“Thoải mái không? Nếu anh thích, sau này ngày ngày em matxa cho anh.” Thủy Tinh lấy lòng nói.

Tay George nắm lấy tay Thủy Tinh, “Thủy Tinh, đời này người anh yêu nhất là em. Em làm gì anh đều vui, anh đều thích, trừ em rời xa anh.”

“Em biết. Em sẽ chăm sóc anh cẩn thận.” Dùng cả đời của em bồi thường cho anh.

Thủy Tinh âm thầm nghĩ, cô suy cho cùng nợ George đôi chân.

George kéo Thủy Tinh tới trước mặt anh ta, bàn tay chỉnh mái tóc loạn rơi trước trán Thủy Tinh, “Anh biết, em là người con gái tốt nhất, Thủy Tinh, anh yêu em.”

Tay anh ta giữ sau đầu Thủy Tinh, đè đầu cô xuống, hôn lên môi cô.

George ngồi trên xe lăn, Thủy Tinh đứng trước mặt George, đằng sau cô chính là giường.

Cô không từ chối nụ hôn của George, đưa tay dìu George dậy, dìu anh ta lên giường.

George lật người 1 cái đè lên người phụ nữ trên giường, anh ta có thể cảm nhận thấy cơ thể Thủy Tinh không còn cứng ngắc giống như vừa rồi, lòng anh ta mừng trộm, Thủy Tinh thật sự tiếp nhận anh ta rồi.

Nụ hôn triền miên, Thủy Tinh chỉ cảm thấy mình đang dùng cả sinh mệnh để hoàn thành nụ hôn này.

Lâu sau, George mới buông tha môi người phụ nữ, bao nhiêu lâu nay đây là nụ hôn thật sự lần đầu tiên của bọn họ.

Tay anh ta sờ môi người phụ nữ, đuôi mắt đầy ắp ánh mắt hưng phấn, “Thủy Tinh, giống như vừa nãy giúp anh.”

Anh ta thấp giọng nói ra yêu cầu của anh ta, muốn cho Thủy Tinh mang thai, anh ta chỉ có thể bảo Thủy Tinh giúp anh ta.

Tất cả đều tiến triển đúng như dự liệu của Thủy Tinh, cô biết tình trạng cơ thể của George, anh ta đã không có năng lực muốn cô.

Về việc giúp anh ta làm gì, Thủy Tinh cảm thấy, dùng bản thân phục vụ anh ta, đổi lấy cơ hội mang Bắc Minh Ý đi, là xứng đáng.

Cô ném bỏ mọi cảm giác kháng cự và nhục nhã trong lòng, lấy lòng George, làm cho anh ta hài lòng.

Nhưng mà đến phút cuối, George lại nắm lấy ống tiêm, thu thập hạt giống của mình.

“Thủy Tinh, nếu lời em vừa nói là thật thì sinh cho anh 1 đứa trẻ.” Anh ta đặt ống tiêm trước mặt Thủy Tinh.

Tim Thủy Tinh co rút mạnh mẽ, sau lưng lạnh ngắt, cô bằng bất cứ giá nào làm cho anh ta vui vẻ, nhưng cô chưa nghĩ tới sinh con cho George. Hơn nữa còn là dùng cách này.

“Em, George, em tin bệnh của anh có thể khỏi. Chúng ta đợi bệnh tình của anh khỏi rồi sinh con được không?” Cô lắp bắp nói.

“Bệnh của anh sớm muộn cũng sẽ khỏi, có điều anh không muốn đợi nữa, muốn bây giờ có 1 đứa con. Nếu chúng ta có con, em cũng sẽ không yêu thương con người khác, đúng không?” George nói.

“Em với Ý Ý chỉ là thích, không phải bởi vì ba nó là ai.” Thủy Tinh giải thích.

“Nếu đã đồng ý vĩnh viễn ở bên cạnh anh, tại sao lại từ chối sinh con cho anh? Chúng ta sớm 1 chút có con với muộn chút có con, có khác biệt không?” George nghi vấn hỏi.

Sắc mặt Thủy Tinh trắng bệch, “Không, không khác biệt. Được, anh thích thì làm đi.”

George con lên nụ cười đã lâu không thấy, “Được, anh giúp em.”

Anh ta đưa tay cởi áo trên người người phụ nữ.

“Không cần, em có thể tự làm.” Tay Thủy Tinh ấn tay người đàn ông.

Chính lúc nãy cô tính ngày, hôm nay không phải kỳ rụng trứng của cô, khẳng định không mang thai được, nhưng cô cũng không muốn người đàn ông nhìn thấy sự riêng tư của mình.

“Tự em?” George hỏi.

“Dạ, tự em, anh giúp em, em sẽ căng thẳng, sẽ xấu hổ. Em có thể đi đến phòng vệ sinh làm. George, anh đồng ý đi. Em thật sự sẽ xấu hổ.” Thủy Tinh nói.

Ánh mắt George nhìn mặt Thủy Tinh ửng đỏ, gật đầu, “Được, nghe em, em thích làm như nào thì làm như vậy.”

Anh ta đưa ống tiêm vào trong tay người phụ nữ, dù sao thì bọn họ cũng chưa có quan hệ vợ chồng chính thức, anh ta miễn cưỡng Thủy Tinh quá cũng không hay.

Thủy Tinh cầm ống tiêm đi vào phòng vệ sinh, tim hoảng loạn đâm lên xương đòn, cuối cùng cũng ứng phó được George.

Đầu cô nghĩ đến đều là Bắc Minh Ý, chỉ cần cô kiên trì 1 chút, Bắc Minh Ý sẽ được cứu.

George thoải mái nằm trên giường lớn, nhìn người phụ nữ quay lại, 1 nụ hôn coi như phần thưởng tặng cho Thủy Tinh.

Dường như Thủy Tinh hôm nay đặc biệt dịu dàng, anh ta không khống chế được lại bảo Thủy Tinh giúp anh ta lần nữa.

Sau 1 hồi lâu, Thủy Tinh cuối cùng nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của người đàn ông, cô rón ra rón rén xuống giường lật tìm chìa khóa gác lửng trong quần áo người đàn ông.

Chìa khóa màu đồng cổ quen thuộc được cô tìm ra, cô lập tức lướt ra khỏi phòng đi tới gác lửng tầng bên.

Tòa lâu đài nửa đêm yên tĩnh lạ thường, Thủy Tinh đã hạ thấp nhẹ bước chân của mình, trong hành lang dài vẫn đầy những tiếng bước chân của cô.

Cô chỉ có thể tháo giày, chân đất chạy tới gác lửng tầng bên.

Thời khắc chiếc chìa khóa chuyển động trong ổ khóa, tim cô đập đến run rẩy, chỉ sợ bị người ta phát hiện.

“Bảo Bảo!” Bắc Minh Ý nhìn cửa phòng mở ra, chạy tới chỗ Thủy Tinh.

Thủy Tinh 1 tay bịt mồm Bắc Minh Ý, “Đừng nói chuyện.”

Cô đè thấp giọng dặn dò Bắc Minh Ý, ôm Bắc Minh Ý chạy xuống tầng dưới.

Cho đến lúc chạy ra khỏi tầng bên, cô đều quên đi giày, đá vụn đâm vào lòng bàn chân cô, nhưng cô không dám dừng, không biết tại sao, sau lưng cô luôn cảm giác lành lạnh, giống như có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cô 1 hơi chạy đến bên tường vây quanh lâu đài, đưa Bắc Minh Ý trèo lên cây.

Sớm mấy ngày trước, cô khảo sát qua địa hình toàn tòa lâu đài rồi, tìm cho mình con đường có thể trốn thoát.

Cây ở đây đều mọc đặc biệt cao, thân cây vươn ra ngoài tường bao quanh, hơn nữa cây ở ngoài tường bao quanh cũng vươn cành cây vào trong tường bao quanh.

Cô có thể dựa vào cây to trèo lên tường bao quanh, rồi bám vào cây to bên ngoài trèo xuống.

Chỉ cần ra khỏi lâu đài, cô và Bắc Minh Ý liền có cơ hội trốn thoát.

Bắc Minh Ý nhanh nhẹn trèo lên cây to, kỹ thuật trèo cây của Thủy Tinh không tốt, giống như bị ép buộc lên núi vậy.

Bắc Minh Ý đưa tay nhỏ nắm lấy cánh tay Thủy Tinh, giúp cô trèo lên cây.

Chính lúc Thủy Tinh trèo được lên ngọn cây, hướng tường bao quanh trèo xuống, 1 tia ánh sáng mạnh mẽ chiếu lên người cô và Bắc Minh Ý.

Thủy Tinh phản xạ có điều kiện ôm Bắc Minh Ý vào lòng, bảo vệ Bắc Minh Ý. Mắt cô bị tia sáng mạnh mẽ chiếu vào 1 mảng trắng xóa, cái gì cũng không nhìn thấy, âm thanh của người đàn ông chui vào tai cô.

“Thủy Tinh! Cô vẫn luôn lừa tôi! Nói cái gì sẽ không rời xa tôi! Cô là đồ nói dối! Lãng phí tôi yêu cô bao nhiêu năm nay!” George tức giận gào thét.

Thủy Tinh thấp giọng nói 1 câu bên tai Bắc Minh Ý, “Con tự chạy ra ngoài.”

“Bảo Bảo, con muốn đi cùng dì.” Bắc Minh Ý nói.

“Con đi trước, rồi tìm người cứu dì.” Thủy Tinh đẩy đứa bé trong lòng, cô quay người trèo xuống cây, chắn tầm nhìn của George.

“Em không lừa anh, em sẽ không đi, em chỉ là không muốn liên lụy tới Bắc Minh Ý, cho nên đưa nó đi, George, anh đừng tức giận, em quay về rồi. Anh thả Bắc Minh Ý được không?” Cô trèo xuống cây từng bước lại gần George.

George cười lạnh thành tiếng, “Cô còn muốn lừa tôi? Nếu không phải tôi phát hiện cô, cô đã cùng tiểu tử thối kia chạy rồi!”

Anh ta nói rồi rút súng của mình ra, hướng Bắc Minh Ý nổ súng….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện