Edit + Beta: Ivy packha03
Đêm nay Lâm Thanh Dã ngủ không được sâu giấc.
Rõ ràng khoảng thời gian lần trước Hứa Tri Nam tới đây đã qua mấy ngày, nhưng trong lúc ngủ mơ hồ lại có thể ngửi thấy được mùi hương của Hứa Tri Nam, rất đặc biệt.
Ban đầu anh tưởng rằng là do cô sử dụng sữa tắm có hương thơm ấy, nhưng sau này, khi cô tắm ở nhà anh, trên người cô vẫn lưu lại hương thơm ấy.
Không nồng đậm vị ngọt của kẹo, nhưng lại giống hương vị của đồ ngọt, bao quanh là vị bơ nhạt nhạt.
Lâm Thanh Dã sau này có hỏi qua, hương thơm ấy của cô là từ đâu mà có.
Mặt Hứa Tri Nam còn rất mơ hồ, hỏi lại, “Mùi hương nào cơ.”
Chính cô còn không nhận ra được mùi hương ấy.
Vì thế Lâm Thanh Dã cười cười, ngón tay sờ sờ mặt cô, nghiền ngẫm trêu chọc: "Mùi thơm của cơ thể."
Lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Trong phòng ngủ bức màn rèm đóng chặt, tối tăm không thấy một ánh sáng, anh cau mày ngồi dậy, cầm di động lên nhìn, là cha anh -Lâm Quan Thừa gọi tới.
Tối qua uống hơn nhiều, lúc này yết hầu khó chịu, anh bật nút nhận máy, tạm thời không lên tiếng trả lời, cầm lấy cái cốc bên đầu giường, đổ một một lượng nước lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad và wordpress @ChatterieHome33. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]
Lâm Quan Thừa: "Này?"
"Có chuyện gì không?”
“Con tốt nghiệp, giữa trưa cả nhà cùng đi ăn một bữa cơm, chú và bá con cũng đều đến.” Lâm Quan Thừa nói.
"Ở đâu?"
“Tý nữa cha sẽ gửi địa chỉ cho con, con tốt nghiệp, mấy người họ hàng muốn ăn một bữa cơm để chúc mừng con.”
Anh tốt nghiệp, ăn cơm được mời cuối cùng ngược lại là anh, cũng thật lắm chuyện.
Lâm Thanh Dã trào phúng, khóe miệng cười một tiếng, đáp ứng cho qua.
Lâm Quan Thừa trước kia có ý định làm giàu, sau này mở rộng đại bàn, nay cũng là nhân vật có tiếng ở Yển Thành.
Lâm Thanh Dã nhận được địa chỉ do Lâm Quan Thừa gửi tới, đến nơi anh mới biết, “mấy người họ hàng” chính là hai phòng bữa tiệc, ngồi chật kín người.
Cũng không biết là nghĩ như thế nào.
Người làm ăn ngại nhất là mặt mũi, hầu như tất cả giới làm ăn đều được mời đến đây.
Lâm Quan Thừa cũng sợ tính cách của đứa con, sợ tình huống này khiến ông không còn mặt mũi gặp ai, vừa thấy anh tích liền vội vàng nói: "Những người kia là tiện đường đi qua, cũng đều là người quen cả. Mọi chuyện bên này con không cần quan tâm, mọi người đều muốn chúc mừng con tốt nghiệp là được rồi.”
Lâm Thanh Dã nghiêng đầu nhìn qua, cửa phòng bữa tiệc được mở, vừa đúng lúc có thể nhìn thấy người phụ nữ đang ở chính giữa đám người đang nói chuyện phiếm.
Phó Tuyết Mính mặc một chiếc váy dạ tiệc màu đen chữ V, trang điểm tinh xảo, khuyên tai kim cương giá trị xa xỉ, ẩn hiện dưới mái tóc đen, khí chất dịu dàng hào phóng.
Lâm Quan Thừa vỗ vỗ vai anh: "Mẹ con cũng tới rồi, đừng gây chuyện với bà ấy.”
Lâm Thanh Dã không trả lời, đi thẳng vào.
“Ơ Lâm Thanh Dã, tới rồi à cháu, cháu chính là nhân vật chính của bữa tiệc này. Chúng ta cứ chờ cháu mãi.”
Có người khen ngợi Phó Tuyết Mính nói: "Con trai của chị di truyền ưu điểm của chị và Quan Thừa, lớn lên thật đúng là tuấn tú lịch sự, trong trường học khẳng định có rất nhiều nữ sinh thích nó."
Nụ cười trên mặt Phó Tuyết Mính có chút cứng ngắc, không nói gì.
"Đúng rồi, lão Cố, con trai của anh và Thanh Dã có phải hay không cùng tuổi với nhau?"
"Tòng Vọng nhỏ hơn một tuổi, nó mới học năm ba đại học, thành tích không tốt Thanh Dã có thể học ở trường đại học Bình Xuyên. Lấy tiếng là đi du học, khoảng thời gian trước mới thi xong năm ba, không có việc gì làm nên mới về nước.
"Xuất ngoại cũng tốt, kiến thức rộng."
Ông khoát tay, khiêm tốn nói: "Cũng coi tạm vậy đi, dù sao cũng coi như là rèn luyện ngoại ngữ.”
Lâm Thanh Dã lúc này mới chú ý tới ở một nơi sofa hẻo lánh, có một người đang ngồi, chính là con trai trong miệng “lão Cố”, đang ngồi vắt chân chơi game.
Rất nhanh liền ngồi vào bàn ăn cơm.
Lâm Thanh Dã và Cố Tòng Vọng được an bài ngồi bên cạnh nhau, bị các trưởng bối cùng đẩy ngồi xuống, dùng mỹ danh nói “Cùng đề tài nói chuyện.”
Cố Tòng Vọng trong lúc chơi game rảnh rỗi, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thanh Dã, lại lần nữa cúi đầu tiếp tục nhìn màn hình, anh đeo tai nghe, mắng đồng đội: "Mẹ nó, mấy cậu dâng đầu lên cho địch chặt à?”
Các trưởng bối cũng từng đoàn ngồi với nhau, nói chuyện phiếm không ngừng, bên cạnh lại có tiếng hỗn loạn do trò chơi phát ra.
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả]
Lâm Thanh Dã nhíu mày, nâng tay nhéo nhéo mũi.
Vừa mới tiến vào gian phòng được năm phút, anh đã cảm thấy nhàm chán.
Hôm nay nhân vật chính là Lâm Thanh Dã, đề tài tự nhiên cũng từ đầu đến cuối vây quanh anh.
Sau này cũng không biết là ai mở miệng hỏi: "Tôi nghe nói Thanh Dã muốn tham gia vào giới giải trí đúng không?”
Lời này là hỏi Phó Tuyết Mính, chẳng qua Phó Tuyết Mính không trả lời.
Mọi người ở đây đều là họ hàng và bạn bè quen biết, tự nhiên họ cũng biết một chút về sự bất hòa của hai mẹ con Lâm gia, chỉ là không ngờ Phó Tuyết Mính lại biểu hiện rõ như vậy.
Bà không trả lời, người kia đàng cười ngượng ngùng nhìn về phía Lâm Thanh Dã.
Anh thản nhiên "Ừ" một tiếng.
"Rất tốt rất tốt, vào giới giải trí cũng là một bước chuyển biến tốt. Trước kia còn nghe nói cháu được giải thưởng lớn, hơn nữa sau này tiền của các ngôi sao lại rất cao. Không chừng sau này, cháu còn lợi hại hơn cha của cháu.” Người kia còn hướng anh dựng ngón cái.
Lâm Thanh Dã: "Chỉ là tùy tiện tham gia thôi."
"Cháu quá khiêm nhường rồi."
Lâm Thanh Dã không lại đáp lời.
Cha Cố nhìn Cố Tòng Vọng tức mà không biết phải nói làm sao, hướng lưng anh đập một cái, khiển trách nói: “Cha kêu con đến đây dự tiệc hay là ngồi đấy chơi trò chơi!?”
“Không phải con đã nói không đến, cha cứ muốn con đến.” Cố Tòng Vọng nói.
Cha Cố dựng râu trừng mắt nhìn anh, muốn cướp điện thoại di động nhưng không nhanh bằng Cố Tòng Vọng, anh né qua: “Cha định làm gì, dù sao cùng phải chờ con chơi nốt ván này.”
“Con không thể tạm dừng trước sao!"
Cố Tòng Vọng cười ra tiếng: "Cha à, bây giờ làm gì có trò chơi gì đang chơi có thể tạm dừng chứ?”
Những người khác cũng khuyên nhủ: "Tòng Vọng chịu đến đât đã rất tốt rồi. lúc chúc tết tôi dẫn đứa con trai tôi đi nó còn không động đậy gì.”
Cha Cố ghét bỏ nói: “Thôi đi, con anh có như nó không?”
Trình độ Cố Tòng Vọng chơi game rất tốt, thuộc về cấp bậc đại thần trong game, một đường mang đồng đội đi đánh quái.
Đến vòng chung kết, trong đội ngũ của anh còn lại hai người, một đội khác phải sống chết mới thành công đến vòng chung kết.
Lúc này, tin nhắn Wechat hiện đến trên khung trò chơi.
[ A Nam: Anh buổi tối có rảnh không? ]
Cố Tòng Vọng khống chế khẩu súng K98 trong tay nhân vật trong game, sau đó nói với đồng đội: "Các cậu, tự chơi một mình đi.”
Đúng lúc Lâm Thanh Dã đảo mắt qua nhìn một chút, liền thấy thông báo rõ ràng. Sau đó Cố Tòng Vọng không để ý đến đồng đội vẫn còn đang gào thét trong game, trực tiếp thoát khỏi trò chơi, mở Wechat ra.
Lâm Thanh Dã nheo mắt, mặt mày cau lại.
Cái avatar tin nhắn kia thực sự rất quen mắt.
Chính là avatar của Hứa Tri Nam.
Rồi sau đó anh nhìn thấy tên lưu lại: A Nam.
Thật đúng là khéo.
Anh nhìn điện thoại di động trong tay, cũng để tên A Nam.
[ Cố Tòng Vọng: Anh hôm nay có rảnh, làm sao thế? ]
[ A Nam: Anh không phải ngày hôm qua đến giúp mẹ em sao. Mẹ em muốn mời anh ăn bữa cơm. ]
[ Cố Tòng Vọng: Vẫn là dì suy nghĩ chu đáo. Chúng ta đi đâu ăn vậy? ]
[ A Nam: Em buổi chiều phải trở về trường học, hay là chúng ta đi canteen, em mời anh? ]
Anh cười một tiếng.
[ Cố Tòng Vọng: Em thật không có lương tâm, anh còn tưởng rằng em muốn mời anh ăn đại tiệc. ]
[ A Nam: Nhà ăn canteen đồ ăn cũng rất ngon. Nếu không anh muốn đi nơi nào, anh chọn địa điểm đi. ]
Cố Tòng Vọng không đánh chữ tin nhắn, mà gửi trực tiếp voice chat cho cô: “Em bây giờ có nghe điện thoại được không?”
Anh gửi xong, lại chờ tin nhắn hồi âm.
Âm thanh trong di động với âm thanh bên ngoài có chút khác biệt.
Lúc này Lâm Thanh Dã ngược lại thông suốt.
Giọng nói này, chính là lúc trước kia anh đã nghe qua.
Cuộc thi sử cận đại ngày hôm đó, anh kéo Hứa Tri Nam vào căn phòng sát vách, có điện thoại gọi tới, giọng nam trong điện thoại ngày hôm đó, chính là của Cố Tòng Vọng.
Lúc ấy Lâm Thanh Dã còn trực tiếp tắt chiếc điện thoại kia.
Hứa Tri Nam có lẽ đã đáp ứng, Cố Tòng Vọng đứng dậy muốn đi ra ngoài, lại bị cha Cố gọi lại: "Lại định đi chỗ nào nữa.”
“Con có chuyện, bạn gọi cho con có việc.”
Lâm Thanh Dã cười nhạo một tiếng, biểu tình khinh thường.
Cái này mà gọi là “bạn”? Anh mở điện thoại di động ra, đến phần hội thoại Hứa Tri Nam.
Ngược lại anh không phải tìm, anh lưu tên “A Nam”, chữ A nằm ngay dòng đầu tiên.
Ngay lúc Cố Tòng Vọng định đi, anh gọi qua cho cô.
Tiếng chuông reo hơn mười giây, rồi sau đó một giọng nữ máy móc lạnh băng vang lên” “Số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau.”
Hứa Tri Nam từ chối nhận cuộc gọi của anh.
- -------
Packha: Nỗi lòng ngược ảnh của chị em bao lâu nay đã thành hiện thực =)))
~ Hết chương 15 ~
Đêm nay Lâm Thanh Dã ngủ không được sâu giấc.
Rõ ràng khoảng thời gian lần trước Hứa Tri Nam tới đây đã qua mấy ngày, nhưng trong lúc ngủ mơ hồ lại có thể ngửi thấy được mùi hương của Hứa Tri Nam, rất đặc biệt.
Ban đầu anh tưởng rằng là do cô sử dụng sữa tắm có hương thơm ấy, nhưng sau này, khi cô tắm ở nhà anh, trên người cô vẫn lưu lại hương thơm ấy.
Không nồng đậm vị ngọt của kẹo, nhưng lại giống hương vị của đồ ngọt, bao quanh là vị bơ nhạt nhạt.
Lâm Thanh Dã sau này có hỏi qua, hương thơm ấy của cô là từ đâu mà có.
Mặt Hứa Tri Nam còn rất mơ hồ, hỏi lại, “Mùi hương nào cơ.”
Chính cô còn không nhận ra được mùi hương ấy.
Vì thế Lâm Thanh Dã cười cười, ngón tay sờ sờ mặt cô, nghiền ngẫm trêu chọc: "Mùi thơm của cơ thể."
Lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Trong phòng ngủ bức màn rèm đóng chặt, tối tăm không thấy một ánh sáng, anh cau mày ngồi dậy, cầm di động lên nhìn, là cha anh -Lâm Quan Thừa gọi tới.
Tối qua uống hơn nhiều, lúc này yết hầu khó chịu, anh bật nút nhận máy, tạm thời không lên tiếng trả lời, cầm lấy cái cốc bên đầu giường, đổ một một lượng nước lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad và wordpress @ChatterieHome33. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]
Lâm Quan Thừa: "Này?"
"Có chuyện gì không?”
“Con tốt nghiệp, giữa trưa cả nhà cùng đi ăn một bữa cơm, chú và bá con cũng đều đến.” Lâm Quan Thừa nói.
"Ở đâu?"
“Tý nữa cha sẽ gửi địa chỉ cho con, con tốt nghiệp, mấy người họ hàng muốn ăn một bữa cơm để chúc mừng con.”
Anh tốt nghiệp, ăn cơm được mời cuối cùng ngược lại là anh, cũng thật lắm chuyện.
Lâm Thanh Dã trào phúng, khóe miệng cười một tiếng, đáp ứng cho qua.
Lâm Quan Thừa trước kia có ý định làm giàu, sau này mở rộng đại bàn, nay cũng là nhân vật có tiếng ở Yển Thành.
Lâm Thanh Dã nhận được địa chỉ do Lâm Quan Thừa gửi tới, đến nơi anh mới biết, “mấy người họ hàng” chính là hai phòng bữa tiệc, ngồi chật kín người.
Cũng không biết là nghĩ như thế nào.
Người làm ăn ngại nhất là mặt mũi, hầu như tất cả giới làm ăn đều được mời đến đây.
Lâm Quan Thừa cũng sợ tính cách của đứa con, sợ tình huống này khiến ông không còn mặt mũi gặp ai, vừa thấy anh tích liền vội vàng nói: "Những người kia là tiện đường đi qua, cũng đều là người quen cả. Mọi chuyện bên này con không cần quan tâm, mọi người đều muốn chúc mừng con tốt nghiệp là được rồi.”
Lâm Thanh Dã nghiêng đầu nhìn qua, cửa phòng bữa tiệc được mở, vừa đúng lúc có thể nhìn thấy người phụ nữ đang ở chính giữa đám người đang nói chuyện phiếm.
Phó Tuyết Mính mặc một chiếc váy dạ tiệc màu đen chữ V, trang điểm tinh xảo, khuyên tai kim cương giá trị xa xỉ, ẩn hiện dưới mái tóc đen, khí chất dịu dàng hào phóng.
Lâm Quan Thừa vỗ vỗ vai anh: "Mẹ con cũng tới rồi, đừng gây chuyện với bà ấy.”
Lâm Thanh Dã không trả lời, đi thẳng vào.
“Ơ Lâm Thanh Dã, tới rồi à cháu, cháu chính là nhân vật chính của bữa tiệc này. Chúng ta cứ chờ cháu mãi.”
Có người khen ngợi Phó Tuyết Mính nói: "Con trai của chị di truyền ưu điểm của chị và Quan Thừa, lớn lên thật đúng là tuấn tú lịch sự, trong trường học khẳng định có rất nhiều nữ sinh thích nó."
Nụ cười trên mặt Phó Tuyết Mính có chút cứng ngắc, không nói gì.
"Đúng rồi, lão Cố, con trai của anh và Thanh Dã có phải hay không cùng tuổi với nhau?"
"Tòng Vọng nhỏ hơn một tuổi, nó mới học năm ba đại học, thành tích không tốt Thanh Dã có thể học ở trường đại học Bình Xuyên. Lấy tiếng là đi du học, khoảng thời gian trước mới thi xong năm ba, không có việc gì làm nên mới về nước.
"Xuất ngoại cũng tốt, kiến thức rộng."
Ông khoát tay, khiêm tốn nói: "Cũng coi tạm vậy đi, dù sao cũng coi như là rèn luyện ngoại ngữ.”
Lâm Thanh Dã lúc này mới chú ý tới ở một nơi sofa hẻo lánh, có một người đang ngồi, chính là con trai trong miệng “lão Cố”, đang ngồi vắt chân chơi game.
Rất nhanh liền ngồi vào bàn ăn cơm.
Lâm Thanh Dã và Cố Tòng Vọng được an bài ngồi bên cạnh nhau, bị các trưởng bối cùng đẩy ngồi xuống, dùng mỹ danh nói “Cùng đề tài nói chuyện.”
Cố Tòng Vọng trong lúc chơi game rảnh rỗi, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thanh Dã, lại lần nữa cúi đầu tiếp tục nhìn màn hình, anh đeo tai nghe, mắng đồng đội: "Mẹ nó, mấy cậu dâng đầu lên cho địch chặt à?”
Các trưởng bối cũng từng đoàn ngồi với nhau, nói chuyện phiếm không ngừng, bên cạnh lại có tiếng hỗn loạn do trò chơi phát ra.
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả]
Lâm Thanh Dã nhíu mày, nâng tay nhéo nhéo mũi.
Vừa mới tiến vào gian phòng được năm phút, anh đã cảm thấy nhàm chán.
Hôm nay nhân vật chính là Lâm Thanh Dã, đề tài tự nhiên cũng từ đầu đến cuối vây quanh anh.
Sau này cũng không biết là ai mở miệng hỏi: "Tôi nghe nói Thanh Dã muốn tham gia vào giới giải trí đúng không?”
Lời này là hỏi Phó Tuyết Mính, chẳng qua Phó Tuyết Mính không trả lời.
Mọi người ở đây đều là họ hàng và bạn bè quen biết, tự nhiên họ cũng biết một chút về sự bất hòa của hai mẹ con Lâm gia, chỉ là không ngờ Phó Tuyết Mính lại biểu hiện rõ như vậy.
Bà không trả lời, người kia đàng cười ngượng ngùng nhìn về phía Lâm Thanh Dã.
Anh thản nhiên "Ừ" một tiếng.
"Rất tốt rất tốt, vào giới giải trí cũng là một bước chuyển biến tốt. Trước kia còn nghe nói cháu được giải thưởng lớn, hơn nữa sau này tiền của các ngôi sao lại rất cao. Không chừng sau này, cháu còn lợi hại hơn cha của cháu.” Người kia còn hướng anh dựng ngón cái.
Lâm Thanh Dã: "Chỉ là tùy tiện tham gia thôi."
"Cháu quá khiêm nhường rồi."
Lâm Thanh Dã không lại đáp lời.
Cha Cố nhìn Cố Tòng Vọng tức mà không biết phải nói làm sao, hướng lưng anh đập một cái, khiển trách nói: “Cha kêu con đến đây dự tiệc hay là ngồi đấy chơi trò chơi!?”
“Không phải con đã nói không đến, cha cứ muốn con đến.” Cố Tòng Vọng nói.
Cha Cố dựng râu trừng mắt nhìn anh, muốn cướp điện thoại di động nhưng không nhanh bằng Cố Tòng Vọng, anh né qua: “Cha định làm gì, dù sao cùng phải chờ con chơi nốt ván này.”
“Con không thể tạm dừng trước sao!"
Cố Tòng Vọng cười ra tiếng: "Cha à, bây giờ làm gì có trò chơi gì đang chơi có thể tạm dừng chứ?”
Những người khác cũng khuyên nhủ: "Tòng Vọng chịu đến đât đã rất tốt rồi. lúc chúc tết tôi dẫn đứa con trai tôi đi nó còn không động đậy gì.”
Cha Cố ghét bỏ nói: “Thôi đi, con anh có như nó không?”
Trình độ Cố Tòng Vọng chơi game rất tốt, thuộc về cấp bậc đại thần trong game, một đường mang đồng đội đi đánh quái.
Đến vòng chung kết, trong đội ngũ của anh còn lại hai người, một đội khác phải sống chết mới thành công đến vòng chung kết.
Lúc này, tin nhắn Wechat hiện đến trên khung trò chơi.
[ A Nam: Anh buổi tối có rảnh không? ]
Cố Tòng Vọng khống chế khẩu súng K98 trong tay nhân vật trong game, sau đó nói với đồng đội: "Các cậu, tự chơi một mình đi.”
Đúng lúc Lâm Thanh Dã đảo mắt qua nhìn một chút, liền thấy thông báo rõ ràng. Sau đó Cố Tòng Vọng không để ý đến đồng đội vẫn còn đang gào thét trong game, trực tiếp thoát khỏi trò chơi, mở Wechat ra.
Lâm Thanh Dã nheo mắt, mặt mày cau lại.
Cái avatar tin nhắn kia thực sự rất quen mắt.
Chính là avatar của Hứa Tri Nam.
Rồi sau đó anh nhìn thấy tên lưu lại: A Nam.
Thật đúng là khéo.
Anh nhìn điện thoại di động trong tay, cũng để tên A Nam.
[ Cố Tòng Vọng: Anh hôm nay có rảnh, làm sao thế? ]
[ A Nam: Anh không phải ngày hôm qua đến giúp mẹ em sao. Mẹ em muốn mời anh ăn bữa cơm. ]
[ Cố Tòng Vọng: Vẫn là dì suy nghĩ chu đáo. Chúng ta đi đâu ăn vậy? ]
[ A Nam: Em buổi chiều phải trở về trường học, hay là chúng ta đi canteen, em mời anh? ]
Anh cười một tiếng.
[ Cố Tòng Vọng: Em thật không có lương tâm, anh còn tưởng rằng em muốn mời anh ăn đại tiệc. ]
[ A Nam: Nhà ăn canteen đồ ăn cũng rất ngon. Nếu không anh muốn đi nơi nào, anh chọn địa điểm đi. ]
Cố Tòng Vọng không đánh chữ tin nhắn, mà gửi trực tiếp voice chat cho cô: “Em bây giờ có nghe điện thoại được không?”
Anh gửi xong, lại chờ tin nhắn hồi âm.
Âm thanh trong di động với âm thanh bên ngoài có chút khác biệt.
Lúc này Lâm Thanh Dã ngược lại thông suốt.
Giọng nói này, chính là lúc trước kia anh đã nghe qua.
Cuộc thi sử cận đại ngày hôm đó, anh kéo Hứa Tri Nam vào căn phòng sát vách, có điện thoại gọi tới, giọng nam trong điện thoại ngày hôm đó, chính là của Cố Tòng Vọng.
Lúc ấy Lâm Thanh Dã còn trực tiếp tắt chiếc điện thoại kia.
Hứa Tri Nam có lẽ đã đáp ứng, Cố Tòng Vọng đứng dậy muốn đi ra ngoài, lại bị cha Cố gọi lại: "Lại định đi chỗ nào nữa.”
“Con có chuyện, bạn gọi cho con có việc.”
Lâm Thanh Dã cười nhạo một tiếng, biểu tình khinh thường.
Cái này mà gọi là “bạn”? Anh mở điện thoại di động ra, đến phần hội thoại Hứa Tri Nam.
Ngược lại anh không phải tìm, anh lưu tên “A Nam”, chữ A nằm ngay dòng đầu tiên.
Ngay lúc Cố Tòng Vọng định đi, anh gọi qua cho cô.
Tiếng chuông reo hơn mười giây, rồi sau đó một giọng nữ máy móc lạnh băng vang lên” “Số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau.”
Hứa Tri Nam từ chối nhận cuộc gọi của anh.
- -------
Packha: Nỗi lòng ngược ảnh của chị em bao lâu nay đã thành hiện thực =)))
~ Hết chương 15 ~
Danh sách chương