh nhất định không tin!
Tiểu Đông không tin điều gì chỉ có bản thân nó rõ! Nhưng trong lúc thét, nó có đưa chân dịch chuyển theo vách đá và bước về phía hữu. Và khi thét xong, nó bất ngờ đặt chân vào một chỗ trống không và rơi ào xuống!
Đang lúc rơi xuống, tai nó nghe tiếng kêu hoảng loạn của lão nhân :
- Hài... tử...!
Thịch... thịch...
Binh!
Nhiều lần bị va chạm, Tiểu Đông hiểu rằng vì nó đang ở tầng trên của ngọn tháp nên khi rơi xuống nó bi va vào những tam cấp bằng đá có ở trong lòng ngọn tháp tối đen!
Và sau cùng, khi nó bi va thật mạnh và không còn rơi xuống nữa, tảng đá ở kề bên lưng nó chợt lung lay và rời khỏi vị trí.
Ngay tức khắc, một luồng sáng chan hòa liền ùa vào lòng tháp, khiến bên trong ngọn tháp không còn tối nữa.
Và nhờ có ánh sáng bất chợt xuất hiện, Tiểu Đông kịp nhìn thấy nét mặt kinh hoàng của lão nhân trước khi toàn thân nó như bị ai chộp cứng và lôi ra ngoài, theo chỗ tảng đá vừa long ra.
Lão nhân bất ngờ gầm lên vang dội :
- Thất phu muốn chết!
Vút!
Lão nhân lập tức lao ra bên ngoài ngọn tháp, theo lối mà Tiểu Đông bị ai đó lôi ra..
Và khi hiện thân, Tiểu Đông nhìn thấy lão nhân giương cao một ngón tay và rít lên kinh khiếp :
- Đỡ!
Viu...
Người đang chộp giữ Tiểu Đông bỗng lên tiếng, cho Tiểu Đông biết đó chính là nhân vật đã từng dối gạt nó :
- Ha... ha... ha...! Hóa ra tiểu oa nhi lại là nội tôn của Thạch lão! Được! Lão có gan cứ hạ thủ! Xem này!
Toàn thân của Tiểu Đông bất ngờ bị ác nhân nâng lên và nó nhận thấy ác nhân đang cố tình đưa thân hình nó vào ngay luồng gió mảnh như sợi chỉ do lão nhân kia giương tay phát xạ!
Nó kêu thầm :
- “Ác nhân quả hiểm độc! Lâm vào tình thế này nếu Viện chủ Dĩ An viện hoàn toàn không là nội tổ như ta vừa phủ nhận, ta e chết mất.”
Dù không biết gì về võ công nhưng Tiểu Đông cũng phải thán phục cách ứng xử lưỡng toàn kỳ mỹ của Viện chủ Dĩ An viện!
Ngay trước khi luồng gió mảnh nhỏ kia chạm vào nó, Viện chủ Dĩ An viện bất ngờ uốn đầu ngón tay cho chếch xuống. Liền theo đó, luồng gió mảnh kia thay vì xuyên vào nó lại đổi hướng và nhắm vào đâu đó ở phần hạ thân của ác nhân!
Tiểu Đông dễ dàng mường tượng rằng vi thân hình nó thấp bé, đang được ác nhân nâng cao ngang ngực, do đó chắc chắn là phần hạ thân của ác nhân phải lộ ra và không còn vật gì che chắn.
Tiểu Đông nghe ác nhân rít lên đầy giận dữ :
- Thạch lão có công phu quá bất phàm! Nếu lão không mau chóng đình thủ, đừng trách bản nhân đang tay hạ thủ nội tôn của lão?
Viu...
Vút!
Có lẽ vì lo sợ cho sinh mạng của Tiểu Đông, Tiểu Đông thầm suy đoán, Viện chủ Dĩ An viện quả nhiên phải thu hồi làn quái phong mỏng manh kia như lời hăm dọa của ác nhân. Tiểu Đông có phần bấn loạn vì qua thái độ này của Viện chủ, nó phải là nội tôn thật sự nên Lão viện chủ mới chịu để cho ác nhân uy hiếp! Và tâm trạng của nó càng thêm hoang mang khi nhớ lại đôi ba phen nó được Lão viện chủ cứu mạng!
Nó lại nghe ác nhân quát :
- Thạch lão tặc! Lão đừng hòng giở trò với bản nhân! Thân pháp của lão dù có cao minh đến mức thượng thừa, lão chưa kịp làm gì bản nhân, bản nhân chỉ cần bức dồn nội lực, nội tôn của lão lập tức biến thành một cái xác không hồn!
Tiểu Đông không còn nhìn thấy bóng nhân ảnh của Lão viện chủ nữa!
Qua câu nói của ác nhân, nó hiểu rằng Lão viện chủ đang dùng thân pháp thượng thừa có lẽ để tập kích ác nhân và tìm cách cứu mạng nó một lần nữa!
Nó vừa nghĩ xong, có tiếng gầm đầy uy lực của Lão viện chủ vang lên :
- Có thật như ngươi nói không? Xem này!
Vù... Vù...
Từ đâu đó ở phía sau ác nhân, Tiểu Đông nghe có tiếng rú rít của một luồng cuồng phong uy mãnh.
Đúng lúc đó, Tiểu Đông liến có cảm nhận bàn tay của ác nhân đang chộp giữ nó đột nhiên nóng ran lên, khiến mọi huyết mạch trong người nó phải căng phồng lên tưởng chừng phải vỡ tung đến nơi!
Và ác nhân thật sự đang thực hiện như lời hăm dọa trước đó. Ác nhân còn rít lên quỷ quyệt :
- Lão tưởng bản nhân không dám hạ thủ thằng lõi này sao? Xem đây!
- “Thế là hết! Không ngờ vận số của Thạch Hiểu Đông ta lại ngắn ngủi đến vậy!
Mẫu thân! Hài nhi sắp gặp lại mẫu thân rồi!”
Còn đang thán oán, tự trách thân trách phận, một tiếng nổ cực lớn bỗng vang lên làm Tiểu Đông giật nảy người!
Xem đó là tiếng gầm thu hồn do chính diêm vương phát ra để bắt hồn nó vào cửu tuyền, thần trí của Tiểu Đông như bị tê liệt và không sao tìm được bất kỳ một ý nghĩ nào khác.
Có lẽ đúng như cảm nhận của Tiểu Đông, vì toàn thân nó ngay sau đó chợt lơ lửng trong khoảng không - Đó không phải là những hình thức đầu tiên trong việc Tiểu Đông sắp phải bước qua Nại Hà Kiều để đi đến cõi U Minh sao? - Đúng như người đời thường nói: sau khi chết vong linh của kẻ chết sẽ phải phiêu hốt, vật vờ vật vưỡng và đi đến một nơi vô định.
Đúng hay sai, Tiểu Đông còn chưa nhận thức được! Nhưng một tiếng quát thất thanh chợt vang lên làm Tiểu Đông tỉnh ngộ :
- Ảo Ảo Phi Vân thất thức? Lão chưa hề bị nội thương sao?
Tiếp đó là tiếng cười đầy uy lực của Viện chủ Dĩ An viện, như đáp lại tiếng quát thất thanh đầY kinh ngạc của ác nhân mới buông ra :
- Ha... ha... ha...! Lão phu đâu phải hạng dễ bị ngươi là tiểu nhân ám toán. Xem Đệ nhị thức Phi Vân đây!
Do kịp tỉnh ngộ, Tiểu Đông cứ ngỡ là đang có một sự nhầm lẫn nào đó, hiện giờ người đang giữ nó là Viện chủ Dĩ An viện, không còn là ác nhân nữa.
Còn nếu đây là sự thật, không hề có bất kỳ một nhầm lẫn nào, việc nó được chuyển từ ác nhân sang Lão viện chủ đã xảy ra như thế nào và vào lúc nào nó không sao hiểu được.
Tiểu Đông có phần vui mừng và đắc ý khi nghe ác nhân gào lên kinh hoàng :
- Lại là Ảo Ảo Phi Vân thất thức?! Lão... lão là quỷ chứ nào phải là người? A... a...
Vút!
Được Lão viện chủ nâng trên tay, Tiểu Đông ngỡ ngàng vì nhìn thấy khung cảnh ngay trước mặt chợt nhòa đi và trong chớp mắt khung cảnh nhập nhòa đó như nuốt chửng thân hình của ác nhân, khiến ác nhân biến mất như không hề tồn tại!
Nó kêu thầm :
- “Ác nhân lại lợi dụng U Minh Hỗn Mang trận để trốn chạy?”
Viện chủ buông ra một tiếng cười lạnh như thừa nhận điều mà Tiểu Đông đang thầm nghĩ :
- Hừ! Khôn hồn ngươi đứng bao giờ để lão phu nhìn thấy một lần nữa. Bằng không....
Tiểu Đông lại nghe lão viện chú bỏ lửng câu nói như trước kia! Và lần này thay cho lời nói, Lão viện chủ vẫn giữ nó trên tay và ung dung đi một vòng quanh chân ngọn tháp!
Vừa đi Viện chủ Dĩ An viện vừa lầm bầm, không hiểu là nói cho ai nghe :
- Dù lão phu không thể đi thoát khỏi trận đồ, nhưng bất kỳ kẻ nào to gan dám bước vào phạm vi lão phu vừa vạch, lão phu nhất định không để cho sống! Hừ!
Nghe thế, Tiểu Đông vội đưa mắt nhìn xuống đất.
Đúng như lời nói, trong lúc di chuyển quanh chân ngọn tháp Lão viện chủ vừa đi vừa dùng đầu ngón chân để vạch trên nền đất một vạch vừa sâu vừa rộng! Và vạch này khi kết thúc đã tạo nên một vòng tròn, có phạm vi ước đến sáu trượng vuông! Trong phạm vi đó có cả ngọn tháp là nơi trước đó nó được Viện chủ đưa vào chữa thương.
Cảm kích Lão viện chủ đến tột cùng, Tiểu Đông lên tiếng :
- Chúng ta có thể đi thoát được, lão trượng! Tiểu sinh đã được ác nhân điểm chỉ cách di chuyển rồi kia mà?
Lão nhếch miệng cười lạt :
- Hừ! Dễ như ngươi nói sao hài tử? Hắn chỉ muốn lợi dụng ngươi dụ ta rời xa nơi này và lạc vào trận đồ thập phần hiểm trở. Ngươi tưởng cách thức hắn chỉ cho ngươi sẽ giúp ngươi đi thoát nơi này thật sao?
Dù không muốn tin vào lời Lão viện chủ, nhưng qua những hành vi hạ tiện và bất chấp thủ đoạn của ác nhân, Tiểu Đông đành phải tin!
Sau đó, đột nhiên hưng phấn hẳn lên, Tiểu Đông kêu :
- Tiểu sinh vẫn còn nhớ kỹ mọi nét vẽ trong Họa Tháp Đồ! Lão trượng nếu suy nghĩ theo đó chắc chắn sẽ tìm được cách thoát trận.
Lão gật đầu quả quyết :
- Đó là điều hiển nhiên! Hừ! Chờ khi lão phu thấu triệt cách thoát trận, hắn dừng mong thoát khỏi tay lão phu!
Với câu nói này, Tiểu Đông hiểu rằng những gì Lão viện chủ đã nói nãy giờ là cố ý nói cho ác nhân nghe! Rất có thể Lão viện chủ cho rằng ác nhân dù sợ nhưng chưa phải bỏ đi hẳn! Và quanh đây, nhờ U Minh Hỗn Mang trận che chở, ác nhân rất có thể đang âm thầm nhìn dò xét từng động tịnh của Lão viện chủ!
Hiểu như thế, Tiểu Đông vờ kêu lên :
- Nội tổ! Sao nội tổ không truyền võ công cho hài nhi? Phải chi hài nhi có võ công, hài nhi và nội tổ có những hai người, y dù có ba đầu sáu tay cũng đừng hòng lẩn trốn như vừa rồi.
Thích thú, không hiểu là thích vì được Tiểu Đông gọi là nội tổ, hay thích vì lời nói giả vờ cực kỳ thông minh của Tiểu Đông? Lão viện chủ buông một tràng cười dài cao hứng :
- Ha... ha... ha...
Sau khi cười một thôi dài, Lão viện chủ vừa đặt nó xuống đứng cạnh lão, vừa nghiêm nghị gật đầu :
- Hay lắm! Nội tổ nhất định sẽ truyền thụ võ công cho hài tử!Với Ảo Ảo Phi Vân thất thức, một tuyệt kỹ khiến quần hùng luôn xem Dĩ An viện là giang hồ đệ nhất viện, tên tiểu nhân kia dù có trốn lên trời hay chui đầu xuống đất cũng phải trả lại những gì hắn đã gây cho chúng ta lần này.
Nói xong, Lão viện chủ còn quắc mắt nhìn quanh như muốn cho tên ác nhân kia hiểu rằng đó là những lời dành cho hắn.
Sau đó, một tay nắm lấy tay Tiểu Đông, Lão viện chủ ung dung đi vào lòng tháp!
Phong độ của Lão viện chủ khiến Tiểu Đông thán phục! Nó hớn hở theo chân.
Cùng với việc nhìn thấy ngọn tháp, Tiểu Đông cũng đồng thời nhìn thấy một vóc dáng cao to với chòm râu bạc trắng lộ rõ dưới trời đêm!
Tiểu Đông chưa kịp lên tiếng thì...
- Thất phu! Đỡ!
Vù... Vù...
Một luồng cuồng phong cực kỳ mãnh hệt đột nhiên xuất hiện từ hữu thủ đang xô ra của nhân vật kia, lao ầm ầm vào Tiểu Đông.
Quá bất ngờ, Tiểu Đông chỉ kịp há miệng kêu lên ngắn ngủi :
- Lão trượng...
Ào... Ào...
Ầm!
Hự!
Cả một bầu trời như đổ ụp vào người Tiểu Đông khiến đôi mắt nó bỗng hoa lên và toàn thân như bị vỡ tung thành nghìn mảnh vụn!
* * * * *
Sự đau nhức tan dần, thay vào đó là sự nhộn nhạo khó chịu càng lúc càng tăng dần khiến Tiểu Đông phải choàng tỉnh!
Đối diện với Tiểu Đông là một khuôn mặt già nua, nhăn nheo và cứ mờ mờ ảo ảo rồi lại chập chờn ẩn hiện như bóng một u linh khiến nó phải há miệng định kêu lên :
- Oẹ!
Nó định kêu nhưng không ngờ từ miệng nó lại thổ ra một ngụm huyết tanh hôi!
Còn đang kinh ngạc, Tiểu Đông bỗng nghe có tiếng phát thoại :
- Thổ huyết được là tốt rồi! Hài tử! Nếu ngươi hãy còn cảm thấy khó chịu, nôn được nữa thì cứ nôn! Đừng nén lại e hậu họa khó lường!
Cái gì là tốt rồi? Cái gì là hậu họa khó lường? Tiểu Đông không những không hiểu mà còn nhận thức được rằng nó đang nằm dài trên nền đá lạnh và bóng hình mờ ảo kia chính là lão nhân có chòm râu bạc đã từng tung ra một luồng cuồng phong khiến nó phải kinh tâm tán đởm!
Không cần biết lão nhân đang làm gì cho nó, nó lật đật nhóng người ngồi lên và lại há miệng...
Lão nhân nọ đoán được điều nó định làm bèn đưa tay chận lại!
- Oẹ...! ọe...!
Lần thứ hai, lúc Tiểu Đông định mở miệng lên tiếng lại phải thổ huyết ra thay cho lời nói!
Và lần này, do lão nhân vì chận nó lại, không cho ngồi lên, lão nhân phải khom sát người xuống khá gần nó! Hai lượt thổ huyết của nó lập tức bắn xối xả vào mặt, vào y phục của lão nhân!
Thoáng ân hận vì điều này, Tiểu Đông chưa kịp nói thì lão nhân nọ dành nói trước :
- Hay lắm! Lần này hài tử ngươi mới thật sự thoát nạn!Phì...! Nếu lão phu không kịp thu bớt kình lực về, nếu lão phu không nhanh tay truyền lực cho ngươi, hài tử, ngươi mà chết đi, lão phu sẽ phải ân hận suốt đời.
Thu kình? Truyền lực? Chết? Dù Tiểu Đông không thể hiểu rõ những ngữ nghĩa lạ tai này, nhưng nó cũng hiểu rằng: việc lão nhân tung cuồng phong mãnh liệt vào nó chỉ là một hành vi lầm lẫn! Và vì lầm lẫn, lão nhân đang tìm cách vãn hồi sinh mạng, không để cho nó phải chết! Bằng không, lão nhân nọ sẽ phải ân hận suốt đời!
- “Rốt cuộc, ta nên mang ơn lão hay phải oán hận lão?”
Như đọc được ý nghĩ của nó lão nhân chợt hỏi :
- Hài tử là ai? Gia thế ra sao? Vì sao lại bất ngờ xuất hiện ở nơi này? Vì lầm hài tử với hung đồ, suýt nữa lão phu đã giết lầm hài tử rồi!
Tiểu Đông thận trọng mở miệng. Nó sợ lần này nó lại thổ huyết nữa, nên có phần đề phòng! Nào ngờ, nó phát thoại dễ dàng :
- Lão trượng có phải là Viện chủ Dĩ An viện? Nhìn nó một cách kinh ngạc, lão nhân đáp :
- Chính là lão phu? Sao hài tử biết?
Nó lại hỏi :
- Lão trượng ở đây, có phải đang bị trận đồ nơi này giam giữ không?
Lão nhân càng thêm kinh ngạc :
- Đúng rồi 1 Bằng cách nào hài tử biết?
Tiểu Đông vờ thản nhiên :
- Lão trượng đã có ân cứu mạng, tiểu sinh muốn đáp lại bằng cách đưa lão trượng ra ngoài! Lão trượng nghĩ sao?
Nhìn sững vào Tiểu Đông, lão nhân hỏi thật chậm rãi :
- Hài tử am tường trận đồ này ư? Làm sao hài tử biết?
Không thể thẳng thừng giải thích như nhân vật kia đã thổ lộ Tiểu Đông đành phái tìm cách giải thích :
- Trong một lần tình cờ tiểu sinh có trông thấy một bức họa và bức hoạ đó chính là Họa Tháp Đồ! Qua đó tiểu sinh biết cách xuất nhập trận đồ này!
Nửa tin nửa ngờ, lão nhân hỏi :
- Cứ cho là đúng, vậy danh xưng của trận đồ là gì, hài tử biết không?
Nó đáp, nhưng trong bụng cười thầm :
- Là U Minh Hỗn Mang trận!
Càng thêm nghi hoặc, lão nhân tiếp tục hỏi :
- Trong Họa Tháp Đồ có vẽ những gì?
Nếu nhờ việc lén nghe trước đó, Tiểu Đông có thể nêu đích danh của trận đồ thì lần này, nó càng ung dung khi phải nói lại từng chi tiết trên bức Họa Tháp Đồ cho lão nhân nghe! Vì chính nó đã từng có và đã từng nhìn thật kỹ Họa Tháp Đồ thật sự?
Không biết lão nhân nghe mà có hiểu được gì không, chỉ biết rằng càng nghe lão nhân càng kinh ngạc!
Vì suy cho cùng, nếu là bịa thì Tiểu Đông không thể nói một cách thông suốt như vậy?
Do đó, khi Tiểu Đông phác họa xong Họa Tháp Đồ, lão nhân sau một lúc ngẫm nghĩ liền bảo :
- Rất có thể đây là dịp may cho lão phu cũng nên! Được! Để phòng bất trắc, vì nơi này đã từng xuất hiện một nhân vật khá thần bí, hài tử hãy ngồi yên, chờ lão phu một lúc đã!
Tiểu Đông những tưởng khi nghe xong lão nhân phải mừng rỡ và vội vàng cùng nó thoát trận mới đúng! Nào ngờ, lão nhân không những không đi ngay mà còn có ý chần chờ như vậy, chẳng phải nó đã sai lời với nhân vật kia sao?
Nó tỏ vẻ lo lắng :
- Lão trượng định làm gì mà không đi ngay?
Lão nhân cười nhẹ :
- Lão phu cần tọa công để phục hồi chân nguyên nội lực! Hài tử có biết, để cứu vãn sinh mạng cho hài tử, lão phu vừa phải hao tổn chân nguyên vừa không được ngơi nghỉ đã ba ngày ba đêm sao?
Nó thật sự kinh ngạc :
- Đã lâu đến thế ư?
Lão nhân gật đầu bảo nó :
- Bình sinh lão phu chưa từng nói dối ai, dù chỉ là nửa lời! Hài tử nghe đây, đang khi lão phu tọa công, rất kiêng kỵ những sự kinh động! Hài tử hãy gắng ngồi cho thật yên, được không?
Không biết thì thôi, một khi đã biết lão nhân đã phải hao phí nhiều tâm lực để cứu mạng, Tiểu Đông không thể không cảm kích! Nó gật đầu :
- Tiểu sinh biết rồi! Lão trượng yên tâm! Nhất định tiểu sinh không làm kinh động đến lão trượng!
Ngồi xếp bằng đối diện với Tiểu Đông, trước khi lão nhân nhắm hờ hai mắt, lão còn mỉm cười với nó!
Dù không hiểu lão nhân có ý gì khi nói đến hai chữ tọa công nhưng Tiểu Đông cũng thầm đoán được rằng đó một trong những hành vi khác lạ cần phải có của những nhân vật thuộc giới giang hồ! Và có như thế, họ mới có võ công, mới có năng lực chạy nhanh hơn tuấn mã, bay cao như điểu cầm và có thể vung tay tạo ra những ngọn cuồng phong uy mãnh như nó đã từng nhìn thấy?
Do đó, vì đây là lần đầu tiên mục kích được cách thức tọa công của giới giang hồ, Tiểu Đông vừa ngồi yên như đã hứa vừa nhìn chằm chằm vào từng cử chỉ của lão nhân!
Nó thấy thoạt tiên là tư thế ngồi khá kỳ dị của lão nhân, lưng thẳng đầu thẳng với hai lòng bàn chân dù được khoanh lại nhưng vẫn ngửa lên trên! Giữa hai lòng bàn chân là hai lòng bàn tay cũng để ngửa với tay nọ trên tay kia! Chiếu theo phương hướng của lòng bàn chân, lòng bàn tay, lưng và đầu của lão nhân như cũng được giữ cho ngay và cùng hướng thượng!
Ngược với phương hướng đó, hai mắt của lão nhân dù đang khép hờ nhưng như đang cố tình nhìn vào đầu mũi? Mũi lại nhìn vào miệng, mắt mũi miệng như thuận chiều cùng nhìn xuống lòng bàn tay và lòng bàn chân!
Tiếp đó, nó nghe hơi thở của lão nhân luôn giữ một nhịp điệu đều đều, dù là thở ra hay hít vào! Có khác chăng thoạt đầu thì hơi thở vừa nhẹ vừa ngắn! Nhưng càng lúc hơi thở càng dài hơn nhanh hơn!
Vì không thể làm kinh động đến lão nhân nên Tiểu Đông chỉ còn cách ngồi yên và thầm hỏi :
- Chỉ cần ngồi như thế này và hô hấp như thế này mà gọi là tọa công sao? Nếu chỉ cần thực hiện y như vậy là có võ công, ai mà không làm được?
Còn đang ngẫm nghĩ là có nên bắt chước theo hay không, mắt của Tiểu Đông chợt hoa lên! Ngay tức khắc có bóng người lọt vào tháp và đứng nhìn lão nhân!
Nhận ra bóng đó chính là nhân vật đã bảo nó phải tìm cách giúp lão nhân thoát trận, Tiểu Đông sợ nhân vật nọ trách nó sao chậm trễ trong việc thực hiện lời hứa bèn chống tay định đứng lên!
Nhưng, nó chưa kịp thực hiện theo ý định, nhân vật nọ bồng đặt một ngón tay lên miệng và nhìn nó!
Hiểu rằng nhân vật nọ đã biết nguyên nhân nào khiến nó chậm trễ và không những không trách nhân vật nọ còn ra hiệu, bảo đừng làm kinh động đến lão nhân đang tọa công - là Viện chủ Dĩ An viện - Tiểu Đông bèn ngồi yên, đúng như nó hiểu!
Tiểu Đông chỉ lấy làm lạ lúc nhân vật nọ khẽ khàng dịch chuyển dần về phía sau của Viện chủ Dĩ An viện.
Cách di chuyển có phần thầm lén này như không hợp lắm với lời nói :
“Lão là cao nhân đương đại... Ta không nỡ giết lão... Chỉ muốn lão mau đi khỏi nơi này đừng làm hỏng đại sự của ta”
Vì thế, Tiểu Đông chuyển dần sự ngạc nhiên sang nghi ngờ!
Không những vậy, ngay khi nhân vật nọ đã bước vòng ra phía sau Viện chủ Dĩ An viện, Tiểu Đông nhìn thấy hữu thủ của nhân vật nọ cứ chậm rãi đưa dần ra và như muốn áp chưởng tay vào hậu tâm của Lão viện chủ! Đồng thời với hành động kỳ quặc này, Tiểu Đông còn bất ngờ phát hiện trong đôi mục quang của nhân vật nọ như ánh lên tia nhìn độc ác!
Chực nhớ lại hành vi của lão Túy Lúy Cái trước kia, lão cũng áp tay vào nơi nào đó ở phía sau tên công tử Đổng Đại Lâm và ngay lập tức làm cho tên họ Đổng phải kinh hoàng, Tiểu Đông tin chắc là nhân vật nọ đang có ý đồ đê tiện đối với Lão viện chủ Dĩ An viện!
Tiểu Đông bất ngờ kêu toáng lên :
- Đừng làm kinh động đến Lão viện chủ!!
Tiếng kêu của Tiểu Đông vừa vang lên, ngay lập tức diễn biến của sự việc xảy ra nhanh không thể tả!
Đó là sự chớp động hữu thủ của nhân vật nọ, là đôi mắt chớp ngời và đôi tay cùng một lúc chớp động của Viện chủ Dĩ An viện.
Không những chỉ có những sự việc xảy ra thật nhanh, mọi âm thanh, những tiếng quát tháo và nhiều tiếng chấn động như cùng một lúc vỡ òa ra, khiến bên trong lòng tháp đều hỗn loạn!
- Thạch lão tặc! C... h... ế... t?
- Thất phu đê tiện! Dám ám toán lão phu à? Đi!
Bung! Bung!
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Vút!
Và nếu trước đó độ một sát na cả nhân vật nọ lẫn Lão viện chủ Dĩ An viện đều nguyên vị như hóa đá thì một chớp mắt sau đó cả hai chỉ còn là hai bóng nhân ảnh mờ ảo quyện chặt vào nhau! Tiểu Đông dù cố nhìn cũng không thể nào nhìn ra bóng dáng nào là của nhân vật nào!
Cũng vậy, rất có thể cả hai hãy còn đang quát tháo - Vì có mấy ai cùng người khác giao chiến mà không quát tháo - Nhưng do thính nhĩ của Tiểu Đông sau loạt huyên náo vừa rồi đang bị váng vất nên nó không còn nghe tỏ tường bất kỳ âm thanh nào nữa!
Tiếp đó, họ đang quyện vào nhau liền bất ngờ phân khai!
Và một trong hai người, Tiểu Đông không nhận ra là ai, bất ngờ lao thật nhanh vào nó như tia chớp lóe!
Cùng với hành động này, Tiểu Đông chợt có cảm nhận là đang có một áp lực cực kỳ to lớn ép toàn thân nó vào vách tháp bằng đá!
Nội thể của nó, dưới áp lực này, cơ hồ bị bẹp dí vào vách đá! Và nó lại nhìn thấy hai tia nhìn độc ác là của nhân vật vừa xuất hiện, lần này là dành cho bản thân nó, trước lúc nó ngất đi và khụy xuống!
* * * * *
Tiểu Đông lai tỉnh khi có người lay gọi :
- Tỉnh nào, hài tử! Mọi nguy hiểm đã qua rồi!
Tiểu Đông nhận ra đó là thanh âm của lão nhân Viện chủ Dĩ An viện! Nó mở mắt ra và đột ngột kêu :
- Ôi chao! Đây là nơi nào, lão trượng?
Thanh âm từ hòa của lão nhân vang lên :
- Vẫn là bên trong tháp đó thôi hài tử!
Nghe xong, Tiểu Đông càng kêu to hơn :
- Nguy tai! Mắt của tiểu sinh...
Giọng nói của lão nhân có phần hốt hoảng :
- Mắt của hài tử làm sao?
Nó khua loạn đôi tay ra trước mặt :
- Tiểu sinh không nhìn thấy gì nữa!
Lão nhân thật sự hoảng hốt :
- Thật sao? Hài tử cố nhìn thử xem!
Tiểu Đông làm theo! Và bất ngờ, nó chớp mắt khi thấy một vật gì khá to bỗng lao vào sát mặt!
Nó đưa tay chộp vào vật đó theo bản năng! Và nó nhận ra đó là bàn tay của lão nhân! Chính lúc đó lão nhân cũng lên tiếng trấn an nó :
- Là ta đây, hài tử!
Và một bàn tay nữa bỗng áp chặt vào đôi tay bé xíu của nó! Nó cảm thấy ấm áp lạ, nên bảo :
- Tốt rồi, lão trượng! Tiểu sinh vừa nhìn thấy bàn tay của lão trượng!
Có tiếng thở ra nhẹ nhõm của lão nhân :
- May quá? Vậy mà ta ngỡ tên đê tiện kia đã làm cho hài tử...! Hà...!
Nghe nhắc đến nhân vật nọ, Tiểu Đông vụt hỏi :
- Nhân vật đó đâu rồi, lão trượng?
Lần này, tiếng thở ra của lão nhân có phần nhẫn nhục :
- Hắn ư? Hà...! Hắn đi rồi! Chỉ mong sao hắn đừng quay lại!
Kinh nghi, nó hỏi :
- Dường như nhân vật đó không muốn hãm hại lão trượng phải?
- Hừ! Sao hài tử lại nói như vậy?
Đừng nói là ta, đến như hài tử suýt nữa cũng bị hắn lấy mạng rồi?
- Tiểu sinh ư?
Lão nhân lên tiếng quả quyết :
- Còn không ư? Nếu ta không liều chết để giải nguy cho hài tử, hài tử đâu còn cùng ta đối thoại!
Lúc này, Tiểu Đông đã phần nào lờ mờ nhìn thấy nhân dạng của lão nhân. Do đó nó biết rằng vì trong lòng tháp quá tối, lại do nó vừa tỉnh lại sau khi bị ngất, nó nhìn chưa quen mắt nên tưởng đôi mắt đã bị hỏng!
Nghe lão nhân nói như vậy, Tiểu Đông kêu lên :
- Tiểu sinh nhớ lại rồi Thì ra nhân vật đó chỉ muốn lừa gạt tiêu sinh.
Nó nhìn thấy lão nhân nghiêng người nhìn nó :
- Lừa gạt? Hài tứ muốn ám chỉ điều gì?
Nó chớp nhẹ đôi mắt :
- Y đã bảo là y muốn giúp lão trượng thoát khỏi trận đồ này! Chính y điểm chỉ cho tiểu sinh cách thức di chuyển trong trận!
Nó thuật cho lão nhân nghe tất cả những gì đã diễn ra giữa nó và nhân vật nọ!
Lão nhân nhìn nó, lần này nó như được rõ hơn nên có phần ngượng ngùng khi nghe lão nhân hỏi :
- Ta hiểu rồi! Thế còn những gì hài tử nói về Họa Tháp Đồ thì sao? Là hài tử đã bịa ra để rồi gạt ta à?
Cảm thấy có lỗi vì đã tiếp tay cho ác tặc hãm hại lão nhân, người đã hai lần cứu nguy cho nó, nó vừa ngồi dậy vừa khẳng định :
- Không phải! Những gì tiểu sinh đã nói về Họa Tháp Đồ đều là nói thật!
- Vì sao?
- Vì nguyên thuỷ, Họa Tháp Đồ là di vật truyền gia của tiểu sinh!
- Di vật truyền gia? Không lẽ hài tử đúng là người như ác nhân đã nói?
Nó hoang mang :
- Là lão trượng muốn đề cập đến nhân vật lừa dối tiểu sinh? Y đã nói gì?
- Trước khi định sát hại hài tử, ta nghe hắn quát: “Ta phải giết ngươi tên tiểu oa nhi ở Ly Sơn dám dùng Họa Tháp Đồ giả để lừa ta”. Có đúng như vậy không hài tử?
Nó bàng hoàng :
- Y có nói sao? Không lẽ y chính là kẻ đó?
Giọng nói của lão nhân càng lúc càng nhu hòa :
- Chuyện xảy ra như thế nào, hài tử? Sao lại có hai Họa Tháp Đồ, một thật một giả?
Dù đây có là ẩn tình mà nó đã nguyện với lòng là không bao giờ nói ra, nhưng đối với đại ân cứu mạng của lão nhân, nó không dám che giấu!
Cố nhìn cho rõ sắc diện của lão nhân nhưng không được, Tiểu Đông tuần tự thuật lại cho lão nhân nghe những gì đã xảy ra ở Ly Sơn?
Toàn thân của lão nhân dường như có đôi lần run lên nhè nhẹ - Nó không chắc chắn lắm - Nhưng khi nó dứt lời, lão nhân hỏi với giọng không giấu được sự kích động :
- Vị nhị sư bá mà hài tử kể có danh xưng như thế nào?
Nó lắc đầu :
- Tiểu sinh không hỏi và nhị sư bá cũng không nhắc đến!
- Vậy còn vóc dáng, hài tử có thể tả lại không?
Nó gật đầu :
- Được! Là thế này...
Nó tả lại tỉ mỉ từ diện mạo đến nhân dạng của vị nhị sư bá!
Lão nhân ra chiều thảng thốt :
- Kha nhi! Ngươi chết thảm quá!
Nó kinh nghi :
- Lão trượng biết nhị sư bá của tiểu sinh?
Lão nhân không đáp! Và khi lên tiếng giọng nói của lão nhân hầu như lạc đi :
- Hài tử! Vậy còn tính danh của lệnh tôn, hài tử có thể cho ta biết không?
Cảm nhận có điều bất thường đang xảy đến, Tiểu Đông dè dặt đáp :
- Như gia mẫu nói, tiên phụ ở họ Thạch, có tên là Thừa Phong!
Giọng nói của lão nhân chợt khàn đi vì xúc động :
- Thạch Thừa Phong? Vậy lệnh đường có phải là Hoa Thu Thảo?
Nó giật mình :
- Sao lão trượng biết?
Lão nhân đưa tay chộp vào hai đầu vai của nó :
- Hài tử! Ta chính là nội tổ của hài tử đây! Ta thật không ngờ lại có ngày ta và hài tử được hội ngộ?
Tiểu Đông bị chấn động :
- Nội tổ?
Lão nhân lập lại :
- Phải rồi! Ta là Thạch Hồ Lãng! Thạch Thừa Phong, phụ thân của hài tử chính là giọt máu duy nhất của Thạch gia?
Nó vội dịch lùi về phía sau, đến khi lưng chạm vào vách tháp bằng đá :
- Không đúng! Lão trượng là Viện chủ Dĩ An viện, một nhân vật danh chấn võ lâm muôn người ngưỡng mộ! Lão trượng sao lại là nội tổ của hài nhi?
Lão nhân lộ vẻ hoang mang :
- Có gì không đúng, hài tử?
Nó lập luận :
- Vì nếu lão trượng là gia nội tổ, sao bấy lâu nay lão trượng không hề tìm tiểu sinh và mẫu thân? Lão trượng có biết gia mẫu và tiểu sinh phải lênh đênh cơ khổ như thế nào từ khi gia phụ không còn không?
Lão nhân lắp bắp :
- Đương nhiên là ta biết! Nhưng hài tử có biết rằng...
Nó ngắt lời và quát lên theo sức của nó có thể quát :
- Lão trượng bảo lão trượng biết? Biết mà không bảo bọc, cưu mang? Hành vi này đâu phải là hành vi của một nội tổ?
Lão lắp bắp nhiều hơn :
- Hài tử! Ngươi hãy nghe... nghe ta giải thích... giải thích đã nào! Ta đâu thể...
đâu thể làm khác được.
Nó vì không có chỗ lùi bèn đứng lên, lưng vẫn tựa vào vách dá. Nó thét hỏi :
- Lão trượng nói gì lạ vậy? Là nội tổ, sao lão trượng bảo không thể làm khác? Tiểu sinh không tin! Tiểu sinh nhất định không tin!
Tiểu Đông không tin điều gì chỉ có bản thân nó rõ! Nhưng trong lúc thét, nó có đưa chân dịch chuyển theo vách đá và bước về phía hữu. Và khi thét xong, nó bất ngờ đặt chân vào một chỗ trống không và rơi ào xuống!
Đang lúc rơi xuống, tai nó nghe tiếng kêu hoảng loạn của lão nhân :
- Hài... tử...!
Thịch... thịch...
Binh!
Nhiều lần bị va chạm, Tiểu Đông hiểu rằng vì nó đang ở tầng trên của ngọn tháp nên khi rơi xuống nó bi va vào những tam cấp bằng đá có ở trong lòng ngọn tháp tối đen!
Và sau cùng, khi nó bi va thật mạnh và không còn rơi xuống nữa, tảng đá ở kề bên lưng nó chợt lung lay và rời khỏi vị trí.
Ngay tức khắc, một luồng sáng chan hòa liền ùa vào lòng tháp, khiến bên trong ngọn tháp không còn tối nữa.
Và nhờ có ánh sáng bất chợt xuất hiện, Tiểu Đông kịp nhìn thấy nét mặt kinh hoàng của lão nhân trước khi toàn thân nó như bị ai chộp cứng và lôi ra ngoài, theo chỗ tảng đá vừa long ra.
Lão nhân bất ngờ gầm lên vang dội :
- Thất phu muốn chết!
Vút!
Lão nhân lập tức lao ra bên ngoài ngọn tháp, theo lối mà Tiểu Đông bị ai đó lôi ra..
Và khi hiện thân, Tiểu Đông nhìn thấy lão nhân giương cao một ngón tay và rít lên kinh khiếp :
- Đỡ!
Viu...
Người đang chộp giữ Tiểu Đông bỗng lên tiếng, cho Tiểu Đông biết đó chính là nhân vật đã từng dối gạt nó :
- Ha... ha... ha...! Hóa ra tiểu oa nhi lại là nội tôn của Thạch lão! Được! Lão có gan cứ hạ thủ! Xem này!
Toàn thân của Tiểu Đông bất ngờ bị ác nhân nâng lên và nó nhận thấy ác nhân đang cố tình đưa thân hình nó vào ngay luồng gió mảnh như sợi chỉ do lão nhân kia giương tay phát xạ!
Nó kêu thầm :
- “Ác nhân quả hiểm độc! Lâm vào tình thế này nếu Viện chủ Dĩ An viện hoàn toàn không là nội tổ như ta vừa phủ nhận, ta e chết mất.”
Dù không biết gì về võ công nhưng Tiểu Đông cũng phải thán phục cách ứng xử lưỡng toàn kỳ mỹ của Viện chủ Dĩ An viện!
Ngay trước khi luồng gió mảnh nhỏ kia chạm vào nó, Viện chủ Dĩ An viện bất ngờ uốn đầu ngón tay cho chếch xuống. Liền theo đó, luồng gió mảnh kia thay vì xuyên vào nó lại đổi hướng và nhắm vào đâu đó ở phần hạ thân của ác nhân!
Tiểu Đông dễ dàng mường tượng rằng vi thân hình nó thấp bé, đang được ác nhân nâng cao ngang ngực, do đó chắc chắn là phần hạ thân của ác nhân phải lộ ra và không còn vật gì che chắn.
Tiểu Đông nghe ác nhân rít lên đầy giận dữ :
- Thạch lão có công phu quá bất phàm! Nếu lão không mau chóng đình thủ, đừng trách bản nhân đang tay hạ thủ nội tôn của lão?
Viu...
Vút!
Có lẽ vì lo sợ cho sinh mạng của Tiểu Đông, Tiểu Đông thầm suy đoán, Viện chủ Dĩ An viện quả nhiên phải thu hồi làn quái phong mỏng manh kia như lời hăm dọa của ác nhân. Tiểu Đông có phần bấn loạn vì qua thái độ này của Viện chủ, nó phải là nội tôn thật sự nên Lão viện chủ mới chịu để cho ác nhân uy hiếp! Và tâm trạng của nó càng thêm hoang mang khi nhớ lại đôi ba phen nó được Lão viện chủ cứu mạng!
Nó lại nghe ác nhân quát :
- Thạch lão tặc! Lão đừng hòng giở trò với bản nhân! Thân pháp của lão dù có cao minh đến mức thượng thừa, lão chưa kịp làm gì bản nhân, bản nhân chỉ cần bức dồn nội lực, nội tôn của lão lập tức biến thành một cái xác không hồn!
Tiểu Đông không còn nhìn thấy bóng nhân ảnh của Lão viện chủ nữa!
Qua câu nói của ác nhân, nó hiểu rằng Lão viện chủ đang dùng thân pháp thượng thừa có lẽ để tập kích ác nhân và tìm cách cứu mạng nó một lần nữa!
Nó vừa nghĩ xong, có tiếng gầm đầy uy lực của Lão viện chủ vang lên :
- Có thật như ngươi nói không? Xem này!
Vù... Vù...
Từ đâu đó ở phía sau ác nhân, Tiểu Đông nghe có tiếng rú rít của một luồng cuồng phong uy mãnh.
Đúng lúc đó, Tiểu Đông liến có cảm nhận bàn tay của ác nhân đang chộp giữ nó đột nhiên nóng ran lên, khiến mọi huyết mạch trong người nó phải căng phồng lên tưởng chừng phải vỡ tung đến nơi!
Và ác nhân thật sự đang thực hiện như lời hăm dọa trước đó. Ác nhân còn rít lên quỷ quyệt :
- Lão tưởng bản nhân không dám hạ thủ thằng lõi này sao? Xem đây!
- “Thế là hết! Không ngờ vận số của Thạch Hiểu Đông ta lại ngắn ngủi đến vậy!
Mẫu thân! Hài nhi sắp gặp lại mẫu thân rồi!”
Còn đang thán oán, tự trách thân trách phận, một tiếng nổ cực lớn bỗng vang lên làm Tiểu Đông giật nảy người!
Xem đó là tiếng gầm thu hồn do chính diêm vương phát ra để bắt hồn nó vào cửu tuyền, thần trí của Tiểu Đông như bị tê liệt và không sao tìm được bất kỳ một ý nghĩ nào khác.
Có lẽ đúng như cảm nhận của Tiểu Đông, vì toàn thân nó ngay sau đó chợt lơ lửng trong khoảng không - Đó không phải là những hình thức đầu tiên trong việc Tiểu Đông sắp phải bước qua Nại Hà Kiều để đi đến cõi U Minh sao? - Đúng như người đời thường nói: sau khi chết vong linh của kẻ chết sẽ phải phiêu hốt, vật vờ vật vưỡng và đi đến một nơi vô định.
Đúng hay sai, Tiểu Đông còn chưa nhận thức được! Nhưng một tiếng quát thất thanh chợt vang lên làm Tiểu Đông tỉnh ngộ :
- Ảo Ảo Phi Vân thất thức? Lão chưa hề bị nội thương sao?
Tiếp đó là tiếng cười đầy uy lực của Viện chủ Dĩ An viện, như đáp lại tiếng quát thất thanh đầY kinh ngạc của ác nhân mới buông ra :
- Ha... ha... ha...! Lão phu đâu phải hạng dễ bị ngươi là tiểu nhân ám toán. Xem Đệ nhị thức Phi Vân đây!
Do kịp tỉnh ngộ, Tiểu Đông cứ ngỡ là đang có một sự nhầm lẫn nào đó, hiện giờ người đang giữ nó là Viện chủ Dĩ An viện, không còn là ác nhân nữa.
Còn nếu đây là sự thật, không hề có bất kỳ một nhầm lẫn nào, việc nó được chuyển từ ác nhân sang Lão viện chủ đã xảy ra như thế nào và vào lúc nào nó không sao hiểu được.
Tiểu Đông có phần vui mừng và đắc ý khi nghe ác nhân gào lên kinh hoàng :
- Lại là Ảo Ảo Phi Vân thất thức?! Lão... lão là quỷ chứ nào phải là người? A... a...
Vút!
Được Lão viện chủ nâng trên tay, Tiểu Đông ngỡ ngàng vì nhìn thấy khung cảnh ngay trước mặt chợt nhòa đi và trong chớp mắt khung cảnh nhập nhòa đó như nuốt chửng thân hình của ác nhân, khiến ác nhân biến mất như không hề tồn tại!
Nó kêu thầm :
- “Ác nhân lại lợi dụng U Minh Hỗn Mang trận để trốn chạy?”
Viện chủ buông ra một tiếng cười lạnh như thừa nhận điều mà Tiểu Đông đang thầm nghĩ :
- Hừ! Khôn hồn ngươi đứng bao giờ để lão phu nhìn thấy một lần nữa. Bằng không....
Tiểu Đông lại nghe lão viện chú bỏ lửng câu nói như trước kia! Và lần này thay cho lời nói, Lão viện chủ vẫn giữ nó trên tay và ung dung đi một vòng quanh chân ngọn tháp!
Vừa đi Viện chủ Dĩ An viện vừa lầm bầm, không hiểu là nói cho ai nghe :
- Dù lão phu không thể đi thoát khỏi trận đồ, nhưng bất kỳ kẻ nào to gan dám bước vào phạm vi lão phu vừa vạch, lão phu nhất định không để cho sống! Hừ!
Nghe thế, Tiểu Đông vội đưa mắt nhìn xuống đất.
Đúng như lời nói, trong lúc di chuyển quanh chân ngọn tháp Lão viện chủ vừa đi vừa dùng đầu ngón chân để vạch trên nền đất một vạch vừa sâu vừa rộng! Và vạch này khi kết thúc đã tạo nên một vòng tròn, có phạm vi ước đến sáu trượng vuông! Trong phạm vi đó có cả ngọn tháp là nơi trước đó nó được Viện chủ đưa vào chữa thương.
Cảm kích Lão viện chủ đến tột cùng, Tiểu Đông lên tiếng :
- Chúng ta có thể đi thoát được, lão trượng! Tiểu sinh đã được ác nhân điểm chỉ cách di chuyển rồi kia mà?
Lão nhếch miệng cười lạt :
- Hừ! Dễ như ngươi nói sao hài tử? Hắn chỉ muốn lợi dụng ngươi dụ ta rời xa nơi này và lạc vào trận đồ thập phần hiểm trở. Ngươi tưởng cách thức hắn chỉ cho ngươi sẽ giúp ngươi đi thoát nơi này thật sao?
Dù không muốn tin vào lời Lão viện chủ, nhưng qua những hành vi hạ tiện và bất chấp thủ đoạn của ác nhân, Tiểu Đông đành phải tin!
Sau đó, đột nhiên hưng phấn hẳn lên, Tiểu Đông kêu :
- Tiểu sinh vẫn còn nhớ kỹ mọi nét vẽ trong Họa Tháp Đồ! Lão trượng nếu suy nghĩ theo đó chắc chắn sẽ tìm được cách thoát trận.
Lão gật đầu quả quyết :
- Đó là điều hiển nhiên! Hừ! Chờ khi lão phu thấu triệt cách thoát trận, hắn dừng mong thoát khỏi tay lão phu!
Với câu nói này, Tiểu Đông hiểu rằng những gì Lão viện chủ đã nói nãy giờ là cố ý nói cho ác nhân nghe! Rất có thể Lão viện chủ cho rằng ác nhân dù sợ nhưng chưa phải bỏ đi hẳn! Và quanh đây, nhờ U Minh Hỗn Mang trận che chở, ác nhân rất có thể đang âm thầm nhìn dò xét từng động tịnh của Lão viện chủ!
Hiểu như thế, Tiểu Đông vờ kêu lên :
- Nội tổ! Sao nội tổ không truyền võ công cho hài nhi? Phải chi hài nhi có võ công, hài nhi và nội tổ có những hai người, y dù có ba đầu sáu tay cũng đừng hòng lẩn trốn như vừa rồi.
Thích thú, không hiểu là thích vì được Tiểu Đông gọi là nội tổ, hay thích vì lời nói giả vờ cực kỳ thông minh của Tiểu Đông? Lão viện chủ buông một tràng cười dài cao hứng :
- Ha... ha... ha...
Sau khi cười một thôi dài, Lão viện chủ vừa đặt nó xuống đứng cạnh lão, vừa nghiêm nghị gật đầu :
- Hay lắm! Nội tổ nhất định sẽ truyền thụ võ công cho hài tử!Với Ảo Ảo Phi Vân thất thức, một tuyệt kỹ khiến quần hùng luôn xem Dĩ An viện là giang hồ đệ nhất viện, tên tiểu nhân kia dù có trốn lên trời hay chui đầu xuống đất cũng phải trả lại những gì hắn đã gây cho chúng ta lần này.
Nói xong, Lão viện chủ còn quắc mắt nhìn quanh như muốn cho tên ác nhân kia hiểu rằng đó là những lời dành cho hắn.
Sau đó, một tay nắm lấy tay Tiểu Đông, Lão viện chủ ung dung đi vào lòng tháp!
Phong độ của Lão viện chủ khiến Tiểu Đông thán phục! Nó hớn hở theo chân.
Danh sách chương