Edit: Soo

Beta: Cassie

Túc Thiên Dục liếc mắt cảnh cáo y, lại nhìn về phía Đường Thanh.

Đường Thanh gật gật đầu, không quan tâm thực hư cũng chẳng tiếp tục truy hỏi nữa, nói sang chuyện khác: “Mèo chiêu tài tôi thỉnh đến đã đặt ở cách vách rồi. Có thể thờ cúng hằng ngày thì thờ cúng, không có thời gian thì mùng Một và ngày Rằm lau chùi bụi bặm cũng được.”

Túc Thiên Dục cũng không định tiếp tục đề tài này, thuận theo nói: “Được, nếu mà thờ cúng thì tốt nhất nên cúng cái gì?”

Đường Thanh nói: “Chỉ cần không phải mấy thứ như sầu riêng, bún ốc,… thì đều được hết.”

Đưa ra được kết luận này là bởi có một tên khùng điên đã từng dùng sầu riêng hãm hại mèo con!

Cái mùi vị đó…

Lúc ấy cậu còn tưởng rằng tượng đất của mình bị ném đến WC!!

Đường Thanh nhớ tới hồi ức không tốt, sắc mặt thay đổi liên tục, đột nhiên vô cùng muốn ăn đào khô.

Nhưng mà thật đáng tiếc là một bao cuối cùng đã hết từ sớm, trong túi trống rỗng chẳng còn cái gì.

Đường Thanh không nhịn được, hỏi: “Anh mua đào khô ở chỗ nào? Có địa chỉ không?”

Túc Thiên Dục phản ứng trong trong chớp mắt, lập tức tiếc nuối lắc đầu: “Có địa chỉ cũng vô dụng, cửa hàng này tương đối đặc biệt, không bán cho người lạ.”

Đường Thanh cảm thấy hắn đang lừa mình: “Vậy anh phát hiện ra cửa hàng này bằng cách nào?”

Túc Thiên Dục nghiêm túc: “Cửa hàng này dùng chế độ hội viên, chỉ có hội viên mới có thể mua đồ, cũng chỉ có hội viên mới có thể đề cử người mới gia nhập.”

Đường Thanh: “… Đây thật sự là một cửa tiệm ăn vặt sao?”

Túc Thiên Dục cũng cảm khái một câu: “Dù sao thì nguyên liệu được sử dụng cũng không tầm thường, nếu như không cẩn thận chút sẽ rất dễ bị người khác ngấp nghé rồi xảy ra chuyện.”

Đường Thanh vẫn còn hoài nghi: “Cái cửa hàng này tên là gì?”

Túc Thiên Dục nói: “Vân gia Tây Sơn.”

Trong nháy mắt Đường Thanh cảm thấy rất quen, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại thì không có bất kỳ ký ức gì, trong lòng thầm nhớ kỹ để tìm người hỏi thăm xem.

Túc Thiên Dục nhìn ra dự tính của cậu, chủ động nói: “Nếu cậu Đường có hứng thú, tôi có thể làm người đề cử cho cậu.”

Đường Thanh lại càng nghi ngờ, cậu thật sự không tin hắn có lòng tốt như vậy.

Quả nhiên, không chờ cậu mở miệng Túc Thiên Dục đã chuyển đề tài câu chuyện, che bả vai mình lại, thở dài: “Chỉ tiếc là hiện tại trên người tôi có thương tích, tạm thời không tiện rời nhà. Nhưng mà cậu Đường yên tâm, cậu muốn ăn cái gì tôi sẽ mua, vừa lúc cảm tạ cậu đã bỏ công sức nhiều ngày qua.”

Đường Thanh: “…”

Á à, cậu biết ngay mà.

Đoán chừng là tên khốn này ngay từ đầu đã không định cho cậu tiếp xúc với Vân gia Tây Sơn, định dụ dỗ cậu đây mà!

Muốn dùng đào khô dụ cậu á? Mơ đi nhá!

Vô ích, cậu có thể tự tìm cách, ai mà chẳng có bạn chứ!

Đường Thanh khịt mũi coi thường, mỉm cười từ chối hắn: “Không cần, nếu tôi mưu cầu đền đáp mới bỏ công sức thì đã không gọi là trả ân. Miệng vết thương của chủ tịch Túc bất tiện thì cần nghỉ ngơi cho tốt, thân thể quan trọng.”

Túc Thiên Dục bùi ngùi: “Cậu Đường luôn xa cách như vậy.”

Đường Thanh nói: “Chủ tịch Túc cũng không thể luôn khách sáo như thế.”

Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời trao cho đối phương nụ cười hữu nghị giả dối.

Túc Thiên Dục cũng không sốt ruột, dù sao thả câu cũng yêu cầu kỹ xảo, cần từ từ mà tới.

Đường Thanh cũng chẳng nóng nảy, dự định sau khi rời đi lại nghe ngóng về Vân gia Tây Sơn. Cậu vẫn cảm thấy rất quen tai, hẳn là đã từng có người nhắc qua với cậu.

Tóm lại chắc chắn cậu sẽ có cách, không cần dựa vào Túc Thiên Dục!

Chỉ cần tưởng tượng mình sẽ phá hỏng đường đi nước bước của hắn, ý cười trên mặt Đường Thanh đều rõ ràng thêm vài phần, sau khi ăn xong tâm trạng hớn hở đi ngắm cá.

Từ sau khi cậu vào ở, cẩm lý trong ao bị ép sôi nổi lên hẳn, liên tục dày vò nửa tháng, mỗi con đều gầy đi không ít. Ngay cả kim thiềm bên cạnh ao cũng tang thương xơ xác cả người, nhìn cũ nát đi vài phần.

Nhưng Đường Thanh không hề có tự giác, lúc nhìn chằm chằm đuôi của cẩm lý còn đang suy nghĩ, thật ra gầy rồi ăn càng ngon, thịt cá càng chắc nhai càng đã, nếu như làm thành cá viên chiên vàng…

Đường Thanh chép chép miệng, càng thèm hơn.

Đàn cẩm lý: “…”

Tất cả chúng nó đều rớt nước mắt chạy đi mất: Cứu mạng! Ai đó đến quản lý con mèo này đi chứ!

Trên thực tế là không có ai, Đường Thanh không kiêng nể gì, một bên nhìn một bên soạn thực đơn trong lòng nên thời gian có chút lâu, ngay cả kim thiềm đều sắp kiên trì không nổi nữa

Cũng may lúc này đột nhiên trong nước lại trồi lên một sinh vật xa lạ.

Đường Thanh bị hấp dẫn lực chú ý, tiến đến bên cạnh ao nhìn chằm chằm nó bò lên bờ.

Ánh đèn sáng rõ của trạch viện làm cho con rùa nhỏ màu xanh biếc to bằng bàn tay này không có chỗ nào che giấu, bại lộ hoàn toàn.

Nhưng mà… Động tác của nó thật sự quá chậm rồi.

Đường Thanh chống cằm đợi một lúc, thấy nó vừa mới bò được đến trên vách ao còn muốn nghỉ chút, thật sự nhịn không nổi, duỗi tay đẩy nó trở lại.

Bùm một tiếng, rùa nhỏ lại rớt vào trong nước.

Nó ngốc ra một lúc, kiên cường không ngừng, phí mười phút lại bò lên trên vách ao thêm lần nữa.

Sau đó Đường Thanh duỗi tay, lại chọc cho nó rơi về trong một giây.

Rùa nhỏ: “…”

Nó vẫn chưa bị ác ma đánh bại, tự cho là mình đã bơi cách rất xa, tiếp tục bò lên trên vách ao.

Đường Thanh xoay xoay đầu, duỗi dài cánh tay chọc nó xuống.

Rùa nhỏ: “…”

Kim thiềm chứng kiến tất cả: “…”

Thật sự luôn đó, ai mau tới quản lý con mèo này đi!!

Rốt cuộc tiếng kêu của cả ao cũng gọi được sếp của chúng nó đến.

Túc Thiên Dục dựa vào trước cửa Nguyệt nhìn xem, tưởng tượng ra cảnh mèo con dùng đệm thịt không ngừng đẩy rùa nhỏ, không nhịn được còn cười.

Cẩm lý & kim thiềm & rùa nhỏ: “???”

Nhưng mà cũng bởi vì tiếng cười mà Đường Thanh nhận ra địa vị hiện tại của mình, rốt cuộc cũng tém tém lại, không giày vò chúng nó ở trước mặt chủ của chúng nữa.

Túc Thiên Dục đi qua, cười nói: “Ngắm cá à?”

Đường Thanh ừ một tiếng, trở lại cạnh bàn đá ngồi: “Chủ tịch Túc lại ngắm trăng?”

“Đúng vậy.” Túc Thiên Dục ngẩng đầu nói: “Nhiều ngày nay ánh trăng càng ngày càng tỏ.”

Đường Thanh nghe vậy cũng nhìn qua. Đích thực là vậy, lúc cậu mới tới Vận thành, bầu trời của thành phố này giăng kín mây đen, đêm tối âm u, đừng nói đến ánh trăng, đến cả một chút ánh sao cũng không có.

Nhưng mà sau nửa tháng đến đây, sắc trời rõ ràng đã chuyển tốt, ngẫu nhiên lộ ra vài ánh sao, mặt trăng từ trăng lưỡi liềm lúc ban đầu giờ đã biến thành vầng bán nguyệt như hiện tại.

“Ừ, quả thực càng ngày càng tỏ.” Đường Thanh ứng tiếng, không có hứng thú gì với ánh trăng.

Cậu càng thích ngắm cá hơn, chỉ tiếc bởi vì cậu đã đi ra xa, ao cẩm lý dần yên tĩnh lại, trong đêm tối nước ao sâu không thấy đáy, che khuất đi cả đàn cẩm lý.

Cũng may còn có rùa nhỏ, nó lại ngoan cường bò lên, đang ghé vào trên vách ao nghỉ ngơi.

Đường Thanh theo bản năng giật giật ngón tay, tưởng tượng nếu như biến trở về thành mèo, cậu sẽ dùng đệm thịt giẫm lên lưng nó làm nó có kéo tứ chi cũng không thể động đậy…

Chao ôi, dường như rất lâu rồi không biến thành mèo đùa nghịch chút.

Tưởng tượng như vậy khiến Đường Thanh khó chịu cả người, suy nghĩ muốn đi xem cá cũng chẳng còn nữa rồi.

Túc Thiên Dục cũng không biết tại sao mèo con đột nhiên lại ủ rũ, chủ động nói: “Cậu muốn cho cá ăn không? Tôi đi lấy đồ ăn cho cá nhé?”

Đàn cẩm lý: “???”

Đại cưa, anh lặp lại lần nữa xem nào? Túc Thiên Dục quả thật đã nói thêm lần nữa: “Ở ngay chính phòng thôi, cậu muốn không?”

Đàn cẩm lý: “…”

May mà Đường Thanh không có hứng thú, lắc đầu từ chối: “Không cần, tôi hơi buồn ngủ, định trở về nghỉ ngơi.”

Túc Thiên Dục không có miễn cưỡng: “Được, cậu mệt rồi thì đi ngủ đi, chúc ngủ ngon.”

“Ừm, chúc anh ngủ ngon.”

Sau khi tạm biệt, Đường Thanh trở về phòng khoá kỹ cửa, rửa mặt xong lại lề mề một lúc, cuối cùng cũng chờ được ánh đèn ngoài đình viện tắt đi.

Cậu phấn chấn, nhanh chóng tắt đèn phòng mình, nhào thẳng vào ổ chăn biến thành mèo con ôm cái đuôi dốc sức lăn hai vòng, thoả mãn thở dài.

Quả nhiên, vẫn là nguyên hình thoải mái nhất.

Nếu không phải lo lắng bị lộ, cậu còn muốn cào đệm rồi lại cào tường, còn muốn đẩy cái ly trên tủ đầu giường xuống, còn muốn… còn muốn tha rùa nhỏ vào giẫm giẫm chút.

Nhưng cuối cùng cậu chỉ có thể rúc vào trong ổ chăn liếm măng cụt, an ủi bản thân: Nhanh thôi, vận rủi trên người Túc Thiêm Dục ít đi từng ngày, sẽ sớm được lọc sạch!

Đến lúc đó trời cao mặc chim bay, cậu trở về trên núi muốn chơi thế nào thì chơi, không có việc gì còn có thể nhặt đá quý mài móng vuốt, đi trộm lông của Sơn Hạ Điểu…

Nghĩ đến đã thấy hạnh phúc rồi.

Mèo con lại lăn hai vòng, phơi cái bụng nhỏ ra giữ luôn nguyên nguyên hình mà ngủ.

Trong mơ, cậu về tới núi rừng, đang biến thành nguyên hình đuổi theo Sơn Hạ Điểu*. Con chim này cực kỳ đẹp, nó có màu đỏ rực xán lạn, lông vũ thật dài, cố ý bay thấp trêu đùa cậu.

Mèo con chạy mãi cuối cùng nổi giận, nhào lên ngoạm lấy đuôi nó. Tiếng hót lanh lảnh trong nháy mắt vang vọng núi rừng, Sơn Hạ Điểu vỗ cánh mang theo mèo con chỉ to cỡ bàn tay bay lên không trung.

Cảnh sắc trên núi nhìn không sót gì, dòng sông rộng lớn uốn lượn hội tụ, vòng qua vô số ngọn núi lớn nhỏ, sóng nước lóng lánh.

Từ trên cao nhìn xuống, thỉnh thoảng có mấy con cá nhảy lên, cũng thấy cả lũ rắn trắng chi chít.

Chắc là do khoảng cách quá xa, mây trắng trôi nổi nửa ẩn nửa hiện, không thấy rõ trên ngọn núi có cái gì nữa.

Mèo con đạp đạp đôi chân ngắn nho nhỏ, định kêu Sơn Hạ Điểu bay qua nhìn xem, kết quả vừa mở miệng mới nhớ ra mình không thể bay, giây tiếp theo, một cảm giác không trọng lực ập đến, mèo con kêu một tiếng thảm thiết rồi rơi thẳng xuống xuyên qua những tầng mây trắng…

“Méooo” mèo con bị đánh thức bởi cơn đau nhức, mở mắt ra mới phát hiện mình ngã từ trên giường xuống.

Mộng đẹp nát tan, mèo con biến lại thành người thở dài một tiếng, rời giường rửa mặt.

Chắc là do tư thế ngủ hôm qua quá phóng khoáng, hoặc là do sáng nay bị rớt xuống giường, Đường Thanh cảm thấy eo không thoải mái lắm, lúc ăn sáng xoa xoa hai phát.

Quyền Lê dừng đũa, nhìn Đường Thanh lại nhìn Túc Thiên Dục, nghĩ thầm tối hôm qua chính mình có bỏ lỡ gì không?

Túc Thiên Dục giẫm lên mũi chân y dùng sức nghiến, trên mặt lại mang vẻ quan tâm nhìn về phía Đường Thanh: “Eo đau hả? Có phải giường không thoải mái không?”

Đường Thanh xoa nhẹ eo một chút, nhíu mày nói: “Không phải, hình như tôi bị trật eo rồi.”

Khoé miệng Túc Thiên Dục giật giật, nhịn không hỏi nguyên nhân, nói với Quyền Lê: “Cậu đi tìm Bạch Trạc đi.”

Quyền Lê nghiến răng nghiến lợi cười: “Được, tôi đi đây.”

Cuối cùng lực giẫm dưới chân cũng biến mất, Quyền Lê đi mà không quay đầu lại, dùng hai mươi phút khiêng thẳng Bạch Trạc tới.

Chân Bạch Trạc nứt xương còn chưa có hồi phục, đau đớn hô lên: “Ôi ôi ôi cậu nhẹ nhẹ chút!”

Quyền Lê nói: “Thật khéo, chân tôi cũng đau!”

Hai người nói xong đồng thời liếc sang Túc Thiên Dục. Tên đó nhướng mày, cười dịu dàng: “Làm sao vậy?”

Hai người: “Không có gì.”

Vẻ mặt Bạch Trạc nghiêm túc: “Có phải miệng vết thương lại nứt ra không? Lần này tôi cố ý mang thừa chút thuốc cho cậu?”

“Không phải ” Đường Thanh ngồi ở một bên khoát tay nói: “Là tôi, hình như eo tôi bị trật rồi.”

Bạch Trạc: “Hả??”

Anh ta theo bản năng nhìn về phía Túc Thiên Dục, thấy đối phương cười tủm tỉm nhìn lại, cũng không biết vì sao đột nhiên thấy đau chân dữ dội.

Anh ta kinh sợ, vội vàng thu tầm mắt lại, vén tay áo: “Để tôi nhìn xem.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện