45274.Kết quả như thế nào, Diệp Phi không dám nghĩ tới. Kết quả thật đáng sợ, từng lần một chứng minh là cô hại cả gia đình Mộ Thương Nam.
Đối chiếu dấu vân tay cũng không phức tạp, chỉ cần cho dấu chỉ tay vào máy tính giám định liền có kết quả.
Cửa phòng bệnh bị gõ, thanh âm Nhiếp Hạo truyền đến.
“Tổng giám đốc, chúng tôi phát hiện Cung Trạch Vũ ở dưới lầu.”
Tay Mộ Thương Nam bắt lấy Diệp Phi đi ra khỏi phòng bệnh, giao cho Nhiếp Hạo: “Đem cô ấy trở về biệt thự của tôi, nhốt vào nhà kho!”
“Dạ!” Nhiếp Hạo đi về phía Diệp Phi, đặt tay lên cánh tay cô, thấp giọng: “Mời Diệp tiểu thư không nên để cho tôi khó xử.”
Diệp Phi khẽ gật đầu một cái. Cô biết Mộ Thương Nam tàn ác bao nhiêu, ác đối với mình, ác với đối thủ.
Làm việc cho Mộ Thương Nam, chính là trời cao. Mộ Thương Nam có thể cho anh em của mình tất cả những gì bọn họ mong muốn, cũng có thể đối xử chân thành với nhau. Chỉ là phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của anh.
Cô đi theo Nhiếp Hạo, không muốn gây thêm phiền phức cho Nhiếp Hạo. Năm đó Nhiếp Hạo đối với cô rất tốt, giúp cô không ít.
“Tôi trở lại đã không thấy anh rồi. Mộ Thương Nam nói anh đã chết. Là anh ấy bắt giam anh sao?” Cô nhỏ giọng hỏi, không biết có phải vì chuyện nổ lần trước, Mộ Thương Nam giận cá chém thớt lên người Nhiếp Hạo chăng.
“Không phải. Tổng giám đốc mất trí nhớ, cũng không nhớ tôi. Tôi bị người của phu nhân ép ra nước ngoài. Phu nhân sợ tổng giám đốc nhớ ra cô, liền đưa đi tất cả những vệ sĩ biết cô, phong tỏa mọi tin tức liên quan đến cô.” Nhiếp Hạo nói.
“Thì ra là vậy.” Diệp Phi nhẹ giọng nói.
Nhiếp Hạo mở cửa xe, hộ tống Diệp Phi lên xe: “Diệp tiểu thư, Nhiếp Hạo cầu xin cô hãy đối xử tốt với tổng giám đốc. Tổng giám đốc vì cô mà suýt thì mất mạng, lúc ấy tôi cũng không biết anh ấy có thể sống đến giây phút tiếp theo hay không. Lúc anh ấy hôn mê, người anh ấy gọi tên đều là cô! Tấm lòng anh ấy dành cho cô, ai cũng có thể thấy được! Nói cho cùng, vẫn là cô có lỗi với tổng giám đốc nhiều hơn, dù gì cũng là cô bỏ rơi tổng giám đốc, đi cùng biểu thiếu gia. Còn về tiểu thiếu gia, tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Theo lý mà nói thì tổng giám đốc không hề chạm qua Thiên Tịnh, tôi là cận vệ của anh ấy nên tôi biết, nhưng là không hiểu tại sao, Thiên Tịnh lại sinh ra con của tổng giám đốc.”
Đây là điều Nhiếp Hạo từ đầu đến cuối đều không thể hiểu nổi.
Diệp Phi nhếch khóe môi: “Làm sao anh biết mỗi giây mỗi phút anh ấy đang làm gì? Còn về chuyện anh nói tôi phản bội Mộ Thương Nam, tôi chỉ có thể nói rằng tôi không nợ gì anh ấy.”
Làm loại chuyện này cũng sẽ không làm ngay trước mặt Nhiếp Hạo. Chẳng nhẽ, Mộ Thương Nam cùng Thiên Tịnh “làm” còn phải tận lực kêu người không liên quan là Nhiếp Hạo lại xem? Mà cô rời đi cùng Mộ Ly, chỉ là vì Thiên Thiên. Cô cuối cùng có nợ Mộ Thương Nam cái gì đâu?
Ánh mắt Nhiếp Hạo hung ác: “Cô còn không nợ tổng giám đốc sao?”
“Tôi biết anh không thể hiểu điều tôi nói, nhưng sau này anh sẽ biết. Nhiếp Hạo, tôi có nỗi khổ riêng. Mà cái khổ của tôi vẫn là vì Mộ Thương Nam. Tôi chỉ có thể nói vậy.” Diệp Phi giải thích.
Chân mày Nhiếp Hạo nhíu lại khó hiểu, mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng dựa trên sự hiểu biết của anh về Diệp Phi, anh vẫn cảm thấy Diệp Phi đúng là có nỗi khổ riêng.
“Được rồi, tôi hy vọng cô có thể sớm nói chuyện đó cho tổng giám đốc.”
Khóe môi Diệp Phi nhếch lên cười khổ. Trước khi cô đoạt lại Thiên Thiên từ trong tay Mộ Ly, cô tuyệt đối không thể nói cho Mộ Thương Nam.
Xe hơi lái vào biệt thự của Mộ Thương Nam, Nhiếp Hạo đem Diệp Phi nhốt vào nhà kho.
Nhà kho không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa. Nói cách khác, chỉ cần canh kỹ cánh cửa này, trừ phi Diệp Phi đào hầm, nếu không thì không thể chạy ra ngoài được.
Diệp Phi ngồi trên một chiếc ghế trong nhà kho, cũng may Nhiếp Hạo đem cho cô một cái ghế, nếu không cô cũng chỉ có thể đứng.
Cung Trạch Vũ bây giờ thế nào? Cô lo lắng tình trạng bên kia của anh.
Trong hành lang bệnh viện, Cung Trạch Vũ đẩy cửa phòng bệnh của Mộ Dã. Nhưng gian phòng trống rỗng, không có Diệp Phi mà anh muốn tìm.
Ngay tại lúc anh xoay người sắp đi, Mộ Thương Nam đi ra từ sau cửa, toàn thân lạnh lẽo.
“Cung Trạch Vũ, cậu tìm cái gì?”
Khuôn mặt Cung Trạch Vũ hơi co rút, phản ứng đầu tiên là Diệp Phi đã xảy ra chuyện.
“Tôi tới thăm Mộ Dã.” Anh chỉ đành bịa lý do. Trông Mộ Thương Nam bây giờ giống như muốn giết người vậy, anh đành phải rút lui an toàn trước mới có thể cứu Diệp Phi.
“Tôi phải cảm ơn bác sĩ Cung đã quan tâm sao? Vì tới xem con trai tôi đã chết hay chưa mà phải ngụy trang thành xe đưa thuốc. Xe thuốc kia chắc cũng khiến cậu tốn kém không ít?” Mộ Thương Nam lạnh giọng nói.
“Mộ Thương Nam, anh đem Diệp Phi đi đâu rồi?” Cung Trạch Vũ túm lấy cổ áo Mộ Thương Nam. Xem ra Mộ Thương Nam biết hết rồi.
Tay Mộ Thương Nam vỗ lên mu bàn tay Cung Trạch Vũ: “Là cậu cho Diệp Phi thuốc để cô ấy hại con trai tôi?”
“Cái gì hại con trai anh? Thuốc gì?” Cung Trạch Vũ hỏi ngược lại.
“Trong dung dịch truyền nước của con trai tôi phát hiện ra thuốc ức chế trung tâm thần kinh, không phải cậu thì còn ai có cái thuốc này nữa?” Mộ Thương Nam chất vấn.
“Vậy phải hỏi anh rồi, rốt cục anh có bao nhiêu kẻ thù, con trai cũng hôn mê bất tỉnh mà còn có người hận thằng bé chưa chết! Nhưng mà thuốc kia không liên quan đến chúng tôi! Là Diệp Phi không yên tâm Mộ Dã nên mới mạo hiểm đến thăm thằng bé. Anh nếu dám tổn thương đến Diệp Phi, tôi sẽ không bỏ qua đâu!” Cung Trạch Vũ hung hăng nói.
“Đừng giả bộ cậu quan tâm đến Diệp Phi. Cậu bắt lấy Diệp Phi chẳng phải là muốn dùng cô ấy uy hiếp tôi, để tôi buông tha cho người trong bóng tối kia sao?” Mộ Thương Nam lạnh giọng.
“Cho tới bây giờ, tôi không muốn dùng Diệp Phi làm gì hết. Chuyện Ám Dạ và Liên Minh là chuyện giữa những người đàn ông chúng tôi, tôi không xấu xa đến mức phải dùng đàn bà làm tốt thí!” Cung Trạch Vũ sẵng giọng.
“Vậy thì cách xa Diệp Phi ra một chút!” Mộ Thương Nam tức giận hô lên. Cung Trạch Vũ càng thâm tình đối với Diệp Phi ra sao, anh lại càng muốn hủy diệt đi bấy nhiêu.
“Tôi cách xa Diệp Phi, sau đó để cho anh và Thiên Tịnh tổn thương cô ấy sao? Anh không bảo vệ được cô ấy, còn không dám để cho người khác bảo vệ! Giao Diệp Phi ra đây!” Cung Trạch Vũ mắng.
“Muốn Diệp Phi thì phải xem cậu có bao nhiêu bản lĩnh. Người đâu, đánh đuổi Cung Trạch Vũ ra khỏi bệnh viện, không cho hắn bước vào nơi này một bước.” Mộ Thương Nam ra lệnh cho vệ sĩ.
Cung Trạch Vũ bị người đánh ra khỏi bệnh viện. Anh phát cáu nắm chặt tay, vừa mới cứu được Diệp Phi đã bị Mộ Thương Nam bắt đi!
Trong phòng bệnh, lãnh ý trên người Mộ Thương Nam chưa hề suy giảm. Anh đi tới bên cạnh con trai, bàn tay sờ lên đầu cậu bé. Anh thật muốn cậu mau khỏe lại, tiếp tục đối nghịch với anh!
Giọt nước trong suốt trên khuôn mặt cậu bé đập vào ánh mắt anh. Anh kinh ngạc nhìn giọt nước kia, chắc chắn không phải nước mắt của Mộ Dã, chẳng nhẽ là của Diệp Phi?
Trái tim anh đập mạnh, cô rơi lệ vì Mộ Dã?
Điều này khiến cho lòng anh lại sụp đổ một góc. Diệp Phi, rốt cục đâu mới thật là em?
Diệp Phi ở trong nhà kho, nghe tiếng giày cao gót bên ngoài, người chưa bước vào, cô đã chắc chắn đó là Thiên Tịnh.
Thiên Tịnh đẩy cửa đi tới, cười lạnh: “Như thế nào, ở nhà kho dễ chịu không? Cô thật sự có duyên với nhà kho nhỉ, từ nhỏ đã ở trong nhà kho rồi! Đã sớm nói, cô đúng là một phế vật dư thừa. Ban đầu cứ để cô bệnh chết đi thì giờ đã không gây phiền toái cho tôi như vậy! Nhưng mà, không sao, cô sắp chết!”
Cô ta đặt chiếc mâm trong tay xuống, bên trong là thức ăn…
Đối chiếu dấu vân tay cũng không phức tạp, chỉ cần cho dấu chỉ tay vào máy tính giám định liền có kết quả.
Cửa phòng bệnh bị gõ, thanh âm Nhiếp Hạo truyền đến.
“Tổng giám đốc, chúng tôi phát hiện Cung Trạch Vũ ở dưới lầu.”
Tay Mộ Thương Nam bắt lấy Diệp Phi đi ra khỏi phòng bệnh, giao cho Nhiếp Hạo: “Đem cô ấy trở về biệt thự của tôi, nhốt vào nhà kho!”
“Dạ!” Nhiếp Hạo đi về phía Diệp Phi, đặt tay lên cánh tay cô, thấp giọng: “Mời Diệp tiểu thư không nên để cho tôi khó xử.”
Diệp Phi khẽ gật đầu một cái. Cô biết Mộ Thương Nam tàn ác bao nhiêu, ác đối với mình, ác với đối thủ.
Làm việc cho Mộ Thương Nam, chính là trời cao. Mộ Thương Nam có thể cho anh em của mình tất cả những gì bọn họ mong muốn, cũng có thể đối xử chân thành với nhau. Chỉ là phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của anh.
Cô đi theo Nhiếp Hạo, không muốn gây thêm phiền phức cho Nhiếp Hạo. Năm đó Nhiếp Hạo đối với cô rất tốt, giúp cô không ít.
“Tôi trở lại đã không thấy anh rồi. Mộ Thương Nam nói anh đã chết. Là anh ấy bắt giam anh sao?” Cô nhỏ giọng hỏi, không biết có phải vì chuyện nổ lần trước, Mộ Thương Nam giận cá chém thớt lên người Nhiếp Hạo chăng.
“Không phải. Tổng giám đốc mất trí nhớ, cũng không nhớ tôi. Tôi bị người của phu nhân ép ra nước ngoài. Phu nhân sợ tổng giám đốc nhớ ra cô, liền đưa đi tất cả những vệ sĩ biết cô, phong tỏa mọi tin tức liên quan đến cô.” Nhiếp Hạo nói.
“Thì ra là vậy.” Diệp Phi nhẹ giọng nói.
Nhiếp Hạo mở cửa xe, hộ tống Diệp Phi lên xe: “Diệp tiểu thư, Nhiếp Hạo cầu xin cô hãy đối xử tốt với tổng giám đốc. Tổng giám đốc vì cô mà suýt thì mất mạng, lúc ấy tôi cũng không biết anh ấy có thể sống đến giây phút tiếp theo hay không. Lúc anh ấy hôn mê, người anh ấy gọi tên đều là cô! Tấm lòng anh ấy dành cho cô, ai cũng có thể thấy được! Nói cho cùng, vẫn là cô có lỗi với tổng giám đốc nhiều hơn, dù gì cũng là cô bỏ rơi tổng giám đốc, đi cùng biểu thiếu gia. Còn về tiểu thiếu gia, tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Theo lý mà nói thì tổng giám đốc không hề chạm qua Thiên Tịnh, tôi là cận vệ của anh ấy nên tôi biết, nhưng là không hiểu tại sao, Thiên Tịnh lại sinh ra con của tổng giám đốc.”
Đây là điều Nhiếp Hạo từ đầu đến cuối đều không thể hiểu nổi.
Diệp Phi nhếch khóe môi: “Làm sao anh biết mỗi giây mỗi phút anh ấy đang làm gì? Còn về chuyện anh nói tôi phản bội Mộ Thương Nam, tôi chỉ có thể nói rằng tôi không nợ gì anh ấy.”
Làm loại chuyện này cũng sẽ không làm ngay trước mặt Nhiếp Hạo. Chẳng nhẽ, Mộ Thương Nam cùng Thiên Tịnh “làm” còn phải tận lực kêu người không liên quan là Nhiếp Hạo lại xem? Mà cô rời đi cùng Mộ Ly, chỉ là vì Thiên Thiên. Cô cuối cùng có nợ Mộ Thương Nam cái gì đâu?
Ánh mắt Nhiếp Hạo hung ác: “Cô còn không nợ tổng giám đốc sao?”
“Tôi biết anh không thể hiểu điều tôi nói, nhưng sau này anh sẽ biết. Nhiếp Hạo, tôi có nỗi khổ riêng. Mà cái khổ của tôi vẫn là vì Mộ Thương Nam. Tôi chỉ có thể nói vậy.” Diệp Phi giải thích.
Chân mày Nhiếp Hạo nhíu lại khó hiểu, mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng dựa trên sự hiểu biết của anh về Diệp Phi, anh vẫn cảm thấy Diệp Phi đúng là có nỗi khổ riêng.
“Được rồi, tôi hy vọng cô có thể sớm nói chuyện đó cho tổng giám đốc.”
Khóe môi Diệp Phi nhếch lên cười khổ. Trước khi cô đoạt lại Thiên Thiên từ trong tay Mộ Ly, cô tuyệt đối không thể nói cho Mộ Thương Nam.
Xe hơi lái vào biệt thự của Mộ Thương Nam, Nhiếp Hạo đem Diệp Phi nhốt vào nhà kho.
Nhà kho không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa. Nói cách khác, chỉ cần canh kỹ cánh cửa này, trừ phi Diệp Phi đào hầm, nếu không thì không thể chạy ra ngoài được.
Diệp Phi ngồi trên một chiếc ghế trong nhà kho, cũng may Nhiếp Hạo đem cho cô một cái ghế, nếu không cô cũng chỉ có thể đứng.
Cung Trạch Vũ bây giờ thế nào? Cô lo lắng tình trạng bên kia của anh.
Trong hành lang bệnh viện, Cung Trạch Vũ đẩy cửa phòng bệnh của Mộ Dã. Nhưng gian phòng trống rỗng, không có Diệp Phi mà anh muốn tìm.
Ngay tại lúc anh xoay người sắp đi, Mộ Thương Nam đi ra từ sau cửa, toàn thân lạnh lẽo.
“Cung Trạch Vũ, cậu tìm cái gì?”
Khuôn mặt Cung Trạch Vũ hơi co rút, phản ứng đầu tiên là Diệp Phi đã xảy ra chuyện.
“Tôi tới thăm Mộ Dã.” Anh chỉ đành bịa lý do. Trông Mộ Thương Nam bây giờ giống như muốn giết người vậy, anh đành phải rút lui an toàn trước mới có thể cứu Diệp Phi.
“Tôi phải cảm ơn bác sĩ Cung đã quan tâm sao? Vì tới xem con trai tôi đã chết hay chưa mà phải ngụy trang thành xe đưa thuốc. Xe thuốc kia chắc cũng khiến cậu tốn kém không ít?” Mộ Thương Nam lạnh giọng nói.
“Mộ Thương Nam, anh đem Diệp Phi đi đâu rồi?” Cung Trạch Vũ túm lấy cổ áo Mộ Thương Nam. Xem ra Mộ Thương Nam biết hết rồi.
Tay Mộ Thương Nam vỗ lên mu bàn tay Cung Trạch Vũ: “Là cậu cho Diệp Phi thuốc để cô ấy hại con trai tôi?”
“Cái gì hại con trai anh? Thuốc gì?” Cung Trạch Vũ hỏi ngược lại.
“Trong dung dịch truyền nước của con trai tôi phát hiện ra thuốc ức chế trung tâm thần kinh, không phải cậu thì còn ai có cái thuốc này nữa?” Mộ Thương Nam chất vấn.
“Vậy phải hỏi anh rồi, rốt cục anh có bao nhiêu kẻ thù, con trai cũng hôn mê bất tỉnh mà còn có người hận thằng bé chưa chết! Nhưng mà thuốc kia không liên quan đến chúng tôi! Là Diệp Phi không yên tâm Mộ Dã nên mới mạo hiểm đến thăm thằng bé. Anh nếu dám tổn thương đến Diệp Phi, tôi sẽ không bỏ qua đâu!” Cung Trạch Vũ hung hăng nói.
“Đừng giả bộ cậu quan tâm đến Diệp Phi. Cậu bắt lấy Diệp Phi chẳng phải là muốn dùng cô ấy uy hiếp tôi, để tôi buông tha cho người trong bóng tối kia sao?” Mộ Thương Nam lạnh giọng.
“Cho tới bây giờ, tôi không muốn dùng Diệp Phi làm gì hết. Chuyện Ám Dạ và Liên Minh là chuyện giữa những người đàn ông chúng tôi, tôi không xấu xa đến mức phải dùng đàn bà làm tốt thí!” Cung Trạch Vũ sẵng giọng.
“Vậy thì cách xa Diệp Phi ra một chút!” Mộ Thương Nam tức giận hô lên. Cung Trạch Vũ càng thâm tình đối với Diệp Phi ra sao, anh lại càng muốn hủy diệt đi bấy nhiêu.
“Tôi cách xa Diệp Phi, sau đó để cho anh và Thiên Tịnh tổn thương cô ấy sao? Anh không bảo vệ được cô ấy, còn không dám để cho người khác bảo vệ! Giao Diệp Phi ra đây!” Cung Trạch Vũ mắng.
“Muốn Diệp Phi thì phải xem cậu có bao nhiêu bản lĩnh. Người đâu, đánh đuổi Cung Trạch Vũ ra khỏi bệnh viện, không cho hắn bước vào nơi này một bước.” Mộ Thương Nam ra lệnh cho vệ sĩ.
Cung Trạch Vũ bị người đánh ra khỏi bệnh viện. Anh phát cáu nắm chặt tay, vừa mới cứu được Diệp Phi đã bị Mộ Thương Nam bắt đi!
Trong phòng bệnh, lãnh ý trên người Mộ Thương Nam chưa hề suy giảm. Anh đi tới bên cạnh con trai, bàn tay sờ lên đầu cậu bé. Anh thật muốn cậu mau khỏe lại, tiếp tục đối nghịch với anh!
Giọt nước trong suốt trên khuôn mặt cậu bé đập vào ánh mắt anh. Anh kinh ngạc nhìn giọt nước kia, chắc chắn không phải nước mắt của Mộ Dã, chẳng nhẽ là của Diệp Phi?
Trái tim anh đập mạnh, cô rơi lệ vì Mộ Dã?
Điều này khiến cho lòng anh lại sụp đổ một góc. Diệp Phi, rốt cục đâu mới thật là em?
Diệp Phi ở trong nhà kho, nghe tiếng giày cao gót bên ngoài, người chưa bước vào, cô đã chắc chắn đó là Thiên Tịnh.
Thiên Tịnh đẩy cửa đi tới, cười lạnh: “Như thế nào, ở nhà kho dễ chịu không? Cô thật sự có duyên với nhà kho nhỉ, từ nhỏ đã ở trong nhà kho rồi! Đã sớm nói, cô đúng là một phế vật dư thừa. Ban đầu cứ để cô bệnh chết đi thì giờ đã không gây phiền toái cho tôi như vậy! Nhưng mà, không sao, cô sắp chết!”
Cô ta đặt chiếc mâm trong tay xuống, bên trong là thức ăn…
Danh sách chương