Diệp Hoài có lẽ là lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì cách ăn mặc của chính mình, hắn tuy rằng đã mặc quần áo tương đối trang trọng, nhưng phối hợp thì lại vô cùng tùy ý.
Lúc này, hắn men theo ánh đèn chỉ thị đi về phía đài ngắm cảnh, ngay khi trông thấy ở trên đài các rộng lớn như thế, Viên Tinh Châu diện một bộ âu phục màu be, ý cười bảng lảng mà nhìn mình, Diệp Hoài liền hối hận rồi, thậm chí còn có chút tự hổ thẹn.
Thế nhưng kể từ khoảnh khắc Viên Tinh Châu cầm microphone bằng một tay, tự mình hát lên câu đầu tiên một cách thâm tình, trong đầu hắn chỉ còn lại một câu khác,
—— Viên Tinh Châu quá đẹp trai.
Những chòm sao lấp lánh trên bầu trời đêm hướng chính Nam, phía trên đài ngắm cảnh là một mảng màu đen nhánh, chỉ mỗi ở dưới chân của Viên Tinh Châu là có mấy ngọn đèn sáng yếu ớt. Vì thế giữa đất trời phảng phất như chỉ còn lại một mình Viên Tinh Châu, dung mạo được khắc họa rõ nét, giẫm lên mặt đất ngập tràn ánh sáng vụn vỡ, trông về phía Diệp Hoài đầy sinh động.
"Say mê chốn đô thị của anh, muốn đi dạo vòng quanh lại mình sợ lạc lối......"
Sau một câu hát acappella êm ái, tiếng đàn piano cách đó không xa lập tức nối tiếp vào một cách hoàn mỹ, một đoạn giai điệu nhẹ nhàng và thư thái lập tức chảy xuôi ra.
Viên Tinh Châu có chút căng thẳng, ca khúc này cậu viết ở trên đường đi tham dự Đêm Hội Tất Niên, giai điệu đơn giản, nhưng rất phù hợp với tâm trạng của cậu khi ấy. Chỉ là ca từ được viết hơi vội vàng một chút, Viên Tinh Châu xé bỏ một bản rồi lại một bản, khi thì cảm thấy quá mức trắng trợn lộ liễu, khi thì lại sợ tối nghĩa không thuận miệng.
Diệp Hoài kể từ lúc vào đến, đã luôn đứng ngẩn ngơ ở lối ra vào của đài ngắm cảnh, không nói một lời mà nhìn về phía bên này.
Giai điệu vừa chuyển, tiến vào đoạn điệp khúc.
"Nơi góc phố năm ấy, rượu rót lấy một phân, tâm chan chứa mười phần, anh là giai điệu lạ lẫm......"
"Cuộc gặp lại ngày ấy, khao khát nói một phân, lại giấu đi mười phần, em cũng đã là người trong lửa......"
......
Bản thảo cuối cùng còn chưa viết xong, Diệp Hoài đã vội vã cấp tốc trở về. Viên Tinh Châu đến sân bay đón hắn, khoảnh khắc nhìn thấy hắn xuất hiện ở cuối tầm mắt, trong lòng chỉ còn lại niềm vui sướng ngập tràn.
Chậm trễ sáng tác quá đi mất, yêu đương không chỉ làm cho người không màng tiến thủ, còn khiến người vô tâm viết lời!
Viên Tinh Châu bèn lấy cớ đóng phim, ngồi xổm trong một góc ở phim trường, cầm giấy bút viết viết sửa sửa, hồi ức kỷ niệm xưa.
"Từng ngước nhìn anh như ảo mộng giữa ban ngày, anh đứng ở dưới ánh nắng vàng rực rỡ, em rốt cuộc chẳng còn thấy được bầu trời......"
"Viết như thế này có được không?" Trên đường trở về ký túc xá, Viên Tinh Châu buồn ngủ mà ngoác miệng ngáp liên hồi, nhắm mắt ngân ra một câu cuối cùng, "Liệu nghe có bị giả tạo quá không nhỉ?"
"Không đâu ạ." Lục Khương nốc ba cốc Americano lớn, tinh thần phấn chấn mà trả lời, "Quá lãng mạn luôn á! Viên ca, em cũng sắp phải lòng anh rồi!"
Viên Tinh Châu bị dọa đến giật mình, lại thật sự mở mắt không ra, ngáp một cái rồi ngửa đầu liền muốn ngủ thiếp đi.
"Luyện cho thật tốt," cậu mơ mơ màng màng nói, "Trông cậy cả vào cậu đấy...... Không thể hỏng việc, tôi quá thích...... anh ấy vui vẻ......"
Lục Khương đáp một tiếng, quay đầu nhìn sang, Viên Tinh Châu đã ngủ rồi.
Lục Khương bèn lại quay đầu trở về, cảm động thổn thức đến lệ rơi đầy mặt.
Một phím đàn cuối cùng được nhấn xuống, hốc mắt của Lục Khương ẩm ướt, y lặng yên nhìn về phía hai người ở nơi xa.
Diệp Hoài vẫn đang ngơ ngác đứng nhìn ở nơi xa, ra sức cắn chặt môi dưới.
"Thích không?" Viên Tinh Châu mỉm cười đi tới, hỏi, "Tặng cho anh đó, viết có hơi vội......"
Diệp Hoài dùng sức chớp mắt, sau đó cười rộ lên.
"Thích!" Hắn thoáng lộ ra vẻ xúc động, mạnh mẽ gật đầu, nói, "Cực kỳ thích, nghe cực kỳ hay!"
Viên Tinh Châu thở phào một hơi, nhoẻn miệng cười hì hì: "Thực ra còn có thể càng hay hơn một chút, nhưng thật sự không kịp thời gian. Em muốn tự mình đánh đàn cũng chẳng được, luyện còn chưa đủ, may mà......"
Diệp Hoài xoay lưng qua, nhấc cánh tay lên, sau đó lại dường như không có việc gì mà xoay người trở lại, một tay ôm lấy cậu, tay kia đè chặt sau gáy cậu, bất chợt cúi xuống hôn.
Khoảng vài giây sau, Viên Tinh Châu mặt đỏ tai hồng mà nhảy bật ra, đầu lưỡi hơi đau một tí xíu.
"May mà cái gì?" Diệp Hoài như thể mới được sống lại, khôi phục vẻ bình thường, cười hỏi cậu.
Viên Tinh Châu bấy giờ mới nhớ đến bên cạnh còn có người.
Cậu hậm hực trừng mắt lườm Diệp Hoài một cái, ho nhẹ một tiếng, sau đó nén xấu hổ mà gọi: "Lục Khương!"
Lục Khương đáp một tiếng, vội thò đầu ra từ phía sau đàn piano, theo sau chạy tới.
Viên Tinh Châu đi đến bên cạnh, cầm lấy bao lì xì đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Lục Khương, cười nói: "Cảm ơn cậu! Vất vả rồi! Năm mới vui vẻ!"
Lục Khương ngẩn người, đẩy về không chịu nhận. Thế rồi Diệp Hoài cũng móc ra một bao từ trong túi.
"Bao lì xì chúc Tết, không có chuyện không nhận." Diệp Hoài nói, "Cho thì cậu cứ cầm, năm sau chăm chỉ làm việc, báo đáp Viên ca của cậu."
Lục Khương đẩy đẩy gọng kính, thấp thỏm lo âu mà tiếp nhận, rồi lại nghe Diệp Hoài nói tiếp, "Vậy năm sau gặp lại nhé!"
Lục Khương: "......"
"Vậy Viên ca, Hoài ca, chúc các anh ăn Tết vui vẻ ạ!" Lục Khương thức thời mà khom lưng chào hai người, nhanh chóng đánh bài chuồn.
Trên đài ngắm cảnh chỉ còn lại mỗi hai người, Diệp Hoài trở tay nắm lấy bàn tay của Viên Tinh Châu, kéo người vào trong nhà, lại nhờ nhân viên phục vụ đóng cửa lại.
"Đông lạnh hỏng hết cả người rồi còn gì!" Diệp Hoài qua cơn lãng mạn, lại bắt đầu càu nhàu, "Cứ ở yên trong nhà không được sao? Nhỡ đâu bị cảm lạnh thì thế nào!"
Nhiệt độ bên ngoài âm mười độ, Viên Tinh Châu chỉ mặc độc một lớp áo, chẳng biết đứng đã bao lâu, lúc này đôi tay đã lạnh ngắt.
Viên Tinh Châu ngây ngốc cười hì hì: "Có lâu lắm đâu ạ, tổng cộng cũng chỉ năm phút đồng hồ. Trên người em có dán miếng sưởi ấm bảo bảo mà!"
"Em mới chính là bảo bảo." Diệp Hoài nói xong, lại cười cười, thấp giọng thủ thỉ, "Cảm ơn, tôi rất thích màn chuẩn bị tối nay......"
"Anh thích là tốt, vậy là đáng giá rồi." Viên Tinh Châu vỗ trán nói, "Về sau em không bao giờ viết lời nữa, thực sự không có năng khiếu làm việc này."
Diệp Hoài cười: "Tôi nghe rất hay mà."
Viên Tinh Châu lắc đầu.
Viết chút xíu này thôi đã đủ khiến cậu hói cả đầu, bài hát này vẫn là viết cho Diệp Hoài, người sau vừa nghe liền hiểu. Nếu là phát hành album, viết lời bên cạnh phải chú trọng tới concept nghệ thuật và cảm giác tăng tiến, quy tắc gieo vần chân bằng trắc, cùng với cách ngắt câu đều là những phương diện cần phải lưu ý, đặc biệt là khi cảm giác về tiết tấu của giai điệu không mạnh, cần phải dựa vào sự lên xuống giữa các thanh bằng trắc trong ca từ để gia tăng cảm giác về nhịp điệu.
Trong ca khúc tự viết này của Viên Tinh Châu, các vần chân đều gieo ở cuối câu, chỗ ngắt câu cũng không có gì mới lạ, tuy nhiên cậu cũng không muốn để cho người khác biết đến ca khúc này, ở dưới tình huống không nhắm tới độ lưu hành, như vậy thực ra cũng chẳng sao cả.
Bối Tư Records có người viết lời hợp tác trường kỳ, loại sự tình này giao cho công ty làm là được. Bắt đầu từ sang năm, lại là một năm bận rộn.
Viên Tinh Châu và Diệp Hoài liếc nhìn nhau, bất giác lại nở nụ cười.
"Ăn cơm ăn cơm!" Viên Tinh Châu hô, "Mau mau ăn cho xong! Tụi mình phải đi về xem Xuân Vãn!"
Hai người ăn món Tây, lại gấp rút trở về trước 8 giờ. Chai rượu vang đỏ chưa khui cũng mang theo cùng, tính toán về nhà uống.
Viên Tinh Châu lái xe thẳng vào nhà mới, theo sau lôi kéo Diệp Hoài một đường lên lầu.
Diệp Hoài để mặc cho cậu tùy ý thu xếp, lúc trông thấy Viên Tinh Châu ấy vậy mà còn đổi cả cửa mới, lại nhịn không được nhoẻn miệng cười
"Em thật đúng là phái hành động, sao mà cửa lớn cũng đổi luôn rồi?"
Viên Tinh Châu cúi đầu bấm mật mã, nghe vậy cười nói: "Dùng cửa cũ thì cứ cảm thấy không yên tâm kiểu gì, nhà mới phải mới toàn tập mà! Nào —— tăng tăng tắng tằng ——"
Phòng khách đã được người quét dọn tươm tất. Giấy dán tường đổi thành màu nhạt, đồ nội thất giữa căn phòng được sắm thêm không nhiều, ngoài ghế sô pha còn có một tấm thảm dệt, nhưng ở trên đó thế mà lại có một chiếc bàn sưởi!
Diệp Hoài: "!!"
Diệp Hoài đổi sang dép lê, chẳng hề nghĩ ngợi gì mà lập tức chạy về hướng đó, lại bị Viên Tinh Châu kéo lại.
"Thay quần áo!" Viên Tinh Châu đẩy hắn vào phòng ngủ, "Nhanh lên, em đã mua quần áo ở nhà mới cho anh rồi, chúng ta trong chốc lát lại ăn thêm một bữa."
Hai người bèn thay cùng một kiểu quần áo ở nhà, ra ngoài ngồi vào bàn sưởi ấm áp bắc nồi nấu lẩu. Lẩu uyên ương trong nồi sôi ùng ục ùng ục tỏa hơi nóng nghi ngút, trong TV thì tự chạy quảng cáo, Viên Tinh Châu lại lôi tới một chiếc xe đẩy phục vụ nhiều tầng của IKEA, bên trong đặt một vài loại thức ăn, cùng với một chai rượu mơ.
Diệp Hoài trông cậu bận vào bận ra, lại đánh giá cách bài trí trong phòng, rốt cuộc hiểu được Viên Tinh Châu vì cớ gì muốn tự mình đi chọn vật dụng trong nhà.
Chỉ có loại nhà ở, mỗi một mét vuông một tấc đất, đều do chính mình dụng tâm bố trí mà nên, mới có thể khiến con người ta cảm thấy chỗ nào cũng thoải mái.
"Những đồ dùng trong nhà khác còn chưa mua, sợ anh không thích. Chiếc bàn sưởi này là lớp trưởng tài trợ, một người bạn của cậu ấy mở một nhà hàng bàn sưởi, cậu ấy bèn thuận liện lấy hai bộ." Viên Tinh Châu ngồi xuống ở phía đối diện, cười hỏi: "Anh thích chứ?"
"Sao hắn có lắm bạn thế." Diệp Hoài vừa nghe cái tên Chu Nguyệt Minh liền quạu, bĩu môi hỏi, "Tôi lại chẳng có nhiều bạn như vậy, sau này liệu em có không thích tôi nữa không?"
"Làm gì có khả năng!" Viên Tinh Châu cười nói.
Chân của hai người đụng phải ở dưới gầm bàn, bèn tựa sát vào nhau một cách tự nhiên, sưởi ấm chân cho đối phương.
Diệp Hoài lại nghĩ tới tâm sự buổi chiều, nửa thật nửa giả mà tiếp tục hỏi: "Thế lỡ như sau này tôi không có tiền bằng hắn thì sao?"
"Đừng lộn xộn." Viên Tinh Châu cười nói, "Em lại chưa từng thích lớp trưởng, hai người sao mà so sánh với nhau được?"
Diệp Hoài: "Thì đang nói lỡ như mà, nếu tôi không còn có tiền nữa thì sao?"
Viên Tinh Châu: "Em thích cũng đâu phải tiền của anh!"
"Nhưng em cũng không thể cặp với một tên nghèo kiết xác." Diệp Hoài nhíu mày nói, "Đến lúc đó kiếm được ít, tiêu lại nhiều, vậy thì phải làm sao......"
"Vậy thì còn có em nữa mà!" Viên Tinh Châu gắp ra một miếng thịt cừu đã chín, để vào trong bát cho Diệp Hoài, ra vẻ cứ tự nhiên mà vậy, "Trong nhà hai người kiếm ra tiền càng tốt, một người kiếm tiền cũng không sợ. Cùng lắm thì cuộc sống gian khổ hơn một chút, thế này có là gì."
Diệp Hoài thoáng sửng sốt, không ngờ một vấn đề mà chính mình cho rằng rất lớn và khó khăn, ấy thế mà đối với Viên Tinh Châu chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.
Nhưng mà Viên Tinh Châu đúng là đã từng phải chịu khổ từ bé, nghe cậu nói như vậy, Diệp Hoài bỗng dưng lại có một loại cảm giác, chẳng có gì ghê gớm, bầu trời quả thực cũng sẽ không sập xuống.
"Ngày đó em đã thử tính qua với Lý ca và Lý tỷ rồi." Viên Tinh Châu lại nói, "Sang năm công việc đã được lên lịch trình cho đến tháng Sáu, em cũng lấy được đại ngôn, tính sơ sơ các hạng mục thu nhập, nửa năm đầu hẳn là có thể vượt qua ngàn vạn."
Thu nhập của những người nổi tiếng ở trên mạng xã hội cũng phải lên tới mấy ngàn vạn, thù lao đóng phim hồi trước của Viên Tinh Châu lại vẫn luôn dao động ở trong khoảng vài trăm vạn.
Cậu biết suất diễn của mình ít, hoạt động quảng cáo lại gần như không có, cho nên thu nhập vẫn luôn kém. May mắn thay, hiện tại rốt cuộc đã được đóng vai nam chính, hiện giờ thù lao đóng phim phất lên như diều gặp gió, các công ty ngỏ ý mời quảng cáo cũng trở nên nhiều hơn, chỉ riêng thu nhập từ phí đại ngôn và hoạt động quảng cáo đã nhiều hơn so với tổng thu nhập của năm trước.
Diệp Hoài cho dù chỉ là thuận miệng hỏi, hay là tương lai có dự định gì khác, Viên Tinh Châu đều cảm thấy không có vấn đề gì.
Diệp Hoài lại chẳng ngờ cậu thế mà đã thật sự lên kế hoạch.
Dự báo thời tiết nói bắt đầu từ đêm nay sẽ có một đợt không khí lạnh, ngày mai sẽ lại hạ nhiệt độ, nơi nào đó lại còn có tuyết dày, vân vân.
Hai người rúc ở trong chăn bông ấm áp dễ chịu, ăn vào trên người cũng nóng hôi hổi, đều chẳng cam lòng rời đi.
Vì thế sau khi ăn xong, hai người dọn hết nồi niêu bát đũa, lại sóng đôi trốn về bàn sưởi, xem TV một lát, ngoác miệng ngáp, tán gẫu đôi câu chuyện này xọ chuyện kia.
Viên Tinh Châu vô cùng thỏa mãn với chương trình tối nay, các loại tình huống ngoài ý muốn trong dự đoán của cậu cũng không hề phát sinh, mà Diệp Hoài tối nay cũng đặc biệt ôn nhu, thậm chí còn chẳng đề cập gì đến chuyện "xếp hình".
Thế nhưng vừa nghĩ sang hướng đó, trong kế hoạch ba bước của cậu, một bước cuối cùng lại là "tình thú" nho nhỏ, nếu như Diệp Hoài rạo rực háo hức, thế thì hiệu quả hẳn là sẽ tăng gấp bội. Nhưng nếu Diệp Hoài là hệ Phật......
Nhỡ đâu hôm nay hắn không có cảm giác, một lát nữa đi vào phòng ngủ chẳng phải là sẽ xấu hổ?
Viên Tinh Châu mắt thấy thời gian qua đi từng chút một, chỉ mới vững dạ được một nửa buổi tối, lại nhịn không được sốt ruột lên. Cậu suy ngẫm làm thế nào để tìm cớ về phòng ngủ trước, xem có thể khôi phục như cũ được hay không.
Nhưng mà Diệp Hoài lại cứ chẳng chịu để cho cậu đi, lôi kéo tay cậu sờ tới sờ lui mà chơi mãi. Mắt thấy thời gian sắp đến 12 giờ, Diệp Hoài rõ ràng cũng có chút mất tập trung, liên tục liếc nhìn di động.
"Sắp 12 giờ đến nơi rồi." Diệp Hoài đột nhiên buông cậu ra, hỏi, "Em có nguyện vọng gì cho năm mới chưa?"
Viên Tinh Châu suy nghĩ một lát, không có ý tưởng gì mới mà đáp: "Có ạ, cả hai chúng ta đều có thân thể khỏe mạnh."
"Vậy còn quà năm mới thì sao? Có muốn được nhận gì không?" Diệp Hoài lại hỏi.
Viên Tinh Châu hơi ngẩn người, bấy giờ mới nhận ra điều gì đó.
Cậu quay mặt sang nhìn Diệp Hoài, trên khuôn mặt của người sau quả thật có một chút căng thẳng.
"Anh chuẩn bị quà cho em?" Viên Tinh Châu hỏi.
Diệp Hoài trầm tư một lát, gật đầu: "Ừ."
Viên Tinh Châu: "?!" Hôm ấy Lục Khương nói cho cậu biết Diệp Hoài muốn chuẩn bị kinh hỉ, Viên Tinh Châu đã tức khắc giật mình, sợ kế hoạch của hai người đụng vào nhau. Hai ngày qua cậu vẫn luôn nhấn mạnh về tiệc liên hoan buổi tối với Diệp Hoài, chính là để rào trước đón sau, chuẩn bị sẵn tinh thần cho Diệp Hoài.
Không ngờ Diệp Hoài vẫn chuẩn bị quà tặng.
Trên TV, người dẫn chương trình bắt đầu đọc lời chúc. Diệp Hoài đứng dậy, lại kéo theo cả Viên Tinh Châu dậy, sau đó nhìn cậu bằng một ánh mắt thật sâu.
Viên Tinh Châu đứng chân trần ở trên thảm, có một chút hồi hộp chẳng rõ vì sao.
Trên TV, MC nam xúc động thông báo: "Các bạn khán giả thân mến, tiếng chuông điểm 0 giờ, sẽ lập tức vang lên trong giây lát......"
"Tôi......" Cổ họng của Diệp Hoài nghèn nghẹn, hắn dùng sức ho khan một tiếng, mới nói ra được, "Tôi đã đặt 900 đóa hoa hồng hôn lễ chi lộ, chẳng biết bên ấy đã bố trí xong chưa...... Nhưng hiện tại không dùng đến."
Viên Tinh Châu đột nhiên sững sờ, nhìn về phía Diệp Hoài đầy vẻ khó mà tin nổi.
Hôn lễ chi lộ...... là cảnh tượng cầu hôn mà cậu bịa đặt ra lúc bị phóng viên truy hỏi, sao Diệp Hoài lại biết??
Người dẫn chương trình trong TV đồng thanh đếm ngược, Diệp Hoài hiển nhiên cũng có chút căng thẳng, liếm môi, theo sau lấy ra từ trong túi một chiếc hộp trang sức nho nhỏ.
Viên Tinh Châu: "!!!"
Diệp Hoài đã quỳ một chân xuống.
Hắn xoay chiếc hộp trang sức qua, lộ ra chiếc nhẫn nạm kim cương đá quý ở bên trong.
Hốc mắt của Viên Tinh Châu nóng bừng, cậu duỗi tay che kín miệng.
"Tôi đã đến muộn." Diệp Hoài hơi ngập ngừng, xưa nay hắn chưa từng căng thẳng đến như vậy bao giờ, cho dù đã biết rõ đáp án, cũng không ngăn được đôi tay phát run, thậm chí mí mắt cũng giật liên hồi, lỗ tai cũng vọng ra những tiếng ong ong.
Viên Tinh Châu mở to mắt, những giọt lệ đảo quanh trong hốc mắt, không ngừng rơi xuống.
Hốc mắt của Diệp Hoài cũng đỏ lên, hắn hít một hơi thật sâu, thấp giọng hỏi, "Hiện tại ngỏ lời cầu hôn em, còn kịp chứ?"
=========================================================
Editor: aaaaaaaaaaaaa soft quá tui khóc đây 😭😭😭😭
1. Lời bài hát của Viên Tinh Châu bản gốc rất vần, tôi đã cố nhưng không truyền tải được hết. xin được trích lại phiên âm pinyin.
Nà nián jiējiǎo,
zhēn jiǔ yī fēn, xīn mǎn shífēn,
nǐ shì mòshēng de qǔdiào
nà rì zàihuì,
yù shuō yī fēn, yòu yǎn shífēn,
wǒ yì yǐ shì huǒ zhōng rén
Céng wàng nǐ rú bái rì mèng,
nǐ zhàn zài yángguāng xià,
wǒ zài yě kàn bù dào tiānkōng
2. Miếng dán giữ nhiệt "bảo bảo sưởi ấm", thực ra tui đã rất có xúc động muốn edit thành "bé bi" hoặc"em bé iu" =))
3. Bàn sưởi (kotatsu): mấy bạn hay xem anime hoặc phim Nhật thì biết rõ cái bàn sưởi này nè:
Danh sách chương