Điện thoại của luật sư Trình không cài mật mã, app trong đó cũng ít tới mức khiến người căm phẫn. Một đồng nghiệp khá thân với anh cầm lấy điện thoại anh lục lọi nửa ngày trong một đống [Đồng nghiệp: XXXX], [Khách hàng: XXX], cuối cùng mới tìm thấy một cái tên [Khách trọ: A Hổ]

Pikachu, tôi chọn anh.

Vương Hổ đang lo lắng sao giờ này luật sự Trình vẫn chưa về thì nhận được cuộc gọi này. Vương Hổ hỏi địa chỉ xong liền mang theo nhóc con bước lên con đường mặt trời nhỏ tìm bố.

Khách trọ của luật sư Trình… thô kệch như vậy sao? Vương Hổ nhìn hai cha con nhà này, trước tiên ném đứa lớn vào ghế phó lái, cài dây an toàn, sau đó trấn an đứa nhỏ đang ngồi ghế thiếu nhi.

“Bố cháu uống nhiều. Giờ chúng ta về nhà, cháu phải ngoan không được làm ồn bố nhớ chưa.”

Trình Dương ngồi sau đã gà gật, nghe thấy tiếng Vương Hổ thì ậm ừ đáp một tiếng. Vương Hổ không an tâm để đứa nhỏ một mình ở nhà, hơn nữa nhóc con cũng ồn ào đòi đi tìm ba nên cuối cùng đành dẫn theo.

Cái nhà này một lớn một nhỏ đều không bớt lo được, Vương Hổ nghĩ thầm.

Vương Hổ mỗi nách quắp một đứa đưa hai cha con nhà này về nhà. Nhìn bộ tây trang 3 món chỉnh tề của Trình Nhiên thì phát sầu — Cái thứ này lột ra mới ngủ được nhỉ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện