“Đừng động vào tôi!” Đột nhiên Thư Loan hất mạnh tay Tưởng Hạo ra, tàn bạo mà trừng mắt nhìn Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo sững sờ.
Tâm trạng của Thư Loan anh là người hiểu rõ nhất, gần như chỉ cần nhìn một ánh mắt liền biết trong lòng Thư Loan đang suy nghĩ gì. Bởi vậy vào lúc này cũng nhìn ra rồi, Thư Loan không phải cố ý giở tính trẻ con muốn quát anh như trước đây, hoặc là nói một đằng làm một nẻo để kéo sự chú ý của anh, lần này, là thật sự chống cự anh.
Tưởng Hạo đè xuống sự hoảng loạn trong lòng, cười nói: ” Loan Loan làm sao vậy?”
Thư Loan cầm lọ thuốc trong tay thật chặt, khóc đến mức thở không ra hơi.
“Anh gạt tôi…”
Tưởng Hạo cũng nhìn thấy vật khiến Thư Loan sụp đổ, thầm nghĩ không ổn rồi.
Trước kia bởi vì liên quan đến nội dung bộ phim nên tinh thần Thư Loan trở nên hoảng loạn, hơn nữa cho tới tận bây giờ cậu vẫn luôn bị triệu chứng này quấy nhiễu, vì lẽ đó Tưởng Hạo quyết định thật nhanh, lấy thuốc ở chỗ Tạ Y, vốn dĩ vẫn thả vào trong nước uống của Thư Loan, nhưng bây giờ sơ sẩy một cái là bị Thư Loan phát hiện.
“Anh gạt tôi… Anh đã nói, tôi, cùng, những người khác không giống nhau…” Thư Loan cắn môi dưới cố gắng không khóc thành tiếng.
Thư Loan vẫn cảm thấy mình không phải kiểu người không phải yếu đuối và có trái tim thủy tinh, nhưng từ khi gặp gỡ Tưởng Hạo, càng ngày càng không khống chế được chính mình.
Tại sao có thuốc…
Tại sao, có đúng là Tưởng Hạo không…., có phải hay không…..
Không được phép, không được phép, cậu không cho phép.
Tại sao Tưởng Hạo có thể!!
” Loan Loan…”
Charlotte cũng nhìn Thư Loan chằm chằm, tiến lên hơi dụi dụi vào mu bàn tay của cậu, nhẹ nhàng liếm láp an ủi.
Thư Loan hoàn toàn không nghe Tưởng Hạo nói gì, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì, càng khóc dữ dội hơn.
Có một cái bàn thấp được kê ở ngay bên cạnh, trên đó có một chậu hoa cùng cây kéo dùng để tỉa hoa lá, trong lúc hỗn loạn Thư Loan đứng dậy cướp lấy cây kéo kia.
” Loan Loan!”
Tưởng Hạo trợn to mắt, trực tiếp khống chế Thư Loan, cây kéo trong tay Thư Loan cũng rơi xuống đất phát ra thanh âm “Leng keng”.
“Thả tôi ra!!” Thư Loan bị Tưởng Hạo đè xuống đất, đành phải giãy dụa không ngừng.
Tưởng Hạo cúi đầu hôn mạnh lên môi Thư Loan, cạy mở môi Thư Loan thô lỗ càn quét và mút. Thành thục vừa hôn vừa cắn, kịch liệt đến mức cả người Thư Loan mềm nhũn.
Một tay Tưởng Hạo ôm eo Thư Loan, một tay kìm giữ tay ôm lấy đầu cậu, để cho bản thân có thể thưởng thức và trấn an người trong lòng được tốt hơn.
Thư Loan bị hôn đến mức không còn khí lực để khóc, hai tay quàng ở trên lưng Tưởng Hạo run run, thân thể cũng run rẩy không thể khống chế.
” Loan Loan đừng sợ… Anh ở đây, anh sẽ luôn luôn ở bên em.”
“Được rồi được rồi, đừng sợ.”
Dường như Thư Loan vẫn không chịu được, nhìn đôi mắt dịu dàng của Tưởng Hạo, ngẩng đầu, há miệng tàn nhẫn cắn vào vai Tưởng Hạo.
Cắn rất mạnh, thậm chí còn chảy máu. Đầu tiên Tưởng Hạo rên lên một tiếng, bắp thịt căng cứng trong nháy mắt, nhưng lập tức làm như không có chuyện gì xảy ra, thả lỏng tiếp tục ôm Thư Loan dỗ dành.
“Không sao rồi, em nghe anh nói, nha?”
“Ngoan, hãy nghe anh nói đã.”
Thư Loan dần dần tỉnh táo lại, trong miệng có vị máu tanh nhàn nhạt khiến cậu cả kinh, sợ đến mức nhả ra ngay, rồi ngơ ngác nhìn Tưởng Hạo.
Nhưng Tưởng Hạo hoàn toàn không quan tâm, chỉ vuốt nhẹ tóc Thư Loan nói: “Lén lút cho em dùng thuốc là anh sai anh xin lỗi em, sau này anh tuyệt đối không lừa dối em nữa, anh sẽ quang minh chính đại đưa cho em, em cũng phải là bé ngoan chịu uống có được không?”
“Những loại thuốc kia có thể làm cho em thoải mái hơn, anh tuyệt đối không ghét bỏ em đâu.” Tưởng Hạo nghiêm túc nói: “Anh yêu em.”
Thư Loan lại khóc.
Tưởng Hạo thở dài, ôm ngang người bế lên đặt ở trên ghế salông, nhẹ nhàng xoa xoa gò má và đỉnh đầu của cậu, tùy ý cậu phát tiết ra hết.
Qua một lúc lâu, Thư Loan vừa nghẹn ngào vừa đứng dậy phẫn nộ kéo quần áo của Tưởng Hạo.
“Xin lỗi…”
Nhìn trên bả vai Tưởng Hạo mang dấu răng dính máu, Thư Loan hơi cúi đầu.
Tại sao bản thân mình lại có thể như vậy…
Hai tay Thư Loan nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay.
“Ha.” Tưởng Hạo nắm chặt tay Thư Loan cười nói: “Em cũng biết mình làm chuyện tốt đẹp gì rồi đấy, chuyện này không thể bỏ qua đơn giản được, phải để cho anh trả thù.”
Thư Loan sững sờ.
Cái gì? Tưởng Hạo híp mắt nói: “Cho anh cắn một cái đi.”
Tóm lại là bản thân mình có lỗi ở trước, Thư Loan nhắm mắt nói bằng giọng khàn khàn: “Cắn đi.”
Quần áo bị kéo nhẹ xuống, nhưng mà cảm giác đau đớn được dự đoán trước lại không xuất hiện, trên bả vai trái lại có một cảm giác ấm áp ẩm ướt.
Thư Loan trợn to mắt, liền thấy Tưởng Hạo hôn lên vai của mình, sau đó nhẹ nhàng cắn cắn, lưu lại một dấu hôn ám muội.
“Được rồi.”
Tưởng Hạo rất thỏa mãn.
Thư Loan đỏ mặt.
Đôi mắt sũng nước sưng như quả hạch đào cùng khuôn mặt đỏ hồng giống như quả cà chua, trêu chọc Tưởng Hạo không nhịn được lại hôn lên môi.
“Mau đi ngủ đi, đừng nghĩ nữa.”
——————
Trước kia ngày thường Thư Loan đều sắp xếp cho bản thân một lịch trình công việc dày đặc, bởi vì không muốn về nhà nên lịch trình công tác gần như không ngừng, nhưng bây giờ thì không cần làm vậy nữa.
Cùng Tưởng Hạo ở nhà một vài ngày sau đó không lâu bộ phim «Bóng ma trong nhà hát» chính thức được công chiếu trên nền tảng Internet.
Sau khi được công chiếu bộ phim điện ảnh này đã tạo nên ấn tượng và tiếng vang vô cùng lớn. Diễn viên tham gia diễn xuất đều là những người có giá trị nhan sắc cao và đang hot, nội dung bộ phim không chỉ có không những chi tiết niệu điểm (*) , còn đặc biệt đặc sắc, chế tác càng tinh xảo, bởi vậy người xem cho điểm rất cao.
(*) Diễn giải của Baidu là “điểm hài hước trong một bộ phim” có nghĩa là khi bạn xem một bộ phim, nếu cốt truyện của bộ phim không đáng để xem thì bạn nên vào WC. Ngày nay, thời gian chiếu những bộ phim bom tấn càng ngày càng dài, phải mất hơn hai giờ. Khi chúng ta xem bộ phim lớn, chúng ta sẽ phải chiến đấu với bàng quang của chính mình. Đôi khi nội dung phim quá hấp dẫn, có thể sẽ không có cơ hội đi vệ sinh
Trong bối cảnh trên có nghĩa là: Bộ phim của Thư Loan và Tưởng Hạo rất hay, khiến người xem không muốn lãng phí thời gian đi WC
Lần này Thư Loan và Tưởng Hạo thử nghiệm hình tượng mới càng khiến cho khán giả bị chấn động mạnh. Thư Loan thay đổi bộ dạng bình thường của mình là kiêu ngạo thành hình tượng điềm đạm đáng yêu ôn thuần khiến người khác thương yêu luyến tiếc, còn Tưởng Hạo có khí chất cao quý trong đó đan xen một chút quỷ súc (*) làm cho fan phấn khích tới mức toát mồ hôi tay.
(*)Là kiểu người bạo lực, tàn nhẫn lạnh lùng vô tình, không có lòng từ bi luôn khiến cho người khác có cảm giác sợ hãi.
Độ hot của Thư Loan và Tưởng Hạo tăng lên vèo vèo như gió, hai người gần như trở thành CP quốc dân. Vốn dĩ CP của hai người cũng có thể khiến cho fan ngắm đến nở hoa, chớ nói chi là bây giờ có sự thân thiết hơn trong phim ảnh.
Mà không lâu sau tết đã đến.
Những năm trước Schilling vẫn cùng Hubert và Tưởng Hạo cùng nhau trải qua cái Tết đón năm mới của người Trung Hoa, tuy rằng không phải là rất truyền thông, nhưng vẫn có những tập tục cơ bản.
Ngày hôm đó là giao thừa, Schilling kéo Thư Loan và Tưởng Hạo ở trong phòng bếp cán bột mì cùng chuẩn bị cơm tất niên.
“Gói xong rồi.” Thư Loan đem mấy cái sủi cảo gói xong đưa cho Schilling nấu.
Nhìn cái mấy cái bánh dị dạng, Schilling khó có thể tin nổi, có cảm giác rất buồn bã.
” Loan Loan có dáng vẻ đẹp mắt như vậy, tại sao lại có thể gói sủi cảo như…”
Thư Loan hơi lúng túng cúi đầu.
Ngoại trừ điểm tâm ngọt ra, thì thật sự là cậu không có sở trường làm mấy món khác.
“Ai, Lowell vẫn có chỗ thích hợp.” Schilling nhận lấy mâm từ tay Tưởng Hạo nói: “Trái ngược với Loan Loan, người thì xấu nhưng gói sủi cảo lại đẹp.”
Khóe miệng Tưởng Hạo co giật.
Quả nhiên là không phải thân sinh!
Thư Loan thấp giọng nói: “Em sẽ học.”
Tưởng Hạo xoa xoa đầu Thư Loan cười nói: “Không học cũng không sao đâu, em kiếm tiền anh nấu cơm.”
Trong mắt Thư Loan đầy ghét bỏ.
Buổi tối, sau khi ăn cơm tất niên xong thì nói chung là nhàn rỗi a nhàn rỗi, mấy người vừa xem tiết mục cuối năm vừa đánh bài.
Trò chơi mà bọn họ chơi chính là 21 điểm (*) thua thì phạt một ly. Thư Loan phiền muộn, đây không phải chơi bài mà là cụng rượu a.
(*) Còn gọi là Blackjack
21 là điểm số cao nhất mà người chơi có thể giành được.
Nếu người chơi lấy thêm bài quá 21 điểm thì sẽ thua ngay lập tức, tiền sẽ về tay nhà cái kể cả khi sau đó nhà cái cũng lấy thêm lớn hơn 21 điểm.
Thư Loan hơi nhíu mày, tửu lượng của cậu không tốt lắm, nhưng mà nếu từ chối thì khó tránh khỏi khiến mọi người hứng.
Chỉ có thể yên lặng cầu khẩn bản thân mình số may.
Vòng thứ nhất Thư Loan rất an toàn, Hubert cùng Tưởng Hạo mỗi người bị phạt một ly.
Vòng thứ hai, Hubert cùng Schilling bị phạt một ly.
Vòng thứ ba, Hubert bị phạt một ly.
Hubert: “…”
Sau khi chơi một lúc, Schilling vỗ vai Hubert cười lớn.
“Ngày hôm nay anh xảy ra chuyện gì vậy!”
Khuôn mặt Hubert hồng hồng, nhưng vẻ mặt vẫn không hề có cảm xúc.
Tửu lượng của ông không nhỏ, nhưng Schilling lấy rượu Vodka ra, vậy thì lại là một chuyện khác.
Tưởng Hạo cũng dở khóc dở cười, quả nhiên cha anh là hố đen của trò chơi. Mà Thư Loan cũng không may, lúc mở màn thì bốc bài lên rất tốt nên thắng liền ba ván, rồi vận may cũng dùng hết, sau đó là tình cảnh bị phạt rượu vô biên.
Ánh mắt Thư Loan có chút mê ly, thấy Tưởng Hạo thân thiết nhìn mình, quay đầu cho anh một hôn gió.
…
…
Tưởng Hạo: “??????”
Tưởng Hạo trợn to mắt, nhìn Thư Loan như đang nhìn quái vật.
” Loan Loan, em say rồi…”
“Em không say.” Thần thái của Thư Loan cũng không khác lúc bình thường, đang nhíu mày nhìn Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo: “…”
“Nào, nào, nào, đánh một ván nữa.” Schilling lại chia bài.
“Chờ chút…! Hubert, hình như vừa nãy em thấy anh giấu bài?”
Schilling híp mắt nhìn Hubert, khóe mắt ông dường như bắt được động tác lén lén lút lút của Hubert thì phải?.
“Em nói nhăng nói cuội gì đó.” Hubert hơi nhíu mày nói: “Anh chính là một tổng tư lệnh quân đội, làm sao có khả năng làm chuyện buồn cười như vậy.”
Lời còn chưa dứt, liền thấy Thư Loan đột nhiên chống bàn đứng dậy, hơi cúi người đưa tay lôi từ trong tay áo Hubert ra một lá bài mười bích.
Hubert: “…”
“A.” Một tay Thư Loan cầm lá bài, một tay hơi cong cong ngón trỏ và ngón giữa chỉ chỉ vào con mắt của mình trước, rồi chỉ chỉ vào Hubert.
“I’ m watching you.”
Hubert: “… … …”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Schilling nằm rạp ở trên bàn cười đến mức thở không ra hơi nói: “Ôi Chúa ơi! Lúc Loan Loan say rượu rồi thật sự rất đáng yêu.”
Hubert nghiến răng nghiến lợi.
Con thỏ nhỏ chết bầm này, buổi chiều còn sợ mình đây! Bây giờ là muốn lên trời luôn phải không?.
“Được rồi được rồi, nguyên soái vĩ đại, mời.” Tưởng Hạo nhíu mày, đưa ly rượu cho Hubert.
Vẻ mặt Hubert đầy thâm trầm nhận ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Mấy người vẫn chơi đến đêm khuya, sau khi kết thúc sắc mặt của Schilling và Tưởng Hạo đều đỏ bừng, nhưng vẫn tính tỉnh táo, mà Hubert và Thư Loan đã hoàn toàn sụp đổ, mặc kệ cho người khác sắp đặt.
Sau khi say phản ứng của Hubert có chút trì độn, Schilling không ngừng trêu chọc ông.
Mắt Tưởng Hạo đã không thấy hai trưởng bối này nữa rồi, ôm Thư Loan đi thẳng về phòng.
Bên trong phòng, Tưởng Hạo cởi giày cho Thư Loan, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường.
“Hừ hừ.” Hai chân Thư Loan câu lên eo Tưởng Hạo, ngồi dậy như một con bạch tuộc treo ở trên người Tưởng Hạo.
“Tưởng — Hạo.”
“Đây là em muốn làm gì vậy?” Tưởng Hạo dở khóc dở cười.
“A.” Thư Loan cười, còn thổi thổi khí vào tai Tưởng Hạo. Thư Loan vừa uống rượu, bởi vậy nên nhiệt độ hơi cao, thổi ra khí nóng nóng, trêu chọc Tưởng Hạo khiến anh híp mắt lại.
“Em nghĩ, làm cái gì…? Nha?” Giọng nói Thư Loan khàn khàn.
Tưởng Hạo: “…”
Đột nhiên không kịp chuẩn bị đã phải đối mặt với bộ dạng Bá Vương của Thư Loan Tưởng Hạo thầm nghĩ, lần này không dễ ăn rồi.
Tưởng Hạo sững sờ.
Tâm trạng của Thư Loan anh là người hiểu rõ nhất, gần như chỉ cần nhìn một ánh mắt liền biết trong lòng Thư Loan đang suy nghĩ gì. Bởi vậy vào lúc này cũng nhìn ra rồi, Thư Loan không phải cố ý giở tính trẻ con muốn quát anh như trước đây, hoặc là nói một đằng làm một nẻo để kéo sự chú ý của anh, lần này, là thật sự chống cự anh.
Tưởng Hạo đè xuống sự hoảng loạn trong lòng, cười nói: ” Loan Loan làm sao vậy?”
Thư Loan cầm lọ thuốc trong tay thật chặt, khóc đến mức thở không ra hơi.
“Anh gạt tôi…”
Tưởng Hạo cũng nhìn thấy vật khiến Thư Loan sụp đổ, thầm nghĩ không ổn rồi.
Trước kia bởi vì liên quan đến nội dung bộ phim nên tinh thần Thư Loan trở nên hoảng loạn, hơn nữa cho tới tận bây giờ cậu vẫn luôn bị triệu chứng này quấy nhiễu, vì lẽ đó Tưởng Hạo quyết định thật nhanh, lấy thuốc ở chỗ Tạ Y, vốn dĩ vẫn thả vào trong nước uống của Thư Loan, nhưng bây giờ sơ sẩy một cái là bị Thư Loan phát hiện.
“Anh gạt tôi… Anh đã nói, tôi, cùng, những người khác không giống nhau…” Thư Loan cắn môi dưới cố gắng không khóc thành tiếng.
Thư Loan vẫn cảm thấy mình không phải kiểu người không phải yếu đuối và có trái tim thủy tinh, nhưng từ khi gặp gỡ Tưởng Hạo, càng ngày càng không khống chế được chính mình.
Tại sao có thuốc…
Tại sao, có đúng là Tưởng Hạo không…., có phải hay không…..
Không được phép, không được phép, cậu không cho phép.
Tại sao Tưởng Hạo có thể!!
” Loan Loan…”
Charlotte cũng nhìn Thư Loan chằm chằm, tiến lên hơi dụi dụi vào mu bàn tay của cậu, nhẹ nhàng liếm láp an ủi.
Thư Loan hoàn toàn không nghe Tưởng Hạo nói gì, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì, càng khóc dữ dội hơn.
Có một cái bàn thấp được kê ở ngay bên cạnh, trên đó có một chậu hoa cùng cây kéo dùng để tỉa hoa lá, trong lúc hỗn loạn Thư Loan đứng dậy cướp lấy cây kéo kia.
” Loan Loan!”
Tưởng Hạo trợn to mắt, trực tiếp khống chế Thư Loan, cây kéo trong tay Thư Loan cũng rơi xuống đất phát ra thanh âm “Leng keng”.
“Thả tôi ra!!” Thư Loan bị Tưởng Hạo đè xuống đất, đành phải giãy dụa không ngừng.
Tưởng Hạo cúi đầu hôn mạnh lên môi Thư Loan, cạy mở môi Thư Loan thô lỗ càn quét và mút. Thành thục vừa hôn vừa cắn, kịch liệt đến mức cả người Thư Loan mềm nhũn.
Một tay Tưởng Hạo ôm eo Thư Loan, một tay kìm giữ tay ôm lấy đầu cậu, để cho bản thân có thể thưởng thức và trấn an người trong lòng được tốt hơn.
Thư Loan bị hôn đến mức không còn khí lực để khóc, hai tay quàng ở trên lưng Tưởng Hạo run run, thân thể cũng run rẩy không thể khống chế.
” Loan Loan đừng sợ… Anh ở đây, anh sẽ luôn luôn ở bên em.”
“Được rồi được rồi, đừng sợ.”
Dường như Thư Loan vẫn không chịu được, nhìn đôi mắt dịu dàng của Tưởng Hạo, ngẩng đầu, há miệng tàn nhẫn cắn vào vai Tưởng Hạo.
Cắn rất mạnh, thậm chí còn chảy máu. Đầu tiên Tưởng Hạo rên lên một tiếng, bắp thịt căng cứng trong nháy mắt, nhưng lập tức làm như không có chuyện gì xảy ra, thả lỏng tiếp tục ôm Thư Loan dỗ dành.
“Không sao rồi, em nghe anh nói, nha?”
“Ngoan, hãy nghe anh nói đã.”
Thư Loan dần dần tỉnh táo lại, trong miệng có vị máu tanh nhàn nhạt khiến cậu cả kinh, sợ đến mức nhả ra ngay, rồi ngơ ngác nhìn Tưởng Hạo.
Nhưng Tưởng Hạo hoàn toàn không quan tâm, chỉ vuốt nhẹ tóc Thư Loan nói: “Lén lút cho em dùng thuốc là anh sai anh xin lỗi em, sau này anh tuyệt đối không lừa dối em nữa, anh sẽ quang minh chính đại đưa cho em, em cũng phải là bé ngoan chịu uống có được không?”
“Những loại thuốc kia có thể làm cho em thoải mái hơn, anh tuyệt đối không ghét bỏ em đâu.” Tưởng Hạo nghiêm túc nói: “Anh yêu em.”
Thư Loan lại khóc.
Tưởng Hạo thở dài, ôm ngang người bế lên đặt ở trên ghế salông, nhẹ nhàng xoa xoa gò má và đỉnh đầu của cậu, tùy ý cậu phát tiết ra hết.
Qua một lúc lâu, Thư Loan vừa nghẹn ngào vừa đứng dậy phẫn nộ kéo quần áo của Tưởng Hạo.
“Xin lỗi…”
Nhìn trên bả vai Tưởng Hạo mang dấu răng dính máu, Thư Loan hơi cúi đầu.
Tại sao bản thân mình lại có thể như vậy…
Hai tay Thư Loan nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay.
“Ha.” Tưởng Hạo nắm chặt tay Thư Loan cười nói: “Em cũng biết mình làm chuyện tốt đẹp gì rồi đấy, chuyện này không thể bỏ qua đơn giản được, phải để cho anh trả thù.”
Thư Loan sững sờ.
Cái gì? Tưởng Hạo híp mắt nói: “Cho anh cắn một cái đi.”
Tóm lại là bản thân mình có lỗi ở trước, Thư Loan nhắm mắt nói bằng giọng khàn khàn: “Cắn đi.”
Quần áo bị kéo nhẹ xuống, nhưng mà cảm giác đau đớn được dự đoán trước lại không xuất hiện, trên bả vai trái lại có một cảm giác ấm áp ẩm ướt.
Thư Loan trợn to mắt, liền thấy Tưởng Hạo hôn lên vai của mình, sau đó nhẹ nhàng cắn cắn, lưu lại một dấu hôn ám muội.
“Được rồi.”
Tưởng Hạo rất thỏa mãn.
Thư Loan đỏ mặt.
Đôi mắt sũng nước sưng như quả hạch đào cùng khuôn mặt đỏ hồng giống như quả cà chua, trêu chọc Tưởng Hạo không nhịn được lại hôn lên môi.
“Mau đi ngủ đi, đừng nghĩ nữa.”
——————
Trước kia ngày thường Thư Loan đều sắp xếp cho bản thân một lịch trình công việc dày đặc, bởi vì không muốn về nhà nên lịch trình công tác gần như không ngừng, nhưng bây giờ thì không cần làm vậy nữa.
Cùng Tưởng Hạo ở nhà một vài ngày sau đó không lâu bộ phim «Bóng ma trong nhà hát» chính thức được công chiếu trên nền tảng Internet.
Sau khi được công chiếu bộ phim điện ảnh này đã tạo nên ấn tượng và tiếng vang vô cùng lớn. Diễn viên tham gia diễn xuất đều là những người có giá trị nhan sắc cao và đang hot, nội dung bộ phim không chỉ có không những chi tiết niệu điểm (*) , còn đặc biệt đặc sắc, chế tác càng tinh xảo, bởi vậy người xem cho điểm rất cao.
(*) Diễn giải của Baidu là “điểm hài hước trong một bộ phim” có nghĩa là khi bạn xem một bộ phim, nếu cốt truyện của bộ phim không đáng để xem thì bạn nên vào WC. Ngày nay, thời gian chiếu những bộ phim bom tấn càng ngày càng dài, phải mất hơn hai giờ. Khi chúng ta xem bộ phim lớn, chúng ta sẽ phải chiến đấu với bàng quang của chính mình. Đôi khi nội dung phim quá hấp dẫn, có thể sẽ không có cơ hội đi vệ sinh
Trong bối cảnh trên có nghĩa là: Bộ phim của Thư Loan và Tưởng Hạo rất hay, khiến người xem không muốn lãng phí thời gian đi WC
Lần này Thư Loan và Tưởng Hạo thử nghiệm hình tượng mới càng khiến cho khán giả bị chấn động mạnh. Thư Loan thay đổi bộ dạng bình thường của mình là kiêu ngạo thành hình tượng điềm đạm đáng yêu ôn thuần khiến người khác thương yêu luyến tiếc, còn Tưởng Hạo có khí chất cao quý trong đó đan xen một chút quỷ súc (*) làm cho fan phấn khích tới mức toát mồ hôi tay.
(*)Là kiểu người bạo lực, tàn nhẫn lạnh lùng vô tình, không có lòng từ bi luôn khiến cho người khác có cảm giác sợ hãi.
Độ hot của Thư Loan và Tưởng Hạo tăng lên vèo vèo như gió, hai người gần như trở thành CP quốc dân. Vốn dĩ CP của hai người cũng có thể khiến cho fan ngắm đến nở hoa, chớ nói chi là bây giờ có sự thân thiết hơn trong phim ảnh.
Mà không lâu sau tết đã đến.
Những năm trước Schilling vẫn cùng Hubert và Tưởng Hạo cùng nhau trải qua cái Tết đón năm mới của người Trung Hoa, tuy rằng không phải là rất truyền thông, nhưng vẫn có những tập tục cơ bản.
Ngày hôm đó là giao thừa, Schilling kéo Thư Loan và Tưởng Hạo ở trong phòng bếp cán bột mì cùng chuẩn bị cơm tất niên.
“Gói xong rồi.” Thư Loan đem mấy cái sủi cảo gói xong đưa cho Schilling nấu.
Nhìn cái mấy cái bánh dị dạng, Schilling khó có thể tin nổi, có cảm giác rất buồn bã.
” Loan Loan có dáng vẻ đẹp mắt như vậy, tại sao lại có thể gói sủi cảo như…”
Thư Loan hơi lúng túng cúi đầu.
Ngoại trừ điểm tâm ngọt ra, thì thật sự là cậu không có sở trường làm mấy món khác.
“Ai, Lowell vẫn có chỗ thích hợp.” Schilling nhận lấy mâm từ tay Tưởng Hạo nói: “Trái ngược với Loan Loan, người thì xấu nhưng gói sủi cảo lại đẹp.”
Khóe miệng Tưởng Hạo co giật.
Quả nhiên là không phải thân sinh!
Thư Loan thấp giọng nói: “Em sẽ học.”
Tưởng Hạo xoa xoa đầu Thư Loan cười nói: “Không học cũng không sao đâu, em kiếm tiền anh nấu cơm.”
Trong mắt Thư Loan đầy ghét bỏ.
Buổi tối, sau khi ăn cơm tất niên xong thì nói chung là nhàn rỗi a nhàn rỗi, mấy người vừa xem tiết mục cuối năm vừa đánh bài.
Trò chơi mà bọn họ chơi chính là 21 điểm (*) thua thì phạt một ly. Thư Loan phiền muộn, đây không phải chơi bài mà là cụng rượu a.
(*) Còn gọi là Blackjack
21 là điểm số cao nhất mà người chơi có thể giành được.
Nếu người chơi lấy thêm bài quá 21 điểm thì sẽ thua ngay lập tức, tiền sẽ về tay nhà cái kể cả khi sau đó nhà cái cũng lấy thêm lớn hơn 21 điểm.
Thư Loan hơi nhíu mày, tửu lượng của cậu không tốt lắm, nhưng mà nếu từ chối thì khó tránh khỏi khiến mọi người hứng.
Chỉ có thể yên lặng cầu khẩn bản thân mình số may.
Vòng thứ nhất Thư Loan rất an toàn, Hubert cùng Tưởng Hạo mỗi người bị phạt một ly.
Vòng thứ hai, Hubert cùng Schilling bị phạt một ly.
Vòng thứ ba, Hubert bị phạt một ly.
Hubert: “…”
Sau khi chơi một lúc, Schilling vỗ vai Hubert cười lớn.
“Ngày hôm nay anh xảy ra chuyện gì vậy!”
Khuôn mặt Hubert hồng hồng, nhưng vẻ mặt vẫn không hề có cảm xúc.
Tửu lượng của ông không nhỏ, nhưng Schilling lấy rượu Vodka ra, vậy thì lại là một chuyện khác.
Tưởng Hạo cũng dở khóc dở cười, quả nhiên cha anh là hố đen của trò chơi. Mà Thư Loan cũng không may, lúc mở màn thì bốc bài lên rất tốt nên thắng liền ba ván, rồi vận may cũng dùng hết, sau đó là tình cảnh bị phạt rượu vô biên.
Ánh mắt Thư Loan có chút mê ly, thấy Tưởng Hạo thân thiết nhìn mình, quay đầu cho anh một hôn gió.
…
…
Tưởng Hạo: “??????”
Tưởng Hạo trợn to mắt, nhìn Thư Loan như đang nhìn quái vật.
” Loan Loan, em say rồi…”
“Em không say.” Thần thái của Thư Loan cũng không khác lúc bình thường, đang nhíu mày nhìn Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo: “…”
“Nào, nào, nào, đánh một ván nữa.” Schilling lại chia bài.
“Chờ chút…! Hubert, hình như vừa nãy em thấy anh giấu bài?”
Schilling híp mắt nhìn Hubert, khóe mắt ông dường như bắt được động tác lén lén lút lút của Hubert thì phải?.
“Em nói nhăng nói cuội gì đó.” Hubert hơi nhíu mày nói: “Anh chính là một tổng tư lệnh quân đội, làm sao có khả năng làm chuyện buồn cười như vậy.”
Lời còn chưa dứt, liền thấy Thư Loan đột nhiên chống bàn đứng dậy, hơi cúi người đưa tay lôi từ trong tay áo Hubert ra một lá bài mười bích.
Hubert: “…”
“A.” Một tay Thư Loan cầm lá bài, một tay hơi cong cong ngón trỏ và ngón giữa chỉ chỉ vào con mắt của mình trước, rồi chỉ chỉ vào Hubert.
“I’ m watching you.”
Hubert: “… … …”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Schilling nằm rạp ở trên bàn cười đến mức thở không ra hơi nói: “Ôi Chúa ơi! Lúc Loan Loan say rượu rồi thật sự rất đáng yêu.”
Hubert nghiến răng nghiến lợi.
Con thỏ nhỏ chết bầm này, buổi chiều còn sợ mình đây! Bây giờ là muốn lên trời luôn phải không?.
“Được rồi được rồi, nguyên soái vĩ đại, mời.” Tưởng Hạo nhíu mày, đưa ly rượu cho Hubert.
Vẻ mặt Hubert đầy thâm trầm nhận ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Mấy người vẫn chơi đến đêm khuya, sau khi kết thúc sắc mặt của Schilling và Tưởng Hạo đều đỏ bừng, nhưng vẫn tính tỉnh táo, mà Hubert và Thư Loan đã hoàn toàn sụp đổ, mặc kệ cho người khác sắp đặt.
Sau khi say phản ứng của Hubert có chút trì độn, Schilling không ngừng trêu chọc ông.
Mắt Tưởng Hạo đã không thấy hai trưởng bối này nữa rồi, ôm Thư Loan đi thẳng về phòng.
Bên trong phòng, Tưởng Hạo cởi giày cho Thư Loan, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường.
“Hừ hừ.” Hai chân Thư Loan câu lên eo Tưởng Hạo, ngồi dậy như một con bạch tuộc treo ở trên người Tưởng Hạo.
“Tưởng — Hạo.”
“Đây là em muốn làm gì vậy?” Tưởng Hạo dở khóc dở cười.
“A.” Thư Loan cười, còn thổi thổi khí vào tai Tưởng Hạo. Thư Loan vừa uống rượu, bởi vậy nên nhiệt độ hơi cao, thổi ra khí nóng nóng, trêu chọc Tưởng Hạo khiến anh híp mắt lại.
“Em nghĩ, làm cái gì…? Nha?” Giọng nói Thư Loan khàn khàn.
Tưởng Hạo: “…”
Đột nhiên không kịp chuẩn bị đã phải đối mặt với bộ dạng Bá Vương của Thư Loan Tưởng Hạo thầm nghĩ, lần này không dễ ăn rồi.
Danh sách chương