“Mẹ ruột của Mộ Dã là ai?” Thiên Tịnh cười điên dại, “Mộ Dã là do ai sinh ra? Ha ha ha, không phải tôi. Con của tôi đâu? Con của tôi ở đâu? Con của tôi là của Mộ Ly! Anh ta không thể không quan tâm hai mẹ con tôi được! Mộ Ly, trái tim anh thật là độc ác, ngay cả đứa con của mình mà cũng không cần!”
Mộ Thương Nam nhìn người phụ nữ khóc lóc điên dại trước mặt mình, chân mày của anh nhíu chặt lại hết mức, anh không ngờ con của Thiên Tịnh lại là của Mộ Ly!
Nhưng mà mẹ ruột của Mộ Dã rốt cuộc là ai, anh vẫn chưa biết được!
“Tôi hỏi cô, Mộ Dã là do ai sinh ra!” Ngữ khí tức giận của anh phủ khắp vầng trán của Thiên Tịnh.
“Á! Anh đừng giết tôi! Tôi không biết, tôi không biết gì hết! Cô ôi, cô cứu con với! Con muốn mỏ vàng đen, con muốn Mộ Thương Nam, anh mau trả Mộ Thương Nam lại cho tôi!” Thiên Tịnh trở tay nắm lấy cánh tay của Mộ Thương Nam, nói năng lộn xộn.
Mộ Thương Nam thu ánh nhìn lại, chăm chú nhìn ánh mắt ngây dại của Thiên Tịnh, ánh mắt này hoàn toàn không phải ánh mắt của một người bình thường.
“Người đâu! Trói Thiên Tịnh lại đi!” Anh dặn dò vệ sĩ của mình.
Thiên Tịnh bị mấy người vệ sĩ dùng dây thừng trói chặt lại, cô ta không động đậy được, liên tục khóc lóc làm loạn, vừa nhìn đã biết là bộ dạng đã hóa điên rồi.
“Tổng giám đốc! Không xong rồi, đám người áo đen chúng ta bắt được đều uống thuốc độc chết rồi!”Một vệ sĩ chạy vào phòng báo cáo lại.
Mộ Thương Nam đấm mạnh vào bức tường, đám người áo đen tự mình uống thuốc độc chết, Thiên Tịnh phát điên, đây khẳng định không phải là sự trùng hợp!
“Đem bọn chúng đi hết đi.” Anh nói rồi bước ra ngoài kho chứa đồ, lái xe đến bệnh viện.
Diệp Phi chăm sóc Mộ Dã trong phòng bệnh, mắt của Mộ Dã đã chuyển động thường xuyên hơn rồi, cô vui mừng nhìn sự chuyển biến tốt của Mộ Dã, chỉ hy vọng Mộ Dã có thể mau chóng tỉnh lại.
Mộ Thương Nam bước vào phòng bệnh, “Đi với tôi một lát.”
“Chuyện gì vậy?” Diệp Phi quay đầu nhìn người mặt trầm xuống của người đàn ông, khắp người anh đều tỏa ra bầu không khí u ám.
“Có chuyện! Mau lên!” Bàn tay to lớn của Mộ Thương Nam kéo tay của Diệp Phi, dẫn cô ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng đến chiếc xe hơi của anh.
“Tôi đi rồi thì Mộ Dã làm sao?” Diệp Phi vội vàng nói.
“Tôi bảo Nhiếp Hạo canh chừng Mộ Dã, buổi tối không có đưa thuốc cho Mộ Dã uống, em yên tâm.” Mộ Thương Nam nói rồi đẩy cô gái nhỏ ngồi vào xe của anh.
Hình bóng của người phụ nữ xinh đẹp đứng trước khung cửa sổ của tòa nhà bệnh viện, ánh mắt của cô nhìn theo Mô Thương Nam lái xe đi, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, một người y tá gõ cửa bước vào.
“Viện trưởng Sở, đồ mà cô cần đều đem tới rồi.” Y tá đem mấy ly nước bằng giấy tới.
Sở Nhiễm quay sang nhìn mấy cái ly, “Chắc chắn đều là ly mà Diệp Phi dùng qua chứ?”
“Phải, hôm nay chỉ có Diệp Phi uống nước trong phòng thôi, không có người nào khác uống trong phòng.” Cô y tá nói.
“Ừ, để ly xuống đi.” Sở Nhiễm căn dặn.
Y tá đặt mấy ly nhựa xuống, quay người đi ra khỏi phòng.
Sở Nhiễm cầm ly nước mà Diệp Phi đã dùng qua, tỉ mỉ quan sát mấy chiếc ly đó, miệng ly được người khác sử dụng qua cũng sẽ để lại tế bào da, nước bọt của người dùng, những thứ này đều có thể đem đi xét nhiệm DNA.
Cô chọn lấy một cái ly, đặt lên bàn làm việc của mình, sau đó rời khỏi phòng làm việc.
—
Diệp Phi cùng Mộ Thương Nam đến một ngôi biệt thự nhỏ ở vùng ngoại ô, cô còn không biết Mộ Thương Nam cũng có bất động sản ở đây.
Nhưng mà nghĩ lại thì, Mộ Thương Nam là ai chứ, anh muốn bao nhiêu ngôi nhà mà chả được? Cô đi theo anh tiến vào biệt thự, trong đại sảnh có cả đám người áo đen nằm đó khiến cô giật cả mình.
“Có chuyện gì vậy?” Cô nhìn Mộ Thương Nam.
“Đi xem xem bọn họ chết như thế nào? Đã dùng loại độc gì?” Mộ Thương Nam căn dặn.
Diệp Phi trợn tròn mắt nhìn người đàn ông, anh coi cô là pháp y rồi sao?
Cô đeo găng tay vệ sinh được đặt trên bàn vào, khám nghiệm tử thi cho đám người áo đen.
“Có vết thương rõ rệt, bọn họ đã xảy ra ẩu đả trước khi chết, độc được giấu trong răng nọc ở trong miệng, có mùi hạnh nhân nhàn nhạt, da của họ có màu hồng, chắc anh đã biết họ dùng loại độc gì rồi.” Cô quay đầu nhìn Mộ Thương Nam.
Mộ Thương Nam bặm chặt môi lại, “Làm rất dứt khoát, những người này có lẽ là tử sĩ, Thiên Tịnh phát điên rồi, em đi xem xem cô ta điên thật hay là giả điên.”
Diệp Phi ngây người ra, không ngờ được rằng Thiên Tịnh sẽ phát điên, cô theo anh đi đến căn phòng nhốt giữ Thiên Tịnh, nhìn thấy Thiên Tịnh bị trói đang đập đầu vào tường, hai người vệ sĩ đều không ngăn Thiên Tịnh lại được.
“Đưa cho tôi hộp cứu thương!” Cô căn dặn vệ sĩ.
Một người vệ sĩ đã đem hộp cứu thương tới cho cô.
Diệp Phi tìm thấy thuốc an thần, nhờ hai người vệ sĩ giữ chặt Thiên Tịnh, cô tiêm cho Thiên Tịnh một mũi thuốc an thần.
Thiên Tịnh bị tiêm thuốc vào người, thì giống như con búp bê bị ngắt điện vậy, ngồi co lại ngủ trên nền đất.
Diệp Phi rút một ít máu của Thiên Tịnh ra, “Tôi phải đem máu về xét nghiệm mới có thể biết kết quả được.”
“Tôi đưa em về.” Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi cầm theo mẫu máu của Thiên Tịnh trở về bệnh viện cùng Mộ Thương Nam.
Nhiếp Hạo vẫn luôn canh chừng ngoài phòng bệnh của Mộ Dã, nhìn thấy Diệp Phi và Mộ Thương Nam trở thì liền mở cửa phòng cho họ vào.
Diệp Phi cầm mẫu máu của Thiên Tịnh làm hóa nghiệm, rất nhanh đã có kết quả rồi.
“Trong máu của Thiên Tịnh có một lượng quá mức loại thuốc kích thích thần kinh trung khu, hơn nữa lượng thuốc này quá lớn, sẽ làm tổn thương đến thần kinh của cô ta, cho dù loại bỏ tác dụng của loại thuốc này cho cô ta thì cô ta cũng rất khó trở lại bình thường.”
“Ý em là nói có người hạ độc cô ta.” Mộ Thương Nam hỏi.
“Đúng vậy, nếu không thì thuốc trong người cô ta từ đâu mà ra đây?” Diệp Phi hỏi ngược lại.
Mộ Thương Nam vo tay thành nắm đấm, nếu như là như vậy, vậy thì có nghĩa là trong đám người của anh có đồng bọn của Thiên Tịnh.
Đồng bọn của Thiên Tịnh nhìn thấy Thiên Tịnh bị bắt, thì dứt khoát hạ độc Thiên Tịnh, khiến Thiên Tịnh hóa điên.
“Tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ điều tra kỹ, em ở đây cũng phải cẩn thận.” Anh dặn dò Diệp Phi, mức độ phức tạp của sự việc đã vượt xa dự tính ban đầu của anh rồi.
“Tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân và Mộ Dã, anh hứa giúp tôi tìm Thủy Tinh, anh đã tìm thấy chưa?” Diệp Phi hỏi anh.
“Đã phái người điều tra rõ chân tướng của trận hỏa hoạn rồi, là có người cố ý châm lửa, hiện trường không phát hiện thi thể của Thủy Tinh và Bắc Minh Ý, cũng có nghĩa là, họ có thể vẫn chưa chết. Nhưng mà bây giờ họ ở đâu thì tôi vẫn chưa tra ra được, cần thêm thời gian.” Mộ Thương Nam nói.
Trái tim của Diệp Phi đập mạnh, cô vui mừng vì không phát hiện thi thể của Thủy Tinh và Bắc Minh Ý, nhưng Thủy Tinh và Bắc Minh Ý rốt cuộc đã đi đâu?
“Tôi đợi tin tức của anh.” Cô nhẹ nhàng nói.
Ngón tay của Mộ Thương Nam nâng cằm của cô gái nhỏ lên, “Có thời gian thì nghĩ xem làm sao bảo vệ tốt bản thân mình trước đã, Diệp Phi, có người muốn động thủ với tôi, tôi không có cách nào bảo vệ em suốt 24 tiếng, em hiểu không?”
Diệp Phi ngước mắt nhìn anh, “Tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân và Mộ Dã! Mộ Thương Nam, tôi hy vọng sau khi tất cả chân tướng sự việc rõ ràng,anh có thể đưa bản đồ mỏ vàng đen cho tôi, tôi bắt buộc có sự ăn nói rõ ràng với bố mẹ đã mất của mình.”
“Được! Tôi hứa với em.” Bàn tay kia của Mộ Thương Nam vo thành nắm đấm, cô ở lại chỉ là vì tấm bản đồ của mỏ vàng đen thôi sao?
Sự nhận thức này giống như con dao đâm vào trái tim của anh vậy.
Cánh cửa của kho chứa hàng chuyên chở của một chiếc thuyền lớn bị mở tung ra, ánh sáng chiếu vào người của người phụ nữ và đứa trẻ trong kho hàng…
Mộ Thương Nam nhìn người phụ nữ khóc lóc điên dại trước mặt mình, chân mày của anh nhíu chặt lại hết mức, anh không ngờ con của Thiên Tịnh lại là của Mộ Ly!
Nhưng mà mẹ ruột của Mộ Dã rốt cuộc là ai, anh vẫn chưa biết được!
“Tôi hỏi cô, Mộ Dã là do ai sinh ra!” Ngữ khí tức giận của anh phủ khắp vầng trán của Thiên Tịnh.
“Á! Anh đừng giết tôi! Tôi không biết, tôi không biết gì hết! Cô ôi, cô cứu con với! Con muốn mỏ vàng đen, con muốn Mộ Thương Nam, anh mau trả Mộ Thương Nam lại cho tôi!” Thiên Tịnh trở tay nắm lấy cánh tay của Mộ Thương Nam, nói năng lộn xộn.
Mộ Thương Nam thu ánh nhìn lại, chăm chú nhìn ánh mắt ngây dại của Thiên Tịnh, ánh mắt này hoàn toàn không phải ánh mắt của một người bình thường.
“Người đâu! Trói Thiên Tịnh lại đi!” Anh dặn dò vệ sĩ của mình.
Thiên Tịnh bị mấy người vệ sĩ dùng dây thừng trói chặt lại, cô ta không động đậy được, liên tục khóc lóc làm loạn, vừa nhìn đã biết là bộ dạng đã hóa điên rồi.
“Tổng giám đốc! Không xong rồi, đám người áo đen chúng ta bắt được đều uống thuốc độc chết rồi!”Một vệ sĩ chạy vào phòng báo cáo lại.
Mộ Thương Nam đấm mạnh vào bức tường, đám người áo đen tự mình uống thuốc độc chết, Thiên Tịnh phát điên, đây khẳng định không phải là sự trùng hợp!
“Đem bọn chúng đi hết đi.” Anh nói rồi bước ra ngoài kho chứa đồ, lái xe đến bệnh viện.
Diệp Phi chăm sóc Mộ Dã trong phòng bệnh, mắt của Mộ Dã đã chuyển động thường xuyên hơn rồi, cô vui mừng nhìn sự chuyển biến tốt của Mộ Dã, chỉ hy vọng Mộ Dã có thể mau chóng tỉnh lại.
Mộ Thương Nam bước vào phòng bệnh, “Đi với tôi một lát.”
“Chuyện gì vậy?” Diệp Phi quay đầu nhìn người mặt trầm xuống của người đàn ông, khắp người anh đều tỏa ra bầu không khí u ám.
“Có chuyện! Mau lên!” Bàn tay to lớn của Mộ Thương Nam kéo tay của Diệp Phi, dẫn cô ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng đến chiếc xe hơi của anh.
“Tôi đi rồi thì Mộ Dã làm sao?” Diệp Phi vội vàng nói.
“Tôi bảo Nhiếp Hạo canh chừng Mộ Dã, buổi tối không có đưa thuốc cho Mộ Dã uống, em yên tâm.” Mộ Thương Nam nói rồi đẩy cô gái nhỏ ngồi vào xe của anh.
Hình bóng của người phụ nữ xinh đẹp đứng trước khung cửa sổ của tòa nhà bệnh viện, ánh mắt của cô nhìn theo Mô Thương Nam lái xe đi, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, một người y tá gõ cửa bước vào.
“Viện trưởng Sở, đồ mà cô cần đều đem tới rồi.” Y tá đem mấy ly nước bằng giấy tới.
Sở Nhiễm quay sang nhìn mấy cái ly, “Chắc chắn đều là ly mà Diệp Phi dùng qua chứ?”
“Phải, hôm nay chỉ có Diệp Phi uống nước trong phòng thôi, không có người nào khác uống trong phòng.” Cô y tá nói.
“Ừ, để ly xuống đi.” Sở Nhiễm căn dặn.
Y tá đặt mấy ly nhựa xuống, quay người đi ra khỏi phòng.
Sở Nhiễm cầm ly nước mà Diệp Phi đã dùng qua, tỉ mỉ quan sát mấy chiếc ly đó, miệng ly được người khác sử dụng qua cũng sẽ để lại tế bào da, nước bọt của người dùng, những thứ này đều có thể đem đi xét nhiệm DNA.
Cô chọn lấy một cái ly, đặt lên bàn làm việc của mình, sau đó rời khỏi phòng làm việc.
—
Diệp Phi cùng Mộ Thương Nam đến một ngôi biệt thự nhỏ ở vùng ngoại ô, cô còn không biết Mộ Thương Nam cũng có bất động sản ở đây.
Nhưng mà nghĩ lại thì, Mộ Thương Nam là ai chứ, anh muốn bao nhiêu ngôi nhà mà chả được? Cô đi theo anh tiến vào biệt thự, trong đại sảnh có cả đám người áo đen nằm đó khiến cô giật cả mình.
“Có chuyện gì vậy?” Cô nhìn Mộ Thương Nam.
“Đi xem xem bọn họ chết như thế nào? Đã dùng loại độc gì?” Mộ Thương Nam căn dặn.
Diệp Phi trợn tròn mắt nhìn người đàn ông, anh coi cô là pháp y rồi sao?
Cô đeo găng tay vệ sinh được đặt trên bàn vào, khám nghiệm tử thi cho đám người áo đen.
“Có vết thương rõ rệt, bọn họ đã xảy ra ẩu đả trước khi chết, độc được giấu trong răng nọc ở trong miệng, có mùi hạnh nhân nhàn nhạt, da của họ có màu hồng, chắc anh đã biết họ dùng loại độc gì rồi.” Cô quay đầu nhìn Mộ Thương Nam.
Mộ Thương Nam bặm chặt môi lại, “Làm rất dứt khoát, những người này có lẽ là tử sĩ, Thiên Tịnh phát điên rồi, em đi xem xem cô ta điên thật hay là giả điên.”
Diệp Phi ngây người ra, không ngờ được rằng Thiên Tịnh sẽ phát điên, cô theo anh đi đến căn phòng nhốt giữ Thiên Tịnh, nhìn thấy Thiên Tịnh bị trói đang đập đầu vào tường, hai người vệ sĩ đều không ngăn Thiên Tịnh lại được.
“Đưa cho tôi hộp cứu thương!” Cô căn dặn vệ sĩ.
Một người vệ sĩ đã đem hộp cứu thương tới cho cô.
Diệp Phi tìm thấy thuốc an thần, nhờ hai người vệ sĩ giữ chặt Thiên Tịnh, cô tiêm cho Thiên Tịnh một mũi thuốc an thần.
Thiên Tịnh bị tiêm thuốc vào người, thì giống như con búp bê bị ngắt điện vậy, ngồi co lại ngủ trên nền đất.
Diệp Phi rút một ít máu của Thiên Tịnh ra, “Tôi phải đem máu về xét nghiệm mới có thể biết kết quả được.”
“Tôi đưa em về.” Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi cầm theo mẫu máu của Thiên Tịnh trở về bệnh viện cùng Mộ Thương Nam.
Nhiếp Hạo vẫn luôn canh chừng ngoài phòng bệnh của Mộ Dã, nhìn thấy Diệp Phi và Mộ Thương Nam trở thì liền mở cửa phòng cho họ vào.
Diệp Phi cầm mẫu máu của Thiên Tịnh làm hóa nghiệm, rất nhanh đã có kết quả rồi.
“Trong máu của Thiên Tịnh có một lượng quá mức loại thuốc kích thích thần kinh trung khu, hơn nữa lượng thuốc này quá lớn, sẽ làm tổn thương đến thần kinh của cô ta, cho dù loại bỏ tác dụng của loại thuốc này cho cô ta thì cô ta cũng rất khó trở lại bình thường.”
“Ý em là nói có người hạ độc cô ta.” Mộ Thương Nam hỏi.
“Đúng vậy, nếu không thì thuốc trong người cô ta từ đâu mà ra đây?” Diệp Phi hỏi ngược lại.
Mộ Thương Nam vo tay thành nắm đấm, nếu như là như vậy, vậy thì có nghĩa là trong đám người của anh có đồng bọn của Thiên Tịnh.
Đồng bọn của Thiên Tịnh nhìn thấy Thiên Tịnh bị bắt, thì dứt khoát hạ độc Thiên Tịnh, khiến Thiên Tịnh hóa điên.
“Tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ điều tra kỹ, em ở đây cũng phải cẩn thận.” Anh dặn dò Diệp Phi, mức độ phức tạp của sự việc đã vượt xa dự tính ban đầu của anh rồi.
“Tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân và Mộ Dã, anh hứa giúp tôi tìm Thủy Tinh, anh đã tìm thấy chưa?” Diệp Phi hỏi anh.
“Đã phái người điều tra rõ chân tướng của trận hỏa hoạn rồi, là có người cố ý châm lửa, hiện trường không phát hiện thi thể của Thủy Tinh và Bắc Minh Ý, cũng có nghĩa là, họ có thể vẫn chưa chết. Nhưng mà bây giờ họ ở đâu thì tôi vẫn chưa tra ra được, cần thêm thời gian.” Mộ Thương Nam nói.
Trái tim của Diệp Phi đập mạnh, cô vui mừng vì không phát hiện thi thể của Thủy Tinh và Bắc Minh Ý, nhưng Thủy Tinh và Bắc Minh Ý rốt cuộc đã đi đâu?
“Tôi đợi tin tức của anh.” Cô nhẹ nhàng nói.
Ngón tay của Mộ Thương Nam nâng cằm của cô gái nhỏ lên, “Có thời gian thì nghĩ xem làm sao bảo vệ tốt bản thân mình trước đã, Diệp Phi, có người muốn động thủ với tôi, tôi không có cách nào bảo vệ em suốt 24 tiếng, em hiểu không?”
Diệp Phi ngước mắt nhìn anh, “Tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân và Mộ Dã! Mộ Thương Nam, tôi hy vọng sau khi tất cả chân tướng sự việc rõ ràng,anh có thể đưa bản đồ mỏ vàng đen cho tôi, tôi bắt buộc có sự ăn nói rõ ràng với bố mẹ đã mất của mình.”
“Được! Tôi hứa với em.” Bàn tay kia của Mộ Thương Nam vo thành nắm đấm, cô ở lại chỉ là vì tấm bản đồ của mỏ vàng đen thôi sao?
Sự nhận thức này giống như con dao đâm vào trái tim của anh vậy.
Cánh cửa của kho chứa hàng chuyên chở của một chiếc thuyền lớn bị mở tung ra, ánh sáng chiếu vào người của người phụ nữ và đứa trẻ trong kho hàng…
Danh sách chương