Tương tự lần này bởi vì Lê Thiến Văn mà bị truyền thông chỉ trích nhân cách, cũng không phải lần đầu tiên Thư Loan gặp phải chuyện này, công ty đã quen với chuyện này từ lâu, nên cũng không muốn huyên náo quá lớn.

Cũng bởi vì như thế, cuộc họp báo không được công khai, mục đích chỉ là để những người quan tâm đến việc này nhận được một lời giải thích từ Thư Loan.

Giờ khắc này, trong một phòng họp ở khách sạn, Thư Loan, Lê Thiến Văn cùng mấy người liên quan ngồi ở trên trước bàn được kê ở trên sân khấu, Thư Loan đang đứng, trên người là bộ âu phục chỉnh tề, tay cầm microphone nói: “Đối với chuyện gần đây, tôi thật sự áy náy vạn lần với Lê tiểu thư.”

“Khi đó tiếng sóng biển quá lớn, tinh thần tôi cũng hoảng hốt, bởi vậy trong lúc vô tình đã sơ sẩy.”

Ngữ khí của Thư Loan bình thản không gợn sóng, vừa không tỏ ra thấp kém lấy lòng, cũng không cố ý sắp đặt tư thái, khiến người ta không thể viết ra những bài báo ám chỉ sang ý khác.

Trong phòng ngồi đầy những nhân viên của giới truyền thông, đều giơ cao máy ảnh nhắm vào Thư Loan cùng Lê Thiến Văn, còn có những cánh nhà báo cúi đầu ghi chép hoặc là chuẩn bị đặt câu hỏi cho người trong cuộc.

Lê Thiến Văn cũng đứng dậy cười nói: “Đúng thế. Tôi cùng Thư tiên sinh cũng không có va chạm, càng không có bất hòa. Đây chỉ là một chuyện nhỏ, hy vọng có thể bỏ qua.”

Tiếp theo đến vấn đề thời gian, đối mặt những vấn đề xảo quyệt Thư Loan chỉ là lựa chọn những vấn đề cần trả lời, còn những câu hỏi khác thì tùy ý trả lời qua loa rồi lảng sang chuyện khác.

Cuộc họp báo nhanh chóng kết thúc, trước khi rời đi Lê Thiến Văn gọi Thư Loan lại.

“Thư tiên sinh, tôi cũng cần xin lỗi.” Lê Thiến Văn lắc đầu nói: “Tôi không biết chuyện này sẽ bị người ta truyền tải lên internet đi, càng không biết khi đó có người ở đó quay trộm chúng ta.”

Thư Loan ngạc nhiên trong chốc lát.

Lê Thiến Văn cười nói: “Tôi không dễ nổi giận như vậy. Lần trước thái độ của tôi không tốt với anh cũng là do tôi quá xúc động, xin lỗi.”

“Không, người phải nói xin lỗi là tôi mới đúng.” Thư Loan nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý.”

“Không có chuyện gì.” Lê Thiến Văn cười híp mắt nói: “Chúng ta cũng đừng xin lỗi nhau nữa! Chuyện này liền quên đi.”

Hai người đang trò chuyện, liền thấy trợ lý lại đây.

” Loan Loan! Xe đến rồi!”

Thư Loan gật gật đầu với Lê Thiến Văn, sau đó xoay người rời đi.

“Thư tiên sinh, bóp tiền của anh rơi mất rồi.”

Sau khi Thư Loan đi được một đoạn, quay lưng về phía cô, Lê Thiến Văn nhẹ giọng hô một tiếng.

Thư Loan không quay đầu lại, giống như là không phát hiện.

Lê Thiến Văn nhíu mày, trong lòng có suy đoán.

Cong môi mỉm cười, trong lòng Lê Thiến Văn cảm thấy tâm trạng của mình lẫn lộn. Thứ nhất là rất hổ thẹn đối với thái độ của bản thân trước kia, thứ hai là có chút vui mừng, nam thần mà cô yêu thích nam vẫn là nam thần của cô, vẫn tuyệt vời, vẫn tuyệt vời như thế.

Hai tay Lê Thiến Văn hơi siết thành quyền, đau lòng cực kỳ. Xưa nay  cô không biết tai Thư Loan bị tình trạng như vậy… Tại sao không nói chứ? Cô có nên giúp anh ấy nhiều hơn một chút không?

Mà ở một phía khác, sau khi xuống lầu Thư Loan còn gặp phải một vị cố nhân.

Lâm Nghệ Vi mặc một chiếc đầm lộng lẫy tuyệt đẹp, mái tóc của cô ấy được búi lên, đang giữ tay vịn và chậm rãi  bước lên cầu thang.

Thư Loan ngạc nhiên, trước khi cậu tới đã nghe Sương Sương nói hôm nay có một vị cựu Ảnh Đế của công ty bọn họ sẽ mở lễ tuyên truyền cho phim điện ảnh và cả yến hội ở đây, còn hỏi cậu có muốn tham gia hay không, tóm lại cũng là người cùng một nhà. Nhưng suy nghĩ một chút, gần đây Thư Loan vướng phải nhiều  thị phi, danh tiếng  cũng lớn, nếu đi nhỡ đâu  sơ sẩy một cái cướp ống kính máy quay thì sẽ không tránh khỏi chuyện đắc tội người khác.

Còn Lâm Nghệ Vi từ khi làm hỏng việc trong chương trình gameshow bất đắc dĩ bị công ty đóng băng đến nay, vẫn không tìm được cơ hội xuất hiện trước công chúng, trên internet cũng không thể livestream như trước nữa, nếu livestream sẽ bị mọi người tấn công, trực tiếp bị mắng chửi là bẩn thỉu xấu xa. Bây giờ chắc hẳn là muốn cậy vào mối quan hệ giao hảo lâu năm của vị và cha mình để nhờ cựu Ảnh Đế giúp đỡ, bằng không cứ để lặng yên không một tiếng động chìm dần xuống Lâm Nghệ Vi xem như thật sự có thể phải đổi nghề.

“Ai ui?” Lâm Nghệ Vi dừng bước lại ôm ngực nhìn Thư Loan nói: “Nghe nói anh lại gặp rắc rối?”

Thư Loan lạnh nhạt nói: “Cám ơn. Gặp họa như thế nào thì vẫn không sánh bằng Lâm tiểu thư, ngay cả Lâm tổng cũng không ép xuống được, chí ít ta vẫn có thể tiếp  nhận rất nhiều công việc.”

Vừa nghĩ tới chuyện Lâm Nghệ Vi cùng Tưởng Hạo trước kia, trong lòng Thư Loan cảm thấy vô cùng căm ghét và chống cự với cô ta.

Lâm Nghệ Vi yêu Tưởng Hạo, Thư Loan hơi híp mắt lại.

Dù Lâm Nghệ Vi nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới Thư Loan sẽ có thái độ khác thường oán giận cô như vậy, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hung ác nói: ” Thái độ và tính tình của anh như vậy, cho rằng sẽ có người thật lòng yêu thích anh sao? Cho rằng Hạo ca sẽ thích anh à?”

” Tất cả mọi người đều trong giới biết anh xấu tính, bản thân anh tự tính toán xem anh đã phải mở ra bao nhiêu cuộc họp báo   như vậy rồi?” Lâm Nghệ Vi nhíu mày nói: “Coi như có người yêu thích anh, thì sớm muộn gì cũng sẽ không chịu được và phiền chán thôi.”

Mặt Thư Loan không hề có cảm xúc gì, vòng qua Lâm Nghệ Vi, chậm rãi xuống lầu.

“Vậy ít nhất, tôi còn có cơ hội khiến cho người ta phiền chán mình chứ?”

Lâm Nghệ Vi trợn to mắt.

Xoay người Thư Loan đã đi rồi, Lâm Nghệ Vi tức giận đến mức dậm chân, cắn răng đè xuống cảm giác chua xót và không cam lòng ở trong lòng mình.

Sương Sương ở trong xe đã chờ khá lâu, thấy Thư Loan tiến vào xe hỏi: “Tại sao lâu như vậy? Gặp gỡ người quen?”

Thư Loan ngồi ở ghế sau không trả lời.

” Loan Loan?” Sương Sương quay đầu.

Thư Loan lấy lại tinh thần, lẳng lặng “Ừ” một tiếng.

“Là ai vậy?”

Thư Loan lắc đầu, cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của Sương Sương vấn đề.

“Trở về thôi.”

——————

Một cái chớp mắt hai ngày liền trôi qua, sau đó cuối cùng Tưởng Hạo cũng đã kết thúc công việc quay phim và trở về.

Chân trước Tưởng Hạo vừa trở về chân sau Schilling liền đi, ông phải về cùng Albert đi đàm phán với Hoa Tường Vi Đen.

Tưởng Hạo cùng Thư Loan ở nhà đắc ý trải qua một ngày phong phú, cùng nhau làm cơm, đọc sách cùng dẫn Charlotte đi dạo, sau đó Thư Thái lại tìm đến cửa một  lần nữa.

“Kính coong —— Kính coong —— “

Chui ở trong sô pha Tưởng Hạo cùng Thư Loan liếc mắt nhìn nhau, Tưởng Hạo cầm quyển sách thật dày trong tay sách đưa cho Thư Loan nói: “Để anh mở cửa cho.”

Cửa lớn mở ra, sau khi nhìn thấy Tưởng Hạo Thư Thái đề phòng lùi về phía sau vài bước nói: “Tao tới tìm con trai của tao, mày là người ngoài đừng quấy nhiễu.”

“Tôi không phải là người ngoài, tôi là chồng của Loan Loan.”

Thư Thái há to miệng, bị sự thẳng thắn và da mặt dày của Tưởng Hạo dọa sợ luôn rồi.

Thư Loan “Bộp” một tiếng khép lại quyển sách trên tay, mặt không hề có cảm xúc mà nhìn Tưởng Hạo.

Ai cmn nói anh là chồng em? A?

“Mày… Mày có bệnh a?” Thư Thái ló đầu nhìn vào trong hô hoán: “Thư Loan! Đi ra!”

Rầm!

Tưởng Hạo đưa tay chắn ngang ở trên cửa chính, bàn tay chống cửa ngăn cản  bước chân của Thư Thái nói: “Ông muốn nói gì thì nói ở ngay đây cho xong đi.”

Cánh tay Tưởng Hạo rắn chắc, đường nét cũng rất ưa nhìn.

Thư Loan liếc nhìn vụ gây rối ở ngoài cửa, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Thư Thái gãi gãi đầu nói: “Chính là muốn một chút sinh hoạt phí thôi, mấy hôm trước mới cho thế kia làm sao mà đủ được. Còn muốn Thư Loan giúp một chuyện nữa.”

“Chuyện gì.”

Thư Thái nói: “Bị đòi nợ, nhưng đối với Thư Loan mà nói cũng không phải số tiền lớn đâu.”

“Bao nhiêu.”

Sau đó Thư Thái nói ra một con số, Tưởng Hạo nhíu mày nhìn Thư Thái.

Không phải số tiền lớn?

A, người đàn ông này có thể nợ một số tiền như thế, cũng rất lợi hại.

“Được, chúng tôi sẽ giúp.” Tưởng Hạo nói: “Hai ngày sau ông tới lấy tiền.”

Trong phòng Thư Loan nghe vậy khẽ ngẩng đầu, nghi hoặc mà nhìn Tưởng Hạo.

Trước kia cho Thư Thái tiền là vì không muốn phải nghe miệng lưỡi thế gian, nhưng sau đó hoàn toàn có thể không cần để ý đến ông ta, tại sao Tưởng Hạo còn chủ động giúp đỡ còn trả nợ?

Chắc là đầu óc hỏng rồi?

Số tiền kia cũng rất lớn, cậu và Tưởng Hạo cũng không phải là người đặc biệt giàu có, chỉ là có thể vừa đủ sống qua ngày thật tốt mà thôi.

Thư Loan không biết Tưởng Hạo có dụng ý gì, nhưng cũng không tiến lên phản bác ý định của anh, bởi vậy chỉ im lặng không lên tiếng nghe cuộc nói chuyện của hai người.

“Không được không được, để Thư Loan đưa đến cho tao đi. Công ty kia nói, phải có chữ kí của người bảo lãnh.”

“Được, Loan Loan đi thì tất nhiên tôi cũng muốn đi.” Tưởng Hạo nhún vai một cái nói:  Hai ngày sau tới tìm chúng tôi.”

Nói xong liền muốn đóng cửa.

“Này!” Thư Thái sốt ruột nói: “Sinh hoạt phí!”

“Rầm!”

Đáp lại ông ta chỉ có ván cửa suýt chút nữa đã va vào chóp mũi của ông ta và cả tro bụi nữa.

Tưởng Hạo nghe ngoài cửa truyền đến tiếng thét to cùng chửi bới không khỏi lắc lắc đầu. Anh cùng Schilling biết rất rõ bản tính của người đàn ông này, rõ ràng là chỉ cần dẫn anh mang tới cho Hoa Tường Vi Đen, số nợ của người đàn ông này sẽ được xóa, căn bản ông ta không cần đến đòi tiền Thư Loan  để trả, nhưng vẫn muốn lừa gạt nhiều tiền hơn một chút để có tiền đánh bạc mà thôi.

Thật sự là lòng tham không đáy.

Sau khi đóng cửa lại, Thư Loan mới hỏi: “Anh nổi điên làm gì vậy, tại sao phải trả nợ giúp ông ta.”

Tưởng Hạo ngồi vào bên cạnh Thư Loan nghiêm túc nói: “Đây chỉ là tương kế tựu kế, Loan Loan, chúng ta phải đánh trận “

Thư Loan nhíu mày.

“Cái gì?”

Tưởng Hạo nói từng tin tình báo mà Schilling và Duy Nhĩ Văn cung cấp cho anh cho Thư Loan nghe.

“Vì vậy nên, hai ngày sau chúng ta giả bộ theo Thư Thái đi đến chỗ của Hoa Tường Vi Đen, thực tế là người của anh sẽ lén núp trong bóng tối, chờ Hoa Tường Vi Đen ra tay với anh bọn họ sẽ xuất hiện phản kích vây quét?”

“Không sai, có điều anh muốn sửa lại một chút. Không phải chúng ta, một mình anh thôi.” Tưởng Hạo cười nói: “Dù sao thì mục tiêu của  Hoa Tường Vi Đen là anh, khi đó em sẽ từ chối, em không đi chắc hẳn Thư Thái cũng sẽ không quấn quít lấy.”

Thư Loan cúi đầu nói: “Em đi, sẽ phiền toái sao?”

“Tất nhiên là không phải” Tưởng Hạo cúi đầu hôn lên mu bàn tay Thư Loan một cái rồi nói: “Tới lúc đó ngay cả khi đang giao chiến anh cũng có thể bảo vệ em, chỉ là anh không hy vọng em bị vướng vào trong tình cảnh nguy hiểm dù chỉ là một chút xíu.”

Thực tế thì Thư Loan không đi cũng có ảnh hưởng không nhỏ đối với kế hoạch, mặc dù đối với Thư Thái mà nói không khác nhau, nhưng Hoa Tường Vi Đen cũng không ngốc, làm như thế tất nhiên là sẽ đánh rắn động cỏ, để Hoa Tường Vi Đen phát hiện có điểm không đúng thì sẽ có đề phòng, nhưng Tưởng Hạo chấp nhận.

Thư Loan hơi nhíu mày nói: “Em muốn cùng đi với anh.”

Trong lòng cậu có chút sợ hãi.

Không nhìn thấy Tưởng Hạo, biết Tưởng Hạo đang phải chiến đấu ở một nơi nào đó khiến cậu cảm thấy luống cuống, trong đầu không bị khống chế tưởng tượng ra rất nhiều tình cảnh không tốt.

Tưởng Hạo thở dài.

“Được, đi cùng cũng tốt.”

Xem ra anh phải gọi Schilling đến giúp đỡ.

Trong đầu Tưởng Hạo suy nghĩ lập và sắp xếp kế hoạch hết sức cẩn thận về chuyện của hai ngày sau, còn Thư Loan nhìn chằm chằm Tưởng Hạo không chớp mắt.

Vừa nãy hình như Tưởng Hạo thấy mình tùy hứng nên cảm thấy rất bất đắc dĩ?

Thư Loan không khỏi nhớ tới lời nói của Lâm Nghệ Vi.

Bây giờ Tưởng Hạo  đang suy nghĩ gì?

“Bộp!”

Sách vở trên ghế salông rơi xuống đất, lấy lại tinh thần Tưởng Hạo nhìn chằm chằm người bỗng nhiên nhào tới, trèo lên trên người mình — Thư Loan.

“Làm sao vậy?”

Hai tay Thư Loan vòng qua ôm lấy cổ Tưởng Hạo, có chút không được tự nhiên nỉ non một câu.

“Cái gì?” Giọng Thư Loan thật sự quá nhỏ, Tưởng Hạo nghi ngờ hỏi: “Em nói cái gì?”

“Em nói…” Thư Loan mang theo ảo não nói: ” Nếu không anh hôn em một chút đi.”

Tưởng Hạo: “…”

“Thế là xong.” Thư Loan cắn môi dưới, chậm rãi buông tay.

“Ầm!”

Sau một khắc, Thư Loan liền cảm thấy hông của mình bị ôm siết lại, Tưởng Hạo ôm cậu vào lòng, ôm và cùng nằm xuống.

Bị Tưởng Hạo đặt ở dưới thân, Thư Loan nhìn anh chằm chằm.

Thư Loan rất yêu thích cảm giác như vậy, bị Tưởng Hạo nhốt lại trong ngực, chen ở trong một không gian như sô pha, trước mắt là một vùng tối.

” Loan Loan…”

Tưởng Hạo cúi đầu phác hoạ đôi môi hơi hé mở.

Người này thực sự là…

Thuận miệng nói một câu, một ánh mắt tùy ý liền làm cho mình mất khống chế như vậy. Trong lòng Tưởng Hạo lắc đầu, cũng thật sự là không cứu nổi rồi.

Rõ ràng không phải ngày đầu tiên quen biết, hay ngày đầu tiên yêu nhau.

Hô hấp của hai người  càng lúc càng nặng, tay Tưởng Hạo đè ở trước ngực Thư Loan nói với giọng khàn khàn: “Có thể không?”

“Chờ chúng ta xử lý Hoa Tường Vi Đen trở về.” Thư Loan quay đầu nhỏ giọng nói: “Bây giờ thì không được.”

“Được.” Tưởng Hạo hôn lên khóe mắt Thư Loan một cái.

“Đều nghe lời em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện