Edit + Beta: Ivy packha03
Lâm Thanh Dã mặt không thay đổi ấn nút tắt di động, trên người gió táp cuồng phòng bao phủ, rồi sau đó anh trực tiếp đứng lên, đi ra ngoài.
"Con định đi đâu?" Ngươi từ đầu đến giờ không nói lời nào, Phó Tuyết Mính bỗng nhiên mở miệng.
Lâm Thanh Dã quay đầu, ánh mắt cúi thấp xuống, ngũ quan càng trở nên sắc bén: "Bà không quản được đâu."
Giọng điệu Phó Tuyết Mính lập tức lên cao: “Thái độ con đây là gì?”
"Bà nghĩ tôi là thái độ gì thì chính là thái độ đó.” Lâm Thanh Dã nói xong, trực tiếp cất bước đi ra ngoài.
Cửa phòng yến hội đóng lại, sau đó anh vẫn nghe được những âm thanh an ủi Phó Tuyết Mính, từ trọng miệng của Phó Thuyết Mính còn nghe ra được những từ như ---tai họa, đứa con hỗn xược.
Đi ra bên ngoài không được vài bước chân, anh nhìn thấy Cố Tòng Vọng lưng dựa vào tường, đang gọi điện thoại, mặt đầy tươi cười.
Lâm Thanh Dã cảm thấy nực cười, bước chân không ngừng lại, nhàn nhạt trào phúng một tiếng.
Vẻ cười nhạo ấy bị Cố Tòng Vọng bắt gặp được, nghiêng đầu nhìn qua, Lâm Thanh Dã ngược lại không cho anh ta nửa cái ánh mắt, trực tiếp rời đi, rất nhanh chóng không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Hứa Tri Nam chú ý tới đầu dây bên kia không thấy Cố Tòng Vọng đáp lời, còn nghĩ rằng do tín hiệu di động không tốt, “Alo" một tiếng.
"Ừ." Cố Tòng Vọng thu hồi ánh mắt, "Không có gì, chẳng qua đụng phải một tên ngốc.”
Lâm Thanh Dã đêm qua giấc ngủ không được sâu, sau khi về đến nhà tắt hết các thiết bị điện tử, anh nằm dài trên giường.
Lúc này ngược lại rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, không những vậy anh còn mơ thấy một giấc mơ.
Mơ thấy lần đầu tiên anh gặp được Hứa Tri Nam.
Không phải tại quán Bar, cũng không phải là lúc đi cùng với Tần Đường tại quán net bắt gặp cô lần đó.
Mà còn sớm hơn nữa.
Lúc đó, anh và Phó Tuyết Mính tranh cãi ầm ĩ một trận, từ cửa đóng sầm lại, bỏ nhà ra đi.
Khi đó anh còn chưa có lấy được giải thưởng, ban nhạc cũng chỉ là đàn hát cho vui, càng không có thu nhập. Anh và Lâm Quan Thừa không cùng chung quan điểm, nên chuyển ra ngoài ở, từ Lâm gia bỏ đi, ngay cả nơi dừng chân cũng không có.
Ngày đông, gió đêm gào thét qua những lá cây, rét buốt mà gió lạnh mang theo như cắt vào từng lớp da, lớp thịt, khí lạnh thấu xương.
Anh bỏ đi quá vội vàng, ngay cả áo khoác cũng không mang, ăn mặc phong pha phong phanh, phác hoạ ra dáng người cao gầy.
Đường dành riêng cho người đi bộ có một nhà cửa hàng tiện lợi gần đó, bên ngoài đèn đường đã bị hỏng, lại còn âm u. Anh mua bao thuốc lá đi ra, tùy tiện ngồi ở ghế dành cho người đi đường.
Đúng lúc đó Hứa Tri Nam xuất hiện.
Bên cạnh cô còn có một người bạn học đi cùng, hai người đều mặc trang phục mùa đông dành cho học sinh, màu xám xanh. Rõ ràng là rất không thấy rõ được khuôn mặt nhau, nhưng ngược lại Lâm Thanh Dã nhìn một cái vẫn nhận ra cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad và wordpress @ChatterieHome33. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]
Vốn dĩ ban đầu làn da trắng nõn bị gió thổi lạnh đến đỏ ửng, toàn thân đều bọc cực kì kín, nửa cái cằm cũng bị quấn trong khăn quàng cổ.
"Tiểu Cảnh, rốt cuộc ở chỗ nào vậy?" Hứa Tri Nam kéo cánh tay cô bạn, âm thanh ép đến mức nhỏ nhất: “Trời tối quá.”
“Rõ ràng ở đây mà, sao bây giờ lại không thấy đâu?”
Hai người cũng không biết là đang tìm cái gì, hơi hơi khom người, tìm ở khắp ngõ ngách.
Bỗng nhiên, từ một bên trong bụi cỏ phát ra tiếng mèo kêu, tiếng kêu vô cùng nhỏ, nếu không để tâm thậm chí sẽ không nghe thấy tiếng mèo kêu.
Khuôn mặt thiếu nữ nhanh chóng vui mừng, đi nhanh qua, ngồi xổm trước bồn hoa, nghiêng người, thò tay về phía trước. Mất một hồi lâu mới ôm được bé mèo con kia ra.
Là giống mèo nhị thể, người lại rất gầy.
Đối với mọi người mà nói, phần lớn đều thích những chú mèo mập mạp, nhưng mèo con kia hoàn toàn tương phản.
Mèo con này lớn lên cũng không dễ dàng gì.
Được thiếu nữ ôm, ánh mắt nó phát sáng lên, như nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của dải Ngân Hà.
Lâm Thanh Dã ngồi ở nơi tối đen, trong miệng ngậm điếu thuốc, dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Sau đó hắn thấy cô từ trong túi áo đồng phục học sinh, lấy ra một túi đồ, được bọc trong túi nilon, sau khi mở ra bèn thấy đó là đồ ăn dành cho mèo.
"Mèo con này còn nhỏ như vậy, liệu có thể ăn được thức ăn dành cho mèo hay không?” Người bạn ngồi một bên chống tay hỏi.
Hứa Tri Nam nghĩ một hồi, rồi từ trong túi lấy ra một bình giữ nhiệt màu hồng, hướng túi đựng đồ ăn cho mèo đổ một chút. Có lẽ do mùa đông, nước nóng đổ ra tỏa ra một tầng sương mù mờ mịt.
Chờ thức ăn cho mèo mềm đi, rồi cô mới đổ cho mèo con ăn.
"A Nam, nó thật đáng thương, trời lạnh như vậy không nơi nương tựa, nếu không chúng ta nuôi nó đi?" Người bạn bên cạnh cô nói.
Hứa Tri Nam lắc đầu: "Tớ không nuôi được, mẹ tớ bị dị ứng với lông của động vật.”
"Như vậy à…Vậy để tớ gọi điện thoại hỏi mẹ tớ một chút, xem có thể nuôi được hay không.”
Cô ấy nói xong, rồi lấy điện thoại di động ra, đi đến một bên khác gọi điện thoại cho mẹ cô ấy.
Hứa Tri Nam vẫn như cũ ngồi xuống, cô đeo găng tay, nhẹ nhàng cởi bỏ ra, sờ lông mèo, không phải mềm mại, lông đâm có chút đau tay.
Mèo hoang cũng có chút cứng cỏi, phát ra tiếng "grừ grừ", rồi liền duỗi móng vuốt vồ người.
Hứa Tri Nam bị dọa, nhanh chóng thu tay, nếu không cô đã bị cào trúng.
Trong lòng cô sợ hãi, ngay lập tức đeo găng tay lên, sau đó phồng má, chậm rãi thở ra một hơi.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ.
Cô nghiêng đầu nhìn qua, bởi vì đèn đường bị hỏng, nên nhìn không được rõ ràng. Chỉ có thể nhìn thấy chiếc ghế đối diện cách đó không xa có người đang ngồi, miệng ngậm điếu thuốc, tóc anh bị gió đêm thổi có chút lộn xộn.
Hứa Tri Nam nhìn không rõ mặt anh, nên cũng không phân biệt ra tuổi tác hiện tại của anh.
Nhưng mà, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, giống như người không nơi để về.
Được cái lưng anh thẳng tắp, giống như núi Thái Sơn.
Cô nheo mắt, muốn nhìn rõ, đáng tiếc thất bại.
Cứ việc nhìn thân hình kia giống người ăn xin, không nhà không cửa, cô lập tức nhớ đến tin tức trên báo mấy ngày hôm trước mới đưa tin về một người ăn xin chết vì lạnh. Vì để tránh tình huống đau lòng ấy, cô hướng về người phía bên kia hỏi: “Cái kia,…người bên đó có lạnh hay không?”
Âm thanh thiếu nữ mềm mại, nhẹ nhàng, giống như gió xuân đầu mùa.
Lâm Thanh Dã không nhúc nhích cũng không mở miệng, nhưng bởi vì âm thanh của cô, đồng thời thả khói trong miệng.
Hứa Tri Nam chú ý tới ánh lửa tàn thuốc của anh lóe một cái rồi tắt. cô khó hiểu nhưng cũng hơi sờ sợ, xung quanh trời lại tối đen như mực, cô ôm chú mèo lên, trời cũng không còn sớm nữa, cô sắp phải về nhà.
Vừa lúc người bạn kia của cô nói chuyện điện thoại xong, nói là mẹ cô ấy đồng ý nuôi, từ trong lòng cô tiếp nhận bé mèo con.
"Cậu vừa rồi nói chuyện với ai vậy?”
"Người ngồi bên kia.” Hứa Tri Nam quay đầu nhìn lại, nói, "Thật đáng thương."
Cô đứng ở dưới ánh đèn chiếu xuống, ánh trăng treo ở trên đỉnh đầu của cô, nhưng trong ánh mắt cô trong veo, không một gợn sóng, so với ánh trắng còn tĩnh lặng hơn nữa.
Sự im lặng giữa hai người dường như đã tạo ra một đường ranh giới vô hình, anh là bóng đêm, dơ bẩn mà hỗn tạp – còn cô, thanh khiết không một vết nhơ.
Cô cao cao tại thượng, phổ độ chúng sinh, đối anh để lại ba chữ —— thật đáng thương.
Lâm Thanh Dã bật cười, thanh âm châm chọc lại khinh thường.
Sau này, Lâm Thanh Dã có gặp lại cô vài lần, đêm đó anh nhìn thấy trên ngực cô có ghi phù hiệu “Nhất Trung Yển Thành”, biết được cô học ở Nhất Trung. Bởi vậy sau này gặp lại, anh cũng không xác định được rốt cuộc là ngẫu nhiên gặp được, hay là do bản thân trăm phương nghìn kế sắp đặt.
Anh không có tới gần cô, vĩnh viễn chỉ dám đứng từ xa nhìn.
Cũng không tính là theo dõi, hoàn toàn chỉ là thái độ người ngoài đứng nhìn.
Cô từ đầu đến cuối đều cười với người bạn bên cạnh, lúc nào giọng nói cũng nhẹ nhàng, ngọt ngào, giống như cuộc sống không có một tia tăm tối nào.
Anh là một người mâu thuẫn, một mặt kiêu căng ngang bướng, đối với ánh mắt đồng tình và câu nói "Thật đáng thương" của cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhìn thấy cô, cả người đều có một giọng nói thôi thúc anh, "muốn phá hủy cô".
Một mặt vừa giống như một con dã thú từ trong vũng bùn tăm tối, từ chỗ sâu nhất trong hang động nhìn trộm cô, vừa nhìn thấy liền né tránh.
Lại tới sau này, anh bắt gặp một nam sinh đi bên cạnh cô.
Hai người bọn họ dường như quan hệ có vẻ vô cùng tốt.
Hứa Tri Nam hướng người bên cạnh cười, nhìn càng thêm đẹp mắt.
Sau đêm hôm đó, Lâm Thanh Dã nằm mơ thấy, hai người nằm cạnh nhau, da thịt cuốn lấy, nhiệt độ không ngừng tăng lên, anh thấy được từ đôi môi mềm mại của cô nói ra ba chữ “Thật đáng thương”.
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả]
Nhưng cũng cùng lúc, đôi môi xinh đẹp ấy quay về phía người khác cười cười.
Anh cúi người xuống bên cạnh, cắn mạnh vào gáy cô, cho đến khi nếm được mùi máu tươi.
Sau đó anh giật mình tỉnh lại.
Lâm Thanh Dã nằm ở trên giường, lồng ngực phập phồng, hô hấp nặng nhọc, nhớ lại dáng vẻ ban ngày Hứa Tri Nam cười với người nam sinh kia, mặt mày dịu dàng, trong mắt đều ngập tràn đầy ý cười.
Anh một bên khinh thường nhìn, nhưng một bên trong lòng lại ghen tị đến phát điên.
Giống như cô chỉ nhỏ giọng nói nhỏ nhẹ một câu “Thật đáng thương”, anh bị ánh sáng dưới đáy mắt cô làm tổn thương lòng tự trọng, lần đầu tiên sinh ra cảm giác muốn chinh phục, cũng là lần đầu tiên sinh ra cảm xúc không thể nói rõ thành lời.
Đêm đó anh rốt cuộc ngủ không yên, vì thế viết xuống bài hát 《Cây hòe gai》.
"Ở trong thế giới của anh
Em là cánh chim, là bầu trời rộng lớn
Anh là người dưới đáy vực sâu thẳm
Em là ánh sáng vĩnh hằng
Người con gái ấy...
U ám thay thế bằng ánh sáng cuộc đời.
Em cầm dao, còn anh trở thành người hiến tế
…”
- ----------
Packha: Nhiều lúc không hiểu sao đã đọc đi đọc lại rồi mà vẫn bị sai lỗi chính tả đôi chút. Các cậu có đọc được hoặc câu cú chưa ổn thì góp ý mình nhé.
(⊃。•́‿•̀。)⊃💕 Yêu
Lâm Thanh Dã mặt không thay đổi ấn nút tắt di động, trên người gió táp cuồng phòng bao phủ, rồi sau đó anh trực tiếp đứng lên, đi ra ngoài.
"Con định đi đâu?" Ngươi từ đầu đến giờ không nói lời nào, Phó Tuyết Mính bỗng nhiên mở miệng.
Lâm Thanh Dã quay đầu, ánh mắt cúi thấp xuống, ngũ quan càng trở nên sắc bén: "Bà không quản được đâu."
Giọng điệu Phó Tuyết Mính lập tức lên cao: “Thái độ con đây là gì?”
"Bà nghĩ tôi là thái độ gì thì chính là thái độ đó.” Lâm Thanh Dã nói xong, trực tiếp cất bước đi ra ngoài.
Cửa phòng yến hội đóng lại, sau đó anh vẫn nghe được những âm thanh an ủi Phó Tuyết Mính, từ trọng miệng của Phó Thuyết Mính còn nghe ra được những từ như ---tai họa, đứa con hỗn xược.
Đi ra bên ngoài không được vài bước chân, anh nhìn thấy Cố Tòng Vọng lưng dựa vào tường, đang gọi điện thoại, mặt đầy tươi cười.
Lâm Thanh Dã cảm thấy nực cười, bước chân không ngừng lại, nhàn nhạt trào phúng một tiếng.
Vẻ cười nhạo ấy bị Cố Tòng Vọng bắt gặp được, nghiêng đầu nhìn qua, Lâm Thanh Dã ngược lại không cho anh ta nửa cái ánh mắt, trực tiếp rời đi, rất nhanh chóng không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Hứa Tri Nam chú ý tới đầu dây bên kia không thấy Cố Tòng Vọng đáp lời, còn nghĩ rằng do tín hiệu di động không tốt, “Alo" một tiếng.
"Ừ." Cố Tòng Vọng thu hồi ánh mắt, "Không có gì, chẳng qua đụng phải một tên ngốc.”
Lâm Thanh Dã đêm qua giấc ngủ không được sâu, sau khi về đến nhà tắt hết các thiết bị điện tử, anh nằm dài trên giường.
Lúc này ngược lại rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, không những vậy anh còn mơ thấy một giấc mơ.
Mơ thấy lần đầu tiên anh gặp được Hứa Tri Nam.
Không phải tại quán Bar, cũng không phải là lúc đi cùng với Tần Đường tại quán net bắt gặp cô lần đó.
Mà còn sớm hơn nữa.
Lúc đó, anh và Phó Tuyết Mính tranh cãi ầm ĩ một trận, từ cửa đóng sầm lại, bỏ nhà ra đi.
Khi đó anh còn chưa có lấy được giải thưởng, ban nhạc cũng chỉ là đàn hát cho vui, càng không có thu nhập. Anh và Lâm Quan Thừa không cùng chung quan điểm, nên chuyển ra ngoài ở, từ Lâm gia bỏ đi, ngay cả nơi dừng chân cũng không có.
Ngày đông, gió đêm gào thét qua những lá cây, rét buốt mà gió lạnh mang theo như cắt vào từng lớp da, lớp thịt, khí lạnh thấu xương.
Anh bỏ đi quá vội vàng, ngay cả áo khoác cũng không mang, ăn mặc phong pha phong phanh, phác hoạ ra dáng người cao gầy.
Đường dành riêng cho người đi bộ có một nhà cửa hàng tiện lợi gần đó, bên ngoài đèn đường đã bị hỏng, lại còn âm u. Anh mua bao thuốc lá đi ra, tùy tiện ngồi ở ghế dành cho người đi đường.
Đúng lúc đó Hứa Tri Nam xuất hiện.
Bên cạnh cô còn có một người bạn học đi cùng, hai người đều mặc trang phục mùa đông dành cho học sinh, màu xám xanh. Rõ ràng là rất không thấy rõ được khuôn mặt nhau, nhưng ngược lại Lâm Thanh Dã nhìn một cái vẫn nhận ra cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad và wordpress @ChatterieHome33. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]
Vốn dĩ ban đầu làn da trắng nõn bị gió thổi lạnh đến đỏ ửng, toàn thân đều bọc cực kì kín, nửa cái cằm cũng bị quấn trong khăn quàng cổ.
"Tiểu Cảnh, rốt cuộc ở chỗ nào vậy?" Hứa Tri Nam kéo cánh tay cô bạn, âm thanh ép đến mức nhỏ nhất: “Trời tối quá.”
“Rõ ràng ở đây mà, sao bây giờ lại không thấy đâu?”
Hai người cũng không biết là đang tìm cái gì, hơi hơi khom người, tìm ở khắp ngõ ngách.
Bỗng nhiên, từ một bên trong bụi cỏ phát ra tiếng mèo kêu, tiếng kêu vô cùng nhỏ, nếu không để tâm thậm chí sẽ không nghe thấy tiếng mèo kêu.
Khuôn mặt thiếu nữ nhanh chóng vui mừng, đi nhanh qua, ngồi xổm trước bồn hoa, nghiêng người, thò tay về phía trước. Mất một hồi lâu mới ôm được bé mèo con kia ra.
Là giống mèo nhị thể, người lại rất gầy.
Đối với mọi người mà nói, phần lớn đều thích những chú mèo mập mạp, nhưng mèo con kia hoàn toàn tương phản.
Mèo con này lớn lên cũng không dễ dàng gì.
Được thiếu nữ ôm, ánh mắt nó phát sáng lên, như nhìn thấy ánh sáng rực rỡ của dải Ngân Hà.
Lâm Thanh Dã ngồi ở nơi tối đen, trong miệng ngậm điếu thuốc, dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Sau đó hắn thấy cô từ trong túi áo đồng phục học sinh, lấy ra một túi đồ, được bọc trong túi nilon, sau khi mở ra bèn thấy đó là đồ ăn dành cho mèo.
"Mèo con này còn nhỏ như vậy, liệu có thể ăn được thức ăn dành cho mèo hay không?” Người bạn ngồi một bên chống tay hỏi.
Hứa Tri Nam nghĩ một hồi, rồi từ trong túi lấy ra một bình giữ nhiệt màu hồng, hướng túi đựng đồ ăn cho mèo đổ một chút. Có lẽ do mùa đông, nước nóng đổ ra tỏa ra một tầng sương mù mờ mịt.
Chờ thức ăn cho mèo mềm đi, rồi cô mới đổ cho mèo con ăn.
"A Nam, nó thật đáng thương, trời lạnh như vậy không nơi nương tựa, nếu không chúng ta nuôi nó đi?" Người bạn bên cạnh cô nói.
Hứa Tri Nam lắc đầu: "Tớ không nuôi được, mẹ tớ bị dị ứng với lông của động vật.”
"Như vậy à…Vậy để tớ gọi điện thoại hỏi mẹ tớ một chút, xem có thể nuôi được hay không.”
Cô ấy nói xong, rồi lấy điện thoại di động ra, đi đến một bên khác gọi điện thoại cho mẹ cô ấy.
Hứa Tri Nam vẫn như cũ ngồi xuống, cô đeo găng tay, nhẹ nhàng cởi bỏ ra, sờ lông mèo, không phải mềm mại, lông đâm có chút đau tay.
Mèo hoang cũng có chút cứng cỏi, phát ra tiếng "grừ grừ", rồi liền duỗi móng vuốt vồ người.
Hứa Tri Nam bị dọa, nhanh chóng thu tay, nếu không cô đã bị cào trúng.
Trong lòng cô sợ hãi, ngay lập tức đeo găng tay lên, sau đó phồng má, chậm rãi thở ra một hơi.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ.
Cô nghiêng đầu nhìn qua, bởi vì đèn đường bị hỏng, nên nhìn không được rõ ràng. Chỉ có thể nhìn thấy chiếc ghế đối diện cách đó không xa có người đang ngồi, miệng ngậm điếu thuốc, tóc anh bị gió đêm thổi có chút lộn xộn.
Hứa Tri Nam nhìn không rõ mặt anh, nên cũng không phân biệt ra tuổi tác hiện tại của anh.
Nhưng mà, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, giống như người không nơi để về.
Được cái lưng anh thẳng tắp, giống như núi Thái Sơn.
Cô nheo mắt, muốn nhìn rõ, đáng tiếc thất bại.
Cứ việc nhìn thân hình kia giống người ăn xin, không nhà không cửa, cô lập tức nhớ đến tin tức trên báo mấy ngày hôm trước mới đưa tin về một người ăn xin chết vì lạnh. Vì để tránh tình huống đau lòng ấy, cô hướng về người phía bên kia hỏi: “Cái kia,…người bên đó có lạnh hay không?”
Âm thanh thiếu nữ mềm mại, nhẹ nhàng, giống như gió xuân đầu mùa.
Lâm Thanh Dã không nhúc nhích cũng không mở miệng, nhưng bởi vì âm thanh của cô, đồng thời thả khói trong miệng.
Hứa Tri Nam chú ý tới ánh lửa tàn thuốc của anh lóe một cái rồi tắt. cô khó hiểu nhưng cũng hơi sờ sợ, xung quanh trời lại tối đen như mực, cô ôm chú mèo lên, trời cũng không còn sớm nữa, cô sắp phải về nhà.
Vừa lúc người bạn kia của cô nói chuyện điện thoại xong, nói là mẹ cô ấy đồng ý nuôi, từ trong lòng cô tiếp nhận bé mèo con.
"Cậu vừa rồi nói chuyện với ai vậy?”
"Người ngồi bên kia.” Hứa Tri Nam quay đầu nhìn lại, nói, "Thật đáng thương."
Cô đứng ở dưới ánh đèn chiếu xuống, ánh trăng treo ở trên đỉnh đầu của cô, nhưng trong ánh mắt cô trong veo, không một gợn sóng, so với ánh trắng còn tĩnh lặng hơn nữa.
Sự im lặng giữa hai người dường như đã tạo ra một đường ranh giới vô hình, anh là bóng đêm, dơ bẩn mà hỗn tạp – còn cô, thanh khiết không một vết nhơ.
Cô cao cao tại thượng, phổ độ chúng sinh, đối anh để lại ba chữ —— thật đáng thương.
Lâm Thanh Dã bật cười, thanh âm châm chọc lại khinh thường.
Sau này, Lâm Thanh Dã có gặp lại cô vài lần, đêm đó anh nhìn thấy trên ngực cô có ghi phù hiệu “Nhất Trung Yển Thành”, biết được cô học ở Nhất Trung. Bởi vậy sau này gặp lại, anh cũng không xác định được rốt cuộc là ngẫu nhiên gặp được, hay là do bản thân trăm phương nghìn kế sắp đặt.
Anh không có tới gần cô, vĩnh viễn chỉ dám đứng từ xa nhìn.
Cũng không tính là theo dõi, hoàn toàn chỉ là thái độ người ngoài đứng nhìn.
Cô từ đầu đến cuối đều cười với người bạn bên cạnh, lúc nào giọng nói cũng nhẹ nhàng, ngọt ngào, giống như cuộc sống không có một tia tăm tối nào.
Anh là một người mâu thuẫn, một mặt kiêu căng ngang bướng, đối với ánh mắt đồng tình và câu nói "Thật đáng thương" của cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhìn thấy cô, cả người đều có một giọng nói thôi thúc anh, "muốn phá hủy cô".
Một mặt vừa giống như một con dã thú từ trong vũng bùn tăm tối, từ chỗ sâu nhất trong hang động nhìn trộm cô, vừa nhìn thấy liền né tránh.
Lại tới sau này, anh bắt gặp một nam sinh đi bên cạnh cô.
Hai người bọn họ dường như quan hệ có vẻ vô cùng tốt.
Hứa Tri Nam hướng người bên cạnh cười, nhìn càng thêm đẹp mắt.
Sau đêm hôm đó, Lâm Thanh Dã nằm mơ thấy, hai người nằm cạnh nhau, da thịt cuốn lấy, nhiệt độ không ngừng tăng lên, anh thấy được từ đôi môi mềm mại của cô nói ra ba chữ “Thật đáng thương”.
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả]
Nhưng cũng cùng lúc, đôi môi xinh đẹp ấy quay về phía người khác cười cười.
Anh cúi người xuống bên cạnh, cắn mạnh vào gáy cô, cho đến khi nếm được mùi máu tươi.
Sau đó anh giật mình tỉnh lại.
Lâm Thanh Dã nằm ở trên giường, lồng ngực phập phồng, hô hấp nặng nhọc, nhớ lại dáng vẻ ban ngày Hứa Tri Nam cười với người nam sinh kia, mặt mày dịu dàng, trong mắt đều ngập tràn đầy ý cười.
Anh một bên khinh thường nhìn, nhưng một bên trong lòng lại ghen tị đến phát điên.
Giống như cô chỉ nhỏ giọng nói nhỏ nhẹ một câu “Thật đáng thương”, anh bị ánh sáng dưới đáy mắt cô làm tổn thương lòng tự trọng, lần đầu tiên sinh ra cảm giác muốn chinh phục, cũng là lần đầu tiên sinh ra cảm xúc không thể nói rõ thành lời.
Đêm đó anh rốt cuộc ngủ không yên, vì thế viết xuống bài hát 《Cây hòe gai》.
"Ở trong thế giới của anh
Em là cánh chim, là bầu trời rộng lớn
Anh là người dưới đáy vực sâu thẳm
Em là ánh sáng vĩnh hằng
Người con gái ấy...
U ám thay thế bằng ánh sáng cuộc đời.
Em cầm dao, còn anh trở thành người hiến tế
…”
- ----------
Packha: Nhiều lúc không hiểu sao đã đọc đi đọc lại rồi mà vẫn bị sai lỗi chính tả đôi chút. Các cậu có đọc được hoặc câu cú chưa ổn thì góp ý mình nhé.
(⊃。•́‿•̀。)⊃💕 Yêu
Danh sách chương