Sau đó Schilling cùng Thư Loan bị đưa đến bệnh viện. Thư Loan chỉ là vì  phải chịu kích thích quá lớn nên mới hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thì không sao rồi. Cậu và Tưởng Hạo đều chỉ bị thương ngoài da, dùng băng keo cá nhân hoặc là rịt thuốc băng bó là tốt rồi, nhưng Schilling phải nằm viện.

“Ta không có chuyện gì đâu.” Schilling nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, lại nhìn hai người đang ngồi ở một bên cạnh giường cười nói: “Thật sự không có chuyện gì, mấy con đừng lo lắng.”

” Lowell, dẫn Loan Loan đi về nghỉ ngơi đi.”

“Không cần.” Thư Loan cúi đầu nói: “Con muốn lưu lại chăm sóc bác.”

“Ta không cần chăm sóc, hơn nữa ta muốn ngủ, không cần hai con hỗ trợ cái gì đâu.” Schilling lặng lẽ nháy mắt ra dấu cho Tưởng Hạo.

Tưởng Hạo sờ sờ đầu Thư Loan nói: “Chúng ta đi ra ngoài mua đồ ăn trước, để Schilling ngủ một giấc.”

Nói xong liền kéo Thư Loan đi ra ngoài.

Tưởng Hạo dẫn theo đi lên Thư Loan sân thượng, bóp bóp gò má của cậu nói: “Không phải em sai, biết chưa?”

Thư Loan gật đầu.

“Em biết.”

Thư Loan dựa vào lan can ban công thấp, trong lòng rất hỗn loạn.

Chỉ là cậu có chút… Không biết phải làm sao.

Cậu không biết mình phải làm sao.

“Tưởng Hạo…”

“Ừm?” Tưởng Hạo cười híp mắt nhìn Thư Loan.

“Anh cùng với em sẽ không cảm thấy rất phiền rất mệt sao.”

Lúc nào cũng phải ở bên cạnh dỗ dành, cẩn thận từng li từng tí một, không mệt mỏi sao? Tưởng Hạo nói chắc như đinh chém sắt: “Sẽ không đâu, đó đều là lạc thú khi ở chung mà.”

“Sau này sẽ mất hứng.”

“Sau này cũng sẽ chữa khỏi bệnh của em rồi.”

“Không trị hết.” Thư Loan cúi đầu nói: “Không trị hết... Không thể trị.”

Cậu chính là như vậy, từ trước kia đến bây giờ đều như vậy.

“Không nên suy nghĩ bậy bạ, bé ngoan uống thuốc cùng phối hợp  với phương pháp trị liệu của Tạ Y, sau này  nhất định là có thể tốt hơn.” Tưởng Hạo đưa tay ôm  Thư Loan vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu nói: “Chỉ là em đang bị sợ hãi, gần đây cũng có nhiều chuyện xảy ra quá, vì lẽ đó nên tâm trạng không ổn định.”

” Loan Loan.” Tưởng Hạo nghiêm túc nói: “Trước tiên em nên hoãn lại công việc trong vòng nửa năm tới nhé? Anh cùng em sẽ đi du lịch, đi khắp nơi vui chơi, đi Nam Mĩ tìm Schilling và Albert nhìn ngôi nhà anh từng sống và lớn lên, còn có chiến hữu trước đây của anh nữa, chúng ta cùng nhau đi thật vui vẻ.”

“Không được!”

Thư Loan đẩy Tưởng Hạo ra xoay người rời đi.

“Chúng ta đi mua đồ ăn.”

Tại sao cậu lại phải sống, tại sao lại sống ở trên đời này rồi được Tưởng Hạo yêu. Nếu như Tưởng Hạo không yêu mình thì thật là tốt biết bao, Tưởng Hạo sẽ không bất hạnh, sẽ không giống như bây giờ cho dù bản thân lâm vào tình cảnh nguy hiểm, mà vẫn không thể buông tay.

Nếu như lúc mới bắt đầu cậu không tồn tại thì thật tốt.

Thật sự, thật sự không muốn cho trở thành phiền toái cho Tưởng Hạo, hay nổi nóng với Tưởng Hạo, càng không muốn bản thân lập dị và chỉ nghĩ đến những mặt tiêu cực của tất cả mọi chuyện như thế này.

Cậu không biết nên làm như thế nào.

Nhìn Thư Loan hồn bay phách lạc mà xuống lầu, Tưởng Hạo hơi nhíu mày đuổi theo dắt tay cậu.

Tưởng Hạo không biết khuyên bảo như thế nào, chỉ có thể ở bên cạnh Thư Loan.

Hai người đợi đến ngày sáng sớm ngày hôm sau, Albert đã tới.

Nắng sớm mờ mờ, ánh mặt trời buổi sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên trên giường, Schilling đã tỉnh từ rất sớm rồi, đang nằm yên tĩnh đọc sách.

Người đàn ông phong trần mệt mỏi đẩy cửa phòng bệnh ra, nhanh chân đi đến bên cạnh giường bệnh.

Ngủ ở trên ghế salông trong phòng bệnh Tưởng Hạo cùng Thư Loan cũng bị động tĩnh này thức tỉnh.

“Cha.”

Tưởng Hạo đứng dậy truyền đạt lại lời của bác sĩ cho Albert nghe.

“Nói chung, chỉ cần tĩnh dưỡng đầy đủ và thay thuốc đúng giờ đổi thì không có gì đáng ngại, không cần lo lắng.”

Albert gật gật đầu, nhíu mày nói: “Tại sao bị thương.”

Chắc hẳn Tưởng Hạo đã cho nói cho Albert tình huống trong mấy ngày đó rồi.

Thư Loan thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Albert lắc đầu nói: “Không phải con sai. Người bị thương cũng không phải là vì kẻ địch hay những người khác, mà là vì bản thân họ không chăm sóc tốt cho chính mình.”

“Ặc…” Schilling kéo ống tay áo Albert oan ức nói: “Em cũng đã phải nằm ở đây rồi, vậy mà vẫn nghiêm khắc như thế, còn bày ra bộ dạng khi anh luyện binh nữa, em không phải là cấp dưới của anh trong quân đội.”

“Ai bảo em không chăm sóc tốt cho bản thân.”

“Thế không phải có anh chăm sóc em sao?” Schilling trừng mắt nhìn Albert đang nói kháy.

Đầu tiên Albert sững sờ, sau đó ngữ điệu cất cao nói: “Đừng nghịch!”

Hậu bối còn ở đây, thật sự là không lớn không nhỏ.

Tưởng Hạo nhìn hai người, thức thời cười kéo Thư Loan về nhà nghỉ ngơi. Albert đến rồi, anh cùng Thư Loan cũng có thể luân phiên về nhà.

Sau khi thấy Tưởng Hạo cùng Thư Loan rời khỏi phòng bệnh, Schilling lập tức làm trầm trọng thêm, kéo Albert nói: “Yo, lỗ tai đều đỏ rồi kìa?”

Albert lắc đầu bất đắc dĩ.

Schilling không hài lòng.

“Anh này không đau lòng cho em một chút nào sao? Cũng bị bắn ra một lỗ thủng, đau chết em rồi…”

Albert cởi áo khoác, khom lưng cúi người ôm lấy Schilling.

Schilling sững sờ.

Một tay Albert vòng qua ôm lấy gáy Schilling, một tay nhấc cánh tay đang truyền nước biển của ông, nhẹ nhàng ấn lên trán Schilling một cái hôn.

Xưa nay Albert cũng không bao nói những lời tình cảm với ông, nhưng Schilling cũng không để ý.

Những lời tâm tình cứ để  ông nói là được rồi, ông luôn chờ đợi thái độ, từng cử chỉ và từng hành động của Albert,  hai người cùng nhau vượt qua năm tháng của cuộc đời, tình cảm này, từ lâu đã là những bài thư tình đẹp nhất.

Schilling liền dùng cánh tay không bị thương ôm lấy eo Albert, đắc ý mà dụi dụi trên người ông.

“Anh sẽ ở bên cạnh em, em ngủ đi.”

Đầu Schilling dúi vào cổ Albert nhẹ giọng nói: “Anh cùng ngủ với em.”

“Ừm.”

——————

Từ khi xác định quan hệ Tưởng Hạo liền trực tiếp dọn đến nhà sát vách ở cùng Thư Loan, đương nhiên ổ nhỏ của Charlotte cũng được mang sang.

Giờ khắc này thấy chủ nhân trở về, Charlotte cũng vui mừng tiến lên thân thiết cùng hai người.

Hôm trước cả người Thư Loan bị dính ô uế  ở phòng chứa đồ, WC trong bệnh viện cũng không thể tẩy sạch triệt để được, vẫn luôn cảm thấy không quá thoải mái, bởi vậy vào lúc này sau khi về đến nhà cuối cùng cũng có thể cẩn thận tắm giặt sạch sẽ.

Thừa dịp Thư Loan tắm rửa, Tưởng Hạo đến nhà bếp mở ngăn tủ ta, lấy ra mấy túi thuốc.

Gần đây xảy ra nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện Thư Thái, Thư Loan trơ mắt nhìn ông ta chết thảm ở trước mắt mình, thì sao có thể không nghĩ tới những chuyện trước kia. Mà Tạ Y cũng đang dần dần tăng liều lượng thuốc, Thư Loan còn đang điều trị ở sơ kỳ, tất nhiên là có rất nhiều chỗ không thích ứng.

Tưởng Hạo cảm thấy, việc cấp bách trước mắt là anh nên khuyên Thư Loan trì hoãn công việc quay phim mà cậu vừa nhận, cố gắng tĩnh dưỡng.

Tưởng Hạo pha sữa bò nóng, đập nát viên thuốc cho vào trong cốc sữa.

Sau khi làm xong tất cả những việc này và cả bữa tối Thư Loan cũng tắm xong, trên người khoác áo tắm rộng rãi, tóc còn ẩm ướt rỏ tích tách liền ngồi vào ghế salông.

Tưởng Hạo đem sữa bò nóng đưa cho cậu, rồi đi đóng cửa sổ cầm theo cái khăn lông nhỏ lau tóc cho Thư Loan.

“Không lau khô tóc sẽ không tốt với sức khỏe.”

Tưởng Hạo đứng ở phía sau Thư Loan cẩn thận lau tóc và chải đầu cho cậu. Tóc Thư Loan rất đen giờ khắc này mới vừa được gội sạch, mềm mại, còn có mùi thơm nhàn nhạt của dầu gội đầu vương lại, ma sát vào trong lòng bàn tay mềm mại đến mức như một loại lụa tốt nhất.

Động tác của Tưởng Hạo không khỏi càng nhẹ.

Hai tay Thư Loan bưng cốc sữa bò, nghe tiếng nói chuyện dịu dàng của Tưởng Hạo  bất chợt nghẹn ngào.

Tưởng Hạo sững sờ nhìn bờ vai run rẩy của người trước mắt.

“Làm sao vậy.” Tưởng Hạo thả khăn mặt và lược xuống, cúi người ôm lấy Thư Loan từ phía sau, để Thư Loan dựa vào ngực mình.

” Em khó chịu…”

Thư Loan uống một hớp sữa bò hít một hơi thật sâu.

“Tưởng Hạo, em khó chịu.”

Tưởng Hạo đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy cốc thủy tinh nói: “Vậy thì đừng uống, chờ một lúc rồi uống sau cũng được.”

Thư Loan lắc đầu không ngừng.

“Không có chuyện gì, đừng uống. Em có muốn ăn cơm trước không? Hay là chúng ta đi ngủ nhé.”

Thư Loan vẫn lắc đầu.

Tưởng Hạo vòng qua sô pha ngồi xuống đem Thư Loan ôm lấy hướng về trong phòng đi đến.

“Chúng ta đi nghỉ ngơi đi, tối hôm qua ngươi ở bệnh viện cũng ngủ không ngon, vành mắt đen đều hiện lên đến rồi.”

“Tưởng Hạo… Chúng ta chia tay đi.”

Tưởng Hạo sững sờ, lắc đầu nói: “Anh mang em trở về phòng nghỉ ngơi.”

“Chúng ta chia tay.”

“… Loan Loan, đừng nghịch.”

“Em không đùa.”

Tưởng Hạo nhẹ nhàng đặt Thư Loan lên giường, sờ sờ gò má của cậu nói: “Đừng nghĩ nữa.”

“Em nói rồi! Chúng ta chia tay!” Thư Loan cất cao âm lượng viền mắt đỏ ửng nói: “Thật lòng!”

Tưởng Hạo nhìn thẳng vào  Thư Loan, không nói lời nào.

Tay Thư Loan siết lấy chăn đơn ở dưới người thật chặt, ngực phập phồng kịch liệt, cúi đầu không dám nhìn Tưởng Hạo.

“Em, thật lòng…”

Tưởng Hạo nói: “Lý do?”

“Em… Chính là không muốn cùng anh, không muốn yêu đương gì với bộ đội đặc chủng. Quá nguy hiểm … Em không thích.”

Tưởng Hạo ôm ngực nhìn Thư Loan.

Không tệ, còn có thể biên soạn ra một lý do vừa có lý vừa có chứng cứ, xem ra thật sự không phải là do buồn bực hay là nổi nóng, là… Thật lòng.

Hai tay Tưởng Hạo hơi nắm thành quyền, trong chốc lát, lại chậm rãi buông ra.

“Được.”

Tưởng Hạo kéo chăn cho Thư Loan nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta lại nói.”

“Không có gì để nói nhiều nữa, anh chuyển về nhà anh đi.” Thư Loan cướp lấy chăn, có chút không được tự nhiên nằm xuống quay lưng lại với Tưởng Hạo.

Tưởng Hạo thở dài ở trong lòng, xoay người rời khỏi phòng.

Cơm thức ăn trên bàn còn nóng, Tưởng Hạo đậy kín đồ ăn lại, cũng dọn dẹp lại nhà bếp do nãy làm cơm còn chưa kịp dọn.

Bên trong phòng truyền ra tiếng nghẹn ngào đứt quãng, bây giờ mà đi về thì Tưởng Hạo không yên lòng, nhưng cũng kiếm chế hai chân muốn đi vào của mình.

Hiện tại thần kinh Thư Loan đang rất căng thẳng, đụng vào liền không ổn, anh không thể ép buộc cậu, không tạo cho cậu bất cứ áp lực nào.

Anh muốn cho Thư Loan biết, cậu đang nắm quyền chủ động trong tất cả mọi chuyện.

Vì lẽ đó có gì mà phải sợ chứ.

Tưởng Hạo thầm nghĩ, để Thư Loan ở một mình bình tâm tỉnh táo lại, suy nghĩ thật kỹ, cũng tốt.

Chờ bên trong phòng yên tĩnh lại, sau khi Thư Loan ngủ Tưởng Hạo mới về nhà mình.

Trước khi đi, Tưởng Hạo dùng chân dụi dụi vào lưng Charlotte cười khổ nói: “Đội trưởng Charlotte, nhiệm vụ tiếp theo liền giao cho mày. Mục tiêu có tình huống gì thì đến tìm tao ngay, nha?”

Charlotte nghi hoặc mà nhìn Tưởng Hạo  đeo túi đeo lưng rời đi.

“Gâu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện