Mắt Mộ Thành đảo đảo “Ngốc chết, 1 người con gái cũng không giải quyết được, ông nội chỉ có thể giúp con như vậy thôi!”

Mộ Thương Nam bước vội đuổi theo Diệp Phi, 1 bên túm lấy cánh tay Diệp Phi “ Giận rồi? Để ý Cung Trạch Vũ như vậy?”

Anh ta mang cô gái kéo tới hoa viên hạ thấp giọng hỏi, tất cả sự tức giận đang tràn ngập trên đầu anh ta.

Diệp Phi lật con mắt trắng tặng cho Mộ Thương Nam “Tôi thích ai với Mộ tổng giám đốc anh có liên quan gì? Tôi sao phải nói với anh? Tránh ra!”

Cô nâng bàn chân đạp vào chân anh ta, quay về chỉ biết cằn nhằn cô, vì em gái anh ta, bắt cô và Cung Trạch Vũ chia tay, vấn đề là anh ta dùng thân phận gì ra lệnh cho cô? Mộ Thương Nam 1 bước đè ép cô gái lên tường, “Đừng làm loạn nữa! Ăn xong bữa tối, anh cùng ba và ông nội nói, người anh muốn lấy là em!”

Đầu óc Diệp Phi tức thì có cảm giác bị sét đánh qua, trong đầu 1 mảng trống rỗng “Anh, anh nói cái gì?”

Mộ gia và Thiên gia là hôn sự định sẵn, anh ta thật sự muốn hủy hôn lấy cô?

“Anh nói, người anh muốn lấy là em! Phi Phi, rời bỏ Cung Trạch Vũ, gả cho anh!”

Ngón tay anh ta nâng cằm cô gái lên, không tin Diệp Phi đối với anh ta không có cảm giác.

Ánh mắt Diệp Phi nghi hoặc nhìn mặt Mộ Thương Nam, tim bối rối “Nhưng, em không phải xử nữ, anh không để ý sao?”

“Anh không để ý, người anh yêu là em!” Mộ Thương Nam cúi đầu nói, môi anh ta hôn lên môi cô gái, anh ta yêu là cô vẫn luôn là cô.

Diệp Phi bị người đàn ông hôn, anh ta ra sức ăn, hấp thụ cô ngấu nghiến, làm cô không thể thở, anh ta bá đạo hôn, chưa từng cho cơ hội thở, giống như muốn 1 miếng nuốt chửng cô.

Mộ Thương Nam đè lên người cô gái nhỏ, hận không thể đem cô khảm vào trong thân thể anh ta.

Chỉ cảm thấy càng ăn càng đói, càng ngày càng không thể thỏa mãn yêu cầu của anh ta.

Diệp Phi đột nhiên cảm nhận thấy bị người đàn ông cấn vào, cô khó chịu động đậy “Lưu manh thối! Anh lại cứng!”

“Anh chỉ có cảm giác với em, không tính lưu manh! Đồ ngốc, điều này chứng minh, anh ta thích em!” Mộ Thương Nam chế giễu cô gái nhỏ.

Mặt Diệp Phi trắng bệch, cô phải cảm ơn anh sao?

Choáng váng, rõ ràng là cô bị xâm phạm!

“Bỏ em ra, em muốn về nhà!”

“Em còn muốn về đâu? Ở đây chính là nhà em, chúng ta đi ăn cơm!” Mộ Thương Nam kéo tay cô gái, đem cô quay về biệt thự.

Đằng sau 1 cửa sổ bằng kính, Thiên Tịnh sắc mặt nhợt nhạt đang đứng, cô ta nhìn thấy rõ ràng Mộ Thương Nam đang hôn Diệp Phi.

Tay cô ta nắm thành nắm đấm, Diệp Phi cho rằng cứu Mộ Thành thì có thể thay thế vị trí của cô ta? Diệp Phi nằm mơ!

“Thiên Tịnh, con bưng thức ăn ra ngoài đi! Đây là cá kho ông nội thích ăn nhất, nhớ đặt trước mặt ông, nói là con làm!” Liễu Họa gọi Thiên Tịnh.

“Cảm ơn dì, vẫn là dì thương con!” Thiên Tịnh thu lại tất cả biểu tình phẫn nộ trên mặt mình, cười ngọt ngào.

“Ta đương nhiên thương con rồi, ta nhìn con khôn lớn, con là thiếu phu nhân Mộ Gia chúng ta tỉ mỉ nuôi dưỡng. Con chịu khó lấy lòng ông nội, con yên tâm, không ai có thể cướp vị trí thiếu nhân của con!” Liễu Họa nói.

Thiên Tịnh bưng đĩa ra ngoài, đặt trước mặt Mộ Thành, “Ông nội, ông thử tay nghề của con!”

“Đặt xuống đi, tay nghề của Liễu Họa, bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi.” Mộ Thành nói.

Mặt Thiên Tịnh trắng bệch lúng túng “Là dì sợ con làm không hợp khẩu vị của ông, mới giúp con điều chỉnh gia vị.”

Ánh mắt Mộ Thành nhìn thấy Mộ Thương Nam và Diệp Phi đi vào, liền nói, “Phi Phi, đi làm cho ông nội mì đỏ lưới.”

“Là mì lưới đỏ!” Diệp Phi cải chính.

“Hei hei, lưới đỏ! Nhớ rồi, con đi làm, tối nay ta ăn cái đó!” Mộ Thành nói.

Diệp Phi đồng ý đi vào bếp làm đồ ăn cho Mộ Thành, Thiên Tịnh và Liễu Họa tức đến thổ huyết, bọn họ làm vô ích rồi.

Buổi tối lúc ăn cơm, Mộ Thành và Mộ Thương Nam tranh giành ăn mì, căn bản không ăn đồ Liễu Họa làm.

Nhưng Mộ Lạc Lạc rất ủng hộ mẹ mình, miếng to ăn thức ăn.

Bữa ăn được coi là thuận lợi, không xảy ra chuyện gì.

Thiên Tịnh chủ động nói muốn dìu Mộ Thành lên lầu nghỉ ngơi, nhưng Mộ Thành chỉ Diệp Phi, Thiên Tịnh chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

Diệp Phi dìu Mộ Thành về phòng ngủ của ông, “Ông nội, tại sao ông nguyện tin tưởng con chưa nhìn qua bức ảnh?”

Cô vẫn muốn hỏi vấn đề này, tình hình lúc đó dựa theo đạo lý Mộ Thành sẽ tin tưởng người nhà mình.

“Bời vì ta biết con!” Mộ Thành nói, biết có 2 nghĩa, 1 cái là biết đơn thuần, 1 cái là nhận biết sâu sắc.

Môi Diệp Phi cong thành bán nguyệt “Cảm ơn ông, nguyện ý tin tưởng con!”

“Phi Phi, chiến binh chân chính không phải là đào binh (lính đào ngũ), mà là người dám bảo vệ lợi ích của bản thân, nếu như thích thì bản thân phải giành lấy biết chưa?” Mộ Thành nói.

Tim Diệp Phi trùng xuống, nếu thích phải dám giành lấy, cô phải giành gì đây?

Cười khổ sở, rời khỏi phòng Mộ Thành, giành, Mộ Thương Nam sao?

Vấn đề là cô vẫn chưa làm rõ được suy nghĩ của mình, nếu như người đàn ông đeo mặt nạ bạc đó là Cung Trạch Vũ, cô sao có thể sau khi cùng Cung Trạch Vũ lăn lộn qua, lại gả cho Mộ Thương Nam?

Cô quyết định không quản mở mồm khó khăn như nào cô cũng phải hỏi rõ ràng quan hệ mình và Cung Trạch Vũ.

Cô lặng lẽ rời khỏi biệt thự của Mộ gia.

Ánh mắt âm hiểm của Thiên Tịnh dõi theo Diệp Phi rời đi, cô ta ấn màn hình điện thoại gửi cho Mộ Lạc Lạc 1 tin nhắn, cho Mộ Lạc Lạc sắp xếp người ra tay.

Lúc Mộ Thành tắm xong đi ra ngoài phòng vệ sinh, Mộ Thương Nam cầm đồ ngủ đợi trong phòng.

“Ông nội, mặc đồ ngủ.” Mộ Thương Nam phục vụ ông nội mặc đồ ngủ lên.

“Ngoan vậy, đến chăm sóc ta lão già này, không ở bên cạnh Diệp Phi?” Mộ Thành nói.

Con có việc muốn nói với ông nội, đây là con điều tra được báo cáo xét nghiệm DNA, người xem 1 chút liền rõ.” Mộ Thương Nam đưa báo cáo cho Mộ Thành.

Mộ Thành đặt báo cáo lên trên bàn, “Không xem, ta cũng biết rồi. Hổ ác không ăn thịt con, Thiên Huệ là quá đáng rồi, ta nhìn ra, đứa trẻ đáng thương đó chịu ủy khuất bao nhiêu năm, hồi đầu đáng lẽ chúng ta nên điều tra rõ ràng, ôm về nhà chúng ta nuôi dưỡng.”

“Con muốn công khai thân phận thật sự của Diệp Phi, cô ấy vốn dĩ là vợ của con.” Mộ Thương Nam nói.

“Bây giờ không phải lúc công khai, ta ở bên cạnh nha đầu này phát hiện có người của Ám Dạ. Chỉ sợ bọn họ nhằm vào di sản của Thiên gia. Công khai thân phận Diệp Phi đối với Diệp Phi mà nói quá nguy hiểm. Không bằng cứ duy trì hiện trạng bây giờ.” Mộ Thành nói.

Ánh mắt Mộ Thương Nam thu lại, “Ý của ông nội là, dùng Thiên Tịnh làm lá chắn cho Diệp Phi?”

“Đúng vậy! Như vậy đối với Diệp Phi là an toàn nhất!” Mộ Thành nói.

“Nhưng con sẽ không lấy Thiên Tịnh, cô dâu trong hôn lễ của con, chỉ có thể là Diệp Phi!” Mộ Thương Nam nói.

“Cái này thì phải xem con động não như nào, vừa có thể cho Diệp Phi an toàn, vừa có thể đổi cô dâu trong hôn lễ biến thành Diệp Phi.” Mộ Thành nói.

Mộ Lạc Lạc ở ngoài cửa phòng dừng bước chân mình, vốn dĩ cô ta mang trà đến cho Mộ Thành, không ngờ nghe thấy 2 câu này, cô ta vội vàng đi tới phòng Thiên Tịnh tìm Thiên Tịnh.

“Có chuyện rồi! Ông nội tôi cũng đồng ý cho anh tôi lấy Diệp Phi rồi! Chị mau nghĩ cách!” Cô ta nói.

Ánh mắt Thiên Tịnh hung ác, “Không sao, qua đêm nay, Diệp Phi chết cũng không gả được vào Mộ gia!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện