Edit: Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Anh họ lớn vừa mới dứt lời, không chỉ hai người anh họ khác choáng váng, mà ngay cả Lữ Giai cũng có chút không dám tin nhìn anh ta.
Nhưng lúc này này hành động của anh họ lớn có chút điên rồ, hung hăng trợn mắt nhìn Lữ Giai: "Hôm nay nếu không phải là bởi vì muốn tìm cô ta báo thù thay em, chuyện cũng sẽ không trở thành bộ dáng như bây giờ!"
Đôi mắt Lữ Giai đỏ lên, rất oan ức.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, anh họ lớn nói cũng không sai, bây giờ anh họ thứ ba đã như vậy, trở lại cô Ba sẽ không bỏ qua cho cô ta, nhưng nếu liên lụy đến anh họ lớn đều bị trừng phạt, cô lớn cũng sẽ tức giận, mà gần đây ba mẹ rất bất mãn với cô ta......
Ngay bây giờ, chỉ có để cho Cảnh Vân Chiêu gánh chuyện này, mới có thể làm cho anh họ lớn thoát nạn.
Đến lúc đó lửa giận của cô Ba cũng sẽ chuyển dời đến trên người Cảnh Vân Chiêu, mà cô ta có thể không bị mọi người chỉ trích.
Trong lòng như có một con quỷ không ngừng giựt giây, nhìn anh họ thứ ba trên đất chảy đầy máu tươi, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Vân Chiêu, trong lòng Lữ Giai càng thêm hiện lên một tầng hận ý.
Nếu như không phải Cảnh Vân Chiêu, tất cả mọi người thật tốt! "Anh họ lớn! Anh mau báo cảnh sát đi, không nên để cho Cảnh Vân Chiêu chạy!" Lữ Giai nói một câu, lập tức xác định lập trường của mình.
Hai người anh họ khác đã hốt hoảng không còn hình dáng, biết chuyện này mình cũng không thoát khỏi liên quan, vừa nghe Lữ Giai nói, cũng không dám nói thêm cái gì, trong lòng cũng hi vọng chuyện này do con nhỏ Cảnh Vân Chiêu gánh chịu.
Bọn họ đều là đứa trẻ có cha có mẹ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, người nhà nhất định sẽ đau lòng muốn chết, nhưng Cảnh Vân Chiêu thì khác!
Cô ta không phải là một đứa trẻ mồ côi hay sao? Cho dù cô ta vào ngục giam cũng không có người biết đau lòng!Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Lúc này mấy người cùng một chiến tuyến, cuối cùng anh họ lớn thở phào nhẹ nhõm, tay run rẩy cầm điện thoại, mới báo cảnh sát.
Nhưng dù sao tuổi của mấy người này cũng còn trẻ, lúc này xảy ra biến cố lớn như vậy, đều quên hết bằng chứng quan trọng nhất, dĩ nhiên, có Cảnh Vân Chiêu ở đây, cũng không thể để cho những người này xoá vân tay trên tảng đá.
Xe cảnh sát cùng với xe cứu thương rất nhanh chạy tới, thấy tại chỗ này mấy gương mặt tuổi trẻ, vẻ mặt của những cảnh sát cũng đều khó coi.
Cảnh Vân Chiêu chưa từng nghĩ sẽ rời đi, cho nên lúc lên xe cũng rất dứt khoát, mà người anh họ thứ ba này, mặc dù chảy máu rất nhiều, nhưng lại không có chết, được người đưa lên xe cứu thương, nhanh chóng rời đi.
"Chú Cảnh sát, là Cảnh Vân Chiêu ra tay, là cô ta đập anh họ đó!" Vẻ mặt Lữ Giai hoảng sợ, cố gắng bình tĩnh lại nói.
"Không sai không sai! Chính là cô ta! Chú cảnh sát, chú nhìn xem trên người chúng cháu đều có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, cô ta biết võ thuật, đều là do cô ta đánh!" Mắt anh họ lớn đỏ lên, có chút nóng nảy.
Hai người còn lại đều cúi đầu, không lên tiếng cũng không còn phản bác.
Chuyện này đã báo cho người lớn các bên, chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ đến, mà Cảnh Vân Chiêu đã cắt đứt liên hệ với nhà họ Kiều, cho nên cũng không có thể liên lạc với ai, cuối cùng suy nghĩ một chút, chỉ báo cho ông nội Cam Tùng Bách.
Cô cũng không muốn bởi vì chuyện của mình lại làm phiền đến ông cụ Cam, nhưng dù sao hôm nay mình sống trong nhà ông nội Cam, bây giờ vào đồn cảnh sát cũng nên báo với ông một tiếng mới phải, tránh cho bọn họ lo lắng.
Cảnh Vân Chiêu vẫn không có mở miệng, chỉ an tâm chờ Cam Tùng Bách đến đây.
Nếu không có người lớn ở đây, có mấy lời nói cũng nói vô ích.
Cam Tùng Bách đến trước, mẹ và ba người cô của Lữ Giai đã đến, đến đều là đàn bà, trong nhà lúc này đan ông đều ở bệnh viện, nhưng mấy người phụ nữ này thật đáng sợ, vừa bước vào chính là một dáng vẻ hung ác.
Anh họ lớn vừa mới dứt lời, không chỉ hai người anh họ khác choáng váng, mà ngay cả Lữ Giai cũng có chút không dám tin nhìn anh ta.
Nhưng lúc này này hành động của anh họ lớn có chút điên rồ, hung hăng trợn mắt nhìn Lữ Giai: "Hôm nay nếu không phải là bởi vì muốn tìm cô ta báo thù thay em, chuyện cũng sẽ không trở thành bộ dáng như bây giờ!"
Đôi mắt Lữ Giai đỏ lên, rất oan ức.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, anh họ lớn nói cũng không sai, bây giờ anh họ thứ ba đã như vậy, trở lại cô Ba sẽ không bỏ qua cho cô ta, nhưng nếu liên lụy đến anh họ lớn đều bị trừng phạt, cô lớn cũng sẽ tức giận, mà gần đây ba mẹ rất bất mãn với cô ta......
Ngay bây giờ, chỉ có để cho Cảnh Vân Chiêu gánh chuyện này, mới có thể làm cho anh họ lớn thoát nạn.
Đến lúc đó lửa giận của cô Ba cũng sẽ chuyển dời đến trên người Cảnh Vân Chiêu, mà cô ta có thể không bị mọi người chỉ trích.
Trong lòng như có một con quỷ không ngừng giựt giây, nhìn anh họ thứ ba trên đất chảy đầy máu tươi, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Vân Chiêu, trong lòng Lữ Giai càng thêm hiện lên một tầng hận ý.
Nếu như không phải Cảnh Vân Chiêu, tất cả mọi người thật tốt! "Anh họ lớn! Anh mau báo cảnh sát đi, không nên để cho Cảnh Vân Chiêu chạy!" Lữ Giai nói một câu, lập tức xác định lập trường của mình.
Hai người anh họ khác đã hốt hoảng không còn hình dáng, biết chuyện này mình cũng không thoát khỏi liên quan, vừa nghe Lữ Giai nói, cũng không dám nói thêm cái gì, trong lòng cũng hi vọng chuyện này do con nhỏ Cảnh Vân Chiêu gánh chịu.
Bọn họ đều là đứa trẻ có cha có mẹ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, người nhà nhất định sẽ đau lòng muốn chết, nhưng Cảnh Vân Chiêu thì khác!
Cô ta không phải là một đứa trẻ mồ côi hay sao? Cho dù cô ta vào ngục giam cũng không có người biết đau lòng!Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Lúc này mấy người cùng một chiến tuyến, cuối cùng anh họ lớn thở phào nhẹ nhõm, tay run rẩy cầm điện thoại, mới báo cảnh sát.
Nhưng dù sao tuổi của mấy người này cũng còn trẻ, lúc này xảy ra biến cố lớn như vậy, đều quên hết bằng chứng quan trọng nhất, dĩ nhiên, có Cảnh Vân Chiêu ở đây, cũng không thể để cho những người này xoá vân tay trên tảng đá.
Xe cảnh sát cùng với xe cứu thương rất nhanh chạy tới, thấy tại chỗ này mấy gương mặt tuổi trẻ, vẻ mặt của những cảnh sát cũng đều khó coi.
Cảnh Vân Chiêu chưa từng nghĩ sẽ rời đi, cho nên lúc lên xe cũng rất dứt khoát, mà người anh họ thứ ba này, mặc dù chảy máu rất nhiều, nhưng lại không có chết, được người đưa lên xe cứu thương, nhanh chóng rời đi.
"Chú Cảnh sát, là Cảnh Vân Chiêu ra tay, là cô ta đập anh họ đó!" Vẻ mặt Lữ Giai hoảng sợ, cố gắng bình tĩnh lại nói.
"Không sai không sai! Chính là cô ta! Chú cảnh sát, chú nhìn xem trên người chúng cháu đều có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, cô ta biết võ thuật, đều là do cô ta đánh!" Mắt anh họ lớn đỏ lên, có chút nóng nảy.
Hai người còn lại đều cúi đầu, không lên tiếng cũng không còn phản bác.
Chuyện này đã báo cho người lớn các bên, chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ đến, mà Cảnh Vân Chiêu đã cắt đứt liên hệ với nhà họ Kiều, cho nên cũng không có thể liên lạc với ai, cuối cùng suy nghĩ một chút, chỉ báo cho ông nội Cam Tùng Bách.
Cô cũng không muốn bởi vì chuyện của mình lại làm phiền đến ông cụ Cam, nhưng dù sao hôm nay mình sống trong nhà ông nội Cam, bây giờ vào đồn cảnh sát cũng nên báo với ông một tiếng mới phải, tránh cho bọn họ lo lắng.
Cảnh Vân Chiêu vẫn không có mở miệng, chỉ an tâm chờ Cam Tùng Bách đến đây.
Nếu không có người lớn ở đây, có mấy lời nói cũng nói vô ích.
Cam Tùng Bách đến trước, mẹ và ba người cô của Lữ Giai đã đến, đến đều là đàn bà, trong nhà lúc này đan ông đều ở bệnh viện, nhưng mấy người phụ nữ này thật đáng sợ, vừa bước vào chính là một dáng vẻ hung ác.
Danh sách chương