Nhưng thái độ của Lê Thiếu Vân lại khiêm tốn, lúc này cũng không có mở miệng phản bác, ngược lại những bạn học khác có chút không nhịn được.
"Dì Dương à, thật ra thì chuyện này không trách khách sạn được, đều là Diệp Thanh huyên náo, Diệp Thanh làm nước đồ ăn thừa bắn vào trên người của Điềm Điềm hơn nữa thái độ cũng không tốt, Điềm Điềm muốn đi, nhưng Diệp Thanh không cho đi, hai người lôi kéo không cẩn thận làm tổn thương Điềm Điềm......" Vừa nhìn những bạn học khác muốn mở miệng, Tưởng Hạ lập tức thay mặt nói trước.
Dì Dương vừa nghe, sắc mặt cũng không quá tốt: "Không cẩn thận? Xuống tay ác như vậy, dáng vẻ này mà không cẩn thận ư....! Mới vừa rồi khi chúng tôi đến hỏi bác sĩ, đôi mắt này thiếu chút nữa thì phá hủy! Còn đầu thì chảy máu như vậy, cái này phải bao lâu có thể bù lại đây hả? Nếu sau này để lại sẹo thì làm thế nào đây! Đúng rồi, ai là Diệp Thanh! Có phải là cháu hay không?"
Cảnh Vân Chiêu cách gần đó, ở trong phòng bệnh thời gian lâu nhất, nhìn qua cũng lo lắng nhất, cho nên mẹ Dương theo bản năng lại cảm thấy cô gái trước mắt này chính là Diệp Thanh trong miệng bọn họ, hung hăng nhìn chằm chằm.
"Dì à, sợ rằng dì nhận lầm người rồi." Bên cạnh, Lê Thiếu Vân chủ động nói giúp: "Cô ấy tên Cảnh Vân Chiêu, nếu như không phải cô ấy xử lý vết thương mắt của con gái dì trước, thì sau này mắt của cô bé ấy (DĐĐ) vẫn còn chưa chắc có thể nhìn thấy đâu."
Mặc dù Lê Thiếu Vân trẻ tuổi, nhưng khí thế có chút dọa người, xem ra trời sanh mặt hoa đào lúc này đã thu lại hơi thở quần áo lụa là, thái độ nhìn qua hết sức nghiêm túc.
Cha Dương mẹ Dương vừa nghe, cũng có chút sững sờ.
Là cô nữ sinh này xử lý vết thương cho con gái sao? Làm sao có thể chứ? Sau khi đến bà đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói vết thương trên trán chỉ là chuyện nhỏ, duy nhất hậu di chứng chính là về sau có thể sẽ để lại sẹo, nhưng nhờ kịp thời dùng đúng thuốc cho mắt, nếu không cho dù sẽ không mù thì nhìn đồ cũng sẽ không rõ ràng giống như trước nữa.
Lúc ấy bọn họ còn nghĩ, trong khách sạn nhiều người, bảo vệ không nghĩ là sẽ gặp được bác sĩ tốt bụng giúp đỡ, nhưng không có nghĩ đến, người tốt bụng này thế nhưng cùng lứa với con gái mình? Hơn nữa tên này cũng có chút quen thuộc, hình như cũng cùng một lớp với con gái hay sao đấy?
Cha mẹ Dương hoài nghi nhìn Cảnh Vân Chiêu, lại nhìn những người khác, chỉ thấy những người khác cũng đều gật đầu ngầm thừa nhận, lúc này cũng không thể không tin rồi.
"Dì à, dì nhất định không nên trách Cảnh Vân Chiêu, mặc dù chuyện này bởi vì bạn ấy, nhưng dầu gì bạn ấy đã đền bù sai lầm......" Cha mẹ Dương vừa định cảm tạ, Tưởng Hạ lại nói tiếp một câu.
Thái độ của Tưởng Hạ hết sức chân thành, thậm chí nếu như không phải là bởi vì thái độ quá mức nghiêm túc, có lẽ mọi người có thể nghĩ rằng cô cố ý.
"Có ý tứ gì? Bởi vì cô ấy sao?" Cha Dương sắc mặt lạnh lẽo.
"Dạ, là như thế này ạ, mọi người chúng con đang dùng cơm ở đại sảnh tầng dưới, Cảnh Vân Chiêu và nữ sinh bên cạnh bạn ấy ở phòng khách quý tiêu phí trên lầu, bởi vì bạn ấy (CVC) tức giận nhất thời tặng một bàn đồ ăn thừa tới đây, chọc Diệp Thanh mất hứng, Điềm Điềm nói mấy lời hay thay cho Cảnh Vân Chiêu, cho nên Diệp Thanh tức giận phát ở trên người Điềm Điềm......" Tưởng Hạ từng chữ từng câu giải thích.
Cậu ta nói xong lời này, Cảnh Vân Chiêu trở thành người độc ác.
"Tưởng Hạ, cậu có phải là người hay không hả? Bản lãnh đổi trắng thay đen cũng quá mạnh đi!" Tiêu Hải Thanh lập tức tức giận nói.
Vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu lạnh lùng: "Chú dì, con với Diệp Thanh có chút mâu thuẫn không sai, nhưng cũng không phải con gây chuyện trước, chính con ở trên lầu, hoàn toàn không rõ ràng tại sao lầu dưới đột nhiên đánh nhau, nếu như bên trong bởi vì con, con sẵn sàng gánh chịu trách nhiệm này, nhưng nếu có người đẩy tất cả trách nhiệm ở trên người con, con không nhận, hơn nữa con tin tưởng tất cả bạn học mắt thấy toàn bộ quá trình ở đó, có đúng như lời của Tưởng Hạ hay không, trong lòng mọi người rõ ràng."
"Dì Dương à, thật ra thì chuyện này không trách khách sạn được, đều là Diệp Thanh huyên náo, Diệp Thanh làm nước đồ ăn thừa bắn vào trên người của Điềm Điềm hơn nữa thái độ cũng không tốt, Điềm Điềm muốn đi, nhưng Diệp Thanh không cho đi, hai người lôi kéo không cẩn thận làm tổn thương Điềm Điềm......" Vừa nhìn những bạn học khác muốn mở miệng, Tưởng Hạ lập tức thay mặt nói trước.
Dì Dương vừa nghe, sắc mặt cũng không quá tốt: "Không cẩn thận? Xuống tay ác như vậy, dáng vẻ này mà không cẩn thận ư....! Mới vừa rồi khi chúng tôi đến hỏi bác sĩ, đôi mắt này thiếu chút nữa thì phá hủy! Còn đầu thì chảy máu như vậy, cái này phải bao lâu có thể bù lại đây hả? Nếu sau này để lại sẹo thì làm thế nào đây! Đúng rồi, ai là Diệp Thanh! Có phải là cháu hay không?"
Cảnh Vân Chiêu cách gần đó, ở trong phòng bệnh thời gian lâu nhất, nhìn qua cũng lo lắng nhất, cho nên mẹ Dương theo bản năng lại cảm thấy cô gái trước mắt này chính là Diệp Thanh trong miệng bọn họ, hung hăng nhìn chằm chằm.
"Dì à, sợ rằng dì nhận lầm người rồi." Bên cạnh, Lê Thiếu Vân chủ động nói giúp: "Cô ấy tên Cảnh Vân Chiêu, nếu như không phải cô ấy xử lý vết thương mắt của con gái dì trước, thì sau này mắt của cô bé ấy (DĐĐ) vẫn còn chưa chắc có thể nhìn thấy đâu."
Mặc dù Lê Thiếu Vân trẻ tuổi, nhưng khí thế có chút dọa người, xem ra trời sanh mặt hoa đào lúc này đã thu lại hơi thở quần áo lụa là, thái độ nhìn qua hết sức nghiêm túc.
Cha Dương mẹ Dương vừa nghe, cũng có chút sững sờ.
Là cô nữ sinh này xử lý vết thương cho con gái sao? Làm sao có thể chứ? Sau khi đến bà đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói vết thương trên trán chỉ là chuyện nhỏ, duy nhất hậu di chứng chính là về sau có thể sẽ để lại sẹo, nhưng nhờ kịp thời dùng đúng thuốc cho mắt, nếu không cho dù sẽ không mù thì nhìn đồ cũng sẽ không rõ ràng giống như trước nữa.
Lúc ấy bọn họ còn nghĩ, trong khách sạn nhiều người, bảo vệ không nghĩ là sẽ gặp được bác sĩ tốt bụng giúp đỡ, nhưng không có nghĩ đến, người tốt bụng này thế nhưng cùng lứa với con gái mình? Hơn nữa tên này cũng có chút quen thuộc, hình như cũng cùng một lớp với con gái hay sao đấy?
Cha mẹ Dương hoài nghi nhìn Cảnh Vân Chiêu, lại nhìn những người khác, chỉ thấy những người khác cũng đều gật đầu ngầm thừa nhận, lúc này cũng không thể không tin rồi.
"Dì à, dì nhất định không nên trách Cảnh Vân Chiêu, mặc dù chuyện này bởi vì bạn ấy, nhưng dầu gì bạn ấy đã đền bù sai lầm......" Cha mẹ Dương vừa định cảm tạ, Tưởng Hạ lại nói tiếp một câu.
Thái độ của Tưởng Hạ hết sức chân thành, thậm chí nếu như không phải là bởi vì thái độ quá mức nghiêm túc, có lẽ mọi người có thể nghĩ rằng cô cố ý.
"Có ý tứ gì? Bởi vì cô ấy sao?" Cha Dương sắc mặt lạnh lẽo.
"Dạ, là như thế này ạ, mọi người chúng con đang dùng cơm ở đại sảnh tầng dưới, Cảnh Vân Chiêu và nữ sinh bên cạnh bạn ấy ở phòng khách quý tiêu phí trên lầu, bởi vì bạn ấy (CVC) tức giận nhất thời tặng một bàn đồ ăn thừa tới đây, chọc Diệp Thanh mất hứng, Điềm Điềm nói mấy lời hay thay cho Cảnh Vân Chiêu, cho nên Diệp Thanh tức giận phát ở trên người Điềm Điềm......" Tưởng Hạ từng chữ từng câu giải thích.
Cậu ta nói xong lời này, Cảnh Vân Chiêu trở thành người độc ác.
"Tưởng Hạ, cậu có phải là người hay không hả? Bản lãnh đổi trắng thay đen cũng quá mạnh đi!" Tiêu Hải Thanh lập tức tức giận nói.
Vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu lạnh lùng: "Chú dì, con với Diệp Thanh có chút mâu thuẫn không sai, nhưng cũng không phải con gây chuyện trước, chính con ở trên lầu, hoàn toàn không rõ ràng tại sao lầu dưới đột nhiên đánh nhau, nếu như bên trong bởi vì con, con sẵn sàng gánh chịu trách nhiệm này, nhưng nếu có người đẩy tất cả trách nhiệm ở trên người con, con không nhận, hơn nữa con tin tưởng tất cả bạn học mắt thấy toàn bộ quá trình ở đó, có đúng như lời của Tưởng Hạ hay không, trong lòng mọi người rõ ràng."
Danh sách chương