“Dì à! Dì đừng tức giận, anh Thương Nam chỉ nhất thời bị mê hoặc thôi, tối qua anh ấy còn cùng với con…” Thiên Tịnh cố ý cúi thấp đầu xấu hổ, giống như tối qua cô và Mộ Thương Nam đã làm chuyện gì vậy.

Liễu Họa vỗ vô bàn tay Thiên Tịnh, “Con hiền quá rồi, em họ con đứng trước mặt con công khai cướp người yêu, con lại nghĩ cho nó, còn khuyên dì đừng tức giận. Thương Nam sao lại không nhìn thấy điểm này của con chứ? Con yên tâm, lần này ở nhà dì, dì sẽ để con và Thương Nam bồi đắp tình cảm, con ở phòng của Thương Nam, cô em họ gì đó của con cứ để nó cút xa đi!”

Thiên Tịnh đắc ý không tả xiết, nếu như cô ta ở phòng của Mộ Thương Nam, cô ta có lòng tin sớm muộn anh cũng phủ phục trước cô.

Diệp Phi ngồi trong xe, hất tay anh ra, “Lái xe ra khỏi biệt thự, dừng xe. Hôm nay tôi xin nghỉ.”

“Xin nghỉ? Em có việc gì, đi đâu? Hay là trong người không khỏe?” Mộ Thương Nam nhớ lại chuyện tối hôm qua, anh tự suy xét lại, hôm qua không làm cô bị thương chứ!

“Tôi không có không khỏe, tôi nghỉ phép, Nhiếp Hạo, anh dừng xe ở đây được rồi!” Diệp Phi nói. Cô đã nhìn thấy người mình cần tìm.

Nhiếp Hạo nghe theo, dừng xe bên vệ đường.

Diệp Phi bước xuống xe, chạy thẳng đến người đàn ông trước mặt, khi nãy Cung Trạch Vũ bị Nhiếp Hạo đuổi ra khỏi biệt thự, cho dù Cung Trạch Vũ không bị thương, cô cũng thấy có lỗi với Cung Trạch Vũ, suy cho cùng Cung Trạch Vũ là vì cô nên mới đến Mộ gia.

“Học trưởng! Xin lỗi, hại anh bị đánh!” Cô vội chạy đến.

Cung Trạch Vũ quay đầu nhìn Diệp Phi, “Anh không sao. Nhìn thấy em không sao là anh yên tâm rồi, đều tại anh chọc giận Mộ Lạc Lạc ở bữa tiệc, nếu không tối qua em cũng không gặp chuyện.”

Mộ Thương Nam nhăn mặt, theo cô xuống xe, cô gái nhỏ của anh xin nghỉ phép chính là muốn ở cùng với Cung Trạch Vũ!

Khi nãy anh không từ chối là chỉ vì muốn xem cô làm gì.

Anh sải bước tới, một tay nắm lấy cánh tay Diệp Phi, “Đi làm với anh! Anh ta không tới lượt em quan tâm!”

Anh ngang ngược nói, cô gái này muốn chết hay sao? Trước mắt anh lại đi quan tâm người đàn ông khác, anh có hơi hối hận tối hôm qua không làm triệt để, đáng lẽ phải làm đến mức cô nằm một tuần trên giường không xuống đất được!

Cánh tay của Diệp Phi bị anh kéo đi, cô cố sức vùng ra, “Anh buông tôi ra. Hôm nay tôi nghỉ phép!”

“Anh không cho! Về cho anh!” Anh ôm lấy cô nhét vào trong xe rồi bảo Nhiếp Hạo lái đi.

Ánh mắt trong veo của Cung Trạch Vũ dõi theo chiếc xe lái đi xa, bỗng nhiên trở nên u ám, trong đôi mắt đen nhánh dường như có một màn nước Alaska.

Đôi môi anh hiện lên sự cô đơn lạnh lẽo, hôm qua Mộ Thương Nam đồng ý chuyện anh và Mộ Lạc Lạc, anh liền cảm thấy kì lạ, mà hôm nay phản ứng của Mộ Thương Nam, anh mới cảm thấy đây là phản ứng bình thường.

Anh cất bước, lái xe trở về nhà.



Một hồi chuông điện thoại vang lên, người đàn ông nhấc máy.

“Bá Tước, không tra được người đàn ông của Diệp Phi là ai. Thuộc hạ vô năng. Chẳng qua là, Mộ Thương Nam ở nhà Thiên Tịnh một đêm, ít nhất có thể chứng minh rằng suy đoán ban đầu của chúng ta là sai, Mộ Thương Nam không phải thủ lĩnh Ngân Mị của liện minh!”

“Ta cảm thấy nghi điểm của Mộ Thương Nam càng lúc càng nhiều, tiếp tục điều tra!” Bá Tước ra lệnh.

“Hả? Nghi điểm?”

“Tiếp tục điều tra. Không được bỏ qua nhất cử nhất động nào của Mộ Thương Nam.” Bá Tước nói xong liền cúp máy.



Diệp Phi giằng co qua lại với Mộ Thương Nam trong xe, cho dù cô có đẩy thế nào, anh cũng ôm chặt cô không buông!

“Đồ khốn! Anh buông tôi ra! Học trưởng là vì tôi mới đi anh đánh, tại sao tôi không thể đi thăm anh ấy?”

“Anh ta vì em mà bị đánh? Vậy còn anh vì em thì sao? Em phải cảm ơn anh thế nào đây?” Mộ Thương Nam hỏi.

Anh vì cô mà đến khách sạn cứu, ở cùng cô một đêm, làm sao cô lại không biết cảm kích anh được? Đương nhiên những điều này anh không thể nói, bàn tay của Bá Tước vươn ra càng gần rồi.

Ánh mắt Diệp Phi thu lại, “Anh trừng phạt Mộ Lạc Lạc, nhưng là cô ấy sai trước, không tính là anh vì tôi! Anh buông ra! Tôi không cần anh ôm!”

Cô dùng đỉnh đầu kháng cự, cô đã xem tin tức của anh và Thiên Tịnh rồi, hai người họ cùng nhau ra khỏi biệt thự Thiên gia, anh và Thiên Tịnh đã mặn nồng rồi còn muốn lợi dụng cô nữa ư?

Cánh tay Mộ Thương Nam vẫn không buông, “Nhưng anh muốn ôm em! Anh đã nói cho dù tối qua xảy ra bất cứ chuyện gì, anh đều chịu trách nhiệm, anh cho em cơ hội làm người phụ nữ của anh. Bảo vệ không để em bị người nào ức hiếp!”

Anh trực tiếp nói rõ, anh muốn cô, từng phút từng giây đều kêu gào anh muốn cô.

“Tôi không thích làm kẻ thứ ba, nếu như Tổng giám đốc Mộ thích chơi trò mờ ám thì vui lòng tìm người khác đi!” Diệp Phi nói.

“Anh chỉ muốn tìm em. Phi Phi, chỉ cần em gật đầu, anh chỉ có người phụ nữ duy nhất là em.” Mộ Thương Nam trịnh trọng nói.

Anh suy nghĩ tới an toàn của cô nên mới không thể nói sự thật cho cô ngay bây giờ, chẳng qua anh có thể giữ cô lại bên mình, chỉ cần cô ở bên cạnh thì anh sẽ có thể bảo đảm an toàn cho cô.

Diệp Phi kinh ngạc, cô nhìn anh chăm chú, ánh mắt sâu sắc của anh xém tí khiến cô tin lời anh!

Nhưng cô không quên được, tối hôm qua anh ở cùng với ai!

Cô chuyển hướng nhìn, “Nếu anh có thể giúp tôi tra ra người đàn ông tối qua đưa tôi đi, tôi sẽ suy xét đề nghị của anh.”

Cô thật sự muốn biết người đàn ông đeo chiếc mặt nạ màu bạc là ai!

Chân mày Mộ Thương Nam nhíu lại, “Em muốn tìm anh ta?”

“Đúng, tôi muốn tìm anh ta. Anh ta chính là tên trai bao cướp đi đêm đầu của tôi.” Diệp Phi lấy điện thoại ra, muốn tìm tấm hình của mình và anh ta, lại phát hiện những tin tức liên quan tới cô trên mạng đều không có tung tích, bao gồm cả tin tối qua cô tìm ba chàng trai bao.

Mộ Thương Nam nhìn cô gái nhỏ mở to mắt kinh ngạc, khóe miệng anh cong lên, “Đã giúp em xóa sạch sẽ hết tất cả tin tức rồi, không cần lo lắng, những tin tức này sẽ không ảnh hưởng được em đâu.”

Diệp Phi thu ánh mắt lại, nhìn dòng tin tức trong điện thoại, anh xóa hết tất cả tin tức về cô, nhưng mà lại giữ lại tấm ảnh anh cùng Thiên Tịnh bước ra khỏi Thiên gia, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao về cô con dâu tương lại của Mộ gia!

Cô nhếch khóe miệng lên, “Tôi sẽ không cảm ơn anh, là em gái và vị hôn thê của anh hại tôi, những thứ này đều là anh nợ tôi cả.”

Tay của Mộ Thương Nam ôm lấy cơ thể của cô gái nhỏ, “Anh có thể nợ em nhiều một chút, như vậy thì có thể trả bản thân anh lại cho ém”

Cánh tay của anh ôm chặt eo của cô, cúi đầu hôn vào môi cô, cô chỉ cần ở trong vòng tay anh thì anh vốn không thể khống chế được cảm giác của bản thân mình.

Nhiếp Hạo biết điều, điều khiển cho miếng cách âm đóng lại, tiện cho hai người thân mật với nhau.

Xe hơi chạy đến vị trí đậu xe chuyên dùng của Tổng giám đốc trong tập đoàn Mộ thị.

Nhiếp Hạo bước xuống xe, đứng bên ngoài đợi Mộ Thương Nam và Diệp Phi.

Một lát sau, Thiên Tịnh lái xe đi tới, mắt nhìn thấy xe của Mộ Thương Nam đang lắc lư ở chỗ đậu xe.

Trái tim của cô ta quặn thắt cực độ, Mộ Thương Nam dẫn theo Diệp Phi đi, bây giờ Nhiếp Hạo đứng bên cạnh, mà xe thì không ngừng rung lắc, kẻ ngốc cũng biết trong xe đang làm những gì!

Cô ta bước xuống xe của mình, đi tìm Diệp Phi trong cơn thịnh nộ ngút trời, hận không thể xé xác Diệp Phi ra!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện