1

Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của tiểu cô nương kia thoắt chốc trắng bệch, đôi mắt hạnh ướt át chan chứa tình ý cũng đã phủ một tầng nước mắt:

“Sao ngươi lại ác độc đến thế? Mở miệng ra liền bắt ta đi c.h.ế.t!”

“Chẳng qua cũng chỉ là vị chủ mẫu phủ Hầu bò lên giường mà có được, có gì ghê gớm. Muốn bức ta c.h.ế.t ư? Ta cố tình không để ngươi toại nguyện.”

Đối với sự khiêu khích của nàng ta, ta phiền chán đến cực điểm, liền lạnh giọng đáp:

“Đúng là chẳng có gì ghê gớm, chỉ đủ để sau khi ngươi vào phủ, mỗi ngày đều phải bưng trà rót nước, quỳ gối trước ta để học quy củ mà thôi.”

“Đã nói là trả bạc, hắn cho ngươi ba ngàn lượng, ngươi lại cố tình chặn ta giữa chốn đông người, chỉ ném lại năm mươi lượng, đây là muốn diễn cái tuồng gì vậy? Loại vừa muốn có được vừa giả thanh cao là thứ ta ghét nhất, rơi vào tay ta, ngay ngày đầu tiên ta sẽ đập nát xương ngươi, để ngươi được toại nguyện.”

Khí thế huênh hoang của nàng ta bị ta ép cho không còn đường lui ngay trước mặt bao người.

Tiếng cười nhạo và lời chỉ trỏ của kẻ vây xem khiến vị tiểu thư quan gia thất thế ấy xấu hổ đến đỏ cả vành mắt, không còn chốn dung thân.

Nàng ta giận dữ ném lại một câu “Chờ xem, nỗi nhục hôm nay ta nhớ kỹ!” rồi tiến vào đám đông, biến mất không còn tung tích.

Ta thở phào nhẹ nhõm, ngẩng mắt lên liền đối diện với ánh mắt của Phó Thời Yến, kẻ đang ngồi tựa bên cửa sổ.

Hắn mặt mày nhàn nhạt, khóe môi còn vương nụ cười mỏng manh chẳng buồn để tâm, chỉ có cây quạt trong tay bị hắn đập từng cái từng cái một cách không kiên nhẫn, phơi bày cơn giận bị đè nén.

Gió rít lạnh lẽo, nhưng giọng hắn còn lạnh hơn:

“Mời phu nhân hồi phủ.”

Sau nửa chén trà trôi qua trong im lặng, Phó Thời Yến chơi chán thỏi bạc bị ném dưới chân ta, mới ngẩng đôi mắt đen dài hẹp lên:

“Tiểu cô nương kia thà c.h.ế.t cũng không chịu làm thiếp, nhưng ta lại rất thích nàng. Không bằng, ngươi tỏ chút thành ý, đi cầu nàng quay về làm bình thê cho ta.”

Giọng hắn rất nhẹ, thần sắc ung dung, nhưng áp lực trong đó lại không cho người ta cãi lời.

“Gió tuyết ở chùa Tịnh Tâm lạnh buốt, di nương ngươi thân thể yếu ớt, e là chẳng qua nổi mùa đông này đâu.”

Tim ta như bị bóp chặt một cái, nghẹn lại.O mai d.a.o Muoi

Chiêu dùng di nương để uy h.i.ế.p ta, Phó Thời Yến đã dùng suốt năm năm.

Hắn toại nguyện cưới ba phòng thiếp thất, có đủ nhi tử nhi nữ thứ xuất.

Khiến vị chính thê mà hắn coi là sỉ nhục là ta hoàn toàn trở thành trò cười của cả kinh thành.

2

Ta gả cho Phó Thời Yến, vốn là một nước cờ được đích tỷ của ta tính toán từ lâu.

Người hắn đáng lẽ nên cưới là đích tỷ của ta, Ôn Nhan Sơ. Hai người thanh mai trúc mã, từ sớm đã định ra hôn ước, kim ngọc lương duyên, ông trời tác hợp.

Chỉ tiếc rằng, dạ minh châu trong yến tiệc hoàng cung kia quá đỗi rực rỡ, soi rọi rõ ràng phong tư tuấn tú và quyền thế vạn người kính ngưỡng của Thái tử điện hạ.

Ôn Nhan Sơ bị ánh sáng ấy làm cho lóa mắt, quyết tâm phải chinh phục nam tử tôn quý nhất ấy, trở thành nữ nhân rực rỡ nhất trên muôn người.

Nàng ta đã bán hàng trăm bức họa, quyên góp vạn lượng bạc trắng để dâng lên Đông cung khi Thái tử ra tay cứu tế dân nạn, được người khen là tài tình xuất chúng, lòng mang đại nghĩa, là khuôn mẫu của nữ tử thế gia.

Thái độ ưu ái hiển nhiên ấy khiến Ôn Nhan Sơ xúc động đến mất ngủ suốt đêm.

Nhưng hôn ước với Phó Thời Yến lại như dòng sông cuồn cuộn chắn ngang tiền đồ đang rộng mở của nàng ta.

Nàng ta không thể mang tiếng bội tín, làm ô uế thanh danh, khiến con đường phía trước phủ bụi.

Thế nên mới có chuyện trong lễ cập kê của ta, Phó Thời Yến bị hạ dược, còn ta thì hôn mê bất tỉnh, cùng rơi vào một màn hỗn loạn trong viện hoang.

Hai vị chủ mẫu của hai nhà cùng bắt gian tại giường, đích tỷ rơi nước mắt nhẫn nhịn nhường hôn ước, tất cả lời đàm tiếu và chế giễu sau đó đều trở thành vết thương không thể xóa nhòa trong lòng Phó Thời Yến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta đã vô số lần giải thích, nhưng đều bị hắn chặn đứng bằng một câu:

“Tách trà ta uống là người của di nương ngươi đưa đến. Mánh khóe bà ta từng dùng và thành công, giờ để ngươi dùng lại một lần, cũng chẳng có gì lạ.”

“Ngươi chẳng phải cũng đạt được mục đích rồi sao? Một đứa thứ nữ hèn kém, nhờ trèo giường mà một bước thành chủ mẫu phủ Hầu. Lợi dụng đủ cả rồi, còn muốn kêu oan cái gì?”

Hắn hận ta, ghét ta, đương nhiên chỉ tin lời một phía của Ôn Nhan Sơ.

Nếu hắn chịu bước vào hậu viện Ôn phủ xem một chút, thì đã biết di nương của ta còn chẳng bằng một người hầu, làm gì có ai có thể sai khiến? Nếu hắn chịu tra xét một chút, thì đã biết năm xưa phụ thân uống rượu làm càn, ép bức mẫu thân ta, khi ấy người đã có hôn ước, vì muốn giữ thể diện, mới đổ tiếng xấu dụ dỗ nam nhân lên đầu mẫu thân ta.

Nhưng hắn, đến nửa phần muốn tìm hiểu sự thật cũng không có.

Lời giải thích của ta khiến hắn chán ghét cực độ, hắn nhấc chân, một chậu nước rửa chân liền bị hắn đá thẳng vào đầu ta, ướt đẫm cả mặt mũi.

“Ôn Tụng, ngươi xuất thân thấp hèn, bụng dạ toàn tính toán vụn vặt, ngay cả một góc áo của Nhan Sơ cũng không bằng. Dù có lấy lòng ta thế nào, cũng không có lấy nửa phần thương xót của ta, lại càng đừng mong ta tin vào những lời ngươi bôi nhọ nàng ấy.”

Khi ấy, hắn vừa tiễn đích tỷ bằng kiệu nhỏ vào Đông cung, mắt còn đỏ hoe.

Thế mà quay người đã chui vào thanh lâu, sau một đêm hoan lạc lại mang theo dấu vết ân ái đến trước mặt ta, làm bộ thâm tình nhớ thương đích tỷ.

Phong lưu, lăng nhăng, tình cảm phân phát khắp nơi, vậy Phó Thời Yến hắn, đã từng thật lòng giữ thân trong sạch vì ai?

Miệng đầy lời yêu giả dối của hắn, có chỗ nào không khiến người ta chán ghét?

Ta chỉ mong cách hắn càng xa càng tốt, tốt nhất là cả đời không bước vào viện của ta một bước.

Thế nhưng hắn lại chẳng chịu buông tha.

3

Tháng thứ hai sau khi thành thân, Phó Thời Yến đích thân bưng tới một bát thuốc phá thai.O Mai d.a.o Muoi

“Di nương dạy hư ngươi đã bị nhốt trong địa lao hai tháng rồi, ngươi có muốn đi thăm bà ta không? Uống chén này, ta sẽ giúp ngươi.”

Ta toàn thân run rẩy, cằm bị hắn bóp chặt đến đau nhức.

“Ta hoàn toàn có thể ép ngươi uống,” 

Hắn nói, giọng lạnh buốt.

 “nhưng ta thích nhìn bộ dạng ngoan ngoãn như chó của ngươi hơn. Đừng khiến ta thất vọng.”

Ngón tay đeo ngọc ban chỉ của hắn đè lên mép bát thuốc, ánh sáng dịu của ngọc khảm trong làn hơi nước đắng chát, từ từ lan lên mi của ta, khiến tim ta cũng trào lên một cơn ẩm ướt và đắng nghét.

Ta không còn nhớ bát thuốc ấy đắng đến mức nào, cũng không nhớ rõ nỗi đau khi cốt nhục bị cắt lìa có bao nhiêu thấu tận tâm can. 

Chỉ biết ánh sáng lạnh lẽo mờ mịt kia gần trong gang tấc, như một chiếc gông không cách nào cởi bỏ, vẫn cứ y như đêm đó, nặng nề áp xuống đầu ta, từng lần từng lần che mờ đôi mắt ta.

Ta đau đến co rúm người lại, Phó Thời Yến xoay xoay chiếc ban chỉ ngọc, lạnh lùng nhìn váy ta bị m.á.u nhuộm đỏ:

“Ngươi quá mức có hiếu, lại không biết cái hiếu vô dụng đó chính là ngọn núi đó đè lên đầu ngươi. Ta phải cảm tạ cái lòng hiếu thảo ấy của ngươi, vì nó đã cho ta cơ hội chà đạp ngươi thỏa thích.”

Thật ra, ta cũng phải cảm ơn sự chà đạp của hắn.

Là hắn đã khiến đứa trẻ vốn không nên được sinh ra của ta, danh chính ngôn thuận hóa thành một vũng m.á.u, cuốn mẫu thân ta thoát khỏi địa lao tối tăm không ánh sáng, cũng dìm c.h.ế.t luôn những kỳ vọng không nên có trong ta.

Tiếng chuông gió dưới hiên vang khẽ, kéo ta về từ dòng hồi tưởng, cũng như đánh vỡ đi chút kiên nhẫn cuối cùng trong lòng Phó Thời Yến. Hắn bực bội mở miệng:

“Sao? Không muốn? Nghĩ thông rồi à? Không cần di nương ngươi nữa sao?”

Một trận gió lùa qua hành lang, gương mặt đầy chán ghét của hắn chập chờn dưới ánh đèn dầu lay lắt.

Giống như năm năm chúng ta đã cùng bước qua, như một lớp lụa mỏng phủ lên ánh sáng rực rỡ của sóng nước, mơ hồ vỡ vụn, chẳng có chút gì chân thực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện