Edit: Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Tiêu Hải Thanh vừa nghe, không nhịn được liếc mắt.
"Bạn rốt cuộc có hiểu hay không vậy, đây là đối xử khác biệt à? Sinh nhật của cô ta xác thực không quan hệ gì với chúng ta, nhưng cô ta không được kỳ thị chứ! Quay đầu lại người khác nhắc tới chuyện này, không chừng có người cười nhạo nhưng cũng có người thông cảm với bạn đấy, bạn cũng không phải không biết trí tưởng tượng của những người này, bạn chuẩn bị 3 năm ở trường cấp 3 này, toàn bộ thời gian đều bị người khác hiểu lầm và cô lập?" Khuôn mặt Tiêu Hải Thanh cay đắng.
Nếu không phải dưới mắt vẫn còn đi học, sợ là cũng không nhịn được muốn đặt một bàn.
Cảnh Vân Chiêu nhìn Diệp Thanh, người đang ngồi ở hàng ghế đầu một cái: "Vậy bạn nói phải làm thế nào? Không mời mà tới không phải càng buồn cười hơn sao?"
"Hắc hắc, thật ra thì mình đã đặt một phòng VIP cho bạn rồi, đến lúc đó chúng ta đến thưởng thức một bàn thức ăn là được." Tiêu Hải Thanh chớp mắt, nói.
Nhà hàng Hương Hải là nhà hàng lớn nhất và thần bí nhất toàn huyện, bên trong một tòa nhà rất khó đặt, giá tiền cũng rất cao, mặc dù gia cảnh Diệp Thanh không tệ, nhưng cô ta thích thể diện đồng thời cũng có chút keo kiệt, tuyệt đối sẽ không đặt khu vực VIP.
Cô ta và Cảnh Vân Chiêu cũng không cần phải dính vào một chỗ, đến lúc đó chỉ cần xuất hiện trên lầu để cho người ta nhìn trúng một cái cũng đã đủ rồi, cũng không có ý lấy le, chỉ là có thể tránh khỏi lời đồn đại một chút mà thôi.
"Được, mình mời khách." Cảnh Vân Chiêu cười nói.
Thật ra thì cô lại cảm thấy không sao cả, dù sao lời đồn đại cho tới bây giờ cũng không ít, chỉ là khó được kết giao với người bạn như Tiêu Hải Thanh, cô vẫn sẽ nghe ý kiến của cô ấy (THT).
"Khách khí cái gì chứ, mình lại không thiếu chút tiền này......" Tiêu Hải Thanh liếc mắt đưa tình nói.
Cảnh Vân Chiêu vẫn kiên trì: "Vậy thì mình không đi."
Tiêu Hải thanh vừa nghe, trừng mắt, bĩu môi, chưa từng thấy qua nữ sinh trở mặt nhanh như vậy, cũng không muốn chiếm nửa điểm tiện nghi của người khác, thật là một con lừa bướng bỉnh mà, nhưng nói thật ra, tính tình này, càng ngày càng khiến cô thích nha. Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Được rồi, vậy bạn mời khách đi, mình sẽ ăn hết tim của con nhóc như bạn......" Vẻ mặt Tiêu Hải Thanh vui vẻ.
Hai người động tĩnh cũng không nhỏ, bởi vì Cảnh Vân Chiêu, trên bục giảng thầy Kim vẫn cố gắng kiềm chế, thật không nghĩ đến hai người này càng tán gẫu càng vui vẻ, dứt khoát trực tiếp gọi Tiêu Hải Thanh lên bục giảng làm bài thi trước, Tiêu Hải Thanh là một quái thai, tuy nói thành tích mỗi cuộc thi chưa chắc lý tưởng, nhưng kì lạ trong ngày thường bài thì rất ít khi sai, sau khi giải xong hết, để lại thầy Kim có vẻ mặt sửng sờ, tự nhiên trở lại chỗ ngồi.
Một thiên tài quái dị mới, thầy Kim cũng không thể nói được gì, một bài giảng an ổn vượt qua.
Chỉ là mấy giờ học sau đó, bóng dáng của Diệp Thanh quả nhiên sôi nổi hẳn lên.
Xuyên qua ở trong lớp, trừ trong lớp đếm ngược mười tên học sinh, phát thiệp mời cho mỗi người xong, dĩ nhiên, không có Cảnh Vân Chiêu.
"Cái đó...... Bạn học nào nhận được thiệp mời, thứ bảy này là sinh nhật của mình, mình đã đặt bàn ở nhà hàng Hương Hải rồi, nếu như mọi người có rãnh rỗi nhất định phải tới đấy nha! Nhất là lớp trưởng, bạn nhất định phải đến nếu không sau này mình sẽ không để ý đến bạn đâu đấy!" Vẻ mặt Diệp Thanh thẹn thùng, đứng ở bên trên bục giảng nói.
Nhìn ánh mắt của lớp trưởng Tưởng Hạ, được gọi là một ánh mắt đắm đuối đưa tình.
"Diệp Thanh, bạn có phải quên Cảnh Vân Chiêu rồi hay không hả?" Tưởng Hạ đột nhiên hỏi.
Mấy ngày nay cậu ta luôn luôn quan tâm đến Cảnh Vân Chiêu, thấy cô thật rất "Đáng thương", ngoại trừ Tiêu Hải Thanh, cũng không người nguyện ý để ý đến cô, lần trước cậu ta đã khuyên cô, còn tưởng rằng cô có thể thay đổi điều đó, lại không nghĩ rằng cô không những không có đổi, lại vẫn tệ hại hơn, gây ra chuyện lớn với Lữ Giai ở lớp bên cạnh như vậy.
Khoé miệng Cảnh Vân Chiêu giật giật một cái, có mấy người, bị mắc một chứng bệnh nghiêm trọng gọi là tự mình đa tình, không chữa được nữa rồi.
Tiêu Hải Thanh vừa nghe, không nhịn được liếc mắt.
"Bạn rốt cuộc có hiểu hay không vậy, đây là đối xử khác biệt à? Sinh nhật của cô ta xác thực không quan hệ gì với chúng ta, nhưng cô ta không được kỳ thị chứ! Quay đầu lại người khác nhắc tới chuyện này, không chừng có người cười nhạo nhưng cũng có người thông cảm với bạn đấy, bạn cũng không phải không biết trí tưởng tượng của những người này, bạn chuẩn bị 3 năm ở trường cấp 3 này, toàn bộ thời gian đều bị người khác hiểu lầm và cô lập?" Khuôn mặt Tiêu Hải Thanh cay đắng.
Nếu không phải dưới mắt vẫn còn đi học, sợ là cũng không nhịn được muốn đặt một bàn.
Cảnh Vân Chiêu nhìn Diệp Thanh, người đang ngồi ở hàng ghế đầu một cái: "Vậy bạn nói phải làm thế nào? Không mời mà tới không phải càng buồn cười hơn sao?"
"Hắc hắc, thật ra thì mình đã đặt một phòng VIP cho bạn rồi, đến lúc đó chúng ta đến thưởng thức một bàn thức ăn là được." Tiêu Hải Thanh chớp mắt, nói.
Nhà hàng Hương Hải là nhà hàng lớn nhất và thần bí nhất toàn huyện, bên trong một tòa nhà rất khó đặt, giá tiền cũng rất cao, mặc dù gia cảnh Diệp Thanh không tệ, nhưng cô ta thích thể diện đồng thời cũng có chút keo kiệt, tuyệt đối sẽ không đặt khu vực VIP.
Cô ta và Cảnh Vân Chiêu cũng không cần phải dính vào một chỗ, đến lúc đó chỉ cần xuất hiện trên lầu để cho người ta nhìn trúng một cái cũng đã đủ rồi, cũng không có ý lấy le, chỉ là có thể tránh khỏi lời đồn đại một chút mà thôi.
"Được, mình mời khách." Cảnh Vân Chiêu cười nói.
Thật ra thì cô lại cảm thấy không sao cả, dù sao lời đồn đại cho tới bây giờ cũng không ít, chỉ là khó được kết giao với người bạn như Tiêu Hải Thanh, cô vẫn sẽ nghe ý kiến của cô ấy (THT).
"Khách khí cái gì chứ, mình lại không thiếu chút tiền này......" Tiêu Hải Thanh liếc mắt đưa tình nói.
Cảnh Vân Chiêu vẫn kiên trì: "Vậy thì mình không đi."
Tiêu Hải thanh vừa nghe, trừng mắt, bĩu môi, chưa từng thấy qua nữ sinh trở mặt nhanh như vậy, cũng không muốn chiếm nửa điểm tiện nghi của người khác, thật là một con lừa bướng bỉnh mà, nhưng nói thật ra, tính tình này, càng ngày càng khiến cô thích nha. Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Được rồi, vậy bạn mời khách đi, mình sẽ ăn hết tim của con nhóc như bạn......" Vẻ mặt Tiêu Hải Thanh vui vẻ.
Hai người động tĩnh cũng không nhỏ, bởi vì Cảnh Vân Chiêu, trên bục giảng thầy Kim vẫn cố gắng kiềm chế, thật không nghĩ đến hai người này càng tán gẫu càng vui vẻ, dứt khoát trực tiếp gọi Tiêu Hải Thanh lên bục giảng làm bài thi trước, Tiêu Hải Thanh là một quái thai, tuy nói thành tích mỗi cuộc thi chưa chắc lý tưởng, nhưng kì lạ trong ngày thường bài thì rất ít khi sai, sau khi giải xong hết, để lại thầy Kim có vẻ mặt sửng sờ, tự nhiên trở lại chỗ ngồi.
Một thiên tài quái dị mới, thầy Kim cũng không thể nói được gì, một bài giảng an ổn vượt qua.
Chỉ là mấy giờ học sau đó, bóng dáng của Diệp Thanh quả nhiên sôi nổi hẳn lên.
Xuyên qua ở trong lớp, trừ trong lớp đếm ngược mười tên học sinh, phát thiệp mời cho mỗi người xong, dĩ nhiên, không có Cảnh Vân Chiêu.
"Cái đó...... Bạn học nào nhận được thiệp mời, thứ bảy này là sinh nhật của mình, mình đã đặt bàn ở nhà hàng Hương Hải rồi, nếu như mọi người có rãnh rỗi nhất định phải tới đấy nha! Nhất là lớp trưởng, bạn nhất định phải đến nếu không sau này mình sẽ không để ý đến bạn đâu đấy!" Vẻ mặt Diệp Thanh thẹn thùng, đứng ở bên trên bục giảng nói.
Nhìn ánh mắt của lớp trưởng Tưởng Hạ, được gọi là một ánh mắt đắm đuối đưa tình.
"Diệp Thanh, bạn có phải quên Cảnh Vân Chiêu rồi hay không hả?" Tưởng Hạ đột nhiên hỏi.
Mấy ngày nay cậu ta luôn luôn quan tâm đến Cảnh Vân Chiêu, thấy cô thật rất "Đáng thương", ngoại trừ Tiêu Hải Thanh, cũng không người nguyện ý để ý đến cô, lần trước cậu ta đã khuyên cô, còn tưởng rằng cô có thể thay đổi điều đó, lại không nghĩ rằng cô không những không có đổi, lại vẫn tệ hại hơn, gây ra chuyện lớn với Lữ Giai ở lớp bên cạnh như vậy.
Khoé miệng Cảnh Vân Chiêu giật giật một cái, có mấy người, bị mắc một chứng bệnh nghiêm trọng gọi là tự mình đa tình, không chữa được nữa rồi.
Danh sách chương