Thiên Tịnh mở lời, “Anh Mộ, có phải Diệp Phi không biết tốc ký không? Anh nể mặt em, đừng giận nó.”
Diệp Phi nhướn mày một cái, cười nhìn Thiên Tịnh, “Tổng giám đốc Mộ, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, anh phải thực hiện lời hứa đi!”
Ngũ quan xinh xắn của Thiên Tịnh chớp mắt đều nhíu lại, quả thực là tự vả mặt mình, cô chết cũng không ngờ Diệp Phi thật sự biết tốc ký.
“Vậy, vậy à? Vậy thì chúc mừng em họ rồi.” Cô nói cho có lệ, “ Nhưng mà, đi làm cực lắm, Phi Phi, chị họ sao nỡ để em đi làm được? Cứ như là chị không ưa em, đuổi em ra khỏi nhà vậy.”
Diệp Phi nhếch môi, “Em tìm được việc thì có liên quan gì với chị họ đâu? Tổng giám đốc Mộ, anh từng nói anh sẽ không lẫn lộn giữa việc công và việc riêng.”
Mộ Thương Nam gật đầu, “Theo tôi vào đây.”
Diệp Phi vội vàng đi theo anh, bước vào phòng Tổng giám đốc.
Thiên Tịnh gấp đến mức giậm chân, nhưng mà không có câu nói của Mộ Thương Nam, cô không dám tùy tiện bước vào phòng làm việc.
Mộ Thương Nam ngồi xuống ghế của mình, nhìn cô như bậc vua chúa, “Nói về năng lực, cô đánh sai năm từ tiếng Pháp, chúng tôi là công ty tập đoàn đa quốc gia, phần lớn các dự án là ngành xây dựng, vốn từ chuyên ngành của cô không đủ. Tuy là cô đã dùng từ cận nghĩa để thay thế, có thể ứng phó với các cuộc họp bình thường, độ chính xác trong buổi đàm phán thương mại như thế này thì không được.”
Anh nói một phát trúng tim đen.
Diệp Phi hít một hơi lạnh, bàn tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm, người đàn ông này đọc nhanh vậy à? Lúc nãy anh ta chỉ mới đọc bản ghi chép cuộc họp một tí thôi mà.
“Tôi, vốn từ chuyên ngành của tôi không đủ, nhưng tôi sẽ học, hy vọng Tổng giám đốc Mộ cho tôi một cơ hội, tôi cần công việc này.”
“Cơ hội là tự mình giành lấy, 1 tuần thử việc, làm trợ lý đặc biệt và tốc ký cho tôi. Có giữ được công việc hay không thì phải coi bản lĩnh của cô. Sau khi tan ca tôi về nhà cũ của Mộ gia, cô đi cùng.” Mộ Thương Nam không hề lãng phí một chữ nào.
“Anh về nhà, tôi cũng đi cùng? Diệp Phi vô cùng kinh ngạc.
“Trợ lý đặc biệt chính là cô phải giúp tôi xử lý tất cả công việc, nghe hiểu không? Bây giờ đi pha cho tôi một ly cà phê đi.” Mộ Thương Nam nói.
“Nghe hiểu rồi! Tôi đi pha cà phê đây!” Diệp Phi vui vẻ nói.
Người đàn ông vung tay một cái, cô bước lùi ra ngoài phòng làm việc.
Mộ Thương Nam tựa lưng vào chiếc ghế làm việc của mình, ánh mắt nhìn chăm chú vào cánh cửa gỗ chạm khắc hoa trong căn phòng, ánh mắt của anh âm trầm sâu lắng.
Thiên Tịnh bước về phía Diệp Phi, hồi hộp hỏi, “Anh Mộ nói gì với em vậy? Có phải anh ấy bảo em cút không?”
Ánh mắt của Diệp Phi chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt mình, “Thiên Tịnh, tại sao chị lại sợ tôi làm việc bên cạnh Tổng giám đốc Mộ như vậy?”
Thiên Tịnh bị hỏi đến lồng ngực ngạt thở, “Chị sợ lúc nào chứ? Là do trình độ đó của em, chị sợ em bị mất mặt xấu hổ ở ngoài thôi!”
“Ha ha, không cần chị lo lắng, Tổng giám đốc Mộ đã tuyển tôi vào làm rồi, anh ấy còn nói năng lực làm việc của tôi xuất sắc! Bảo tôi làm trợ lý đặc biệt của anh ấy nữa!” Diệp Phi cố ý chọc tức cô ta, trước giờ chưa thấy sảng khoái như vậy bao giờ! Ánh mắt của Thiên Tịnh tức giận, đi theo Diệp Phi vào phòng pha trà, “Anh ấy giữ em lại rồi? Em dùng trò gì để mê hoặc anh ấy? Thật không biết xấu hổ, dụ dỗ cả anh rể của mình!”
Diệp Phi hừ lạnh một cái, đây mới là Thiên Tịnh, trước mặt người khác thì là bạch liên hoa, sau lưng người khác thì chửi rủa cô một cách cay nghiệt!
“Tôi chính là dụ dỗ anh ta đấy, thì làm sao? Tôi còn dụ dỗ anh ta lên, giường, nữa kìa!”
Cô chọc tức Thiên Tịnh, ngón tay ấn vào máy pha cà phê, pha cà phê cho anh.
