Đáy mắt Diệp Phi không hề có cảm xúc, chỉ máy móc gỡ nút thắt bướm.

Cuối cùng, nút thắt bướm cũng bị cô gỡ ra, cô tháo bỏ miếng vải từng vòng một, giải thoát người đàn ông.

“Gỡ ra rồi.” Cô trả lời theo phản xạ có điều kiện.

Mộ Thương Nam nghi ngờ cô gái với đôi mắt trống rỗng này, suýt chút nữa thì “cướp cò” rồi. Khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ của cô, ánh mắt vô tội, thân thể mềm mại, mỗi giây mỗi phút đều khiến người ta muốn sờ nắn rắn bóp.

Hay là cứ kệ vết thương mà “lâm trận”? Anh bước vào bồn tắm, cánh tay dài kéo lấy cô gái nhỏ, giữ chặt cô trong bồn tắm.

Nụ hôn tùy ý bất chấp, từ miệng cô rồi kéo dần xuống phía dưới, hận một nỗi chẳng thể nuốt chửng cô vào trong bụng.

Bàn tay Diệp Phi ôm trọn cái đầu của người đàn ông trong lòng, toàn thân kích thích như bị điện giật, tạo ra từng trận rung động nhẹ, sự ngứa ngáy khiến cô cong nhẹ đôi bàn chân.

Cảm giác khó chịu khó nhịn khiến cô rên lên một tiếng, vang vọng trong nhà tắm, kích thích tâm tình của người đàn ông.

Mộ Thương Nam đè người xuống, muốn cô gái nhỏ dưới thân bắt đầu “cắn nuốt” anh, khiến anh hoàn toàn tan chảy trên người cô.

Diệp Phi đau đớn kêu lên thành tiếng, thần trí của cô tuy đã bị khống chế nhưng vẫn có phản ứng bình thường đấy.

“Đau, đau quá, không muốn đâu!”

Nước mắt Diệp Phi bắt đầu tuôn rơi, nỗi đau sâu đậm trong trí nhớ này dù cho có bị thuốc khống chế thần kinh thì khi trải qua lại một lần nữa, vẫn gợi lên ký ức đau đớn ngày nào.

Thật sự rất đau, đau đến mức khiến cô rơi lệ.

Trán Mộ Thương Nam toát mồ hôi, anh cũng rất đau. Nơi bị bỏng sưng lên tối đa, những vết phồng rộp bị vỡ. Nhưng anh quá ham muốn cô nên anh mới chịu đựng tất cả nỗi đau, mặc kệ vết thương mà muốn cô.

Bàn tay anh vuốt ve lên những giọt nước mắt của cô: “Vẫn còn đau sao? Để tôi xem vết thương của em.”

Anh vươn tay nâng cặp mông của cô lên, nhìn thấy vết sưng đỏ. Vết thương của cô còn chưa khỏi hẳn, giờ lại hơi chảy máu do chống đỡ anh lúc nãy.

Anh ôm cô gái bé nhỏ vào trong lòng: “Tôi xin lỗi. Tôi không nên ham muốn em như vậy. Bảo bối, đừng sợ!”

Bàn tay anh vỗ nhẹ lên lưng cô, an ủi nỗi sợ hãi căng thẳng của cô. Anh thật muốn cho bản thân một cái tát, Sở Nhiễm đã nói rồi, tốt nhất nên để cô nằm nghỉ trên giường một tuần.

Cô không chịu nằm trên giường, lại còn chạy đi khắp nơi theo anh, vết thương của cô làm sao mà khỏi được đây.

Anh tắm rửa cho Diệp Phi thật sạch sẽ, ôm cô như ôm một đứa trẻ bước ra khỏi phòng tắm, đặt cô trên chiếc giường hình tròn cỡ đại, cầm khăn lông lau khô tóc và người cô.

“Em yêu Mộ Thương Nam.” Đáy mắt anh lóe sáng, nói nhẹ bên tai cô.

Diệp Phi nghe lời lặp lại: “Em yêu Mộ Thương Nam.”

Đáy lòng Mộ Thương Nam chưa từng vui vẻ đến thế, còn vui hơn cả chuyện anh đàm phán được hợp đồng mấy tỷ.

“Thật ngoan, tiếp tục nói đi, tôi bôi thuốc giúp em.” Anh ra lệnh cho cô.

Cô gái ngoan ngoãn nằm trên giường, lặp lại nhiều lần: “Em yêu Mộ Thương Nam.”

Mộ Thương Nam lấy bình thuốc mỡ bôi thuốc cho cô. Vốn dĩ chỉ là bôi thuốc thôi, nhưng lúc động đến cô, trong đáy mắt anh vẫn có ngọn lửa rừng rực cháy.

Đêm điên cuồng hôm đó, sung sướng hưởng thụ đến ăn mòn xương cốt ấy khiến anh không thể nào quên được.

Sự trơn trượt trên đầu ngón tay khiến anh hiểu rằng, đây không đơn thuần chỉ là thuốc mỡ. Ngón tay anh thuận đà tiến vào trong.

Diệp Phi khó chịu rên nhẹ thành tiếng, lông mày nhíu lại. Thuốc khống chế suy nghĩ của cô khiến cô không thể chống lại bất cứ điều gì, nhưng tất cả phản ứng của cô đều là sự thật.

Mộ Thương Nam đè ép trên người cô gái nhỏ, nhẹ cắn vành tai cô, hơi thở ẩm ướt nóng ấm lướt nhẹ trên vành tai: “Thả lỏng một chút, tôi sẽ khiến em càng thoải mái hơn.”

Đôi môi anh lướt đến môi cô, nhẹ nhàng mà hôn, dần dần chuyển thành một nụ hôn sâu, hút hết không khí trong khoang miệng cô.

Lửa nóng quấn quýt, khó thể diễn tả thành lời, giống như hai con rắn quấn chặt lấy nhau không thể tách rời.

Từ những cơn rung động nhẹ của cô gái nhỏ, anh biết cô đã bay đến đỉnh cực khoái.

Anh kéo cô gái nhỏ, thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Tôi mời em ăn kẹo mút nhé? Nào, ngay tại đây thôi, nếm chút đi.”

Diệp Phi nghe lời mà ăn kẹo mút, nhưng kẹo mút chẳng ngon gì cả, cô chỉ máy móc hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

-

Ánh nắng ấm áo xuyên qua rèm cửa, chiếu lên người Diệp Phi thật thoải mái.

Cô xoa xoa mắt, từ từ mở ra liền bị kích động mà tỉnh hẳn. Nơi này thật lạ lẫm.

Nhà nghỉ hay khách sạn vậy?

Cô nghi hoặc nhìn xung quanh. Chiếc giường hình tròn cỡ đại, màn sa bị gió thổi nhẹ, thảm trải sàn sang trọng, nội thất gỗ hồ đào màu đen kiểu châu Âu khắp phòng.

Đồ nội thất trang trí trong căn phòng này đều là những đồ vật không thường thấy, mỗi đồ vật có giá trị cũng phải lên đến dăm ba con số.

Cô cúi đầu nhìn bản thân mình, trên người mình đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa thật.

Đồ ngủ? Ai thay đồ cho cô vậy?

Trong não cô giờ này hoàn toàn ngơ ngác, ôi trời ơi, cuối cùng là chuyện gì vậy?

Còn cái miệng đau xót không mở ra nổi của cô như thế này thì làm sao mà cô gọi người khác được?

Cô ngồi dậy, đặt chân xuống nền đất, kiểm tra thân thể mình. Cũng may trên người không có vết tích bị cưỡng hiếp nào.

Mở cửa phòng bước ra, đứng ở hành lang tầng hai: “Xin hỏi có ai không?”

Tất cả ký ức của cô đều dừng lại ở việc cô uống rượu tại khách sạn kia, không thể hiểu nổi tại sao cô lại ở đây lúc này.

Một nữ giúp việc đi lên cầu thang, bàn tay vẫy vẫy, ý là mời Diệp Phi xuống ăn cơm.

Lông mày Diệp Phi chợt nhíu. Thật tiếc là cô không biết ngôn ngữ ký hiệu tay. Trừ việc ăn cơm, cô không hiểu được ý của nữ giúp việc câm này.

“Chủ nhân của cô là ai? Chuyện đó, cô có bức ảnh nào của chủ nhân không, hoặc số điện thoại?” Cô hỏi.

Ít nhất thì cô cũng cần phải làm rõ đã có chuyện gì xảy ra tối qua!

Nữ giúp việc lắc đầu, biểu thị không có, ra dấu bằng tay như trước bảo cô dùng cơm.

Diệp Phi đành phải gật đầu: “Tôi đi tắm đã rồi sẽ xuống ăn cơm nhanh thôi.”

Có được câu nói của cô, nữ giúp việc mới quay người đi xuống tầng.

Diệp Phi quay trở về phòng, nhìn thấy quần áo mới trên ghế salon, không biết là ai chuẩn bị cho cô, cô mặc vào rất vừa người.

Cô rửa mặt xong đi ăn điểm tâm. Khi cô ăn xong, nghe thấy tiếng còi xe hơi, người hầu gái tỏ ý cô có thể rời đi.

Diệp Phi đi ra liền nhìn thấy một chiếc taxi, đáng tiếc dù cho cô có hỏi tài xế như thế nào thì cũng không lấy được số điện thoại của người đã đặt taxi.

Bởi tài xế nói đó là một số điện thoại nặc danh, không hiện số điện thoại nhưng đã chuyển tiền cho hắn rồi, cho nên hắn đã tới.

Diệp Phi hoàn toàn cạn lời. Cô giống như là bị một bàn tay vô hình nắm trong tay, mà cô chỉ có thể nhảy trong lòng bàn tay kia, làm thế nào cũng không thấy được người thao túng hết thảy!

Xe taxi đưa cô đến biệt thự nhà họ Mộ. Cô thật sự bất ngờ về người điều khiển này, tại sao lại đưa cô đến đây.

Cô xuống xe đi vào biệt thự liền nhìn thấy Cung Trạch Vũ đứng trong phòng khách kéo rương hành lý.

“Lạc Lạc, rương hành lý của em quên tại khách sạn, anh đưa đến cho em.” Cung Trạch Vũ nói.

“Anh Vũ, cảm ơn anh! Để em gọi cha mẹ em ra gặp anh nhé!” Mộ Lạc Lạc hưng phấn nói.

“Anh trai em đã điều tra ra được người đàn ông ôm Diệp Phi đi ngày hôm qua là ai chưa?” Cung Trạch Vũ hỏi, đây mới là mục đích chính mà anh tới đây hôm nay.

“Còn chưa có. Anh trai em tối qua ở nhà Thiên Tịnh, cùng Thiên Tịnh thân thiết, chỉ có thể chờ anh ấy trở về mới tra được.” Mộ Lạc Lạc nói, lúc ngước mắt liền nhìn thấy Diệp Phi đứng trước cửa phòng khách: “Diệp Phi, cô về rồi? Nói! Tên đàn ông tối qua là ai?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện