Cung Trạch Vũ kéo tay Diệp Phi đứng lên, đeo nhẫn vào ngón tay giữa của cô, viên đá quý trên chiếc nhẫn lại càng làm bàn tay Diệp Phi trở nên tinh tế hơn.
Anh ta cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô: “Phi Phi, hôm nay em rất đẹp. Anh sẽ để em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của anh.”
Lời thề của anh khiến cho cả hội trường vỗ tay nhiệt liệt. Rất nhiều người ngưỡng mộ Thiên Huệ có song hỷ lâm môn.
Thiên Huệ chỉ thiếu điều ho ra máu. Diệp Phi làm sao có thể ở bên Cung Trạch Vũ được. Bà chỉ hận tại sao lúc đầu không bóp chết đứa bé này đi!
Bà ta thấp giọng nói với Liễu Họa: “Đính hôn giữa tổng giám đốc Mộ và Thiên Tịnh cũng nên bắt đầu luôn đi!”
“Được thôi, bây giờ tôi sẽ bảo Thương Nam tuyên bố ngày cưới!” Liễu Họa quay đầu tìm kiếm con trai mình.
Đáy mắt Liễu Họa là hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Thương Nam. Bất chợt đáy lòng bà nổi lên những cảm giác bất an không lành. Bà rất hiểu tính khí của con trai mình, khuôn mặt này của Mộ Thương Nam có nghĩa là đang tức giận, hơn thế nữa còn là kiểu sắp bạo phát đến nơi. Bà do dự không biết phải mở lời thế nào.
Thực ra Mộ Thương Nam từ trước đến nay vẫn không đồng ý tuyên bố ngày cưới, chỉ là bị bà kéo đến tham dự tiệc sinh nhật Thiên Tịnh mà thôi.
Lúc này nói chuyện với Mộ Thương Nam, bảo anh tuyên bố cũng như là chọc tức quái thú vậy.
“Thương Nam, con cũng biết bệnh của ông nội con rồi đấy. Con định để ông cứ tiếc nuối như thế mà ra đi sao?” Bà úp úp mở mở nói, trong lòng hoảng loạn, hoàn toàn chẳng suy nghĩ gì.
Mộ Thương Nam duỗi đôi chân dài, thân ảnh cao lớn bước đến vị trí trung tâm sảnh: “Ngày cưới của tôi là ngày 20 tháng 7.”
Chỉ một câu nói đơn giản ấy vang vọng khắp sảnh, chẳng giống như tuyên bố mà lại càng giống như một thông báo, như thể thông báo họp gấp vậy.
Không có một màn cầu hôn nào cả, càng không có nhẫn cầu hôn dành cho Thiên Tịnh.
Khuôn mắt bối rối của Thiên Tịnh trắng bệch. Cô ả thậm chí còn chẳng đứng bên cạnh Mộ Thương Nam, mà Mộ Thương Nam cũng chẳng liếc qua cô ả lấy một cái!
Anh cũng chẳng nhắc đến tên cô. Rốt cục là anh muốn kết hôn với ai? Nếu như ai đó không biết trước rằng cô và anh đã đính hôn lâu rồi thì chắc chẳng ai có thể đoán ra cô dâu của Mộ Thương Nam là ai.
Liễu Họa hơi bất ngờ. Không thể ngờ rằng con trai bà sẽ chủ động tuyên bố, hơn thế nữa, ngày cưới còn sớm hơn vài ngày so với dự kiến của họ.
Đương nhiên là tất cả điều này đều không quan trọng. Chỉ cần có thể khiến Mộ Thương Nam ngoan ngoãn cưới Thiên Tịnh, bỏ rơi Diệp Phi là bà đã thỏa mãn rồi.
Ánh mắt Mộ Thương Nam khóa chặt vào Diệp Phi. 720, Vợ Yêu Anh. Để anh xem cô còn chạy được đi đâu!
Nếu như không phải vì muốn chuẩn bị một hôn lễ long trọng thì anh cũng chẳng muốn phải đợi chờ thêm một ngày nào nữa.
Đáy lòng Diệp Phi chợt lạnh lẽo. Đây là người đàn ông bá đạo vừa cưỡng hôn cô đây ư? Tên đàn ông khốn nạn, đúng là đồ xấu xa!
Cô sẽ không bao giờ có thể tin tưởng anh sẽ từ hôn với Thiên Tịnh nữa.
Cô cong khóe mắt cười với Thiên Tịnh, lắc chiếc nhẫn trên tay: “Chị họ, hôm nay em đính hôn rồi, chị cũng tuyên bố ngày cưới vào hôm nay. Nhưng nhẫn đính hôn của chị đâu? Không đem ra cho mọi người xem chút đi?”
“Đúng rồi. Thiên Tịnh từ trước đến nay vẫn luôn khiêm tốn, đâu có giống như ai lúc nào cũng chỉ thích khoe khoang.” Mộ Lạc Lạc miễn cưỡng nhả từng chữ nói.
Cô ả tức phát điên, ả còn chưa ra tay, Cung Trạch Vũ đã cầu hôn Diệp Phi rồi.
“Đương nhiên là phải cho mọi người nhìn thật rõ chiếc nhẫn đính hôn tôi chọn rồi. Chiếc nhẫn này là chính tay tôi làm tặng Diệp Phi mà.” Cung Trạch Vũ giơ bàn tay của Diệp Phi lên cho mọi người nhìn thấy chiếc nhẫn.
Diệp Phi kinh ngạc nhìn anh: “Anh tự làm nó sao?”
Không phải anh học chuyên ngành Y sao? Làm sao anh biết làm nhẫn chứ?
“Đúng vậy. Anh ở nước ngoài hai năm, thời gian rảnh liền học cách làm nhẫn. Đến việc mài cắt đá quý cũng là do đích thân anh làm. Em có biết chiếc nhẫn này chứa bí mật gì không?” Cung Trạch Vũ hỏi.
Diệp Phi lắc đầu: “Có bí mật gì sao?”
“Anh khắc chữ lên viên đá. Dù cho thời gian có trôi đi thì viên đá này sẽ không bao giờ thay đổi, giống như tình yêu của anh dành cho em.” Cung Trạch Vũ nói.
Anh lấy điện thoại ra, bật chức năng đèn pin trên điện thoại, soi thẳng lên chiếc nhẫn: “Trên viên đá màu hồng của chiếc nhẫn, anh đã khắc ‘loveyouforever’”
Yêu em mãi mãi. Diệp Phi chỉ cảm thấy bàn tay mình thật nặng nề. Nói thật lòng, cô nhất thời xúc động mà đồng ý lời cầu hôn của Cung Trạch Vũ, chỉ là muốn tát vào mặt Thiên Tịnh và Thiên Huệ, trả thù cho năm đó bọn họ chia rẽ cô và Cung Trạch Vũ mà thôi.
Cô không ngờ rằng, hai năm này, tình cảm của Cung Trạch Vũ đối với cô vẫn chưa từng phai nhạt.
“Học trưởng, em…” Cô bối rối không biết nên nói gì với Cung Trạch Vũ.
Hai năm nay, cô chưa từng nhớ đến anh. Thật lòng mà nói, lần này gặp anh, cô chỉ cảm giác như người thân trong gia đình.
Nhưng tình thân không phải là tình yêu. Cô là con gái, đương nhiên cũng sẽ rung động bởi tình cảm thật lòng của người con trai. Nhưng cô lại không muốn lừa dối Cung Trạch Vũ.
“Anh biết. Em muốn nói gì anh đều biết hết. Chúng mình nhảy một điệu chúc mừng ngày đính hôn nhé!” Cung Trạch Vũ nói, bàn tay ôm eo cô, dìu dắt cô nhảy theo điệu nhạc.
Diệp Phi vẫn không thể nói ra thành lời, dường như nói thẳng với anh trong giờ khắc này thì thật quá tàn nhẫn.
Chàng trai trong bộ vest trắng, cô gái trong bộ váy xanh, hai người bên nhau như thể một cặp đôi đẹp nhất thế gian, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Đôi môi của Mộ Thương Nam mím chặt thành đường thẳng, khắc chữ lên đá làm cái gì, anh còn khắc trong tim đây này!
Anh sải chân bước tới, túm lấy Diệp Phi.
“Tổng giám đốc Mộ, anh giật vị hôn thê của người khác mà không thấy quá đáng sao? Vị hôn thê của anh ở bên kia kìa.” Cung Trạch Vũ tức giận hét.
Mộ Thương Nam nhẹ nhếch khóe môi: “Tôi biết vị hôn thê của tôi ở đâu. Chỉ là tôi muốn nhắc nhở cậu, đất khu vực bệnh viện nhà cậu chuẩn bị được quay hoạch thành công viên trung tâm. Cậu chuẩn bị di dời đi.”
Khuôn mặt Cung Trạch Vũ chợt cứng lại: “Bệnh viện nhà tôi đã được mấy chục năm rồi, sao bây giờ lại bị di dời?”
Ngón tay Mộ Thương Nam câu lấy cằm Diệp Phi: “Cho nên mới nói, chưa tới cuối cùng ai mà biết được kết cục ra sao? Em nói xem có đúng hay không?”
Thanh âm của anh ta như quỷ mị vang lên từ trên đỉnh đầu Diệp Phi.
“Bệnh viện đang yên đang lành tại sao lại phải di dời?” Diệp Phi chất vấn.
“Di dời cũng cần lý do sao? Cung Trạch Vũ, tôi dự cảm đến nơi bị di dời tiếp theo sẽ là nhà các người đó.” Mộ Thương Nam lạnh giọng.
Cung Trạch Vũ cười nhẹ ra tiếng: “Nếu tổng giám đốc Mộ đã hoạch định xa như vậy, tôi cũng không chơi tiếp cùng với ngài được. Thật xin lỗi đã khiến tổng giám đốc Mộ khổ tâm.”
“Tôi bồi thường cho các người một chỗ rất tốt, ở giữa rừng xanh suối trong đấy. Cha cậu giờ đang ngồi xe đi xem đất bồi thường kìa, cậu không đi sao?” Mộ Thương Nam nói.
Chân mày Cung Trạch Vũ xoắn lại: “Mộ Thương Nam, anh thật quá đáng. Cha tôi còn chưa khỏi bệnh tim kìa!”
“Trên thế giới này cho tới bây giờ không có cái gì là quá đáng hay quá phận cả, chỉ xem ai có quyền lên tiếng thôi. Nghe nói bệnh tim của cha cậu cũng không nhẹ, nhỡ đâu nhìn thấy địa chỉ đất bồi thường mà kích động quá lại không tốt.” Mộ Thương Nam nói.
“Anh chờ đấy!” Cung Trạch Vũ quả thật không yên tâm về cha mình, cất bước đi ra khỏi nhà họ Thiên.
Mộ Thương Nam lúc này mới buông cằm Diệp Phi ra, xoay người kéo Thiên Tịnh khiêu vũ. Anh muốn cho Diệp Phi cũng cảm thụ một chút nhìn anh khiêu vũ với người khác thì có cảm giác như thế nào!
Nhưng mà Diệp Phi căn bản không liếc mắt nhìn Mộ Thương Nam lấy một cái, cô cất bước đuổi theo hướng Cung Trạch Vũ.
Mộ Lạc Lạc đuổi theo Diệp Phi, tát một cái trên mặt cô: “Đều là tại cô hại học trưởng!”
Anh ta cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô: “Phi Phi, hôm nay em rất đẹp. Anh sẽ để em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của anh.”
Lời thề của anh khiến cho cả hội trường vỗ tay nhiệt liệt. Rất nhiều người ngưỡng mộ Thiên Huệ có song hỷ lâm môn.
Thiên Huệ chỉ thiếu điều ho ra máu. Diệp Phi làm sao có thể ở bên Cung Trạch Vũ được. Bà chỉ hận tại sao lúc đầu không bóp chết đứa bé này đi!
Bà ta thấp giọng nói với Liễu Họa: “Đính hôn giữa tổng giám đốc Mộ và Thiên Tịnh cũng nên bắt đầu luôn đi!”
“Được thôi, bây giờ tôi sẽ bảo Thương Nam tuyên bố ngày cưới!” Liễu Họa quay đầu tìm kiếm con trai mình.
Đáy mắt Liễu Họa là hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Thương Nam. Bất chợt đáy lòng bà nổi lên những cảm giác bất an không lành. Bà rất hiểu tính khí của con trai mình, khuôn mặt này của Mộ Thương Nam có nghĩa là đang tức giận, hơn thế nữa còn là kiểu sắp bạo phát đến nơi. Bà do dự không biết phải mở lời thế nào.
Thực ra Mộ Thương Nam từ trước đến nay vẫn không đồng ý tuyên bố ngày cưới, chỉ là bị bà kéo đến tham dự tiệc sinh nhật Thiên Tịnh mà thôi.
Lúc này nói chuyện với Mộ Thương Nam, bảo anh tuyên bố cũng như là chọc tức quái thú vậy.
“Thương Nam, con cũng biết bệnh của ông nội con rồi đấy. Con định để ông cứ tiếc nuối như thế mà ra đi sao?” Bà úp úp mở mở nói, trong lòng hoảng loạn, hoàn toàn chẳng suy nghĩ gì.
Mộ Thương Nam duỗi đôi chân dài, thân ảnh cao lớn bước đến vị trí trung tâm sảnh: “Ngày cưới của tôi là ngày 20 tháng 7.”
Chỉ một câu nói đơn giản ấy vang vọng khắp sảnh, chẳng giống như tuyên bố mà lại càng giống như một thông báo, như thể thông báo họp gấp vậy.
Không có một màn cầu hôn nào cả, càng không có nhẫn cầu hôn dành cho Thiên Tịnh.
Khuôn mắt bối rối của Thiên Tịnh trắng bệch. Cô ả thậm chí còn chẳng đứng bên cạnh Mộ Thương Nam, mà Mộ Thương Nam cũng chẳng liếc qua cô ả lấy một cái!
Anh cũng chẳng nhắc đến tên cô. Rốt cục là anh muốn kết hôn với ai? Nếu như ai đó không biết trước rằng cô và anh đã đính hôn lâu rồi thì chắc chẳng ai có thể đoán ra cô dâu của Mộ Thương Nam là ai.
Liễu Họa hơi bất ngờ. Không thể ngờ rằng con trai bà sẽ chủ động tuyên bố, hơn thế nữa, ngày cưới còn sớm hơn vài ngày so với dự kiến của họ.
Đương nhiên là tất cả điều này đều không quan trọng. Chỉ cần có thể khiến Mộ Thương Nam ngoan ngoãn cưới Thiên Tịnh, bỏ rơi Diệp Phi là bà đã thỏa mãn rồi.
Ánh mắt Mộ Thương Nam khóa chặt vào Diệp Phi. 720, Vợ Yêu Anh. Để anh xem cô còn chạy được đi đâu!
Nếu như không phải vì muốn chuẩn bị một hôn lễ long trọng thì anh cũng chẳng muốn phải đợi chờ thêm một ngày nào nữa.
Đáy lòng Diệp Phi chợt lạnh lẽo. Đây là người đàn ông bá đạo vừa cưỡng hôn cô đây ư? Tên đàn ông khốn nạn, đúng là đồ xấu xa!
Cô sẽ không bao giờ có thể tin tưởng anh sẽ từ hôn với Thiên Tịnh nữa.
Cô cong khóe mắt cười với Thiên Tịnh, lắc chiếc nhẫn trên tay: “Chị họ, hôm nay em đính hôn rồi, chị cũng tuyên bố ngày cưới vào hôm nay. Nhưng nhẫn đính hôn của chị đâu? Không đem ra cho mọi người xem chút đi?”
“Đúng rồi. Thiên Tịnh từ trước đến nay vẫn luôn khiêm tốn, đâu có giống như ai lúc nào cũng chỉ thích khoe khoang.” Mộ Lạc Lạc miễn cưỡng nhả từng chữ nói.
Cô ả tức phát điên, ả còn chưa ra tay, Cung Trạch Vũ đã cầu hôn Diệp Phi rồi.
“Đương nhiên là phải cho mọi người nhìn thật rõ chiếc nhẫn đính hôn tôi chọn rồi. Chiếc nhẫn này là chính tay tôi làm tặng Diệp Phi mà.” Cung Trạch Vũ giơ bàn tay của Diệp Phi lên cho mọi người nhìn thấy chiếc nhẫn.
Diệp Phi kinh ngạc nhìn anh: “Anh tự làm nó sao?”
Không phải anh học chuyên ngành Y sao? Làm sao anh biết làm nhẫn chứ?
“Đúng vậy. Anh ở nước ngoài hai năm, thời gian rảnh liền học cách làm nhẫn. Đến việc mài cắt đá quý cũng là do đích thân anh làm. Em có biết chiếc nhẫn này chứa bí mật gì không?” Cung Trạch Vũ hỏi.
Diệp Phi lắc đầu: “Có bí mật gì sao?”
“Anh khắc chữ lên viên đá. Dù cho thời gian có trôi đi thì viên đá này sẽ không bao giờ thay đổi, giống như tình yêu của anh dành cho em.” Cung Trạch Vũ nói.
Anh lấy điện thoại ra, bật chức năng đèn pin trên điện thoại, soi thẳng lên chiếc nhẫn: “Trên viên đá màu hồng của chiếc nhẫn, anh đã khắc ‘loveyouforever’”
Yêu em mãi mãi. Diệp Phi chỉ cảm thấy bàn tay mình thật nặng nề. Nói thật lòng, cô nhất thời xúc động mà đồng ý lời cầu hôn của Cung Trạch Vũ, chỉ là muốn tát vào mặt Thiên Tịnh và Thiên Huệ, trả thù cho năm đó bọn họ chia rẽ cô và Cung Trạch Vũ mà thôi.
Cô không ngờ rằng, hai năm này, tình cảm của Cung Trạch Vũ đối với cô vẫn chưa từng phai nhạt.
“Học trưởng, em…” Cô bối rối không biết nên nói gì với Cung Trạch Vũ.
Hai năm nay, cô chưa từng nhớ đến anh. Thật lòng mà nói, lần này gặp anh, cô chỉ cảm giác như người thân trong gia đình.
Nhưng tình thân không phải là tình yêu. Cô là con gái, đương nhiên cũng sẽ rung động bởi tình cảm thật lòng của người con trai. Nhưng cô lại không muốn lừa dối Cung Trạch Vũ.
“Anh biết. Em muốn nói gì anh đều biết hết. Chúng mình nhảy một điệu chúc mừng ngày đính hôn nhé!” Cung Trạch Vũ nói, bàn tay ôm eo cô, dìu dắt cô nhảy theo điệu nhạc.
Diệp Phi vẫn không thể nói ra thành lời, dường như nói thẳng với anh trong giờ khắc này thì thật quá tàn nhẫn.
Chàng trai trong bộ vest trắng, cô gái trong bộ váy xanh, hai người bên nhau như thể một cặp đôi đẹp nhất thế gian, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Đôi môi của Mộ Thương Nam mím chặt thành đường thẳng, khắc chữ lên đá làm cái gì, anh còn khắc trong tim đây này!
Anh sải chân bước tới, túm lấy Diệp Phi.
“Tổng giám đốc Mộ, anh giật vị hôn thê của người khác mà không thấy quá đáng sao? Vị hôn thê của anh ở bên kia kìa.” Cung Trạch Vũ tức giận hét.
Mộ Thương Nam nhẹ nhếch khóe môi: “Tôi biết vị hôn thê của tôi ở đâu. Chỉ là tôi muốn nhắc nhở cậu, đất khu vực bệnh viện nhà cậu chuẩn bị được quay hoạch thành công viên trung tâm. Cậu chuẩn bị di dời đi.”
Khuôn mặt Cung Trạch Vũ chợt cứng lại: “Bệnh viện nhà tôi đã được mấy chục năm rồi, sao bây giờ lại bị di dời?”
Ngón tay Mộ Thương Nam câu lấy cằm Diệp Phi: “Cho nên mới nói, chưa tới cuối cùng ai mà biết được kết cục ra sao? Em nói xem có đúng hay không?”
Thanh âm của anh ta như quỷ mị vang lên từ trên đỉnh đầu Diệp Phi.
“Bệnh viện đang yên đang lành tại sao lại phải di dời?” Diệp Phi chất vấn.
“Di dời cũng cần lý do sao? Cung Trạch Vũ, tôi dự cảm đến nơi bị di dời tiếp theo sẽ là nhà các người đó.” Mộ Thương Nam lạnh giọng.
Cung Trạch Vũ cười nhẹ ra tiếng: “Nếu tổng giám đốc Mộ đã hoạch định xa như vậy, tôi cũng không chơi tiếp cùng với ngài được. Thật xin lỗi đã khiến tổng giám đốc Mộ khổ tâm.”
“Tôi bồi thường cho các người một chỗ rất tốt, ở giữa rừng xanh suối trong đấy. Cha cậu giờ đang ngồi xe đi xem đất bồi thường kìa, cậu không đi sao?” Mộ Thương Nam nói.
Chân mày Cung Trạch Vũ xoắn lại: “Mộ Thương Nam, anh thật quá đáng. Cha tôi còn chưa khỏi bệnh tim kìa!”
“Trên thế giới này cho tới bây giờ không có cái gì là quá đáng hay quá phận cả, chỉ xem ai có quyền lên tiếng thôi. Nghe nói bệnh tim của cha cậu cũng không nhẹ, nhỡ đâu nhìn thấy địa chỉ đất bồi thường mà kích động quá lại không tốt.” Mộ Thương Nam nói.
“Anh chờ đấy!” Cung Trạch Vũ quả thật không yên tâm về cha mình, cất bước đi ra khỏi nhà họ Thiên.
Mộ Thương Nam lúc này mới buông cằm Diệp Phi ra, xoay người kéo Thiên Tịnh khiêu vũ. Anh muốn cho Diệp Phi cũng cảm thụ một chút nhìn anh khiêu vũ với người khác thì có cảm giác như thế nào!
Nhưng mà Diệp Phi căn bản không liếc mắt nhìn Mộ Thương Nam lấy một cái, cô cất bước đuổi theo hướng Cung Trạch Vũ.
Mộ Lạc Lạc đuổi theo Diệp Phi, tát một cái trên mặt cô: “Đều là tại cô hại học trưởng!”
Danh sách chương