Cà phê nóng đã được rót vào ly xong, cô cấm tách cà phê muốn đi thì lại bị Thiên Tịnh một tay giựt lấy, tự đổ lên người mình…
Diệp Phi nhướn mày một cái, cười nhìn Thiên Tịnh, “Tổng giám đốc Mộ, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, anh phải thực hiện lời hứa đi!”
Ngũ quan xinh xắn của Thiên Tịnh chớp mắt đều nhíu lại, quả thực là tự vả mặt mình, cô chết cũng không ngờ Diệp Phi thật sự biết tốc ký.
“Vậy, vậy à? Vậy thì chúc mừng em họ rồi.” Cô nói cho có lệ, “ Nhưng mà, đi làm cực lắm, Phi Phi, chị họ sao nỡ để em đi làm được? Cứ như là chị không ưa em, đuổi em ra khỏi nhà vậy.”
Diệp Phi nhếch môi, “Em tìm được việc thì có liên quan gì với chị họ đâu? Tổng giám đốc Mộ, anh từng nói anh sẽ không lẫn lộn giữa việc công và việc riêng.”
Mộ Thương Nam gật đầu, “Theo tôi vào đây.”
Diệp Phi vội vàng đi theo anh, bước vào phòng Tổng giám đốc.
Thiên Tịnh gấp đến mức giậm chân, nhưng mà không có câu nói của Mộ Thương Nam, cô không dám tùy tiện bước vào phòng làm việc.
Mộ Thương Nam ngồi xuống ghế của mình, nhìn cô như bậc vua chúa, “Nói về năng lực, cô đánh sai năm từ tiếng Pháp, chúng tôi là công ty tập đoàn đa quốc gia, phần lớn các dự án là ngành xây dựng, vốn từ chuyên ngành của cô không đủ. Tuy là cô đã dùng từ cận nghĩa để thay thế, có thể ứng phó với các cuộc họp bình thường, độ chính xác trong buổi đàm phán thương mại như thế này thì không được.”
Anh nói một phát trúng tim đen.
Diệp Phi hít một hơi lạnh, bàn tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm, người đàn ông này đọc nhanh vậy à? Lúc nãy anh ta chỉ mới đọc bản ghi chép cuộc họp một tí thôi mà.
“Tôi, vốn từ chuyên ngành của tôi không đủ, nhưng tôi sẽ học, hy vọng Tổng giám đốc Mộ cho tôi một cơ hội, tôi cần công việc này.”
“Cơ hội là tự mình giành lấy, 1 tuần thử việc, làm trợ lý đặc biệt và tốc ký cho tôi. Có giữ được công việc hay không thì phải coi bản lĩnh của cô. Sau khi tan ca tôi về nhà cũ của Mộ gia, cô đi cùng.” Mộ Thương Nam không hề lãng phí một chữ nào.
“Anh về nhà, tôi cũng đi cùng? Diệp Phi vô cùng kinh ngạc.
“Trợ lý đặc biệt chính là cô phải giúp tôi xử lý tất cả công việc, nghe hiểu không? Bây giờ đi pha cho tôi một ly cà phê đi.” Mộ Thương Nam nói.
“Nghe hiểu rồi! Tôi đi pha cà phê đây!” Diệp Phi vui vẻ nói.
Người đàn ông vung tay một cái, cô bước lùi ra ngoài phòng làm việc.
Mộ Thương Nam tựa lưng vào chiếc ghế làm việc của mình, ánh mắt nhìn chăm chú vào cánh cửa gỗ chạm khắc hoa trong căn phòng, ánh mắt của anh âm trầm sâu lắng.
Thiên Tịnh bước về phía Diệp Phi, hồi hộp hỏi, “Anh Mộ nói gì với em vậy? Có phải anh ấy bảo em cút không?”
Ánh mắt của Diệp Phi chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt mình, “Thiên Tịnh, tại sao chị lại sợ tôi làm việc bên cạnh Tổng giám đốc Mộ như vậy?”
Thiên Tịnh bị hỏi đến lồng ngực ngạt thở, “Chị sợ lúc nào chứ? Là do trình độ đó của em, chị sợ em bị mất mặt xấu hổ ở ngoài thôi!”
“Ha ha, không cần chị lo lắng, Tổng giám đốc Mộ đã tuyển tôi vào làm rồi, anh ấy còn nói năng lực làm việc của tôi xuất sắc! Bảo tôi làm trợ lý đặc biệt của anh ấy nữa!” Diệp Phi cố ý chọc tức cô ta, trước giờ chưa thấy sảng khoái như vậy bao giờ! Ánh mắt của Thiên Tịnh tức giận, đi theo Diệp Phi vào phòng pha trà, “Anh ấy giữ em lại rồi? Em dùng trò gì để mê hoặc anh ấy? Thật không biết xấu hổ, dụ dỗ cả anh rể của mình!”
Diệp Phi hừ lạnh một cái, đây mới là Thiên Tịnh, trước mặt người khác thì là bạch liên hoa, sau lưng người khác thì chửi rủa cô một cách cay nghiệt!
“Tôi chính là dụ dỗ anh ta đấy, thì làm sao? Tôi còn dụ dỗ anh ta lên, giường, nữa kìa!”
Cô chọc tức Thiên Tịnh, ngón tay ấn vào máy pha cà phê, pha cà phê cho anh.
Cà phê nóng đã được rót vào ly xong, cô cấm tách cà phê muốn đi thì lại bị Thiên Tịnh một tay giựt lấy, tự đổ lên người mình…
Danh sách chương