“Ai phá thân của em rồi? Thủy Tinh! Em dám tìm đàn ông sau lưng tôi à?” Bắc Minh Phong giận dữ gầm thét.
Không thể ngờ cô vợ nhỏ anh chưa rước qua cửa này, anh còn chưa dám động vào cô mà cô đã bị người đàn ông khác chơi rồi.
Anh bị cắm sừng rồi, hận đến mức muốn bóp chết người phụ nữ dưới thân.
Trái tim của Thủy Tinh như bị vỡ ra thành từng mảnh. Cô bị ép ra nước ngoài bồi dưỡng cảm tình với Bắc Minh Phong, thế nhưng cô đợi chờ đến ba ngày mà chẳng hề thấy một ai. Bắc Minh Phong còn chẳng thèm nhận điện thoại của cô, người hầu thì chẳng coi cô là nữ chủ nhân, chỉ cho cô một câu đợi chờ.
Cô biết anh chẳng hề muốn cưới cô, cô cũng chẳng muốn gả cho anh mà. Dựa vào cái gì mà anh dám thái độ với cô? Cô lén lút trốn ra khỏi biệt thự đi quán bar uống rượu tiêu sầu. Chuyện duy nhất cô nhớ được là cô uống say đến mức lảo đảo đi ra khỏi quán bar, bị một người kéo đến phía cuối con hẻm, ham muốn cô, giống như tư thế của hai người họ lúc này vậy.
Trong con hẻm rất tối, người đàn ông xong chuyện liền rời đi, cô vốn dĩ chẳng nhìn thấy mặt hắn, càng không biết hắn ta là ai.
Đều tại Bắc Minh Phong nên cô mới mất đi đêm đầu tiên quý giá của mình. Cô lau nước mắt, tức giận với anh: “Tôi đã sớm nói với anh rồi, tôi không muốn kết hôn với anh, lẽ nào tôi vẫn phải giữ mình vì anh sao? Anh muốn mọc sừng cũng được thôi, chúng ta kết hôn!”
Bắc Minh Phong nghiến chặt răng: “Nói cho tôi biết, tên đó là ai?”
Nếu không phải vì anh không ăn thịt sống thì chắc giờ này anh đã ăn tươi nuốt sống cô rồi!
“Anh có tư cách gì mà đòi biết người đàn ông của tôi là ai? Nếu anh là đàn ông thì dứt khoát một chút, hủy hôn đi!” Thủy Tinh nói.
Bắc Minh Phong cười lạnh lẽo: “Muốn tôi hủy hôn, thành toàn cho em với tên đàn ông kia sao? Đừng có mơ!”
Bàn tay anh giữ chặt vai cô, mạnh mẽ chiếm hữu, không hề thương hoa tiếc ngọc.
Nếu cô đã dám tìm người đàn ông khác sau lưng anh thì cô sẽ phải chịu trừng phạt của anh!
Cảm giác bị phản bội hoành hành trong tim anh, khiến anh chỉ muốn cô bị đau, mà còn phải đau hơn anh nữa.
Sức mạnh quá lớn, Thủy Tinh va phải cánh cửa, phát ra âm thanh đau đớn.
Cô cắn môi, cô biết anh đang cố ý tạo ra âm thanh. Âm thanh to như vậy, chắc chắn những người ở hành lang đều sẽ nghe thấy, sự xấu hộ tràn ngập trái tim cô.
Thực ra, lúc cô bị anh đè ép, cô đã nghĩ hay là mình cứ buông xuôi theo anh ta cho rồi. Nhưng ngoại trừ chuyện này ra, cô phải làm thế nào mới có thể tha thứ cho anh? Nếu anh quay trở về, cô sẽ không gặp chuyện không may.
Người con gái im lặng chịu đựng khiến sự giận dữ của Bắc Minh Phong không thể nào phát tác. Đây là nỗi nhục mà không một người đàn ông nào có thể chịu đựng được. Anh muốn cô phải cầu xin anh, cô phải nhận sai, nhưng cô chẳng nói một lời nào hết!
Anh tóm lấy cô, đặt cô lên giường, nặng nề đè ép trên cơ thể cô, cúi đầu cắn cần cổ tinh tế của cô.
Đôi mắt Thủy Tinh ngấn nước, miễn cưỡng không để nước mắt rơi xuống. Cô không hề nghi ngờ rằng chỉ cần anh dùng sức thì anh có thể cắn nát cổ cô.
Trong phòng tràn ngập âm thanh của anh, từng tiếng một dội vào tim cô.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, người đàn ông mới ngẩng dậy từ trên thân thể cô, nhìn cô giống như đang nhìn một chiếc giẻ rách, bước thẳng vào phòng tắm.
Thủy Tinh từ trên giường bò dậy. Quần áo đã bị anh xé rách, trên người cô tràn ngập những vết cắn của anh, thậm chí ở đùi trong. Anh ghét cô đến nhường nào, cô cũng biết rồi. Cô kéo chăn quấn chặt lấy người mình.
Một lúc sau, Bắc Minh Phong bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Che cái gì? Cũng chẳng phải là lần đầu tiên. Rốt cục em đã có bao nhiêu người đàn ông trước tôi rồi?” Anh ác độc chất vấn.
Thủy Tinh cố gắng nở một nụ cười nơi khóe môi, cười đến tổn thương người khác: “Nhiều lắm! Thực ra tôi cũng chẳng nhớ là bao nhiêu người, nhưng cũng có người xuất sắc được việc hơn anh nhiều!”
Bắc Minh Phong chợt tóm lấy cổ cô: “Nếu không phải kết hôn vì lợi ích thì em sớm đã chết rồi! Tôi cảnh cáo em, không cần biết trước kia em chơi đùa điên cuồng thế nào, bây giờ bỏ hết đi cho tôi, nếu không tôi sẽ cho em biết thế nào là sống không bằng chết!”
Giây tiếp theo, anh ghét bỏ buông cô ra, sải bước chân dài đi đến cửa phòng, lấy chìa khóa mở cửa.
Trái tim Thủy Tinh co rút, thì ra anh có chìa khóa!
Nhưng quần áo thì sao? Cô phải mặc cái gì bây giờ? Không có quần áo, cô chẳng dám đi ra khỏi phòng!
Cô nén nhịn nỗi đau từ đôi chân đang run rẩy, đi vào phòng thay đồ của anh, tuy cô chẳng hề muốn mặc quần áo của anh, nhưng ít ra cũng hơn là phải trần truồng thế này.
Khi cô đã tắm rửa xong và mặc quần áo của anh bước ra khỏi nhà tắm, trong phòng bỗng xuất hiện mẹ của Bắc Minh Phong là Đào Dung, và còn có vài người hầu đang chỉnh lại chiếc giường bị Bắc Minh Phong làm lộn xộn.
Khuôn mặt Đào Dung quả nhiên đang khó chịu, nhìn cô giống như nhìn thấy kẻ thù vậy: “Ha ha, đến máu trinh cũng chẳng có! Không ngờ nhà họ Thủy các người dám nói dối về trinh tiết của con gái mình. Cả nhà họ Thủy từ trên xuống dưới đúng là đồ mặt dày!”
Bà thật tức giận. Bà nghe bọn người hầu nói con trai mình và con dâu đã chấp nhận sự thật rồi, vui mừng mà chạy đến để khuyên Thủy Tinh cứ thế mà ở bên Bắc Minh Phong đi thôi, thế nhưng không ngờ đến là bà lại nhìn thấy chiếc giường vẫn trắng phau phau.
Đáy lòng Thủy Tinh giống như bị ai đó tát một cái, khiến cô nghẹt thở: “Tôi vẫn luôn không đồng ý kết hôn, là nhà các người không dám hủy hôn đó thôi! Con trai bà chính là thích xài đồ second hand, tôi cũng chỉ là thành toàn anh ta thôi!”
“Cô! Nếu như không phải việc chia cổ phần gây ảnh hưởng đến tập đoàn, tôi đã sớm đuổi cô đi rồi!” Đào Dung tức giận hét.
“Đấy là vấn đề của các người, không liên quan gì đến tôi! Tôi chính là muốn cắm sừng cả nhà các người, các người làm được gì tôi nào?” Thủy Tinh kích động Đào Dung, nếu như có thể khiến cho Đào Dung hủy hôn, cô cũng sẽ được tự do.
“Cô chờ đấy!” Đào Dung giận dữ hét.
Bà và đoàn người hầu bước ra khỏi căn phòng, ép bọn người hầu không được phép nói lung tung. Chắc chắn không thể hủy hôn được, chỉ có thể cứ thế mà ép kết hôn thôi.
Nhưng cơn tức này, bà nhất định phải đòi lại từ Thủy Tinh cho bằng được!
Thủy Tinh nhìn mọi người đi ra khỏi phòng, vô lực ngồi trên ghế salon. Luồn sâu tay cào vào mái tóc, không cách nào tưởng tượng được nếu cha mẹ mình biết chuyện này sẽ có biểu cảm như thế nào?
Cửa phòng được mở ra một lần nữa. Một người hầu gái đi tới, trong tay bưng một chiếc khau có một ly nước cùng một hộp thuốc. Ánh mắt người hầu gái phách lối: “Thiếu gia đưa cái này cho cô uống, nói cô không xứng mang thai người thừa kế của ngài!”
Thanh âm của cô ta rất lớn, giống như sợ Thủy Tinh không nghe thấy vậy. Thiếu gia của các nàng, ảo tưởng của bao nhiêu người con gái, lại bị người đàn bà không rõ này chiếm đoạt vị trí Thiếu phu nhân. Các nàng hận Thủy Tinh còn không kịp đấy!
Lời nói của người hầu gái giống như là lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Thủy Tinh: “Anh ta nghĩ nhiều rồi, tôi có chết cũng không sinh con cho anh ta đâu!”
Cô cầm lấy viên thuốc, uống một ngụm nước, cứ thế mà nuốt xuống.
Thuốc rất đắng, trôi từ cổ họng xuống đến dạ dày. Cô nghĩ rằng cả đời này cô cũng chẳng thể nào quên được sự sỉ nhục cùng đau khổ này.
Vẻ mặt người hầu gái cứng ngắc. Đây hoàn toàn không đúng, người đàn bà này bị Bắc Minh Phong chán ghét mà vứt bỏ, không phải nên khóc lóc sao?
Nàng hoàn toàn không hiểu nổi, não Thủy Tinh nghĩ cái gì. Quả thực không tìm được lời nào sỉ nhục cô nữa, chỉ có thể đi ra khỏi phòng.
Điện thoại di động của Thủy Tinh reo lên một tiếng. Cô bất ngờ nhìn cú điện thoại này. Đây là thám tử tư cô tìm ở nước ngoài, điều tra xem ngày đó rốt cuộc là ai chiếm đoạt đêm đầu tiên của cô.
Cô nhận điện thoại: “Đã tìm được video từ camera trong hẻm chưa? Người đàn ông kia là ai?”
Không thể ngờ cô vợ nhỏ anh chưa rước qua cửa này, anh còn chưa dám động vào cô mà cô đã bị người đàn ông khác chơi rồi.
Anh bị cắm sừng rồi, hận đến mức muốn bóp chết người phụ nữ dưới thân.
Trái tim của Thủy Tinh như bị vỡ ra thành từng mảnh. Cô bị ép ra nước ngoài bồi dưỡng cảm tình với Bắc Minh Phong, thế nhưng cô đợi chờ đến ba ngày mà chẳng hề thấy một ai. Bắc Minh Phong còn chẳng thèm nhận điện thoại của cô, người hầu thì chẳng coi cô là nữ chủ nhân, chỉ cho cô một câu đợi chờ.
Cô biết anh chẳng hề muốn cưới cô, cô cũng chẳng muốn gả cho anh mà. Dựa vào cái gì mà anh dám thái độ với cô? Cô lén lút trốn ra khỏi biệt thự đi quán bar uống rượu tiêu sầu. Chuyện duy nhất cô nhớ được là cô uống say đến mức lảo đảo đi ra khỏi quán bar, bị một người kéo đến phía cuối con hẻm, ham muốn cô, giống như tư thế của hai người họ lúc này vậy.
Trong con hẻm rất tối, người đàn ông xong chuyện liền rời đi, cô vốn dĩ chẳng nhìn thấy mặt hắn, càng không biết hắn ta là ai.
Đều tại Bắc Minh Phong nên cô mới mất đi đêm đầu tiên quý giá của mình. Cô lau nước mắt, tức giận với anh: “Tôi đã sớm nói với anh rồi, tôi không muốn kết hôn với anh, lẽ nào tôi vẫn phải giữ mình vì anh sao? Anh muốn mọc sừng cũng được thôi, chúng ta kết hôn!”
Bắc Minh Phong nghiến chặt răng: “Nói cho tôi biết, tên đó là ai?”
Nếu không phải vì anh không ăn thịt sống thì chắc giờ này anh đã ăn tươi nuốt sống cô rồi!
“Anh có tư cách gì mà đòi biết người đàn ông của tôi là ai? Nếu anh là đàn ông thì dứt khoát một chút, hủy hôn đi!” Thủy Tinh nói.
Bắc Minh Phong cười lạnh lẽo: “Muốn tôi hủy hôn, thành toàn cho em với tên đàn ông kia sao? Đừng có mơ!”
Bàn tay anh giữ chặt vai cô, mạnh mẽ chiếm hữu, không hề thương hoa tiếc ngọc.
Nếu cô đã dám tìm người đàn ông khác sau lưng anh thì cô sẽ phải chịu trừng phạt của anh!
Cảm giác bị phản bội hoành hành trong tim anh, khiến anh chỉ muốn cô bị đau, mà còn phải đau hơn anh nữa.
Sức mạnh quá lớn, Thủy Tinh va phải cánh cửa, phát ra âm thanh đau đớn.
Cô cắn môi, cô biết anh đang cố ý tạo ra âm thanh. Âm thanh to như vậy, chắc chắn những người ở hành lang đều sẽ nghe thấy, sự xấu hộ tràn ngập trái tim cô.
Thực ra, lúc cô bị anh đè ép, cô đã nghĩ hay là mình cứ buông xuôi theo anh ta cho rồi. Nhưng ngoại trừ chuyện này ra, cô phải làm thế nào mới có thể tha thứ cho anh? Nếu anh quay trở về, cô sẽ không gặp chuyện không may.
Người con gái im lặng chịu đựng khiến sự giận dữ của Bắc Minh Phong không thể nào phát tác. Đây là nỗi nhục mà không một người đàn ông nào có thể chịu đựng được. Anh muốn cô phải cầu xin anh, cô phải nhận sai, nhưng cô chẳng nói một lời nào hết!
Anh tóm lấy cô, đặt cô lên giường, nặng nề đè ép trên cơ thể cô, cúi đầu cắn cần cổ tinh tế của cô.
Đôi mắt Thủy Tinh ngấn nước, miễn cưỡng không để nước mắt rơi xuống. Cô không hề nghi ngờ rằng chỉ cần anh dùng sức thì anh có thể cắn nát cổ cô.
Trong phòng tràn ngập âm thanh của anh, từng tiếng một dội vào tim cô.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, người đàn ông mới ngẩng dậy từ trên thân thể cô, nhìn cô giống như đang nhìn một chiếc giẻ rách, bước thẳng vào phòng tắm.
Thủy Tinh từ trên giường bò dậy. Quần áo đã bị anh xé rách, trên người cô tràn ngập những vết cắn của anh, thậm chí ở đùi trong. Anh ghét cô đến nhường nào, cô cũng biết rồi. Cô kéo chăn quấn chặt lấy người mình.
Một lúc sau, Bắc Minh Phong bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
“Che cái gì? Cũng chẳng phải là lần đầu tiên. Rốt cục em đã có bao nhiêu người đàn ông trước tôi rồi?” Anh ác độc chất vấn.
Thủy Tinh cố gắng nở một nụ cười nơi khóe môi, cười đến tổn thương người khác: “Nhiều lắm! Thực ra tôi cũng chẳng nhớ là bao nhiêu người, nhưng cũng có người xuất sắc được việc hơn anh nhiều!”
Bắc Minh Phong chợt tóm lấy cổ cô: “Nếu không phải kết hôn vì lợi ích thì em sớm đã chết rồi! Tôi cảnh cáo em, không cần biết trước kia em chơi đùa điên cuồng thế nào, bây giờ bỏ hết đi cho tôi, nếu không tôi sẽ cho em biết thế nào là sống không bằng chết!”
Giây tiếp theo, anh ghét bỏ buông cô ra, sải bước chân dài đi đến cửa phòng, lấy chìa khóa mở cửa.
Trái tim Thủy Tinh co rút, thì ra anh có chìa khóa!
Nhưng quần áo thì sao? Cô phải mặc cái gì bây giờ? Không có quần áo, cô chẳng dám đi ra khỏi phòng!
Cô nén nhịn nỗi đau từ đôi chân đang run rẩy, đi vào phòng thay đồ của anh, tuy cô chẳng hề muốn mặc quần áo của anh, nhưng ít ra cũng hơn là phải trần truồng thế này.
Khi cô đã tắm rửa xong và mặc quần áo của anh bước ra khỏi nhà tắm, trong phòng bỗng xuất hiện mẹ của Bắc Minh Phong là Đào Dung, và còn có vài người hầu đang chỉnh lại chiếc giường bị Bắc Minh Phong làm lộn xộn.
Khuôn mặt Đào Dung quả nhiên đang khó chịu, nhìn cô giống như nhìn thấy kẻ thù vậy: “Ha ha, đến máu trinh cũng chẳng có! Không ngờ nhà họ Thủy các người dám nói dối về trinh tiết của con gái mình. Cả nhà họ Thủy từ trên xuống dưới đúng là đồ mặt dày!”
Bà thật tức giận. Bà nghe bọn người hầu nói con trai mình và con dâu đã chấp nhận sự thật rồi, vui mừng mà chạy đến để khuyên Thủy Tinh cứ thế mà ở bên Bắc Minh Phong đi thôi, thế nhưng không ngờ đến là bà lại nhìn thấy chiếc giường vẫn trắng phau phau.
Đáy lòng Thủy Tinh giống như bị ai đó tát một cái, khiến cô nghẹt thở: “Tôi vẫn luôn không đồng ý kết hôn, là nhà các người không dám hủy hôn đó thôi! Con trai bà chính là thích xài đồ second hand, tôi cũng chỉ là thành toàn anh ta thôi!”
“Cô! Nếu như không phải việc chia cổ phần gây ảnh hưởng đến tập đoàn, tôi đã sớm đuổi cô đi rồi!” Đào Dung tức giận hét.
“Đấy là vấn đề của các người, không liên quan gì đến tôi! Tôi chính là muốn cắm sừng cả nhà các người, các người làm được gì tôi nào?” Thủy Tinh kích động Đào Dung, nếu như có thể khiến cho Đào Dung hủy hôn, cô cũng sẽ được tự do.
“Cô chờ đấy!” Đào Dung giận dữ hét.
Bà và đoàn người hầu bước ra khỏi căn phòng, ép bọn người hầu không được phép nói lung tung. Chắc chắn không thể hủy hôn được, chỉ có thể cứ thế mà ép kết hôn thôi.
Nhưng cơn tức này, bà nhất định phải đòi lại từ Thủy Tinh cho bằng được!
Thủy Tinh nhìn mọi người đi ra khỏi phòng, vô lực ngồi trên ghế salon. Luồn sâu tay cào vào mái tóc, không cách nào tưởng tượng được nếu cha mẹ mình biết chuyện này sẽ có biểu cảm như thế nào?
Cửa phòng được mở ra một lần nữa. Một người hầu gái đi tới, trong tay bưng một chiếc khau có một ly nước cùng một hộp thuốc. Ánh mắt người hầu gái phách lối: “Thiếu gia đưa cái này cho cô uống, nói cô không xứng mang thai người thừa kế của ngài!”
Thanh âm của cô ta rất lớn, giống như sợ Thủy Tinh không nghe thấy vậy. Thiếu gia của các nàng, ảo tưởng của bao nhiêu người con gái, lại bị người đàn bà không rõ này chiếm đoạt vị trí Thiếu phu nhân. Các nàng hận Thủy Tinh còn không kịp đấy!
Lời nói của người hầu gái giống như là lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Thủy Tinh: “Anh ta nghĩ nhiều rồi, tôi có chết cũng không sinh con cho anh ta đâu!”
Cô cầm lấy viên thuốc, uống một ngụm nước, cứ thế mà nuốt xuống.
Thuốc rất đắng, trôi từ cổ họng xuống đến dạ dày. Cô nghĩ rằng cả đời này cô cũng chẳng thể nào quên được sự sỉ nhục cùng đau khổ này.
Vẻ mặt người hầu gái cứng ngắc. Đây hoàn toàn không đúng, người đàn bà này bị Bắc Minh Phong chán ghét mà vứt bỏ, không phải nên khóc lóc sao?
Nàng hoàn toàn không hiểu nổi, não Thủy Tinh nghĩ cái gì. Quả thực không tìm được lời nào sỉ nhục cô nữa, chỉ có thể đi ra khỏi phòng.
Điện thoại di động của Thủy Tinh reo lên một tiếng. Cô bất ngờ nhìn cú điện thoại này. Đây là thám tử tư cô tìm ở nước ngoài, điều tra xem ngày đó rốt cuộc là ai chiếm đoạt đêm đầu tiên của cô.
Cô nhận điện thoại: “Đã tìm được video từ camera trong hẻm chưa? Người đàn ông kia là ai?”
Danh sách chương