Diệp Phi kinh ngạc nhìn đám người đang đánh nhau trên hành lang, một đám vệ sĩ đang đánh nhau cùng với vệ sĩ của Mộ Thương Nam, mà người đàn ông dẫn đầu chính là Cung Trạch Vũ!

“Học trưởng!” Cô vội vàng kêu lên.

Cung Trạch Vũ chạy qua phía của Diệp Phi, bắt lấy cánh tay của Diệp Phi, dẫn cô chạy đi.

“Đi mau lên!”

Diệp Phi bị Cung Trạch Vũ kéo đi chạy về phía thang máy, sau lưng họ là hai đám vệ sĩ của hai bên đang đánh nhau khó phân thắng bại.

Sở Nhiễm đứng trong phòng bệnh lặng lẽ nhìn Cung Trạch Vũ và Diệp Phi chạy đi mất, cầm điện thoại lên gửi đi một tin nhắn, “Giúp bọn họ đi đi.”

“Tiểu Phi Phi!” Mộ Dã không thấy Diệp Phi quay trở lại, thì ngẩng cổ lên gọi lớn.

Sở Nhiễm quay đầu nhìn Mộ Dã, “Đừng gọi nữa, Diệp Phi đã đi cùng Cung Trạch Vũ rồi, cô ấy không cần con nữa rồi.”

Gương mặt nhỏ của Mộ Dã tức đến đỏ bừng, “Ai nói cô ấy không cần con chứ? Cô ấy là bị Cung Trạch Vũ cướp đi, đợi con khỏe lại, con phải đi cướp cô ấy về lại.”

Cậu tức giậc nói, Tiểu Phi Phi của cậu, cậu sẽ không cho ai hết! Bao gồm cả bố của cậu nữa!

Khóe miệng của Sở Nhiễm trầm ngâm nét cười lạnh lùng, cầm bình giữ ấm lên tiếp tục đút cháo cho Mộ Dã ăn, “Muốn mau chóng khỏe lại thì ngoan ngoãn ăn đi nào, nếu không con cũng không có sức mà đứng lên đâu.”

Mộ Dã ăn một muỗng lớn cháo mà Sở Nhiễm đút cho cậu, cậu phải mau chóng khỏe lên mới được.

Diệp Phi và Cung Trạch Vũ chạy ra ngoài bệnh viện, ngồi trong xe của Cung Trạch Vũ, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn chiếc xe hơi ở phía sau.

“Em đang nhìn gì vậy?” Cung Trạch Vũ hỏi.

“Em đang nhìn xem đám người đó là ai? Bọn họ không giống người của anh.” Diệp Phi nói.

Thật kì lạ, lúc cô và Cung Trạch Vũ chạy tới cổng lớn của bệnh viện, người của Mộ Thương Nam đã đuổi tới nơi rồi, rõ ràng sức đánh nhau của đám người phía Cung Trạch Vũ vẫn chưa được, nhưng mà không biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện vài người nhìn như vệ sĩ vậy giúp người của họ đánh nguời của họ đánh người của Mộ Thương Nam, để cho họ đi.

“Không phải người của anh, anh cũng không biết là người của ai nữa, cũng có thể là kẻ thù của Mộ Thương Nam, cố tình giúp chúng ta cũng nên? Phi Phi, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi.” Tay của Cung Trạch Vũ kéo lấy tay của Diệp Phi, anh nắm chặt lấy tay của cô gái nhỏ.

“Anh có thể trở về thì tốt quá rồi, tiếc là em không liên lạc được với anh, nếu không thì em đã có thể nói với anh, người anh đuổi theo không phải là em.” Diệp Phi nói.

“Mộ Thương Nam đáng chết, hắn ta đã gạt anh! Kiếm một người giả dạng thành em, anh đuổi bọn họ đi khắp mấy nước luôn, sau đó anh cảm thấy không đúng, Mộ Thương Nam hoàn toàn là đang vẽ bản đồ, mà người đó nhìn thì thô kệch hơn em nhiều. Anh biết mình đã bị trúng kế rồi, anh cũng tìm một người đóng giả anh, tiếp tục đuổi theo Diệp Phi giả đó, còn anh thì lén trở về tìm em.” Cung Trạch Vũ nói.

“Cũng may là anh phát hiện ra, nếu không anh ấy thật sự muốn đưa anh đi vòng quanh thế giới rồi.” Diệp Phi nói.

“Phi Phi, anh đưa em đi nhé, nơi này không an toàn, quá nhiều người muốn hại em, anh đưa em đến một nơi an toàn, anh sẽ cướp lại từ tay của Mộ Thương Nam mỏ vàng đen của gia đình em.” Tay của Cung Trạch Vũ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Phi, mới không gặp ít lâu thôi mà mặt của Diệp Phi đã gầy đi rồi.

“Mộ Thương Nam sẽ không giao mỏ vàng đen cho anh đâu, nhưng mà...” Chân mày của Diệp Phi nhíu lại, đáy mắt chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ ra một cách.

Khóe miệng cô cong lên, “Được, em đi cùng anh.”

Nhịp tim của Cung Trạch Vũ đập loạn xạ, cuối cùng Diệp Phi cũng đồng ý đi cùng anh rồi.

“Anh đưa em đến một nơi mà em không ngờ tới, em sẽ yêu thích nơi đó.” Anh vui vẻ nói.

Xe chạy một mạch đến bờ biển, ở đó có một chiếc thuyền đang đợi họ.



Mặt trời từ từ mọc lên ở phía Đông, Thủy Tinh đã đợi cả đêm bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, cuối cùng cũng đợi đến lúc Bắc Minh Ý phẫu thuật trở ra.

“Ý Ý!” Cô chạy về phía Bắc Minh Ý, gương mặt của đứa nhỏ trắng bệch vô cùng, cô sờ lên gương mặt nhỏ của cậu, vẫn còn đang phát sốt.

“Ý Ý làm sao rồi? Sao nó lại như thế này?” Cô chất vấn bác sĩ, tình trạng này còn nặng hơn tình trạng lúc cô đưa Bắc Minh Ý tới bệnh viện nữa.

Bác sĩ cau mày lại, đứa nhỏ này đã khỏe mạnh rồi, ít nhất thì người vẫn còn sống. Chỉ là George không cho anh ta nói ra sự thật, anh ta chỉ có thể giữ im lặng thôi.

“Nó mới làm phẫu thuật xong, cần có một quá trình để phục hồi sức khỏe. Mọi người chăm sóc nó thật tốt vào.”

“Nó không còn bị nguy hiểm tới tính mạng chứ?” Thủy Tinh hỏi dồn.

“Còn cần phải quan sát 24 tiếng, nếu như có thể ổn định không xảy ra hiện tượng tiêu cực thì xem như giữ được mạng rồi. Để y tá đưa cậu bé đến phòng bệnh đi, vi khuẩn ngoài hành lang quá nhiều, khả năng miễn dịch hiện tại của cậu bé rất thấp.” Bác sĩ nói.

“Được, tôi đi cùng nó tới phòng bệnh.” Thủy Tinh nói, đi cùng với y tá đẩy chiếc giường của Bắc Minh Ý đến phòng bệnh.

George nhìn Thủy Tinh đã đi rồi mới mở miệng hỏi bác sĩ, “Giữ được mạng rồi chứ?”

“Xem như là giữ được rồi, lần này quá nguy hiểm rồi, chỉ là cần một thời gian để hồi phục lại sức khỏe thôi.” Bác sĩ nói.

“Ừ, việc này giao cho anh, giữ kín miệng của mình lại cho tôi.” George lấy một tấm thẻ ra đưa cho bác sĩ.

Trên gương mặt của bác sĩ cuối cùng cũng nở nụ cười, “Cảm ơn ngài bá tước, tôi sẽ tận tâm chữa trị cho Bắc Minh Ý, kết quả giám định người thân đã có rồi.”

George gật gật đầu, đón lấy giấy báo cáo kết quả, nhìn thấy con số trên tờ báo cáo, 99.9999%, không nghi ngờ gì nữa, Thủy Tinh và Bắc Minh Ý là quan hệ mẹ con!

Anh dùng tay xé đi tờ báo cáo đó, “Chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết.”

“Tôi hiểu, ngài yên tâm, tôi có chết cũng sẽ không nói ra chuyện này đâu.” Bác sĩ vội vàng bảo đảm.

George điều khiển nút bấm trên xe lăn, đi đến phòng bệnh của Bắc Minh Ý, hai chân mày của anh nhíu chặt lại, bây giờ đã tìm ra được đáp án của tất cả sự quan tâm mà Thủy Tinh dành cho Bắc Minh Ý rồi.

Bởi vì họ là mẫu tử liên tâm, cho nên cho dù Thủy Tinh không biết Bắc Minh Ý là con của cô đi nữa, thì cô cũng sẽ không nhịn được mà đi quan tâm tất cả mọi chuyện của Bắc Minh Ý.

Nhưng mà, làm sao anh có thể giữ một mối tai hoa ở lại bên mình chứ? Sự thật mà anh khổ cực che giấu sớm muộn cũng sẽ bị Thủy Tinh phát hiện, mà Thủy Tinh một khi biết đứa con của mình và Bắc Minh Phong còn sống, cô còn ở lại bên cạnh anh sao?

Chỉ cần nghĩ như vậy một chút thì trong lòng anh đã đau đớn rồi.

Không thể giữ Bắc Minh Ý lại! Trong đầu anh lóe lên những chữ này rất nhanh chóng.

Không những không thể giữ lại, còn không thể để nó chết trong tay anh, nếu không Thủy Tinh sẽ hận anh suốt cả đời.

Anh cầm điện thoại gửi tin nhắn cho người của mình, bảo người của anh chuẩn bị xong xuôi mọi thứ.

Thủy Tinh chăm sóc Bắc Minh Ý ở trong phòng bệnh, giúp Bắc Minh Ý lau mặt, “Xin lỗi nhé Ý Ý, dì không nên không tự lượng sức mình mà dẫn con đi.”

Nước mắt cô rơi lã chã, chỉ hận bản thân không có bản lĩnh bảo vệ Bắc Minh Ý.

George bước vào phòng, nhìn thấy người phụ nữ của mình đang khóc thì sắc mặt anh càng âm trầm hơn, “Anh đã hỏi qua bác sĩ rồi, bác sĩ nói về cơ bản thì nó sẽ không có gì đâu, em không cần lo lắng.”

Thủy Tinh quay đầu nhìn George, đi đến bên cạnh George, “George, em sẽ ở lại bên cạnh anh, sẽ không rời xa anh đâu. Anh muốn có con, em cũng sẽ sinh con cho anh.”

Cô không kiềm được mà cúi thấp đầu xuống, không dám để George nhìn thấy sự không cam lòng trong đáy mắt của cô.

“Sau đó thì sao? Điều em muốn nói không phải là câu này phải không?” George siết chặt tay vịn trên chiếc xe lăn, anh đã dự cảm được trọng điểm phía sau mà Thủy Tinh muốn nói rồi.

Thủy Tinh ngẩng đầu lên, “Em nghĩ qua rồi, Bắc Minh Ý và em không có chút quan hệ nào cả, em không có nghĩa vị chăm sóc nó, anh nói phải không? Anh gọi Bắc Minh Phong đến đón nó đi được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện