Diệp Thanh đỏ ngầu cả mắt, dường như hoàn toàn quên mất chuyện ai là người tặng món ăn trước, lúc này nhìn đồ ăn thừa đắt giá kia, trong lòng không khống chế được mà ghen tỵ.
Cảnh Vân Chiêu không phải là một con nhỏ không cha không mẹ sao? Tại sao có thể nhục cô ta như vậy chứ?! "Diệp Thanh, bạn đừng như vậy, mới vừa rồi là chúng ta đưa đồ ăn thừa đi qua trước......" Bên cạnh một bạn học nữ không nhìn nổi, lên tiếng nhắc nhở.
Diệp Thanh là lớp phó học tập, bình thường nói chuyện rất nhỏ nhẹ, tính tình rất tốt, ai biết gần đây thay đổi lớn như vậy, nhất là bây giờ, trước mặt nhiều người như vậy, hét to vì một món ăn, như người đàn bà chanh chua vậy, mắc cỡ chết người.
Đều là mười lăm mười sáu tuổi, vốn là sĩ diện hảo, Diệp Thanh ầm ĩ như vậy ai có thể chịu được?
"Mình đưa trước thì thế nào! Món ăn mà mình đưa cũng còn nhiều như vậy, cô ta thì sao?! Thức ăn gì đó cũng đã ăn sạch, bẩn thỉu! Nếu bạn thay cô ta nói chuyện thì bạn ăn đi!"
Diệp Thanh rất tức giận, đưa tay đoạt đĩa thức ăn thừa từ trong tay nhân viên, trực tiếp đặt mạnh xuống trước mặt bạn học nữ vừa nói chuyện, lập tức, cái đĩa phát ra tiếng vang va chạm, một ít nước canh văng đến khắp nơi trên bàn, trên người trên mặt mấy bạn học cũng dính không ít.
Sau khi Diệp Thanh hành động đã có chút hối hận, cô ta thật sự là quá mức tức giận, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, muốn thu hồi lại đã không thể nào, hơn nữa, cô ta vốn là sĩ diện, theo bản năng nghiêng đầu đi, vẻ mặt vẫn là tức giận.
Lúc này mọi người cũng đều không bình tĩnh, Diệp Thanh tức giận Cảnh Vân Chiêu, tại sao sự tức giận này lại rơi trên đầu của bọn họ?!
Cho dù bọn họ ăn gì đó của Diệp Thanh, nhưng quả thật Diệp Thanh chủ động mời, còn không phải là vì chúc phúc sinh nhật của cô ta hay sao?Bây giờ thì tốt hơn, cũng không còn ăn được món gì ngon nữa, vẫn còn chọc một thân rối loạn!
"Bạn cũng thật là quá đáng mà! Bạn thật sự cho rằng bạn là lớp phó học tập thì rất giỏi sao! Tối thiểu trong mắt người ta Cảnh Vân Chiêu không bắt nạt bạn học giống như bạn! Bạn tốt hơn nói xin lỗi ngay lập tức, nếu không sau này mọi người chúng ta coi như không có người như bạn trong lớp." Một bạn học nam tức giận đùng đùng đứng lên nói ra.
"Bạn muốn Cảnh Vân Chiêu cô lập tôi như vậy sao? Bạn cho rằng bạn là ai! Bây giờ bạn đừng quên bạn ăn của tôi uống của tôi đấy, có tư cách gì dạy dỗ tôi như vậy hả? Lại nói tôi làm gì sai, các bạn là dự sinh nhật của tôi, tại sao lại thay Cảnh Vân Chiêu nói chuyện!" Diệp Thanh vẫn như cũ chết cũng không hối cải.
Trong lòng quả thật có chút sợ, có thể để cho cô ta cúi đầu nhận thua, không thể nào.
Cô ta thốt ra lời này, các bạn học cũng đều bị chọc tức, âm thanh mấy người cãi vả cũng không nhỏ, chọc cho người xung quanh không ngừng quăng tới ánh mắt khác thường.
Vẻ mặt Diệp Thanh rất đỏ, lại gắt gao chịu đựng.
"Diệp Thanh, tôi còn nghĩ rằng tính tình bạn dịu dàng chứ, không ngờ bạn là người như vậy, nhưng chuyện này xác thực cũng là Cảnh Vân Chiêu quá mức hẹp hòi, đưa đồ ăn còn chưa tính, cố tình đưa một đồ ăn thừa, nếu không như vậy đi, Diệp Thanh, nếu bạn để cho người làm hai phần San Hô Bách Hoa Bào để cho mọi người nếm thử một chút, coi như là chịu nhận lỗi rồi, hôm nay mọi người là ra ngoài chơi, cũng không thể bởi vì một người mà mất hòa khí có phải hay không......" Tưởng Hạ nổi danh là người hiền lành, vào giờ phút này, vẫn không quên nói lời hữu ích.
Nhưng cậu ta nói lời này, làm cho người ta không thích, ngay cả người bên cạnh bàn đều có chút buồn cười.
Nam sinh này còn nhỏ tuổi, nhưng lại là người tự cho mình là người công bình, hơn nữa còn có chút ích kỷ, người khác cũng mau đánh nhau, cậu ta ngược lại, còn muốn món ăn kia, thậm chí còn không quên chiếm tiện nghi của cô gái người ta nữa.
Dĩ nhiên, Tưởng Hạ không nghĩ như vậy, cậu ta chỉ cảm thấy, nếu mọi người cãi nhau bởi vì San Hô Bách Hoa Bào, vậy thì dùng San Hô Bách Hoa Bào giải quyết là được, Diệp Thanh cũng thể hiện rộng lượng hơn, khiến Cảnh Vân Chiêu nhìn một chút, cô ta phí hết tâm tư tìm đến món ăn, ở trong mắt bọn họ thật ra thì chẳng đáng là gì, tùy thời muốn ăn thì có thể ăn......
Cảnh Vân Chiêu không phải là một con nhỏ không cha không mẹ sao? Tại sao có thể nhục cô ta như vậy chứ?! "Diệp Thanh, bạn đừng như vậy, mới vừa rồi là chúng ta đưa đồ ăn thừa đi qua trước......" Bên cạnh một bạn học nữ không nhìn nổi, lên tiếng nhắc nhở.
Diệp Thanh là lớp phó học tập, bình thường nói chuyện rất nhỏ nhẹ, tính tình rất tốt, ai biết gần đây thay đổi lớn như vậy, nhất là bây giờ, trước mặt nhiều người như vậy, hét to vì một món ăn, như người đàn bà chanh chua vậy, mắc cỡ chết người.
Đều là mười lăm mười sáu tuổi, vốn là sĩ diện hảo, Diệp Thanh ầm ĩ như vậy ai có thể chịu được?
"Mình đưa trước thì thế nào! Món ăn mà mình đưa cũng còn nhiều như vậy, cô ta thì sao?! Thức ăn gì đó cũng đã ăn sạch, bẩn thỉu! Nếu bạn thay cô ta nói chuyện thì bạn ăn đi!"
Diệp Thanh rất tức giận, đưa tay đoạt đĩa thức ăn thừa từ trong tay nhân viên, trực tiếp đặt mạnh xuống trước mặt bạn học nữ vừa nói chuyện, lập tức, cái đĩa phát ra tiếng vang va chạm, một ít nước canh văng đến khắp nơi trên bàn, trên người trên mặt mấy bạn học cũng dính không ít.
Sau khi Diệp Thanh hành động đã có chút hối hận, cô ta thật sự là quá mức tức giận, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, muốn thu hồi lại đã không thể nào, hơn nữa, cô ta vốn là sĩ diện, theo bản năng nghiêng đầu đi, vẻ mặt vẫn là tức giận.
Lúc này mọi người cũng đều không bình tĩnh, Diệp Thanh tức giận Cảnh Vân Chiêu, tại sao sự tức giận này lại rơi trên đầu của bọn họ?!
Cho dù bọn họ ăn gì đó của Diệp Thanh, nhưng quả thật Diệp Thanh chủ động mời, còn không phải là vì chúc phúc sinh nhật của cô ta hay sao?Bây giờ thì tốt hơn, cũng không còn ăn được món gì ngon nữa, vẫn còn chọc một thân rối loạn!
"Bạn cũng thật là quá đáng mà! Bạn thật sự cho rằng bạn là lớp phó học tập thì rất giỏi sao! Tối thiểu trong mắt người ta Cảnh Vân Chiêu không bắt nạt bạn học giống như bạn! Bạn tốt hơn nói xin lỗi ngay lập tức, nếu không sau này mọi người chúng ta coi như không có người như bạn trong lớp." Một bạn học nam tức giận đùng đùng đứng lên nói ra.
"Bạn muốn Cảnh Vân Chiêu cô lập tôi như vậy sao? Bạn cho rằng bạn là ai! Bây giờ bạn đừng quên bạn ăn của tôi uống của tôi đấy, có tư cách gì dạy dỗ tôi như vậy hả? Lại nói tôi làm gì sai, các bạn là dự sinh nhật của tôi, tại sao lại thay Cảnh Vân Chiêu nói chuyện!" Diệp Thanh vẫn như cũ chết cũng không hối cải.
Trong lòng quả thật có chút sợ, có thể để cho cô ta cúi đầu nhận thua, không thể nào.
Cô ta thốt ra lời này, các bạn học cũng đều bị chọc tức, âm thanh mấy người cãi vả cũng không nhỏ, chọc cho người xung quanh không ngừng quăng tới ánh mắt khác thường.
Vẻ mặt Diệp Thanh rất đỏ, lại gắt gao chịu đựng.
"Diệp Thanh, tôi còn nghĩ rằng tính tình bạn dịu dàng chứ, không ngờ bạn là người như vậy, nhưng chuyện này xác thực cũng là Cảnh Vân Chiêu quá mức hẹp hòi, đưa đồ ăn còn chưa tính, cố tình đưa một đồ ăn thừa, nếu không như vậy đi, Diệp Thanh, nếu bạn để cho người làm hai phần San Hô Bách Hoa Bào để cho mọi người nếm thử một chút, coi như là chịu nhận lỗi rồi, hôm nay mọi người là ra ngoài chơi, cũng không thể bởi vì một người mà mất hòa khí có phải hay không......" Tưởng Hạ nổi danh là người hiền lành, vào giờ phút này, vẫn không quên nói lời hữu ích.
Nhưng cậu ta nói lời này, làm cho người ta không thích, ngay cả người bên cạnh bàn đều có chút buồn cười.
Nam sinh này còn nhỏ tuổi, nhưng lại là người tự cho mình là người công bình, hơn nữa còn có chút ích kỷ, người khác cũng mau đánh nhau, cậu ta ngược lại, còn muốn món ăn kia, thậm chí còn không quên chiếm tiện nghi của cô gái người ta nữa.
Dĩ nhiên, Tưởng Hạ không nghĩ như vậy, cậu ta chỉ cảm thấy, nếu mọi người cãi nhau bởi vì San Hô Bách Hoa Bào, vậy thì dùng San Hô Bách Hoa Bào giải quyết là được, Diệp Thanh cũng thể hiện rộng lượng hơn, khiến Cảnh Vân Chiêu nhìn một chút, cô ta phí hết tâm tư tìm đến món ăn, ở trong mắt bọn họ thật ra thì chẳng đáng là gì, tùy thời muốn ăn thì có thể ăn......
Danh sách chương