“Không thích. Ta chỉ thích tình yêu đơn giản thôi.” Diệp Phi chẳng cần quay đầu lại nhìn, chỉ cần nghe thanh âm cũng biết là ai.
“Không nhất định là dưới lớp vỏ bọc hoa lệ kia không có tình yêu đơn giản. Nhưng mà, không thích chiếc váy cưới này là đúng rồi. Chỉ có chiếc váy cưới tốt nhất mới xứng với con thôi.”
Diệp Phi quay đầu nhìn Tiểu Thành Thành: “Này, ông ơi, ông có biết chiếc váy cưới này bao nhiêu tiền không?”
Chết mất, cô xứng với chiếc váy cưới tốt hơn sao? Chiếc váy cưới này đã tốn mất mười triệu tệ rồi đấy, vậy chiếc váy của cô phải trị giá bao nhiêu tiền đây? Trên người cô còn chẳng có đến mấy trăm tệ, giai cấp vô sản thực sự đây nè!
“Sau này ông sẽ để thằng cháu của ông mua chiếc váy tốt nhất cho con.” Thành Thành nói.
Diệp phi cắn môi. Ông còn chẳng nhớ được cháu trai mình là ai, làm sao mà nhớ được chuyện để cháu trai mình mua váy cưới cho cô đây.
“Ông ơi, ông vẫn nên cố gắng nhớ ra cháu trai của mình là ai đi đã!”
“Nhớ ra nó để làm gì chứ? Chúng ta mới không thèm nhớ đến cái thằng oắt đấy. Có còn cái gì mà siêu hot trên mạng kia không? Ta muốn ăn.” Thành Thành xoa bụng nói.
“Được thôi, ông quay về phòng nghỉ trước. Con sẽ bảo Nhiếp Hạo đi mua.” DIệp Phi đỡ ông lên cầu thang: “Đúng rồi ông ơi, bạn con, Thủy Tinh, tuần sau cô ấy kết hôn rồi, ông đi tham dự hôn lễ cùng con nhé.”
Cô nghĩ rằng trong hôn lễ chắc chắn sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon. Và nhỡ đâu có ai đó nhận ra ông thì cô có thể giúp ông tìm ra gia đình mình rồi.
Đáy mắt Thành Thành xuất hiện một tia sâu xa: “Không đi. Ta ở nhà trông cửa tiệm cho con.”
Cô nhóc nhà họ Thủy phải kết hôn rồi sao. Nhanh thật đấy. Ai, cháu trai ông vẫn còn chưa lấy vợ đâu!
Ông lão không đồng ý đi, Diệp Phi cũng đành chịu. Cô nghĩ rằng mình vẫn còn thời gian một tuần nữa để từ từ thuyết phục ông. Ông lão kiểu gì cũng sẽ đồng ý đi với cô.
Kết quả là, cứ nói đến ngày cưới của Thủy Tinh là ông lão đều không chịu đi, thậm chí cô lấy cả thức ăn ngon ra dụ dỗ mà vẫn không được.
Diệp Phi chỉ đành bảo Nhiếp Hạo để lại mấy người vệ sĩ bảo vệ cho Thành Thành, cô tham dự hôn lễ cùng với Nhiếp Hạo.
Hôn lễ giữa hai nhà họ Bắc Minh và nhà họ Thủy được tổ chức vô cùng long trọng. Tin tức kết hôn sớm đã được biết đến rộng rãi trong giới quý tộc. Tất cả các danh gia vọng tộc dường như đều đến chúc mừng. Nhà thờ được trang trí vừa trang trọng lại vừa lãng mạn.
Diệp Phi là phù dâu của Thủy Tinh. Cô luôn luôn đi bên cạnh Thủy Tinh. Hôm nay Thủy Tinh im lặng khác thường, mà Bắc Minh PHong còn chẳng mở miệng nói lấy một từ.
Cả hai người đâu có giống như sắp kết hôn, mà ngược lại trông giống như tham gia tang lễ thì đúng hơn.
Dù cho có phóng viên đến chụp ảnh thì cũng chẳng có vị phóng viên nào có thể chụp được một bức ảnh hai người họ vui vẻ tươi cười.
Hôn lễ được tổ chức theo đúng quy trình. Chủ hôn hỏi cô dâu chú rể có đồng ý lấy nhau không. Trong lúc này, hai người phối hợp rất tốt đều nói đồng ý, sau đó trao đổi nhẫn cho nhau.
Diệp Phi đi theo Thủy Tinh xuống phía dưới sân khấu. Hôn lễ kết thúc liền đến tiệc cưới với đồ ăn phương tây được tổ chức ngoài sân nhà thờ. Bọn họ cần phải kính rượu tất cả bạn bè, người thân.
Bắc Minh Phong quay đầu nhìn Diệp Phi: “Hai nhà chúng tôi có chuyện riêng cần phải nói với Thủy Tinh, cô không tiện vào đâu.”
Diệp Phi dừng lại bước chân. Ánh mắt cô chú ý đến hàng lông mày nhíu chặt của Bắc Minh Phong, không biết có chuyện gì khiến khuôn mặt anh trông nặng nề đến vậy.
Thủy Tinh đi theo Bắc Minh Phòng vào phòng nghỉ, cha mẹ của Bắc Minh Phong cũng như cha mẹ của cô ấy đều đang ở trong phòng.
“Có chuyện gì? Anh nói đi.” Cô không nghĩ gì liền hỏi. Hợp đồng đã vô cùng hà khắc rồi, cô cũng không biết còn gì có thể hà khắc hơn được nữa. Nếu như thực sự muốn để nhà họ Thủy phải phá sản thì cô càng phải cảm ơn bọn họ rồi.
Hàng lông mày của Bắc Minh Phong nhíu chặt lại với nhau: “Có chuyện này cần thông báo cho cô biết. Có một người phụ nữ mang thai con của tôi, tôi cần đứa trẻ này. Dù sao thì cô cũng không có ý định thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với tôi. Chỉ đành để người khác chịu khổ thay cô, giúp cô sinh một đứa con. Khi đứa trẻ được sinh ra rồi sẽ được ôm đến cho cô, cô sẽ trở thành mẹ của đứa trẻ rồi.”
Anh liên tục nói, không ngắt nghỉ lấy một hơi.
Trong đầu Thủy Tinh như bị sét đánh, hoàn toàn trống rỗng. Cô vừa mới kết hôn, chồng của cô liền nói với cô rằng anh đã làm cho người phụ nữ khác có thai rồi.
Cô mở to mắt nhìn anh: “Nếu anh đã có người phụ nữ khác rồi, chúng ta ly hôn thôi.”
Cô cố nén tất cả sự tức giẩn, bình tĩnh mà đưa ra yêu cầu ly hôn với anh, có thể lần này cô sẽ được tự do.
Bắc Minh Phong mím chặt môi thành đường thẳng, anh sợ cô sẽ bỏ đi nên mới nói ra chuyện đó vào lúc này.
“Nếu ly hôn, hai công ty của cả hai nhà đều sẽ bị phá sản. Thế nên cô hãy tiếp tục giữ vững vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Bắc Minh đi. Người phụ nữ đó chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả, đến đứa trẻ trên danh nghĩa cũng là con của cô. Có người giúp cô làm một chuyện mà cô không muốn làm, không tốt sao?”
Thủy Tinh tát một cái thật mạnh lên khuôn mặt Bắc Minh Phong, động tác mạnh mẽ thổi bay cả những giọt nước mắt của cô: “Bắc Minh Phong, anh có thể vô sỉ hơn được nữa không?”
Bắc Minh Phong im lặng chịu đựng cái tát của cô: “Đứa trẻ vô tội, hơn nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả. Cả đời này cô sẽ là nữ chủ nhân của nhà họ Bắc Minh.”
Anh hét lớn. Anh sẽ không để bất kỳ ai ảnh hưởng đến vị trí của Thủy Tinh. Vợ của anh cả đời này sẽ chỉ là một người mà thôi, đó chính là Thủy Tinh!
Thủy Tinh dường như nghe thấy một trò đùa: “Chúc mừng anh, anh vừa phá vỡ giới hạn liêm sỉ của anh trong lòng tôi rồi đấy! Không những vô sỉ mà anh còn là một tên khốn nạn nữa! Tôi chắc chắn sẽ ly hôn với anh. Kể cả nhà họ Thủy chúng tôi có bị phá sản, tôi cũng sẽ không để anh nhục nhã tôi như thế!”
Cô nhìn sang cha mẹ mình. Nỗi nhục nhã này, dù chỉ phải chịu đựng có một ngày thôi, cô cũng muốn chết quách đi cho rồi.
“Ly hôn đi! Nhà họ Bắc Minh các người thật quá đáng! Các người coi con gái nhà họ Thủy chúng tôi ra cái gì chứ?” Cha Thủy Tinh - Thủy Quân đập bàn đứng dậy.
“Đừng quên rằng chính Thủy Tinh nhà các người đã làm loạn ở bên ngoài trước đấy. Phong nhi nhà chúng tôi có làm gì thì cũng không được coi là có lỗi với Thủy Tinh!” Đào Dung đứng lên, bênh con trai mình.
“Con gái tôi cũng không làm ra một đứa trẻ đâu!” Thủy Quân sẵng giọng đáp trả.
“Con gái các người chịu sinh con cho nhà chúng tôi sao? Chẳng lẽ nó không sinh thì nhà chúng tôi cứ thế mà đoạn tử tuyệt tôn à? Hơn nữa, ai biết được nó có bao nhiêu lần phá thai rồi?” Đào Dung nói.
Thật ra thì bà ta càng hài lòng cô gái kia hơn, ít nhất cô ta là xử nữ, lại mang thai người thừa kế cho nhà bọn họ!
“Đã như vậy liền ly dị đi. Bắc Minh Phong cưới người đàn bà kia, một nhà đoàn tụ, tôi đi!” Thủy Tinh nghe ra ý khinh bỉ trong lời nói của Đào Dung, bởi vì cô không phải là xử nữ, Đào Dung liền xem thường cô đủ kiểu.
“Tôi sẽ không ly dị!” Lời của Bắc Minh Phong tràn ra từ kẽ răng.
“Đúng, dựa vào cái gì mà bắt ly dị, để cho công ty chúng tôi bị tổn thất? Chúng tôi cho cô vị trí thiếu phu nhân đã là nhân nhượng lớn nhất của Phong nhi rồi!” Đào Dung nói.
Thủy Tinh đau lòng đến chết lặng. Đó là một nỗi đau đến mức khiến cho người ta không biết thế nào là đau nữa, trái tim không còn cảm giác.
Đây chính là nhân nhượng lớn nhất của Bắc Minh Phong đối với cô ư? Trói buộc cô, để cho cả đời cô phải nhìn thấy anh ta thân thiết, sinh con dưỡng cái với người đàn bà khác?
Tròng mắt thật to nhìn về phía Bắc Minh Phong, đáy mắt cô ngân ngấn nước: “Là do hồi còn bé tôi làm bẩn quần áo anh, do tôi bỏ con tôm vào trong bát canh của anh khiến anh dị ứng nằm viện, do tôi cố ý chọc tức bạn gái anh, hay là do tôi thừa lúc anh ngủ mà trang điểm cho anh như con gái? Anh không thích tôi chỗ nào, tôi sẽ sửa đổi. Chúng ta ly dị đi, sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa, có được không?”
Cô bỏ qua tất cả tôn nghiêm, cầu xin anh.
“Không nhất định là dưới lớp vỏ bọc hoa lệ kia không có tình yêu đơn giản. Nhưng mà, không thích chiếc váy cưới này là đúng rồi. Chỉ có chiếc váy cưới tốt nhất mới xứng với con thôi.”
Diệp Phi quay đầu nhìn Tiểu Thành Thành: “Này, ông ơi, ông có biết chiếc váy cưới này bao nhiêu tiền không?”
Chết mất, cô xứng với chiếc váy cưới tốt hơn sao? Chiếc váy cưới này đã tốn mất mười triệu tệ rồi đấy, vậy chiếc váy của cô phải trị giá bao nhiêu tiền đây? Trên người cô còn chẳng có đến mấy trăm tệ, giai cấp vô sản thực sự đây nè!
“Sau này ông sẽ để thằng cháu của ông mua chiếc váy tốt nhất cho con.” Thành Thành nói.
Diệp phi cắn môi. Ông còn chẳng nhớ được cháu trai mình là ai, làm sao mà nhớ được chuyện để cháu trai mình mua váy cưới cho cô đây.
“Ông ơi, ông vẫn nên cố gắng nhớ ra cháu trai của mình là ai đi đã!”
“Nhớ ra nó để làm gì chứ? Chúng ta mới không thèm nhớ đến cái thằng oắt đấy. Có còn cái gì mà siêu hot trên mạng kia không? Ta muốn ăn.” Thành Thành xoa bụng nói.
“Được thôi, ông quay về phòng nghỉ trước. Con sẽ bảo Nhiếp Hạo đi mua.” DIệp Phi đỡ ông lên cầu thang: “Đúng rồi ông ơi, bạn con, Thủy Tinh, tuần sau cô ấy kết hôn rồi, ông đi tham dự hôn lễ cùng con nhé.”
Cô nghĩ rằng trong hôn lễ chắc chắn sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon. Và nhỡ đâu có ai đó nhận ra ông thì cô có thể giúp ông tìm ra gia đình mình rồi.
Đáy mắt Thành Thành xuất hiện một tia sâu xa: “Không đi. Ta ở nhà trông cửa tiệm cho con.”
Cô nhóc nhà họ Thủy phải kết hôn rồi sao. Nhanh thật đấy. Ai, cháu trai ông vẫn còn chưa lấy vợ đâu!
Ông lão không đồng ý đi, Diệp Phi cũng đành chịu. Cô nghĩ rằng mình vẫn còn thời gian một tuần nữa để từ từ thuyết phục ông. Ông lão kiểu gì cũng sẽ đồng ý đi với cô.
Kết quả là, cứ nói đến ngày cưới của Thủy Tinh là ông lão đều không chịu đi, thậm chí cô lấy cả thức ăn ngon ra dụ dỗ mà vẫn không được.
Diệp Phi chỉ đành bảo Nhiếp Hạo để lại mấy người vệ sĩ bảo vệ cho Thành Thành, cô tham dự hôn lễ cùng với Nhiếp Hạo.
Hôn lễ giữa hai nhà họ Bắc Minh và nhà họ Thủy được tổ chức vô cùng long trọng. Tin tức kết hôn sớm đã được biết đến rộng rãi trong giới quý tộc. Tất cả các danh gia vọng tộc dường như đều đến chúc mừng. Nhà thờ được trang trí vừa trang trọng lại vừa lãng mạn.
Diệp Phi là phù dâu của Thủy Tinh. Cô luôn luôn đi bên cạnh Thủy Tinh. Hôm nay Thủy Tinh im lặng khác thường, mà Bắc Minh PHong còn chẳng mở miệng nói lấy một từ.
Cả hai người đâu có giống như sắp kết hôn, mà ngược lại trông giống như tham gia tang lễ thì đúng hơn.
Dù cho có phóng viên đến chụp ảnh thì cũng chẳng có vị phóng viên nào có thể chụp được một bức ảnh hai người họ vui vẻ tươi cười.
Hôn lễ được tổ chức theo đúng quy trình. Chủ hôn hỏi cô dâu chú rể có đồng ý lấy nhau không. Trong lúc này, hai người phối hợp rất tốt đều nói đồng ý, sau đó trao đổi nhẫn cho nhau.
Diệp Phi đi theo Thủy Tinh xuống phía dưới sân khấu. Hôn lễ kết thúc liền đến tiệc cưới với đồ ăn phương tây được tổ chức ngoài sân nhà thờ. Bọn họ cần phải kính rượu tất cả bạn bè, người thân.
Bắc Minh Phong quay đầu nhìn Diệp Phi: “Hai nhà chúng tôi có chuyện riêng cần phải nói với Thủy Tinh, cô không tiện vào đâu.”
Diệp Phi dừng lại bước chân. Ánh mắt cô chú ý đến hàng lông mày nhíu chặt của Bắc Minh Phong, không biết có chuyện gì khiến khuôn mặt anh trông nặng nề đến vậy.
Thủy Tinh đi theo Bắc Minh Phòng vào phòng nghỉ, cha mẹ của Bắc Minh Phong cũng như cha mẹ của cô ấy đều đang ở trong phòng.
“Có chuyện gì? Anh nói đi.” Cô không nghĩ gì liền hỏi. Hợp đồng đã vô cùng hà khắc rồi, cô cũng không biết còn gì có thể hà khắc hơn được nữa. Nếu như thực sự muốn để nhà họ Thủy phải phá sản thì cô càng phải cảm ơn bọn họ rồi.
Hàng lông mày của Bắc Minh Phong nhíu chặt lại với nhau: “Có chuyện này cần thông báo cho cô biết. Có một người phụ nữ mang thai con của tôi, tôi cần đứa trẻ này. Dù sao thì cô cũng không có ý định thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với tôi. Chỉ đành để người khác chịu khổ thay cô, giúp cô sinh một đứa con. Khi đứa trẻ được sinh ra rồi sẽ được ôm đến cho cô, cô sẽ trở thành mẹ của đứa trẻ rồi.”
Anh liên tục nói, không ngắt nghỉ lấy một hơi.
Trong đầu Thủy Tinh như bị sét đánh, hoàn toàn trống rỗng. Cô vừa mới kết hôn, chồng của cô liền nói với cô rằng anh đã làm cho người phụ nữ khác có thai rồi.
Cô mở to mắt nhìn anh: “Nếu anh đã có người phụ nữ khác rồi, chúng ta ly hôn thôi.”
Cô cố nén tất cả sự tức giẩn, bình tĩnh mà đưa ra yêu cầu ly hôn với anh, có thể lần này cô sẽ được tự do.
Bắc Minh Phong mím chặt môi thành đường thẳng, anh sợ cô sẽ bỏ đi nên mới nói ra chuyện đó vào lúc này.
“Nếu ly hôn, hai công ty của cả hai nhà đều sẽ bị phá sản. Thế nên cô hãy tiếp tục giữ vững vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Bắc Minh đi. Người phụ nữ đó chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả, đến đứa trẻ trên danh nghĩa cũng là con của cô. Có người giúp cô làm một chuyện mà cô không muốn làm, không tốt sao?”
Thủy Tinh tát một cái thật mạnh lên khuôn mặt Bắc Minh Phong, động tác mạnh mẽ thổi bay cả những giọt nước mắt của cô: “Bắc Minh Phong, anh có thể vô sỉ hơn được nữa không?”
Bắc Minh Phong im lặng chịu đựng cái tát của cô: “Đứa trẻ vô tội, hơn nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả. Cả đời này cô sẽ là nữ chủ nhân của nhà họ Bắc Minh.”
Anh hét lớn. Anh sẽ không để bất kỳ ai ảnh hưởng đến vị trí của Thủy Tinh. Vợ của anh cả đời này sẽ chỉ là một người mà thôi, đó chính là Thủy Tinh!
Thủy Tinh dường như nghe thấy một trò đùa: “Chúc mừng anh, anh vừa phá vỡ giới hạn liêm sỉ của anh trong lòng tôi rồi đấy! Không những vô sỉ mà anh còn là một tên khốn nạn nữa! Tôi chắc chắn sẽ ly hôn với anh. Kể cả nhà họ Thủy chúng tôi có bị phá sản, tôi cũng sẽ không để anh nhục nhã tôi như thế!”
Cô nhìn sang cha mẹ mình. Nỗi nhục nhã này, dù chỉ phải chịu đựng có một ngày thôi, cô cũng muốn chết quách đi cho rồi.
“Ly hôn đi! Nhà họ Bắc Minh các người thật quá đáng! Các người coi con gái nhà họ Thủy chúng tôi ra cái gì chứ?” Cha Thủy Tinh - Thủy Quân đập bàn đứng dậy.
“Đừng quên rằng chính Thủy Tinh nhà các người đã làm loạn ở bên ngoài trước đấy. Phong nhi nhà chúng tôi có làm gì thì cũng không được coi là có lỗi với Thủy Tinh!” Đào Dung đứng lên, bênh con trai mình.
“Con gái tôi cũng không làm ra một đứa trẻ đâu!” Thủy Quân sẵng giọng đáp trả.
“Con gái các người chịu sinh con cho nhà chúng tôi sao? Chẳng lẽ nó không sinh thì nhà chúng tôi cứ thế mà đoạn tử tuyệt tôn à? Hơn nữa, ai biết được nó có bao nhiêu lần phá thai rồi?” Đào Dung nói.
Thật ra thì bà ta càng hài lòng cô gái kia hơn, ít nhất cô ta là xử nữ, lại mang thai người thừa kế cho nhà bọn họ!
“Đã như vậy liền ly dị đi. Bắc Minh Phong cưới người đàn bà kia, một nhà đoàn tụ, tôi đi!” Thủy Tinh nghe ra ý khinh bỉ trong lời nói của Đào Dung, bởi vì cô không phải là xử nữ, Đào Dung liền xem thường cô đủ kiểu.
“Tôi sẽ không ly dị!” Lời của Bắc Minh Phong tràn ra từ kẽ răng.
“Đúng, dựa vào cái gì mà bắt ly dị, để cho công ty chúng tôi bị tổn thất? Chúng tôi cho cô vị trí thiếu phu nhân đã là nhân nhượng lớn nhất của Phong nhi rồi!” Đào Dung nói.
Thủy Tinh đau lòng đến chết lặng. Đó là một nỗi đau đến mức khiến cho người ta không biết thế nào là đau nữa, trái tim không còn cảm giác.
Đây chính là nhân nhượng lớn nhất của Bắc Minh Phong đối với cô ư? Trói buộc cô, để cho cả đời cô phải nhìn thấy anh ta thân thiết, sinh con dưỡng cái với người đàn bà khác?
Tròng mắt thật to nhìn về phía Bắc Minh Phong, đáy mắt cô ngân ngấn nước: “Là do hồi còn bé tôi làm bẩn quần áo anh, do tôi bỏ con tôm vào trong bát canh của anh khiến anh dị ứng nằm viện, do tôi cố ý chọc tức bạn gái anh, hay là do tôi thừa lúc anh ngủ mà trang điểm cho anh như con gái? Anh không thích tôi chỗ nào, tôi sẽ sửa đổi. Chúng ta ly dị đi, sau này tôi sẽ không làm phiền anh nữa, có được không?”
Cô bỏ qua tất cả tôn nghiêm, cầu xin anh.
Danh sách chương