Thẩm Hoặc không thèm để ý đến sắc mặt của hướng dẫn viên du lịch, trực tiếp đi qua bên cạnh hắn.
Hai người chỉ nói chuyện không đến một phút, mọi người rất bận rộn, căn bản không chú ý đến cuộc giao hội của hai người.
Thẩm Hoặc dựa vào trực giác quay trở lại phòng, nằm xuống giường ngủ say đến trời đất u ám.
Giấc ngủ của cậu rất sâu, khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Vừa mở mắt, cậu thấy Vương đạo ngồi ở mép giường của mình, đang nhìn chằm chằm vào bức tranh thờ thần treo trên đầu giường.
“Vương đạo diễn?”
“Cậu tỉnh rồi?” Vương đạo đưa cho Thẩm Hoặc một chén nước.
“Cảm ơn.”
Thẩm Hoặc uống một ngụm nước, lúc này mới cảm thấy như mình đã sống lại.
“Có chuyện gì xảy ra tối qua? Tôi đã xem buổi phát sóng trực tiếp, những thứ truy đuổi theo cậu là gì vậy?”
Vương đạo nhìn cậu với vẻ dò xét, nhưng ngữ khí lại rất khẳng định.
Thẩm Hoặc lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết đó là gì.
Vương đạo đánh giá Thẩm Hoặc từ trên xuống dưới, còn Thẩm Hoặc thì bình thản uống nước.
Thẩm Hoặc không nói sai, về những vật cậu bị truy đuổi trước đó, cậu thực sự không biết là gì.
“Vương đạo, có chuyện gì xảy ra không?”
Vương đạo xoa xoa mũi, “Không có gì, cậy hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Nhìn Vương đạo rời đi, Thẩm Hoặc uống cạn ly nước.
Việc đầu tiên cậu làm sau khi rời giường là đem đổi đống cống phẩm trước tranh thờ .
“Cảm ơn ngài trước đó đã nhắc nhở tôi,đợi khi trở về lần này, tôi sẽ đốt cho ngài một đống lớn vàng bạc!”
Thẩm Hoặc cúi đầu vái bức tranh.
Không ngờ, khi cậu vừa cúi đầu, sợi tơ hòng trên đầu ngón tay đã chui vào bức tranh.
Sau khi khấn vái xong, Thẩm Hoặc dọn dẹp một chút rồi xuống lầu.
Cậu thấy dưới lầu đầy khách quý và các thành viên trong đoàn, sắc mặt khó coi.
Khi thấy Thẩm Hoặc xuống lầu, ánh mắt của những người đó tràn đầy sự sợ hãi.
Thẩm Hoặc cảm thấy khó hiểu.
Kể từ ngày hôm qua, cậu nhận thấy ánh mắt của những người này nhìn mình có vẻ kỳ lạ.
Ổ Đồng thấy Thẩm Hoặc xuống lầu, vội vẫy tay gọi cậu lại.
Ổ Đồng trêu chọc nói: “Cậu đã tỉnh, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ ngủ đến ngày mai cơ.”
Thẩm Hoặc nhướng mày, có chút ngạc nhiên.
Cô gái này hồi phục nhanh hơn cậu, dù cậu đã tỉnh dậy nhưng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ cần nhắm mắt là có thể thấy con khỉ béo mồm to đầy máu.
Ổ Đồng dường như còn tỉnh táo hơn cậu.
Quả thật là một người đáng sợ.
Khi Thẩm Hoặc vừa mới ngồi xuống, một người cơ bắp đột nhiên đứng dậy, đập bàn lớn tiếng than vãn.
“Chương trình này không thể tiếp tục, tôi phải về nhà!”
Các khách quý xung quanh vội vã an ủi hắn.
Thẩm Hoặc chỉ lướt qua một cái, không có hứng thú, cúi đầu ăn món của mình.
Hôm nay xíu mại không tồi! Ổ Đồng và Thẩm Hoặc cùng nhau từ trên núi xuống, nên khá quen thuộc.
Cô chủ động kể cho cậu biết đã xảy ra chuyện gì trong thời gian cậu ngủ.
Thì ra trong khoảng thời gian Thẩm Hoặc và mọi người biến mất, đoàn làm phim cũng nghỉ ngơi, không có ai chú ý đến việc không thấy người.
Người đầu tiên nhận ra điều không ổn là phó đạo diễn. Khi ông rời giường và đi vệ sinh, ông thấy đèn trong phòng làm việc đã tắt.
Lẽ ra buổi phát sóng trực tiếp dự kiến kéo dài cả đêm, để tránh bị kiểm tra suất.
Ai ngờ, đèn lại tắt?!
Phó đạo diễn rất tức giận, nghĩ rằng đội gác đêm đã làm việc không tốt.
Kết quả, khi ông mở cửa, ông phát hiện tất cả các nhân viên đều ngã xuống sàn.
Ông lạnh toát mồ hôi, miệng lẩm bẩm như trúng tà.
Trên màn hình lớn, hình ảnh Thẩm Hoặc và những người khác bị quái vật đỏ mắt đuổi theo, và một bức tranh mặt quỷ phóng đại ghé vào màn hình, khiến phó đạo diễn sợ hãi kêu cứu và chạy ra khỏi phòng.
Khi đạo diễn tổ đến, nhìn thấy video với những quái vật dữ tợn, mọi người rơi vào trạng thái trầm mặc.
Họ sợ hãi và không thể tin vào mắt mình.
Vương đạo sờ mặt, lớn tiếng nói: “Đừng đứng ngẩn ra, còn không nhanh đi tìm người!”
Nếu có chuyện xảy ra, việc phát sóng trực tiếp bị cắt là chuyện nhỏ, còn ảnh hưởng đến toàn bộ tài sản và có thể gặp kiện tụng.
Vương đạo diễn tổ chức mọi người tìm kiếm trên toàn bộ khách sạn, cả trong lẫn ngoài, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Thẩm Hoặc và những người khác.
Thẩm Hoặc và các cậu thực sự đã mất tích.
Phó đạo diễn vội vàng tìm hướng dẫn viên du lịch, muốn nhờ sự giúp đỡ để tìm người.
Khi hướng dẫn viên du lịch đến, chỉ liếc qua video một cái, trầm mặc trong chốc lát rồi lắc đầu.
“Đừng tìm nữa, họ không thể trở về được.”
“Gì? Không thể trở về?” Phó đạo diễn vội hỏi.
“Họ đã bị các vật trong núi mang đi, làm lễ hiến tế cho Sơn Thần, không thể trở về!”
Giọng nói quái dị của hướng dẫn viên du lịch khiến mọi người không khỏi rùng mình.
Vương đạo diễn sắc mặt càng thêm khó coi.
Tình hình tại hiện trường rơi vào bế tắc.
Khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, một nhân viên gác đêm thông báo đã tìm thấy bọn họ.
Nhưng họ tự mình trở về.
Mọi người rất vui mừng, duy chỉ có hướng dẫn viên du lịch là sắc mặt khó coi.
Phó đạo diễn phát hiện ra điều này, vội hỏi: “Họ trở về thì không phải tốt rồi sao?”
Hướng dẫn viên du lịch im lặng một hồi, âm u nói: “Các người đến không đúng thời điểm, trong mưa Quỷ thành, không sạch sẽ! Những người biến mất ở khách sạn, khi trở về đều không còn là người nữa!”
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Hoặc: Anh mới không phải người, cả nhà anh mới đều không phải người!
Hai người chỉ nói chuyện không đến một phút, mọi người rất bận rộn, căn bản không chú ý đến cuộc giao hội của hai người.
Thẩm Hoặc dựa vào trực giác quay trở lại phòng, nằm xuống giường ngủ say đến trời đất u ám.
Giấc ngủ của cậu rất sâu, khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Vừa mở mắt, cậu thấy Vương đạo ngồi ở mép giường của mình, đang nhìn chằm chằm vào bức tranh thờ thần treo trên đầu giường.
“Vương đạo diễn?”
“Cậu tỉnh rồi?” Vương đạo đưa cho Thẩm Hoặc một chén nước.
“Cảm ơn.”
Thẩm Hoặc uống một ngụm nước, lúc này mới cảm thấy như mình đã sống lại.
“Có chuyện gì xảy ra tối qua? Tôi đã xem buổi phát sóng trực tiếp, những thứ truy đuổi theo cậu là gì vậy?”
Vương đạo nhìn cậu với vẻ dò xét, nhưng ngữ khí lại rất khẳng định.
Thẩm Hoặc lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết đó là gì.
Vương đạo đánh giá Thẩm Hoặc từ trên xuống dưới, còn Thẩm Hoặc thì bình thản uống nước.
Thẩm Hoặc không nói sai, về những vật cậu bị truy đuổi trước đó, cậu thực sự không biết là gì.
“Vương đạo, có chuyện gì xảy ra không?”
Vương đạo xoa xoa mũi, “Không có gì, cậy hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Nhìn Vương đạo rời đi, Thẩm Hoặc uống cạn ly nước.
Việc đầu tiên cậu làm sau khi rời giường là đem đổi đống cống phẩm trước tranh thờ .
“Cảm ơn ngài trước đó đã nhắc nhở tôi,đợi khi trở về lần này, tôi sẽ đốt cho ngài một đống lớn vàng bạc!”
Thẩm Hoặc cúi đầu vái bức tranh.
Không ngờ, khi cậu vừa cúi đầu, sợi tơ hòng trên đầu ngón tay đã chui vào bức tranh.
Sau khi khấn vái xong, Thẩm Hoặc dọn dẹp một chút rồi xuống lầu.
Cậu thấy dưới lầu đầy khách quý và các thành viên trong đoàn, sắc mặt khó coi.
Khi thấy Thẩm Hoặc xuống lầu, ánh mắt của những người đó tràn đầy sự sợ hãi.
Thẩm Hoặc cảm thấy khó hiểu.
Kể từ ngày hôm qua, cậu nhận thấy ánh mắt của những người này nhìn mình có vẻ kỳ lạ.
Ổ Đồng thấy Thẩm Hoặc xuống lầu, vội vẫy tay gọi cậu lại.
Ổ Đồng trêu chọc nói: “Cậu đã tỉnh, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ ngủ đến ngày mai cơ.”
Thẩm Hoặc nhướng mày, có chút ngạc nhiên.
Cô gái này hồi phục nhanh hơn cậu, dù cậu đã tỉnh dậy nhưng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ cần nhắm mắt là có thể thấy con khỉ béo mồm to đầy máu.
Ổ Đồng dường như còn tỉnh táo hơn cậu.
Quả thật là một người đáng sợ.
Khi Thẩm Hoặc vừa mới ngồi xuống, một người cơ bắp đột nhiên đứng dậy, đập bàn lớn tiếng than vãn.
“Chương trình này không thể tiếp tục, tôi phải về nhà!”
Các khách quý xung quanh vội vã an ủi hắn.
Thẩm Hoặc chỉ lướt qua một cái, không có hứng thú, cúi đầu ăn món của mình.
Hôm nay xíu mại không tồi! Ổ Đồng và Thẩm Hoặc cùng nhau từ trên núi xuống, nên khá quen thuộc.
Cô chủ động kể cho cậu biết đã xảy ra chuyện gì trong thời gian cậu ngủ.
Thì ra trong khoảng thời gian Thẩm Hoặc và mọi người biến mất, đoàn làm phim cũng nghỉ ngơi, không có ai chú ý đến việc không thấy người.
Người đầu tiên nhận ra điều không ổn là phó đạo diễn. Khi ông rời giường và đi vệ sinh, ông thấy đèn trong phòng làm việc đã tắt.
Lẽ ra buổi phát sóng trực tiếp dự kiến kéo dài cả đêm, để tránh bị kiểm tra suất.
Ai ngờ, đèn lại tắt?!
Phó đạo diễn rất tức giận, nghĩ rằng đội gác đêm đã làm việc không tốt.
Kết quả, khi ông mở cửa, ông phát hiện tất cả các nhân viên đều ngã xuống sàn.
Ông lạnh toát mồ hôi, miệng lẩm bẩm như trúng tà.
Trên màn hình lớn, hình ảnh Thẩm Hoặc và những người khác bị quái vật đỏ mắt đuổi theo, và một bức tranh mặt quỷ phóng đại ghé vào màn hình, khiến phó đạo diễn sợ hãi kêu cứu và chạy ra khỏi phòng.
Khi đạo diễn tổ đến, nhìn thấy video với những quái vật dữ tợn, mọi người rơi vào trạng thái trầm mặc.
Họ sợ hãi và không thể tin vào mắt mình.
Vương đạo sờ mặt, lớn tiếng nói: “Đừng đứng ngẩn ra, còn không nhanh đi tìm người!”
Nếu có chuyện xảy ra, việc phát sóng trực tiếp bị cắt là chuyện nhỏ, còn ảnh hưởng đến toàn bộ tài sản và có thể gặp kiện tụng.
Vương đạo diễn tổ chức mọi người tìm kiếm trên toàn bộ khách sạn, cả trong lẫn ngoài, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Thẩm Hoặc và những người khác.
Thẩm Hoặc và các cậu thực sự đã mất tích.
Phó đạo diễn vội vàng tìm hướng dẫn viên du lịch, muốn nhờ sự giúp đỡ để tìm người.
Khi hướng dẫn viên du lịch đến, chỉ liếc qua video một cái, trầm mặc trong chốc lát rồi lắc đầu.
“Đừng tìm nữa, họ không thể trở về được.”
“Gì? Không thể trở về?” Phó đạo diễn vội hỏi.
“Họ đã bị các vật trong núi mang đi, làm lễ hiến tế cho Sơn Thần, không thể trở về!”
Giọng nói quái dị của hướng dẫn viên du lịch khiến mọi người không khỏi rùng mình.
Vương đạo diễn sắc mặt càng thêm khó coi.
Tình hình tại hiện trường rơi vào bế tắc.
Khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, một nhân viên gác đêm thông báo đã tìm thấy bọn họ.
Nhưng họ tự mình trở về.
Mọi người rất vui mừng, duy chỉ có hướng dẫn viên du lịch là sắc mặt khó coi.
Phó đạo diễn phát hiện ra điều này, vội hỏi: “Họ trở về thì không phải tốt rồi sao?”
Hướng dẫn viên du lịch im lặng một hồi, âm u nói: “Các người đến không đúng thời điểm, trong mưa Quỷ thành, không sạch sẽ! Những người biến mất ở khách sạn, khi trở về đều không còn là người nữa!”
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Hoặc: Anh mới không phải người, cả nhà anh mới đều không phải người!
Danh sách chương