Diệp Phi suýt chút nữa cười không ra tiếng, Thiên Huệ lo cho sự an toàn của cô nên đến đón cô về. Cô về nhà chẳng phải nguy hiểm hơn sao? Ít nhất người của Mộ Thương Nam sẽ không hại cô.
Mắt cô long lanh “Con đồng ý, con theo mẹ về nhà”.
“Á” Thiên Huệ hình như cắn vào lưỡi mình, Diệp Phi lại đồng ý theo bà về nhà. Thẳng thắn đến mức nghi ngờ, bà vốn dĩ chuẩn bị một loạt từ biện minh, cuối cùng hoàn toàn không cần dùng đến.
“Tổng giám đốc Mộ, tôi rước con gái tôi về nhà, cậu không cho, có hợp lý không?” Thiên Huệ vội vàng nói, tâm trạng vui vẻ vừa xong đột nhiên trầm xuống. Nếu như Mộ Thương Nam không cho, bà phải làm sao có thể đưa Diệp Phi đi.
“Cô ta là trợ lý đặc biệt 24 giờ của tôi, tôi có quyền sắp xếp cô ta làm gì, ở đâu trong 24 giờ đó”. Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi ngoảnh lại nhìn anh “Anh không đồng ý cho tôi về nhà Thiên Huệ, tôi sẽ đến nhà Cung Trạch Vũ. Anh tự mình chọn đi” Giọng nói của cô rất nhỏ, chỉ đủ Mộ Thương Nam nghe được.
“Tôi không đồng ý, em đâu cũng không được đi, có phải em về để tính sổ với Thiên Tịnh không? Cô ta không cần em động tay, đợi tôi về tôi sẽ cho em câu trả lời”. Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi lật mặt, trợn mắt nhìn anh “Việc của tôi, anh dựa vào cái gì mà nhúng tay vào? Cho dù tôi có đi tính sổ với Thiên Tịnh cũng không có liên quan gì đến anh”.
Cô chính là muốn trừng phạt Thiên Tịnh, nhưng cô sẽ đích thân trừng phạt. Đương nhiên phải nhân lúc Mộ Thương Nam không có ở đây. Cô không tin anh sẽ có câu trả lời cho cô. Nếu anh có thể cho cô câu trả lời thì đến bây giờ sao anh vẫn chưa huỷ được hôn.
Môi Mộ Thương Nam mím chặt “Cô không được động vào Thiên Tịnh”
anh hạ giọng ra lệnh. Nếu như cô đến nhà Thiên Huệ, ra tay với Thiên Tịnh, anh lại không có bên cạnh cô, ai sẽ bảo vệ an toàn cho cô? Diệp Phi lòng căm hận, anh ta quả nhiên không nỡ để Thiên Tịnh bị thương. Trời! Nhưng nếu cô tha cho Thiên Tịnh, cô cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình.
Môi cô cong lên, nhìn anh cười “Cung phu nhân, cháu quyết định về nhà cô”.
Đỗ Mai thích điên lên, nghe được Thiên Huệ sẽ đón Diệp Phi, bà nghĩ mình hết cách rồi.
“Được, chúng ta đi” Bà đưa tay kéo Diệp Phi.
Mộ Thương Nam một tay túm lấy cổ tay Diệp Phi “Em đang thách thức tôi?”
Mặt Diệp Phi không một chút sợ hãi “Tôi nói rồi, không về nhà họ Thiên, thì về nhà họ Cung, anh nghĩ tôi nói đùa sao? Cho dù anh có nhốt tôi ở đây, tôi cũng có cách để thoát ra ngoài, nếu không anh thử xem”
Mộ Thương Nam nghiến răng “Có phải nhất định phải về không?
“Phải” Diệp Phi nói
“Em có thể về nhà họ Thiên. Nhiếp Hạo, cậu ở lại bảo vệ cô ấy. Cô ấy mà mất sợi tóc nào tôi sẽ hỏi cậu!” Mộ Thương Nam lạnh lùng căn dặn.
“Vâng” Nhiếp Hạo nghe lệnh.
Diệp Phi bĩu môi, không ngờ Mộ Thương Nam lại để Nhiếp Hạo cho cô, có Nhiếp Hạo, cô muốn ngược đãi người nhà họ Thiên càng dễ dàng hơn.
“Được. Để Nhiếp Hạo đi cùng tôi” Cô hướng ánh mắt về Đỗ Mai “Cung phu nhân, xin lỗi, cháu không thể về nhà cô, có thời gian cháu nhất định sẽ đi thăm chú Cung” Diệp Phi nói.
Khuôn mặt Đỗ Mai hằn lên sự thất vọng, đã nghĩ có thể thành công đưa Diệp Phi về nhà.
”Không sao! Không sao! Có thời gian thì con đến chơi! Nhà ta lúc nào cũng chào đón con!” Đỗ Mai nói.
“Cô đi cẩn thận. Người đâu, tiễn Cung phu nhân”. Diệp Phi ra lệnh cho người giúp việc. Diệp Phi nhìn Đỗ Mai rời khỏi căn biệt thự liền gọi Thiên Huệ “Chúng ta về thôi”
Mộ Thương Nam vẫn chưa chịu buông cái tay đang nắm lấy cổ tay cô, giận đến sôi máu, anh không nhẫn tâm làm cô tỉnh giấc, nên mới đợi đến bây giờ, không yên tâm cô về nhà họ Thiên, ở lại đến bây giờ, kết quả cô không hề quan tâm anh.
“Cô vẫn chưa tiễn tôi đi” từng chữ anh nói ra, để lộ sự bất mãn.
Diệp Phi ngạc nhiên nhìn anh, không phải đi máy bay sao? Cái này cũng phải tiễn? anh ta có phải trẻ con đâu mà phải tiễn.
“Vui vẻ tiễn Tổng giám đốc Mộ lên đường! Cung chúc anh sớm về nước!’ Cô vỗ tay nói.
Mộ Thương Nam thật sự bị chọc tức, tức hộc máu. Cô còn dám làm trò.
Anh kéo cô ra khỏi biệt thự, máy bay trực thăng sớm đã đỗ ở sân sau, anh kéo cô lên khoang máy bay, không nỡ buông tay cô ra.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bé của cô “ Bảo vệ tốt bản thân, nếu có nguy hiểm hãy nói em là người phụ nữ của Mộ Thương Nam, không ai dám động vào em, hiểu không?”
Đôi môi Diệp Phi nở nụ cười đúng chuẩn, chính là nụ cười chỉ ở lớp da trên bề mặt.
Nói câu này mới là tìm đến cái chết. Thiên Tịnh hại cô mấy lần cũng đều vì Mộ Thương Nam.
“Tôi nhớ rồi! bye bye” bàn tay nhỏ bé của cô lắc lắc như con mèo hiền lành.
Khuôn mặt Mộ Thương Nam kéo căng ra góc cạnh, quay người đi vào khoang máy bay, anh đảm bảo nếu tiếp tục nhìn cô, không phải anh bóp chết cô, thì là anh bị cô làm tức chết.
Cô mong anh đi đến như vậy sao? Càng đáng giận hơn là bộ mặt cười giả tạo của cô, khiến anh từng phút từng giây đều muốn lấy trái tim cô ra xem, trong trái tim cô rốt cuộc có anh hay không?
Cùng với máy bay cất cánh ầm ầm, Diệp Phi cuối cùng cũng đã tiễn xong boss của cô.
Wow. Tự do rồi.
Lần nảy cô cười rất thật lòng, cuối cùng cô cũng có thể thích xử lý Thiên Tinh thế nào thì xử lý rồi.
“Phi Phi, chúng ta về thôi!” Thiên Huệ vội vàng nói.
“Bà về trước đi” Diệp Phi nói.
“Á. Con muốn ta về trước? Con đồng ý về nhà với ta rồi! Thiên Huệ lo lắng, chỉ sợ Diệp Phi không về cùng bà.
“Tôi đồng ý về nhà, những đâu có đồng ý bây giờ về cùng bà. Tôi phải đến cửa hàng làm việc, chờ tan làm tôi sẽ về. Nếu bà không đồng ý, thì thôi vậy, thực ra tôi cũng không muốn về”. Diệp Phi làm bộ làm tịch nói. Thiên Huệ đến đón cô niềm nở như này, chắc chắn là đang có ý đồ với cô, do vậy cô có nói gì Thiên Huệ cũng sẽ đồng ý.
“Cái đó, cái đó được thôi, buổi tối cả nhà ta ăn bữa cơm đoàn viên, con nhớ về sớm! mẹ đích thân xuống bếp làm cơm cho con!” Thiên Huệ nói.
Diệp Phi nở một nụ cười lạnh lùng, đi qua người Thiên Huệ, cơm đoàn viên, trong ký ức của cô chưa từng có cơm đoàn viên, cho dù là năm mới, bất đắc dĩ, Diệp Minh đón cô về nhà, nhưng cô cũng không có cơ hội ăn cơm đoàn viên với ba mẹ. Vì cô bị ra lệnh ở trong phòng nhỏ của mình không được phép ra ngoài. Lý do là, nhà họ tổ chức tiệc, cô không thích hợp tham gia. Nhưng cô vẫn rất khát vọng ngày này, vì Diệp Minh sẽ lấy trộm đem cho cô rất nhiều đồ ăn ngon, những thứ đo đều là cô chưa từng được ăn ở trong trường! Nhưng bây giờ nghe Thiên Huệ nói đế cơm đoàn viên, cô chỉ cảm thấy một sự chế nhạo. Thiên Huệ muốn giở trò với cô trong bữa cơm đoàn viên? Cô chờ buổi tôi để Thiên Huệ biết được cô lợi hại thế nào. Cô rời khỏi biệt thự để Nhiếp Hạo đưa cô đến cửa hàng, xuống xe liền nhìn thấy Thủy Tinh ngồi trên bậc thềm cửa hàng, hai mắt khóc đỏ hoe.
“Thủy Tinh, cậu sao vậy? ai bắt nạt cậu?” Cô bước đến kéo tay Thủy Tinh.
Thủy Tinh khóc đến nấc nghẹn “Diệp Phi, mình không sống được nữa rồi!” Nước mắt cô rơi xuống giống như chuỗi ngọc bị đứt dây.
Mắt cô long lanh “Con đồng ý, con theo mẹ về nhà”.
“Á” Thiên Huệ hình như cắn vào lưỡi mình, Diệp Phi lại đồng ý theo bà về nhà. Thẳng thắn đến mức nghi ngờ, bà vốn dĩ chuẩn bị một loạt từ biện minh, cuối cùng hoàn toàn không cần dùng đến.
“Tổng giám đốc Mộ, tôi rước con gái tôi về nhà, cậu không cho, có hợp lý không?” Thiên Huệ vội vàng nói, tâm trạng vui vẻ vừa xong đột nhiên trầm xuống. Nếu như Mộ Thương Nam không cho, bà phải làm sao có thể đưa Diệp Phi đi.
“Cô ta là trợ lý đặc biệt 24 giờ của tôi, tôi có quyền sắp xếp cô ta làm gì, ở đâu trong 24 giờ đó”. Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi ngoảnh lại nhìn anh “Anh không đồng ý cho tôi về nhà Thiên Huệ, tôi sẽ đến nhà Cung Trạch Vũ. Anh tự mình chọn đi” Giọng nói của cô rất nhỏ, chỉ đủ Mộ Thương Nam nghe được.
“Tôi không đồng ý, em đâu cũng không được đi, có phải em về để tính sổ với Thiên Tịnh không? Cô ta không cần em động tay, đợi tôi về tôi sẽ cho em câu trả lời”. Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi lật mặt, trợn mắt nhìn anh “Việc của tôi, anh dựa vào cái gì mà nhúng tay vào? Cho dù tôi có đi tính sổ với Thiên Tịnh cũng không có liên quan gì đến anh”.
Cô chính là muốn trừng phạt Thiên Tịnh, nhưng cô sẽ đích thân trừng phạt. Đương nhiên phải nhân lúc Mộ Thương Nam không có ở đây. Cô không tin anh sẽ có câu trả lời cho cô. Nếu anh có thể cho cô câu trả lời thì đến bây giờ sao anh vẫn chưa huỷ được hôn.
Môi Mộ Thương Nam mím chặt “Cô không được động vào Thiên Tịnh”
anh hạ giọng ra lệnh. Nếu như cô đến nhà Thiên Huệ, ra tay với Thiên Tịnh, anh lại không có bên cạnh cô, ai sẽ bảo vệ an toàn cho cô? Diệp Phi lòng căm hận, anh ta quả nhiên không nỡ để Thiên Tịnh bị thương. Trời! Nhưng nếu cô tha cho Thiên Tịnh, cô cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình.
Môi cô cong lên, nhìn anh cười “Cung phu nhân, cháu quyết định về nhà cô”.
Đỗ Mai thích điên lên, nghe được Thiên Huệ sẽ đón Diệp Phi, bà nghĩ mình hết cách rồi.
“Được, chúng ta đi” Bà đưa tay kéo Diệp Phi.
Mộ Thương Nam một tay túm lấy cổ tay Diệp Phi “Em đang thách thức tôi?”
Mặt Diệp Phi không một chút sợ hãi “Tôi nói rồi, không về nhà họ Thiên, thì về nhà họ Cung, anh nghĩ tôi nói đùa sao? Cho dù anh có nhốt tôi ở đây, tôi cũng có cách để thoát ra ngoài, nếu không anh thử xem”
Mộ Thương Nam nghiến răng “Có phải nhất định phải về không?
“Phải” Diệp Phi nói
“Em có thể về nhà họ Thiên. Nhiếp Hạo, cậu ở lại bảo vệ cô ấy. Cô ấy mà mất sợi tóc nào tôi sẽ hỏi cậu!” Mộ Thương Nam lạnh lùng căn dặn.
“Vâng” Nhiếp Hạo nghe lệnh.
Diệp Phi bĩu môi, không ngờ Mộ Thương Nam lại để Nhiếp Hạo cho cô, có Nhiếp Hạo, cô muốn ngược đãi người nhà họ Thiên càng dễ dàng hơn.
“Được. Để Nhiếp Hạo đi cùng tôi” Cô hướng ánh mắt về Đỗ Mai “Cung phu nhân, xin lỗi, cháu không thể về nhà cô, có thời gian cháu nhất định sẽ đi thăm chú Cung” Diệp Phi nói.
Khuôn mặt Đỗ Mai hằn lên sự thất vọng, đã nghĩ có thể thành công đưa Diệp Phi về nhà.
”Không sao! Không sao! Có thời gian thì con đến chơi! Nhà ta lúc nào cũng chào đón con!” Đỗ Mai nói.
“Cô đi cẩn thận. Người đâu, tiễn Cung phu nhân”. Diệp Phi ra lệnh cho người giúp việc. Diệp Phi nhìn Đỗ Mai rời khỏi căn biệt thự liền gọi Thiên Huệ “Chúng ta về thôi”
Mộ Thương Nam vẫn chưa chịu buông cái tay đang nắm lấy cổ tay cô, giận đến sôi máu, anh không nhẫn tâm làm cô tỉnh giấc, nên mới đợi đến bây giờ, không yên tâm cô về nhà họ Thiên, ở lại đến bây giờ, kết quả cô không hề quan tâm anh.
“Cô vẫn chưa tiễn tôi đi” từng chữ anh nói ra, để lộ sự bất mãn.
Diệp Phi ngạc nhiên nhìn anh, không phải đi máy bay sao? Cái này cũng phải tiễn? anh ta có phải trẻ con đâu mà phải tiễn.
“Vui vẻ tiễn Tổng giám đốc Mộ lên đường! Cung chúc anh sớm về nước!’ Cô vỗ tay nói.
Mộ Thương Nam thật sự bị chọc tức, tức hộc máu. Cô còn dám làm trò.
Anh kéo cô ra khỏi biệt thự, máy bay trực thăng sớm đã đỗ ở sân sau, anh kéo cô lên khoang máy bay, không nỡ buông tay cô ra.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bé của cô “ Bảo vệ tốt bản thân, nếu có nguy hiểm hãy nói em là người phụ nữ của Mộ Thương Nam, không ai dám động vào em, hiểu không?”
Đôi môi Diệp Phi nở nụ cười đúng chuẩn, chính là nụ cười chỉ ở lớp da trên bề mặt.
Nói câu này mới là tìm đến cái chết. Thiên Tịnh hại cô mấy lần cũng đều vì Mộ Thương Nam.
“Tôi nhớ rồi! bye bye” bàn tay nhỏ bé của cô lắc lắc như con mèo hiền lành.
Khuôn mặt Mộ Thương Nam kéo căng ra góc cạnh, quay người đi vào khoang máy bay, anh đảm bảo nếu tiếp tục nhìn cô, không phải anh bóp chết cô, thì là anh bị cô làm tức chết.
Cô mong anh đi đến như vậy sao? Càng đáng giận hơn là bộ mặt cười giả tạo của cô, khiến anh từng phút từng giây đều muốn lấy trái tim cô ra xem, trong trái tim cô rốt cuộc có anh hay không?
Cùng với máy bay cất cánh ầm ầm, Diệp Phi cuối cùng cũng đã tiễn xong boss của cô.
Wow. Tự do rồi.
Lần nảy cô cười rất thật lòng, cuối cùng cô cũng có thể thích xử lý Thiên Tinh thế nào thì xử lý rồi.
“Phi Phi, chúng ta về thôi!” Thiên Huệ vội vàng nói.
“Bà về trước đi” Diệp Phi nói.
“Á. Con muốn ta về trước? Con đồng ý về nhà với ta rồi! Thiên Huệ lo lắng, chỉ sợ Diệp Phi không về cùng bà.
“Tôi đồng ý về nhà, những đâu có đồng ý bây giờ về cùng bà. Tôi phải đến cửa hàng làm việc, chờ tan làm tôi sẽ về. Nếu bà không đồng ý, thì thôi vậy, thực ra tôi cũng không muốn về”. Diệp Phi làm bộ làm tịch nói. Thiên Huệ đến đón cô niềm nở như này, chắc chắn là đang có ý đồ với cô, do vậy cô có nói gì Thiên Huệ cũng sẽ đồng ý.
“Cái đó, cái đó được thôi, buổi tối cả nhà ta ăn bữa cơm đoàn viên, con nhớ về sớm! mẹ đích thân xuống bếp làm cơm cho con!” Thiên Huệ nói.
Diệp Phi nở một nụ cười lạnh lùng, đi qua người Thiên Huệ, cơm đoàn viên, trong ký ức của cô chưa từng có cơm đoàn viên, cho dù là năm mới, bất đắc dĩ, Diệp Minh đón cô về nhà, nhưng cô cũng không có cơ hội ăn cơm đoàn viên với ba mẹ. Vì cô bị ra lệnh ở trong phòng nhỏ của mình không được phép ra ngoài. Lý do là, nhà họ tổ chức tiệc, cô không thích hợp tham gia. Nhưng cô vẫn rất khát vọng ngày này, vì Diệp Minh sẽ lấy trộm đem cho cô rất nhiều đồ ăn ngon, những thứ đo đều là cô chưa từng được ăn ở trong trường! Nhưng bây giờ nghe Thiên Huệ nói đế cơm đoàn viên, cô chỉ cảm thấy một sự chế nhạo. Thiên Huệ muốn giở trò với cô trong bữa cơm đoàn viên? Cô chờ buổi tôi để Thiên Huệ biết được cô lợi hại thế nào. Cô rời khỏi biệt thự để Nhiếp Hạo đưa cô đến cửa hàng, xuống xe liền nhìn thấy Thủy Tinh ngồi trên bậc thềm cửa hàng, hai mắt khóc đỏ hoe.
“Thủy Tinh, cậu sao vậy? ai bắt nạt cậu?” Cô bước đến kéo tay Thủy Tinh.
Thủy Tinh khóc đến nấc nghẹn “Diệp Phi, mình không sống được nữa rồi!” Nước mắt cô rơi xuống giống như chuỗi ngọc bị đứt dây.
Danh sách chương