Khuôn mặt của Thành Thành bỗng trở nên nghiêm trọng, không quan tâm bị hắt nước, sải bước rời khỏi căn phòng, thẳng đến cửa lớn: “Thù này tôi sẽ nhớ kỹ!”
Thiên Tịnh bất ngờ nhìn ông rời đi, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện này.
“Dì, chuyện này là sao vậy? Lúc nãy đuổi thế nào cũng không đi, con mới chỉ hắt có một bát nước mà ông ta đã đi rồi.”
“Ha ha. Vẫn là Mộ phu nhân có tác dụng. Chắc là ông ta biết Liễu Họa sắp tới, bị dọa sợ chạy mất! Mấy người bọn Nhiếp Hạo còn đang trong bếp làm cơm cho ông ta nữa kìa. Đợi Liễu Họa đến rồi đuổi bọn chúng đi. Để ta xem Diệp Phi không có những người này trợ giúp thì làm nên trò chống gì.” Thiên Huệ nói.
Quả nhiên, sau khi Liễu Họa đến liền hạ lệnh đuổi Nhiếp Hạo và thủ hạ của hắn ra ngoài, còn tuyên bố sa thải Nhiếp Hạo.
Dù cho người của Nhiếp Hạo vô cùng mạnh mẽ thì cũng không dám ra tay với Liễu Họa. Gì thì gì chứ Liễu Họa vẫn là mẹ của Mộ Thương Nam, Liễu Họa còn để vệ sĩ của nhà họ Mộ ở lại bảo vệ cho nhà họ Thiên, không để Diệp Phi và ông già đói cơm kia bắt nạt Thiên Tịnh.
Đặc biệt là khi Liễu Họa nhìn thấy Thiên Tịnh bị ông già ăn xin kia đá sưng cả mặt, yêu thương mua cả tổ yến cho cô ta bồi bổ thân thể.
Thiên Tịnh cuối cùng cũng tìm thấy được sự an ủi, cô ta đợi Diệp Phi quay lại rồi sẽ cho cô ta đẹp mặt.
Buổi tối, Diệp Phi quay trở lại từ siêu thị, bất ngờ nhìn thấy bên ngoài biệt thự có rất nhiều vệ sĩ của nhà họ Mộ. Vệ sĩ của nhà họ Mộ vô cùng dễ nhận biết, bởi họ đều mặc đồng phục đặc chế, trên ngực còn có huy hiệu nhà họ Mộ.
“Thành Thành đâu? Các người đã làm gì Thành Thành rồi?” Diệp Phi xông đến trước mặt Thiên Tịnh, giận dữ hét.
“Gọi Thành Thành nghe thân thiết quá nhỉ! Còn nói là không có quan hệ gì với ông ta? Nói đi, cô ngủ với ông ta bao nhiêu lần rồi? Ông ta lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn còn có thể thỏa mãn được cô sao, không ngờ thân thể ông ta lại tốt như vậy đấy!” Thiên Tịnh quái gở nói.
Diệp Phi tát một phát thẳng vào mặt Thiên Tịnh: “Để tôi xé cái miệng chị ra!”
“A!” Thiên Tịnh kêu gào thảm thiết bịt miệng mình lại. Cô ta đã bị ông già kia đá cho sưng mặt lên rồi, giờ lại bị Diệp Phi tát cho một cái, miệng cô ta đau đớn không thể động đậy nổi.
“Người đâu! Đánh Diệp Phi cho tôi!” Thiên Huệ ra lệnh cho đám vệ sĩ.
Có đám vệ sĩ của Liễu Họa bà chẳng sợ gì nữa!
Mấy người vệ sĩ xông đến Diệp Phi, tay đánh chân đấm, Diệp Phi đành bỏ chạy.
Cô phát hiện mấy người đám Nhiếp hạo không ở trong biệt thự, cô đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến nỗi liều mạng với những người vệ sĩ này.
Sau khi cô chạy thục mạng ra khỏi biệt thự khoảng hơn 50 mét, Nhiếp Hạo xông đến, mang theo người đứng chắn trước mặt Diệp Phi, bảo vệ cô khỏi đám vệ sĩ kia.
“Các người thật to gan, dám đánh Diệp tiểu thư cơ à. Đợi tổng giám đốc trở về, các người muốn chết sao?” Nhiếp Hạo trách móc nói.
“Ha ha, chúng tôi vẫn luôn là vệ sĩ bên cạnh phu nhân, chấp hành theo mệnh lệnh của phu nhân! Tổng giám đốc quay trở về cũng chẳng làm gì được chúng tôi!” Vệ sĩ nói.
Nhiếp Hạo cười lạnh, anh đã niệm tình nhắc nhở rồi đấy. Có thể thấy được đám người này tương lai sẽ chết rất thảm đây!
“Vậy chúng ta cứ chờ xem.” Nhiếp Hạo nói.
Diệp Phi được vệ sĩ của Nhiếp Hạo bảo vệ, trên người cô bị đánh đầy những vết xanh tím.
Cô nhìn thấy người của Liễu Họa bị người của Nhiếp Hạo đánh, gọi Nhiếp Hạo lại: “Ông cụ tôi đưa về nhà đâu rồi?”
“Không biết ông ấy đã đi đâu mất rồi. Chúng tôi ở trong bếp làm cơm cho ông ấy, đột nhiên vệ sĩ của phu nhân xông vào, đuổi chúng tôi ra. Chúng tôi không nhìn thấy ông ấy.” Nhiếp Hạo nói.
“Ông ấy chắc chắn cũng bị bọn họ đuổi đi rồi! Thôi chết, ông ấy còn mắc bệnh đãng trí, ông ấy sẽ chạy đi đâu chứ?” Diệp Phi vội vàng dậm chân. Trên người ông cụ còn không có điện thoại di động, cô chỉ sợ Thành Thành sẽ xảy ra chuyện gì.
“Đừng lo lắng, cô đến bệnh viện xử lý vết thương trước đã. Chúng tôi sẽ chia nhau đi tìm ông ấy! Ông ấy chắc cũng đang ở gần đây thôi.” Nhiếp Hạo nghĩ đến độ tuổi của ông cụ, chắc ông cụ chạy cũng không được xa.
“Vết thương của tôi không có gì đáng ngại, cũng chỉ là máu bầm thôi, mấy ngày nữa là không sao rồi. Chúng ta chia nhau ra tìm ông ấy đi!” Diệp Phi để Nhiếp Hạo phân người đi tìm, mỗi người tìm một chỗ.
Diệp Phi tìm vài vòng xung quanh biệt thự, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Lúc cô rời đi, cô nói với Thành Thành mình sẽ đi đâu, mà Thành Thành còn hỏi cô địa chỉ cụ thể.
Biết đâu Thành Thành bị đuổi ra ngoài sẽ đi tìm cô thì sao? Cô men theo đường lớn đi đến cửa tiệm. Trên người ông cụ không có một đồng tiền, chắc chắn không thể đi taxi được, chỉ có thể đi bộ đến tìm cô.
Thật ra từ biệt thự đi đến cửa tiệm bằng ô tô tốn chưa đến nửa tiếng đồng hồ, nhưng nếu đi bộ có khi sẽ phải mất mấy tiếng.
Trời càng ngày càng tối, một tia chớp lóe lên, trời bắt đầu đổ mưa.
Tuy đang là mùa hè, nhưng mưa đêm rơi trên người cô vẫn rất lạnh lẽo.
“Thành Thành! Thành Thành!” Cô lớn tiếng gọi, ánh mắt đảo quanh bốn phía, nghĩ mà xem một ông già không có nhà để về ở bên ngoài gặp mưa lớn, cô thật sự đau lòng.
Một chiếc xe ô tô chạy vút qua người cô, khiến nước mưa đọng trên đất bắn lên người cô, làm cho cô ướt từ đầu đến chân.
Thiên Tịnh! Thiên Huệ! Các người đợi đấy, tôi sẽ không để các người thoải mái đâu!
Cô mắng thầm. Ra tay hãm hại cô thì cũng thôi đi, đến một ông già mà cũng không bỏ qua!
Bỗng nhiên, ánh mắt cô nhìn thấy một ông già đứng trong mưa ở đối diện con đường.
“Ông ơi, con ở đây! Ông ơi!” Cô vui mừng hét lên, cuối cùng cô cũng tìm thấy Thành Thành rồi.
Thành Thành sải bước tiến đến Diệp Phi, ngay lúc này, một chiếc xe hơi bóp còi inh ỏi thẳng tiến đến ông.
“Ông ơi!” Diệp Phi sợ hãi xông qua, đẩy người ông cụ ra.
Chớp mắt, lái xe xoay bánh lái thay đổi phương hướng mới không tông phải Diệp Phi.
Ông cụ bò dậy từ trên mặt đất: “Tiểu Phi Phi, con không sao chứ?”
Trên cánh tay và chân Diệp Phi chi chít vết thương, mỗi vết thương đều đang rỉ máu.
“Con không sao. Ông không sao chứ ạ?” Cô kéo Thành Thành, hỏi.
“Không sao. Ta gừng càng già càng cay. Thật ra thì mới vừa rồi, con không xông đến ta liền chạy đến trên xe hơi, lộn đi một vòng rồi.” Thành Thành nói.
“Ha ha! Ông ơi, ông muốn diễn phim hành động sao? Cũng may là ông không sao. Con đưa ông qua tiệm ở đi!” Diệp Phi đỡ ông lão đi.
Ánh mắt ông lão nhìn chằm chằm chiếc xe dần biến mất kia, biển số xe đó ông vẫn nhớ.
Lần này, ông xem Bá Tước trốn được đi đâu!
Diệp Phi đưa ông lão đến cửa tiệm. Trong tiệm hai tầng có nhiều phòng, còn có phòng nghỉ ngơi cho nhân viên. Cô sắp xếp chỗ ở cho ông xong, để ông lão đến phòng vệ sinh tắm và thay quần áo.
Người của Nhiếp Hạo nhận được điện thoại của Diệp Phi cũng đều chạy tới, còn mua rất nhiều đồ ăn từ cửa hàng tiện lợi.
Diệp Phi tắm xong, sắp xếp chỗ ở cho bọn hắn, bắt đầu dùng nồi cơm điện nấu ăn cho mọi người. Đồ ăn mua từ cửa hàng tiện lợi đều là đồ ăn nhanh, mì ăn liền, bánh mật Hàn Quốc, tương ớt ngọt, phô mai, bánh mì, xúc xích linh tinh.
Cô đem mười mấy túi mì ăn liền, bánh mật nấu xong để qua một bên. Đun nước trong nồi bắt đầu nấu tương ớt ngọt và xúc xích, cuối cùng bỏ mì ăn liền và bánh mật vào, rắc lên rất nhiều phô mai.
Mùi sữa và tương ớt ngọt thơm nồng, hòa chung một chỗ lại kích động khiến tất cả mọi người đều thèm ăn. Nhiếp Hạo và thủ hạ của hắn đã sớm đói bụng lắm rồi, mỗi người một tô ăn như hổ đói.
Diệp Phi múc cho Thành Thành một tô, chờ ông đi ra ăn. Thế nhưng ông lão ở trong phòng vệ sinh lại thật chậm chạp.
Trong phòng vệ sinh, ông lão đem một chiếc máy bắn phát tín hiệu đặt lên bồn rửa tay, ngón tay lưu loát đánh ra một chuỗi tiết tấu. Ánh mắt ông thâm thúy lạnh lẽo, giống như vị thần bóng tối…
Thiên Tịnh bất ngờ nhìn ông rời đi, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện này.
“Dì, chuyện này là sao vậy? Lúc nãy đuổi thế nào cũng không đi, con mới chỉ hắt có một bát nước mà ông ta đã đi rồi.”
“Ha ha. Vẫn là Mộ phu nhân có tác dụng. Chắc là ông ta biết Liễu Họa sắp tới, bị dọa sợ chạy mất! Mấy người bọn Nhiếp Hạo còn đang trong bếp làm cơm cho ông ta nữa kìa. Đợi Liễu Họa đến rồi đuổi bọn chúng đi. Để ta xem Diệp Phi không có những người này trợ giúp thì làm nên trò chống gì.” Thiên Huệ nói.
Quả nhiên, sau khi Liễu Họa đến liền hạ lệnh đuổi Nhiếp Hạo và thủ hạ của hắn ra ngoài, còn tuyên bố sa thải Nhiếp Hạo.
Dù cho người của Nhiếp Hạo vô cùng mạnh mẽ thì cũng không dám ra tay với Liễu Họa. Gì thì gì chứ Liễu Họa vẫn là mẹ của Mộ Thương Nam, Liễu Họa còn để vệ sĩ của nhà họ Mộ ở lại bảo vệ cho nhà họ Thiên, không để Diệp Phi và ông già đói cơm kia bắt nạt Thiên Tịnh.
Đặc biệt là khi Liễu Họa nhìn thấy Thiên Tịnh bị ông già ăn xin kia đá sưng cả mặt, yêu thương mua cả tổ yến cho cô ta bồi bổ thân thể.
Thiên Tịnh cuối cùng cũng tìm thấy được sự an ủi, cô ta đợi Diệp Phi quay lại rồi sẽ cho cô ta đẹp mặt.
Buổi tối, Diệp Phi quay trở lại từ siêu thị, bất ngờ nhìn thấy bên ngoài biệt thự có rất nhiều vệ sĩ của nhà họ Mộ. Vệ sĩ của nhà họ Mộ vô cùng dễ nhận biết, bởi họ đều mặc đồng phục đặc chế, trên ngực còn có huy hiệu nhà họ Mộ.
“Thành Thành đâu? Các người đã làm gì Thành Thành rồi?” Diệp Phi xông đến trước mặt Thiên Tịnh, giận dữ hét.
“Gọi Thành Thành nghe thân thiết quá nhỉ! Còn nói là không có quan hệ gì với ông ta? Nói đi, cô ngủ với ông ta bao nhiêu lần rồi? Ông ta lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn còn có thể thỏa mãn được cô sao, không ngờ thân thể ông ta lại tốt như vậy đấy!” Thiên Tịnh quái gở nói.
Diệp Phi tát một phát thẳng vào mặt Thiên Tịnh: “Để tôi xé cái miệng chị ra!”
“A!” Thiên Tịnh kêu gào thảm thiết bịt miệng mình lại. Cô ta đã bị ông già kia đá cho sưng mặt lên rồi, giờ lại bị Diệp Phi tát cho một cái, miệng cô ta đau đớn không thể động đậy nổi.
“Người đâu! Đánh Diệp Phi cho tôi!” Thiên Huệ ra lệnh cho đám vệ sĩ.
Có đám vệ sĩ của Liễu Họa bà chẳng sợ gì nữa!
Mấy người vệ sĩ xông đến Diệp Phi, tay đánh chân đấm, Diệp Phi đành bỏ chạy.
Cô phát hiện mấy người đám Nhiếp hạo không ở trong biệt thự, cô đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến nỗi liều mạng với những người vệ sĩ này.
Sau khi cô chạy thục mạng ra khỏi biệt thự khoảng hơn 50 mét, Nhiếp Hạo xông đến, mang theo người đứng chắn trước mặt Diệp Phi, bảo vệ cô khỏi đám vệ sĩ kia.
“Các người thật to gan, dám đánh Diệp tiểu thư cơ à. Đợi tổng giám đốc trở về, các người muốn chết sao?” Nhiếp Hạo trách móc nói.
“Ha ha, chúng tôi vẫn luôn là vệ sĩ bên cạnh phu nhân, chấp hành theo mệnh lệnh của phu nhân! Tổng giám đốc quay trở về cũng chẳng làm gì được chúng tôi!” Vệ sĩ nói.
Nhiếp Hạo cười lạnh, anh đã niệm tình nhắc nhở rồi đấy. Có thể thấy được đám người này tương lai sẽ chết rất thảm đây!
“Vậy chúng ta cứ chờ xem.” Nhiếp Hạo nói.
Diệp Phi được vệ sĩ của Nhiếp Hạo bảo vệ, trên người cô bị đánh đầy những vết xanh tím.
Cô nhìn thấy người của Liễu Họa bị người của Nhiếp Hạo đánh, gọi Nhiếp Hạo lại: “Ông cụ tôi đưa về nhà đâu rồi?”
“Không biết ông ấy đã đi đâu mất rồi. Chúng tôi ở trong bếp làm cơm cho ông ấy, đột nhiên vệ sĩ của phu nhân xông vào, đuổi chúng tôi ra. Chúng tôi không nhìn thấy ông ấy.” Nhiếp Hạo nói.
“Ông ấy chắc chắn cũng bị bọn họ đuổi đi rồi! Thôi chết, ông ấy còn mắc bệnh đãng trí, ông ấy sẽ chạy đi đâu chứ?” Diệp Phi vội vàng dậm chân. Trên người ông cụ còn không có điện thoại di động, cô chỉ sợ Thành Thành sẽ xảy ra chuyện gì.
“Đừng lo lắng, cô đến bệnh viện xử lý vết thương trước đã. Chúng tôi sẽ chia nhau đi tìm ông ấy! Ông ấy chắc cũng đang ở gần đây thôi.” Nhiếp Hạo nghĩ đến độ tuổi của ông cụ, chắc ông cụ chạy cũng không được xa.
“Vết thương của tôi không có gì đáng ngại, cũng chỉ là máu bầm thôi, mấy ngày nữa là không sao rồi. Chúng ta chia nhau ra tìm ông ấy đi!” Diệp Phi để Nhiếp Hạo phân người đi tìm, mỗi người tìm một chỗ.
Diệp Phi tìm vài vòng xung quanh biệt thự, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Lúc cô rời đi, cô nói với Thành Thành mình sẽ đi đâu, mà Thành Thành còn hỏi cô địa chỉ cụ thể.
Biết đâu Thành Thành bị đuổi ra ngoài sẽ đi tìm cô thì sao? Cô men theo đường lớn đi đến cửa tiệm. Trên người ông cụ không có một đồng tiền, chắc chắn không thể đi taxi được, chỉ có thể đi bộ đến tìm cô.
Thật ra từ biệt thự đi đến cửa tiệm bằng ô tô tốn chưa đến nửa tiếng đồng hồ, nhưng nếu đi bộ có khi sẽ phải mất mấy tiếng.
Trời càng ngày càng tối, một tia chớp lóe lên, trời bắt đầu đổ mưa.
Tuy đang là mùa hè, nhưng mưa đêm rơi trên người cô vẫn rất lạnh lẽo.
“Thành Thành! Thành Thành!” Cô lớn tiếng gọi, ánh mắt đảo quanh bốn phía, nghĩ mà xem một ông già không có nhà để về ở bên ngoài gặp mưa lớn, cô thật sự đau lòng.
Một chiếc xe ô tô chạy vút qua người cô, khiến nước mưa đọng trên đất bắn lên người cô, làm cho cô ướt từ đầu đến chân.
Thiên Tịnh! Thiên Huệ! Các người đợi đấy, tôi sẽ không để các người thoải mái đâu!
Cô mắng thầm. Ra tay hãm hại cô thì cũng thôi đi, đến một ông già mà cũng không bỏ qua!
Bỗng nhiên, ánh mắt cô nhìn thấy một ông già đứng trong mưa ở đối diện con đường.
“Ông ơi, con ở đây! Ông ơi!” Cô vui mừng hét lên, cuối cùng cô cũng tìm thấy Thành Thành rồi.
Thành Thành sải bước tiến đến Diệp Phi, ngay lúc này, một chiếc xe hơi bóp còi inh ỏi thẳng tiến đến ông.
“Ông ơi!” Diệp Phi sợ hãi xông qua, đẩy người ông cụ ra.
Chớp mắt, lái xe xoay bánh lái thay đổi phương hướng mới không tông phải Diệp Phi.
Ông cụ bò dậy từ trên mặt đất: “Tiểu Phi Phi, con không sao chứ?”
Trên cánh tay và chân Diệp Phi chi chít vết thương, mỗi vết thương đều đang rỉ máu.
“Con không sao. Ông không sao chứ ạ?” Cô kéo Thành Thành, hỏi.
“Không sao. Ta gừng càng già càng cay. Thật ra thì mới vừa rồi, con không xông đến ta liền chạy đến trên xe hơi, lộn đi một vòng rồi.” Thành Thành nói.
“Ha ha! Ông ơi, ông muốn diễn phim hành động sao? Cũng may là ông không sao. Con đưa ông qua tiệm ở đi!” Diệp Phi đỡ ông lão đi.
Ánh mắt ông lão nhìn chằm chằm chiếc xe dần biến mất kia, biển số xe đó ông vẫn nhớ.
Lần này, ông xem Bá Tước trốn được đi đâu!
Diệp Phi đưa ông lão đến cửa tiệm. Trong tiệm hai tầng có nhiều phòng, còn có phòng nghỉ ngơi cho nhân viên. Cô sắp xếp chỗ ở cho ông xong, để ông lão đến phòng vệ sinh tắm và thay quần áo.
Người của Nhiếp Hạo nhận được điện thoại của Diệp Phi cũng đều chạy tới, còn mua rất nhiều đồ ăn từ cửa hàng tiện lợi.
Diệp Phi tắm xong, sắp xếp chỗ ở cho bọn hắn, bắt đầu dùng nồi cơm điện nấu ăn cho mọi người. Đồ ăn mua từ cửa hàng tiện lợi đều là đồ ăn nhanh, mì ăn liền, bánh mật Hàn Quốc, tương ớt ngọt, phô mai, bánh mì, xúc xích linh tinh.
Cô đem mười mấy túi mì ăn liền, bánh mật nấu xong để qua một bên. Đun nước trong nồi bắt đầu nấu tương ớt ngọt và xúc xích, cuối cùng bỏ mì ăn liền và bánh mật vào, rắc lên rất nhiều phô mai.
Mùi sữa và tương ớt ngọt thơm nồng, hòa chung một chỗ lại kích động khiến tất cả mọi người đều thèm ăn. Nhiếp Hạo và thủ hạ của hắn đã sớm đói bụng lắm rồi, mỗi người một tô ăn như hổ đói.
Diệp Phi múc cho Thành Thành một tô, chờ ông đi ra ăn. Thế nhưng ông lão ở trong phòng vệ sinh lại thật chậm chạp.
Trong phòng vệ sinh, ông lão đem một chiếc máy bắn phát tín hiệu đặt lên bồn rửa tay, ngón tay lưu loát đánh ra một chuỗi tiết tấu. Ánh mắt ông thâm thúy lạnh lẽo, giống như vị thần bóng tối…
Danh sách chương