Đôi môi cô ngon mọng như thạch rau câu, khiến Bắc Minh Phong căn bản kiềm không được ý nghĩ muốn ăn cô.
“Thủy Tinh, xem như chúng ta đều sai cả, chúng ta làm lại từ đầu được không?” Từng chữ thoát ra từ đôi môi đang dính chặt của hai người.
Không ai biết hôm đó sau khi trúng thuốc xong anh đã hối hận thế nào, anh không kiềm được mà tóm đại một người phụ nữ ở trong hẻm để giải quyết nhu cầu.
Nếu như anh kiềm chế được thì sẽ không có Lăng Tuyết cũng không có đứa con, anh và Thủy Tinh có lẽ cũng sẽ không tệ như bây giờ.
Anh ôm cô chặt nhất có thể, giống như ôm cả xương cốt bên trong, mỗi khi nghe cô nói muốn bỏ đi muốn ly hôn, tim anh lại như bị moi hết ra ngoài.
“Thủy Tinh đừng rời xa anh, em không thích con của Lăng Tuyết thì chúng ta tự sinh.” Cuối cùng anh cũng nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất.
Một đứa con, chỉ cần anh và Thủy Tinh có con, cho dù là hai năm hay bao lâu nữa, Thủy Tinh cũng sẽ không rời xa anh nữa!
Anh nghiêng người ép sát thân hình của Thủy Tinh, hoàn toàn không thể khống chế được hành động của bản thân mình, anh chiếm lấy cô.
Thủy Tinh bị làm đến mức rất không thoải mái, cô đã say đến ngủ mê man, không biết xảy ra chuyện gì mà cảm thấy rất khó chịu.
Cô bất lực rên nhẹ, giống như bị lạc trong biển sâu mà không thể tìm thấy nơi nương tựa, bị sóng biển đánh lên xuống.
Tiếng rên mềm mại của cô giống như liều thuốc hưng phấn tốt nhất của đàn ông, khiến anh càng mất kiểm soát mà chiếm lấy cô!
Nước trong bồn tắm bị làm anh cho văng tung tóe khắp nền nhà.
Căn phòng ngập tràn âm thanh kiều diễm, đây là mùi vị hạnh phúc mà trước giờ Bắc Minh Phong chưa từng cảm nhận qua.
-
Đào Dung sắp xếp cho Lăng Tuyết ở trong căn phòng kế bên.
Phòng này kế bên phòng ngủ của thằng Phong, không nhỏ hơn phòng nó chút nào đâu, để dì đi nói với nó, để nó qua bên đây ngủ với con.” Đào Dung nói.
Lăng Tuyết cúi đầu nói, “Dì à, anh Phong đã nói, anh ấy chỉ muốn dùng tiền để giải quyết chuyện này, con thấy người anh ấy yêu vẫn là tiểu thư của Thủy gia!”
“Hừ! Nếu không phải lo cho công ty của nhà chúng ta, dì đã sớm đã Thủy Tinh đi lâu rồi, ỷ mình là thân phận tiểu thư của Thủy gia thì cắm sừng Phong nhà dì, gia đình chúng ta cũng đâu dễ bị ức hiếp chứ!” Đào Dung tức giận nói, đây là chuyện mà có chết bà cũng không bỏ qua.
“Ít nhất thì Thủy tiểu thư còn có gia đình, con chỉ là một cô nhi.” Lăng Tuyết nói nhỏ.
“Cô nhi thì làm sao, con yên tâm, nhà chúng ta không phải dạng ghét nghèo ham giàu đâu! Nhân phẩm con tốt, lại cho gia đình ta người nối dõi, Phong nó cũng không phải đứa ngốc, nó không thích con thì thích ai chứ? Dì đi gọi nó!” Đào Dung nói rồi đi ra khỏi phòng.
Lăng Tuyết ngẩng đầu lên từ từ, khóe môi nở nụ cười lạnh, lấy điện thoại của mình gửi đi một tin nhắn
“Đào Dung đã chắc chắn rồi, chỉ còn thiếu Bắc Minh Phong thôi.”
Rất nhanh đã có tin trả lời, “Muốn làm thiếu phu nhân của Bắc Minh gia thì mau nghĩ cách đuổi Thủy Tinh đi đi.”
“Tôi cũng đang nghĩ, nhưng tôi cảm thấy Bắc Minh Phong nhìn cũng không thèm nhìn tôi một cái, con của tôi rốt cuộc có phải của Bắc Minh Phong không? Đứa con sinh ra thì có thể kiểm tra DNA rồi.” Đây là chuyện mà Lăng Tuyết lo lắng.
“Con là của ai không quan trọng, quan trọng là cô dùng tốt con cờ trong tay mình! Thứ trong bụng chỉ là lợi thế cho cô danh phận, nếu cô không thể đảm nhiệm được, cô cũng cần sống sót trở về gặp tôi nữa.”
Sắc mặt Lăng Tuyết trắng bệch, “Tôi sẽ cố gắng khiến Bắc Minh Phong yêu tôi, trở thành thiếu phu nhân của Bắc Minh gia.”
“Vậy thì đúng rồi, làm thiếu phu nhân của Bắc Minh gia, hay là chết, cô tự mình nghĩ kĩ đi.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Lăng Tuyết lập tức hồi âm, người đàn ông này quá kinh khủng, cô ta trước giờ chưa gặp qua hình dáng của hắn ta, chỉ thấy bóng lưng của hắn, nhưng mỗi lần gặp mặt, khí thế lạnh lùng mạnh mẽ của hắn đều cho cô cảm giác như ác ma vậy, cô ta trước giờ không hoài nghi,hắn ta chỉ việc động chút ngón tay là đã có thể lấy mạng cô rồi!
Không ai thích chết, cô ta cũng không ngoại lệ, không chết mà có thể trở thành thiếu phu nhân của Bắc Minh gia, đây là chuyện là cô nhi như cô ta có mơ cũng không dám nghĩ tới.
Cô ta đứng dậy bước tới bàn trang điểm, trang điểm lại cho mình, chỉ mong chờ Bắc Minh Phong có thể yêu cô ta!
“Đào Dung đứng bên ngoài gõ cửa hồi lâu, trong phòng hoàn toàn không có phản ứng.
“Khang Dũng, sao lại không có người? Có phải Phong nó ra ngoài rồi không?” Bà hỏi trợ lý của con trai, đây là người trợ lý mà lúc nào Bắc Minh Phong cũng dẫn theo bên mình.
“Phải, phải, thiếu gia ra ngoài rồi ạ, khi nãy bảo con báo với bà, con quên mất. Không thì đợi thiếu gia trở về, con bảo anh ấy đi tìm bà ngay?” Khang Dũng vội vàng nói.
Trán anh đổ mồ hôi lạnh, Bắc Minh Phong vào lâu như vậy vẫn chưa ra, gõ cửa cũng không ai trả lời, mọi người đều là người lớn, người bên trong đang làm gì không cần nghĩ cũng biết rồi.
Sao anh dám để Đào Dung quấy rối chuyện tốt của Boss được? Mặt của Đào Dung thể hiện sự không vui, “Ra ngoài cũng không nói một tiếng, nhớ là nó quay về thì bảo nó đến ở phòng của Lăng Tuyết!”
“Dạ! Đợi thiếu gia trở ra, con nhất định nói với anh ấy!” Khang Dũng nói.
“Trở ra?” Đào Dung ngạc nhiên.
“Không phải trở ra, là trở về, trở về!” Khang Dũng cắn lưỡi mình, xém chút bị lộ rồi!
“Ừ, ta quay về nghỉ ngơi, cậu đợi nó đi!” Đào Dung dặn dò rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Khang Dũng nhìn thấy Đào Dung đi rồi, coi như đã trút được một hơi.
Lăng Tuyết vẫn ngồi trên sofa đợi anh, nhưng cô ta ngồi đến ngủ gục cũng không thấy anh đến tìm.
Một cảm giác sinh mạng đang trôi qua đã quấn lấy tim cô ta, dường như cô ta nhìn thấy được sinh mạng của mình chấm dứt từng chút một, không thể khiến Bắc Minh Phong yêu mình, cô ta phải chết!
Cô ta nhìn trời sáng, đứng dậy bước ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng bếp, bắt đầu làm bữa sáng cho cả gia đình.
Ánh sáng mặt trời dịu nhẹ hắt vào gương mặt của Thủy Tinh, bàn tay cô xoa xoa cái đầu nhức bưng bưng của mình, vừa xoay người đã nhìn thấy trên tủ đầu giường ly nước mật ong, cô khát khan cả cổ, vớ lấy ly nước uống ực một hơi hết sạch.
Có nước mật ong dịu nhẹ, đầu của cô đã thoải mái nhiều rồi, trong đầu tái hiện lại từng cảnh một của hôm qua, cô nhớ người của Bắc Minh Phong đã đánh George, nhớ mình được Bắc Minh Phong khiêng lên lầu, hình như cô còn nôn ói nữa, sau đó thì sao?
Trong đầu cô trống rỗng, điêu quá rồi, đã say đến mức không nhớ gì nữa rồi!
Cô vén chăn tự kiểm tra mình, trên người được mặc áo ngủ chỉnh tề.
Dưới đất cũng không có bãi nôn nào cả, trong phòng còn một làn hương tinh dầu an giấc nữa, còn có nước mật ong.
Đào Dung tốt bụng như vậy sao, bảo người làm cho cô những thứ này?
Cô kinh ngạc, dựa theo mức độ oán giận của Đào Dung dành cho cô, cô có thể khẳng định rằng, Đào Dung nhất định sẽ không sai người làm làm những việc này đâu.
Có thể là một người làm nào đó thấy cô đáng thương, có lòng tốt giúp cô cũng nên!
Cô cũng không dây dưa vấn đề đồ ngủ này nữa, nhưng mà lúc cô rửa mặt xong đi vào phòng thay đồ thay quần áo thì mới phát hiện đồ ngủ của mình đều không có đồ lót bên trong.
Ý! Người làm kiểu gì vậy, treo nội y bên trong của cô lên làm gì?
Cô tự nói thầm trong bụng, kệ đi, đều là nữ với nhau, nhìn một chút cũng không thiệt thòi gì.
Cô mặc quần áo xong, sải bước đi đến lầu một, mắt nhìn thấy cả nhà ngồi trong phòng ăn vui vẻ hòa thân ăn sáng cùng nhau, Lăng Tuyết đang gắp thức ăn cho mọi người, Đào Dung thì tấm tắc khen Lăng Tuyết đảm đang.
Khóe miệng của cô cười khổ, rõ ràng thì cô là người thừa rồi, cô đi một bước đến cửa lớn không thèm dừng lại.
“Đứng lại! Ai cho em đi? Đi qua đây cho anh!” Giọng nói của người đàn ông vang lên sau lưng cô.
“Thủy Tinh, xem như chúng ta đều sai cả, chúng ta làm lại từ đầu được không?” Từng chữ thoát ra từ đôi môi đang dính chặt của hai người.
Không ai biết hôm đó sau khi trúng thuốc xong anh đã hối hận thế nào, anh không kiềm được mà tóm đại một người phụ nữ ở trong hẻm để giải quyết nhu cầu.
Nếu như anh kiềm chế được thì sẽ không có Lăng Tuyết cũng không có đứa con, anh và Thủy Tinh có lẽ cũng sẽ không tệ như bây giờ.
Anh ôm cô chặt nhất có thể, giống như ôm cả xương cốt bên trong, mỗi khi nghe cô nói muốn bỏ đi muốn ly hôn, tim anh lại như bị moi hết ra ngoài.
“Thủy Tinh đừng rời xa anh, em không thích con của Lăng Tuyết thì chúng ta tự sinh.” Cuối cùng anh cũng nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất.
Một đứa con, chỉ cần anh và Thủy Tinh có con, cho dù là hai năm hay bao lâu nữa, Thủy Tinh cũng sẽ không rời xa anh nữa!
Anh nghiêng người ép sát thân hình của Thủy Tinh, hoàn toàn không thể khống chế được hành động của bản thân mình, anh chiếm lấy cô.
Thủy Tinh bị làm đến mức rất không thoải mái, cô đã say đến ngủ mê man, không biết xảy ra chuyện gì mà cảm thấy rất khó chịu.
Cô bất lực rên nhẹ, giống như bị lạc trong biển sâu mà không thể tìm thấy nơi nương tựa, bị sóng biển đánh lên xuống.
Tiếng rên mềm mại của cô giống như liều thuốc hưng phấn tốt nhất của đàn ông, khiến anh càng mất kiểm soát mà chiếm lấy cô!
Nước trong bồn tắm bị làm anh cho văng tung tóe khắp nền nhà.
Căn phòng ngập tràn âm thanh kiều diễm, đây là mùi vị hạnh phúc mà trước giờ Bắc Minh Phong chưa từng cảm nhận qua.
-
Đào Dung sắp xếp cho Lăng Tuyết ở trong căn phòng kế bên.
Phòng này kế bên phòng ngủ của thằng Phong, không nhỏ hơn phòng nó chút nào đâu, để dì đi nói với nó, để nó qua bên đây ngủ với con.” Đào Dung nói.
Lăng Tuyết cúi đầu nói, “Dì à, anh Phong đã nói, anh ấy chỉ muốn dùng tiền để giải quyết chuyện này, con thấy người anh ấy yêu vẫn là tiểu thư của Thủy gia!”
“Hừ! Nếu không phải lo cho công ty của nhà chúng ta, dì đã sớm đã Thủy Tinh đi lâu rồi, ỷ mình là thân phận tiểu thư của Thủy gia thì cắm sừng Phong nhà dì, gia đình chúng ta cũng đâu dễ bị ức hiếp chứ!” Đào Dung tức giận nói, đây là chuyện mà có chết bà cũng không bỏ qua.
“Ít nhất thì Thủy tiểu thư còn có gia đình, con chỉ là một cô nhi.” Lăng Tuyết nói nhỏ.
“Cô nhi thì làm sao, con yên tâm, nhà chúng ta không phải dạng ghét nghèo ham giàu đâu! Nhân phẩm con tốt, lại cho gia đình ta người nối dõi, Phong nó cũng không phải đứa ngốc, nó không thích con thì thích ai chứ? Dì đi gọi nó!” Đào Dung nói rồi đi ra khỏi phòng.
Lăng Tuyết ngẩng đầu lên từ từ, khóe môi nở nụ cười lạnh, lấy điện thoại của mình gửi đi một tin nhắn
“Đào Dung đã chắc chắn rồi, chỉ còn thiếu Bắc Minh Phong thôi.”
Rất nhanh đã có tin trả lời, “Muốn làm thiếu phu nhân của Bắc Minh gia thì mau nghĩ cách đuổi Thủy Tinh đi đi.”
“Tôi cũng đang nghĩ, nhưng tôi cảm thấy Bắc Minh Phong nhìn cũng không thèm nhìn tôi một cái, con của tôi rốt cuộc có phải của Bắc Minh Phong không? Đứa con sinh ra thì có thể kiểm tra DNA rồi.” Đây là chuyện mà Lăng Tuyết lo lắng.
“Con là của ai không quan trọng, quan trọng là cô dùng tốt con cờ trong tay mình! Thứ trong bụng chỉ là lợi thế cho cô danh phận, nếu cô không thể đảm nhiệm được, cô cũng cần sống sót trở về gặp tôi nữa.”
Sắc mặt Lăng Tuyết trắng bệch, “Tôi sẽ cố gắng khiến Bắc Minh Phong yêu tôi, trở thành thiếu phu nhân của Bắc Minh gia.”
“Vậy thì đúng rồi, làm thiếu phu nhân của Bắc Minh gia, hay là chết, cô tự mình nghĩ kĩ đi.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Lăng Tuyết lập tức hồi âm, người đàn ông này quá kinh khủng, cô ta trước giờ chưa gặp qua hình dáng của hắn ta, chỉ thấy bóng lưng của hắn, nhưng mỗi lần gặp mặt, khí thế lạnh lùng mạnh mẽ của hắn đều cho cô cảm giác như ác ma vậy, cô ta trước giờ không hoài nghi,hắn ta chỉ việc động chút ngón tay là đã có thể lấy mạng cô rồi!
Không ai thích chết, cô ta cũng không ngoại lệ, không chết mà có thể trở thành thiếu phu nhân của Bắc Minh gia, đây là chuyện là cô nhi như cô ta có mơ cũng không dám nghĩ tới.
Cô ta đứng dậy bước tới bàn trang điểm, trang điểm lại cho mình, chỉ mong chờ Bắc Minh Phong có thể yêu cô ta!
“Đào Dung đứng bên ngoài gõ cửa hồi lâu, trong phòng hoàn toàn không có phản ứng.
“Khang Dũng, sao lại không có người? Có phải Phong nó ra ngoài rồi không?” Bà hỏi trợ lý của con trai, đây là người trợ lý mà lúc nào Bắc Minh Phong cũng dẫn theo bên mình.
“Phải, phải, thiếu gia ra ngoài rồi ạ, khi nãy bảo con báo với bà, con quên mất. Không thì đợi thiếu gia trở về, con bảo anh ấy đi tìm bà ngay?” Khang Dũng vội vàng nói.
Trán anh đổ mồ hôi lạnh, Bắc Minh Phong vào lâu như vậy vẫn chưa ra, gõ cửa cũng không ai trả lời, mọi người đều là người lớn, người bên trong đang làm gì không cần nghĩ cũng biết rồi.
Sao anh dám để Đào Dung quấy rối chuyện tốt của Boss được? Mặt của Đào Dung thể hiện sự không vui, “Ra ngoài cũng không nói một tiếng, nhớ là nó quay về thì bảo nó đến ở phòng của Lăng Tuyết!”
“Dạ! Đợi thiếu gia trở ra, con nhất định nói với anh ấy!” Khang Dũng nói.
“Trở ra?” Đào Dung ngạc nhiên.
“Không phải trở ra, là trở về, trở về!” Khang Dũng cắn lưỡi mình, xém chút bị lộ rồi!
“Ừ, ta quay về nghỉ ngơi, cậu đợi nó đi!” Đào Dung dặn dò rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Khang Dũng nhìn thấy Đào Dung đi rồi, coi như đã trút được một hơi.
Lăng Tuyết vẫn ngồi trên sofa đợi anh, nhưng cô ta ngồi đến ngủ gục cũng không thấy anh đến tìm.
Một cảm giác sinh mạng đang trôi qua đã quấn lấy tim cô ta, dường như cô ta nhìn thấy được sinh mạng của mình chấm dứt từng chút một, không thể khiến Bắc Minh Phong yêu mình, cô ta phải chết!
Cô ta nhìn trời sáng, đứng dậy bước ra khỏi phòng, đi thẳng đến phòng bếp, bắt đầu làm bữa sáng cho cả gia đình.
Ánh sáng mặt trời dịu nhẹ hắt vào gương mặt của Thủy Tinh, bàn tay cô xoa xoa cái đầu nhức bưng bưng của mình, vừa xoay người đã nhìn thấy trên tủ đầu giường ly nước mật ong, cô khát khan cả cổ, vớ lấy ly nước uống ực một hơi hết sạch.
Có nước mật ong dịu nhẹ, đầu của cô đã thoải mái nhiều rồi, trong đầu tái hiện lại từng cảnh một của hôm qua, cô nhớ người của Bắc Minh Phong đã đánh George, nhớ mình được Bắc Minh Phong khiêng lên lầu, hình như cô còn nôn ói nữa, sau đó thì sao?
Trong đầu cô trống rỗng, điêu quá rồi, đã say đến mức không nhớ gì nữa rồi!
Cô vén chăn tự kiểm tra mình, trên người được mặc áo ngủ chỉnh tề.
Dưới đất cũng không có bãi nôn nào cả, trong phòng còn một làn hương tinh dầu an giấc nữa, còn có nước mật ong.
Đào Dung tốt bụng như vậy sao, bảo người làm cho cô những thứ này?
Cô kinh ngạc, dựa theo mức độ oán giận của Đào Dung dành cho cô, cô có thể khẳng định rằng, Đào Dung nhất định sẽ không sai người làm làm những việc này đâu.
Có thể là một người làm nào đó thấy cô đáng thương, có lòng tốt giúp cô cũng nên!
Cô cũng không dây dưa vấn đề đồ ngủ này nữa, nhưng mà lúc cô rửa mặt xong đi vào phòng thay đồ thay quần áo thì mới phát hiện đồ ngủ của mình đều không có đồ lót bên trong.
Ý! Người làm kiểu gì vậy, treo nội y bên trong của cô lên làm gì?
Cô tự nói thầm trong bụng, kệ đi, đều là nữ với nhau, nhìn một chút cũng không thiệt thòi gì.
Cô mặc quần áo xong, sải bước đi đến lầu một, mắt nhìn thấy cả nhà ngồi trong phòng ăn vui vẻ hòa thân ăn sáng cùng nhau, Lăng Tuyết đang gắp thức ăn cho mọi người, Đào Dung thì tấm tắc khen Lăng Tuyết đảm đang.
Khóe miệng của cô cười khổ, rõ ràng thì cô là người thừa rồi, cô đi một bước đến cửa lớn không thèm dừng lại.
“Đứng lại! Ai cho em đi? Đi qua đây cho anh!” Giọng nói của người đàn ông vang lên sau lưng cô.
Danh sách chương