Trong lòng ta lặng lẽ gọi:
“Mẫu thân, chạy nhanh lên, chạy nhanh hơn nữa, đừng quay đầu lại, đừng để bất kỳ ai giam cầm lấy tự do của người.”
“Hãy đi ngắm những phong cảnh mà mẫu thân đáng lẽ phải được thấy, sống cuộc đời mà người đáng lẽ phải có.”
Ta rất yêu bà, giống như bà yêu ta, dốc hết tất cả, không tiếc không đếm.
Nếu Ôn gia là ngọn núi đè lên vai bà, thì mỗi lần ta cam chịu nhục nhã bị Phó Thời Yến làm nhục, chính là ta đang gỡ xuống một tảng đá khỏi vai bà.
Ngày tháng dài lâu, ta tin rằng, chỉ bằng ý chí sắt đá như chim Tinh Vệ lấp biển, ta sẽ có thể chẻ núi, cứu mẫu thân ta thoát khỏi khốn cảnh bị giam dưới Ngũ Chỉ Sơn.
Người làm mẫu thân không cần phải vĩ đại đến mức đội vòng kim cô, xóa nhòa tên họ, hy sinh trọn đời.
Bà là mẫu thân, nhưng cũng là chính mình.
Phó Thời Yến cười nhạo ta:
“Ngươi thật sự đã mềm xương rồi, chẳng còn lấy một chút thể diện nào. Xem ra là ta đã quá nhân từ với ngươi, đánh giá thấp sự trơ trẽn của ngươi rồi.”
Vì thế, đến sinh thần năm thứ ba, hắn trực tiếp mượn men say, đổ cả chén rượu lên giày tất của Thẩm Thư Hòa.
Sau đó ấn vai Thẩm tiểu thư đang hoảng sợ, lạnh giọng ra lệnh cho ta:
“Đôi hài đính ngọc mẫu thân tặng ngươi, đặc biệt tinh xảo, ngươi hãy tự tay đi giày cho Thư Hòa, thay ta nói lời xin lỗi nàng ấy.”
6
Hắn đè thấp giọng, bật cười:
“Trong chùa Tịnh Tâm lại thêm mấy người canh chừng di nương ngươi. Nghe nói mấy việc như gánh nước, chẻ củi cực nhọc lắm đấy.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, giữa ánh nhìn của bao người, chậm rãi ngồi xổm xuống, như đã quá quen thuộc mà thay giày tất cho thứ nữ của kẻ thù phụ thân.
Lần này, người ra tay là phụ thân ta.
Hai cái tát giáng xuống, khoé môi ta rớm m.á.u.O mai d.a.o Muoi
“Thứ không biết liêm sỉ, ngươi khiến ta mất hết mặt mũi, còn xứng tự gọi là nữ nhi của Ôn gia sao?”
“Biết sớm ngươi mềm yếu nhu nhược thế này, năm xưa ta nên quẳng ngươi cho c.h.ế.t đi cho rồi! Giống hệt mẫu thân ngươi, hạ tiện đến tận xương.”
Đích tỷ đứng bên cạnh, nụ cười rực rỡ như hoa, làm bộ làm tịch lau m.á.u cho ta, nhưng từng lời từng chữ đều là đ.â.m thẳng vào tim ta:
“Mỗi lần hắn làm nhục muội, đều ầm ĩ đến thế, chẳng qua là muốn cho ta thấy rõ bao nhiêu năm rồi, lòng hắn chưa từng đổi thay.”
“Vì xả giận cho ta, hắn chẳng màng cả thể diện của thê tử, muội nói xem, hắn ngốc biết bao!”
Ta đau đến rụt người lại, nhưng lại bị nàng ta túm lấy cổ áo, không cách nào giãy thoát.
“Nhu nhược vô dụng, người ta tặng muội, muội cũng không giữ nổi.”
Nắm lấy bàn tay đang siết chặt của nàng ta, ta nhìn thẳng:
“Nếu tất cả chỉ để lấy lòng tỷ, vậy đứa bé trong bụng Tô Diệp thì sao? Còn những đêm dây dưa với Vân Yên, thậm chí là lời thổ lộ chân tình với Thẩm Thư Hòa, tất cả là vì cái gì?”
Sắc mặt tỷ tỷ đại biến.
Ta rũ mắt, hất tay nàng ta ra:
“Đừng thay hắn viện cớ nữa. Hắn chỉ mượn cái cớ xả giận vì tỷ để che đậy từng món nợ phong lưu của hắn, chỉ vậy thôi.”
“Tình nghĩa? Mấy lời nhảm đó mà tỷ cũng tin sao! Xem ra chốn Đông cung đấu đá tranh giành vẫn chưa mài sạch được cái thứ ngây thơ buồn cười của tỷ.”
Ôn Nhan Sơ tức đỏ cả mặt, bàn tay giơ lên vừa định tát xuống thì một tiếng kinh hô vang lên:
“Thái tử phi bị ra m.á.u! Người trong viện của nương nương đều bị Thái tử giữ lại rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đồng tử tỷ tỷ run rẩy:
“Cái gì? Còn không mau chuẩn bị ngựa, về phủ!”
Nhìn dáng vẻ nàng ta vội vàng trở về, ta đoán, con đường tương lai mà nàng ta chọn, hoa lệ rực rỡ bên ngoài, nhưng ắt hẳn đầy rẫy gai nhọn, chẳng hề sáng lạn như tưởng tượng.
Thuốc dưỡng thân cho mẫu thân ta, lời cầu xin được xuất phủ cầu phúc, và sự yên ổn trong chùa Tịnh Tâm tất cả đều đổi lấy từ những lần ta bị làm nhục trong ngày sinh thần, cùng từng vị thiếp thất bị ta đưa vào phủ.
Cuộc sống mục nát đến tận đáy này… rốt cuộc cũng lóe lên một chút hy vọng.
Cho đến khi Phó Thời Yến lại để mắt tới tiểu thư Mạnh Thính Lam nữ nhi một nhà quan thất thế sa sút.
7
Nàng ta là thiên chi kiêu nữ từng đứng nơi mây cao, giờ rơi xuống trần thế.
Phụ thân vì kết đảng mưu lợi, tham ô bạc cứu tế mà bị tịch thu gia sản, toàn gia bị giáng xuống làm thứ dân.
Từ chín tầng trời rơi thẳng xuống nhân gian, vậy mà vẫn không làm gãy được xương cốt ngạo nghễ của nàng ta.
Bao nhiêu phú hộ ném tiền như nước cầu hôn, nàng ta đều từ chối.
Thà mở một tiệm điểm tâm nho nhỏ, cũng không muốn làm chim hoàng yến bị nhốt trong hậu viện nhà thương nhân.
Đường mật không lay động được cốt khí thanh cao, lời ngon tiếng ngọt không dập tắt nổi quyết tâm sắt đá của nàng ta.
Mỗi một nụ cười, mỗi một cái nhíu mày đều như mang theo bóng dáng của tỷ tỷ ta.
Phó Thời Yến cực kỳ thích nàng ta.
Hắn bèn phối hợp với tiểu cô nương ấy, chơi trò mèo vờn chuột không biết mỏi mệt.
Nhưng tiểu thư bước ra từ nhà quan gia, liệu thật sự ngây thơ trong sáng như vẻ bề ngoài sao? Nửa tháng trước, tại một trà lâu, nàng ta không mời mà đến, ung dung ngồi xuống đối diện ta.O mai d.a.o Muoi
Rót một chén trà nóng, nàng nhấp một ngụm, nhíu mày, rồi nhổ sạch sẽ:
“Thật khổ cho ngươi, làm chính thê phủ Hầu năm năm rồi mà vẫn không bỏ được cái mùi bần tiện trên người.”
“Trà đắng thế này, đến cả hạ nhân bên cạnh ta còn chẳng nuốt trôi, không ngờ lại là đồ ngươi uống hằng ngày.”
“Biết rõ ngươi là kẻ không biết liêm sỉ, vì cái vị trí chính thê ấy mà không màng tôn nghiêm, đưa từng người từng người thiếp thất vào cửa.”
Nói xong, nàng ta cúi người xuống, ghé sát mặt ta, nghiến răng nói:
“Nhưng mà Ôn Tụng, ta và tỷ tỷ ngươi là thân như tỷ muội, ngươi nghĩ với sự giúp đỡ của nàng ấy, ta còn phải ở dưới ngươi sao?”
Ta còn chưa kịp sững người ngẩng đầu, khóe môi nàng ta đã nhếch lên, nhẹ nhàng hất đổ cả bàn chén trà, thẳng tắp ngã nhào xuống đất.
Ngay khoảnh khắc nàng sắp ngã, Phó Thời Yến phá cửa xông vào, vội ôm chầm lấy nàng ta vào lòng.
Thế nhưng nàng ta lại vung tay tát hắn một cái, khiến hắn cũng phải bối rối luống cuống.
Tiếp theo là một tiếng mắng nghẹn ngào:
“Nếu không phải vì ngươi cứ dây dưa không dứt, sao ta lại phải bị đưa vào phủ làm thiếp mà chịu nhục.”
“Ta từng thề, thà c.h.ế.t cũng không làm thiếp! Ngươi sỉ nhục ta đến mức này, chi bằng g.i.ế.c ta đi còn hơn!”
Nàng ta rưng rưng nước mắt đẩy hắn ra, quay người bỏ đi như gió.
Bốp!
Phó Thời Yến không quay đầu, liền giáng cho ta một cái tát như trời giáng.
“Nàng ấy không hạ tiện giống các ngươi. Ngươi mà còn tự tiện làm nàng mất mặt, đừng trách ta ra tay không nể tình.”
Hắn sải bước rời đi, đuổi theo tiểu cô nương kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương