Diệp Phi lấy mì sợi trong tủ lạnh ra, cô nhấc chân bước lùi lại, đột nhiên, lưng cô nằm trọn trong vòng tay rộng lớn của một người đàn ông. Tay Mộ Thương Nam ôm trọn vòng eo nhỏ bé của cô, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của cái đêm nồng nhiệt đó. Người anh ép sát lưng cô, cảm nhận được cặp mông đầy đặn của cô, dễ chịu đến mức anh chỉ muốn sờ vào. Hơi thở nồng ấm của anh thở vào gáy cô, ngứa ngáy khó chịu, cho dù đã được ngăn cách bởi lớp quần áo, cô cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh đang nóng lên.

Có một chút nóng, một chút cứng.

ừn. Cô ý thức được điều gì đó.

“Thả tôi ra” mặt cô ngại ngùng đỏ lên.

Toàn thân và trái tim Mộ Thương Nam đã chuẩn bị để bắt đầu, anh cúi đầu hôn vào gáy cô, hít thậ mạnht hương thơm trên người cô. Dục vọng kìm nén bao nhiêu năm nay, anh luôn cảm thấy phụ nữ chỉ để trưng bày, là đồ vật có cũng được không có cũng được. Thậm chí còn cười Đỗ Xán không ra thể thống gì, đêm đêm không thể thiếu hơi phụ nữ. Nhưng mà sau cái đêm anh và Diệp Phi lăn lộn đó, cái cảm giác thoải mái khi gặm nhắm da thịt này, xem như đã mở cái phong ấn của anh, anh bị cái cảm giác này làm say đắm.

“Nói rồi, cô nấu mỳ cho tôi ăn. Phi phi, tôi đói rồi, đút cho tôi ăn” Giọng anh trầm xuống, giống như từ sâu trong đáy giếng phát ra, quyện lấy sức hút đàn ông mạnh mẽ của anh.

Đầu Diệp Phi quay vài vòng mới hiểu được lời anh nói “Là nấu mỳ (xia mian), chứ không phải bên dưới (xia mian)”

Mặt cô đỏ phừng phừng, anh nói rõ nấu mỳ cho anh ăn không được à? Tay Mộ Thương Nam nắm chặt tay cô để xuôi xuống, giật lấy gói mì trên tay cô, tiện tay ném xuống bàn kính. Tay còn lại sờ soạng đùi cô, tìm chỗ mà anh muốn chạm vào.

Diệp Phi sợ hãi khép hai chân lại “Mộ Thương Nam! Tôi là trợ lý đặc biệt 24 tiếng của anh, không phải gái gọi 24 giờ của anh. Cô dùng khửu tay thụi vào cổ anh.

“Tôi có thể làm trai bao của cô. Cô cứ xem như bỏ tiền ra gọi tôi. Tôi giá cả phải chăng, 1 tệ 1 lần, thích hợp để bao nuôi ” Tay Mộ Thương Nam cố tình đi sâu vào, anh không chờ được nữa chỉ muốn chiếm hữu cô.

Sự nhục nhã đâm sâu vào trái tim cô. Cô phải gọi trai bao? Lần gọi trai bao đó là do cô bị ép buộc bắt đắc dĩ.

“Có phải anh cảm thấy tôi là loại con gái dễ dãi? Có thể tùy tiện lên giường với bất kỳ người đàn ông nào?” Diệp Phi nấc nghẹn nói.

Mộ Thương Nam nghe thấy giọng nói của cô khác khác, giơ tay quay người cô lại, đối diện với anh, nước mắt của cô, làm ngọn lửa trong cơ thể anh bị dập tắt. Tay anh chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của cô “Không phải, anh không có ý đây”

Diệp Phi giơ tay hất tay anh ra “ Tổng giám đốc Mộ, tôi là nhân viên làm công cho anh, nếu như anh cho rằng dùng tiền có thể mua được thì anh sai rồi, tôi dù nghèo cũng không bán rẻ bản thân. Nếu như anh cần, có thể đi tìm Thiên Tịnh, cô ta sẽ rất vui khi đem bản thân mình bán cho anh.”

Lông mày Mộ Thương Nam nhíu lại, đó là sơ suất của anh, cô ấy đâu biết anh chính là trai bao của cô.”Xin lỗi, anh không phải muốn mua em. Với anh em là vô giá! Anh sẽ không kết hôn với Thiên Tịnh, nếu như anh và cô ấy hủy hôn, em có đồng ý cho anh làm bạn trai em không?”

Diệp Phi ngạc nhiên nhìn anh “Anh hủy hôn với Thiên Tịnh”.

“Đúng vậy, chờ anh tìm thấy ông nội, anh sẽ nói với ông. Phi Phi, chờ anh, không được đồng ý với Cung Trạch Vũ, cậu ấy không hợp với em” Mộ Thương Nam nói.

Diệp Phi chỉ thấy đầu óc mình mê muội, Mộ Thương Nam – một gã một tay che trời của nước ZH, đột nhiên lại theo đuổi cô, vì cô mà hủy hôn, kêu cô chờ anh.

“Nhưng rốt cục tôi có điểm gì tốt? Anh muốn làm bạn trai tôi?” Cô không ngốc, cô hiểu bản thân như nào, cô không biết làm cho Liễu Họa thích cô như Thiên Tịnh, cũng không thể giả vờ đáng thương để đàn ông xót như Thiên Tịnh. Quan trọng là, cô không còn là gái trinh, việc cô tìm trai bao, tất cả mọi người đều biết. Mộ Thương Nam sẽ cần một người con gái đến trinh tiết cũng không còn như cô không?

“Em không có gì tốt cả, anh yêu em chỉ là vì em là Diệp Phi” Mộ Thương Nam nghiêm túc nói.

Tính khí con nha đầu thối này nóng nảy, lại còn không dứt khoát với Cung Trạch Vũ, không biết lớn biết nhỏ không biết sợ anh, anh thật sự không tìm được cô tốt chỗ nào, nhưng cô cứ như vậy dần dần xâm chiếm trái tim anh, làm anh thương mọi thứ thuộc về cô.

Cô nghe câu trả lời của anh xong không biết nói gì nữa “Nhưng tôi không định chấp nhận anh, anh bây giờ chỉ là sếp của tôi”. Tay cô đẩy ngực anh ra, cô không ngu như vậy, chỉ một câu thích của anh, mà vui sướng để anh ôm trong vòng tay. Cũng có thể do lúc nhỏ trải qua nhiều chuyện, mức độ tự bảo vệ của cô rất cao, không dễ gì yêu ai, đặc biệt là sau khi tình yêu của cô và Cung Trạch Vũ bị bóp chết, cô càng nhận thức rõ hơn về thân phận của mình, luôn bị người giàu khinh miệt.

“Anh cho em thời gian để em từ từ yêu anh. Không muốn anh đụng chạm bên dưới, vậy em đi nấu mỳ cho anh ăn. Anh muốn ăn cơm em nấu”. Mộ Thương Nam nói.

“Vậy anh sang phòng ăn chờ tôi.” Diệp Phi cảnh giác, không dám để anh ở lại đây nữa, chỉ sợ anh làm càn.

Mộ Thương Nam nghe lời cô đi sang phòng ăn, ngồi trên ghế vừa khéo có thể nhìn thất hình bóng cô bận bịu trong bếp. Dường như đèn trong phòng trở nên êm dịu, cảm giác này mới là cảm giác của gia đình. Diệp Phi tìm thấy 2 quả trứng và 1 hũ tương cà, đoán chắc do cô vệ sinh để ở đây, cô dùng những nguyên liệu đơn giản nhất làm một bát canh mỳ cà chua trứng cho Mộ Thương Nam. Mộ Thương Nam nhìn cô bưng bát canh mỳ đỏ au đặt trước mặt anh, bụng chưa bao giờ thấy đói như bây giờ.

Anh cầm đũa lên không chờ được gắp một miếng mỳ bỏ vào miệng, chua chua ngọt ngọt rất ngon, quan trọng là trứng vẫn là sáu phần chín như anh thích.

Diệp Phi nhìn dáng anh ăn, khóe môi cong lên như trăng non, không biết còn cho rằng tổng giám đốc nhà họ Mộ ăn mỹ vị hiếm và lạ.

Điện thoại cô rung lên, cô lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn Thiên Tịnh gửi cho cô. “Em họ, mai là sinh nhật chị, cô nói tổ chức sinh nhật cho chị ở nhà, chồng sắp cưới của chị Mộ Thương Nam cũng đến, còn có dì Liễu Họa và chú Mộ, cho dù em có làm gì với chị, em vẫn là em họ của chị, chị cũng mời em đến dự sinh nhật chị. Dì Liễu Họa nói, ngay mai trước mặt tất cả mọi người, tuyên bố ngày kết hôn của anh Thương Nam và chị. Nếu em không có lễ phục, chị cho em mượn, để tránh em không có quần áo mặc”.

Diệp Phi ấn vào màn hình điện thoại gửi đi tin nhắn “Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ dự sinh nhật chị, quần áo không cần chị phải lo!” Đôi mắt của cô nheo lại, Thiên Tịnh rõ ràng là muốn công khai khoe khoang ngày kết hôn! Nụ cười trên mặt cô tan biến, anh mắt nhìn vào cơ thể của Mộ Thương Nam, giây trước còn nói phải hủy hôn với cô, giây sau liền muốn công khai ngày kết hôn với người phụ nữ khác. Trái tim cô lạnh giá, quả nhiên lời nói của đàn ông không thể tin. Cô sẽ đi dự tiệc sinh nhật của Thiên Tịnh, Thiên Huệ, Thiên Tịnh hại cô như vậy, cô không đi dự tiệc sinh nhật, làm sao xứng đáng với bản thân? Cô đảm bảo, ngày mai sẽ là tiệc sinh nhật cả đời khó quên của Thiên Tịnh
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện