Edit: Phạmnhi
Kiều Hồng Diệp chỉ cảm thấy cả người tóc gáy dựng đứng, ánh mắt nhìn Tào Hành đều tràn đầy hoảng sợ! Mặc dù cô và Tào Hành rất quen thuộc, nhưng có một người bí mật nhìn chằm chằm cô như vậy, cảm thấy một chút cảm giác an toàn cũng không có, hơn nữa. . . . . . Còn có chút biến thái!
"Cô nhìn tôi như vậy làm cái gì? Cô cũng không nghĩ tôi vì ai mà rơi vào hoàn cảnh này, nếu tôi bị bắt, cô cảm thấy cô còn có thể tốt sao?" Tào Hành hừ lạnh một tiếng, một gương mặt lộ ra nguyên hình dưới mái tóc màu vàng.
Kiều Hồng Diệp chỉ cảm thấy hắn ta ghê tởm, nhưng hắn ta nói cũng không sai, cô thật sự không có biện pháp nào đối với Tào Hành.
Cô và Tào Hành đều là người đến từ thị trấn Ninh Hương, thời điểm học cấp hai cô bị người khác quấy rầy, Tào Hành giúp cô một chút, từ đó về sau chưa từng cắt đứt liên lạc, trước kia cô nhờ Tào Hành phái người cướp bóc Cảnh Vân Chiêu hoặc là thỉnh thoảng hù dọa cô, sau lại Cảnh Vân Chiêu lên cấp ba liền nhờ Tào Hành tung tin đồn, nhưng không ngờ bị bắt trong một lần đầu.
Kiều Hồng Diệp thở một hơi, cố gắng khắc chế trái tim đang đập loạn cào cào: "Anh nghĩ làm thế nào?"
"Tôi không có tiền, cô cho tôi mượn trước một chút." Tào Hành dứt khoát mà trực tiếp.
Thật ra Tào Hành lớn lên dáng dấp cũng không tệ, nhưng là một gương mặt đại chúng, điều duy nhất làm cho người ta nhớ đến nhất chính là đôi bông tai trên tai cùng mái tóc màu vàng.
Kiều Hồng Diệp tức giận phát run: "Tôi còn là học sinh đấy, lấy tiền ở đâu ra!"
Kiều Hồng Diệp chính xác không có nói dối, trước kia khoảng thời gian Diệp Cầm còn sống, đau lòng Kiều Hồng Diệp, chưa bao giờ sẽ thiếu tiền tiêu vặt cho cô, nhất là thời gian cô lên cấp ba, người khác một tháng nhiều nhất 300 400 tệ, mà cô một tháng phần lớn đều là gần ngàn.
Nhưng Diệp Cầm chết rồi, Kiều Uý Dân là một người đàn ông, không quan tâm con gái mình nhiều bằng Diệp Cầm, chi phí sinh hoạt của cô đã giảm xuống còn 500, đối với người khác đã khá nhiều, nhưng với Kiều Hồng Diệp mà nói, rất nhiều đồ muốn mua cũng không mua được.
"Cô không có tiền? Lừa quỷ hả? Ba cô mặc dù không phải là ông chủ lớn, nhưng ít nhất đã đầu tư một nhà máy nhỏ, hàng năm chia hoa hồng thu vào cũng không ít, cô lại là tiểu công chúa trong nhà, cô có thể không có tiền? Nếu như cô là Cảnh Vân Chiêu vậy tôi chắc chắn tin, nhưng cô là Kiều Hồng Diệp, mặc dù cô thật không có tiền, cô cũng có nhiều cách khác nhau để lấy được tiền." Vẻ mặt Tào Hành khẳng định.
Hắn biết Kiều Hồng Diệp lâu lắm rồi, trên người nữ sinh này để tâm so với than tổ ong còn lợi hại hơn.
Kiều Hồng Diệp chỉ cảm thấy trong lòng ngực nghẹn một ngụm hờn dỗi, không nhịn được bộc lộ một chút tính tình: "Tào Hành! Anh xem tôi quá lợi hại đi! Anh cũng biết mẹ tôi mới vừa qua đời, tính tình ba tôi ích kỷ như vậy làm sao có thể chăm sóc tôi? Tiền trong nhà đều bị ba giấu đi, tôi muốn trộm cũng không trộm được!"
"Dù sao tôi mặc kệ, tài sản của tôi bị Hoa Tặc nhìn ngó, tên kia so với tôi độc ác hơn, hiện tại tôi không chọc nổi, trước mắt cô nhất định phải giúp tôi, nếu không tôi chỉ có thể đi cục cảnh sát ngồi chơi, ít nhất nơi đó còn có ăn có uống không phải sao?" Tào Hành uy hiếp nói.
Kiều Hồng Diệp tức giận đỏ mặt.
Không sai, cô vẫn không chống lại được, cô không thể để Tào Hành đi cục cảnh sát, nếu không danh tiếng của cô sẽ bị phá hủy, mặc dù cô muốn Cảnh Vân Chiêu trở thành chuột chạy qua đường trong trường học, nhưng không có nghĩa cô nguyện ý chịu sinh hoạt giống như Cảnh Vân Chiêu.
"Tôi . . . . . . Ngược lại thật ra tôi có một cách, chỉ cần anh chịu. . . . . ." Kiều Hồng Diệp suy nghĩ kỹ một lúc, nhìn Tào Hành cảm thấy thích thú ngẩng đầu, lúc này mới lại lấy hết can đảm nói: "Cảnh Vân Chiêu có tiền."
"A! Kiều Hồng Diệp cô cho tôi là người ngu sao!?" Đầu tiên Tào Hành cười nhạo, nếu không phải người trước mặt là Kiều Hồng Diệp, sợ rằng hắn ta đã cho một cái tát rồi.
"Tôi không có! Anh nghe tôi nói sẽ biết!" Kiều Hồng Diệp đỏ mặt nói.
Kiều Hồng Diệp chỉ cảm thấy cả người tóc gáy dựng đứng, ánh mắt nhìn Tào Hành đều tràn đầy hoảng sợ! Mặc dù cô và Tào Hành rất quen thuộc, nhưng có một người bí mật nhìn chằm chằm cô như vậy, cảm thấy một chút cảm giác an toàn cũng không có, hơn nữa. . . . . . Còn có chút biến thái!
"Cô nhìn tôi như vậy làm cái gì? Cô cũng không nghĩ tôi vì ai mà rơi vào hoàn cảnh này, nếu tôi bị bắt, cô cảm thấy cô còn có thể tốt sao?" Tào Hành hừ lạnh một tiếng, một gương mặt lộ ra nguyên hình dưới mái tóc màu vàng.
Kiều Hồng Diệp chỉ cảm thấy hắn ta ghê tởm, nhưng hắn ta nói cũng không sai, cô thật sự không có biện pháp nào đối với Tào Hành.
Cô và Tào Hành đều là người đến từ thị trấn Ninh Hương, thời điểm học cấp hai cô bị người khác quấy rầy, Tào Hành giúp cô một chút, từ đó về sau chưa từng cắt đứt liên lạc, trước kia cô nhờ Tào Hành phái người cướp bóc Cảnh Vân Chiêu hoặc là thỉnh thoảng hù dọa cô, sau lại Cảnh Vân Chiêu lên cấp ba liền nhờ Tào Hành tung tin đồn, nhưng không ngờ bị bắt trong một lần đầu.
Kiều Hồng Diệp thở một hơi, cố gắng khắc chế trái tim đang đập loạn cào cào: "Anh nghĩ làm thế nào?"
"Tôi không có tiền, cô cho tôi mượn trước một chút." Tào Hành dứt khoát mà trực tiếp.
Thật ra Tào Hành lớn lên dáng dấp cũng không tệ, nhưng là một gương mặt đại chúng, điều duy nhất làm cho người ta nhớ đến nhất chính là đôi bông tai trên tai cùng mái tóc màu vàng.
Kiều Hồng Diệp tức giận phát run: "Tôi còn là học sinh đấy, lấy tiền ở đâu ra!"
Kiều Hồng Diệp chính xác không có nói dối, trước kia khoảng thời gian Diệp Cầm còn sống, đau lòng Kiều Hồng Diệp, chưa bao giờ sẽ thiếu tiền tiêu vặt cho cô, nhất là thời gian cô lên cấp ba, người khác một tháng nhiều nhất 300 400 tệ, mà cô một tháng phần lớn đều là gần ngàn.
Nhưng Diệp Cầm chết rồi, Kiều Uý Dân là một người đàn ông, không quan tâm con gái mình nhiều bằng Diệp Cầm, chi phí sinh hoạt của cô đã giảm xuống còn 500, đối với người khác đã khá nhiều, nhưng với Kiều Hồng Diệp mà nói, rất nhiều đồ muốn mua cũng không mua được.
"Cô không có tiền? Lừa quỷ hả? Ba cô mặc dù không phải là ông chủ lớn, nhưng ít nhất đã đầu tư một nhà máy nhỏ, hàng năm chia hoa hồng thu vào cũng không ít, cô lại là tiểu công chúa trong nhà, cô có thể không có tiền? Nếu như cô là Cảnh Vân Chiêu vậy tôi chắc chắn tin, nhưng cô là Kiều Hồng Diệp, mặc dù cô thật không có tiền, cô cũng có nhiều cách khác nhau để lấy được tiền." Vẻ mặt Tào Hành khẳng định.
Hắn biết Kiều Hồng Diệp lâu lắm rồi, trên người nữ sinh này để tâm so với than tổ ong còn lợi hại hơn.
Kiều Hồng Diệp chỉ cảm thấy trong lòng ngực nghẹn một ngụm hờn dỗi, không nhịn được bộc lộ một chút tính tình: "Tào Hành! Anh xem tôi quá lợi hại đi! Anh cũng biết mẹ tôi mới vừa qua đời, tính tình ba tôi ích kỷ như vậy làm sao có thể chăm sóc tôi? Tiền trong nhà đều bị ba giấu đi, tôi muốn trộm cũng không trộm được!"
"Dù sao tôi mặc kệ, tài sản của tôi bị Hoa Tặc nhìn ngó, tên kia so với tôi độc ác hơn, hiện tại tôi không chọc nổi, trước mắt cô nhất định phải giúp tôi, nếu không tôi chỉ có thể đi cục cảnh sát ngồi chơi, ít nhất nơi đó còn có ăn có uống không phải sao?" Tào Hành uy hiếp nói.
Kiều Hồng Diệp tức giận đỏ mặt.
Không sai, cô vẫn không chống lại được, cô không thể để Tào Hành đi cục cảnh sát, nếu không danh tiếng của cô sẽ bị phá hủy, mặc dù cô muốn Cảnh Vân Chiêu trở thành chuột chạy qua đường trong trường học, nhưng không có nghĩa cô nguyện ý chịu sinh hoạt giống như Cảnh Vân Chiêu.
"Tôi . . . . . . Ngược lại thật ra tôi có một cách, chỉ cần anh chịu. . . . . ." Kiều Hồng Diệp suy nghĩ kỹ một lúc, nhìn Tào Hành cảm thấy thích thú ngẩng đầu, lúc này mới lại lấy hết can đảm nói: "Cảnh Vân Chiêu có tiền."
"A! Kiều Hồng Diệp cô cho tôi là người ngu sao!?" Đầu tiên Tào Hành cười nhạo, nếu không phải người trước mặt là Kiều Hồng Diệp, sợ rằng hắn ta đã cho một cái tát rồi.
"Tôi không có! Anh nghe tôi nói sẽ biết!" Kiều Hồng Diệp đỏ mặt nói.
Danh sách chương