Kiếp trước Cảnh Vân Chiêu nghe nhiều điều từ trong miệng Kiều Úy Dân về chuyện công nhân này, theo như ông ta nói, năm đó sau khi công nhân này bán bình lớn Thanh Hoa, có người đi tìm ông ta, lúc ấy công nhân oán giận rất nhiều, chỉ là không tìm được người buôn đồ cổ để tính sổ, chỉ có thể buồn bực ở trong lòng.
Cũng không phải ông ta hối hận đã bán đi, mà là bán một số thứ lúc ông ta cần tiền gấp, lúc ấy muốn giá hai mươi vạn, người khác chỉ nói ông ta là kẻ ngốc, nhưng sau đó thương nhân kia đến, nói với ông ta đây đồ là giả.
Thương nhân kia nói khéo như rót, nói rất nhiều lời mà công nhân này nghe không hiểu, khiến công nhân này cho là vật trong tay mình đúng là một hàng giả, lúc tuyệt vọng, thương nhân lại ra vẻ đồng tình, dùng 1000 đồng lừa lấy đi.
Sau khi bán đồ đó, ông ta rất là cảm kích với thương nhân kia, ai biết chưa đầy một tháng sau, đồ được người khác để mắt tới, lên tới hơn 20 triệu!
Công nhân này cũng thành thật, cũng không phải mơ ước giá trên trời, chỉ nghĩ về hai mươi vạn của mình mà thôi.
Bởi vì điều này, lúc này Cảnh Vân Chiêu cũng không đau lòng khi mình giành lại đường tiền tài của thương nhân kia.
Sau khi đến gần, Cảnh Vân Chiêu dừng lại ở trước mặt người công nhân.
Chỉ nhìn đối phương năm sáu chục tuổi, làn da ngăm đen, mặt đầy nếp nhăn, hai mắt như có vẻ buồn rầu, hai tay ôm bình lớn Thanh Hoa, sợ bị người khác không cẩn thận đá ngã.
Đôi tay thô nứt nẻ, vừa nhìn đã biết là nhiều năm khổ cực làm việc tay chân, phần lưng hơi cong, một lớp bụi dính trên quần áo, dưới chân giẫm ra hai hố cạn, bùn dính đầy giầy, càng lộ vẻ lỗi thời.
"Chú ơi, chú muốn bán bình sứ này phải không ạ?" Cảnh Vân Chiêu mở miệng hỏi.
Thốt ra lời này, mấy người đang ăn sáng bên cạnh cũng bị hấp dẫn tới đây, lão Lý ôm bình lớn này ở chợ nhỏ đã một tháng rồi, cũng có người mở miệng hỏi thăm, nhưng vừa nghe giá kia, tất cả mọi người đều chùn bước.
Bọn họ không hiểu đồ cổ là thế nào, chỉ biết là bình này đã cũ, cũng chứa không được thứ gì, nhiều nhất là để trang trí, nếu nói mười mấy đồng cũng có thể tiếp nhận, hai mươi vạn...... Kẻ ngu mới mua.
Chỉ là, bình thường mở miệng phần nhiều là đàn ông trên bốn mươi tuổi, hôm nay làm sao sẽ toát ra một cô bé......
Hơn nữa cô bé này bộ dáng có chút quen thuộc, nếu bọn họ không có nhận lầm mà nói...,, chính là con gái lớn của Kiều Úy Dân đúng không? Nghe nói bị đuổi ra khỏi nhà rồi, rốt cuộc là thiệt hay giả vậy? Tính tình lão Lý cũng tốt: "Cô bé chú đây bán bình lớn này rất đắt, con hỏi cũng vô ích thôi."
"Chú nói giá trước đi, con rất thích vật này, nếu giá tiền thích hợp con sẽ mua." Cảnh Vân Chiêu lại nói.
Lão Lý lắc đầu một cái, cô bé ngoan, chỉ sợ là thấy ông ở đây lâu rồi nên thông cảm đây mà.
"Không dối con làm gì, bạn già chú bị bệnh, chú bán cái này là muốn kiếm tiền chữa bệnh, muốn hai mươi vạn, thiếu một phân cũng không bán." Lão Lý sờ sờ bình lớn, mình cũng có chút không bỏ được.
Khi ông còn trẻ lúc làm thợ đào được vật này, lúc ấy ông cũng không dám nói với ai, cất giấu ba mươi năm, ông không hiểu lai lịch của bình lớn này, nhưng nghĩ tới đồ trong đất dù sao cũng nên là tốt, cho nên ông nghĩ để lại cho con làm vật gia truyền sau này.
Nhưng không ngờ vợ bị bệnh.
Ông bận sống một đời, ông mua nhà cho hai đứa con trai, nên trên người mình cũng không còn dư lại một khoản tiền nào.
Mở miệng hỏi con trai cần tiền, nhưng hai đứa con trai đều lên tiếng kêu nghèo, làm ầm ĩ mấy tháng ông cũng không lấy được đồng nào từ trên người hai đứa con trai kia.
Không còn cách nào, lúc này mới cầm bình cất giấu mấy chục năm bảo bối ra ngoài đổi tiền.
Chỉ là kết quả cũng làm cho ông thất vọng, đừng nói là những người ngoài này, chính là con ruột của ông đều nói ông có ý nghĩ kỳ lạ cầm đồ rẻ tiền coi như bảo bối.
"Hai mươi vạn thật sao? Chú, chờ ngân hàng gần đây mở cửa, chú đi theo con một chuyến, con chuyển khoản cho chú." Lão Lý đang oán giận hai đứa con trai thì đột nhiên Cảnh Vân Chiêu nói.
Cũng không phải ông ta hối hận đã bán đi, mà là bán một số thứ lúc ông ta cần tiền gấp, lúc ấy muốn giá hai mươi vạn, người khác chỉ nói ông ta là kẻ ngốc, nhưng sau đó thương nhân kia đến, nói với ông ta đây đồ là giả.
Thương nhân kia nói khéo như rót, nói rất nhiều lời mà công nhân này nghe không hiểu, khiến công nhân này cho là vật trong tay mình đúng là một hàng giả, lúc tuyệt vọng, thương nhân lại ra vẻ đồng tình, dùng 1000 đồng lừa lấy đi.
Sau khi bán đồ đó, ông ta rất là cảm kích với thương nhân kia, ai biết chưa đầy một tháng sau, đồ được người khác để mắt tới, lên tới hơn 20 triệu!
Công nhân này cũng thành thật, cũng không phải mơ ước giá trên trời, chỉ nghĩ về hai mươi vạn của mình mà thôi.
Bởi vì điều này, lúc này Cảnh Vân Chiêu cũng không đau lòng khi mình giành lại đường tiền tài của thương nhân kia.
Sau khi đến gần, Cảnh Vân Chiêu dừng lại ở trước mặt người công nhân.
Chỉ nhìn đối phương năm sáu chục tuổi, làn da ngăm đen, mặt đầy nếp nhăn, hai mắt như có vẻ buồn rầu, hai tay ôm bình lớn Thanh Hoa, sợ bị người khác không cẩn thận đá ngã.
Đôi tay thô nứt nẻ, vừa nhìn đã biết là nhiều năm khổ cực làm việc tay chân, phần lưng hơi cong, một lớp bụi dính trên quần áo, dưới chân giẫm ra hai hố cạn, bùn dính đầy giầy, càng lộ vẻ lỗi thời.
"Chú ơi, chú muốn bán bình sứ này phải không ạ?" Cảnh Vân Chiêu mở miệng hỏi.
Thốt ra lời này, mấy người đang ăn sáng bên cạnh cũng bị hấp dẫn tới đây, lão Lý ôm bình lớn này ở chợ nhỏ đã một tháng rồi, cũng có người mở miệng hỏi thăm, nhưng vừa nghe giá kia, tất cả mọi người đều chùn bước.
Bọn họ không hiểu đồ cổ là thế nào, chỉ biết là bình này đã cũ, cũng chứa không được thứ gì, nhiều nhất là để trang trí, nếu nói mười mấy đồng cũng có thể tiếp nhận, hai mươi vạn...... Kẻ ngu mới mua.
Chỉ là, bình thường mở miệng phần nhiều là đàn ông trên bốn mươi tuổi, hôm nay làm sao sẽ toát ra một cô bé......
Hơn nữa cô bé này bộ dáng có chút quen thuộc, nếu bọn họ không có nhận lầm mà nói...,, chính là con gái lớn của Kiều Úy Dân đúng không? Nghe nói bị đuổi ra khỏi nhà rồi, rốt cuộc là thiệt hay giả vậy? Tính tình lão Lý cũng tốt: "Cô bé chú đây bán bình lớn này rất đắt, con hỏi cũng vô ích thôi."
"Chú nói giá trước đi, con rất thích vật này, nếu giá tiền thích hợp con sẽ mua." Cảnh Vân Chiêu lại nói.
Lão Lý lắc đầu một cái, cô bé ngoan, chỉ sợ là thấy ông ở đây lâu rồi nên thông cảm đây mà.
"Không dối con làm gì, bạn già chú bị bệnh, chú bán cái này là muốn kiếm tiền chữa bệnh, muốn hai mươi vạn, thiếu một phân cũng không bán." Lão Lý sờ sờ bình lớn, mình cũng có chút không bỏ được.
Khi ông còn trẻ lúc làm thợ đào được vật này, lúc ấy ông cũng không dám nói với ai, cất giấu ba mươi năm, ông không hiểu lai lịch của bình lớn này, nhưng nghĩ tới đồ trong đất dù sao cũng nên là tốt, cho nên ông nghĩ để lại cho con làm vật gia truyền sau này.
Nhưng không ngờ vợ bị bệnh.
Ông bận sống một đời, ông mua nhà cho hai đứa con trai, nên trên người mình cũng không còn dư lại một khoản tiền nào.
Mở miệng hỏi con trai cần tiền, nhưng hai đứa con trai đều lên tiếng kêu nghèo, làm ầm ĩ mấy tháng ông cũng không lấy được đồng nào từ trên người hai đứa con trai kia.
Không còn cách nào, lúc này mới cầm bình cất giấu mấy chục năm bảo bối ra ngoài đổi tiền.
Chỉ là kết quả cũng làm cho ông thất vọng, đừng nói là những người ngoài này, chính là con ruột của ông đều nói ông có ý nghĩ kỳ lạ cầm đồ rẻ tiền coi như bảo bối.
"Hai mươi vạn thật sao? Chú, chờ ngân hàng gần đây mở cửa, chú đi theo con một chuyến, con chuyển khoản cho chú." Lão Lý đang oán giận hai đứa con trai thì đột nhiên Cảnh Vân Chiêu nói.
Danh sách chương