Lông mày Mộ Thương Nam trĩu xuống đến mức thấp nhất, đây là kết quả anh không muốn nhìn thấy nhất, mặc dù sau khi nghe Sở Nhiễm kể chuyện 5 năm trước, anh hỏi ra thì biết Sở Nhiễm là nhóm máu A, anh hiểu Sở Nhiễm đang ám thị điều gì đó với anh. Nhưng kết quả này anh vẫn chống cự, anh không hi vọng Mộ Dã là con của Sở Nhiễm. Anh bảo Nhiếp Hạo đi lấy trộm cốc của Sở Nhiễm xét nghiệm, chỉ là vì chứng minh tất cả những suy đoán của anh là sai. Nhưng, kết quả lại làm mất mặt như vậy, Sở Nhiễm chính là mẹ đẻ của Mộ Dã. Nếu như kết quả này được thành lập, như vậy sẽ giống như Sở Nhiễm nói, cho dù cả thế giới này đều đang hại Mộ Dã, cô cũng không bao giờ hại Mộ Dã. Dù sao không có mẹ đẻ nào lại hại chính đứa con của mình. Tay anh nắm chặt, Trên túi thuốc hạ độc Mộ Dã chỉ có ba dấu vân tay, nếu như không phải Sở Nhiễm, nghi phạm lớn nhất chính là Diệp Phi.
Diệp Phi vui mừng khi nghe Mộ Thương Nam nói, có manh mối của Thủy Tinh, nhưng, cô có một chút không hiểu, tại sao sau khi anh xem tin nhắn, sắc mặt đột nhiên khó coi.
“Anh vừa nói, cho anh thời gian, anh sẽ tìm thấy Thủy Tinh, anh không được nuốt lời!”
Mộ Thương Nam ngước mắt nhìn Diệp Phi “Việc tôi đồng ý với cô, đều sẽ làm được. Việc cô đồng ý với tôi thì sao? Sẽ làm chứ? Cô sẽ chăm sóc tốt cho Mộ Dã, không để nó xảy ra chuyện gì nữa?”
“Tôi đương nhiên sẽ làm được, tôi hi vọng Mộ Dã nhanh khỏi, như này thằng bé mới có thể nói ra chân tướng lúc đó!” Diệp Phi nói dõng dạc.
Cô đi đến trước bàn xét nghiệm, lấy ra thuốc tự mình điều chế đưa cho Mộ Thương Nam “Thuốc này đưa cho Thiên Tịnh, mặc dù cô ta hồi phục bình thường rất khó, nhưng thuốc này sẽ có ích với cô ta”.
“Mộ Thương Nam cầm lấy thuốc “Tại sao lại giúp cô ta? Cô không hận cô ta sao? Cô ta cướp mọi thứ của cô, từ thân phận đến di sản đến đàn ông?”
“Tôi hận cô ta, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ, nhưng nếu như cô ta có thể tỉnh táo một chút, chắc sẽ hỏi ra chân tướng sự việc, tôi muốn biết rốt cuộc là ai hại Mộ Dã! Nếu như là cô ta, tôi sẽ không tha cho cô ta, còn cả đồng bọn của cô ta” Giọng nói Diệp Phi toát ra sự lạnh lùng khó che giấu
“Cô hận cô ta như vậy, không hận con cô ta sao? Mộ Dã là con của cô ta” Mộ Thương Nam cố ý hỏi.
“Tôi không hận Mộ Dã, việc của người lớn thì liên quan gì đến trẻ con? Hơn nữa Mộ Dã rất yêu tôi, tôi cũng rất yêu thằng bé” Diệp Phi dõng dạc nói.
Sắc mặt Mộ Thương Nam tái xanh “Cô nghĩ cho kỹ, Mộ Dã mới 5 tuổi, cô phải nuôi bao nhiêu năm mới có thể dùng nó? Chờ nó trưởng thành, cô còn có đủ tự tin để so sánh với các bạn gái cùng tuổi với nó không?” Rõ ràng làm anh tức nổ phổi mà, Diệp Phi dám đứng trước mặt anh thừa nhận, yêu con trai anh!
Diệp Phi trợn mắt lên nhìn anh “ Này chú, yêu tôi nói không phải tình yêu! Đồ lưu manh thối! Tôi thương Mộ Dã như thương con tôi vậy!” Mộ Dã và con gái cô Thiên Thiên sấp xỉ tuổi nhau, cô thật sự yêu thương Mộ Dã như con.
Cô nghĩ nhất định do mình quá đau lòng vì mất đi đứa con trai, mà khi nhìn thấy những bé nam sấp xỉ tuổi con mình theo bản năng cô yêu thương như con mình.
Sắc mặt Mộ Thương Nam lúc này mới dịu đi một chút, “Chỉ có thể coi như con. Nếu như tôi biết được cô có một chút ý nghĩ gì với nó, đừng trách tôi không khách sáo với cô.” Anh cảnh cáo cô.
Diệp Phi không còn gì để nói, không hiểu não của Mộ Thương Nam dài như thế nào, mà lại cho rằng cô yêu Mộ Dã.
“Yên tâm, tôi không thiếu đàn ông, sẽ không làm hại bông hoa của tổ quốc đâu”.
Chỉ là cô không biết câu nói này càng làm cho sắc mặt Mộ Thương Nam tối lại “ Cô không thiếu đàn ông? Đàn ông của cô còn có ai?” Cánh tay anh ôm chặt lấy cô, giống như sợ chỉ giây sau đó cô sẽ biến mất khỏi vòng tay anh.
“Tôi có đàn ông? Liên quan gì đến anh? Bỏ tay ra” Diệp Phi vùng vẫy trong vòng tay anh.
“Sao không liên quan đến tôi? Đừng quên? Có còn có đồ trong tay tôi” Mộ Thương Nam không thể không lấy ra binh khí.
Diệp Phi đột nhiên nhớ ra thứ đồ quan trọng đó của anh “Bản đồ mỏ vàng đen. Anh nhớ ra bản đồ mỏ vàng đen để ở đâu rồi?” Một tay cô nắm lấy cánh tay anh, chất vấn anh.
“Tôi nhớ ra bản đồ mỏ vàng đen để ở đâu rồi! Cô muốn lấy không?” Mộ Thương Nam hỏi.
“Đương nhiên muốn lấy lại rồi. Đó là đồ của nhà tôi. Anh trả cho tôi” Diệp Phi giơ tay lấy của anh“Nhưng, lấy bản đồ, trước tiên cô phải kết hôn, vì vậy, cô muốn lấy bản đồ trước tiên hãy kết hôn với tôi” Mộ Thương Nam nói.
Sắc mặt Diệp Phi đơ ra “Không phải anh nhớ ra bản đồ để ở đâu rồi sao? Chúng ta trực tiếp đi lấy không phải là được rồi sao?”
“Không đơn giản như cô nghĩ, ba cô viết trong di chúc, nhất định phải sau khi chúng ta kết hôn, mới được lấy bản đồ ra, bằng không người giữ bản đồ sẽ không đưa cho chúng ta. Vậy rốt cuộc cô có kết hôn với tôi không? Có muốn lấy bản đồ không?” Mộ Thương Nam nói.
Biểu cảm của Diệp Phi trầm xuống, cô muốn lấy bản đồ, nhưng Thiên Thiên của cô còn đang nằm trong tay Mộ Ly, cô không thể kết hôn với Mộ Thương Nam. Nếu không Thiên Thiên của cô sẽ gặp nguy hiểm.
“Tôi, tôi không cần bản đồ nữa” Mặc dù cô muốn ba mẹ mình được nhắm mắt, vì họ mà lấy lại bản đồ, nhưng không gì quan trọng bằng tính mạng của Thiên Thiên.
Mộ Thương Nam mím chặt môi, khoé môi ngập sự lạnh lùng, tại sao cô không chịu lấy anh, anh đều đóan được “Vì Cung Trạch Vũ, bản đồ cô cũng không cần sao?”
Diệp Phi ngước mắt nhìn anh “Tôi chăm sóc Mộ Dã chỉ vì tôi thích thằng bé, không có một chút liên quan gì đến anh. Muốn lấy lại bản đồ vì muốn để ba mẹ tôi được nhắm mắt. Không muốn lấy lại bản đồ chỉ vì không muốn lấy anh. Anh đừng nghĩ lệch lạc câu trả lời, không có Cung Trạch Vũ, tôi cũng không bao giờ lấy anh. Cho dù người của anh, dẫn thằng bé đi dạo khắp thế giới, tôi chỉ xem nó đi rèn luyện sức khoẻ. Anh không ảnh hưởng gì đến tôi”
Trái tim Mộ Thương Nam nhói đau “Rèn luyện sức khoẻ, Diệp Phi, cô rốt cuộc là người phụ nữ vô tình như thế nào! Cho dù là người đàn ông nào, đối với cô cũng chỉ là quan hệ lợi dụng thôi sao?”
Diệp Phi nắm chặt tay, cuộc đời này cô chỉ yêu đúng một người đàn ông, mà người đàn ông này lại làm tổn thương cô nhiều nhất.
“Tôi đương nhiên sẽ không đem ra tình cảm thật của tôi, không yêu không tổn thương. Tại sao tôi lại để tình cảm của mình lãng phí trên người không quan trọng.”
Trái tim Mộ Thương Nam lạnh như băng tuyết, anh chỉ là một người không quan trọng của cô. Anh buông tay cô ra, quay người ra khỏi phòng, sự thê lương chưa từng có bao phủ toàn thân anh. Cho dù anh có cả thế giới, anh cũng không có được trái tim cô. Anh đứng trước cửa sổ buông xuống sàn cuối hành lang, sắc trời càng xanh biếc, lòng anh càng cô đơn, anh vì Diệp Phi mà từ bỏ truy cứu việc cô giết cả nhà anh, vậy mà cô đối xử với anh như nào? Tay cô đặt lên vai anh, ngón tay dài nhỏ, da trắng nõn nà, không thể không nói tay cô rất đẹp.
“Thương Nam, đừng lo lắng, em sẽ chữa trị tốt nhất cho Mộ Dã, thằng bé sẽ khoẻ lại. Nhưng em không yên tâm Diệp Phi, em muốn tự mình chăm sóc cho Mộ Dã được không?” Sở Nhiễm ôm lấy eo anh từ phía sau, đầu dựa vào lưng anh.
Diệp Phi vui mừng khi nghe Mộ Thương Nam nói, có manh mối của Thủy Tinh, nhưng, cô có một chút không hiểu, tại sao sau khi anh xem tin nhắn, sắc mặt đột nhiên khó coi.
“Anh vừa nói, cho anh thời gian, anh sẽ tìm thấy Thủy Tinh, anh không được nuốt lời!”
Mộ Thương Nam ngước mắt nhìn Diệp Phi “Việc tôi đồng ý với cô, đều sẽ làm được. Việc cô đồng ý với tôi thì sao? Sẽ làm chứ? Cô sẽ chăm sóc tốt cho Mộ Dã, không để nó xảy ra chuyện gì nữa?”
“Tôi đương nhiên sẽ làm được, tôi hi vọng Mộ Dã nhanh khỏi, như này thằng bé mới có thể nói ra chân tướng lúc đó!” Diệp Phi nói dõng dạc.
Cô đi đến trước bàn xét nghiệm, lấy ra thuốc tự mình điều chế đưa cho Mộ Thương Nam “Thuốc này đưa cho Thiên Tịnh, mặc dù cô ta hồi phục bình thường rất khó, nhưng thuốc này sẽ có ích với cô ta”.
“Mộ Thương Nam cầm lấy thuốc “Tại sao lại giúp cô ta? Cô không hận cô ta sao? Cô ta cướp mọi thứ của cô, từ thân phận đến di sản đến đàn ông?”
“Tôi hận cô ta, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ, nhưng nếu như cô ta có thể tỉnh táo một chút, chắc sẽ hỏi ra chân tướng sự việc, tôi muốn biết rốt cuộc là ai hại Mộ Dã! Nếu như là cô ta, tôi sẽ không tha cho cô ta, còn cả đồng bọn của cô ta” Giọng nói Diệp Phi toát ra sự lạnh lùng khó che giấu
“Cô hận cô ta như vậy, không hận con cô ta sao? Mộ Dã là con của cô ta” Mộ Thương Nam cố ý hỏi.
“Tôi không hận Mộ Dã, việc của người lớn thì liên quan gì đến trẻ con? Hơn nữa Mộ Dã rất yêu tôi, tôi cũng rất yêu thằng bé” Diệp Phi dõng dạc nói.
Sắc mặt Mộ Thương Nam tái xanh “Cô nghĩ cho kỹ, Mộ Dã mới 5 tuổi, cô phải nuôi bao nhiêu năm mới có thể dùng nó? Chờ nó trưởng thành, cô còn có đủ tự tin để so sánh với các bạn gái cùng tuổi với nó không?” Rõ ràng làm anh tức nổ phổi mà, Diệp Phi dám đứng trước mặt anh thừa nhận, yêu con trai anh!
Diệp Phi trợn mắt lên nhìn anh “ Này chú, yêu tôi nói không phải tình yêu! Đồ lưu manh thối! Tôi thương Mộ Dã như thương con tôi vậy!” Mộ Dã và con gái cô Thiên Thiên sấp xỉ tuổi nhau, cô thật sự yêu thương Mộ Dã như con.
Cô nghĩ nhất định do mình quá đau lòng vì mất đi đứa con trai, mà khi nhìn thấy những bé nam sấp xỉ tuổi con mình theo bản năng cô yêu thương như con mình.
Sắc mặt Mộ Thương Nam lúc này mới dịu đi một chút, “Chỉ có thể coi như con. Nếu như tôi biết được cô có một chút ý nghĩ gì với nó, đừng trách tôi không khách sáo với cô.” Anh cảnh cáo cô.
Diệp Phi không còn gì để nói, không hiểu não của Mộ Thương Nam dài như thế nào, mà lại cho rằng cô yêu Mộ Dã.
“Yên tâm, tôi không thiếu đàn ông, sẽ không làm hại bông hoa của tổ quốc đâu”.
Chỉ là cô không biết câu nói này càng làm cho sắc mặt Mộ Thương Nam tối lại “ Cô không thiếu đàn ông? Đàn ông của cô còn có ai?” Cánh tay anh ôm chặt lấy cô, giống như sợ chỉ giây sau đó cô sẽ biến mất khỏi vòng tay anh.
“Tôi có đàn ông? Liên quan gì đến anh? Bỏ tay ra” Diệp Phi vùng vẫy trong vòng tay anh.
“Sao không liên quan đến tôi? Đừng quên? Có còn có đồ trong tay tôi” Mộ Thương Nam không thể không lấy ra binh khí.
Diệp Phi đột nhiên nhớ ra thứ đồ quan trọng đó của anh “Bản đồ mỏ vàng đen. Anh nhớ ra bản đồ mỏ vàng đen để ở đâu rồi?” Một tay cô nắm lấy cánh tay anh, chất vấn anh.
“Tôi nhớ ra bản đồ mỏ vàng đen để ở đâu rồi! Cô muốn lấy không?” Mộ Thương Nam hỏi.
“Đương nhiên muốn lấy lại rồi. Đó là đồ của nhà tôi. Anh trả cho tôi” Diệp Phi giơ tay lấy của anh“Nhưng, lấy bản đồ, trước tiên cô phải kết hôn, vì vậy, cô muốn lấy bản đồ trước tiên hãy kết hôn với tôi” Mộ Thương Nam nói.
Sắc mặt Diệp Phi đơ ra “Không phải anh nhớ ra bản đồ để ở đâu rồi sao? Chúng ta trực tiếp đi lấy không phải là được rồi sao?”
“Không đơn giản như cô nghĩ, ba cô viết trong di chúc, nhất định phải sau khi chúng ta kết hôn, mới được lấy bản đồ ra, bằng không người giữ bản đồ sẽ không đưa cho chúng ta. Vậy rốt cuộc cô có kết hôn với tôi không? Có muốn lấy bản đồ không?” Mộ Thương Nam nói.
Biểu cảm của Diệp Phi trầm xuống, cô muốn lấy bản đồ, nhưng Thiên Thiên của cô còn đang nằm trong tay Mộ Ly, cô không thể kết hôn với Mộ Thương Nam. Nếu không Thiên Thiên của cô sẽ gặp nguy hiểm.
“Tôi, tôi không cần bản đồ nữa” Mặc dù cô muốn ba mẹ mình được nhắm mắt, vì họ mà lấy lại bản đồ, nhưng không gì quan trọng bằng tính mạng của Thiên Thiên.
Mộ Thương Nam mím chặt môi, khoé môi ngập sự lạnh lùng, tại sao cô không chịu lấy anh, anh đều đóan được “Vì Cung Trạch Vũ, bản đồ cô cũng không cần sao?”
Diệp Phi ngước mắt nhìn anh “Tôi chăm sóc Mộ Dã chỉ vì tôi thích thằng bé, không có một chút liên quan gì đến anh. Muốn lấy lại bản đồ vì muốn để ba mẹ tôi được nhắm mắt. Không muốn lấy lại bản đồ chỉ vì không muốn lấy anh. Anh đừng nghĩ lệch lạc câu trả lời, không có Cung Trạch Vũ, tôi cũng không bao giờ lấy anh. Cho dù người của anh, dẫn thằng bé đi dạo khắp thế giới, tôi chỉ xem nó đi rèn luyện sức khoẻ. Anh không ảnh hưởng gì đến tôi”
Trái tim Mộ Thương Nam nhói đau “Rèn luyện sức khoẻ, Diệp Phi, cô rốt cuộc là người phụ nữ vô tình như thế nào! Cho dù là người đàn ông nào, đối với cô cũng chỉ là quan hệ lợi dụng thôi sao?”
Diệp Phi nắm chặt tay, cuộc đời này cô chỉ yêu đúng một người đàn ông, mà người đàn ông này lại làm tổn thương cô nhiều nhất.
“Tôi đương nhiên sẽ không đem ra tình cảm thật của tôi, không yêu không tổn thương. Tại sao tôi lại để tình cảm của mình lãng phí trên người không quan trọng.”
Trái tim Mộ Thương Nam lạnh như băng tuyết, anh chỉ là một người không quan trọng của cô. Anh buông tay cô ra, quay người ra khỏi phòng, sự thê lương chưa từng có bao phủ toàn thân anh. Cho dù anh có cả thế giới, anh cũng không có được trái tim cô. Anh đứng trước cửa sổ buông xuống sàn cuối hành lang, sắc trời càng xanh biếc, lòng anh càng cô đơn, anh vì Diệp Phi mà từ bỏ truy cứu việc cô giết cả nhà anh, vậy mà cô đối xử với anh như nào? Tay cô đặt lên vai anh, ngón tay dài nhỏ, da trắng nõn nà, không thể không nói tay cô rất đẹp.
“Thương Nam, đừng lo lắng, em sẽ chữa trị tốt nhất cho Mộ Dã, thằng bé sẽ khoẻ lại. Nhưng em không yên tâm Diệp Phi, em muốn tự mình chăm sóc cho Mộ Dã được không?” Sở Nhiễm ôm lấy eo anh từ phía sau, đầu dựa vào lưng anh.
Danh sách chương