Ánh mắt của Diệp Phi nhìn gương mặt một cách thù hận, “Để tôi bệnh chết thì các người có thể chiếm tài sản của tôi mãi mãi phải không? Chỉ cần tôi sống thì sẽ không để cho các người được đắc ý đâu!”

“Ha ha, chúng tôi chính là muốn độc chiếm tài sản của cô, tôi không những từ nhỏ độc chiếm tài sản của cô mà còn chiếm luôn cả vị hôn phu của cô nữa, bây giờ anh ấy là chồng của tôi. Nhưng mà như vậy thì làm sao chứ? Cô có thể làm gì được tôi? Mộ Dã hôn mê bất tỉnh, vừa hay, tôi sinh thêm một đứa cho Mộ Thương Nam! Thực ra, tôi còn phải cảm ơn cô nữa đó! Ha ha ha!” Thiên Tịnh cười điên dại.

Không có Mộ Dã, Mộ gia chắc chắn phải có một người thừa kế khác, cô ta là vợ của Mộ Thương Nam, Mộ Thương Nam có đổ máu thì cũng phải sinh con với cô ta!

Môi Diệp Phi bặm chặt lại, “Con trai của cô bệnh nặng, cô còn có thể cười được nữa sao? Cô có phải người hay không vậy?”

“Có phải người hay không thì không cần gấp, việc cần gấp bây giờ là ai mới là vợ của Mộ Thương Nam, thiếu phu nhân của Mộ gia!” Thiên Tịnh nói.

Diệp Phi tát một bạt tay lên mặt của Thiên Tịnh, “Tại sao lại có nguời mẹ độc ác như cô vậy chứ? “

Thiên Tịnh né cái bạt tay của Diệp Phi, căm giận nói, “Tôi nói cho cô biết, tôi còn mong cho nó chết nữa kìa!”

Cô ta đè nén câu nói này trong lòng quá lâu rồi, cô ta còn mong cho Mộ Dã chết, vốn dĩ không muốn muốn đứa con trai trời ơi này!

Diệp Phi không tát trúng Thiên Tịnh, tay của cô nắm lấy áo trên ngực của Thiên Tịnh, hận không thể xé xác Thiên Tịnh ra, “Là cô giết Mộ Lạc Lạc, lần này cũng là cô giết Mộ Dã!”

Bộ đồ của Thiên Tịnh bị Diệp Phi xé ra, lộ ra miếng băng gạc trước ngực cô ta, cô ta xô tay của Diệp Phi ra, “Vết thương trên ngực tôi đều là vết thương mới, cô không có chứng cứ!”

Diệp Phi tức đến muốn bể cả phổi, rõ ràng là Thiên Tịnh làm, kết quả Thiên Tịnh lại chạy thoát hết lần này tới lần khác, cô muốn xé xác Thiên Tịnh quách cho xong!

Cô nắm chặt lấy tóc Thiên Tịnh, tức giận đánh liên tục.

Cánh cửa của phòng chứa đồ mở tung ra, Mộ Thương Nam bước vào.

Thiên Tịnh khóc to thành tiếng, “Anh Thương Nam, anh mau đến cứu em! Diệp Phi muốn giết em!”

Mộ Thương Nam một tay nắm lấy cánh tay của Diệp Phi, “Buông tay!”

“Đồ khốn khiếp! Anh cũng là đồ khốn!” Diệp Phi trở tay tát lên mặt của anh, con trai của anh bị Thiên Tịnh hại, vậy mà anh còn bảo vệ Thiên Tịnh!

Gương mặt anh tuấn của Mộ Thương Nam bị bàn tay của cô gái nhỏ tát, tiếng bạt tay lanh lảnh xuyên qua tai của tất cả mọi người.

Gương mặt của anh trầm xuống cực điểm, “Tôi chính là kẻ khốn, mới giữ cô lại! Cô tự nhìn đi!”

Anh cầm lấy giấy xét nghiệm quăng vào mặt của Diệp Phi.

Diệp Phi bắt lấy tờ giấy xét nghiệm, nhìn dòng chữ bên trên nó, trên túi truyền dịch có dấu vân tay của ba người, một là của y tá điều chế thuốc, một là của y tá vô nước biển cho Mộ Dã, còn một dấu nữa chính là của cô!

Ha ha, quả nhiên kết quả đã y như ô nghĩ, hoàn toàn không nghi hoặc gì, người hại cô đã làm tốt đến mức không chê vào đâu được!

Ngón tay của cô xé tờ giấy xét nghiệm.

“Diệp Phi, cô tưởng cô xé giấy xét nghiệm thì có thể hủy đi chứng cứ sao?” Thiên Tịnh nói chua ngoa, “Anh Thương Nam, em thấy nó là em họ của em, có lòng tốt đưa cơm cho nó, kết quả thì nó đánh em, còn muốn giết chết em nữa. Không ngờ nó còn tệ hại hơn là hại Mộ Dã nữa! Tại sao em lại có đứa em họ như vậy chứ?”

Cô ta khóc đến mức lâm ly bi đát, cô ta đang khóc cho Mộ Thương Nam xem.

Sắc mặt của anh âm trầm, “Nhiếp Hạo, đem cơm ra ngoài cho chó ăn!”

Nhiếp Hạo lập tức đi vào phòng chứa đồ, đem đồ ăn đi.

Lòng của Diệp Phi đau thắt, Mộ Thương Nam hận cô tới nhường nào, ngay cả cơm cũng đem cho chó chứ không để lại cho cô ăn!

“Cút!” Cô lạnh lùng nói ra một chữ, không muốn nhìn thấy hai con người khiến cô ghê tởm này nữa.

“Thái độ của cô là sao? Cô hại chết cả nhà anh Thương Nam, còn chưa đủ hay sao?” Thiên Tịnh cố ý nói cho anh nghe.

Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Phi nhìn Thiên Tịnh, “Tôi muốn khiến cô và Mộ Thương Nam chết! Các người chết rồi thì tôi coi như đã báo được thù!”

“Anh Thương Nam, anh nghe thấy chưa? Nó chính là muốn giết cả nhà anh đó! Cho dù là em họ thì em cũng không thể bao che cho nó! Anh mau xử trí nó đi. Em không muốn nó hại anh nữa!” Thiên Tịnh trưng ra dáng vẻ lo lắng quan tâm anh.

“Vết thương của cô chưa khỏi, trở về phòng nghỉ ngơi đi, tôi sẽ xử lý cô ta.” Mộ Thương Nam dặn dò.

“Anh Thương Nam vẫn là anh quan tâm tới em, bây giờ em trở về phòng nghỉ ngơi, anh yên tâm đợi em điều dưỡng xong, em sẽ sinh thêm một đứa con trai cho anh.” Khóe mắt của Thiên Tịnh nhìn về hướng Diệp Phi, không tin mình không chọc cho Diệp Phi tức chết được.

Cô ta nói xong thì cất bước bước ra phòng trữ đồ, lần này đảm bảo Diệp Phi sống không tới buổi sáng ngày mai.

Bàn tay cuộn thành nắm đấm của Diệp Phi run lên, chỉ hận bản thân, trong tay không có dao không thể giết chết Thiên Tịnh.

“Anh còn không cút? Đợi tôi giết anh sao?” Cô gào lớn tiếng với anh, hung thủ giết người ở ngay trước mặt anh, anh còn bảo vệ cho tội phạm giết người đó!

Bàn tay to lớn của Mộ Thương Nam bóp lấy cái cổ thanh mảnh của Diệp Phi, “Cô thừa nhận là cô giết con trai của tôi rồi?”

Diệp Phi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, “Tôi thừa nhận hay không thừa nhận thì có liên quan gì sao? Không phải từ sớm anh đã nhận định là tôi làm rồi sao? Anh vốn dĩ không xứng làm bố của Mộ Dã!”

Cô tức giận đạp lên chân của anh, đánh anh tới tấp như phát điên vậy, làm sao cô lại hại Mộ Dã được? Mộ Thương Nam im lặng chịu đựng nắm đấm của cô gái nhỏ, mặc cho cô đánh vào mặt vào người anh, nhìn cô như con mèo hoang vùng vẫy trong vòng tay anh.

Cánh tay anh từ đầu đến cuối vẫn ôm lấy cô.

“Tôi không xứng làm bố của nó, từ khi nó ra đời cho đến lúc nó lớn lên, tôi chưa quan tâm gì tới nó, mỗi ngày tôi đều bận chuyện của công ty, không biết bắt đầu từ lúc nào, nó đã lớn tới mức có thể cãi lại tôi, có thể căn hờn tôi. Tôi thậm chí không biết nó trở thành hacker lúc nào, nó lúc nào cũng có thể làm những chuyện tôi không ngờ tới được, đến cả con trai mình mà tôi còn không hiểu, tôi thật sự rất thất bại. Nếu như ông trời cho tôi một cơ hội nữa,tôi sẽ yêu nó tốt hơn, cùng nó trưởng thành. Mà không phải mỗi ngày chỉ trách móc nó trở thành hacker trộm tiền trong thẻ của tôi.”

Nước mắt của Diệp Phi rơi lã chã, “Anh có biết nó rất cô độc không, nó rất cần có người yêu thương. Anh là đồ ngốc!”

Mộ Thương Nam dùng ngón tay quẹt nước mắt trên gương mặt cô, “Cô đang khóc vì Mộ Dã? Diệp Phi, rốt cuộc phiên bản nào mới là cô thật sự?”

Là hung thủ giết Mộ Dã, hay là người đau lòng vì Mộ Dã đến rơi lệ?

Diệp Phi nhếch mép cười khổ, “Tôi như thế nào vốn không quan trọng, quan trọng là, trong lòng anh tôi là người như thế nào? Còn nữa Mộ Thương Nam, giết tôi rất dễ dàng, bây giờ anh có thể bóp chết tôi. Nhưng giết tôi rồi thì anh không bảo vệ được Mộ Dã, không tìm được hung thủ thật sự kia, Mộ Dã không thể tỉnh lại!”

Ánh mắt của Mộ Thương Nam chăm chú nhìn gương mặt nhỏ của Diệp Phi, “Cô nói hung thủ không phải là cô? Nhưng mà dấu vân tay thì giải thích làm sao?”

“Tôi nói hung thủ không phải tôi, anh tin không? Vân tay thì tôi không giải thích được, trên cây gậy sắt đánh Mộ Lạc Lạc cũng có vân tay của tôi. Tôi ngốc đến mức phạm lại lỗi lầm y hệt, tôi không biết đeo găng tay sao? Găng tay mắc cỡ nào chứ? Nhất định phải để lại dấu vân tay của tôi, bộ sợ anh không biết sao? Còn sau khi đầu độc Mộ Dã xong thì ở lì trong phòng của nó, đợi anh đến bắt tôi sao?” Diệp Phi cười lạnh nói.

Rốt cuộc cô ngốc tới cỡ nào chứ? Thật tình là sỉ nhục sự thông minh của cô.

Ánh mắt của Mộ Thương Nam thu lại thật sâu, “Cô nghĩ một câu nói thì sẽ khiến tôi tin cô sao? Chuyện của Mộ Dã và Mộ Lạc Lạc, tôi sẽ điều tra rõ ràng, sẽ không để người hại họ chạy thoát đâu! Còn cô, hãy ngoan ngoãn ở trong phòng trữ đồ của tôi, từ từ hưởng thụ sự báo thù của tôi dành cho cô!”

Anh cúi thấp đầu xuống, chậm rãi tiến sát gần đôi môi của cô gái nhỏ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện